Chửi rất tàn nhẫn, độc ác!
Chúng tu sĩ nghe được lời mắng của Đinh Nghị lại không hề thấy buồn cười mà lại thấy từng trận hàn ý.
Đại Tôn là gì ? Đại Tôn là tồn tại cao nhất trong thiên địa, cao cao tại thượng, là chúa tể hết thảy, không ai có thể vũ nhục Đại Tôn, mặc dù có cũng không thể sinh tồn ở thế gian này. Không khoa trương thì chỉ cần ngươi đắc tội Đại Tôn, trừ khi ngươi có Đại Tôn khác che chở, nếu không thì từ trên trời xuống dưới đất đều không có chỗ dung thân cho ngươi.
Những người thuộc thế lực khác đều thối lui ra xa, tận lực không đứng gần đám người Thánh Vực, sợ Cực Kiếm Đại Tôn phẫn nộ mà giết lây sang họ.
Mà Thánh Vực một phương, mọi người đều há hốc mồm nhìn Đinh Nghị đang mắng chửi, hơn nửa ngày chưa hồi lại thần, ngay lập tức Bạch Tố Vân cũng thấy khó thở. Người này thật to gan, ngay cả Đại Tôn cũng dám chửi, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa?
Viên Liệt đang rồi rắm chuyện Đinh Nghị chửi đại tôn, nhưng bây giờ so với lúc trước cũng như là khẽ vuốt vậy.
Tu hành giới khác hẳn với giang hồ thế tục, đây là nơi tu hành chân chính, cho nên, những tu sĩ này lại càng khác với mấy tên du côn lưu manh ở giang hồ, cho dù có đánh nhau sống chết đi chăng nữa cũng không hề chửi những câu ác độc như thế!
Nhưng Đinh Nghị lại khác, hắn từ nhỏ đã là cô nhi, cùng với Long Tuấn lưu lạc thiên nhai, làm lưu manh, ăn mày đều đã làm, người như hắn, một khi đã tàn nhẫn thì không hề cố kỵ mặt mũi và mạng sống thì còn chuyện gì không dám làm? Đừng nói là mắng Cực Kiếm Đại Tôn, nếu có khả năng, hắn thật muốn nhét một đống phân vào miệng của Cực Kiếm Đại Tôn, hoặc là tát phát chết luôn!
Đinh Nghị kiên quyết không để ý tới người khác nhìn như thế nào, cứ chửi không ngừng. Mặc dù chửi rất sướng miệng nhưng nước mắt lại âm thầm chảy trên mặt hắn.
Cảnh tượng như thế khắc trong đầu mọi người, suốt đời khó quên.
Tiếng chửi của Đinh Nghị vang vọng cả vòm trời, với khả năng của đại tôn, tự nhiên là nghe rõ ràng.
Chỉ có điều, mấy vị Đại Tôn hàng ngày sống an nhàn sung sướng, cao cao tại thượng thì chưa bao giờ được nghe những câu mắng ác độc như vậy, cho nên ai cũng giật hết cả mình.
Cực Kiếm Đại Tôn trầm mặc không nói gì, nhưng hư ảnh của hắn lại trở nên sáng tối bất định, tựa hồ đang nói hắn đang phẫn nộ.
Những người còn lại trong năm vị Đại Tôn, Minh Huyễn Đại Tôn và Hiên Viên Đại Tôn thì không hề xúc động, nhưng ba vị Đại Tôn còn lại thì xấu hổ hóa giận, mặc dù Đinh nghị đang mắng Cực Kiếm Đại Tôn, nhưng thân cũng là Đại Tôn, bọn họ cảm thấy mình cũng bị vũ nhục theo, dù sao bọn họ cũng là đại tôn, cũng có đại tôn uy nghiêm, không thể mạo phạm, khinh nhờn đại tôn, tội chết vạn lần.
So sánh với chư vị đại tôn, Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão lại trấn định hơn rất nhiều, hai người hứng trí quan sát chư vị đại tôn, hy vọng có thể nhìn ra chút gì đó.
- Bồng!
Nộ ý đột nhiên bạo phát, hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn bỗng nhiên hạ xuống khiến tinh không vặn vẹo.
Chứng kiến cảnh tượng như thế, ánh mắt Hiên Viên Đại Tôn chợt lóe, chuẩn bị xuất thủ ngăn cản thì lại bị Thiên Khung Đại Tôn ở bên cạnh ngăn lại.
- Việc này ngươi không cần nhúng tay, nếu không những đại tôn khác sẽ xuất thủ.
Nghe được Thiên Khung Đại Tôn truyền âm, Hiên Viên Đại Tôn cũng biết Đinh nghị mắng có hơi quá, đây cũng không phải là lợi ích mâu thuẫn mà liên quan đến mặt mũi của tất cả Đại Tôn. Hiên Viên Đại Tôn sinh ở giang hồ, đối với Đinh Nghị mắng chửi cũng không lạ lẫm, mắng chửi là một loại phát tiết, cũng không phải là tội ác tày trời, nhưng trong con mắt của những Đại Tôn khác thì đây là hành vi xúc phạm tới uy nghiêm của họ, nếu không giết, mặt mũi của bọn họ coi như mất sạch.
Hiên Viên Đại Tôn giận dữ nói:
- Thiên Khung sư huynh, Cực Kiếm thân là Đại Tôn lại xuất thủ tính kế một tên tiểu bối, những người đó cũng chỉ là phát tiết phẫn nộ, chửi cho sướng miệng mà thôi, tội không đáng chết a!
Thiên Khung khẽ cau mày:
- Thánh Vực mặc dù nhất môn song tôn, tuy rằng thực lực cường đại, nhưng cũng khiến những Đại Tôn khác kiêng kị, hôm nay là ngày Thiên Duy Chi Môn mở ra, không nên làm chuyện phức tạp, nếu không sẽ bị những Đại Tôn khác liên thủ trấn áp.
Lần này, Hiên Viên Đại Tôn vẻ mặt trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Ở một bên khác, Phượng Trưởng Lão lộ ra thần sắc lo lắng:
- Đại trưởng lão, Thiết Huyết đang ở phía dưới, nếu Cực Kiếm Đại Tôn hạ sát thủ, chỉ sợ Thiết Huyết sẽ nguy hiểm tới tính mạng, chúng ta có muốn xuất thủ bảo vệ hắn hay không?
- Không sao!
Lê trưởng lão khoát tay nói:
- Trên người Thiết Huyết có Thiên Mệnh Châu che chở, tự bảo vệ mình thì chăng có vấn đề gì, huống chi Cực Kiếm Đại Tôn đa mưu túc trí, truyệt đối sẽ không xằng bậy lúc này.
Phượng trưởng lão vẫn chưa hết lo lắng:
- Thiết Huyết có quan hệ khá tốt với Lý Nhạc Phàm, ta lo lắng hắn nhất thời xúc động sẽ vì người khác mà đối nghịch với Đại Tôn, do đó sẽ khiến những Đại Tôn khác tức giận dẫn đến ảnh hưởng chuyện hợp tác.
- Thiết Huyết tự có chừng mực, việc này tự chính hắn xử lý tốt.
Lê trưởng lão thần sắc tự nhiên, Phượng trưởng lão cũng không nhiều lời.
- Cực Kiếm lão quỷ, ngươi là đồ chuột nhắt nhát gan!
- Cực Kiếm lão già kia…
- Cực kiếm…
Sau một hồi mắng chửi thì Đinh Nghị cũng kiệt sức, nước mắt chảy đầy mặt, dần dần chết lặng.
Mà tu sĩ xung quanh, đã chuyển từ kinh nhạc sang trào phúng. Nhục mạ đại tôn như thế, bọn họ muốn xem Đinh Nghị cùng với người của Thánh Vực giải quyết như thế nào. Nhưng qua chuyện này, bọn họ cũng biết được, thì ra chửi cũng có cảnh giới đại tôn, thực sự là không thể tưởng tượng được, thống khoái phi thường.
Lúc này, Bạch Tố Vân lại dở khóc dở cười. Trong ấn tượng của hắn, Lý Nhạc Phàm là người trầm mặc, ít lời, nhưng lại có trí tuệ siêu phàm, nhưng nhân vật như thế lại có tên đồ đệ như thế này, chẳng khác gì con đàn bà đanh đá đang chửi, những câu chửi vừa ác vừa thâm đều chửi được.
- Đủ rồi, tiểu huynh đệ!
Bạch Tố Vân tiến lên, đưa tay đè lại Đinh Nghị bả vai, ý bảo hắn lui ra.
Làm ra cử động như thế, chỉ cần không phải người mù cũng nhìn ra được, Bạch Tố Vân đang che chở Đinh Nghị, nguyện ý vì hắn thừa nhận cơn giận của Đại Tôn.
Ngay sau đó, Lỗ Thứ và Vô Tử không hề do dự mà tiến tới, xem ra là có cùng ý tưởng với Bạch Tố Vân.
Sau đó, Khấu Phỉ, Thích Minh Hữu,Vương Sung cùng Đinh Nghị dựa vào nhau, còn có Thanh Thiên, Mễ Triết, Thạch Kiền, Tuyền Thanh và Cầm Thiến cũng đã chuẩn bị tốt.
- Mọi người…
Đinh Nghị tâm thần run rẩy, nghẹn ngào nói không ra lời. Hắn biết mình nhục mạ đại tôn sẽ gặp rắc rối không nhỏ, hắn lại không hề hối hận, đã sẵn sàng chờ tan xương nát thịt. Nhưng xung quanh lại có nhiều người như vậy che chở khiến hắn cảm động không thôi.
- Văn y tiên…
Hắc y nhân vừa muốn mở miệng thì Văn Tông thanh trực tiếp ngắt lời:
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, yên tâm, ta sẽ không để tiểu tử kia gặp chuyện.
Một bên khác, Tả Tâm Minh với Phong Thần Tú nhìn nhau mà cười, đồng thời đi tới bên cạnh Bạch Tố Vân, ý tứ thì không cần ai nói cũng biết.
Kể từ đó, Viên Liệt, Ngao Uyên, Cao Thiên Nghiễm cùng Thiều Tĩnh bốn vị nghi trượng lại bị cô lập khiến bọn hắn bối rối.
- Một đám gia hỏa không biết sống chết, chờ thừa nhận lửa giận của Đại Tôn đi!
Cao Thiên Nghiễm thì âm thầm trào phúng, bày ra một bộ như đang xem kịch vui.
Mà đám người Viên Liệt thì chưa lộ ra chút biếu tình nào, nhưng bọn họ lại âm thầm khinh thường đám người Bạch Tố Vân ngu xuẩn, thậm chí còn lặng yên thối lui sang một bên, cố ý cùng đối phương phủi sạch quan hệ.
Đột nhiên, bầu trời như bị uốn khúc, một hư ảnh cực đại như pho tượng khổng lồ từ trên trời giáng xuống tựa như thiên thần hạ phàm.
Thân ảnh này chính là Cực Kiếm Đại Tôn.