Phi thương đối vũ kỉ thì xa, cung ảnh hoàng bội ngộ tác xà; Nam bắc đông tây khuyết diệu quyết, thử quái thành khủng hận vô cùng.
Ta xin được quẻ thứ bốn mươi bốn, viết vẻn vẹn chỉ có bốn câu ngắn ngủn, khó khăn như vậy. Thẳng thắn mà nói, với một người trong bụng chẳng có đến một nửa chữ như ta trên cơ bản là xem không hiểu ý nghĩa của nó ra sao, sư thái hiển nhiên lười giải thích cho ta biết, mà đại nương nghe nói quẻ này sẽ gây đại họa, thậm chí cả nhà về sau cũng bị hại sắc mặt xạm đen, nhìn biểu tình của nàng rõ ràng là thực hối hận đã mang theo ta đến đây.
Bởi vậy, việc cúng bái hành lễ về sau ta tận lực ẩn hình, làm bộ chính mình không có ở đây miễn trêu chọc mọi người trừng mắt, thật vất vả chịu đựng được đến tận giờ Dậu, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, Đại nương phát hiện thiếu đại tỷ.
"Ma Y, ngươi đi tìm Lăng nhi trở về."
Rõ ràng có nhiều nha hoàn như thế, vì lẽ gì sai ta đi tìm người? Ta ôm một lòng bất mãn đẩy cửa đi ra ngoài. Phật đường ngoại là một đình viện tĩnh mịch, một khoảnh trồng mai cổ thụ, tuyết đọng một khối, màu đỏ au nhưng thật ra có chút lịch sự tao nhã.
Mắt nhìn thấy đại tỷ đang đứng trước một gốc cây mai, ngẩng đầu, không nhúc nhích, có lẽ tại đây gió rít mưa sầu làm tâm hồn thiếu nữ dậy lên nỗi niềm. Còn ta lại đang đi quấy rầy nàng, chắc chắn sẽ làm nàng mất hứng. Nhưng là, đại nương có lệnh, ta làm sao dám trái, bởi vậy đành phải kiên trì đi lên phía trước nói: "Đại tỷ, đại nương nói chúng ta nên trở về phủ thôi, cho nên ngươi cũng..."
Ta thanh âm càng nói càng nhỏ, bởi vì ta nhận thấy có điều gì khác thường. Đại tỷ đứng ở đó, sắc mặt trắng bệch, cả người đều phát run, theo nàng ánh mắt nhìn xem —
Ahhhhhhhh!
Ta cũng hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy đại xà to chừng một cánh tay quay quanh tại chạc thượng, đầu bằng, hoàn toàn đối diện chúng ta, cái lưỡi đỏ như máu không ngừng thò thụt, phản ứng đầu tiên của ta là: CHOÁNG.
Ta chưa kịp đem ý tưởng này thực thì, bên cạnh một tiếng hét to duyên dáng, đại tỷ ở trước ta nhẹ nhàng hướng trên mặt đất ngã xuống, khẩn yếu quan đầu cũng không quên bảo trì dáng vẻ, tư thế vẫn tuyệt đẹp, mà ta cũng rất muốn khóc - quả nhiên, nguyên bản con rắn kia không nhìn thấy chúng ta, giờ phút này bị thanh âm kinh động, con mắt hình tam giác quay lại đây, dùng một đôi con ngươi màu vàng cực kỳ yêu dị nhìn ta chằm chằm không chớp.
Ta lén lút đi về phía trái từng bước, đầu nó cũng vòng vo đi theo một chút, ta hướng sang phải, nó cũng chuyển theo sang phải - Xong. Nó hoàn toàn nhìn chăm chú đến ta!
Ta thầm nói đại tỷ ngươi ngã lúc nào không ngã nhằm đúng lúc ta đến lại ngã, không phải là cố ý hại ta sao? Tuy rằng ta đã lười lại xấu làm cho ngươi thực không hợp mắt, tình cờ thỉnh thoảng có ăn vụng các món đầu bếp đặc biệt chuẩn bị cho ngươi như Phù dung cao cùng canh Bát Bảo mật hoa, nhưng tốt xấu gì cũng là thân muội muội, ngươi như thế nào có thể đối với ta như vậy chứ, ôi, ôi...
Bây giờ biết phải làm sao?
Ta toàn thân cứng đờ mà nhìn chằm chằm con rắn kia.
Nó cũng hết sức chăm chú mà nhìn ta chằm chằm.
Gió đông thổi thổi, bông tuyết bay bay, ta rét quá mà run cầm cập, tiếp tục như thế này nữa, không đợi nó ăn ta, phỏng chừng ta cũng bị đông lạnh chết. Vì thế ta cố moi lá gan, dùng thanh âm chỉ to hơn tiếng muỗi mà nói: "Ta nói này... này, Xà đại ca, chúng ta thương lượng chút chút được không?"
Nó nghiêng xuống dưới, phảng phất có thể hiểu ta nói.
Vì thế lá gan ta lại to hơn một chút, nói tiếp: "Ngươi xem, trời thì lạnh như thế, gió lại to như vậy, chúng ta cứ giằng co thế này cũng không phải biện pháp tốt, đúng hay không? Huống chi, lúc này lão nhân gia lẽ ra nên nằm ngủ đông trong động ấm áp dễ chịu? Sao lại hưng phấn chạy bộ ra đây? Có lẽ do đói bụng chăng? Cái này... Ha hả, ta cùng tỷ tỷ của ta đều không thể ăn đâu, đừng thấy tỷ tỷ của ta thoạt nhìn trắng nõn trắng nà, phấn phấn nộn nộn, ta trộm nói cho ngươi biết nha, nàng chưa bao giờ tắm rửa, mỗi ngày đều phải bôi trát trên người tám cân, mười cân hương phấn, ngươi ngẫm lại xem, hương phấn đấy có thể ăn được sao? Về phần ta càng không cần phải nói, xem ta mặt rỗ ngươi đã biết rất khó ăn... Như vậy đi, chúng ta thương lượng. Chỉ cần ngươi thả chúng ta, ngày khác ta liền phái người tặng mười, à, không, một trăm con chim bìm bịp vừa to vừa béo đến hiếu kính ngài, ngài xem thế nào?"
Không biết có phải ảo giác không, con rắn nhìn ta với ánh mắt dường như tràn ngập khinh thường.
"Ngài cảm thấy là chim bìm bịp không đủ ư, ta sẽ thêm mười con dê? Mười đầu trâu? Mười con heo? Mười con ngựa? Mười con chó..." Gặp nó bất vi sở động, ta đành phải tiếp tục thương thảo, liệt kê nào là gà, cá, vịt ngan thẳng tuốt hứa đến bồ câu am thuần, tóm lại, những loài chạy trên mặt đất hoặc bay trên trời, phàm là có thể nghĩ đến, toàn bộ nói một lần, cuối cùng không còn gì để nói, đành phải rau dưa cũng lôi ra hứa hẹn, "Rau xanh cải trắng rau chân vịt tảo quần đới đậu hủ đậu cây giá miêu sữa đậu nành?"
Đầu rắn run lên một chút, sau đó vặn vẹo xoay người bỏ đi chỉ chốc lát sau liền biến mất giữa núi rừng. Ta lúc này mới có thể im tiếng đem tay sờ soạng, sờ đến thấy mồ hôi lạnh đầy đầu nghĩ rằng thật sự may mắn, trốn qua kiếp nạn.
Xoay người lại nhìn đại tỷ, ngất xỉu trên mặt đất từ trước. Mà nàng hiển nhiên vận khí không tốt gì, bởi vì đêm đó trở lại nội phủ, liền sốt cao không ngừng, đúng lúc bệnh trạng kịch liệt hết sức, hạ nhân đến báo - tiểu vương gia tới rồi.
Ba tỷ tỷ vẫn còn đang vây quanh ở tháp trước hỏi han ân cần, vừa nghe nói khách quý cuối cùng đã đến, lập tức dường như tông cửa chạy ra, chỉ để lại người bệnh đang hoa dung thất sắc – đại tỷ, vài lần giãy dụa cố gắng rời giường đứng lên, lại mềm nhũn mà ngã về, chẳng những sốt cao không lùi, yết hầu sưng to không cất được lời.
Đại nương giẫm chân kêu: "Thật sự là oan nghiệt a! Như thế nào ngay tại lúc quan trọng lại thành ra thế này?"
Đại tỷ ào ào nước mắt rớt. Đại nương không nỡ mắng nàng, đành phải xoay người lại mắng ta: "Đều là ngươi như sao chổi làm hại! Nếu không phải ngươi rút cái quẻ xấu, đem vận xui truyền cho Lăng nhi, nàng thế nào lại thành như bây giờ?"
Uy uy uy, rõ ràng là ta cứu nàng... Thật sự là vô duyên vô cớ mắc tội, ta oan a ta oan.
"Ngươi ở đây hầu hạ tỷ tỷ, một bước cũng không được rời đi!" Dứt lời, đại nương đã được bọn nha hoàn nâng hạ vội vàng đi, nghe nói cha đêm nay tại sảnh Cẩm Tú mở tiệc chiêu đãi Ngôn Thù, nhóm các bà các cô (nữ quyến – ghét nên để các bà cô ) cũng được phép tham dự, phỏng chừng lúc này tất cả đã trở về phòng thay trang phục.
Chỉ còn lại có ta cùng đại tỷ hai người, một kẻ nằm một kẻ đứng, lưỡng lưỡng nhìn nhau, cực kỳ thê lương. Đại tỷ vươn tay, run rẩy mà chỉ vào cỗ cầm đặt trên án, ta nói: "Ta hiểu mà, đại tỷ muốn nói vì đêm nay, đã luyện riêng một khúc cực khó, vốn là định đàn cho tiểu vương gia nghe, đúng hay không?"
Đại tỷ nước mắt lưng tròng gật đầu, sau đó lại chỉ hướng hộp nữ trang trên bàn trang điểm.
"Đại tỷ muốn nói, vì đêm nay, đã đặt tạo riêng đồ trang sức quế hương trai đính thất châu ánh nguyệt, vốn định làm trang phục, đúng hay không?"
Đại tỷ lại nước mắt lưng tròng gật đầu, vươn ba đầu ngón tay, chỉ về bàn trang điểm, lại duỗi thân ra bốn đầu ngón tay chỉ tới cỗ cầm kia. Ta thở dài: "Đại tỷ muốn nói, lúc này, chỉ sợ đến phiên tam tỷ đi ra khoe mỹ mạo, tứ tỷ đi ra khoe cầm nghệ, ngươi thật không cam lòng, đúng không?"
Đại tỷ nước mắt rơi càng nhanh, đột nhiên dùng đầu đập vào cạnh giường. Ta vội vàng ngăn đón, nàng lại một phen nắm chặt cánh tay của ta, phát ra âm thanh ê a không thành, đáng tiếc a, vì sao ta thông minh như vậy chứ, vì thế mới chẳng cần cố sức mà đã hiểu luôn.
"Đại tỷ muốn ta giúp ngươi đi xem tiệc tối thế nào ?"
Nàng gật đầu.
"Nhưng Đại nương cấm ta rời khỏi đây..." Hiển nhiên nàng lại đòi đập đầu, ta vội vàng đáp: "được rồi, được rồi, ta sẽ đi, trộm mà đi, sau đó giám thị tam tỷ cùng tứ tỷ nhất cử nhất động, trở về nói cho ngươi!"
Nàng quay nằm trở lại trên giường, rốt cục an phận.
Vì thế, ta đành phải tìm khăn trùm kín chỉ lộ ra đôi mắt, sau đó lén theo đường nhỏ đi đến tiền thính, thực hiện nhiệm vụ giám thị do Đại tỷ yêu cầu.
Phi thương đối vũ kỉ thì xa, cung ảnh hoàng bội ngộ tác xà; Nam bắc đông tây khuyết diệu quyết, thử quái thành khủng hận vô cùng.
Ta xin được quẻ thứ bốn mươi bốn, viết vẻn vẹn chỉ có bốn câu ngắn ngủn, khó khăn như vậy. Thẳng thắn mà nói, với một người trong bụng chẳng có đến một nửa chữ như ta trên cơ bản là xem không hiểu ý nghĩa của nó ra sao, sư thái hiển nhiên lười giải thích cho ta biết, mà đại nương nghe nói quẻ này sẽ gây đại họa, thậm chí cả nhà về sau cũng bị hại sắc mặt xạm đen, nhìn biểu tình của nàng rõ ràng là thực hối hận đã mang theo ta đến đây.
Bởi vậy, việc cúng bái hành lễ về sau ta tận lực ẩn hình, làm bộ chính mình không có ở đây miễn trêu chọc mọi người trừng mắt, thật vất vả chịu đựng được đến tận giờ Dậu, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, Đại nương phát hiện thiếu đại tỷ.
"Ma Y, ngươi đi tìm Lăng nhi trở về."
Rõ ràng có nhiều nha hoàn như thế, vì lẽ gì sai ta đi tìm người? Ta ôm một lòng bất mãn đẩy cửa đi ra ngoài. Phật đường ngoại là một đình viện tĩnh mịch, một khoảnh trồng mai cổ thụ, tuyết đọng một khối, màu đỏ au nhưng thật ra có chút lịch sự tao nhã.
Mắt nhìn thấy đại tỷ đang đứng trước một gốc cây mai, ngẩng đầu, không nhúc nhích, có lẽ tại đây gió rít mưa sầu làm tâm hồn thiếu nữ dậy lên nỗi niềm. Còn ta lại đang đi quấy rầy nàng, chắc chắn sẽ làm nàng mất hứng. Nhưng là, đại nương có lệnh, ta làm sao dám trái, bởi vậy đành phải kiên trì đi lên phía trước nói: "Đại tỷ, đại nương nói chúng ta nên trở về phủ thôi, cho nên ngươi cũng..."
Ta thanh âm càng nói càng nhỏ, bởi vì ta nhận thấy có điều gì khác thường. Đại tỷ đứng ở đó, sắc mặt trắng bệch, cả người đều phát run, theo nàng ánh mắt nhìn xem —
Ahhhhhhhh!
Ta cũng hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy đại xà to chừng một cánh tay quay quanh tại chạc thượng, đầu bằng, hoàn toàn đối diện chúng ta, cái lưỡi đỏ như máu không ngừng thò thụt, phản ứng đầu tiên của ta là: CHOÁNG.
Ta chưa kịp đem ý tưởng này thực thì, bên cạnh một tiếng hét to duyên dáng, đại tỷ ở trước ta nhẹ nhàng hướng trên mặt đất ngã xuống, khẩn yếu quan đầu cũng không quên bảo trì dáng vẻ, tư thế vẫn tuyệt đẹp, mà ta cũng rất muốn khóc - quả nhiên, nguyên bản con rắn kia không nhìn thấy chúng ta, giờ phút này bị thanh âm kinh động, con mắt hình tam giác quay lại đây, dùng một đôi con ngươi màu vàng cực kỳ yêu dị nhìn ta chằm chằm không chớp.
Ta lén lút đi về phía trái từng bước, đầu nó cũng vòng vo đi theo một chút, ta hướng sang phải, nó cũng chuyển theo sang phải - Xong. Nó hoàn toàn nhìn chăm chú đến ta!
Ta thầm nói đại tỷ ngươi ngã lúc nào không ngã nhằm đúng lúc ta đến lại ngã, không phải là cố ý hại ta sao? Tuy rằng ta đã lười lại xấu làm cho ngươi thực không hợp mắt, tình cờ thỉnh thoảng có ăn vụng các món đầu bếp đặc biệt chuẩn bị cho ngươi như Phù dung cao cùng canh Bát Bảo mật hoa, nhưng tốt xấu gì cũng là thân muội muội, ngươi như thế nào có thể đối với ta như vậy chứ, ôi, ôi...
Bây giờ biết phải làm sao?
Ta toàn thân cứng đờ mà nhìn chằm chằm con rắn kia.
Nó cũng hết sức chăm chú mà nhìn ta chằm chằm.
Gió đông thổi thổi, bông tuyết bay bay, ta rét quá mà run cầm cập, tiếp tục như thế này nữa, không đợi nó ăn ta, phỏng chừng ta cũng bị đông lạnh chết. Vì thế ta cố moi lá gan, dùng thanh âm chỉ to hơn tiếng muỗi mà nói: "Ta nói này... này, Xà đại ca, chúng ta thương lượng chút chút được không?"
Nó nghiêng xuống dưới, phảng phất có thể hiểu ta nói.
Vì thế lá gan ta lại to hơn một chút, nói tiếp: "Ngươi xem, trời thì lạnh như thế, gió lại to như vậy, chúng ta cứ giằng co thế này cũng không phải biện pháp tốt, đúng hay không? Huống chi, lúc này lão nhân gia lẽ ra nên nằm ngủ đông trong động ấm áp dễ chịu? Sao lại hưng phấn chạy bộ ra đây? Có lẽ do đói bụng chăng? Cái này... Ha hả, ta cùng tỷ tỷ của ta đều không thể ăn đâu, đừng thấy tỷ tỷ của ta thoạt nhìn trắng nõn trắng nà, phấn phấn nộn nộn, ta trộm nói cho ngươi biết nha, nàng chưa bao giờ tắm rửa, mỗi ngày đều phải bôi trát trên người tám cân, mười cân hương phấn, ngươi ngẫm lại xem, hương phấn đấy có thể ăn được sao? Về phần ta càng không cần phải nói, xem ta mặt rỗ ngươi đã biết rất khó ăn... Như vậy đi, chúng ta thương lượng. Chỉ cần ngươi thả chúng ta, ngày khác ta liền phái người tặng mười, à, không, một trăm con chim bìm bịp vừa to vừa béo đến hiếu kính ngài, ngài xem thế nào?"
Không biết có phải ảo giác không, con rắn nhìn ta với ánh mắt dường như tràn ngập khinh thường.
"Ngài cảm thấy là chim bìm bịp không đủ ư, ta sẽ thêm mười con dê? Mười đầu trâu? Mười con heo? Mười con ngựa? Mười con chó..." Gặp nó bất vi sở động, ta đành phải tiếp tục thương thảo, liệt kê nào là gà, cá, vịt ngan thẳng tuốt hứa đến bồ câu am thuần, tóm lại, những loài chạy trên mặt đất hoặc bay trên trời, phàm là có thể nghĩ đến, toàn bộ nói một lần, cuối cùng không còn gì để nói, đành phải rau dưa cũng lôi ra hứa hẹn, "Rau xanh cải trắng rau chân vịt tảo quần đới đậu hủ đậu cây giá miêu sữa đậu nành?"
Đầu rắn run lên một chút, sau đó vặn vẹo xoay người bỏ đi chỉ chốc lát sau liền biến mất giữa núi rừng. Ta lúc này mới có thể im tiếng đem tay sờ soạng, sờ đến thấy mồ hôi lạnh đầy đầu nghĩ rằng thật sự may mắn, trốn qua kiếp nạn.
Xoay người lại nhìn đại tỷ, ngất xỉu trên mặt đất từ trước. Mà nàng hiển nhiên vận khí không tốt gì, bởi vì đêm đó trở lại nội phủ, liền sốt cao không ngừng, đúng lúc bệnh trạng kịch liệt hết sức, hạ nhân đến báo - tiểu vương gia tới rồi.
Ba tỷ tỷ vẫn còn đang vây quanh ở tháp trước hỏi han ân cần, vừa nghe nói khách quý cuối cùng đã đến, lập tức dường như tông cửa chạy ra, chỉ để lại người bệnh đang hoa dung thất sắc – đại tỷ, vài lần giãy dụa cố gắng rời giường đứng lên, lại mềm nhũn mà ngã về, chẳng những sốt cao không lùi, yết hầu sưng to không cất được lời.
Đại nương giẫm chân kêu: "Thật sự là oan nghiệt a! Như thế nào ngay tại lúc quan trọng lại thành ra thế này?"
Đại tỷ ào ào nước mắt rớt. Đại nương không nỡ mắng nàng, đành phải xoay người lại mắng ta: "Đều là ngươi như sao chổi làm hại! Nếu không phải ngươi rút cái quẻ xấu, đem vận xui truyền cho Lăng nhi, nàng thế nào lại thành như bây giờ?"
Uy uy uy, rõ ràng là ta cứu nàng... Thật sự là vô duyên vô cớ mắc tội, ta oan a ta oan.
"Ngươi ở đây hầu hạ tỷ tỷ, một bước cũng không được rời đi!" Dứt lời, đại nương đã được bọn nha hoàn nâng hạ vội vàng đi, nghe nói cha đêm nay tại sảnh Cẩm Tú mở tiệc chiêu đãi Ngôn Thù, nhóm các bà các cô (nữ quyến – ghét nên để các bà cô ) cũng được phép tham dự, phỏng chừng lúc này tất cả đã trở về phòng thay trang phục.
Chỉ còn lại có ta cùng đại tỷ hai người, một kẻ nằm một kẻ đứng, lưỡng lưỡng nhìn nhau, cực kỳ thê lương. Đại tỷ vươn tay, run rẩy mà chỉ vào cỗ cầm đặt trên án, ta nói: "Ta hiểu mà, đại tỷ muốn nói vì đêm nay, đã luyện riêng một khúc cực khó, vốn là định đàn cho tiểu vương gia nghe, đúng hay không?"
Đại tỷ nước mắt lưng tròng gật đầu, sau đó lại chỉ hướng hộp nữ trang trên bàn trang điểm.
"Đại tỷ muốn nói, vì đêm nay, đã đặt tạo riêng đồ trang sức quế hương trai đính thất châu ánh nguyệt, vốn định làm trang phục, đúng hay không?"
Đại tỷ lại nước mắt lưng tròng gật đầu, vươn ba đầu ngón tay, chỉ về bàn trang điểm, lại duỗi thân ra bốn đầu ngón tay chỉ tới cỗ cầm kia. Ta thở dài: "Đại tỷ muốn nói, lúc này, chỉ sợ đến phiên tam tỷ đi ra khoe mỹ mạo, tứ tỷ đi ra khoe cầm nghệ, ngươi thật không cam lòng, đúng không?"
Đại tỷ nước mắt rơi càng nhanh, đột nhiên dùng đầu đập vào cạnh giường. Ta vội vàng ngăn đón, nàng lại một phen nắm chặt cánh tay của ta, phát ra âm thanh ê a không thành, đáng tiếc a, vì sao ta thông minh như vậy chứ, vì thế mới chẳng cần cố sức mà đã hiểu luôn.
"Đại tỷ muốn ta giúp ngươi đi xem tiệc tối thế nào ?"
Nàng gật đầu.
"Nhưng Đại nương cấm ta rời khỏi đây..." Hiển nhiên nàng lại đòi đập đầu, ta vội vàng đáp: "được rồi, được rồi, ta sẽ đi, trộm mà đi, sau đó giám thị tam tỷ cùng tứ tỷ nhất cử nhất động, trở về nói cho ngươi!"
Nàng quay nằm trở lại trên giường, rốt cục an phận.
Vì thế, ta đành phải tìm khăn trùm kín chỉ lộ ra đôi mắt, sau đó lén theo đường nhỏ đi đến tiền thính, thực hiện nhiệm vụ giám thị do Đại tỷ yêu cầu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phi thương đối vũ kỉ thì xa, cung ảnh hoàng bội ngộ tác xà; Nam bắc đông tây khuyết diệu quyết, thử quái thành khủng hận vô cùng.
Ta xin được quẻ thứ bốn mươi bốn, viết vẻn vẹn chỉ có bốn câu ngắn ngủn, khó khăn như vậy. Thẳng thắn mà nói, với một người trong bụng chẳng có đến một nửa chữ như ta trên cơ bản là xem không hiểu ý nghĩa của nó ra sao, sư thái hiển nhiên lười giải thích cho ta biết, mà đại nương nghe nói quẻ này sẽ gây đại họa, thậm chí cả nhà về sau cũng bị hại sắc mặt xạm đen, nhìn biểu tình của nàng rõ ràng là thực hối hận đã mang theo ta đến đây.
Bởi vậy, việc cúng bái hành lễ về sau ta tận lực ẩn hình, làm bộ chính mình không có ở đây miễn trêu chọc mọi người trừng mắt, thật vất vả chịu đựng được đến tận giờ Dậu, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, Đại nương phát hiện thiếu đại tỷ.
"Ma Y, ngươi đi tìm Lăng nhi trở về."
Rõ ràng có nhiều nha hoàn như thế, vì lẽ gì sai ta đi tìm người? Ta ôm một lòng bất mãn đẩy cửa đi ra ngoài. Phật đường ngoại là một đình viện tĩnh mịch, một khoảnh trồng mai cổ thụ, tuyết đọng một khối, màu đỏ au nhưng thật ra có chút lịch sự tao nhã.
Mắt nhìn thấy đại tỷ đang đứng trước một gốc cây mai, ngẩng đầu, không nhúc nhích, có lẽ tại đây gió rít mưa sầu làm tâm hồn thiếu nữ dậy lên nỗi niềm. Còn ta lại đang đi quấy rầy nàng, chắc chắn sẽ làm nàng mất hứng. Nhưng là, đại nương có lệnh, ta làm sao dám trái, bởi vậy đành phải kiên trì đi lên phía trước nói: "Đại tỷ, đại nương nói chúng ta nên trở về phủ thôi, cho nên ngươi cũng..."
Ta thanh âm càng nói càng nhỏ, bởi vì ta nhận thấy có điều gì khác thường. Đại tỷ đứng ở đó, sắc mặt trắng bệch, cả người đều phát run, theo nàng ánh mắt nhìn xem —
Ahhhhhhhh!
Ta cũng hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy đại xà to chừng một cánh tay quay quanh tại chạc thượng, đầu bằng, hoàn toàn đối diện chúng ta, cái lưỡi đỏ như máu không ngừng thò thụt, phản ứng đầu tiên của ta là: CHOÁNG.
Ta chưa kịp đem ý tưởng này thực thì, bên cạnh một tiếng hét to duyên dáng, đại tỷ ở trước ta nhẹ nhàng hướng trên mặt đất ngã xuống, khẩn yếu quan đầu cũng không quên bảo trì dáng vẻ, tư thế vẫn tuyệt đẹp, mà ta cũng rất muốn khóc - quả nhiên, nguyên bản con rắn kia không nhìn thấy chúng ta, giờ phút này bị thanh âm kinh động, con mắt hình tam giác quay lại đây, dùng một đôi con ngươi màu vàng cực kỳ yêu dị nhìn ta chằm chằm không chớp.
Ta lén lút đi về phía trái từng bước, đầu nó cũng vòng vo đi theo một chút, ta hướng sang phải, nó cũng chuyển theo sang phải - Xong. Nó hoàn toàn nhìn chăm chú đến ta!
Ta thầm nói đại tỷ ngươi ngã lúc nào không ngã nhằm đúng lúc ta đến lại ngã, không phải là cố ý hại ta sao? Tuy rằng ta đã lười lại xấu làm cho ngươi thực không hợp mắt, tình cờ thỉnh thoảng có ăn vụng các món đầu bếp đặc biệt chuẩn bị cho ngươi như Phù dung cao cùng canh Bát Bảo mật hoa, nhưng tốt xấu gì cũng là thân muội muội, ngươi như thế nào có thể đối với ta như vậy chứ, ôi, ôi...
Bây giờ biết phải làm sao?
Ta toàn thân cứng đờ mà nhìn chằm chằm con rắn kia.
Nó cũng hết sức chăm chú mà nhìn ta chằm chằm.
Gió đông thổi thổi, bông tuyết bay bay, ta rét quá mà run cầm cập, tiếp tục như thế này nữa, không đợi nó ăn ta, phỏng chừng ta cũng bị đông lạnh chết. Vì thế ta cố moi lá gan, dùng thanh âm chỉ to hơn tiếng muỗi mà nói: "Ta nói này... này, Xà đại ca, chúng ta thương lượng chút chút được không?"
Nó nghiêng xuống dưới, phảng phất có thể hiểu ta nói.
Vì thế lá gan ta lại to hơn một chút, nói tiếp: "Ngươi xem, trời thì lạnh như thế, gió lại to như vậy, chúng ta cứ giằng co thế này cũng không phải biện pháp tốt, đúng hay không? Huống chi, lúc này lão nhân gia lẽ ra nên nằm ngủ đông trong động ấm áp dễ chịu? Sao lại hưng phấn chạy bộ ra đây? Có lẽ do đói bụng chăng? Cái này... Ha hả, ta cùng tỷ tỷ của ta đều không thể ăn đâu, đừng thấy tỷ tỷ của ta thoạt nhìn trắng nõn trắng nà, phấn phấn nộn nộn, ta trộm nói cho ngươi biết nha, nàng chưa bao giờ tắm rửa, mỗi ngày đều phải bôi trát trên người tám cân, mười cân hương phấn, ngươi ngẫm lại xem, hương phấn đấy có thể ăn được sao? Về phần ta càng không cần phải nói, xem ta mặt rỗ ngươi đã biết rất khó ăn... Như vậy đi, chúng ta thương lượng. Chỉ cần ngươi thả chúng ta, ngày khác ta liền phái người tặng mười, à, không, một trăm con chim bìm bịp vừa to vừa béo đến hiếu kính ngài, ngài xem thế nào?"
Không biết có phải ảo giác không, con rắn nhìn ta với ánh mắt dường như tràn ngập khinh thường.
"Ngài cảm thấy là chim bìm bịp không đủ ư, ta sẽ thêm mười con dê? Mười đầu trâu? Mười con heo? Mười con ngựa? Mười con chó..." Gặp nó bất vi sở động, ta đành phải tiếp tục thương thảo, liệt kê nào là gà, cá, vịt ngan thẳng tuốt hứa đến bồ câu am thuần, tóm lại, những loài chạy trên mặt đất hoặc bay trên trời, phàm là có thể nghĩ đến, toàn bộ nói một lần, cuối cùng không còn gì để nói, đành phải rau dưa cũng lôi ra hứa hẹn, "Rau xanh cải trắng rau chân vịt tảo quần đới đậu hủ đậu cây giá miêu sữa đậu nành?"
Đầu rắn run lên một chút, sau đó vặn vẹo xoay người bỏ đi chỉ chốc lát sau liền biến mất giữa núi rừng. Ta lúc này mới có thể im tiếng đem tay sờ soạng, sờ đến thấy mồ hôi lạnh đầy đầu nghĩ rằng thật sự may mắn, trốn qua kiếp nạn.
Xoay người lại nhìn đại tỷ, ngất xỉu trên mặt đất từ trước. Mà nàng hiển nhiên vận khí không tốt gì, bởi vì đêm đó trở lại nội phủ, liền sốt cao không ngừng, đúng lúc bệnh trạng kịch liệt hết sức, hạ nhân đến báo - tiểu vương gia tới rồi.
Ba tỷ tỷ vẫn còn đang vây quanh ở tháp trước hỏi han ân cần, vừa nghe nói khách quý cuối cùng đã đến, lập tức dường như tông cửa chạy ra, chỉ để lại người bệnh đang hoa dung thất sắc – đại tỷ, vài lần giãy dụa cố gắng rời giường đứng lên, lại mềm nhũn mà ngã về, chẳng những sốt cao không lùi, yết hầu sưng to không cất được lời.
Đại nương giẫm chân kêu: "Thật sự là oan nghiệt a! Như thế nào ngay tại lúc quan trọng lại thành ra thế này?"
Đại tỷ ào ào nước mắt rớt. Đại nương không nỡ mắng nàng, đành phải xoay người lại mắng ta: "Đều là ngươi như sao chổi làm hại! Nếu không phải ngươi rút cái quẻ xấu, đem vận xui truyền cho Lăng nhi, nàng thế nào lại thành như bây giờ?"
Uy uy uy, rõ ràng là ta cứu nàng... Thật sự là vô duyên vô cớ mắc tội, ta oan a ta oan.
"Ngươi ở đây hầu hạ tỷ tỷ, một bước cũng không được rời đi!" Dứt lời, đại nương đã được bọn nha hoàn nâng hạ vội vàng đi, nghe nói cha đêm nay tại sảnh Cẩm Tú mở tiệc chiêu đãi Ngôn Thù, nhóm các bà các cô (nữ quyến – ghét nên để các bà cô ) cũng được phép tham dự, phỏng chừng lúc này tất cả đã trở về phòng thay trang phục.
Chỉ còn lại có ta cùng đại tỷ hai người, một kẻ nằm một kẻ đứng, lưỡng lưỡng nhìn nhau, cực kỳ thê lương. Đại tỷ vươn tay, run rẩy mà chỉ vào cỗ cầm đặt trên án, ta nói: "Ta hiểu mà, đại tỷ muốn nói vì đêm nay, đã luyện riêng một khúc cực khó, vốn là định đàn cho tiểu vương gia nghe, đúng hay không?"
Đại tỷ nước mắt lưng tròng gật đầu, sau đó lại chỉ hướng hộp nữ trang trên bàn trang điểm.
"Đại tỷ muốn nói, vì đêm nay, đã đặt tạo riêng đồ trang sức quế hương trai đính thất châu ánh nguyệt, vốn định làm trang phục, đúng hay không?"
Đại tỷ lại nước mắt lưng tròng gật đầu, vươn ba đầu ngón tay, chỉ về bàn trang điểm, lại duỗi thân ra bốn đầu ngón tay chỉ tới cỗ cầm kia. Ta thở dài: "Đại tỷ muốn nói, lúc này, chỉ sợ đến phiên tam tỷ đi ra khoe mỹ mạo, tứ tỷ đi ra khoe cầm nghệ, ngươi thật không cam lòng, đúng không?"
Đại tỷ nước mắt rơi càng nhanh, đột nhiên dùng đầu đập vào cạnh giường. Ta vội vàng ngăn đón, nàng lại một phen nắm chặt cánh tay của ta, phát ra âm thanh ê a không thành, đáng tiếc a, vì sao ta thông minh như vậy chứ, vì thế mới chẳng cần cố sức mà đã hiểu luôn.
"Đại tỷ muốn ta giúp ngươi đi xem tiệc tối thế nào ?"
Nàng gật đầu.
"Nhưng Đại nương cấm ta rời khỏi đây..." Hiển nhiên nàng lại đòi đập đầu, ta vội vàng đáp: "được rồi, được rồi, ta sẽ đi, trộm mà đi, sau đó giám thị tam tỷ cùng tứ tỷ nhất cử nhất động, trở về nói cho ngươi!"
Nàng quay nằm trở lại trên giường, rốt cục an phận.
Vì thế, ta đành phải tìm khăn trùm kín chỉ lộ ra đôi mắt, sau đó lén theo đường nhỏ đi đến tiền thính, thực hiện nhiệm vụ giám thị do Đại tỷ yêu cầu.