Hoặc Quân rơi vào nham thạch mà chết, bề ngoài là thắng nhưng nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Mộ Khanh, còn Nhị Lang Thần và Lý Thiên Vương đưa mắt nhìn nhau thì không đoán ra kết quả. Mộ Khanh muốn đưa A Sơ về Đông Lăng điện để trị liệu, Tứ Đại Thiên Vương lúc đầu không đồng ý, về sau Bắc Thiên Vương lên tiếng “Dao Liên tiên tử một khi tẩu hỏa nhập ma thì chính là Hoặc Quân thứ hai. Vì đại cục, xin Mộ thượng tiên đừng lặp lại sai lầm lần nữa. Huống hồ gì, ma khí xâm nhập vào tiên thể, Dao Liên tiên tử sẽ đau đớn vô cùng, chi bằng giao nàng cho bốn người chúng ta, tìm nơi thích hợp, chấm dứt đi”
Mộ Khanh ôm A Sơ, vẫn nhìn chằm chằm gương mặt im lìm như đang say ngủ của nàng, mắt không ngước lên “nhờ Tứ Đại Thiên Vương thu xếp, Mộ Khanh nhất định sẽ nghĩ ra cách trừ bỏ ma khí, không để A Sơ chịu khổ cũng không khiến Thiên giới khó chịu”
Bắc Thiên Vương còn đang tính nói thêm thì Lý Thiên Vương đã cướp lời “thôi, chúng ta trước tiên hãy bẩm báo việc này với Thiên đế để xem hắn quyết địn thế nào. Trong khi đó, Mộ thượng tiên và Thương Thuật hãy nghĩ cách, nếu có thể giải quyết thì là chuyện tốt”
Tứ Đại Thiên Vương do dự nhìn A Sơ mấy lần, sau đó mới cùng Lý Thiên Vương mang binh về Thiên giới. Nhị Lang Thần biến ra một bộ xiêm y sạch sẽ mặc lên người Mộ Khanh, chờ Thương Thuật xử lý xong các vết thương của Mộ Khanh mới nói với họ vài câu rồi thẳng tiến về Lăng Tiêu điện, phục lệnh cùng Thiên đế.
Tuy lúc này A Sơ v mê man nhưng toàn thân vẫn mát ra ma khí, Thương Thuật lo lắng nói ‘Định hồn châm chỉ có thể làm cho nàng tạm thời hôn mê nhưng ta không đảm bảo ma khí trong người nàng có phá tan châm huyệt hay không, không biết sẽ kiên trì được bao lâu”
Mộ Khanh trầm mặt nói “vô phương, chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho nàng, ta sẽ có cách loại trừ ma khí”
Thương Thuật lo lắng nhìn hắn “nhưng vết sẹo trên người ngươi…”
Ánh mắt có chút lắng đọng, đưa tay xoa vết sẹo trên mặt “do tam muội chân hỏa gây ra, e là linh đan diệu dược cũng không khôi phục được bộ dáng trước đó, rất đáng sợ sao?’
Nhớ tới khuôn mặt phong hoa tuyệt đại luôn tươi cười trước kia, Thương Thuật thở dài, đang tính nói mấy lời an ủi thì A Sơ bỗng nhiên thốt ra tiếng rên rỉ thống khổ, hắc khí tán loạn trong cơ thể. Dưới tình thế cấp bách, hắn nanh nhẹn rút năm cây định hồn châm ra, đâm vào năm huyệt vị khác trước khi A Sơ tỉnh lại.
“Ma khí ở trong cơ thể nàng tán loạn, sẽ bức nguyên thần để độc chiếm thân thể bất cứ lúc nào. Định hồn châm có tác dụng không lớn, mau nghĩ biện pháp mới được”. Nhìn A Sơ đã bình tĩnh trởi lại, trong lòng Thương Thuật như treo tảng đá lớn. Trục xuất tiêu trừ ma khí rất khó khăn, huống chi ma khí gần như đã chiếm cứ toàn bộ thân thể A Sơ, muốn trục xuất không phải là chuyện một lát có thể làm được, mà ma khí lại có thể làm chủ nhân tỉnh lại bất cứ lúc nào. Nếu vài ba lần mà khí chủ không thể không chế được sẽ bức nguyên thần ra, đến lúc đó A Sơ sẽ là ma nhân có xác không hồn.
Mộ Khanh phất tay áo, đem chiếc áo choàng sạch sẽ duy nhất phủ lên người A Sơ, quay sang nói với Thương Thuật “mấy ngày nay còn phiền ngươi cùng ta trông coi A Sơ, ma khí chưa trừ thì tuyệt đối không thể để nàng tỉnh lại”
Thương Thuật gật gật đầu, dùng sợi mây biến thành giấy trắng, viết vài câu cho Ngọc Cẩm rồi cùng Mộ Khanh quay về Đông Lăng điện. Tới nơi, Thương Thuật đề nghị dùng Thanh hành tuyền để tiêu trừ ma khí, Mộ Khanh lắc đầu “lúc trước nguyên thần của A Sơ suy yếu, mà Thanh hành tuyền lại qua mức lạnh lẽo, bất đắc dĩ ta mới để nàng ngâm một lần, nhưng như vậy không tốt cho thân thể của nàng. Tuy hiện tại nguyên thần đã được tu bổ nhưng ngâm Thanh hành tuyền, hai lực lượng đối kháng lẫn nhau sẽ làm A Sơ khó chịu. Chỉ có thể dùng tẩm bổ và tinh lọc để tiêu trừ ma khí mới có thể làm cho nàng an ổn ngủ ngon giấc”
Hắn đặt A Sơ lên giường, bàn tay lạnh lẽo vuốt từ mi tâm cho đến khóe môi của nàng, tay trái cầm một thanh chủy thủ, hít sâu một hơi, hướng về cái chén thanh hoa đặt trên tháp, tự đâm vào tim mình.
Lúc này Thương Thuật mới có phản ứng, tuy biết giải quyết việc này sẽ trả giá không ít nhưng không nghĩ sẽ dùng máu trong tim để tinh lọc ma khí. Thương Thuật định ngăn cản, lại bị Mộ Khanh ngăn lại “hiện tại pháp lực của ta đã gần như biến mất, ngươi đừng thừa dịp này mà ngăn cản ta. A Sơ là tất cả của ta, năm vạn năm trước là vậy, bây giờ cũng vậy, ngươi cũng biết được tình cảm của ta với nàng. Hiện giờ A Sơ nhất định rất thống khổ, ta không thể thay nàng chia sẻ, trong lòng đã rất đau khổ và ân hận, ta sao có thể trơ mắt nhìn nàng chịu đau”
Thương Thuật nhướng mi “máu tiên có thể tinh lọc ma khí nhưng toàn bộ ma khí của Hoặc Quân đều độ cho A Sơ, ngươi phải dùng bao nhiêu máu trong tim mới có thể loại trừ được? hiện giờ thân thể của ngươi suy yếu, đừng có giết một ngàn lại hao tổn tám trăm. Nếu ngươi thực sự muốn dùng máu trong tim, chi bằng ta thay người xin các vị thần tiên mỗi người một ít, vẫn tốt hơn một mình ngươi tự làm”
Mộ Khanh cười cười, biết Thương Thuật lo lắng, vẫn kiên trì nói ‘máu của các vị thần tiên sẽ không đồng nhất về năng lượng, sẽ làm cho tình trạng của A Sơ càng kém, một mình ta thì lại khac, nhẹ nhàng, khoan khoái ổn định. Máu có thể tái sinh nhưng A Sơ thì không…Nàng quan trọng hơn sinh mạng của ta, nếu không có nàng, ta sống còn có ý nghĩa gì. Ta và nàng đã ước hẹn cùng nhau, đồng sinh cộng tử”. Nói xong, bàn tay dùng lực, máu từng giọt, từng giọt rơi xuống, va chạm vào chén ngọc phát ra thanh âm thanh thúy.
Thương Thuật không đành lòng nhìn tiếp, cúi đầu.
Mộ Khanh cầm nửa chén máu đút cho A Sơ, hồng quang trong suốt chảy vào ngực, ma khí màu đen bị quấy nhiễu, điên cuồng chạy trốn, mặt của A Sơ hết hồng lại đen, bất an lắc đầu không thôi.
“A Sơ, A Sơ…”
Nghe được thanh âm quen thuộc gọi nàng, A Sơ giật giật môi, bất mãn kêu lên “đau..”. Nàng gắt gao cau mày, gian nan nói ra một chữ, dùng sức mở mắt nhưng lại không thể nào động đậy mí mắt, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như bị thiêu đốt, giống như linh hồn sẽ rời khỏi người mà đi.
“Không đau, ngoan… Rất nhanh sẽ không đau . Ngươi trước ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ không còn đau đớn nữa” hắn nhẹ nhàng gọi nàng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt chậm rãi rơi xuống, nhỏ lên mặt nàng. Dần dần, hồng quang tan đi, ma khí trong cơ thể cũng bình ổn lại, nàng ở trong lòng hắn thở dài một hơi, tiếp tục ngủ say.
“Có nào làm cho nguyên thần của A Sơ và bản thể không liên hệ với nhau không?” trong Đâu Dẫn cung, ánh sáng từ hỏa lò chiếu lên mặt nạ màu bạc, tỏa ra vầng sáng thản nhiên.
Sau khi đại chiến tiên ma kết thúc, Thái Thượng Lão Quân đã biết được mọi chuyện. Lúc trước cũng đã nghi A Sơ là Cửu Cẩm, nhưng Mộ Khanh không tiết lộ một lời, hắn cũng không hỏi. Bây giờ tiên thân của Cửu Cẩm đã bị hủy ở Ma giới, đoán được Mộ Khanh sẽ đến hỏi nên ngày đêm ra sức tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một cách “nếu muốn nguyên thần của A Sơ và thân thể hiện tại hợp thành một thể thì dùng một sợi tóc, da, móng tay và một chén máu cùng đốt thành tro,để vào phật tháp tụng niệm một ngàn ba trăm sáu mươi lăm lần Hướng sinh rủa, không được ngừng nghỉ, nếu không thì kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Cuối cùng đem tro bụi rải vào Ma giới, coi như đại công cáo thành. Có điều…một lần tụng niệm Hướng sinh rủa, phải trả giá một trăm năm tu vi của ngươi. Nhưng năm vạn năm trước ngươi có mười vạn năm tu vi, lúc trước vì cứu Cửu Cẩm e là tu vi đã giảm một nửa…”
Chuyện này nói khó cũng không khó. Đọc liên tục một ngàn ba trăm sáu mươi lăm lần Hướng sinh rủa không được ngừng đối với tiên gia thì không khó nhưng trước mắt tình hình của Mộ Khanh không quá lạc quan, thân bị trọng thương lại mỗi ngày đều lấy máu trong tim cho A Sơ uống, ngay cả Thập Bát La Hán cũng không có tinh lực như vậy.
Nhưng Mộ Khanh không chút do dự, bái tạ Lão Quân “từ mười vạn năm trước, ta theo sư phụ tu luyện, tuy là tiểu tiên nhưng rất thoải mái cũng nhận được sự ưu ái của Lão Quân và sư phụ mới đề bạt đưa ta lên Thiên giới. Vốn nghĩ rằng sư đệ rất nhanh cũng sẽ đoàn tụ với ta, không ngờ..hắn lại bị đưa vào ma đạo. Bây giờ ta mới biết mười vạn năm qua ta quá hỗn độn, cho đến khi gặp được A Sơ cũng chính là Cửu Cẩm, nhân sinh của ta mới có ý nghĩa. Đại để tứ trong xương ta đã là bạc tình, cho nên chỉ nhận định một mình A Sơ, dùng mười vạn tu vi để cho A Sơ trọng sinh, dù ta không được làm tiên cũng không sao. Ta vì nàng mà sinh cho nên cũng sẽ vì nàng mà cố gắng tồn tại, không như Nhật thần ngày xưa đâu”
Hơn mười vạn năm trước Nhật thần hi sinh, hội phi yên diệt để lại ái thê phàm nhân chờ đợi cả đời ở Kinh tử nhai. Hắn cứ tưởng đây là một câu chuyện cổ tích nhưng sau đọc các sách sử mới biết được đây là chuyện có thật, cảm thán Nhật thần vô tư nhưng hắn cũng đã hạ quyết tâm, quyết không phụ lòng người yêu để cả hai cùng tiếc nuối.
Hắn dừng một chút, bi thiết nhìn Lão Quân, tiếp tục nói “Thiên đế nhân từ, mấy lần bỏ qua cho ta, cuối cùng chỉ sợ ta đã làm cho hắn thất vọng rồi. Nếu có kiếp sau, thỉnh Lão Quân bảo Tư Mệnh đừng để người ích kỷ như ta đi vào tiên đạo. Ân tình của Lão Quân, Mộ Khanh chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, không thể hồi báo”
Thái Thượng Lão Quân kinh ngạc há hốc mồm, suy nghĩ rối loạn, nhìn Mộ Khanh một cái rồi quay về Đâu Dẫn cung.
Hôm sau, Mộ Khanh mang A Sơ đến trước Phật tháp. Bốn mươi chín ngày sau, có người thấy hắn ôm một cái bình đi vào Ma giới, không lâu sau thì quay về phật tháp. Lúc này Mộ Khanh gầy trơ xương, đầu tóc bạc phơ,hai mắt thê lương giống như giếng cạn nhưng vẫn lộ ra chút hi vọng mong manh.
Vết thương chưa lành lại phải trích máu, sau khi đem tro bụi đã được niệm Hướng sinh rủa một ngàn ba trăm sáu mươi lăm lần đến Ma giới, Mộ Khanh nặng nề chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, Thương Thuật đang ở bên tháp xem mạch cho A Sơ, khi nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ của Thương Thuật, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên A Sơ, nhìn hai má ửng hồng của nàng, vui mừng đến rơi lệ.
Ngực lại có chút đau, áo choàng thâm sắc có chút ướt át. Thương Thuật nhìn sắc mặt trắng nhợt của hắn, ấn hắn ngồi xuống để cầm máu, sau đó lấy ra một bình sứ đựng thuốc, tức giận nói “bây giờ ngươi không cần trích máu nữa, dược trong bình này một ngày ăn một viên, rất nhanh sẽ bình phục”
“Hảo, hảo!” Mộ Khanh nhận cái bình, cao hứng cất vào trong ngực, hắn cũng không thể để cho khi A Sơ dựa vào ngực hắn lại thấy không thoải mái. Cúi đầu nhìn mái tóc bạc, ánh mắt hưng phấn lại đọng nét thê lương.
Hoặc Quân rơi vào nham thạch mà chết, bề ngoài là thắng nhưng nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Mộ Khanh, còn Nhị Lang Thần và Lý Thiên Vương đưa mắt nhìn nhau thì không đoán ra kết quả. Mộ Khanh muốn đưa A Sơ về Đông Lăng điện để trị liệu, Tứ Đại Thiên Vương lúc đầu không đồng ý, về sau Bắc Thiên Vương lên tiếng “Dao Liên tiên tử một khi tẩu hỏa nhập ma thì chính là Hoặc Quân thứ hai. Vì đại cục, xin Mộ thượng tiên đừng lặp lại sai lầm lần nữa. Huống hồ gì, ma khí xâm nhập vào tiên thể, Dao Liên tiên tử sẽ đau đớn vô cùng, chi bằng giao nàng cho bốn người chúng ta, tìm nơi thích hợp, chấm dứt đi”
Mộ Khanh ôm A Sơ, vẫn nhìn chằm chằm gương mặt im lìm như đang say ngủ của nàng, mắt không ngước lên “nhờ Tứ Đại Thiên Vương thu xếp, Mộ Khanh nhất định sẽ nghĩ ra cách trừ bỏ ma khí, không để A Sơ chịu khổ cũng không khiến Thiên giới khó chịu”
Bắc Thiên Vương còn đang tính nói thêm thì Lý Thiên Vương đã cướp lời “thôi, chúng ta trước tiên hãy bẩm báo việc này với Thiên đế để xem hắn quyết địn thế nào. Trong khi đó, Mộ thượng tiên và Thương Thuật hãy nghĩ cách, nếu có thể giải quyết thì là chuyện tốt”
Tứ Đại Thiên Vương do dự nhìn A Sơ mấy lần, sau đó mới cùng Lý Thiên Vương mang binh về Thiên giới. Nhị Lang Thần biến ra một bộ xiêm y sạch sẽ mặc lên người Mộ Khanh, chờ Thương Thuật xử lý xong các vết thương của Mộ Khanh mới nói với họ vài câu rồi thẳng tiến về Lăng Tiêu điện, phục lệnh cùng Thiên đế.
Tuy lúc này A Sơ v mê man nhưng toàn thân vẫn mát ra ma khí, Thương Thuật lo lắng nói ‘Định hồn châm chỉ có thể làm cho nàng tạm thời hôn mê nhưng ta không đảm bảo ma khí trong người nàng có phá tan châm huyệt hay không, không biết sẽ kiên trì được bao lâu”
Mộ Khanh trầm mặt nói “vô phương, chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho nàng, ta sẽ có cách loại trừ ma khí”
Thương Thuật lo lắng nhìn hắn “nhưng vết sẹo trên người ngươi…”
Ánh mắt có chút lắng đọng, đưa tay xoa vết sẹo trên mặt “do tam muội chân hỏa gây ra, e là linh đan diệu dược cũng không khôi phục được bộ dáng trước đó, rất đáng sợ sao?’
Nhớ tới khuôn mặt phong hoa tuyệt đại luôn tươi cười trước kia, Thương Thuật thở dài, đang tính nói mấy lời an ủi thì A Sơ bỗng nhiên thốt ra tiếng rên rỉ thống khổ, hắc khí tán loạn trong cơ thể. Dưới tình thế cấp bách, hắn nanh nhẹn rút năm cây định hồn châm ra, đâm vào năm huyệt vị khác trước khi A Sơ tỉnh lại.
“Ma khí ở trong cơ thể nàng tán loạn, sẽ bức nguyên thần để độc chiếm thân thể bất cứ lúc nào. Định hồn châm có tác dụng không lớn, mau nghĩ biện pháp mới được”. Nhìn A Sơ đã bình tĩnh trởi lại, trong lòng Thương Thuật như treo tảng đá lớn. Trục xuất tiêu trừ ma khí rất khó khăn, huống chi ma khí gần như đã chiếm cứ toàn bộ thân thể A Sơ, muốn trục xuất không phải là chuyện một lát có thể làm được, mà ma khí lại có thể làm chủ nhân tỉnh lại bất cứ lúc nào. Nếu vài ba lần mà khí chủ không thể không chế được sẽ bức nguyên thần ra, đến lúc đó A Sơ sẽ là ma nhân có xác không hồn.
Mộ Khanh phất tay áo, đem chiếc áo choàng sạch sẽ duy nhất phủ lên người A Sơ, quay sang nói với Thương Thuật “mấy ngày nay còn phiền ngươi cùng ta trông coi A Sơ, ma khí chưa trừ thì tuyệt đối không thể để nàng tỉnh lại”
Thương Thuật gật gật đầu, dùng sợi mây biến thành giấy trắng, viết vài câu cho Ngọc Cẩm rồi cùng Mộ Khanh quay về Đông Lăng điện. Tới nơi, Thương Thuật đề nghị dùng Thanh hành tuyền để tiêu trừ ma khí, Mộ Khanh lắc đầu “lúc trước nguyên thần của A Sơ suy yếu, mà Thanh hành tuyền lại qua mức lạnh lẽo, bất đắc dĩ ta mới để nàng ngâm một lần, nhưng như vậy không tốt cho thân thể của nàng. Tuy hiện tại nguyên thần đã được tu bổ nhưng ngâm Thanh hành tuyền, hai lực lượng đối kháng lẫn nhau sẽ làm A Sơ khó chịu. Chỉ có thể dùng tẩm bổ và tinh lọc để tiêu trừ ma khí mới có thể làm cho nàng an ổn ngủ ngon giấc”
Hắn đặt A Sơ lên giường, bàn tay lạnh lẽo vuốt từ mi tâm cho đến khóe môi của nàng, tay trái cầm một thanh chủy thủ, hít sâu một hơi, hướng về cái chén thanh hoa đặt trên tháp, tự đâm vào tim mình.
Lúc này Thương Thuật mới có phản ứng, tuy biết giải quyết việc này sẽ trả giá không ít nhưng không nghĩ sẽ dùng máu trong tim để tinh lọc ma khí. Thương Thuật định ngăn cản, lại bị Mộ Khanh ngăn lại “hiện tại pháp lực của ta đã gần như biến mất, ngươi đừng thừa dịp này mà ngăn cản ta. A Sơ là tất cả của ta, năm vạn năm trước là vậy, bây giờ cũng vậy, ngươi cũng biết được tình cảm của ta với nàng. Hiện giờ A Sơ nhất định rất thống khổ, ta không thể thay nàng chia sẻ, trong lòng đã rất đau khổ và ân hận, ta sao có thể trơ mắt nhìn nàng chịu đau”
Thương Thuật nhướng mi “máu tiên có thể tinh lọc ma khí nhưng toàn bộ ma khí của Hoặc Quân đều độ cho A Sơ, ngươi phải dùng bao nhiêu máu trong tim mới có thể loại trừ được? hiện giờ thân thể của ngươi suy yếu, đừng có giết một ngàn lại hao tổn tám trăm. Nếu ngươi thực sự muốn dùng máu trong tim, chi bằng ta thay người xin các vị thần tiên mỗi người một ít, vẫn tốt hơn một mình ngươi tự làm”
Mộ Khanh cười cười, biết Thương Thuật lo lắng, vẫn kiên trì nói ‘máu của các vị thần tiên sẽ không đồng nhất về năng lượng, sẽ làm cho tình trạng của A Sơ càng kém, một mình ta thì lại khac, nhẹ nhàng, khoan khoái ổn định. Máu có thể tái sinh nhưng A Sơ thì không…Nàng quan trọng hơn sinh mạng của ta, nếu không có nàng, ta sống còn có ý nghĩa gì. Ta và nàng đã ước hẹn cùng nhau, đồng sinh cộng tử”. Nói xong, bàn tay dùng lực, máu từng giọt, từng giọt rơi xuống, va chạm vào chén ngọc phát ra thanh âm thanh thúy.
Thương Thuật không đành lòng nhìn tiếp, cúi đầu.
Mộ Khanh cầm nửa chén máu đút cho A Sơ, hồng quang trong suốt chảy vào ngực, ma khí màu đen bị quấy nhiễu, điên cuồng chạy trốn, mặt của A Sơ hết hồng lại đen, bất an lắc đầu không thôi.
“A Sơ, A Sơ…”
Nghe được thanh âm quen thuộc gọi nàng, A Sơ giật giật môi, bất mãn kêu lên “đau..”. Nàng gắt gao cau mày, gian nan nói ra một chữ, dùng sức mở mắt nhưng lại không thể nào động đậy mí mắt, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như bị thiêu đốt, giống như linh hồn sẽ rời khỏi người mà đi.
“Không đau, ngoan… Rất nhanh sẽ không đau . Ngươi trước ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ không còn đau đớn nữa” hắn nhẹ nhàng gọi nàng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt chậm rãi rơi xuống, nhỏ lên mặt nàng. Dần dần, hồng quang tan đi, ma khí trong cơ thể cũng bình ổn lại, nàng ở trong lòng hắn thở dài một hơi, tiếp tục ngủ say.
“Có nào làm cho nguyên thần của A Sơ và bản thể không liên hệ với nhau không?” trong Đâu Dẫn cung, ánh sáng từ hỏa lò chiếu lên mặt nạ màu bạc, tỏa ra vầng sáng thản nhiên.
Sau khi đại chiến tiên ma kết thúc, Thái Thượng Lão Quân đã biết được mọi chuyện. Lúc trước cũng đã nghi A Sơ là Cửu Cẩm, nhưng Mộ Khanh không tiết lộ một lời, hắn cũng không hỏi. Bây giờ tiên thân của Cửu Cẩm đã bị hủy ở Ma giới, đoán được Mộ Khanh sẽ đến hỏi nên ngày đêm ra sức tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một cách “nếu muốn nguyên thần của A Sơ và thân thể hiện tại hợp thành một thể thì dùng một sợi tóc, da, móng tay và một chén máu cùng đốt thành tro,để vào phật tháp tụng niệm một ngàn ba trăm sáu mươi lăm lần Hướng sinh rủa, không được ngừng nghỉ, nếu không thì kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Cuối cùng đem tro bụi rải vào Ma giới, coi như đại công cáo thành. Có điều…một lần tụng niệm Hướng sinh rủa, phải trả giá một trăm năm tu vi của ngươi. Nhưng năm vạn năm trước ngươi có mười vạn năm tu vi, lúc trước vì cứu Cửu Cẩm e là tu vi đã giảm một nửa…”
Chuyện này nói khó cũng không khó. Đọc liên tục một ngàn ba trăm sáu mươi lăm lần Hướng sinh rủa không được ngừng đối với tiên gia thì không khó nhưng trước mắt tình hình của Mộ Khanh không quá lạc quan, thân bị trọng thương lại mỗi ngày đều lấy máu trong tim cho A Sơ uống, ngay cả Thập Bát La Hán cũng không có tinh lực như vậy.
Nhưng Mộ Khanh không chút do dự, bái tạ Lão Quân “từ mười vạn năm trước, ta theo sư phụ tu luyện, tuy là tiểu tiên nhưng rất thoải mái cũng nhận được sự ưu ái của Lão Quân và sư phụ mới đề bạt đưa ta lên Thiên giới. Vốn nghĩ rằng sư đệ rất nhanh cũng sẽ đoàn tụ với ta, không ngờ..hắn lại bị đưa vào ma đạo. Bây giờ ta mới biết mười vạn năm qua ta quá hỗn độn, cho đến khi gặp được A Sơ cũng chính là Cửu Cẩm, nhân sinh của ta mới có ý nghĩa. Đại để tứ trong xương ta đã là bạc tình, cho nên chỉ nhận định một mình A Sơ, dùng mười vạn tu vi để cho A Sơ trọng sinh, dù ta không được làm tiên cũng không sao. Ta vì nàng mà sinh cho nên cũng sẽ vì nàng mà cố gắng tồn tại, không như Nhật thần ngày xưa đâu”
Hơn mười vạn năm trước Nhật thần hi sinh, hội phi yên diệt để lại ái thê phàm nhân chờ đợi cả đời ở Kinh tử nhai. Hắn cứ tưởng đây là một câu chuyện cổ tích nhưng sau đọc các sách sử mới biết được đây là chuyện có thật, cảm thán Nhật thần vô tư nhưng hắn cũng đã hạ quyết tâm, quyết không phụ lòng người yêu để cả hai cùng tiếc nuối.
Hắn dừng một chút, bi thiết nhìn Lão Quân, tiếp tục nói “Thiên đế nhân từ, mấy lần bỏ qua cho ta, cuối cùng chỉ sợ ta đã làm cho hắn thất vọng rồi. Nếu có kiếp sau, thỉnh Lão Quân bảo Tư Mệnh đừng để người ích kỷ như ta đi vào tiên đạo. Ân tình của Lão Quân, Mộ Khanh chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, không thể hồi báo”
Thái Thượng Lão Quân kinh ngạc há hốc mồm, suy nghĩ rối loạn, nhìn Mộ Khanh một cái rồi quay về Đâu Dẫn cung.
Hôm sau, Mộ Khanh mang A Sơ đến trước Phật tháp. Bốn mươi chín ngày sau, có người thấy hắn ôm một cái bình đi vào Ma giới, không lâu sau thì quay về phật tháp. Lúc này Mộ Khanh gầy trơ xương, đầu tóc bạc phơ,hai mắt thê lương giống như giếng cạn nhưng vẫn lộ ra chút hi vọng mong manh.
Vết thương chưa lành lại phải trích máu, sau khi đem tro bụi đã được niệm Hướng sinh rủa một ngàn ba trăm sáu mươi lăm lần đến Ma giới, Mộ Khanh nặng nề chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, Thương Thuật đang ở bên tháp xem mạch cho A Sơ, khi nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ của Thương Thuật, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên A Sơ, nhìn hai má ửng hồng của nàng, vui mừng đến rơi lệ.
Ngực lại có chút đau, áo choàng thâm sắc có chút ướt át. Thương Thuật nhìn sắc mặt trắng nhợt của hắn, ấn hắn ngồi xuống để cầm máu, sau đó lấy ra một bình sứ đựng thuốc, tức giận nói “bây giờ ngươi không cần trích máu nữa, dược trong bình này một ngày ăn một viên, rất nhanh sẽ bình phục”
“Hảo, hảo!” Mộ Khanh nhận cái bình, cao hứng cất vào trong ngực, hắn cũng không thể để cho khi A Sơ dựa vào ngực hắn lại thấy không thoải mái. Cúi đầu nhìn mái tóc bạc, ánh mắt hưng phấn lại đọng nét thê lương.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hoặc Quân rơi vào nham thạch mà chết, bề ngoài là thắng nhưng nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Mộ Khanh, còn Nhị Lang Thần và Lý Thiên Vương đưa mắt nhìn nhau thì không đoán ra kết quả. Mộ Khanh muốn đưa A Sơ về Đông Lăng điện để trị liệu, Tứ Đại Thiên Vương lúc đầu không đồng ý, về sau Bắc Thiên Vương lên tiếng “Dao Liên tiên tử một khi tẩu hỏa nhập ma thì chính là Hoặc Quân thứ hai. Vì đại cục, xin Mộ thượng tiên đừng lặp lại sai lầm lần nữa. Huống hồ gì, ma khí xâm nhập vào tiên thể, Dao Liên tiên tử sẽ đau đớn vô cùng, chi bằng giao nàng cho bốn người chúng ta, tìm nơi thích hợp, chấm dứt đi”
Mộ Khanh ôm A Sơ, vẫn nhìn chằm chằm gương mặt im lìm như đang say ngủ của nàng, mắt không ngước lên “nhờ Tứ Đại Thiên Vương thu xếp, Mộ Khanh nhất định sẽ nghĩ ra cách trừ bỏ ma khí, không để A Sơ chịu khổ cũng không khiến Thiên giới khó chịu”
Bắc Thiên Vương còn đang tính nói thêm thì Lý Thiên Vương đã cướp lời “thôi, chúng ta trước tiên hãy bẩm báo việc này với Thiên đế để xem hắn quyết địn thế nào. Trong khi đó, Mộ thượng tiên và Thương Thuật hãy nghĩ cách, nếu có thể giải quyết thì là chuyện tốt”
Tứ Đại Thiên Vương do dự nhìn A Sơ mấy lần, sau đó mới cùng Lý Thiên Vương mang binh về Thiên giới. Nhị Lang Thần biến ra một bộ xiêm y sạch sẽ mặc lên người Mộ Khanh, chờ Thương Thuật xử lý xong các vết thương của Mộ Khanh mới nói với họ vài câu rồi thẳng tiến về Lăng Tiêu điện, phục lệnh cùng Thiên đế.
Tuy lúc này A Sơ v mê man nhưng toàn thân vẫn mát ra ma khí, Thương Thuật lo lắng nói ‘Định hồn châm chỉ có thể làm cho nàng tạm thời hôn mê nhưng ta không đảm bảo ma khí trong người nàng có phá tan châm huyệt hay không, không biết sẽ kiên trì được bao lâu”
Mộ Khanh trầm mặt nói “vô phương, chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho nàng, ta sẽ có cách loại trừ ma khí”
Thương Thuật lo lắng nhìn hắn “nhưng vết sẹo trên người ngươi…”
Ánh mắt có chút lắng đọng, đưa tay xoa vết sẹo trên mặt “do tam muội chân hỏa gây ra, e là linh đan diệu dược cũng không khôi phục được bộ dáng trước đó, rất đáng sợ sao?’
Nhớ tới khuôn mặt phong hoa tuyệt đại luôn tươi cười trước kia, Thương Thuật thở dài, đang tính nói mấy lời an ủi thì A Sơ bỗng nhiên thốt ra tiếng rên rỉ thống khổ, hắc khí tán loạn trong cơ thể. Dưới tình thế cấp bách, hắn nanh nhẹn rút năm cây định hồn châm ra, đâm vào năm huyệt vị khác trước khi A Sơ tỉnh lại.
“Ma khí ở trong cơ thể nàng tán loạn, sẽ bức nguyên thần để độc chiếm thân thể bất cứ lúc nào. Định hồn châm có tác dụng không lớn, mau nghĩ biện pháp mới được”. Nhìn A Sơ đã bình tĩnh trởi lại, trong lòng Thương Thuật như treo tảng đá lớn. Trục xuất tiêu trừ ma khí rất khó khăn, huống chi ma khí gần như đã chiếm cứ toàn bộ thân thể A Sơ, muốn trục xuất không phải là chuyện một lát có thể làm được, mà ma khí lại có thể làm chủ nhân tỉnh lại bất cứ lúc nào. Nếu vài ba lần mà khí chủ không thể không chế được sẽ bức nguyên thần ra, đến lúc đó A Sơ sẽ là ma nhân có xác không hồn.
Mộ Khanh phất tay áo, đem chiếc áo choàng sạch sẽ duy nhất phủ lên người A Sơ, quay sang nói với Thương Thuật “mấy ngày nay còn phiền ngươi cùng ta trông coi A Sơ, ma khí chưa trừ thì tuyệt đối không thể để nàng tỉnh lại”
Thương Thuật gật gật đầu, dùng sợi mây biến thành giấy trắng, viết vài câu cho Ngọc Cẩm rồi cùng Mộ Khanh quay về Đông Lăng điện. Tới nơi, Thương Thuật đề nghị dùng Thanh hành tuyền để tiêu trừ ma khí, Mộ Khanh lắc đầu “lúc trước nguyên thần của A Sơ suy yếu, mà Thanh hành tuyền lại qua mức lạnh lẽo, bất đắc dĩ ta mới để nàng ngâm một lần, nhưng như vậy không tốt cho thân thể của nàng. Tuy hiện tại nguyên thần đã được tu bổ nhưng ngâm Thanh hành tuyền, hai lực lượng đối kháng lẫn nhau sẽ làm A Sơ khó chịu. Chỉ có thể dùng tẩm bổ và tinh lọc để tiêu trừ ma khí mới có thể làm cho nàng an ổn ngủ ngon giấc”
Hắn đặt A Sơ lên giường, bàn tay lạnh lẽo vuốt từ mi tâm cho đến khóe môi của nàng, tay trái cầm một thanh chủy thủ, hít sâu một hơi, hướng về cái chén thanh hoa đặt trên tháp, tự đâm vào tim mình.
Lúc này Thương Thuật mới có phản ứng, tuy biết giải quyết việc này sẽ trả giá không ít nhưng không nghĩ sẽ dùng máu trong tim để tinh lọc ma khí. Thương Thuật định ngăn cản, lại bị Mộ Khanh ngăn lại “hiện tại pháp lực của ta đã gần như biến mất, ngươi đừng thừa dịp này mà ngăn cản ta. A Sơ là tất cả của ta, năm vạn năm trước là vậy, bây giờ cũng vậy, ngươi cũng biết được tình cảm của ta với nàng. Hiện giờ A Sơ nhất định rất thống khổ, ta không thể thay nàng chia sẻ, trong lòng đã rất đau khổ và ân hận, ta sao có thể trơ mắt nhìn nàng chịu đau”
Thương Thuật nhướng mi “máu tiên có thể tinh lọc ma khí nhưng toàn bộ ma khí của Hoặc Quân đều độ cho A Sơ, ngươi phải dùng bao nhiêu máu trong tim mới có thể loại trừ được? hiện giờ thân thể của ngươi suy yếu, đừng có giết một ngàn lại hao tổn tám trăm. Nếu ngươi thực sự muốn dùng máu trong tim, chi bằng ta thay người xin các vị thần tiên mỗi người một ít, vẫn tốt hơn một mình ngươi tự làm”
Mộ Khanh cười cười, biết Thương Thuật lo lắng, vẫn kiên trì nói ‘máu của các vị thần tiên sẽ không đồng nhất về năng lượng, sẽ làm cho tình trạng của A Sơ càng kém, một mình ta thì lại khac, nhẹ nhàng, khoan khoái ổn định. Máu có thể tái sinh nhưng A Sơ thì không…Nàng quan trọng hơn sinh mạng của ta, nếu không có nàng, ta sống còn có ý nghĩa gì. Ta và nàng đã ước hẹn cùng nhau, đồng sinh cộng tử”. Nói xong, bàn tay dùng lực, máu từng giọt, từng giọt rơi xuống, va chạm vào chén ngọc phát ra thanh âm thanh thúy.
Thương Thuật không đành lòng nhìn tiếp, cúi đầu.
Mộ Khanh cầm nửa chén máu đút cho A Sơ, hồng quang trong suốt chảy vào ngực, ma khí màu đen bị quấy nhiễu, điên cuồng chạy trốn, mặt của A Sơ hết hồng lại đen, bất an lắc đầu không thôi.
“A Sơ, A Sơ…”
Nghe được thanh âm quen thuộc gọi nàng, A Sơ giật giật môi, bất mãn kêu lên “đau..”. Nàng gắt gao cau mày, gian nan nói ra một chữ, dùng sức mở mắt nhưng lại không thể nào động đậy mí mắt, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như bị thiêu đốt, giống như linh hồn sẽ rời khỏi người mà đi.
“Không đau, ngoan… Rất nhanh sẽ không đau . Ngươi trước ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ không còn đau đớn nữa” hắn nhẹ nhàng gọi nàng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt chậm rãi rơi xuống, nhỏ lên mặt nàng. Dần dần, hồng quang tan đi, ma khí trong cơ thể cũng bình ổn lại, nàng ở trong lòng hắn thở dài một hơi, tiếp tục ngủ say.
“Có nào làm cho nguyên thần của A Sơ và bản thể không liên hệ với nhau không?” trong Đâu Dẫn cung, ánh sáng từ hỏa lò chiếu lên mặt nạ màu bạc, tỏa ra vầng sáng thản nhiên.
Sau khi đại chiến tiên ma kết thúc, Thái Thượng Lão Quân đã biết được mọi chuyện. Lúc trước cũng đã nghi A Sơ là Cửu Cẩm, nhưng Mộ Khanh không tiết lộ một lời, hắn cũng không hỏi. Bây giờ tiên thân của Cửu Cẩm đã bị hủy ở Ma giới, đoán được Mộ Khanh sẽ đến hỏi nên ngày đêm ra sức tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một cách “nếu muốn nguyên thần của A Sơ và thân thể hiện tại hợp thành một thể thì dùng một sợi tóc, da, móng tay và một chén máu cùng đốt thành tro,để vào phật tháp tụng niệm một ngàn ba trăm sáu mươi lăm lần Hướng sinh rủa, không được ngừng nghỉ, nếu không thì kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Cuối cùng đem tro bụi rải vào Ma giới, coi như đại công cáo thành. Có điều…một lần tụng niệm Hướng sinh rủa, phải trả giá một trăm năm tu vi của ngươi. Nhưng năm vạn năm trước ngươi có mười vạn năm tu vi, lúc trước vì cứu Cửu Cẩm e là tu vi đã giảm một nửa…”
Chuyện này nói khó cũng không khó. Đọc liên tục một ngàn ba trăm sáu mươi lăm lần Hướng sinh rủa không được ngừng đối với tiên gia thì không khó nhưng trước mắt tình hình của Mộ Khanh không quá lạc quan, thân bị trọng thương lại mỗi ngày đều lấy máu trong tim cho A Sơ uống, ngay cả Thập Bát La Hán cũng không có tinh lực như vậy.
Nhưng Mộ Khanh không chút do dự, bái tạ Lão Quân “từ mười vạn năm trước, ta theo sư phụ tu luyện, tuy là tiểu tiên nhưng rất thoải mái cũng nhận được sự ưu ái của Lão Quân và sư phụ mới đề bạt đưa ta lên Thiên giới. Vốn nghĩ rằng sư đệ rất nhanh cũng sẽ đoàn tụ với ta, không ngờ..hắn lại bị đưa vào ma đạo. Bây giờ ta mới biết mười vạn năm qua ta quá hỗn độn, cho đến khi gặp được A Sơ cũng chính là Cửu Cẩm, nhân sinh của ta mới có ý nghĩa. Đại để tứ trong xương ta đã là bạc tình, cho nên chỉ nhận định một mình A Sơ, dùng mười vạn tu vi để cho A Sơ trọng sinh, dù ta không được làm tiên cũng không sao. Ta vì nàng mà sinh cho nên cũng sẽ vì nàng mà cố gắng tồn tại, không như Nhật thần ngày xưa đâu”
Hơn mười vạn năm trước Nhật thần hi sinh, hội phi yên diệt để lại ái thê phàm nhân chờ đợi cả đời ở Kinh tử nhai. Hắn cứ tưởng đây là một câu chuyện cổ tích nhưng sau đọc các sách sử mới biết được đây là chuyện có thật, cảm thán Nhật thần vô tư nhưng hắn cũng đã hạ quyết tâm, quyết không phụ lòng người yêu để cả hai cùng tiếc nuối.
Hắn dừng một chút, bi thiết nhìn Lão Quân, tiếp tục nói “Thiên đế nhân từ, mấy lần bỏ qua cho ta, cuối cùng chỉ sợ ta đã làm cho hắn thất vọng rồi. Nếu có kiếp sau, thỉnh Lão Quân bảo Tư Mệnh đừng để người ích kỷ như ta đi vào tiên đạo. Ân tình của Lão Quân, Mộ Khanh chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, không thể hồi báo”
Thái Thượng Lão Quân kinh ngạc há hốc mồm, suy nghĩ rối loạn, nhìn Mộ Khanh một cái rồi quay về Đâu Dẫn cung.
Hôm sau, Mộ Khanh mang A Sơ đến trước Phật tháp. Bốn mươi chín ngày sau, có người thấy hắn ôm một cái bình đi vào Ma giới, không lâu sau thì quay về phật tháp. Lúc này Mộ Khanh gầy trơ xương, đầu tóc bạc phơ,hai mắt thê lương giống như giếng cạn nhưng vẫn lộ ra chút hi vọng mong manh.
Vết thương chưa lành lại phải trích máu, sau khi đem tro bụi đã được niệm Hướng sinh rủa một ngàn ba trăm sáu mươi lăm lần đến Ma giới, Mộ Khanh nặng nề chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, Thương Thuật đang ở bên tháp xem mạch cho A Sơ, khi nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ của Thương Thuật, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên A Sơ, nhìn hai má ửng hồng của nàng, vui mừng đến rơi lệ.
Ngực lại có chút đau, áo choàng thâm sắc có chút ướt át. Thương Thuật nhìn sắc mặt trắng nhợt của hắn, ấn hắn ngồi xuống để cầm máu, sau đó lấy ra một bình sứ đựng thuốc, tức giận nói “bây giờ ngươi không cần trích máu nữa, dược trong bình này một ngày ăn một viên, rất nhanh sẽ bình phục”
“Hảo, hảo!” Mộ Khanh nhận cái bình, cao hứng cất vào trong ngực, hắn cũng không thể để cho khi A Sơ dựa vào ngực hắn lại thấy không thoải mái. Cúi đầu nhìn mái tóc bạc, ánh mắt hưng phấn lại đọng nét thê lương.