A Sơ nghe tin vội chạy về, nhìn thấy Tròn Vo chảy máu, đau lòng không thôi. Đại phu cũng vừa tới, bắt đầu rửa sạch vết thương cho Tròn Vo. Nghe nha hoàn kể lại tình hình, Từ Vân Chiết đầu tiên là xin lỗi A Sơ. Tất Liễm nhìn thấy công tử nhà mình ăn nói khép nép như vậy, nhịn không được phản bác “ai bảo hắn đánh công tử nhà ta”
Nghe Tất Liễm còn nói đúng lý hợp tình như vậy, A Sơ cả giận “một đứa nhỏ sáu tuổi có bao nhiêu khí lực mà ngươi bảo đánh bảo giết? trên đời này chỉ có công tử nhà ngươi là quý giá không thể chạm vào sao? bây giờ công tử nhà ngươi bị thương hay con ta bị thương?”
Tất Liễm lại cãi “tính tình hắn rất ngang bướng”
A Sơ cười lạnh “ta cũng không tin khi ngươi còn nhỏ không có khóc nháo với cha mẹ huynh đệ ah”
Từ Vân Chiết trừng mắt nhìn Tất Liễm, Tất Liễm cắn môi, thôi lui ra sau. Từ Vân Chiết chắp tay áy náy nói “thật xin lỗi, Tất Liễm cũng vì ta mới nhất thời nóng vội mà đả thương Tròn Vo. Tất cả chi phí khám bệnh, thuốc men của Tròn Vo, ta sẽ lo hết”
A Sơ càng giận hơn “chuyện này không cần phiền ngươi, nhà chúng ta cũng không cố ý để đứa nhỏ bị thương mà lừa tiền người ta. Chỉ hi vọng ngươi mau chóng hồi kinh đi, đừng quấy rầy tiểu dân chúng nơi phố phường như chúng ta nữa” nói xong quay sang nói với đại phu “đại phu, tiền khám bệnh cho đứa nhỏ ngoại trừ ta thì không được nhận của bất kỳ ai”
Đại phu vừa băng bó cho Tròn Vo vừa gật đầu đáp “được, phu nhân”
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Mộ Khanh gấp gáp chạy vào, ống quần còn chưa kịp kéo xuống, nhanh chóng chạy tới chỗ Tròn Vo “Tròn Vo, Tròn Vo sao vậy?”
Tròn Vo mắt đẫm lệ, yếu ớt gọi “phụ thân”
Mộ Khanh nhìn băng gạc trên trán Mộ Khanh, vòng vải quanh ót còn lộ ra màu hồng hồng “ôi, vết thương lớn như vậy, là do ham chơi sao?”
Tròn Vo ủy khuất khóc lớn, chỉ tay nói “hắn làm hư diều của ta, ta bắt hắn đền, người bên cạnh hắn liền đánh ta”
Từ Vân Chiết tiến lên, xin lỗi ‘thực xin lỗi, Vương công tử, chúng ta không phải cố ý, về việc Tròn Vo bị thương, ta thật xin lỗi các ngươi”
Mộ Khanh đang muốn mở miệng, A Sơ chen vào nói “không cần nói nữa, Tròn Vo cần nghỉ ngơi, mời hai vị về cho”
Không khách khí hạ lệnh đuổi khách làm Từ Vân Chiết rất mất mặt, Tất Liễm tức giận bất bình nhưng ánh mắt cảnh cáo của Từ Vân Chiết khiến hắn phải im mặng. Sắc mặ Từ Vân Chiết cũng không tốt lắm, luôn miệng xin lỗi vẫn không nhận được tha thứ, có lẽ đây là lần đầu tiên gặp phải từ lúc làm quân sư tới giờ. Hắn yên lặng bái biệt, xoay người rời đi, trong lòng ngàn vạn cảm xúc phức tạp.
Băng bó vết thương xong, Tròn Vo nước mắt lưng tròng đưa tay muốn mẫu thân ôm một cái. Đại phu đi rồi, A Sơ nói với nha hoàn bên cạnh “đến học đường xin phép sư phụ cho Tròn Vo nghỉ học hai ngày đi, miễn cho đứa nhỏ trong lúc chơi đùa đụng tới vết thương”
Tròn Vo trợn mắt, khẩn trương nói “không được, ngày mai có trận đấu diều, ta muốn đi nhưng mà…ta không có diều”
Mộ Khanh nói “Ta sẽ làm diều, đợi lát nữa liền làm cho ngươi một cái.”
A Sơ nói “Diều có thể làm, trận đấu không thể đi.”
“Ô ô ô!” Tròn Vo lại gào khóc, lăn lăn lộn lộn, đám nha hoàn luống tay chân che vết thương của hắn, chỉ sợ đụng trúng.
Mộ Khanh nghĩ nghĩ rồi đề nghị với A Sơ “như vậy đi, ngày mai ngươi cùng Tròn Vo tham gia trận đấu diều đi”
Tròn Vo nghe vậy lập tức ngừng khóc nhìn A Sơ, A Sơ thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.
Dỗ Tròn Vo bình tĩnh trở lại, Mộ Khanh lại chạy tới hoa lâm diệ trừ côn trùng. Chạng vạng trở về còn cầm theo một cây trúc nhỏ dài, lấy dao chẻ củi chặt làm hai, tinh tế vót mấy cái nan trúc.
Hôm sau, Tròn Vo nhận được một cái diều hình tam giác, hơn nữa bên trên còn vẽ mặt một con mèo hoa thật lớn. Tuy nét vẽ không quá tinh xảo nhưng nhìn rất đáng yêu. Tròn Vo hân hoan phóng con diều trong phòng hai lần, khung xương vô cùng rắn chắc lại nhẹ. Tròn Vo cẩn thận cất giữ, dựa vào lòng Mộ Khanh nói “phụ thân, ngươi thật tốt, sao ngươi biết ta làm diều con mèo?”
Một câu “Thật tốt” khiến Mộ Khanh hai mắt phiếm hồng, ngượng ngùng cười nói “ta đoán ngươi thích tiểu hoa miêu” trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang, thần bí nói với Tròn Vo “lần trước ta nhìn thấy trong nhà chúng ta có một con mèo hoa nhỏ, lần sau sẽ bắt đến cho ngươi”
Tiểu hoa miêu mà hắn thấy chẳng phải là mình sao? nghĩ tới cảnh mình bị bắt trong tay Mộ Khanh, Tròn Vo liên tục xua tay “không muốn, không muốn, ngươi đừng bắt tiểu hoa miêu, lông của hắn sẽ bị ngươi làm hư”
Mộ Khanh không thèm để ý, hưng trí bừng bừng “đâu có sao, hắn còn có thể lớn hơn nữa”
Nếu lúc này Tròn Vo có cái đuôi chắc chắn sẽ cong đuôi mà chạy, vì thế hắn vội vàng cáo biệt Mộ Khanh, mang theo diều con mèo chạy ra đại môn, A Sơ cười trộm rồi đi theo hắn.
Nhưng khi đến hậu viện học đường là nơi diễn ra trận đấu, Tử Vân tiên nhân nhìn thấy đầu Tròn Vo quấn băng, lắc đầu nói ‘Tròn Vo vẫn không nên chơi diều. Chơi diều cần chạy bộ, không nên lộn xộn thì hơn. Ngày mai ngươi tiếp tục nghỉ ngơi một ngày, chờ khi vết thương lành thì hãy đến học”
Tròn Vo hai mắt đẫm lệ nhưng không nói tiếng nào, chỉ chôn mặt vào trong lòng A Sơ. A Sơ cảm thấy may mắn vì Tròn Vo nghe lời Tử Vân tiên nhân, không có khóc nháo như ở nhà. Nàng ôm Tròn Vo ngồi trên tảng đá lớn nhìn các tiểu tiên đồng, tiểu tiên tử chơi đấu diều, Tròn Vo vừa hâm mộ vừa thương tâm chăm chú theo dõi trận đấu.
Diều của Uyển Uyển tuy không bay cao nhất nhưng đoạt giải diều đẹp nhất, được thưởng một viên dạ minh châu thật to.
Sau khi trận đấu kết thúc, A Sơ gặp được Thương Thuật đến đưa Uyển Uyển về. Thương Thuật liếc mắt nhìn Tròn Vo đầu quấn băng gạc, kinh ngạc quan tâm hỏi “Tròn Vo bị thương sao? đến đây, ta xem cho ngươi”
A Sơ lắc đầu, bất đắc dĩ nói “không cần, vết thương không nhẹ, nếu lành nhanh quá sẽ làm người ta hoài nghi, cứ để đại phu chữa trị từ từ đi”
Uyển Uyển đau lòng nói “Tròn Vo thật đáng thương”
Tròn Vo chu miệng, đáng thương hề hề nhìn A Sơ. A Sơ nắm tay hắn, cáo biệt với Thương Thuật và Uyển Uyển. Uyển Uyển vẫy tay, Tròn Vo tâm tình buồn bực ôm diều đứng nhìn rồi cùng A Sơ về nhà.
A Sơ đi vào phòng bếp, Tròn Vo một mình ngồi ở đại sảnh, gục đầu lên bán khóc nức nở. Tiếng bước chân quen thuộc từ hành lang truyền đến, Tròn Vo lau khô nước mắt, chờ người đó xuất hiện
“Tròn Vo, ngươi xem” Mộ Khanh cười hì hì đi vào, thần bí mang sau lưng một cái khay.
Tròn Vo rầu rĩ dời mắt nhìn thì thấy hai cục tròn tròn trắng trắng, nóng hôi hổi, mùi hương ngọt ngào, ngạc nhiên hỏi ‘hình như là bánh gạo nếp đường?”
Mộ Khanh dùng đũa gắp một cái đưa đến bên miệng Tròn Vo, chờ mong nói “đây là bánh gạo nếp đường ah, ngươi ăn thử có ngon không”
Trước giờ Tròn Vo đều thích ăn cá dấm đường, cá kho tàu do Mộ Khanh làm nên rất tin tưởng trù nghệ của hắn. Nếu hắn đã nói đây là bánh gạo nếp đường thì chính là bánh gạo nếp đường mềm mại, ngọt ngào lần trước hắn đã được ăn, thậm chí là còn ngon hơn. Tròn Vo tin tưởng mười phần, há to miệng cắn một cái nhưng vừa cho vào miệng đã cúi đầu ói ra.
Vì sao bên ngoài làm bánh gạo nếp đường rất ngọt mà trong nhà làm lại mặn chát? Tròn Vo nhíu mày, không nể mặt kêu to “không thể ăn, một miếng cũng ăn không vô”
Mộ Khanh nghe vậy rất thất vọng, mình đã dựa theo cách của tiểu nhị kia làm, sao có thể khó ăn tới mức ói ra như vậy. Mộ Khanh cắn thử mộ miếng, gạo nếp mềm mịn nhưng nước bên trong không phải là nước ngọt mà mặn chát. Mộ Khanh bừng tỉnh đại ngộ, nguy rồi, nhất định đã lầm muối thành đường rồi.
Tròn Vo ghét bỏ đẩy giỏ bánh ra, càng thêm thương tâm “hôm nay ta không thể tham gia đấu diều, sư phụ nói ta bị thương không thể vận động, ta không thể chơi diều”
Mộ Khanh thu thập hiện trường, an ủi “không sao, chờ vết thương trên đầu ngươi tốt hơn, ta mang ngươi đi chơi diều”
Tròn Vo mắt lóe vui mừng lại ngay lập tức ảm đạm hẳn “thật sự? nhưng mà…không phải ngươi và mẫu thân bề bộn nhiều việc sao?”
Mộ Khanh nhìn bánh gạo nếp đường bị thất bại, trong lòng có chút buồn bực nhưng vẫn đáp ứng Tròn Vo “cũng đã diệt côn trùng xong, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Ngươi ăn cơm xong, nên đi ngủ sớm, ngoan ngoãn đừng lộn xộn, đừng làm động đến vết thương như vậy chúng ta mới có thể sớm đi chơi diều”
Tròn Vo vỗ tay hoan hô, cọ vào Mộ Khanh nũng nịu “được, ta sẽ bảo quản thật tốt, đến lúc đó ngươi phải đi cùng ta nha”
Thấy Tròn Vo vui vẻ, tâm tình của Mộ Khanh cũng tốt hơn, cười tươi, vươn ngón út ra “được, ngoéo tay đi”
A Sơ bưng thức ăn vào, thấy một lớn một nhỏ đang ngoéo tay, Tròn Vo mặt mày hớn hở, cười hỏi “các ngươi có bí mật gì vậy? có thể chia sẻ với ta không?’
Tròn Vo cười hì hì, đưa bánh gạo nếp đường thành muối đến trước mặt A Sơ, tinh quái nói “đây là bánh gạo nếp do phụ thân làm, mẫu thân nếm thử đi”
A Sơ nhìn cái bánh trắng mềm, nhìn có vẻ ngon miệng, lập tức cầm đũa gắp lấy. Mộ Khanh muốn lên tiếng ngăn cản lại bị Tròn Vo ôm cổ làm phân tán lực chú ý. A Sơ chưa từng ăn bánh gạo nếp đường, cho nên cẩn thận nhấp nháp, nghĩ không biết có phải Mộ Khanh nhầm đường thành muối hay không, nhưng cũng không xác định được hương vị, vì thế nói “vị cũng không tệ nhưng bánh gạo nếp ngọt lại đổi thành mặn, có vẻ…là lạ”
“Ha ha ha!” Tròn Vo ôm bụng cười to, suýt nữa đá ngã cái bàn. Mộ Khanh cầm chân hắn, nhìn A Sơ cười bất đắc dĩ. A Sơ khó hiểu nhìn một lớn một nhỏ, càng thấy kỳ quái với hương vị của bánh gạo nếp này. Mộ Khanh vừa ôm Tròn Vo, vừa cầm bánh gạo nếp muối đặt sang bên cạnh, rầu rĩ nói “ăn cơm đi”
A Sơ nghe tin vội chạy về, nhìn thấy Tròn Vo chảy máu, đau lòng không thôi. Đại phu cũng vừa tới, bắt đầu rửa sạch vết thương cho Tròn Vo. Nghe nha hoàn kể lại tình hình, Từ Vân Chiết đầu tiên là xin lỗi A Sơ. Tất Liễm nhìn thấy công tử nhà mình ăn nói khép nép như vậy, nhịn không được phản bác “ai bảo hắn đánh công tử nhà ta”
Nghe Tất Liễm còn nói đúng lý hợp tình như vậy, A Sơ cả giận “một đứa nhỏ sáu tuổi có bao nhiêu khí lực mà ngươi bảo đánh bảo giết? trên đời này chỉ có công tử nhà ngươi là quý giá không thể chạm vào sao? bây giờ công tử nhà ngươi bị thương hay con ta bị thương?”
Tất Liễm lại cãi “tính tình hắn rất ngang bướng”
A Sơ cười lạnh “ta cũng không tin khi ngươi còn nhỏ không có khóc nháo với cha mẹ huynh đệ ah”
Từ Vân Chiết trừng mắt nhìn Tất Liễm, Tất Liễm cắn môi, thôi lui ra sau. Từ Vân Chiết chắp tay áy náy nói “thật xin lỗi, Tất Liễm cũng vì ta mới nhất thời nóng vội mà đả thương Tròn Vo. Tất cả chi phí khám bệnh, thuốc men của Tròn Vo, ta sẽ lo hết”
A Sơ càng giận hơn “chuyện này không cần phiền ngươi, nhà chúng ta cũng không cố ý để đứa nhỏ bị thương mà lừa tiền người ta. Chỉ hi vọng ngươi mau chóng hồi kinh đi, đừng quấy rầy tiểu dân chúng nơi phố phường như chúng ta nữa” nói xong quay sang nói với đại phu “đại phu, tiền khám bệnh cho đứa nhỏ ngoại trừ ta thì không được nhận của bất kỳ ai”
Đại phu vừa băng bó cho Tròn Vo vừa gật đầu đáp “được, phu nhân”
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Mộ Khanh gấp gáp chạy vào, ống quần còn chưa kịp kéo xuống, nhanh chóng chạy tới chỗ Tròn Vo “Tròn Vo, Tròn Vo sao vậy?”
Tròn Vo mắt đẫm lệ, yếu ớt gọi “phụ thân”
Mộ Khanh nhìn băng gạc trên trán Mộ Khanh, vòng vải quanh ót còn lộ ra màu hồng hồng “ôi, vết thương lớn như vậy, là do ham chơi sao?”
Tròn Vo ủy khuất khóc lớn, chỉ tay nói “hắn làm hư diều của ta, ta bắt hắn đền, người bên cạnh hắn liền đánh ta”
Từ Vân Chiết tiến lên, xin lỗi ‘thực xin lỗi, Vương công tử, chúng ta không phải cố ý, về việc Tròn Vo bị thương, ta thật xin lỗi các ngươi”
Mộ Khanh đang muốn mở miệng, A Sơ chen vào nói “không cần nói nữa, Tròn Vo cần nghỉ ngơi, mời hai vị về cho”
Không khách khí hạ lệnh đuổi khách làm Từ Vân Chiết rất mất mặt, Tất Liễm tức giận bất bình nhưng ánh mắt cảnh cáo của Từ Vân Chiết khiến hắn phải im mặng. Sắc mặ Từ Vân Chiết cũng không tốt lắm, luôn miệng xin lỗi vẫn không nhận được tha thứ, có lẽ đây là lần đầu tiên gặp phải từ lúc làm quân sư tới giờ. Hắn yên lặng bái biệt, xoay người rời đi, trong lòng ngàn vạn cảm xúc phức tạp.
Băng bó vết thương xong, Tròn Vo nước mắt lưng tròng đưa tay muốn mẫu thân ôm một cái. Đại phu đi rồi, A Sơ nói với nha hoàn bên cạnh “đến học đường xin phép sư phụ cho Tròn Vo nghỉ học hai ngày đi, miễn cho đứa nhỏ trong lúc chơi đùa đụng tới vết thương”
Tròn Vo trợn mắt, khẩn trương nói “không được, ngày mai có trận đấu diều, ta muốn đi nhưng mà…ta không có diều”
Mộ Khanh nói “Ta sẽ làm diều, đợi lát nữa liền làm cho ngươi một cái.”
A Sơ nói “Diều có thể làm, trận đấu không thể đi.”
“Ô ô ô!” Tròn Vo lại gào khóc, lăn lăn lộn lộn, đám nha hoàn luống tay chân che vết thương của hắn, chỉ sợ đụng trúng.
Mộ Khanh nghĩ nghĩ rồi đề nghị với A Sơ “như vậy đi, ngày mai ngươi cùng Tròn Vo tham gia trận đấu diều đi”
Tròn Vo nghe vậy lập tức ngừng khóc nhìn A Sơ, A Sơ thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.
Dỗ Tròn Vo bình tĩnh trở lại, Mộ Khanh lại chạy tới hoa lâm diệ trừ côn trùng. Chạng vạng trở về còn cầm theo một cây trúc nhỏ dài, lấy dao chẻ củi chặt làm hai, tinh tế vót mấy cái nan trúc.
Hôm sau, Tròn Vo nhận được một cái diều hình tam giác, hơn nữa bên trên còn vẽ mặt một con mèo hoa thật lớn. Tuy nét vẽ không quá tinh xảo nhưng nhìn rất đáng yêu. Tròn Vo hân hoan phóng con diều trong phòng hai lần, khung xương vô cùng rắn chắc lại nhẹ. Tròn Vo cẩn thận cất giữ, dựa vào lòng Mộ Khanh nói “phụ thân, ngươi thật tốt, sao ngươi biết ta làm diều con mèo?”
Một câu “Thật tốt” khiến Mộ Khanh hai mắt phiếm hồng, ngượng ngùng cười nói “ta đoán ngươi thích tiểu hoa miêu” trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang, thần bí nói với Tròn Vo “lần trước ta nhìn thấy trong nhà chúng ta có một con mèo hoa nhỏ, lần sau sẽ bắt đến cho ngươi”
Tiểu hoa miêu mà hắn thấy chẳng phải là mình sao? nghĩ tới cảnh mình bị bắt trong tay Mộ Khanh, Tròn Vo liên tục xua tay “không muốn, không muốn, ngươi đừng bắt tiểu hoa miêu, lông của hắn sẽ bị ngươi làm hư”
Mộ Khanh không thèm để ý, hưng trí bừng bừng “đâu có sao, hắn còn có thể lớn hơn nữa”
Nếu lúc này Tròn Vo có cái đuôi chắc chắn sẽ cong đuôi mà chạy, vì thế hắn vội vàng cáo biệt Mộ Khanh, mang theo diều con mèo chạy ra đại môn, A Sơ cười trộm rồi đi theo hắn.
Nhưng khi đến hậu viện học đường là nơi diễn ra trận đấu, Tử Vân tiên nhân nhìn thấy đầu Tròn Vo quấn băng, lắc đầu nói ‘Tròn Vo vẫn không nên chơi diều. Chơi diều cần chạy bộ, không nên lộn xộn thì hơn. Ngày mai ngươi tiếp tục nghỉ ngơi một ngày, chờ khi vết thương lành thì hãy đến học”
Tròn Vo hai mắt đẫm lệ nhưng không nói tiếng nào, chỉ chôn mặt vào trong lòng A Sơ. A Sơ cảm thấy may mắn vì Tròn Vo nghe lời Tử Vân tiên nhân, không có khóc nháo như ở nhà. Nàng ôm Tròn Vo ngồi trên tảng đá lớn nhìn các tiểu tiên đồng, tiểu tiên tử chơi đấu diều, Tròn Vo vừa hâm mộ vừa thương tâm chăm chú theo dõi trận đấu.
Diều của Uyển Uyển tuy không bay cao nhất nhưng đoạt giải diều đẹp nhất, được thưởng một viên dạ minh châu thật to.
Sau khi trận đấu kết thúc, A Sơ gặp được Thương Thuật đến đưa Uyển Uyển về. Thương Thuật liếc mắt nhìn Tròn Vo đầu quấn băng gạc, kinh ngạc quan tâm hỏi “Tròn Vo bị thương sao? đến đây, ta xem cho ngươi”
A Sơ lắc đầu, bất đắc dĩ nói “không cần, vết thương không nhẹ, nếu lành nhanh quá sẽ làm người ta hoài nghi, cứ để đại phu chữa trị từ từ đi”
Uyển Uyển đau lòng nói “Tròn Vo thật đáng thương”
Tròn Vo chu miệng, đáng thương hề hề nhìn A Sơ. A Sơ nắm tay hắn, cáo biệt với Thương Thuật và Uyển Uyển. Uyển Uyển vẫy tay, Tròn Vo tâm tình buồn bực ôm diều đứng nhìn rồi cùng A Sơ về nhà.
A Sơ đi vào phòng bếp, Tròn Vo một mình ngồi ở đại sảnh, gục đầu lên bán khóc nức nở. Tiếng bước chân quen thuộc từ hành lang truyền đến, Tròn Vo lau khô nước mắt, chờ người đó xuất hiện
“Tròn Vo, ngươi xem” Mộ Khanh cười hì hì đi vào, thần bí mang sau lưng một cái khay.
Tròn Vo rầu rĩ dời mắt nhìn thì thấy hai cục tròn tròn trắng trắng, nóng hôi hổi, mùi hương ngọt ngào, ngạc nhiên hỏi ‘hình như là bánh gạo nếp đường?”
Mộ Khanh dùng đũa gắp một cái đưa đến bên miệng Tròn Vo, chờ mong nói “đây là bánh gạo nếp đường ah, ngươi ăn thử có ngon không”
Trước giờ Tròn Vo đều thích ăn cá dấm đường, cá kho tàu do Mộ Khanh làm nên rất tin tưởng trù nghệ của hắn. Nếu hắn đã nói đây là bánh gạo nếp đường thì chính là bánh gạo nếp đường mềm mại, ngọt ngào lần trước hắn đã được ăn, thậm chí là còn ngon hơn. Tròn Vo tin tưởng mười phần, há to miệng cắn một cái nhưng vừa cho vào miệng đã cúi đầu ói ra.
Vì sao bên ngoài làm bánh gạo nếp đường rất ngọt mà trong nhà làm lại mặn chát? Tròn Vo nhíu mày, không nể mặt kêu to “không thể ăn, một miếng cũng ăn không vô”
Mộ Khanh nghe vậy rất thất vọng, mình đã dựa theo cách của tiểu nhị kia làm, sao có thể khó ăn tới mức ói ra như vậy. Mộ Khanh cắn thử mộ miếng, gạo nếp mềm mịn nhưng nước bên trong không phải là nước ngọt mà mặn chát. Mộ Khanh bừng tỉnh đại ngộ, nguy rồi, nhất định đã lầm muối thành đường rồi.
Tròn Vo ghét bỏ đẩy giỏ bánh ra, càng thêm thương tâm “hôm nay ta không thể tham gia đấu diều, sư phụ nói ta bị thương không thể vận động, ta không thể chơi diều”
Mộ Khanh thu thập hiện trường, an ủi “không sao, chờ vết thương trên đầu ngươi tốt hơn, ta mang ngươi đi chơi diều”
Tròn Vo mắt lóe vui mừng lại ngay lập tức ảm đạm hẳn “thật sự? nhưng mà…không phải ngươi và mẫu thân bề bộn nhiều việc sao?”
Mộ Khanh nhìn bánh gạo nếp đường bị thất bại, trong lòng có chút buồn bực nhưng vẫn đáp ứng Tròn Vo “cũng đã diệt côn trùng xong, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Ngươi ăn cơm xong, nên đi ngủ sớm, ngoan ngoãn đừng lộn xộn, đừng làm động đến vết thương như vậy chúng ta mới có thể sớm đi chơi diều”
Tròn Vo vỗ tay hoan hô, cọ vào Mộ Khanh nũng nịu “được, ta sẽ bảo quản thật tốt, đến lúc đó ngươi phải đi cùng ta nha”
Thấy Tròn Vo vui vẻ, tâm tình của Mộ Khanh cũng tốt hơn, cười tươi, vươn ngón út ra “được, ngoéo tay đi”
A Sơ bưng thức ăn vào, thấy một lớn một nhỏ đang ngoéo tay, Tròn Vo mặt mày hớn hở, cười hỏi “các ngươi có bí mật gì vậy? có thể chia sẻ với ta không?’
Tròn Vo cười hì hì, đưa bánh gạo nếp đường thành muối đến trước mặt A Sơ, tinh quái nói “đây là bánh gạo nếp do phụ thân làm, mẫu thân nếm thử đi”
A Sơ nhìn cái bánh trắng mềm, nhìn có vẻ ngon miệng, lập tức cầm đũa gắp lấy. Mộ Khanh muốn lên tiếng ngăn cản lại bị Tròn Vo ôm cổ làm phân tán lực chú ý. A Sơ chưa từng ăn bánh gạo nếp đường, cho nên cẩn thận nhấp nháp, nghĩ không biết có phải Mộ Khanh nhầm đường thành muối hay không, nhưng cũng không xác định được hương vị, vì thế nói “vị cũng không tệ nhưng bánh gạo nếp ngọt lại đổi thành mặn, có vẻ…là lạ”
“Ha ha ha!” Tròn Vo ôm bụng cười to, suýt nữa đá ngã cái bàn. Mộ Khanh cầm chân hắn, nhìn A Sơ cười bất đắc dĩ. A Sơ khó hiểu nhìn một lớn một nhỏ, càng thấy kỳ quái với hương vị của bánh gạo nếp này. Mộ Khanh vừa ôm Tròn Vo, vừa cầm bánh gạo nếp muối đặt sang bên cạnh, rầu rĩ nói “ăn cơm đi”