"Lên!"
Tộc trưởng Tang Nha quát lạnh một tiếng, đội hình cơ quan chiến nhân biến hóa, như hổ như sói dẫn đầu xông lên…
"Chú ý!"
Bà già áo đen ngự kiếm phi trảm nhảy vào chiến đấu.
Thi Bích Dao không dám chậm trễ, vội vàng tụ chuyển tinh thần lực, khống chế vô số đá vụn xung quanh đánh về phía cơ quan chiến sĩ.
"Bùng..."
Một cơ quan nhân bị chấn ngã, tứ chi cùng thân thể văng đầy đất…
"Bùng... Bùng... Bùng..."
Ngay sau đó, lại thêm một đám ngã xuống!
Đây là cơ quan nhân danh chấn Chiến quốc sao? Tại sao yếu kém như vậy? Quả thực không chịu nổi một kích!
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, bà già áo đen có chút khó có thể tin, Thi Bích Dao cũng cảm thấy kinh ngạc, mà tộc trưởng Tang Nha thì chỉ cười lạnh lùng, nơi mi tâm hồng quang thoáng hiện.
"Viu viu..."
Cơ quan nhân đã ngã xuống khẽ co rút, những mảnh thi thể rơi đầy trên mặt đất chầm chậm rung động… Không ngờ từng sợi tơ đem thân thể cùng tứ chi liên tục nối lại.
Trong nháy mắt, mỗi một cơ quan chiến sĩ ngã xuống đất lại hồi phục như lúc ban đầu.
"Đây… đây là chuyện gì vậy?!"
Biểu tình của bà già áo đen vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ bất quá trong mắt có thêm vài phần khiếp sợ! Cơ quan nhân có thể tự động hồi phục, vậy là ý gì?!
Thi Bích Dao chùn người lùi lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Đây có lẽ chính là chỗ đặc biệt của cơ quan nhân, bất tử chiến hồn… Hay cho bất tử chiến hồn!"
Nếu nói, lực lượng tuyệt đối đại biểu cho cường đại, vậy thì địch nhân vô cùng vô tận còn kinh khủng hơn, vĩnh viễn cũng giết không chết, diệt không xong… Vừa nghĩ đến chiến đấu không ngừng nghỉ, đám người Thi Bích Dao lập tức cảm thấy run lên kinh hãi! Càng huống chi, bên cạnh còn có một dị thuật sư phi thường lợi hại thèm thuồng nhìn chằm chặp. Một phe tình thế nghiêm ngặt, phe bên kia thì lại kịch chiến không ngừng.
So với họ, tộc trưởng Tang Nha càng quan tâm tới chiến thế bên phe Nhạc Phàm, Trần Hương.
Lam quang lóe lên, bóng kiếm đầy trời!
Bà già áo đỏ cùng bà già áo xanh đấu với Nhạc Phàm, bà già áo lam đấu với Trần Hương. Mặc dù hai người Nhạc Phàm với ưu thế cường hãn hơi chiếm được thượng phong, nhưng dù sao đối phương cũng là cao thủ thiên đạo trung cảnh, không thể khinh thường! Lấy ba đấu hai, các nàng trên nhân số chiếm được ưu thế tuyệt đối, hai người Nhạc Phàm muốn thoát khỏi phiền phức nói dễ vậy sao.
Thừa dịp mọi người không ai phân tâm, Bạch bà bà tập trung chú ý tới trên linh cữu.
Tuyệt thế hung đao "Vạn nhân trảm", một trong Ma Môn chí bảo, trải qua bao khổ cực, phí hết tâm sức… Giờ phút này, rốt cục xuất hiện ở trước mắt, làm sao nàng không khẩn trương cho được? Làm sao không kích động?
Vinh quang! Tôn nghiêm!
Cánh tay phải run rẩy chầm chậm đưa ra nắm thanh hung khí này…, sắp nắm được rồi…
"Vù... Vù..."
Đúng lúc Bạch bà bà chạm tay vào cái chuôi, một luồng khí tức hung ác mênh mông xuyên thẳng qua cơ thể, cả người đột nhiên bị khí thế vô hình trầm trọng đánh văng ra…
"Phụt!"
Kinh mạch co rút, khí tức trà lên, miệng phun ra một búng máu! Máu tươi đỏ hồng bắn ra, rơi vào trên phiến đá bên trong linh cữu.
"Không hay!"
Chứng kiến tình cảnh như thế, tộc trưởng Tang Nha kinh hãi thất sắc, bất chấp chu toàn cùng hai người Thi Bích Dao, phóng thẳng về phía linh cữu…
Mắt thấy chí bảo đến tay, Bạch bà bà sao có thể cam tâm buông tha cho được, vì vậy cố nén huyết khí đang dâng trào, lại đưa tay về phía hung khí.
Chính vào giữa thời khắc quan trọng này, một việc kỳ dị đột ngột phát sinh, "Vạn nhân trảm" bỗng dưng phá đá lao ra!
Tia sáng lạnh lẽo bức tới, tộc trưởng Tang Nha cùng Bạch bà bà không khỏi bị kình khí sắc lạnh đánh văng ra.
Hắc vụ tràn ngập, hồng quang lóng lánh… Khí tức tàn bạo che phủ toàn bộ không gian!
"Ầm..."
Một tiếng nổ lớn, địa cung lại lay động kịch liệt một lần nữa.
Mắt thấy hung khí rời đất, đột nhiên Trần Hương biến sắc mặt, lập tức động tác trong tay càng nhanh càng nặng, cuối cùng dựng trúc ngọc lên hung bạo nện về phía bà già áo lam!
Chân nguyên rung chuyển, thế công hung mãnh! Bà già áo lam không muốn ngạnh đỡ, mượn thân pháp tránh khỏi đối phương.
Cơ hội tốt!
Bằng vào khe hở ngắn ngủi, một đạo kiếm ảnh vô hình ẩn trong Trần Hương đầu ngón tay…
Chứng kiến động tác của đối phương, bà già áo lam tựa hồ nhớ tới gì đó, đồng tử co rút mãnh liệt, sắc mặt như sắp ứa máu tím bầm lại!
"Ngũ hành quyết… Hậu thổ!"
Trong miệng ngâm nga, bà già áo lam tay như ngàn cái bóng, biến hóa vô cùng, từng luồng thiên địa chi lực cuồn cuộn chồng chất, đè nén… hình thành một luồng vô hình cương khí dầy đặc!
"Thiên huyền mật pháp… Thập tứ ngự!"
Trần Hương hai tay đè lên nhau, từng lớp từng lớp trùng khít nhau, trong nháy mắt đã biến hóa ra mười bốn loại biến ảo.
"Viu viu..."
"Thừa ảnh" bay lên, phá không ngâm khẽ! mặc dù bà già áo lam điều động hậu thổ, cũng không cách nào ngăn cản khí thế sắc bén của "Thừa ảnh".
"Xoẹt!"
Cương khí bị phá vỡ, bà già áo lam vội vàng nghiêng người, vai trái bị rạch ra một vết máu thật sâu. Mà trên mặt của bà ta cũng hết lạnh nhạt, nét mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Có những khi, mưu kế không lại được lực lượng. Lúc này giờ phút này, bà ta đã hiểu được sâu sắc.
Đây là lần đầu tiên sau khi Trần Hương đột phá cảnh giới sử dụng Thiên môn bí pháp, lần đầu sử dụng không ngờ còn thêm mười bốn đạo thủ ấn, phối hợp thượng cổ thần binh "Thừa ảnh", uy lực tự nhiên không giống phàm tục.
Giữa lúc ngẩn ngơ, Trần Hương đã thoát thân ra, lao tới "Vạn nhân trảm". Cương kình hùng hậu, lam quang ầm ầm!
Lúc này, Nhạc Phàm đang đấu cùng Thanh, Hồng nhị lão khó phân khó giải, chứng kiến động tác bất ngờ của Trần Hương, tâm thần không khỏi rung động mãnh liệt… đây là sự cảnh báo nguy hiểm!
"Nhã Nhi!!!"
Vừa nghĩ đến Trần Hương phương đó truyền đến cảnh báo nguy hiểm, Nhạc Phàm nhất thời toát mồ hôi lạnh toàn thân. Hắn tuyệt đối không thể để cho Trần Hương có việc, tuyệt đối không thể! Thế nhưng chắn ở trước mặt mình chính là hai thiên đạo cao thủ… Thực sự đáng hận!
"Xéo đi..."
Cương kình tăng vọt, Nhạc Phàm không để ý công kích của đối phương, vứt bỏ hết chiêu thức, đem lực lượng hùng hậu dồn vào hai tay, phóng thẳng tới.
Thanh, Hồng nhị lão thấy đối phương đột nhiên thay đổi thế công, lập tức vận chuyển chân nguyên toàn thân chuẩn bị liều mạng cùng đối phương tới cùng.
Đối mặt thiên địa chi lực cường đại, Nhạc Phàm không lùi mà tiến tới, tay chân cùng ra, công kích liên miên không dứt, phá kình chi lực lại phát huy uy lực kinh người.
"Bùng... Bùng... Bùng..."
Ánh sáng chói lòa bắn ra bốn phía, kình khí chấn động, đá bay tung tóe!
Trong đầy trời bụi mù, mấy luồng kim quang lóe lên, bay về phía Thanh, Hồng nhị lão.
Đó là cái gì!? Ám khí!?
Nhị lão sống lưng lạnh toát, muốn né tránh đã muộn… Cánh tay đau đớn, không ngờ là mấy cây kim châm đã đâm vào huyệt đạo! Không để ý đến chiến thế bên phía Nhạc Phàm, Trần Hương nắm lấy "Vạn nhân trảm" vào trong tay, không có gì lo lắng.
Bạch bà bà thấy thế sao có thể cam lòng, vì vậy lại bộc phát, lao lên phía trên… Tộc trưởng Tang Nha đâu chịu để cho đối phương như ý, lập tức đuổi theo sát nút.
Tay cầm tuyệt thế hung khí, Trần Hương chỉ cảm thấy lạnh giá dày đặc xâm nhập lòng bàn tay, xuyên thẳng vào kinh mạch không thể tự chủ, phảng phất thân thể giờ khắc này không thuộc về chính mình.
"Không… không thể cử động!? Tại sao lại như vậy? Chuyện gì xảy ra…"
Dưới sự kinh hãi, Trần Hương nghịch chuyển thiên địa chi lực, muốn phá vỡ trói buộc.
Đúng vào lúc này, một bóng người trống rỗng xuất hiện trước mặt Trần Hương! Mình vận áo bào đen viền đỏ, trước ngực có hình một đám mây lửa diễm lệ yêu dị!
Lại là người của Ma môn!? Đột ngột! Bất ngờ! Ngay cả đám người Thi Bích Dao, Bạch bà bà cũng chưa kịp chuẩn bị.
"Buông tay!"
Lạnh lùng quát lên, người tới trực tiếp ra tay, một chộp đã lấy được hung khí trong tay Trần Hương.
"Vạn nhân trảm, hay cho một thanh vạn nhân chi trảm, Ha ha, ha ha ha ha..."
Người vừa tới nhìn hung khí trong tay cười điên dại không ngớt, trong mắt bắn vọt ra tia hưng phấn: "Các ngươi đều là một đám phàm phu tục tử, cũng xứng đáng tranh đoạt tuyệt thế hung khí này sao? Hung khí vấn thế, tự nhiên phải có người tế đao…" Ánh mắt dừng lại, quay về Trần Hương bên cạnh: "Tốt, rất tốt! Thiên môn thánh nữ tế hung khí…"
Lời còn chưa dứt, người nọ đã giơ tay chém về phía Trần Hương.
Không cách nào mở miệng, không thể động đậy, khí tức tử vong đập vào mặt mà đến, một loại tuyệt vọng không mong muốn tự nhiên sinh ra. Trong mắt Trần Hương không có gợn sóng nào, phẳng lặng như nước… Vào lúc mấu chốt sinh tử này, nàng không nén nổi nhớ lại một số việc, một số việc có thể quên hoặc nói đúng hơn là không nguyện ý nhớ tới…
Cuối cùng phải chết sao?
Giờ phút này, Trần Hương đã mê man rồi.
"Xoẹt!"
Máu rải đầy trời, một luồng chất lỏng âm ấm bắn lên trên mặt Trần Hương.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có sự trầm trọng!
Lúc này, Tần hoàng đại điện an tĩnh tới cực điểm, ngay cả cơ quan Chiến hồn cũng không hiểu vì sao mà dừng lại.
Một luồng hơi nóng phả vào mặt Trần Hương, lập tức thân thể hồi phục lại trạng thái bình thường… Sự chờ đợi tử vong lập tức ngừng lại, không có đau đớn gì, thậm chí không có cảm giác gì, chẳng lẻ tất cả chỉ là ảo giác?
Mở mắt ra, một bóng lưng quen thuộc xuất hiện trước mắt, kiên định, thẳng tắp, tuy gầy gò nhưng lại như coa lớn vô hạn… Đó là Nhạc Phàm vào thời khắc cuối cùng, không chút đắn đo đã đỡ cho Trần Hương một đòn trí mạng này.
Hung đao cắm vào bụng Nhạc Phàm, máu tươi theo vết thương mà từ từ tràn ra, thấm đẫm cả vạt áo, nhiễm hồng cả mái tóc bạc trắng.
"Ngươi… không!"
Trần Hương cố gắng khống chế tâm tình của bản thân, nhưng thân thể không tự chủ được vẫn cứ run rẩy, ở chỗ sâu trong linh hồn, từng trận đau đớn khó nói nên lời truyền đến… Đứng trước mắt, không phải là một người xa lạ không liên quan gì sao!
Thế cục bỗng chuyển biến, địch nhân đánh lén, hung khí không nhận chủ, Nhạc Phàm bị thương… Biến hóa quá đột ngột làm cho đám người Thi Bích Dao, ngũ lão ứng phó không kịp. Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, Ma Môn lại nhúng tay vào, chẳng lẻ tất cả đều là kế hoạch của đối phương?
Tâm niệm xoay chuyển, Thi Bích Dao hướng về ngũ lão nói: "Bạch bà bà, xem ra Ma Môn đã có chủ ý đối với chúng ta, bây giờ nên làm thế nào?"
Hồng bào lão phụ gằn giọng nói: "Đại tỷ, chi bằng chúng ta xông lên fđoạt lấy thánh vật rồi trở về!"
"Lâu thượng lâu chúng ta mặc dù thoát ly Ma Môn, nhưng…" Bạch bà bà sắc mặt do dự nói: "Thôi đi, hiện tại cứ xem tình hình cái đã".
Né ở một bên, Tang Nha Tộc trưởng càng không dám vọng động, trong lòng trầm ngâm suy nghĩ!
Cuối cùng, lão nhân ánh mắt quyết tâm, cương quyết đi thẳng đến choõ cửa đá nơi đại điện.
Đối mặt với sự quyết liệt của Nhạc Phàm, người của Ma Môn cũng khựng lại, có vẻ cũng rất kinh ngạc, mặt như sương lạnh: "Lý Nhạc Phàm, Lý Nhạc Phàm… ngươi cũng thật điên cuồng, bổn tôn làm việc luôn luôn cẩn thận, không nghĩ tới vẫn không nhìn thấu được ngươi. Từ một thợ săn nho nhỏ, thành danh hung thần như ngày hôm nay, thật không đơn giản… rất đáng tiếc, ngươi mệnh phạm sát kiếp, cũng không thể nghịch thiên được… Nói thật, sự tồn tại của ngươi thật làm cho chúng ta phi thường cố kỵ, ngay cả Ẩn tông cũng không ngoại lệ. Có rất nhiều điều bất ổn trên người ngươi, thật sự không cách nào nắm chắc được, cho nên, mặc dù rất nhiều người bội phục ngươi, nhưng bọn họ cũng không thể dung được ngươi…"
Ngowif mặt nạ quỷ thanh âm khàn khàn, tựa hồ đối với Lý Nhạc Phàm hết sức hiểu rõ. Đương nhiên, nghe giọng điệu của đối phương, hai người tuyệt nhiên sẽ không là bằng hữu.
Hô hấp trầm trọng, Nhạc Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương, một loại cảm giác quái dị đột nhiên sinh ra, đối phương biết rõ về mình như vậy, hơn nữa, bản thân lại không biết gì về đối phương… hắn rốt cuộc là ai?
"Đã như vầy, các ngươi cũng đi chết hết đi… Ồ!?"
Người mặt quỷ đang muốn thu hồi hung khí lại, ai ngờ Nhạc Phàm đột nhiên hành động, trở tay nắm chắc lấy hung khí. Bất kể là người này dùng sức như thế nào, cũng không cách nào lay động được.
"Xẹt!"
Nhạc Phàm mạnh mẽ rút hung đao ra, máu tươi bắn vọt ra, thấm vào trên thân "Vạn nhân trảm".
Hung khí rung động, phảng phất như cùng hòa nhịp tim, khí tức âm trầm tràn ngập cả tòa cung điện!
Ngay lúc này, máu tươi màu đỏ sậm trên "Vạn nhân trảm" hóa thành màn sương máu đầy trời, đột nhiên bộc phát, bao phủ lấy Nhạc Phàm vào trong, kết thành kến.
Xảy ra chuyện gì!?
Mọi người kinh ngạc, người mặt quỷ vội vàng lùi thân trở ra, hung khí trong tay lại không còn biến hóa gì… Tựa hồ thiếu đi một cảm giác gì đó. Chỉ bất quá vào lúc cấp bách thế này, người mặt quỷ cũng không chú ý.
Không biết xảy ra chuyện gì, Trần Hương sắc mặt tái nhợt, giống như vừa rồi đã mất đi cái gì đó, trong nội tâm vô cùng trống rỗng.
"Lý… Nhạc Phàm… Lý Nhạc Phàm!"
Trần Hương sực tỉnh, tay phải chộp vào trong màn sương máu, muốn kéo Nhạc Phàm ra…
"Bùng…"
Một âm thanh vang lên, Trần Hương cả người bị màn sương máu đánh văng ra, là ai cũng không thể tới gần nửa bước.
"Cửu U sát khí!? Không! Không đúng, Cửu U sát khí màu trắng. Trời thần ơi! Cái này… cái này rốt cuộc là cái gì?!"
Cách đó không xa truyền đến thanh âm của Tang Nha Tộc trưởng, hai tròng mắt mờ đục lộ ra sự kinh hãi, thậm chí còn ẩn chứa sự sợ hãi!
Ai cũng không biết màn sương máu đó là cái gì, nhưng tại Tần hoàng đảo này, có thể làm cho vị lão nhân àny thất thố như thế, tự nhiên không phải chuyện đùa.
Cảm thấy áp lực nhè nhẹ, Trần Hương âm thầm lo lắng, giữa mi tâm lộ ra nét cẩn thận. Thi Bích Dao cùng ngũ lão cũng như vậy, vẻ mặt ngưng trọng dị thường.
Người mặt quỷ nhìn thấy như vậy, cũng không muốn chần chờ nữa, lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, sau đó đột nhiên biến mất.
"Còn muốn chạy!? Mơ tưởng…"
Tang Nha Tộc trưởng mặc dù thất thần, nhưng đã sớm có sự chuẩn bị, lúc này thấy người mặt quỷ muốn thoát khỏi cung điện, vội vàng cầm quải trượng trong tay điểm vào vách tường phía sau.
"Oành đùng…"
Tiếng vang thật lớn đinh tai nhức óc, cửa đá của đại điện đột nhiên hạ xuống một tảng đá cực lớn, phong kín lối ra.
Người mặt quỷ bỗng nhiên dừng lại, chỉ nghe Tang Nha Tộc trưởng lạnh lùng nói: "Đây là kim cương đoạn long thạch, nếu ngươi có bản lãnh, thì cứ phá nó mà ra!"
Vừa dứt lời, Thi Bích Dao cùng ngũ lão cùng dồn lại. Trông bộ dáng, bọn họ cũng không cam lòng đem thánh vật Ma Môn dâng cho người ta, cho dù đối phương cũng là cùng tông phái.
Ba phe giằng co, Trần Hương cũng không để ý, ánh mắt vẫn tập trung vào cái kén tơ máu kia.
"Bùng!"
Trần Hương tay cầm "Thừa ảnh" dùng sức đâm chém, kết quả cũng bị văng ra. Nhiều lần thử cũng vô dụng.
Lo lắng bất an! Tay chân bất lực!
Cảm giác bất lực xuất hiện trong lòng Trần Hương, ánh mắt dần dần hiền dịu lại. Giờ khắc này, nàng như là thay đổi, yên lặng thương tâm mà không cách nào khóc được.
Trước linh cữu, màn sương máu bao vây thân hình, khí màu đỏ sậm nhè nhẹ xêm nhập vào trong cơ thể Nhạc Phàm, lập tức… tâm thần dần dần hỗn loạn.
Đây là một thế giới mà đỏ sậm… Cuồng bạo, giết chóc tràn ngập cả không gian, ảnh hưởng đến tâm tình của Nhạc Phàm, nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế.
Biên hoang bốn năm, thân qua trăm trận, đối với khí tức hung lệ Nhạc Phàm tự nhiên phi thường quen thuộc.
Không sai! Là loại cảm giác này, loại xúc động này… là cái khí tức hung lệ chỉ có trên chiến trường này, chỉ là, hiện tại đậm đặc hơn, hung hãn hơn! Nhạc Phàm như chìm sâu vào trong đó, giống như đang trở lại chiến trường ở quá khứ.
Huyết quang, giết chóc, bạo lệ… Một cảnh tượng hùng tráng như hiện ra trước mắt.
Lệ khí hội tụ của hơn mười vạn quân hồn trở thành "Hung sát", đã bị Nhạc Phàm dùng máu mà dẫn, trực tiếp nhập vào trong thân thể của hắn.
Hung sát không giống như thiên địa linh khí, bản chất của nó là bạo lệ cùng phá hoại, thậm chí có thể khống chế tâm thần của con người, biến thành ma quỷ chỉ biết giết chóc.
Hung sát nhập thể, không ngừng tuần hoàn trong kinh mạch của Nhạc Phàm, đi đến đâu, đều bị khí tức cuồng bạo phá hoại không chịu nổi.
Trong kinh mạch, nguyên đan màu trắng tựa hồ đã bị hung sát ảnh hưởng, bắt đầu kịch liệt rung động, nguyên khí bảy màu chung quanh từ từ biến mất… cuối cùng bị sát khí đồng hóa.
Nhạc Phàm nổi giận, hai mắt chuyển hồng, vẻ mặt lại càng thống khổ! Hắn vội vàng vận chuyển hai đại linh khiếu hấp thu nguyên khí, đáng tiếc không cách nào liên hệ được với bên ngoài.
Mắt thấy tâm thần sẽ bị hung sát ăn mòn, Nhạc Phàm kinh hãi không thôi! Thời khắc mấu chốt, hắn trong lòng hung hãn, mạnh mẽ nghịch chuyển nguyên đan!
Hung sát như thuốc độc lan tràn, nguyên đan như bất an, kinh mạch vỡ tan, khí tức tấn công vào…
Trong cơ thể Nhạc Phàm có thể nói là cả một sự hỗn loạn.