"Ba!" Vu Trọng vỗ mạnh cái bàn, nổi giận nói: "ngươi… hắn mẹ ôi… thật là ngu ngốc!"
Tiếu Minh tại sơn trại rất hiêu trương,nhưng đối mặt với đại ca của mình thì lại như có nỗi sợ hãi từ cốt tử . Hôm nay bị đại nhục như thế, muốn tìm người trả thù,không nghĩ rằng đại ca lại đối mình lại phát ra hỏa tính như vậy nên nhất thời sửng sờ,không biết phải làm thế nào mới tốt.
Chu Tiến thu hồi vẻ mặt nham hiểm, quay về Tiếu Minh nghiêm túc nói: "thù này ta thấy không nên muốn tìm người trả. Chẳng lẻ ngươi đã quên cỗ sát khí kinh nhân vừa rồi rồi sao? ta còn chưa bao giờ gặp qua sát khí nồng trọng như thế, cho dù là một ít ma đầu đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ cũng xa xa không kịp.
Đại ca nói không sai, những người này chúng ta không thể chọc vào a, nếu ngu xuẩn đắc tội với người như vậy thì chính là tự chuốt lấy diệt vong. Lần này chỉ có thể trách chúng ta vận khí bất hảo ba!" nói xong một câu cuối cùng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Tiếu Minh cứng đầu nói: "chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẻ còn sợ một mình hắn sao?"
Chu Tiến nghiêm mặt nói: "có đôi khi chênh lệch không phải có nhiều hay ít người là có thể quyết định a."
Không biết đã nói qua một câu: "Nơi nào có người thì liền có giang hồ", có thể thấy được giang hồ rất rộng lớn a.
Hôm nay, trong một trấn nhỏ như Bình An trấn lại có nhiều người giang hồ đến đến đi đi,bọn họ mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc,tụm ba tụm năm tụ tập cùng một chỗ, chính là khách điếm duy nhất ở đây - Bình An khách điếm.
Nhiều người giang hồ hối tập đến một tiểu địa phương như nơi đây, chẳng lẻ lại có đại sự gì phát sinh sao?
Trong Bình An khách điếm,ở tầng trên có hơn bốn,năm mươi bộ bàn ghế, cơ hồ một nửa số đó đều đã ngồi đầy khách, đều đang thương lượng cái gì đó, thật là náo nhiệt nhưng cũng thật hỗn tạp. Kỳ quái chính là tất cả bọn họ thân đều mang binh khí, hơn nữa trà điểm trên bàn cơ bản không động đến, phảng phất như đang chờ đợi cái gì.
Không qua bao lâu, lại có một nhóm thân mang vũ khí đi vào khách điếm. Sau khi nhìn nhìn liền đi đến tìm chỗ ngồi xuống.
…… hoàng hôn…….
"Lão bản, cho ta một gian phòng!"
Nghe được khách điếm lại có người đến, tất cả mọi người đều nhìn lại. chỉ thấy một thanh niên mặc áo trắng, đầu toàn tóc bạc đang đứng ở cửa,phía sau còn có một Tiểu cô nương cùng bốn gã đại hán đi theo, ngoại trừ Tiểu cô nương kia, những người khác đều mang theo vũ khí, vừa nhìn liền biết là người trong giang hồ.
Bọn họ đúng là bọn người Nhạc Phàm, bọn họ đi nửa ngày , rốt cục trước khi trời tối đen mới đến được một nhà nghỉ.
"ngươi xem bốn người phía sau mặt chính là quần áo Long Uy Tiêu cục , nên khẳng định là tiêu sư của Long Uy Tiêu cục." Thấy người đến không phải là người mình muốn tìm, mọi người trong khách điếm lại bắt đầu thảo luận.
" Bạch phát thanh niên kia là ai a? ta như thế nào cho tới bây giờ không có nghe nói qua."
"hắc hắc! có thể đúng là bởi vì chính mình trông có vẻ quái dị nên từ trước tới nay hắn đều không ra khỏi nhà, chúng ta đương nhiên không thể nghe nói qua."
"A a, có lý!"
"Đúng rồi, ngươi nói bọn họ có đến không? Cũng đã qua một ngày ."
"Đương nhiên sẽ đến theo tin tức 'Lâu Thượng Lầu'* đã truyền đến. Ngươi không thấy nhiều người tập trung chỗ này chờ sao? kiên nhẫn đi a!"
Mọi người nói tự nhiên Nhạc Phàm đều nghe, nhưng cũng không liên quan hắn, hắn cũng không thèm để ý tới. Đi đến quầy tiền nói: "lão bản, cho ta một gian phòng……"
"không đúng, là bốn gian phòng, còn có chúng ta nữa." Tạ Tiểu Thanh từ phía sau đi lên nói.
Nhạc Phàm quay về chưởng quầy gật đầu nói: "Ân, bốn gian phòng, tiền chúng ta tách ra mà tính, bên ngoài ta còn có một hắc mã, giúp ta chiếu cố một chút."
Chưởng quầy khách hàng như vậy,mặc dù có chút không vui, nhưng hắn cũng tiếu a a nói: "hảo a, hảo a." tiếp theo giương giọng nói: "lục tử, mau dẫn khách vào gian phòng hảo hạng."
"Vâng!" một gã tiểu nhị phía tầng trên đi đến nở nụ cười nói: "khách quan,mời lên lầu."
Nhạc Phàm vừa định lên lầu, Tạ Tiểu Thanh nói: "Đại ca ca, ngươi không ăn cơm chiều sao, bụng tiểu Thanh đã kêu lên rồi a." nói rồi dùng mắt to đang uông uông nước nhìn Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm rùng mình, sờ sờ bụng, thầm nghĩ: " ta mấy ngày nay đi liên tục, cơ bản không ăn cái gì, nếu không phải có người nhắc tới, thì vẫn còn cảm giác không đến a. Tính ra, dù sao đều phải nghỉ hơi, không bằng ăn ngon một tí rồi lại đi tiếp."
"Ân, tốt lắm, chúng ta ăn cơm trước."
Tạ Tiểu Thanh nghe vậy cười vui nói: "lão bản đem tất cả những món ngon nhất đến đây, lần này không cần phân ra để tính,ta mời khách."
Chưởng quầy cười nói: "không có vấn đề! lục tử, báo cho phòng bếp làm nhanh đi."
"Hảo lặc, khách quan mời ngồi trước, rất nhanh sẽ có."
Nói, tiểu nhị dẫn bọn người Nhạc Phàm đến cái bàn phía bên ngoài bên cạnh cửa sổ,sau khi đem trà lên liền vội vàng chạy xuông nhà bếp.
Sau khi ngồi xuống, một vị tiêu sư nói: "tiểu thư, nơi này hối tập nhiều người giang hồ như thế, tình hình có vẻ phức tạp, chúng ta ăn xong thì nên nhanh chóng quay về phòng"
Tạ Tiểu Thanh trề mối, bất cao hứng nói: "thật khó có náo nhiệt để xem, vì sao phải đi. Chỉ cần chúng ta không gây chuyện là được."
Bốn vị tiêu sư vẻ mặt bất đắc dĩ, thầm nghĩ: " nãi nãi của ta, chúng ta đúng là sợ ngươi gây chuyện a!"
Nhạc Phàm đột nhiên hỏi: "hôm nay là ngày mấy?"
Tạ Tiểu Thanh nói: "hôm nay là ngày tám tháng tám ."
" ngày tám tháng tám …… ngày tám tháng tám …… vài ngày sau đúng là trung thu ." Nhạc Phàm trong miệng thì thào tự nói, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, lòng tràn ngập trong hồi tưởng.
Đang khi tiêu sư cảm thấy khó xử, khách điếm lại đi vào bốn người, hai nam hai nữ, bọn họ quần áo hoa lệ, mỗi người tướng mạo bất phàm, vừa thấy là biết danh môn đệ tử.
Tạ Tiểu Thanh tò mò hỏi: "bọn họ là ai a?"
Một tiêu sư nói: "Nhìn bọn họ mặc tử biên áo xanh, nên chính là Thanh Thành phái tam đại đệ tử."
"Nga -"
Trong khi hai người đang nói chuyện, bốn người đã hướng phương này đi tới.
Một gã công tử tuấn dật bất phàm tiến lên nói: "các vị bằng hữu Long Uy Tiêu cục , chúng ta muốn ngồi ở cái bàn bên cửa sổ này, các vị có thể rời đi một tí không?"
Tiêu sư đang muốn nói chuyện, Tạ Tiểu Thanh bật thốt lên: "vì cái gì phải nhườngcho các ngươi, chúng ta cũng thích ngồi ở bàn này."
Tên nam tử kia mặc dù trong lòng tức giận, nhưng không muốn cùng tiểu cô nương tranh chấp, nên nhẹ nhàng nói: "Tại hạ Thanh Thành phái Từ Sảng, bằng hữu khả cho chúng ta một mặt mũi."
"Nga!" tiêu sư cả kinh, nói: "các hạ đúng là một trong 'Thanh Thành Tứ Tú' - Từ Sảng Từ thiếu hiệp?"
Từ Sảng rất hài lòng với vẻ mặt đối phương, ra vẻ khiêm tốn nói: "đúng là tại hạ, ba vị phía sau đều là 'Thanh Thành Tứ Tú' -Dư Mộng Cầm, Vũ Văn Cực, Tịch Yên Nhiên."
Người ở đây tất cả đều thấy ngạc nhiên, 'Thanh Thành Tứ Tú' -tinh anh trong đám tuổi trẻ đồng lứa, trên giang hồ danh khí rất thịnh, tất cả bọn họ đều là Chu Thiên kì nhất lưu cao thủ.
Tiêu sư kia vội vàng chắp tay nói: "kính đã lâu kính đã lâu!" sau đó nhìn Tạ Tiểu Thanh nói: "tiểu thư, bốn vị đây là danh môn chánh phái, cùng chúng ta cũng tính là đồng đạo, không bằng chúng ta nhường đi a."
Tạ Tiểu Thanh đương nhiên cũng nghe nói qua đại danh 'Thanh Thành Tứ Tú', chỉ là bây giờ vô duyên vô cớ bảo nàng ta đổi chỗ, trong lòng khó mà không tức giận. Thấy Nhạc Phàm ngồi nhìn ngoài cửa sổ như không quan tâm chuyện gì, con ngươi vừa chuyển, cười hì hì đích quay về tiêu sư nói: "có thể a, ngươi bảo hắn đi luôn đi."
Tiêu sư thấy người Tạ Tiểu Thanh chỉ đúng là Nhạc Phàm, nhất thời liền tức giận.Hôm nay một màn bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ rất rõ ràng, ai có lá gan dám đến trêu chọc, nếu không phải lão gia tử sai bọn họ bảo vệ tiểu thư trở về, có lẽ đã tránh i xa xa rồi a .
Cuối cùng tiêu sư đành phải quay về bọn người Từ Sảng, khó xử nói: "Từ thiếu hiệp, chúng ta thật ra không có ý kiến gì,nhưng ngươi cũng nên hỏi vị tiểu huynh đệ này ba." nói xong tay chỉ về hướng Nhạc Phàm.
Từ Sảng rùng mình, kỳ quái, bốn người cùng ngồi một bàn mà lại không có quan hệ gì sao?
*: lỗi trong bản convert,ta ko rõ tên chính xác,sau này sẽ sửa lại,cáo lỗi cùng các huynh đệ!!!