A Sơ thực sự tìm một cái động chui vào, ở trong đó suốt ba ngày ba đêm. Trong khoản thời gian này, nàng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhớ lại từng sự việc mình đã làm trong suốt bốn vạn năm qua.
Nhớ rõ khi mới đến Đông Lăng điện, A Sơ muốn ngày ăn ba bữa nhưng lại không biết mình thích ăn cái gì, khẩu vị ra sao. Điểm tâm phòng bếp làm thường bị đổ đi, có đôi khi phòng bếp làm lại đến ba lần, nàng cũng không ăn một miếng, vẫn la hét không hợp khẩu vị, không muốn ăn, cho tới khi đói bụng, không ai để ý tới lại thầm mắng nha hoàn phòng bếp. Chuyện quần áo cũng vậy, mỗi năm chức nương đều đến đo may cho nàng, mỗi một kiểu nàng may bảy màu khác nhau, kết quả xiêm y của mấy vạn năm trước vẫn còn bị xếp trong đáy hòm. Khi xuất môn, nàng không làm vỡ bình hoa của Thái Thượng Lão Quân thì lại chọc ghẹo Tiểu thần quy của Tư Mệnh Tinh Quân hoặc là đánh nhau với Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần. Mỗi lần như thế đều là Mộ Khanh ra mặt giải quyết cho nàng. Khi đó Nguyễn Nguyễn đã nói với nàng, Mộ Khanh mới từ chỗ Thượng đế trở về đã tới chỗ từng người xin lỗi. Lúc đó nàng còn thấy kiêu ngạo vì có Mộ Khanh bao che.
Chuyện như vậy không chỉ một hai chuyện, giờ nghĩ tới thấy mình quả thật rất quá đáng, cũng không nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ một mực làm theo ý mình. Nhưng mà, nàng quậy như vậy, sao Thượng đế vẫn thăng cho nàng làm thượng tiên? Vấn đề này không chỉ người bên ngoài không rõ mà nàng cũng thấy khó hiểu.
Ba ngày sau, A Sơ rời khỏi động. Thiên giới hết thảy đều bình thường, không nghe nói có tiên tử mất tích. A Sơ cảm thấy rất mất mát, lén lút quay về Đông Lăng điện.
Nàng không theo cửa chính đi vào mà leo lên nóc nhà, đợi khi trong viện không có ai mới nhảy xuống đi vào phòng, không ngờ Mộ Khanh đang ngồi trong đó, nhìn nàng chăm chăm.
A Sơ vỗ đầu, quên mất nơi này là Đông Lăng điện, nàng có thể tránh khỏi mọi người nhưng không thoát được pháp nhãn của Mộ Khanh. Đối mặt với hắn, nàng không thể thốt nên lời, trong lòng có chút mất mát lại có chút vui mừng
“Ngươi có cảm thấy kỳ quái vì sao trong Đông Lăng điện không một ai đi tìm ngươi không?’
Những lời này của Mộ Khanh đánh sâu vào đáy lòng A Sơ, buộc nàng phải suy nghĩ. Đúng vậy, vì sao nàng cảm thấy mất mát, cảm thấy tức giận, chẳng lẽ vì nàng không đoán trước được chuyện xảy ra sau đó?
A Sơ không nói được lời nào, Mộ Khanh tiến đến trước mặt nàng, nghiêm túc nói “A Sơ, ta không phủ nhân hầu hết tiên tỳ trong Đông Lăng điện đều không thích ngươi, cho nên ngươi phải tự mình giải quyết. Bây giờ chắc ngươi hiểu được, mỗi lần ngươi chọc phiền toái hay gặp rắc rối đều nghĩ có người giải quyết giúp ngươi? Ngươi rời khỏi Đông Lăng điện, nghĩ rằng sẽ có người đi tìm ngươi? A Sơ, trên đời này không có chuyện ai cho không ai cái gì, ngươi không thể ép buộc mà phải là đối phương cam tâm tình nguyện, ngươi tình ta nguyện, có như vậy mới sau này không ai trách ai. Nếu ngươi vẫn nghĩ người khác phải thay ngươi làm việc, chỉ càng làm cho nhiều người không thích”
A Sơ cúi đầu không dám nhìn hắn, nhẹ giọng thừa nhận “mấy vạn năm qua, ta đều làm theo ý mình, rất ít khi nghĩ cho người khác. Ngay cả…lần này trốn đi cũng vậy nhưng mọi người ở Đông Lăng điện đều chán ghét ta, ta phải làm sao bây giờ?’
Mộ Khanh vỗ vỗ bả vai nàng giống như an ủi, vì nàng nhận sai mà giọng điệu cũng dịu đi “chẳng phải vừa rồi ngươi đã nói ngươi ít khi suy nghĩ cho người khác sao?”
Được Mộ Khanh chỉ điểm, A Sơ đã biết mình nên làm thế nào.
A Sơ quyết định đi tìm Nguyễn Nguyễn trước, bởi vì đây là bạn tốt duy nhất của nàng ở Đông Lăng điện, có lẽ bốn vạn năm qua, nàng đã chịu không ít ủy khuất.
Nguyễn Nguyễn phụ trách chăm sóc cây cỏ ở Đông Lăng điện, nên chỉ cần chỗ nào có hoa là sẽ gặp được nàng. A Sơ đi một vòng, cuối cùng tìm được nàng ở hậu viện. A Sơ có chút khẩn trương nói “Nguyễn Nguyễn, để ta giúp ngươi một tay”
Nguyễn Nguyễn thấy A Sơ, đầu tiên là ngạc nhiên, sau thấy nàng cầm lấy cây kéo liền lắc đầu “không cần, lá cây này ta đã cắt xong, ngươi qua bên kia ngồi chơi đi”
Trong đình bên kia đã có sẵn nước trà, trước kia A Sơ bồi Nguyễn Nguyễn làm việc thật ra đều ở trong đình uống trà. Nhưng nay đã khác xưa, dù Nguyễn Nguyễn vẫn nói vậy, lần này A Sơ không có vô đình ngồi uống trà mà đi tới trước mặt nàng.
Nguyễn Nguyễn thấy nàng tới gần, vội vàng giấu cây kéo đi. A Sơ nhanh tay đoạt lấy, mỉm cười nói “ngươi đã làm việc cả ngày, chỗ này để ta cắt cho, bên kia có nước trà, ngươi uống miếng nước giải khát đi”
Nguyễn Nguyễn rất là khó xử, giành lấy cây kéo trên tay nàng “nói thế nào thì ngươi cũng là thượng tiên, ta sao có thể để ngươi…”
A Sơ nhanh tay giấu cây kéo sau lưng, làm bộ giận nói “chúng ta không phải là bạn tốt sao, cần gì so đo thân phận, bằng hữu là nên giúp đỡ lẫn nhau. Nguyễn Nguyễn trước giờ không có coi A Sơ là bạn tốt sao?’
“Không, không phải.” Nguyễn Nguyễn liên tục lắc đầu “ta chỉ có chút không quen’
Nghe Nguyễn Nguyễn nói vậy, A Sơ rất cao hứng, tươi cười nói “ngươi vừa sáng đã tu bổ nhiều cây nhu vậy, sao có thể không mệ. Trước kia ta rất ngốc, vất vả cho ngươi rồi, lần này để ta giúp ngươi, được không?’
Nguyễn Nguyễn đỏ mặt quẫn bách nói “A ..A Sơ, cảm ơn ngươi”
A Sơ cao hứng: “Không cần cảm tạ!”
Nguyễn Nguyễn nhìn cái cây chưa được cắt tỉa mặt sau liền dặn dò A Sơ “ngươi nhớ rõ là cắt bằng, đừng làm sai lệch. Cây cối cũng có linh tính, tuy cắt tỉa sẽ làm bọn họ đau nhưng tu bổ chỉnh tề cũng là giúp bọn họ tu luyện năng lượng dễ hơn, bản thể mới có thể tươi tốt, cho nên nhất định phải cẩn thận nha”
A Sơ dùng sức gật gật đầu, Nguyễn Nguyễn dặn dò một hồi mới đi vào đình uống trà.
Cắt tỉa cây cối, nhìn khá đơn giản nhưng mất không ít thể lực. Nguyễn Nguyễn nhỏ yếu như vậy lại có thể làm lâu như vậy, trong lòng A Sơ thật sự rất bội phục. Cắt tỉa xong, trán của nàng cũng ướt đẫm mồi hôi, cảm giác cây kéo trong tay nặng hơn lúc đầu. Nguyễn Nguyễn vội đi tới cầm lấy cây kéo, đưa cho nàng một tách trà rồi đi kiểm tra
“Tuy rằng tay nghề không bằng ta, lại hơi chậm nhưng cũng không tệ”
Nghe vậy, A Sơ cảm thấy rất vui, cũng không uổng công nàng, quan trọng hơn là nàng không có gây thêm phiền toái. A Sơ lau mồ hôi, hưng phấn nói “sau này ta sẽ thỉnh giáo ngươi nhiều hơn, tay nghề nhất định sẽ tốt hơn”
Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, cao hứng cười rộ lên, nắm tay nàng đi vào đình nghỉ ngơi. A Sơ nhấp một ngụm trà lạnh, hiểu được có bỏ ra thì mới có niềm vui khi thu hoạch cũng kể cho Nguyễn Nguyễn nghe nguyên nhân sự việc, lại hỏi “Lục Kiều đâu?”
Nguyễn Nguyễn thở dài đáp “thượng tiên phạt nàng phải luân hồi đời đời kiếp kiếp, không thể tu tiên”
A Sơ kinh ngạc: “Chính là chút dầu thôi mà, hình như hơi nặng.”
Nguyễn Nguyễn nói: “Nàng đổ dầu làm hại ngươi còn kinh sợ hơn là trực tiếp phóng hỏa, Thiên giới không thể lưu người như vậy”
A Sơ thực sự tìm một cái động chui vào, ở trong đó suốt ba ngày ba đêm. Trong khoản thời gian này, nàng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhớ lại từng sự việc mình đã làm trong suốt bốn vạn năm qua.
Nhớ rõ khi mới đến Đông Lăng điện, A Sơ muốn ngày ăn ba bữa nhưng lại không biết mình thích ăn cái gì, khẩu vị ra sao. Điểm tâm phòng bếp làm thường bị đổ đi, có đôi khi phòng bếp làm lại đến ba lần, nàng cũng không ăn một miếng, vẫn la hét không hợp khẩu vị, không muốn ăn, cho tới khi đói bụng, không ai để ý tới lại thầm mắng nha hoàn phòng bếp. Chuyện quần áo cũng vậy, mỗi năm chức nương đều đến đo may cho nàng, mỗi một kiểu nàng may bảy màu khác nhau, kết quả xiêm y của mấy vạn năm trước vẫn còn bị xếp trong đáy hòm. Khi xuất môn, nàng không làm vỡ bình hoa của Thái Thượng Lão Quân thì lại chọc ghẹo Tiểu thần quy của Tư Mệnh Tinh Quân hoặc là đánh nhau với Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần. Mỗi lần như thế đều là Mộ Khanh ra mặt giải quyết cho nàng. Khi đó Nguyễn Nguyễn đã nói với nàng, Mộ Khanh mới từ chỗ Thượng đế trở về đã tới chỗ từng người xin lỗi. Lúc đó nàng còn thấy kiêu ngạo vì có Mộ Khanh bao che.
Chuyện như vậy không chỉ một hai chuyện, giờ nghĩ tới thấy mình quả thật rất quá đáng, cũng không nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ một mực làm theo ý mình. Nhưng mà, nàng quậy như vậy, sao Thượng đế vẫn thăng cho nàng làm thượng tiên? Vấn đề này không chỉ người bên ngoài không rõ mà nàng cũng thấy khó hiểu.
Ba ngày sau, A Sơ rời khỏi động. Thiên giới hết thảy đều bình thường, không nghe nói có tiên tử mất tích. A Sơ cảm thấy rất mất mát, lén lút quay về Đông Lăng điện.
Nàng không theo cửa chính đi vào mà leo lên nóc nhà, đợi khi trong viện không có ai mới nhảy xuống đi vào phòng, không ngờ Mộ Khanh đang ngồi trong đó, nhìn nàng chăm chăm.
A Sơ vỗ đầu, quên mất nơi này là Đông Lăng điện, nàng có thể tránh khỏi mọi người nhưng không thoát được pháp nhãn của Mộ Khanh. Đối mặt với hắn, nàng không thể thốt nên lời, trong lòng có chút mất mát lại có chút vui mừng
“Ngươi có cảm thấy kỳ quái vì sao trong Đông Lăng điện không một ai đi tìm ngươi không?’
Những lời này của Mộ Khanh đánh sâu vào đáy lòng A Sơ, buộc nàng phải suy nghĩ. Đúng vậy, vì sao nàng cảm thấy mất mát, cảm thấy tức giận, chẳng lẽ vì nàng không đoán trước được chuyện xảy ra sau đó?
A Sơ không nói được lời nào, Mộ Khanh tiến đến trước mặt nàng, nghiêm túc nói “A Sơ, ta không phủ nhân hầu hết tiên tỳ trong Đông Lăng điện đều không thích ngươi, cho nên ngươi phải tự mình giải quyết. Bây giờ chắc ngươi hiểu được, mỗi lần ngươi chọc phiền toái hay gặp rắc rối đều nghĩ có người giải quyết giúp ngươi? Ngươi rời khỏi Đông Lăng điện, nghĩ rằng sẽ có người đi tìm ngươi? A Sơ, trên đời này không có chuyện ai cho không ai cái gì, ngươi không thể ép buộc mà phải là đối phương cam tâm tình nguyện, ngươi tình ta nguyện, có như vậy mới sau này không ai trách ai. Nếu ngươi vẫn nghĩ người khác phải thay ngươi làm việc, chỉ càng làm cho nhiều người không thích”
A Sơ cúi đầu không dám nhìn hắn, nhẹ giọng thừa nhận “mấy vạn năm qua, ta đều làm theo ý mình, rất ít khi nghĩ cho người khác. Ngay cả…lần này trốn đi cũng vậy nhưng mọi người ở Đông Lăng điện đều chán ghét ta, ta phải làm sao bây giờ?’
Mộ Khanh vỗ vỗ bả vai nàng giống như an ủi, vì nàng nhận sai mà giọng điệu cũng dịu đi “chẳng phải vừa rồi ngươi đã nói ngươi ít khi suy nghĩ cho người khác sao?”
Được Mộ Khanh chỉ điểm, A Sơ đã biết mình nên làm thế nào.
A Sơ quyết định đi tìm Nguyễn Nguyễn trước, bởi vì đây là bạn tốt duy nhất của nàng ở Đông Lăng điện, có lẽ bốn vạn năm qua, nàng đã chịu không ít ủy khuất.
Nguyễn Nguyễn phụ trách chăm sóc cây cỏ ở Đông Lăng điện, nên chỉ cần chỗ nào có hoa là sẽ gặp được nàng. A Sơ đi một vòng, cuối cùng tìm được nàng ở hậu viện. A Sơ có chút khẩn trương nói “Nguyễn Nguyễn, để ta giúp ngươi một tay”
Nguyễn Nguyễn thấy A Sơ, đầu tiên là ngạc nhiên, sau thấy nàng cầm lấy cây kéo liền lắc đầu “không cần, lá cây này ta đã cắt xong, ngươi qua bên kia ngồi chơi đi”
Trong đình bên kia đã có sẵn nước trà, trước kia A Sơ bồi Nguyễn Nguyễn làm việc thật ra đều ở trong đình uống trà. Nhưng nay đã khác xưa, dù Nguyễn Nguyễn vẫn nói vậy, lần này A Sơ không có vô đình ngồi uống trà mà đi tới trước mặt nàng.
Nguyễn Nguyễn thấy nàng tới gần, vội vàng giấu cây kéo đi. A Sơ nhanh tay đoạt lấy, mỉm cười nói “ngươi đã làm việc cả ngày, chỗ này để ta cắt cho, bên kia có nước trà, ngươi uống miếng nước giải khát đi”
Nguyễn Nguyễn rất là khó xử, giành lấy cây kéo trên tay nàng “nói thế nào thì ngươi cũng là thượng tiên, ta sao có thể để ngươi…”
A Sơ nhanh tay giấu cây kéo sau lưng, làm bộ giận nói “chúng ta không phải là bạn tốt sao, cần gì so đo thân phận, bằng hữu là nên giúp đỡ lẫn nhau. Nguyễn Nguyễn trước giờ không có coi A Sơ là bạn tốt sao?’
“Không, không phải.” Nguyễn Nguyễn liên tục lắc đầu “ta chỉ có chút không quen’
Nghe Nguyễn Nguyễn nói vậy, A Sơ rất cao hứng, tươi cười nói “ngươi vừa sáng đã tu bổ nhiều cây nhu vậy, sao có thể không mệ. Trước kia ta rất ngốc, vất vả cho ngươi rồi, lần này để ta giúp ngươi, được không?’
Nguyễn Nguyễn đỏ mặt quẫn bách nói “A ..A Sơ, cảm ơn ngươi”
A Sơ cao hứng: “Không cần cảm tạ!”
Nguyễn Nguyễn nhìn cái cây chưa được cắt tỉa mặt sau liền dặn dò A Sơ “ngươi nhớ rõ là cắt bằng, đừng làm sai lệch. Cây cối cũng có linh tính, tuy cắt tỉa sẽ làm bọn họ đau nhưng tu bổ chỉnh tề cũng là giúp bọn họ tu luyện năng lượng dễ hơn, bản thể mới có thể tươi tốt, cho nên nhất định phải cẩn thận nha”
A Sơ dùng sức gật gật đầu, Nguyễn Nguyễn dặn dò một hồi mới đi vào đình uống trà.
Cắt tỉa cây cối, nhìn khá đơn giản nhưng mất không ít thể lực. Nguyễn Nguyễn nhỏ yếu như vậy lại có thể làm lâu như vậy, trong lòng A Sơ thật sự rất bội phục. Cắt tỉa xong, trán của nàng cũng ướt đẫm mồi hôi, cảm giác cây kéo trong tay nặng hơn lúc đầu. Nguyễn Nguyễn vội đi tới cầm lấy cây kéo, đưa cho nàng một tách trà rồi đi kiểm tra
“Tuy rằng tay nghề không bằng ta, lại hơi chậm nhưng cũng không tệ”
Nghe vậy, A Sơ cảm thấy rất vui, cũng không uổng công nàng, quan trọng hơn là nàng không có gây thêm phiền toái. A Sơ lau mồ hôi, hưng phấn nói “sau này ta sẽ thỉnh giáo ngươi nhiều hơn, tay nghề nhất định sẽ tốt hơn”
Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, cao hứng cười rộ lên, nắm tay nàng đi vào đình nghỉ ngơi. A Sơ nhấp một ngụm trà lạnh, hiểu được có bỏ ra thì mới có niềm vui khi thu hoạch cũng kể cho Nguyễn Nguyễn nghe nguyên nhân sự việc, lại hỏi “Lục Kiều đâu?”
Nguyễn Nguyễn thở dài đáp “thượng tiên phạt nàng phải luân hồi đời đời kiếp kiếp, không thể tu tiên”
A Sơ kinh ngạc: “Chính là chút dầu thôi mà, hình như hơi nặng.”
Nguyễn Nguyễn nói: “Nàng đổ dầu làm hại ngươi còn kinh sợ hơn là trực tiếp phóng hỏa, Thiên giới không thể lưu người như vậy”