Vào một ngày, Diệu Âm Tử chậm rãi hạ xuống Đăng Thiên Thai, tĩnh tọa ở một bên, chờ đợi ai đó xuất hiện.
Lúc này, trên đài cao không có lấy một bóng người, tiếng ồn ào phía dưới không ngừng.
Hôm nay chính là người Lý Nhạc Phàm ước chiến sinh tử bảng với người của Đạm Thai gia, đây có thể nói là đại sự trăm năm khó gặp của Tu Hành Giới. Phải biết, Thập đại thị tộc sừng sững ở trong Tu Hành Giới nhiều năm, cừu gia không ít, thế nhưng người dám chính diện sinh tử quyết đấu lại không có mấy người, cho dù là có, cũng chỉ là đơn giản dùng để chấm dứt nhân quả, ước chiến với toàn bộ thị tộc như Lý Nhạc Phàm thì tuyệt đối là chuyện trăm năm khó gặp trong Tu Hành Giới.
- Tằng lão, sao ngươi lại tới đây? Sinh ý không làm nữa sao?
- Hóa ra là Hà lão đệ, lão phu nghe nói hôm nay Lý Nhạc Phàm kia ước chiến cùng cao thủ của Đạm Thai gia, loại tuyệt chế chi chiến này khiến cho những tu sĩ nghe tin đều chạy đến, thị phường kia ngay cả nửa cái bóng cũng không có, còn làm sinh ý cái rắm a? Chỉ là như vậy cũng tốt, lão phu lâu không có dịp đi ra ngoài, thuận tiện đến xem một chút cũng không tồi.
- Ha ha. Từ khi nghe nói lần này Cổ Vực mở ra, rất nhiều người cũng không nguyện liều mình đổi mạng, căn bản không có cơ hội nhìn. Lần này nghe được tin Lý Nhạc Phàm muốn cùng Đạm Thai gia hạ sinh tử bảng, mọi người sao có thể bỏ qua được chứ?
- Đúng vậy! Nhiều năm qua chưa từng thấy người nào dám khiêu chiến Thập đại thị tộc, ngày hôm nay rốt cuộc cũng được mở rộng tầm mắt rồi.
- Cũng không biết cuối cùng là Đạm Thai gia ngăn chặn Lý Nhạc Phàm, hay là Lý Nhạc Phàm kia lật đổ Thập đại thị tộc?
- Lật đổ? Hà lão đệ, ngươi quá coi trọng Lý Nhạc Phàm kia a.
- Tằng lão không tin sao? Lý Nhạc Phàm này trước kia đánh một trận ngang sức với Ma Kiếm lão nhân, sau lại ngạnh kháng một chưởng của Thánh Ngôn Đại Tôn mà vô sự, thực lực như vậy ai dám xem thường hắn a.
- Ta cũng không có ý xem thường Lý Nhạc Phàm, bất quá Thập đại thị tộc cũng không đơn giản như bề ngoài.
- Vậy sao? Vậy thì chúng ta cùng xem a.
- Hắc hắc! Thật không biết Lý Nhạc Phàm kia nghĩ thế nào dám một mình khiêu chiến toàn bộ Đạm Thai gia, nên nói hắn dũng cảm khống sợ chết hay là não hắn vô nước a?
- Ngươi quản việc này làm gì, nói không chừng người ta lại có thực lực này a.
- Thực lực? Lý Nhạc Phàm cũng không phải là Đại Tôn, cho dù thực lực của hắn có cường thịnh trở lại thì đã làm sao? Lẽ nào bằng vào một mình hắn có thể đánh bại tất cả các cao thủ của Đạm Thai gia? Đừng quên, Đạm Thai gia cũng có đỉnh phong cường giả tọa trấn.
- Nói thì nói như ậy, thế nhưng Lý Nhạc Phàm cũng không phải là kẻ ngốc, huống chi hiện tại hắn đã là đệ tử truyền thừa của Vô Danh Đại Tôn, Đạm Thai gia dám giết hắn sao?
- Kỳ thực, ta hi vọng Lý Nhạc Phàm có thể thắng, diệt uy phong của Thập đại thị tộc cũng tốt.
- Không sai! Thập đại thị tộc khinh người quá đáng, những năm gần đây không ngừng mở rộng, hiện tại chúng ta muốn tìm một chỗ yên ổn mà sống trong Tu Hành Giới cũng không hề dễ dàng.
- Nói nhảm, mặc kệ kết quả ra sao, ta cũng muốn nhìn Đạm Thai gia xử trí thế nào.
- Uy, các ngươi thử nói xem, Lý Nhạc Phàm này rốt cuộc là vì sao mà cùng Đạm Thai gia hạ sinh tử bảng? Hắn điên rồi sao?
- Đúng vậy, thực sự là kỳ quái, ta chưa từng nghe nói qua giữa bọn họ có ân oán gì a.
- Hắc hắc. Các ngươi không biết sao? Ta nghe ói, dường như Lý Nhạc Phàm đã giết chết đại thiếu gia Đạm Thai Hạo của Đạm Thai gia, vì vậy Đạm Thai gia mới phái người của Đằng gia tới ám sát người bên cạnh Lý Nhạc Phàm, chỉ là lại thất bại, còn bị Lý Nhạc Phàm giết chết.
- Cái gì? Không ngờ lại có chuyện như vậy.
- Tin tức này vô cùng chính xác, ngày ấy có một vị hảo hữu của ta vừa lúc có mặt ở đó, người bị chết nọ hình như có tên là Đằng Nguyên.
- Như vậy có phải là bởi vì Lý Nhạc Phàm không muốn liên lụy tới người bên cạnh nên mới thẳng thắn ước chiến sinh tử, hóa giải ân oán?
- Hình như chính là như vậy.
- Ài! Thù giết con, làm sao Đạm Thai gia lại từ bỏ ý đồ, cho dù lần này Lý Nhạc Phàm ngăn chặn được bọn họ, sau này phiền phức nhất định sẽ không nhỏ, hơn nữa, Thập đại thị tộc thế lực khổng lồ, Lý Nhạc Phàm khó lòng đấu lại bọn họ được a.
- Ài! Sinh tử có số. Vậy thì nhìn xem tạo hóa của Lý Nhạc Phàm đi a.
- Đúng vậy.
- Ài! Lý Nhạc Phàm và người Đạm Thai gia sao còn chưa tới? Không phải chỉ là lời đồn đó chứ?
- Lời đồn cái rắm a, ta tận mắt nhìn thấy người của Thiên Đạo liên minh đưa chiến thiếp.
- Vậy vì sao còn chưa có người tới a.
- Ngươi chưa nghe nói qua sao? Phàm là cao thủ, càng muốn phô trương, tự nhiên sẽ xuất hiện ở thời khắc cuối cùng.
- Ách! Dường như cũng có chút đạo lý.
- Một bên là tuyệt thế hung nhân dám đối kháng với Đại Tôn, một bên là Thập đại thị tộc, đây tuyệt đối là trận chiến kinh thiên động địa a. Phải cẩn thận một chút, không thì bị thương lúc nào không hay.
- Các ngươi mau nhìn, là Lý Nhạc Phàm và đám người Đạm Thai gia.
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Nhạc Phàm và Đạm Thai gia đồng thời xuất hiện.
- Khấu lão gia tử, ngươi xem, Đạm Thai gia này quả nhiên đã tới.
- Hắc hắc, nếu như bọn hắn không đến, vậy thì danh dự Thập đại thị tộc vứt đi đâu? Bọn họ dám không đến?
- Đúng vậy.
Long Tuấn và Khấu Phỉ vừa đi vừa trò chuyện, không thèm để ý đám người Đạm Thai gia vào mắt.
Mà phía Đạm Thai gia do Đạm Thai Chí dẫn đầu, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ tức giận. Làm đầu sỏ trong Tu Hành Giới, một trong Thập đại thị tộc, Đạm Thai gia chưa từng bị khiêu khích như vậy, đây quả thực chính là vũ nhục xích lõa, khiến cho bọn họ phải ứng chiến.
Đương nhiên, mặc dù chỉ có một mình Lý Nhạc Phàm xuất chiến, thế nhưng Đạm Thai gia cũng không hề coi thường hắn một chút nào. DÙ sao chiến tích và thực lực của hắn đã được công nhận, nếu như không muốn lật thuyền trong mương, trở thành trò cười cho toàn bộ Tu Hành Giới.
- Lý .... Nhạc .... Phàm...
Đạm Thai Chí nghiến răng phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Nhạc Phàm, không hề che dấu sát ý trong mắt mình. Lập tức hắn nhìn sang Mặc Toàn bên cạnh nói:
- Hóa ra Mặc gia còn có dư nghiệt, tốt tốt tốt. Lần này lão phu vừa lúc đem Mặc gia các ngươi giải quyết triệt để.
- Lão tặc!
Mặc Toàn tức giận thân thể run lên, ánh mắt cừu hận đảo qua mặt mỗi một thành viên Đạm Thai gia.
Nhạc Phàm không hề nhiều lời, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Đạm Thai gia, một mình bay lên Đăng Thiên Thai.
Coi thường như vậy khiến cho Đạm Thai Chí cảm thấy vô cùng nhục nhã, thế nhưng lại không thể phát tác:
- Lý Nhạc Phàm, ta phải băm ngươi thành vạn đoạn, chờ sau khi giết ngươi, ta lại chậm rãi thu thập tiểu tiện nhân Mặc gia kia cùng với những người bên cạnh ngươi.
Trong lòng điên cuồng nghĩ vậy, Đạm Thai Chí vẫy tay, từ phía sau hắn đi ra một gã nam tử trung niên, chính là thuộc hạ đắc lực của hắn - Đạm Thai Trung.
Đạm Thai Trung ở Đông Loạn Hải Vực có thể nói là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, tu vi bản thân Thiên Đạo bát phẩm, hơn nữa thân trả qua trăm trận chiến, không dựa vào bất kỳ linh đan diệu dược nào mà đề thăng tuvi.
- A Trung, ngươi lên trước do thám thực lực của Lý Nhạc Phàm xem, nhìn tình trạng của hắn hiện giờ, thương thế hẳn là chưa có khôi phục, ngươi chỉ cần tận lực quấn lấy hắn là được.
- Rõ.
Đạm Thai Chí vẫy vẫy tay, Đạm Thai Trung bắn người lên đài. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL