Trong thành Lạc Dương, mây đen che kín, dòng chảy ngầm mãnh liệt.
Cùng lúc đó có vài thế lực đang ẩn trong bóng tối cũng bắt đầu chậm rãi hoạt động.
Xa xa, phía Đông Nam thành, trên một đỉnh núi có hai thân ảnh song song đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn về hướng mặt trời lặn.
Đứng ở bên trái chính là một vị lão giả mặc áo xám, tóc trắng xóa, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, ánh mắt sắc bén như đao phong. Nếu Nhạc Phàm ở đây thì nhất định có thể nhận ra người này, người này thời gian trước tại Tổng đốc phủ Nghiễm Châu che chở Thái Ân Khắc, cùng Nhạc Phàm đã từng giao thủ qua, người này là Trưởng lão Mộ Dung Cát của bộ tộc Mộ Dung, địa vị trong bộ tộc vô cùng cao.
Mà tên nam tử trẻ tuổi bên phải này không phải là Mộ Dung Ngạo Hàn thì còn có thể là ai nữa.
Mộ Dung Hàn một thân y phục màu trắng, tóc dài phiêu dật, trên mặt thủy chung lúc nào cũng nở nụ cười nhàn nhạt, làm cho người ta đối diện với hắn cảm giác hắn là một người nho nhã, khí chất bất phàm.
Điều làm cho người ta khó lòng tưởng tượng nhất đó là, hắn chính là thủ lĩnh chân chính của gần mười vạn Yến Vân quân.
Tu hành không năm tháng, nhoáng một cái đã qua mười năm.
Hôm nay nhìn Mộ Dung Ngạo Hàn, không còn sự kiêu ngạo của tuổi trẻ mà thay vào đó là mạnh mẽ, thận trọng, cùng sự thông minh sắc xảo.
- Ngạo Hàn, Ma môn cùng người của triều đình cũng đã bắt đầu xuất hiện, ngươi định khi nào thì động thủ?
Cát lão nhìn về phía xa, nơi mặt trời lặn, nơi mà trên đó mười vạn đại quân vây quanh "Tụ võ thai" trùng trùng điệp điệp, dường như nhất định phải đại khai sát giới.
Mộ Dung Ngạo Hàn ngẩn đầu nhìn bầu trời, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh lùng:
- Cứ để bọn họ đấu đá với nhau, bây giờ thời gian còn sớm, chúng ta không cần sốt ruột, chờ sau khi bọn hắn đấu đá xong, chúng ta sẽ đi thu thập tàn cục, cái này gọi là, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Cát lão vừa lòng gật đầu, lập tức lại trịnh trọng nói:
- Thiết Huyết cùng Chu Khang Cảnh cũng không phải là người đơn giản, lại còn có đám môn đồ Ma môn, cũng không phải là hạng người thiện lương gì, ngàn vạn lần không nên sơ ý.
- Còn như bảy quốc gia man di đó đến bây giờ còn chưa xuất hiện, ta lo lắng đến lúc bọn hắn lật lọng, đến lúc đó chúng ta sẽ thụ động đối địch.
Lần này cùng với tám quốc gia mưu đồ, vốn ban đầu Cát lão không đồng ý, nhưng bởi vì tự đáy lòng hắn không coi ngoại tộc man di ra gì.
Trên thân hắn chảy xuôi huyết mạch của hoàng thất Đại Yến tôn quý, nếu cùng với đám phiên bang thiếu văn hóa này hợp tác quả thực chính là vũ nhụ đối với hắn.
Nhưng vì đại cục cho nên Cát lão không thể không gật đầu ủng hộ. Chỉ có điều, hắn vẫn duy trì cảnh giác thật sâu đối với đám ngoại tộc hèn mọn.
- Không ngại, việc này ta sớm đã có dự định.
Mộ Dung Ngạo Hàn ngược lại không để ý đến việc bảy quốc gia kia lâm trận phản bội, hắn Mộ Dung Lãnh Tuyết cùng bọn người Chu Toàn trở lại, còn có ba vị trưởng lão âm thầm tương trợ, tin tưởng mọi việc sẽ nằm trong bàn tay hắn.
Hôm nay cơ hội lấy thiên hạ trong tầm tay, chỉ cần đem Yến Vân quân đánh hạ hoàng thành, bộ tộc Mộ Dung mình chính thức được khôi phục thân phận hoàng tộc, xây dựng tổ quốc, phục hưng Đại Yên.
Khi đó, cho dù Chu Khang Cảnh có bổn sự to đến thế nào đi nữa cũng không có cách nào ngăn cản được cơn sóng dữ.
Cát lão hiểu được suy nghĩ của Mộ Dung Ngạo Hàn, thấy hắn trong lòng đã dự định trước, tự nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.
Mộ Dung Ngạo Hàn dần dần thu lại nụ cười, ánh mắt dừng lại thân ảnh trên "Tụ võ thai" xa xa không khỏi có chút khó xử.
Làm người kế thừa ưu tú nhất gia tộc Mộ Dung, Mộ Dung Ngạo Hàn mang trên vai cả vinh nhục gia tộc, lưng đeo sứ mệnh phục hưng hoàng thất Đại Yên. Hắn từ nhỏ đã bị mấy vị trưởng lão đưa vào Phiêu Miểu Phong bái sư tu hành, thoáng một cái đã mười năm, gian khổ trong đó có ai hiểu được?
May mắn chính là Mộ Dung Ngạo Hàn thiên tư trác tuyệt, ngộ tính cực cao, được trưởng bối tông môn trong Phiêu Miểu Phong vô cùng yêu thích. Mà hắn quả thật cũng không sự kỳ vọng của mọi người, hai mươi tuổi đã tiến vào Thiên đạo, có được tư cách rời núi, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.
Học nghệ thành công quay trở về, Mộ Dung Ngạo Hàn vượt qua thiên hạ đại loại, bằng vào thực lực cùng trí tuệ của hắn, hơn nữa gia tộc Mộ Dung nhiều năm qua tỉ mỉ chuẩn bị, muốn phục hưng Đại Yến, hoàn thành ý nguyện của gia tộc Mộ Dung mấy trăm năm qua cũng không khó.
Vốn lần này mọi việc đang phát triển theo dự tính của hắn, chỉ tiếc vào thời điểm mấu chốt, Lý Nhạc Phàm cùng Thiết Huyết hoành không xuất thế, phá vỡ kế hoạch của gia tộc Mộ Dung.
Tại trận chiến mười năm trước, Mộ Dung Ngạo Hàn cũng bại trên tay hai người kia, hơn nữa còn thua rất thảm, thiếu chút nữa mất mạng.
Đả kích như vậy đối với người kiêu ngạo như Mộ Dung Ngạo Hàn mà nói, không chi là thất bại mà còn là khất nhục. Nếu tâm trí hắn không kiên định chỉ sợ đã sớm suy sụp, việc lớn khó thành. Nhưng Mộ Dung Ngạo Hàn cũng không vì thế mà suy sụp.
Kiêu ngạo không chỉ là bản chất con người hắn, mà còn là vinh quang gia tộc xa xưa, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép mình thua.
Mười năm này, Mộ Dung Ngạo Hàn khổ tu, rốt cục cũng có thành tựu, ngày hôm nay chính là ngày hắn trả lại sỉ nhục ngày trước.
- Thiết Huyết, Lý Nhạc Phàm, các ngươi làm nhục ta một, Mộ Dung Ngạo Hàn ta nhất định sẽ trả lại gấp bội.
Mộ Dung Ngạo Hàn thì thào tự nói, trong mắt hiện lên sự ác độc.
Trong lúc Mộ Dung Ngạo Hàn đang suy nghĩ, bầu trời phương xa có vài thân ảnh xẹt qua, trực tiếp dừng lại trước mặt Mộ Dung Ngạo Hàn cùng Cát lão phía sau.
- Ha ha. Các vị rốt cục cũng đã đến đây, khiến chúng ta chờ lâu a.
Mộ Dung Ngạo Hàn không quay đầu lại, nhưng trong giọng nói tràn ngập sự bất mãn.
Bảy người tới đây, mỗi người trang mục đều bất đồng, bọn họ chính là bảy cường giả đỉnh phong đến từ bảy quốc gia man di, cũng chính là đại biểu lần này tham dự đại hội liên minh tám nước.
Người đứng đầu chính là quốc sư Ngoa Đảm Vũ Văn Trường Sinh.
So với mười năm trước Vũ Văn Trường Sinh già hơn rất nhiều, thái dương hiện lên những nếp nhăn, minh chứng cho dấu vết thời gian nhưng ngược lại không hề ảnh hưởng tới hơi thở mạnh mẽ của hắn.
Đứng ở bên trái Vũ Văn Trường Sinh chính là một lão già mặc áo trắng, người này đầu hói, trán rộng, hai tay thẳng đứng, dáng vẻ vênh váo, tựa như không có ai được hắn để vào trong mắt, hắn chính là đệ nhất nhân Lưu Ly quốc – Liễu Sinh Ngự Minh.
Bên tay phải Vũ Văn Trường Sinh chính là một lão hòa thượng, chính là thượng sứ Tây Vực, Thích Ma thượng sư.
Ngoài ra còn có lão tổ Tiên Vu tộc – Tiên Vu Thông.
Quốc sư Ngõa Thứ tộc – Ách Lạp Lạp.
Cung phụng Thổ lỗ phiên – Ô Khách Nhĩ.
Anh hùng An Nam Quốc – Hồng Việt.
Nghe được lời nói của Mộ Dung Ngạo Hàn, đại diện bảy quốc gia nhìn nhau. Bọn họ đều là hạng ngươi thành tinh, tự nhiên nghe ra sự bất mãn trong lời nói của đối phương.
Mọi người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, cuối cùng Vũ Văn Trường Sinh ra mặt nói:
- Mộ Dung công tử chớ tức giận, ta đã an bài sự tình thỏa đáng, nhưng trên đường đến đây gặp hai người Thánh Vực, sau đó lại một phen động tay động chân, lúc này mới có thể tới đây.
- Ồ! Thì ra là thế.
Mộ Dung Ngạo Hàn nghe vậy, nét mặt dịu đi không ít, lập tức nghiêm mặt nói:
- Chư vị tới thật đúng lúc, lúc này triều đình đang cùng nhân sĩ giang hồ giằng co, người của Ma môn cũng đã tới rồi, chờ bọn hắn lưỡng bại câu thương, chúng ta chỉ việc ngồi làm ngư ông đắc lợi là được rồi.
Nghe được Mộ Dung Ngạo Hàn nói triều đình đã hành động, mọi người vội vàng chuyển mắt về phía mặt trời lặn, quả nhiên thấy cảnh tượng mười vạn đại quân đang giằng co cùng nhân sĩ giang hồ.
- Là bọn hắn…
Vũ Văn Trường Sinh trông thấy người Ma Môn, trong mắt hiện lên sự hưng phấn, ánh mắt lóe sáng.
Mộ Dung Ngạo Hàn lẳng lặng đứng một bên, đối với những người khác không quan tâm.
Cát lão há mồm, muốn nói gì đó nhưng chứng kiến vẻ mặt lãnh đạm của Mộ Dung Ngạo Hàn, lời nói đến miệng liền nuốt lại.
Những người khác thấy thế cũng lặng lẽ không lên tiếng, trong lòng thầm nhủ phải cảnh giác, xem ra trong lòng bọn họ đều có tính toán riêng.