Bên ngoài cuồng phong bạo vũ, bên trong địa cung cũng là trời long đất lở, khiến cho người ta không khỏi tâm hoảng ý loạn.
Bóng ma bao phủ khắp trong đại điện, không khí ngày càng ngưng trọng!
Phong ấn bị phá khai, một vết rách dữ tợn hiện ra trước mặt mọi người.
Đó là một vực sâu nhìn không thấy đáy, bạch sắc hàn khí thỉnh thoảng lại phun ra nuốt vào, còn có sự khủng bố khôn cùng cũng theo đó lan tràn ra, có lẽ đây chính là con đường đi thông U Tuyền Địa Ngục.
Nhạc Phàm cầm thật chặt tay của Trần Hương nhìn về phía trước, khuôn mặt lãnh tuấn không có bất kỳ dị thường nào, chẳng qua là trong ánh mắt ẩn hàm sự lo âu nhàn nhạt. Hắn không biết rốt cuộc kế tiếp sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì, nhưng hắn đã có dự cảm về một loại nguy cơ chưa từng có, đang hướng chính mình từng bước tới gần. Khung cảnh nguy hiểm bày ra trước mắt, cho dù là ở trên chiến trường cũng chưa từng chạm đến.
Cảm thụ được sự ấm áp truyền đến từ trong lòng bàn tay của Nhạc Phàm, Trần Hương khẽ thả lỏng chân mày, tâm tình ổn định hơn nhiều. Đồng thời, trong đầu nàng cũng cấp tốc suy tư ra biện pháp ứng đối.
So sánh với sự bình tĩnh của Nhạc Phàm, toàn thân của Minh Hữu cùng với đám người Tang Nha thì lại lạnh như băng, thậm chí có chút tuyệt vọng!
- Thánh giả, hai người chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tang Nha tộc trưởng không đành lòng vứt bỏ, cho dù chỉ có một chút điểm hi vọng, hắn cũng phải lấy hết sức nắm chặt.
- Trễ, hết thảy đều đã quá trễ...
Minh Hữu tay chân cứng ngắc, gian nan mở miệng nói:
- Đại trận bị phá, phong ấn cũng bị mở ra, uy lực của "Thái A" Thần kiếm chỉ có thể tạm thời trấn áp lỗ hổng. Đến khi hàn sát bạo phát ra, toàn bộ chúng ta đều phải chết... Không chỉ là chúng ta, còn có hết thảy sinh mệnh ở trên đảo, còn có cả hải vực này đồng dạng cũng sẽ trở thành tử địa.
Giờ khắc này, hai mắt tiểu hài tử trống rỗng, lệ như suối trào, hắn phảng phất như đã thực sự tiên đoán được tai nạn sắp phủ xuống, kể cả linh hồn cũng đang khóc than.
Nghe được câu trả lời của Minh Hữu, hi vọng của Tang Nha tộc trưởng cùng với mười hai thần tướng cuối cùng cũng tan vỡ.
Biết rất rõ ràng kết cục, nhưng không cách nào cải biến được quá trình, đây chính là một vận mệnh bi ai.
Hít một hơi thật sâu, Nhạc Phàm nhẹ nhàng áp trụ bả vai Minh Hữu nói:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, tự ngươi đã tận sức rồi, đây không phải là trách nhiệm của ngươi.
Minh Hữu lắc đầu, thất hồn lạc phách nói:
- Không, đây đều là lỗi của ta, ta dự cảm về mọi chuyện, nhưng cuối cùng ta cũng không làm được gì, ta cũng không làm được cái gì cả, là ta vô dụng, ta vẫn vô dụng giống như trước. Không khá lên được! Không khá lên được! Thực xin lỗi mọi người!
Vô lực, tự trách, phẫn nộ, cừu hận! Lại nghĩ tới tràng đồ sát khi còn bé kia, Minh Hữu lại càng đem mình đẩy về phía biên giới của sự sụp đổ.
Hắn dù sao cũng chỉ là một hài tử a.
Nhạc Phàm nhìn ở trong mắt, nhưng không cách nào an ủi... Hắn cũng đã gặp trường hợp tương tự như thế, nhưng chẳng bao lâu sau, dưới áp lực cực lớn, hắn lại có thể từng bước đi tới.
- Người tính làm sao qua được thiên tính!
Nếp nhăn trên mặt của Tang Nha tộc trưởng dồn lại thành một đoàn, yết hầu có chút khổ sở nói:
- Thánh giả không nên tự trách, muốn trách cũng chỉ có thể trách , để cho chúng ta thời gian chuẩn bị quá ngắn. Đây là số mệnh, đây là số mệnh a!
Mười hai thần tướng cúi thấp đầu, hai mắt xám xịt không có nửa điểm ánh sáng. Trải qua nhiều nỗ lực như vậy, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bại bởi thiên ý a!
Thiên ý thiên ý, như thế nào là thiên ý?
Chẳng lẽ, Thủ Lăng nhất tộc nhất định phải bị diệt tuyệt?
Chẳng lẽ, muôn dân thiên hạ không thể qua khỏi kiếp nạn này?
Chẳng lẽ, bản thân của sinh mệnh chính là yếu nhược như thế?
Chẳng lẽ, thiên địa vạn vật vĩnh viễn không thoát khỏi vận mệnh làm con chó cho ông trời?
Minh Hữu nắm chặt hai bàn tay, đám người Tang Nha kêu gào lên, bọn họ không cam lòng, không cam lòng a!
- Không, chúng ta còn có hi vọng.
Trần Hương đột nhiên mở miệng, mọi người nghe vậy đầu tiên là đờ đẫn, nhưng ngay sau đó tinh thần lập tức đại chấn.
- Trần Hương tỷ có biện pháp gì?
Minh Hữu vội vàng hỏi, mục quang của đám người Tang Nha thiết tha nhìn lại, phảng phất như sắp chết đuối thì vớ được cọng rơm, hi vọng lại sáng lên lần nữa. Bọn họ biết, Trần Hương xuất thân từ "Thiên Môn", một thế ngoại tông phái phi thường cường đại từ xưa tới nay, nói không chừng thực sự có biện pháp.
- Không sai, ta đã nghĩ ra một cái biện pháp. Hẳn là có thể thử một chút xem.
Nhìn biểu tình vội vàng của mọi người, Trần Hương cũng không lãng phí thời gian, nói thẳng:
- Tuy rằng phong ấn chỗ lỗ hổng bị đả khai, nhưng ấn ký khắc trên Linh Khu vẫn tồn tại, chỉ cần chúng ta có thể tạm thời đem hàn sát một lần nữa chế trụ, lại lấy Linh Khu trấn áp, liền có hi vọng hoàn toàn đem phong ấn tu phục.
Biện pháp mượn lực, ai có thể đem Cửu U hàn khí áp chế trở lại?
Mười hai thần tướng đã thi triển cấm thuật hai lần liên tục, nguyên khí đại thương, Minh Hữu và Tang Nha tộc trưởng đồng dạng cũng kiệt sức.
Mà Trần Hương sau khi vận dụng bí thuật thì toàn thân thoát lực, cho dù là Nhạc Phàm, cũng vì mới đánh một trận mà lực lượng trong thể nội cũng bị nhiễu loạn không chừng.
Rất rõ ràng, lấy trạng thái hiện tại của mọi người, trên căn bản là không có khả năng thi triển lại trận pháp cường đại như "Can Chi Đại Trận".
Thời gian vô cùng cấp bách, không đợi mọi người hỏi tiếp, Trần Hương nhàn nhạt nói:
- Thiên Môn có một loại bí thuật, tại trong khoảng thời gian ngắn có thể đem tinh thần lực hội tụ lại để đề thăng sự mạnh mẽ. Lấy trạng thái hiện tại của ta, còn có thể thi triển được một lần. Đến lúc đó, ta sẽ đem tinh thần lực của mọi người tập trung cùng nhau, thử xem có thể hay không chế trụ Cửu U hàn khí, nếu như có thể, Minh Hữu liền đem Linh Khu áp xuống, còn nếu như không được...
Nếu như không được, chỉ có một đường chết. Mặc dù Trần Hương còn chưa nói hết, nhưng mọi người như thế nào lại không rõ??
Xuất phát từ việc đây là biện pháp duy nhất, mọi người chỉ có thể lựa chọn tiếp thụ.
Để chuẩn bị sắp xếp, Trần Hương thu hồi "Bích Trúc Trượng", khoanh chân ngồi xuống, nhưng ngay sau đó lập tức phiên động thủ quyết để vận chuyển bí thuật, thanh sắc lưu quang vờn quanh cơ thể. Song, ngay khi Trần Hương đang nhắm mắt, trong mắt mọi người cũng đều hiện ra một tia kiên quyết!
Hai mắt Nhạc Phàm ngưng tụ, hắc sắc niệm lực giống như thực chất kéo về phía Trần Hương.
Ngay sau đó, Minh Hữu, Tang Nha tộc trưởng, mười hai thần tướng đều rối rít phóng ra niệm lực của mình.
Từng đạo niệm lực giống như những tia mảnh nhỏ hội tụ tại mi tâm của Trần Hương, ngưng kết thành một đoàn kết tinh to cỡ nắm tay.
Dưới sự khiên dẫn của tâm thần Trần Hương, một cổ tinh thần lực khổng lồ lập tức bao trùm cả tòa cung điện, Cửu U hàn khí đều bị bao trùng trong đó.
"Oanh long..."
Lực cùng lực va chạm, khiến cho mặt đất lắc lư ngày càng mãnh liệt, cả tòa cung điện đang chính diện tiến về biên giới của sự sụp đổ. Nhưng giờ này khắc này, không có ai đi để ý những chuyện khác, cho dù là bị chôn sống nơi đây, bọn họ cũng sẽ không tiếc.
Tùy theo thủ quyết của Trần Hương biến huyễn, phạm vi của tinh thần lực bắt đầu dần dần thu nhỏ lại - một chút, một chút một. Cửu U hàn khí chậm rãi bị đẩy lui về chỗ lỗ hỗng nơi phong ấn.
Thấy tràng cảnh như vậy, đám người Minh Hữu và Tang Nha không khỏi lộ ra vẻ cuồng hỉ.
Bọn họ thấy được hi vọng, chỉ cần kiên trì trong chốc lát, thắng lợi chính là thuộc về chính mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, phảng phất như chỉ là trong nháy mắt, phảng phất như đã trải qua bao nhiêu năm.
Bí thuật được thi triển, sinh mệnh của Trần Hương dần dần bị tiêu hao. Tùy theo niệm lực khô kiệt, sắc mặt nàng bắt đầu phát tím, đôi môi bắt đầu khô nứt, duy nhất không thay đổi chính là quang mang kiên quyết sáng rọi trong mắt nàng. Trần Hương không biết mình có thể hay không kiên trì đến lúc thành công, nàng chẳng qua là cố gắng hết sức mình, mặc dù phải trả giá bằng sinh mệnh nàng cũng không hối tiếc.
"Nhã Nhi..."
Nhạc Phàm lặng lẽ nhìn sự biến hóa của Trần Hương, lúc này nhìn thấy biểu tình thống khổ trên mặt đối phương, sâu trong nội tâm đột nhiên truyền đến một trận bất an, cái loại tín hiệu mãnh liệt này tràn ngập khắp linh hồn của hắn, khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy một loại sợ hãi không sao hiểu được.
Nhạc Phàm chưa bao giờ lo âu như giờ khắc này, tinh thần lực trong nháy mắt bao trùm toàn thân Trần Hương, trong lòng chợt co rúm lại. Sinh mệnh của Trần Hương đang bị hao mòn khi phải chịu tải niệm lực khổng lồ của mọi người, tinh thần của nàng cơ hồ sắp tan vỡ. Nhạc Phàm không dám tưởng tượng, nếu như tiếp tục nữa, Trần Hương hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, Nhạc Phàm nhịn không được nắm chặt bàn tay, muốn cắt ngang nỗ lực của Trần Hương, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể làm được.
Có một loại thiện lương gọi là không cầu lợi, có một loại bỏ ra gọi là hy sinh, có một loại ra sức gọi là thành toàn.
Vì những sinh mệnh còn sống, Trần Hương nguyện ý hy sinh chính mình, đây là lựa chọn của nàng, Nhạc Phàm tôn trọng nó, mặc dù chính mình cảm thấy rất không nỡ, rất là mâu thuẫn.
Còn kém một chút cuối cùng!
Minh Hữu và đám người Tang Nha khẩn trương nhìn chăm chú vào chỗ lỗ hổng của Cửu U, hoàn toàn không có chú ý tới sự dị thường của Nhạc Phàm cùng với Trần Hương, càng không có chú ý tới tới một ít vũng máu đen bên cạnh lỗ hổng đang phát sinh biến hóa rất nhỏ.
- Minh Hữu, Nhã Nhi hiện tại rất nguy hiểm, ngươi có biện pháp gì không?
Nhạc Phàm chuyển sang hướng Minh Hữu, biểu tình âm trầm sắp không thể bào trì thêm. Hắn thực đã mất đi quá nhiều, hắn không thể lại trừng mắt nhìn Trần Hương ra đi, cho dù là hắn phải ích kỷ lần này.
Lúc này, đám người Minh Hữu rốt cục cũng phát hiện ra sự dị thường của Trần Hương. Nhìn biểu tình thống khổ của Trần Hương, trong lòng bọn họ trầm xuống, tâm tình kích động mới vừa rồi tức khắc đã ném lên chín tầng mây, chỉ còn lại một vẻ phân vân khó xử.
- Đại ca yên tâm, Trần Hương tỷ đã gần hoàn thành không sai biệt lắm, phần còn lại liền giao cho chúng ta đi.
Minh Hữu biết Trần Hương đối với Nhạc Phàm rất trọng yếu, lập tức bất kể hậu quả phân ra một cổ tinh thần lực, điều khiển Linh Khu hướng lên phía trên phong ấn.
Theo sự dẫn dắt, Linh Khu chậm rãi hạ xuống, Cửu U hàn khí cuồng bạo dần dần thu liễm lại, áp lực của Trần Hương có chút giảm bớt.
Nhạc Phàm thấy vậy, không khỏi cảm thấy thoải mái hẳn đi. Lấy tình huống hiện tại của Trần Hương xem ra, hẳn là có thể kiên trì được, cùng lắm thì tiêu hao thêm chút ít sinh mệnh nguyên khí thôi.
"Phác xuy! Phác xuy!"
Trong lúc tâm tình mọi người đã nhẹ nhõm hẳn, dị biến lại nổi lên!
Tại bên cạnh chỗ lỗ hỗng, máu đen dưới sự ảnh hưởng của Cửu U hàn khí không ngừng bành trướng, trở nên nồng đậm, tiếp theo đó là kịch liệt nhúc nhích, cuối cùng hình thành một huyết cầu khổng lồ, được hàn sát bao phủ xung quanh.
- Kia... Kia là vật gì?
Áp lực cực lớn, đám người Minh Hữu trong lòng run lên, mọi người đều lộ vẻ kinh sợ!
Biến hóa thình lình xảy ra, mọi người đúng là trở tay không kịp, ai cũng không nghĩ tới lúc này còn sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Tang Nha tộc trưởng vội vàng đưa ánh mắt chuyển sang Minh Hữu, hắn là càng kinh hãi thất sắc:
- Kia... Kia là cấm thuật cuối cùng của "Tử Huyết Nguyên Thai", tử rồi lại sinh, Hóa Huyết Thuật!
- Tử... Tử, lại vẫn có thể tái sinh sao?
Mọi người không dám tin nhìn về phía trước, tinh thần vô pháp ổn định.
- Nguyên lai... Nguyên lai yêu sư vẫn muốn trường sinh bất tử chính là ở chỗ này. Một cái Hóa Huyết Thuật, ta làm sao lại đem nó quên mất, ta đáng chết! ta thật là đáng chết!
Minh Hữu lại thất vọng tự trách, Hóa Huyết Thuật ở trong truyền thừa vốn là có ghi lại, nhưng chính mình cư nhiên lại không nghĩ đến.
Áp lực càng lúc càng lớn, sắc mặt của Trần Hương cũng ngày càng kém đi.
Mắt thấy Trần Hương đang tiến về biên giới của sự sụp đổ, Nhạc Phàm cũng bất chấp gì khác, lập tức thu hồi niệm lực, trực tiếp xuất thủ đem Trần Hương đánh xỉu, ngay sau đó đem nàng ôm gắt gao trong ngực.
- Đại ca!? Người...
Phản ứng của Nhạc Phàm khiến cho Minh Hữu sửng sờ tại đương tràng, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, tại thời khắc mấu chốt đối phương cư nhiên lại không để ý đến đại cục.
Tang Nha tộc trưởng cùng với những người khác đều làm ra vẻ tức giận và sầu khổ, còn Minh Hữu thì lại có chút mất mác, trong lòng của hắn, Nhạc Phàm luôn là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, nhưng là bây giờ vì mong muốn của bản thân, cư nhiên lại không thèm để ý...
Hận cũng được, mà khổ cũng được, Nhạc Phàm cũng không cần quan tâm, sự cô độc của hắn, có ai có thể minh bạch?
- Đủ rồi, nàng thực đã đã làm quá nhiều rồi, để cho nàng nghỉ ngơi một chút đi.
Nhạc Phàm si ngốc nhìn Trần Hương trong lòng ngực, trong mắt lộ vẻ ôn nhu, cho dù đối mặt với nguy cơ to lớn, hắn cũng có chút nào đổi sắc. Thiếu đi sự áp chế của Trần Hương, Cửu U hàn khí lại lần nữa sôi trào, đám người Minh Hữu không thể không toàn lực áp chế, Linh Khu cũng vô pháp hạ xuống được.
Huyết đoàn càng ngày càng lớn, mọi người gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhưng hết lần này tới lần khác đều là vô kế khả thi.
- Nhã Nhi, hãy sống cho tốt, nhất định phải sống cho tốt.
Nhạc Phàm giật "Đan Tâm Thạch" trên cổ xuống, nhét vào trong tay Trần Hương, đó là ấn ký duy nhất mà hắn muốn để lại cho nàng, nếu như sinh mệnh có tiêu thất, thì nàng vẫn còn có thể nhớ về hắn.
- Đại ca, người muốn làm gì!?
Thấy Nhạc Phàm vẻ mặt khác thường, trong lòng Minh Hữu nổi lên một tia dự cảm không tốt, tựa như người thân của mình sắp phải ra đi.
- Giúp ta chiếu cố Nhã Nhi cho tốt.
Nhẹ nhàng đặt Trần Hương xuống, Nhạc Phàm thình lình đứng dậy, một cổ khí tức nặng nề thẩm thấu vào chỗ sâu nhất trong linh hồn!
Hắn là một người bình thường, có sự dung tục cùng với bất đắc dĩ như bao người khác, cũng có sự kiên cường cùng với cố chấp như một số ít người, còn có được tình cảm như mỗi một người, chỉ tiếc là hắn mang trên vai rất nhiều trọng trách và cừu hận, thủy chung vô pháp buông xuống. Hắn khát khao một cuộc sống bình dị và yên ả, khát khao về một tương lai tràn đầy hạnh phúc tốt đẹp.
Hiện tại, tất cả hi vọng đã tan vỡ, tâm tình bị đè nén giống như lũ quét phát tiết ra!
"Hống!!!!!"
Tiếng hống cuồng nộ vang lên. Nhạc Phàm liều lĩnh vận chuyển lực lượng toàn thân... Hắc sắc hồn lực, hồng sắc sát khí, vô sắc nguyên khí, ba đạo năng lượng quấn lấy nhau, trói buộc trong thể nội rốt cục cũng bị đánh vỡ!
Lực lượng lại lần nữa trở về thân thể, có một loại sướng khoái không nói nên lời! Đương nhiên, lực lượng cuồng bạo đồng thời cũng đang không ngừng phá hủy kinh mạch của Nhạc Phàm, nhưng hắn tịnh không để ý tới.
"Tư tư!!!"
Từng đạo hắc sắc chiến văn hiện đầy toàn thân của Nhạc Phàm, lộ ra huyết quang nhàn nhạt, hai mắt đỏ sẫm ẩn chứa vô tận hắc ám, khí tức thê lương cổ xưa tràn ngập cả không gian.
Cửu U khí cảm nhận được uy hiếp của ngoại lực, khí thế hống hách cũng hòa hoãn đi không ít. Chẳng qua là huyết đoàn do yêu sư biến thành vẫn bành trướng như cũ, thậm chí bắt đầu biến huyễn ra hình dáng.
- Không tốt, ngàn vạn lần không thể để cho huyết thai thành hình!
Minh Hữu sốt ruột la lên, cốt trượng trong tay họa xuất ra một ký hiệu kỳ quái trong không trung, hướng huyết đoàn đánh tới. Đáng tiếc là lại giống như đá chìm đại hải, không có nửa điểm phản ứng.
Cùng một thời gian, thân ảnh Nhạc Phàm cũng xuất hiện bên cạnh Linh Khu.
"Phác..."
Cửu U hàn sát khí không ngừng phun trào.
Mắt thấy cục diện khó có thể tiếp tục áp chế, Nhạc Phàm ôm lấy Linh Khu, đột nhiên hướng lỗ hổng của Cửu U lao tới, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn mấy phần.
Đúng là không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ thuần túy là lực lượng.
Nhạc Phàm không sợ hàn sát xâm thực, hướng xuống đất áp tới.
Nhìn tới lúc này, Minh Hữu cuối cùng cũng minh bạch là Nhạc Phàm muốn làm gì. Mà đám người Tang Nha tộc trưởng lại là trợn mắt hốc mồm.
Bọn họ đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Phàm ở dưới trạng thái như thế này, lực lượng áp đảo hết thảy quả thực khiến cho người ta run sợ!
"Oanh..."
Bụi bay mù mịt, khí lưu loạn chuyển...
Rốt cục, Linh Khu cũng vững vàng áp xuống đất, đem Cửu U khí trấn áp bên dưới.
Bất kỳ thứ gì cũng có cực hạn thừa thụ của nó, mặc dù thân thể của Nhạc Phàm đã trải qua thiên chuy bách luyện của nguyên khí, nhưng nó vẫn như cũ là thân thể huyết nhục. Hắn nửa quỳ ở trên mặt đất, miễn cưỡng khom người chống đỡ thân thể, từng ngụm từng ngụm tiên huyết phun ra, nhuộm đẫm mặt đất bằng một phiến đỏ sẫm.
Kỳ tích đột nhiên phủ như thế, khiến cho đám người Tang Nha tộc trưởng và mười hai thần tướng mừng rỡ không thôi, nhìn Nhạc Phàm với vết thương chồng chất, một điểm oán giận trong lòng nhất thời tan thành mây khói, duy chỉ có Minh Hữu là tràn đầy chua sót, không hề có nửa điểm vui mừng.
- Đại ca...
Minh Hữu thầm cảm kích, hai tay bỗng nhiên vung lên, ngay sau đó lập tức thi triển ra cấm pháp tu phục phong ấn, cùng Linh Khu dung hợp thành một thể.
Thủ quyết được đánh ra là một tổ hợp huyền diệu, khống chế rất tinh tế, tâm thần cũng rất chuyên biệt...
Lúc này biểu tình của Minh Hữu hết sức nghiêm nghị, mi tâm chớp động bắn ra một đạo ánh sáng thiêng liêng, như muốn xua đi tất cả hắc ám.
Một lát trôi qua, dưới sự phối hợp của mọi người, đạo cấm chế cuối cùng cũng được hoàn thành. Phong ấn tái hiện, bình chướng vô hình nhanh chóng bành trướng, trong nháy mắt đã bao trùm cả không gian của đại điện. Mà Nhạc Phàm cùng với yêu sư biến thành "Huyết thai" đều bị bài xích ở bên ngoài.
- Đại ca!
Nhìn Nhạc Phàm nặng nề ngã xuống, đám người Minh Hữu cảm thấy vô lực, thậm chí ngay cả đứng thẳng cũng vô pháp làm được. Bọn họ có thể cảm thụ được khí tức của đối phương đột nhiên rất suy yếu, gần như không có chút hi vọng sống sót.
Một tiếng ông ông, "Thái A" Thần kiếm sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tự động bay trở lại trong tay phải của Minh Hữu, linh tính trên thân kiếm cổ xưa dường như đã mất đi.
Đại địa lại trở về với sự yên tĩnh, Cửu U hàn khí cuối cùng cũng bị trấn áp, hàn sát ở trong không khí cũng dần dần tiêu tán, chỉ để lại một đoàn "Huyết thai" tiến hóa chưa hoàn toàn không có chút nhúc nhích .
"Tư tư!"
Mất đi nguồn lực lượng, "Huyết thai" giống như phát cuồng, thân hình không hề theo quy tắc nào bành trướng lên, càng ngày càng lớn... Tựa hồ tùy thời đều có thể bạo tạc.
- Nó muốn làm gì!
Đám người Tang Nha sắc mặt ngưng trọng, bọn họ hiển nhiên cảm nhận được cổ năng lượng khổng lồ uẩn hàm bên trong "Huyết thai"!
- Nó muốn dùng cách ngọc đá cùng tan, cùng chúng ta đồng quy vu tận!
Lời nói của Minh Hữu giống như tạc một gáo nước lạnh, khiến cho người ta không tự chủ được mà rùng mình.
Huyết thai tự bạo, tất sẽ đem nơi này sang thành bình địa. Đến lúc đó, phong ấn sẽ bị phá hư, tất cả nỗ lực lúc trước của chúng ta đều sẽ tan thành mây khói. Tràng tai họa này phảng phất như kéo dài vô cùng vô tận, hiện tại thì còn ai có thể khống chế được tràng diện hiện tại?
Trần Hương hôn mê, Minh Hữu hư nhược đến nổi không thể hư nhược thêm, Nhạc Phàm lại gục ngã xuống đất.
Không có trợ giúp, không có thời gian, không có hi vọng...
Mọi người trầm mặc không nói, bóng ma của sự tuyệt vọng lại lần nữa bao phủ khắp nội tâm!
"Khụ khụ khụ..."
Một trận ho khan kịch liệt đánh vỡ không khí trầm mặc, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Nhạc Phàm đang chậm rãi đứng lên, tiên huyết trào ra từ trong miệng vẫn chưa dừng lại.
Nhạc Phàm thoáng quay đầu nhìn Trần Hương đang hôn mê, hai mắt đỏ sẫm phảng phất như đang che dấu sự không đành, không đành chết đi, lại càng không đành rời xa Trần Hương, nhưng chính hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Trong lúc thở dốc, thần trí của Nhạc Phàm dần dần trở nên lờ mờ, một vài hình ảnh quen thuộc xẹt qua trong đầu.
Lão nhân an ủi, phụ nữ chờ đợi, hài tử ngơ ngác, truyền thừa tín ngưỡng, cuộc sống yên tĩnh, còn có ký thác hi vọng.
Mất đi thứ mình đã có, lại càng quý trọng cái đang có.
Đây là những truy cầu của một người bình thường đối với cuộc sống, cũng là thái độ sống của Nhạc Phàm. Bởi vì hắn mất đi đã quá nhiều, quá quá nhiều.
Sâu trong linh hồn, sự tuyệt vọng vô pháp đè nén được.
"Hống..."
Sát ý kèm theo tiếng nộ hống trực tiếp trùng pháp cửu thiên, toàn thân Nhạc Phàm bạo phát ra khí thế lăng lệ.
Hắc sắc lưu quang đột phá lớp da lao ra, hình thành một "tiễn" ảnh cự đại mơ hồ có thể thấy được một chút thất thải quang mang vờn quanh, bạo xạ ra hàn mang khủng bố.
Không hề có dấu hiệu báo trước, Nhạc Phàm giống như một quang tiễn bắn thẳng về phía "Huyết thai" do yêu sư hóa thành. Hắn thoáng quay đầu liếc mắt một cái, đó cũng là lưu niệm cuối cùng trong lòng hắn...
Thiên địa vẫn bất biẮ, tinh tú vô chuyển di,
Hóa thân Thất Tình Tiễn, xuyên qua luân hồi kiếp.
Sinh mệnh nộ phóng phảng phất như lưu tinh sáng chói, mang đi hết thảy hắc ám, để lại trong lòng người ta một ánh sáng hi vọng.
...
Ở bên ngoài địa cung, mặt đất đã yên tĩnh trở lại, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Lúc này, một đám thân ảnh đang xuyên thật nhanh qua rừng cây, mà dẫn đầu đúng là một đầu mãnh thú cùng một kẻ thiếu niên, bọn họ đúng là Tiểu Hỏa, Thiên Sinh cùng với Thủ Lăng tộc nhân.
Bởi do thiên địa dị tượng, Thiên Sinh lo lắng thánh giả cùng với tộc trưởng phát sinh vấn đề, lập tức cùng với Tiểu Hỏa trở về mang theo tộc nhân một đường chạy tới.
- Phía trước chính là thánh hồ, mọi người chạy nhanh lên một chút.
Thiên Sinh vừa đi vừa nói, thần tình trên mặt đặt biệt ngưng trọng, mặc dù hiện tại địa chấn đã chấm dứt, nhưng cổ bất an trong lòng cũng không có giảm đi nửa điểm, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Tiểu Hỏa sợ rằng cũng có tâm tình như vậy, co chân phóng như điên, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gầm gừ đầy lo lắng.
"Oanh..."
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên kinh động cả hải đảo, Tiểu Hỏa cùng với đám người Thiên Sinh không khỏi dừng bước lại, nhìn về phía tiến nổ phát ra. Chỉ thấy ở trên đỉnh của ngọn Tuyết Sơn không hiểu sao lại sụp đổ, ngay sau đó một đạo hắc sắc lưu quang phá vỡ thiên không bay ra, mơ hồ mang theo một chút hồng quang, cuối cùng vẫn lạc vào bên trong vô tận hải vực.
Gào lên một tiến, Tiểu Hỏa bỗng chuyển mình trực tiếp đuổi theo đạo lưu quang kia... Không đợi đám người Thiên Sinh kịp phản ứng, thì đã chỉ còn lại một đạo tàn ảnh nhạt nhạt.
Mọi người không sao hiểu được, mục quang dồn dập hướng về phía Thiên Sinh, thấy hắn cũng là nghi hoặc không thôi.
Theo Thiên Sinh được biết, Tiểu Hỏa tuy rằng vẫn còn dã tính, nhưng cũng không có làm loạn gì, nó có thể làm ra cử động thất thường như vậy, tất nhiên là có đại sự phát sinh.
- Chẳng lẽ đại ca bọn họ...
Ý niệm tới đây, trong lòng Thiên Sinh mãnh liệt sao động, khuông mặt trong nháy mắt tối sầm lại.
- Thiên Sinh, chúng ta có tới xem một chút hay không...
Nghe được toan tính của mấy người phía sau, Thiên Sinh lắc lắc đầu, hắn hiện tại cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nếu như thật sự có gì ngoài ý muốn, thì thánh giả và tộc trưởng bọn họ hiện tại như thế nào?
Trầm ngâm trong chốc lát, Thiên Sinh cuối cùng cũng quyết định, nói:
- A Lạp cùng với A Đồ hãy đi xem một chút nơi đó, nếu như có tình huống gì lập tức truyền tin lại. Những người còn lại theo ta tới thánh hồ.