"Trời xanh xanh, cỏ xanh xanh, cô nương xinh đẹp đang tắm rửa... Hai mắt to to, thắt lưng tinh tế, thấy tâm của lão gia không yên, hàng ngày đều thế này thì thực tốt, thực tốt."
Lúc này, Lăng Thông với vóc dáng đầy đặn miễn cưỡng dựa lên chiếc ghế bằng gỗ lim, hưởng thụ nắng xuân chiếu đến, trong miệng nhẹ ngâm một khúc hát, trên mặt có nét thanh thản không nói thành lời.
"Yêu... Lăng đại tài thần thực là hào hứng a!"
Một tiếng trêu chọc, Phùng Uyển Nhi tiến tới.
Lăng Thông nghe vậy thân thể cứng đờ, suýt nữa từ trên ghế ngã xuống: "Ha ha, lão bà đại nhân tới rồi... Đến đây nào, mau ngồi xuống!"
Vừa nói, Lăng Thông bất ngờ đứng dậy phủi phủi bàn tọa, vội vàng cố gắng đỡ cái bụng to của Phùng Uyển Nhi ngồi xuống.
"Được rồi, có vẻ thông minh ra rồi đấy!"
Phùng Uyển Nhi kéo cái bụng đầy mỡ của Lăng Thông, tức giận nói: "Huynh tự nhìn lại mình bây giờ đi, lại còn nằm dài ra đấy, sợ là sau này có muốn đi lại cũng khó khăn a."
"Đúng đúng đúng, nghe lão bà giáo huấn, sau này nhất định sửa, nhất định sửa."
Nhìn bộ mặt dày của Lăng Thông, Phùng Uyển Nhi ngọt ngào cười nói: "Thu Nam sắp đã trở về, đến lúc đó biết Tiểu Tiểu bỏ nhà đi, thiếp thấy lỗ tai chàng sợ là khó mà yên ổn được."
"A!"
Vẻ mặt Lăng Thông khổ sở, lấy lòng nói: "Uyển Nhi tỷ, tỷ nhất định có thể giúp ta mà, nếu tướng công của tỷ không có tai, vậy làm sao mà ra ngoài gặp người khác được chứ!"
Phùng Uyển Nhi nhẹ nhàng vuốt bụng, không khỏi trêu ghẹo nói: "Lập tức vào ngày thương hành tập hội, chàng làm Thương Minh hội chủ cho tốt, nhờ vào nó mà tránh quấy rối, còn học một ít tiểu xảo làm loạn của người khác cho thiếp xem, nếu không huynh suốt ngày ở nhà, bên ngoài có việc gì cũng không quan tâm, có thấy giống người khác chút nào không."
Lăng Thông càng cười khổ: "Lão bà đại nhân, ta thực oan uổng mà! Thương hành tập hội có tam đại thương hội chủ trì, ta đi hay không cũng giống nhau, dù sao Thương Minh tổng hội chủ của ta cũng chỉ là một cái danh mà thôi."
Phùng Uyển Nhi lắc đầu nói: "Chàng bây giờ càng ngày càng lười rồi, chúng ta làm ăn rộng, nếu như không đi tranh, sẽ thành của người khác."
Lăng Thông nghiêm mặt nói: "Uyển Nhi yên tâm, điểm ấy trong lòng ta rất rõ."
Phùng Uyển Nhi thấy trượng phu cẩn thận nghe lời nói của mình, cũng không nói thêm gì, ngược lại hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Tiểu và Băng Nhi hiện tại thế nào rồi? Nơi biên quan loạn lạc đó, thiếp thủy chung không thể yên tâm!"
Lăng Thông tươi cười trấn an nói: "Nàng cứ yên tâm đi, biên quan nhiều cao thủ tọa trấn như vậy, nếu ngay cả hai hài tử cũng không bảo vệ được, vậy bọn họ tự đập đầu vào tường đi. Bất quá, để hai đứa trẻ ở biên quan xác thực cũng không thích hợp, cho nên lão Phó cũng chuẩn bị đưa chúng về đây, bây giờ bọn họ hẳn là đang trên đường đi rồi!"
"Như vậy là tốt rồi."
Phùng Uyển Nhi hơi có một tia phiền muộn nói: "Mọi người đã thật lâu không đoàn tụ, lần này có thể gặp mặt thực tốt, đáng tiếc Lý đại ca huynh ấy..."
Lăng Thông nhướng mày, đang định nói, một con bồ câu đưa tin bay vào trong viện.
"Di? Là Vân Phương tiểu tử kia truyền tin đến..."
Lăng Thông tiến lên gỡ truyền tin xuống xem, hai tròng mắt mở to, lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
"Lăng Thông, trên đó viết gì vậy? Thấy chàng có vẻ cao hứng."
Phùng Uyển Nhi cố gắng mang bụng to đi tới, trên mặt có chút tò mò. Nàng biết tính cách của trượng phu mình, có thể tính như một tòa kim sơn, mừng sợ sẽ không lộ mặt.
"Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới."
Lăng Thông cười lớn nói: "Không ngờ Lý Nhạc Phàm gia hỏa kia cư nhiên có thể say rượu, được người ta nhặt về, lại còn thẳng đường đi đến Lạc Dương nữa, tính thời gian, hẳn là ngày mai sẽ tới nơi... Hắc hắc, lần này Lạc Dương sợ là thực sự rất náo nhiệt đây. Ha ha ha ha..."
"Cư nhiên có việc như thế?!"
Phùng Uyển Nhi không thể che dấu vẻ kinh hỉ trong mắt: "Khó trách chàng hưng phấn như vậy, đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị một chút, lần này chàng cũng không thể lười biếng được rồi!"
"Đương nhiên đương nhiên..."
Lăng Thông bước ra, đột nhiên dừng lại: "Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất. Vương Sung gia hỏa kia đang lịch luyện tu hành, phải đem tin tức này truyền cho hắn... Tùy tiện cũng thông tri cho Thiết Huyết gia hỏa kia, miễn cho hắn đến lúc đó chạy đến nơi này văng nước miếng lung tung."
Phùng Uyển Nhi khịt khịt mũi, trong lòng âm thầm cảm động, cảm giác đoàn tụ thực tốt!
Thiên Địa Minh tổng đàn, trông giữ vẫn sâm nghiêm như cũ.
Mấy ngày nay, trong Thiên Địa Minh có thể nói là bận tối mắt tối mũi. Vì chuẩn bị các vấn đề liên quan đến võ lâm đại hội, Đồng Tường và các chấp sự chạy ngược chạy xuôi chân không chạm đất, mọi vấn đề đều phải chú tâm đến. Dù sao, lần võ lâm đại hội này có vai trò trọng đại, trực tiếp ảnh hưởng đến biến đổi sau này của giang hồ, nửa điểm qua loa cũng không được.
Đến hết ngày hôm nay, Thiên Địa Minh đã phát đi hơn hai vạn tấm anh hùng thiếp, mà kể cả các ẩn thế tông môn và cao thủ cũng được mời, ngoài lượng công việc nặng nề, dù nhiều người cũng khó có thể sắp xếp ổn thỏa.
Đây là sự rộng lớn của giang hồ!
Nghị sự đại sảnh.
Sau khi mọi người tản đi, một mình Đồng Tường lẳng lặng lưng lên ghế. Hắn thở ra một ngụm trọc khí thực dài, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ. Xem ra bản thân thực là mệnh khổ, trước đó vài ngày thánh vực đại tuyển, bây giờ là đại hội võ lâm.
Một lượng lớn công việc làm mỗi khi nhớ tới không khỏi đau đầu, hắn hận mình không thể chia ra làm tám, mười người để làm cho nhẹ.
"Đợi hại ngày nữa, giang hồ nhân sĩ và các đại tông phái lục tục kéo đến, yên ổn của Lạc Dương cũng là một vấn đề lớn, cần là cân bằng các mối quan hệ, một khi bộc phát tranh đấu quy mô lớn, thành Lạc Dương này sẽ gặp phải nạn lớn rồi."
Đồng Tường nặng nề vuốt trán, cảm giác khổ não, Trữ Uyển Can tay bưng một bát canh đi đến.
"Đồng đại ca, còn nhiều việc cũng chỉ có thể xử lý từng cái, trước hết hãy nghỉ ngơi một chút đi, ngàn vạn lần đừng cố gắng quá."
Nhìn Trữ Uyển Can chân thành đi tới, Đồng Tường chưa phát giác ra tinh thần rung lên, đứng dậy tiến ra đón.
"Đại ca chỉ biết lười biếng, nhọc cho Can Nhi nhà ta phải đau lòng, hắc hắc!"
Đồng Tường cười cười không nói, không chút khách khí tiếp lấy bát canh.
Trữ Uyển Can nghe thế gương mặt ửng hồng, đôi mày trắng liếc nhìn đối phương một cái nhẹ nhàng nói: "Ai là người nhà huynh, chỉ nói hươu nói vượn, nếu để gia gia nghe thấy thế nào cũng cho huynh mấy bạt tai. Hơn nữa bát canh này vốn là muội nấu cho gia gia, thừa một chút mới chia cho huynh."
"Ha hả, thì ra là ta tự mình đa tình rồi. Bất quá, có thể hưởng thụ đãi ngộ của Lê trưởng lão, cũng xem như rất không tệ rồi."
Đồng Tường cười tự giễu, tiếp theo một hơi uống hết bát canh, ngay cả cặn bã cũng không chừa.
"Huynh cái gì không học cho tốt, hết lần này tới lần khác học bộ dạng của Thiết Huyết đại ca, cả ngày mồm miệng không ngừng, không chút nghiêm chỉnh."
Trữ Uyển Can dù ngoài miệng thì đang mắng, nhưng trong lòng quả thực rất ngọt ngào.
Hai người này cười đùa một phen, Đồng Tường trong lòng bực mình cũng đã quét sạch.
Đúng lúc này, một gã đệ tử xông vào không đúng lúc chút nào.
"Minh chủ, đây là thư tín gửi cho người."
"Nga? Là ai mang đến?"
"Là quản gia của Lăng phủ tự mình đưa tới."
"Là Lăng Thông..."
Đồng Tường nghe vậy hết sức hiếu kỳ, dù Thiên Địa Minh bọn họ và Lăng phủ cùng ở Lạc Dương, nhưng quan hệ lạnh nhạt không có giao lưu, hôm nay đối phương thế nào lại đột nhiên gửi thư sang đây?
Vừa xem qua bức thư, Đồng Tường nhíu mày lại... Bức thư này là gửi cho Thiết Huyết, suốt hai trang đầu, đều viết những lời nói nhảm, không có tác dụng. Nhưng thấy hai trang sau, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng lộ ra vẻ kinh hỉ.
Trữ Uyển Can thấy vẻ mặt Đồng Tường khác thường, không khỏi hỏi: "Đồng đại ca, trên đó viết gì vậy?"
"Là tin tức của Lý Nhạc Phàm!"
Đồng Tường nắm chặt bức thư, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Vốn là bức thư này viết cho đại ca, đáng tiếc đại ca hiện giờ không ở Lạc Dương."
"Lý Nhạc Phàm?!"
Trữ Uyển Can đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cao hứng nói: "Hắn rốt cục cũng có tin tức rồi! Bất quá Thiết Huyết đại ca không ở đây, vậy phải làm thế nào bây giờ?"
Trầm ngâm chốc lát, Đồng Tường liền có chủ ý: "Trên thư nói, Lý Nhạc Phàm ngày mai mới tới, chúng ta trước gửi thư cho đại ca, hy vọng huynh ấy có thể nhanh chóng trở về. Còn ở nơi này, chúng ta tự mình đi tiếp đãi hắn, tỏ một chút tâm ý là được rồi."
Trữ Uyển Can gật đầu nói: "Nếu gã râu rậm chính là Lý Nhạc Phàm, vậy đưa cả Tiểu Vũ và Nữu Nữu đi nữa, để bọn họ hảo hảo đoàn tụ."
"Như vậy cũng được."
Đồng Tường cười, liền an bài việc này xuống dưới.
Nam Man cực địa, thập vạn hoang sơn.
Nơi này chính là hoang ngoại chi địa (vùng đất hoang dã ở bên ngoài) từ xa xưa, không ở trong bản đồ Thần Châu, không có quốc độ, cũng không có hơi người, ngay cả rất nhiều thiên đạo tu sĩ cũng không muốn giao thiệp với nơi này.
Bởi vì ở ngoại vi của Nam Hoang, khắp nơi đều là hoang sơn dã lĩnh, là nơi cùng hung cực ác, còn có rất nhiều rất hung thú cường đại tung hoành sơn lâm, về phần nơi sâu thẳm trong Nam Hoang thế nào, cũng không có ai biết được.
Đêm đã vào kha, bóng đêm dày đặc. Nam Hoang ngoại vi, yên tĩnh không tiếng động.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, một gã nam tử đang lẳng lặng ẩn núp bên cạnh một thủy đàm (đầm nước) ở một nơi sâu trong hoang sơn, hô hấp phảng phất như hòa hợp với khung cảnh xung quanh.
Người này vẻ mặt đầy bùn đất, thấy không rõ diện mạo chân thực của hắn. Một đầu tóc ngắn màu vàng xơ xác, thân trên xích lõa, lộ ra thể cách tinh tráng và vô số vết sẹo dữ tợn. Bên cạnh hắn, đặt một cây trường thương rỉ sét khắp nơi, trên đó mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu vết máu tươi nhiễm hồng.
Gió nhè nhẹ thổi, nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Nam tử ánh mắt sắc bén, chăm chú quan sát động tĩnh giữa thủy đàm, ngay cả mỗi một gợn sóng biến hóa cũng ghi nhớ trong lòng.
Đây là một tòa thủy đàm phi thường kỳ dị, hai trượng chiều rộng, sâu không thấy đáy, một mảnh đen như mực. Bất cứ đồ vật gì chỉ cần rơi xuống đều nhanh chóng chìm xuống, ngay cả cành gỗ và là cây cũng không ngoại lệ.
Nam tử đã ẩn núp ở chỗ này ba ngày ba đêm rồi, đó là vì chờ đợi một con dị mãng trong đầm này. Đây.là lần thứ mười ba hắn thử, mỗi lần khiêu chiến cũng như là đang bồi hồi bên bờ sinh tử, hằng hà vết thương trên người sớm đã sớm làm hắn tê tê. Giờ phút này, hắn chỉ có một mục đích, chính là muốn giết chết dị mạng trong đầm kia.
Bóng đêm mông lung, ánh trăng nhẹ trôi.
Thời gian từ từ trôi qua, nam tử vẫn như cũ kiên nhẫn đợi.
Một lúc lâu, gợn sóng giữa thủy đàm rốt cục bắt đầu phát sinh biến hóa... Dần dần khuếch tán, từng vòng từng vòng, càng ngày càng dày.
"Tới rồi!"
Nam tử khẽ rên một tiếng, nắm thực chặt trường thương trong tay, trong lòng không có nửa điểm tâm tình ba động.
"Bồng!"
"Hoa lạp..."
Hắc thủy đàm đột nhiên nổ mạnh, một đạo thân ảnh thực dài xuất hiện trong màn sương.
Hơi nước tán đi, chỉ thấy một thân hình dài đến ba trượng, thân mình to như thùng nước của mãng xà nổi lên giữa thủy đàm, trong miệng phun không ngừng ra nuốt vào một đoàn bạch sắc quang hoa, có vẻ vô cùng vui sướng.
Toàn thân cự mãng mọc đầy lân phiến màu trắng, mang đến một cảm giác nhẵnhụi bóng loáng, một đôi mắt to như nắm tay phát ra lam quang, hai bên hàm có đôi răng nanh thực dài đâm ra, có vẻ sắc nhọn, như đao lại như sừng, hàn quang lấp lánh.
Ngay lúc dị mãng hưởng thụ nguyệt quang tưới nhuần, nam tử đã di chuyển!
Thân thể hắn cong lại, hai chân như lò xo đẩy người bắn về phía dị mãng kia...
"Tật!"
Nam tử cổ tay run run, thiên địa chi lực xung quanh từ từ ngưng tụ trên trường thương, hình thành thế xoắn ốc.
"Lang lang..."
Trường thương đánh thẳng lên người dị mãng, phảng phất kim thạch chạm nhau!
Nhưng một kích hung mãnh như thế, cư nhiên không hề lưu lại nửa điểm dấu vết trên người súc sinh này, quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi.
Thấy kết quả như thế, nam tử thần sắc không đổi, tiếp tục điều chỉnh thân hình, dùng tới một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân!
"Bồng..."
Lần va đập mãnh liệt này, đã đánh dị mãng ra khỏi thủy đàm, nhưng vẫn không tạo thành thương tổn nào có tính thực chất trên người nó.
Bất quá, nam tử chính là muốn đánh dị mãng ra khỏi thủy đàm, miễn cho nó một khi tỉnh táo lại liền trốn vào trong thủy đàm, như vậy thực khiến bản thân buồn bực.
Liên tục hai lần bị đả kích, thú tính của dị mãng bộc phát, nộ không thể xé xác đối phương, trong miệng phát ra tiếng kêu như trẻ con.
"Khấu yêu..."
Một tiếng rống giận, dị mãng xoay người quét đuôi, hung hăng quất lên mình nam tử!
"Bồng..."
Nam tử bị đập xuống mặt đất, một thân dính đầy của bùn lầy.
Nếu là lúc bình thường, dị mãng chỉ cần thoát thân, đã sớm tiến vào trong thủy đàm, nhưng mới rồi bị hai lần đánh đau, hận ý trong lòng có thể tưởng tượng được, thế nào có thể dễ dàng bỏ qua.
Thứ giống "khỉ" trước mắt, tay cầm thiết côn, năm lần bảy lượt tìm đến mình làm phiền, mỗi lần đánh không đánh liền bỏ chạy, thua rồi vẫn quay lại đánh, quả thực làm phiền chết thôi, giảo hoạt đa đoan, thực sự là đáng hận a!
"ấu yêu..."
Lại là một tiếng rống giận, dị mãng lần nữa bắn về phía nam tử, chuẩn bị dùng đuôi hiểm hiểm đập xuống. Không ngờ, nam tử vặn vẹo thân thể một chút, hiểm hiểm né tránh công kích.
"Ba..."
Cái đuôi nện xuống, trên mặt đất lưu lại một vết thực sâu.
Nhân cơ hội này, nam tử trở tay một cái xuất ra một chiêu hồi mã thương, thẳng đến chỗ bảy tấc dưới cổ dị mãng.
"Lang lang..."
Kim thạch cùng vang, vẫn không có bất cứ hiệu quả gì.
Cùng lúc đó, dị mãng đầu đong đưa, một đạo hàn quang hiện lên.
"Phi (tiếng cười)!"
Không hề phòng ngự, trên ngực nam tử lại nhiều thêm một vết thương mới.
"Lang lang..."
"Lang lang... Lang lang..."
Từng tiếng băng lạnh vang lên, trường thương vẫn như cũ không thể lưu lại trên thân dị mãng chảy nửa điểm dấu vết, còn trên người nam tử lại có thêm đềy vết thương máu chảy ròng ròng.
"Con mẹ nó súc sinh, cả người trên dưới căn bản không có một nhược điểm, quả thực chính là quái vật đao thương bất nhập."
Nam tử phun ra một búng máu, hung tợn nói: "Nếu xát không chết ngươi, lão tử sẽ đánh ngươi thành bánh thịt!"
Nói rồi, nam tử nhảy mạnh lên trời, đem lực lượng bản thân đẩy đến cực chí!
"Liêu Nguyên thương pháp - Tinh Hỏa Càn Khôn!"
Một tiếng quát lớn, nam tử từ trên trời hạ xuống, cùng thương kết hợp giống như thiên địa rộng lớn, lớn đến vô hạn, lấy lực đạt đạo, vạn vật tan biến... Đây là cảnh giới của hắn, lực lượng chi đạo, phá diệt chi đạo.
Cảm nhận được uy hiếp đến sinh mệnh, dị mãng sao còn dám giữ lại chút gì, hét lên điên cuồng, trong miệng phun ra một đoàn hàn khí.
Hàn khí vừa ra, mặt đất xung quanh đều bao phủ một tầng băng sương dày đặc mông lung., nhẹ nhàng đụng vào cũng hóa thành bột phấn.
Nam tử cảm giác hàn ý băng lãnh thấu cốt, không nhịn được rùng mình, lực đạo trong tay nhất thời giảm đi một chút.
"Oanh oanh oanh..."
Liên tiếp phá hủy, chấn động thiên địa.
Hàn vụ và hỏa quang hòa thành một đoàn, vách núi chung quanh lại càng bị tàn phá tan hoang.
Hỏa quang ảm đạm, hàn vụ tán đi, thân thể của nam tử và dị mãng nằm giữa muôn vàn đất đá.
"Bồng..."
Nam tử mạnh mẽ đứng lên, hai tay trống trơn, thanh trường thương vừa rồi không biết bị chấn đi nơi nào. Chỉ bất quá, hắn cũng không để tâm, dùng tay không lao về phía dị mãng.
Dù rằng vết thương chồng chất, trên người nam tử vẫn tản ra khí tức anh dũng.
Trái lại dị mãng, mặc dù hung tính vẫn còn, phẫn nộ không ngừng, nhưng trong mắt đã có ý niệm lùi bước.
Một người càng đánh càng mạnh, một vật lại nao núng lui dần, uy thế mất hết, tình thế hoàn toàn nghịch chuyển.
"Bồng!"
Nam tử cứng rắn thừa nhận một kích của dị mãng, rồi sau đó không để ý tới lại tiếp tục đấm vào đầu dị mãng.
Cả hai đều chịu một kích, đồng thời ngã xuống.
Nam tử lần nữa đứng lên, lần nữa nhằm phía dị mãng, lần nữa huy động nắm tay.
Dị mãng phản ứng cực nhanh, vội vàng đem thân thể quấn tròn lại, tạo thành phòng thủ nghiêm ngặt.
"Bồng!"
"Bồng! Bồng! Bồng!"
Bạo lực! Cường hãn! Dũng mãnh!
Một quyền một quyền lại một quyền, nắm tay của nam tử cũng đã chảy đầy máu, mà dị mãng cũng chỉ có thể nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Không biết đã quá bao lâu, nam tử cảm thấy mệt mỏi, hắn rốt cục đấm, hư thoát nhìn cự vật trước mặt.
Trải qua nhiều tháng va chạm, hắn rốt cục cũng chinh phục được dã thú này, trong lòng như có ánh sáng quét qua, nhất thời hào tình tràn đầy, cảm thấy ý niệm trong đầu vô cùng thư sướng.
"Hống..."
Một tiếng hú dài, nhìn ánh mắt e sợ của dị mãng nói: "Đại gia hỏa, kỳ thực lần này cũng không tính là ngươi thua, lão tử đánh ngươi lên bờ, ngươi liền không có ưu thế, bị thiệt thì tự nhiên không tính, xem như ngươi giúp lão tử luyện vậy. Chiếm phần hơn lâu như vậy, giờ thả cho ngươi một lối thoát, ngươi đi đi!"
Dị mãng không biết sinh trưởng ở hoang sơn này đã bao nhiêu năm, đã thông linh tính. Nó hiển nhiên hiểu ý của đối phương, cái đầu cự đại không ngừng lắc lư, rồi sau đó uể oải lê thân về phía thủy đàm.
Nam tử thấy thế, chỉ nhún vai, trong lòng không biết vì sao sinh ra một loại tâm tình khó tả.
Ngẩng đầu nhìn trời, một chút ánh rạng đông xuất hiện phía chân trời.
Một chỗ cao trong hoang sơn, mây mù tràn ngập.
Nam tử ngồi xếp bằng trên một tảng đá trơn nhẵn, trường thương đặt ngang trước đầu gối.
Hắn lúc này, một thân dơ bẩn được tẩy rửa sạch sẽ, hiển hiện khuôn mặt vốn có. Mày rậm mắt to, khí vũ bất phàm, mục quang thỉnh thoảng lộ ra hàn ý lãnh lệ.
Người này chính là Vương Sung, hắn ở ngoại vi Nam Hoang này đã ba năm, kinh qua vô số lần sanh tử khiêu chiến rèn luyện bản thân. Hôm nay hắn rốt cuộc lần nữa bước qua một ngọn hoang sơn, lại đi về phía trước, đó là nơi sâu thẳm trong hoang sơn.
Nhìn phía trước bị sương mù dày đặc che đi nơi sâu thẳm trong đại hoang, mặt Vương Sung lộ vẻ do dự. Đó là một mảnh thế giới không người nào đặt chân đến, đối mặt với tất cả mọi thứ đều chưa biết, trong tâm hắn vẫn còn chút do dự và sợ hãi. Đương nhiên, Vương Sung không phải không có dũng khí, mà là vì mỗi người đều có một loại bản năng tự bảo vệ.