Tròn Vo muốn nghe chuyện xưa nhưng Mộ Khanh chỉ biết duy nhất có một chuyện, lúc còn nhỏ, phụ thân không có nhiều thời gian để kể chuyện xưa cho hắn nghe, ngay cả chuyện quái nhân cũng là vì sợ hắn đái dầm mới chế ra mà thôi. Mộ Khanh đột nhiên cảm thấy, làm phụ thân rất tốt nhưng cũng có lúc phiền toái, tỷ như lúc Tròn Vo cả đêm quấn quýt đòi hắn kể chuyện xưa, hắn chỉ có thể đổi quái nhân thành mãnh thú, đái dầm đổi thành ăn vụng…
Cải biên chuyện xưa một hồi, cuối cùng Tròn Vo cũng chịu ngủ. Mộ Khanh thở phào nhẹ nhõm, thổi tắt đèn, rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp.
Vết thương trên đầu Tròn Vo lành rất mau, vừa mới tháo băng, hắn đã đòi ra ngoài chơi diều. Mộ Khanh nói là giữ lời, chọn một hôm trời trong nắng ấm, hai phụ tử mang theo diều tiểu hoa miêu ra ngoài.
Bên cạnh hoa lâm có một khoảng đất trống, Mộ Khanh tìm được chỗ ngược gió, giơ cao diều, nói với Tròn Vo cầm dây cước phía trước “chạy về phía trước, đừng có ngừng lại”
Tròn Vo tuân lệnh, chạy như bay. Mộ Khanh ở phía sau khống chế góc độ con diều, con diều bị gió thổi, từ từ bay lên. Tròn Vo nắm dây cước, cảm giác lực đạo khác biết, vui vẻ la lên “bay lên đi, bay lên đi”
Mộ Khanh ở phía sau kêu lên “đừng dừng lại, chậm rãi chạy vài bước”
Nhưng Tròn Vo muốn nhìn thấy diều bay lên, muốn nhanh chóng phóng nó lên trời cao, vì thế thả dây cước dài hơn, không nghe lời Mộ Khanh nói. Nhưng cũng vì thế mà con diều lúc la lúc lắc ở giữa không trung rồi dần dần rơi xuống.
Tròn Vo rất thất vọng, bĩu môi thu hồi dây cước.
Mộ Khanh nhận lấy con diều, bước đến cạnh hắn, sờ sờ đầu hắn an ủi “đợi lát nữa đưa diều lên, ngươi phải chạy vài bước, chạy chậm thôi, vừa chạy vừa thả dây cước từ từ, diều sẽ bay lên cao. Chờ khi diều đón được gió bay lên thì chúng ta cũng thành công”
Tròn Vo tin tưởng gật đầu, lại chuẩn bị chạy. Mộ Khanh đứng cách đó không xa, giơ cao con diều, hô to “chạy”. Tròn Vo lập tức co giò chạy, con diều lại lần nữa bay lên trời, Tròn Vo chạy chậm lại, chậm rãi thả sợi dây trong tay, con diều càng bay càng cao, rất ổn định, nổi bật trên nền trời cao.
“Thành công!”
Tròn Vo đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển, nghe Mộ Khanh hò hét, dừng bước, ngẩng đầu nhìn con diều bay trên trời cao. Lúc này đã không nhìn rõ hình dáng tiểu hoa miêu, con diều chao qua liệng lại nhưng không có vẻ gì sẽ rơi xuống.
Lòng tràn đầy vui mừng, Tròn Vo cảm thấy mình chính là con diều tiểu hoa miêu kia, tâm tình vui vẻ. Mộ Khanh chạy tới, cùng Tròn Vo vỗ tay hoan hô, nhìn ngắm con diều, thỉnh thoảng nới lỏng sợi dây hoặc kéo căng, làm cho con diều bay càng ổn hơn.
Thời gian tốt đẹp thường trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến chiều tà, hướng gió cũng dần thay đổi. Mộ Khanh nhắc nhở Tròn Vo mau thu diều lại, nếu không đợi nó rớt xuống thì không biết sẽ rơi đến chỗ nào. Tròn Vo thu diều, lưu luyến không chịu về, cầu xin Mộ Khanh chiều nào cũng đi chơi diều.
Mộ Khanh lắc đầu, giải thích “ngày mai ngươi phải đến học đường, khi về thì đã muộn. Đồ ăn ngon cũng không thể ăn mỗi ngày, chơi vui cũng không thể ngày nào cũng chơi, thỉnh thoảng đi chơi diều một lần mới thấy thú vị, hơn nữa, sau hè, hướng gió cũng thay đổi, không thuận lợi để thả diều”
Tròn Vo im lặng, miễn cưỡng gật đầu, nắm chặt con diều trong tay.
Trong hoa lâm đột nhiên phát ra thanh âm kỳ lạ, một bóng người từ trong vọt ra. Tròn Vo đã nghe Mộ Khanh kể chuyện quái nhân dã thú, theo bản năng liền trốn sau lưng hắn. Nghe được thanh âm kia, thần kinh Mộ Khanh cũng buộc chặt hơn, nhìn thấy bóng người, trong lòng càng thấy kỳ quái.
Người kia thân hình nhỏ bé, mặc một bộ xiêm y cũ nát, là một nữ tử. Nàng đầu tóc chỉnh tề, đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn Mộ Khanh và Tròn Vo.
Tròn Vo từ phía sau Mộ Khanh thò đầu ra nhìn, mất hứng hỏi ‘ngươi là ai?”
Ánh mắt nữ tử hơi sửng sốt, có chút kích động “tiểu nữ tử tên gọi Lưu Sương, là người ở phía đông Liễu La trấn. Ta thấy hai người tướng mạo bất phàm, rất có quý khí, không biết có thể giúp tiểu nữ một việc hay không?”
Mộ Khanh đang nhớ xem mình từng gặp qua người này ở đông trấn hay không, cho nên không trả lời. Nữ tử kia thấy bọn họ không có ý cự tuyệt, nói tiếp “cha mẹ tiểu nữ bệnh nặng đều đã qua đời, ta dùng hết tiền trong nhà mới tìm được chỗ an táng cho bọn họ, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho bọn họ”. Nàng đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy chân Mộ Khanh “nay tiểu nữ không xu dính túi, đành phải tới nơi này làm thuê kiếm cơm nhưng cũng chỉ kiếm được bữa đực bữa cái. Khẩn cầu công tử thu lưu tiểu nữ, cho tiểu nữ một việc nào đó, tiểu nữ biết cày ruộng, nấu ăn, khổ cực mấy ta cũng chịu được. Van cầu ngươi thương tình ta đi”
Cho tới bây giờ không có ai cầu xin hắn, nên Mộ Khanh không biết phản ứng thế nào. Hắn gian nan thối lui khỏi tay nàng, lại cảm thấy khổ sở vì cảnh ngộ của nàng cũng giống mình, mềm lòng hỏi “ngươi là một nữ tử, cày ruộng thì không thích hợp lắm. Nếu không…đến nhà ta làm nha hoàn quét dọn đi”
Tròn Vo nhắc nhở “phụ thân, trong nhà không thiếu nha hoàn”
Nghe vậy, Lưu Sương cúi đầu rơi lệ, tiến lên, dập đầu với Mộ Khanh ‘van cầu công tử cho tiểu nữ một con đường sống, cho ta một việc làm, bao nhiêu tiền ta không quan tâm, chỉ cần có thể kiếm miếng cơm ăn”
Vừa nhìn thấy nàng là đã không ưa nên Tròn Vo không chút khách khí la lên ‘nhà chúng ta không thiếu người, đi đi”
Lưu Sương khóc lớn, cầu xin “ta thậ là cùng đường, van cầu các ngươi”
Mộ Khanh đã có quyết định, thấp giọng nói với Tròn Vo “Tròn Vo, ngươi còn nhớ khi các ngươi gặp ta thì ta như thế nào không? Lúc trước ta cũng cùng đường như vậy, nên ta hiểu được nỗi khổ của nàng, đưa nàng trở về, ta sẽ giải thích với nương ngươi”
Tròn Vo cắn môi, trừng mắt liếc nàng kia, vẻ mặt chán ghét. Nghĩ mẫu thân chắc cũng sẽ không thích nữ tử, rồi cũng sẽ đuổi nàng ta đi, vì thế không tình nguyện để nàng đi theo, nhưng dọc đường thấy phụ thân cùng nữ tử kia nói chuyện đạo hiếu mà xem nhẹ mình, Tròn Vo càng thêm mất hứng. Về nhà, hắn lập tức đi tìm A Sơ, nghiêm mặt nói với nàng, tỏ vẻ phụ thân và nữ nhân kia làm nhi tử bảo bối của nàng không vui, muốn mẫu thân làm chủ cho mình.
A Sơ đang ở trong đại sảnh kiểm kê mật hoa hôm nay đưa tới, nhìn vẻ mặt bực dọc của Tròn Vo, tưởng hai cha con lại gây lộn, nên không để ý nhiều. Vừa lúc Mộ Khanh mặt mày vui vẻ đi vào, ngồi đối diện nàng.
A Sơ mỉm cười, liếc mắt nhìn Tròn Vo hỏi ‘các ngươi làm sao vậy?”
“Ta cũng không biết.” Mộ Khanh bất đắc dĩ nhìn Tròn Vo đang hờn dỗi, cười nói ‘A Sơ, ta…ta mang về cho ngươi một lễ vật”
A Sơ vui vẻ, trong lòng ngọt như mật. Đây là lần đầu tiên Mộ Khanh tặng lễ vật cho nàng. Tròn Vo mặt đen sì tiến lên, kéo tay áo A Sơ, ngẩng đầu nói “mẫu thân, ngươi đừng hi vọng quá nhiều, có lẽ ngươi sẽ không thích đâu”
A Sơ lắc đầu, vui mừng nhìn Mộ Khanh “ai nói, cha ngươi đưa cái gì ta cũng thích”
Mộ Khanh cười hơ hớ, hướng ra ngoài cửa vẫy tay.Một nữ tử mặc xiêm y cũ nát đi vào, mặt đã rửa sạch, để lộ nét thanh tú. Nàng khẩn trương nắm hai tay, mỉm cười với A Sơ. Mộ Khanh giới thiệu “nàng kêu Lưu Sương, ta tặng cho ngươi làm nha hoàn”
Đột nhiên xuất hiện một người đã thấy kỳ lạ, nghe Mộ Khanh nói vậy, trong lòng A Sơ càng thêm nghi hoặc, nhìn nàng kia thấy một đôi mắt to hữu thần, đang cúi mắt nhưng thỉnh thoảng lại ngước lên, ôn nhu vô hạn. Ánh mắt ôn nhu như vậy, đối với nữ nhân cực kỳ mẫn cảm, là ánh mắt mềm mại đáng yêu dành cho nam nhân. Tuy Mộ Khanh vẫn luôn nhìn A Sơ nhưng nàng vẫn thấy hờn dỗi, lắc đầu cự tuyệt “nhà chúng ta đã đủ nha hoàn” Mộ Khanh đi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng khuyên “tình cảnh của nàng giống ta lúc trước, ngươi hãy thu lưu nàng đi”
Trước kia, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do nàng quyết định, hôm nay không biết vì sao, Mộ Khanh lại cương quyết muốn giữ nữ tử mới gặp một lần này. Có lẽ hắn nghĩ tới tình cảnh của mình trước kia, cho nên mới xúc động mềm lòng. Nhưng nàng thật sự không thích nữ tử này, hơn nữa nha hoàn trong nhà đều là tiểu hoa tiên, nếu thân phận bị phát hiện thì nàng phải làm sao? giữ Lưu Sương lại cũng có nghĩa là lưu lại một mầm tai họa.
“Nàng là do ta đưa tới, nếu sau này nàng làm sai chuyện gì, ngươi cứ trừng phạt ta, được không?’ đang tính cự tuyệt, Mộ Khanh lại nói như vậy. Ý của hắn là Lưu Sương tuyệt đối không có vấn đề gì, nếu có thì hắn sẽ chịu trách nhiệm. Lời này vào tai của A Sơ lại có ý khác, cho rằng hắn nguyện ý gánh vác mọi lỗi lầm của Lưu Sương, hắn sẽ bảo hộ cho nàng.
A Sơ chán nản nhưng không tiện làm trò cười trước mặt người ngoài. Lưu Sương lại chủ động quỳ xuống, thanh âm thanh thúy “nô tỳ bái kiến phu nhân”
Thấy hắn như thế, A Sơ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói “thôi, thôi”. Nàng phân phó một nha hoàn khác “ngươi đưa nàng xuống làm quen hoàn cảnh, xếp cho nàng một phòng cũng phân phó công việc hàng ngày”
Nha hoàn cúi người nhận lệnh, mang theo Lưu Sương đi ra ngoài.
Tròn Vo thấy sắc mặt A Sơ không tốt, nói với Mộ Khanh “mẫu thân tức giận”
Mộ Khanh tiến lên nhưng không có lại gần, gãi gãi đầu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói một câu “cảm ơn”
A Sơ trừng mắt, tức giận rời đi.
Hôm sau, Mộ Khanh không biết nên làm gì, giữ Lưu Sương ở lại làm nha hoàn, hai ngày nay A Sơ đã không nói với hắn tiếng nào. Ngay cả khi hắn đến chợ giúp bán mật hoa, nàng nói chuyện vui vẻ với mọi người lại không thèm nhìn hắn một cái. Có phải không nên giúp Lưu Sương? Không được, giúp đỡ người là việc nên làm, huống hồ cùng là người lưu lạc thiên nhai, sao có thể không giúp.
Hắn từng nghe hàng xóm láng giềng bàn luận chuyện nữ nhân keo kiệt, các nàng thích tính toán chi li, càng không thích có một nữ nhân khác tồn tại. A Sơ cũng là nữ nhân, có lẽ nàng keo kiệt với Lưu Sương. Cuối cùng Mộ Khanh đưa ra kết luận như vậy.
Tròn Vo muốn nghe chuyện xưa nhưng Mộ Khanh chỉ biết duy nhất có một chuyện, lúc còn nhỏ, phụ thân không có nhiều thời gian để kể chuyện xưa cho hắn nghe, ngay cả chuyện quái nhân cũng là vì sợ hắn đái dầm mới chế ra mà thôi. Mộ Khanh đột nhiên cảm thấy, làm phụ thân rất tốt nhưng cũng có lúc phiền toái, tỷ như lúc Tròn Vo cả đêm quấn quýt đòi hắn kể chuyện xưa, hắn chỉ có thể đổi quái nhân thành mãnh thú, đái dầm đổi thành ăn vụng…
Cải biên chuyện xưa một hồi, cuối cùng Tròn Vo cũng chịu ngủ. Mộ Khanh thở phào nhẹ nhõm, thổi tắt đèn, rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp.
Vết thương trên đầu Tròn Vo lành rất mau, vừa mới tháo băng, hắn đã đòi ra ngoài chơi diều. Mộ Khanh nói là giữ lời, chọn một hôm trời trong nắng ấm, hai phụ tử mang theo diều tiểu hoa miêu ra ngoài.
Bên cạnh hoa lâm có một khoảng đất trống, Mộ Khanh tìm được chỗ ngược gió, giơ cao diều, nói với Tròn Vo cầm dây cước phía trước “chạy về phía trước, đừng có ngừng lại”
Tròn Vo tuân lệnh, chạy như bay. Mộ Khanh ở phía sau khống chế góc độ con diều, con diều bị gió thổi, từ từ bay lên. Tròn Vo nắm dây cước, cảm giác lực đạo khác biết, vui vẻ la lên “bay lên đi, bay lên đi”
Mộ Khanh ở phía sau kêu lên “đừng dừng lại, chậm rãi chạy vài bước”
Nhưng Tròn Vo muốn nhìn thấy diều bay lên, muốn nhanh chóng phóng nó lên trời cao, vì thế thả dây cước dài hơn, không nghe lời Mộ Khanh nói. Nhưng cũng vì thế mà con diều lúc la lúc lắc ở giữa không trung rồi dần dần rơi xuống.
Tròn Vo rất thất vọng, bĩu môi thu hồi dây cước.
Mộ Khanh nhận lấy con diều, bước đến cạnh hắn, sờ sờ đầu hắn an ủi “đợi lát nữa đưa diều lên, ngươi phải chạy vài bước, chạy chậm thôi, vừa chạy vừa thả dây cước từ từ, diều sẽ bay lên cao. Chờ khi diều đón được gió bay lên thì chúng ta cũng thành công”
Tròn Vo tin tưởng gật đầu, lại chuẩn bị chạy. Mộ Khanh đứng cách đó không xa, giơ cao con diều, hô to “chạy”. Tròn Vo lập tức co giò chạy, con diều lại lần nữa bay lên trời, Tròn Vo chạy chậm lại, chậm rãi thả sợi dây trong tay, con diều càng bay càng cao, rất ổn định, nổi bật trên nền trời cao.
“Thành công!”
Tròn Vo đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển, nghe Mộ Khanh hò hét, dừng bước, ngẩng đầu nhìn con diều bay trên trời cao. Lúc này đã không nhìn rõ hình dáng tiểu hoa miêu, con diều chao qua liệng lại nhưng không có vẻ gì sẽ rơi xuống.
Lòng tràn đầy vui mừng, Tròn Vo cảm thấy mình chính là con diều tiểu hoa miêu kia, tâm tình vui vẻ. Mộ Khanh chạy tới, cùng Tròn Vo vỗ tay hoan hô, nhìn ngắm con diều, thỉnh thoảng nới lỏng sợi dây hoặc kéo căng, làm cho con diều bay càng ổn hơn.
Thời gian tốt đẹp thường trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến chiều tà, hướng gió cũng dần thay đổi. Mộ Khanh nhắc nhở Tròn Vo mau thu diều lại, nếu không đợi nó rớt xuống thì không biết sẽ rơi đến chỗ nào. Tròn Vo thu diều, lưu luyến không chịu về, cầu xin Mộ Khanh chiều nào cũng đi chơi diều.
Mộ Khanh lắc đầu, giải thích “ngày mai ngươi phải đến học đường, khi về thì đã muộn. Đồ ăn ngon cũng không thể ăn mỗi ngày, chơi vui cũng không thể ngày nào cũng chơi, thỉnh thoảng đi chơi diều một lần mới thấy thú vị, hơn nữa, sau hè, hướng gió cũng thay đổi, không thuận lợi để thả diều”
Tròn Vo im lặng, miễn cưỡng gật đầu, nắm chặt con diều trong tay.
Trong hoa lâm đột nhiên phát ra thanh âm kỳ lạ, một bóng người từ trong vọt ra. Tròn Vo đã nghe Mộ Khanh kể chuyện quái nhân dã thú, theo bản năng liền trốn sau lưng hắn. Nghe được thanh âm kia, thần kinh Mộ Khanh cũng buộc chặt hơn, nhìn thấy bóng người, trong lòng càng thấy kỳ quái.
Người kia thân hình nhỏ bé, mặc một bộ xiêm y cũ nát, là một nữ tử. Nàng đầu tóc chỉnh tề, đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn Mộ Khanh và Tròn Vo.
Tròn Vo từ phía sau Mộ Khanh thò đầu ra nhìn, mất hứng hỏi ‘ngươi là ai?”
Ánh mắt nữ tử hơi sửng sốt, có chút kích động “tiểu nữ tử tên gọi Lưu Sương, là người ở phía đông Liễu La trấn. Ta thấy hai người tướng mạo bất phàm, rất có quý khí, không biết có thể giúp tiểu nữ một việc hay không?”
Mộ Khanh đang nhớ xem mình từng gặp qua người này ở đông trấn hay không, cho nên không trả lời. Nữ tử kia thấy bọn họ không có ý cự tuyệt, nói tiếp “cha mẹ tiểu nữ bệnh nặng đều đã qua đời, ta dùng hết tiền trong nhà mới tìm được chỗ an táng cho bọn họ, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho bọn họ”. Nàng đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy chân Mộ Khanh “nay tiểu nữ không xu dính túi, đành phải tới nơi này làm thuê kiếm cơm nhưng cũng chỉ kiếm được bữa đực bữa cái. Khẩn cầu công tử thu lưu tiểu nữ, cho tiểu nữ một việc nào đó, tiểu nữ biết cày ruộng, nấu ăn, khổ cực mấy ta cũng chịu được. Van cầu ngươi thương tình ta đi”
Cho tới bây giờ không có ai cầu xin hắn, nên Mộ Khanh không biết phản ứng thế nào. Hắn gian nan thối lui khỏi tay nàng, lại cảm thấy khổ sở vì cảnh ngộ của nàng cũng giống mình, mềm lòng hỏi “ngươi là một nữ tử, cày ruộng thì không thích hợp lắm. Nếu không…đến nhà ta làm nha hoàn quét dọn đi”
Tròn Vo nhắc nhở “phụ thân, trong nhà không thiếu nha hoàn”
Nghe vậy, Lưu Sương cúi đầu rơi lệ, tiến lên, dập đầu với Mộ Khanh ‘van cầu công tử cho tiểu nữ một con đường sống, cho ta một việc làm, bao nhiêu tiền ta không quan tâm, chỉ cần có thể kiếm miếng cơm ăn”
Vừa nhìn thấy nàng là đã không ưa nên Tròn Vo không chút khách khí la lên ‘nhà chúng ta không thiếu người, đi đi”
Lưu Sương khóc lớn, cầu xin “ta thậ là cùng đường, van cầu các ngươi”
Mộ Khanh đã có quyết định, thấp giọng nói với Tròn Vo “Tròn Vo, ngươi còn nhớ khi các ngươi gặp ta thì ta như thế nào không? Lúc trước ta cũng cùng đường như vậy, nên ta hiểu được nỗi khổ của nàng, đưa nàng trở về, ta sẽ giải thích với nương ngươi”
Tròn Vo cắn môi, trừng mắt liếc nàng kia, vẻ mặt chán ghét. Nghĩ mẫu thân chắc cũng sẽ không thích nữ tử, rồi cũng sẽ đuổi nàng ta đi, vì thế không tình nguyện để nàng đi theo, nhưng dọc đường thấy phụ thân cùng nữ tử kia nói chuyện đạo hiếu mà xem nhẹ mình, Tròn Vo càng thêm mất hứng. Về nhà, hắn lập tức đi tìm A Sơ, nghiêm mặt nói với nàng, tỏ vẻ phụ thân và nữ nhân kia làm nhi tử bảo bối của nàng không vui, muốn mẫu thân làm chủ cho mình.
A Sơ đang ở trong đại sảnh kiểm kê mật hoa hôm nay đưa tới, nhìn vẻ mặt bực dọc của Tròn Vo, tưởng hai cha con lại gây lộn, nên không để ý nhiều. Vừa lúc Mộ Khanh mặt mày vui vẻ đi vào, ngồi đối diện nàng.
A Sơ mỉm cười, liếc mắt nhìn Tròn Vo hỏi ‘các ngươi làm sao vậy?”
“Ta cũng không biết.” Mộ Khanh bất đắc dĩ nhìn Tròn Vo đang hờn dỗi, cười nói ‘A Sơ, ta…ta mang về cho ngươi một lễ vật”
A Sơ vui vẻ, trong lòng ngọt như mật. Đây là lần đầu tiên Mộ Khanh tặng lễ vật cho nàng. Tròn Vo mặt đen sì tiến lên, kéo tay áo A Sơ, ngẩng đầu nói “mẫu thân, ngươi đừng hi vọng quá nhiều, có lẽ ngươi sẽ không thích đâu”
A Sơ lắc đầu, vui mừng nhìn Mộ Khanh “ai nói, cha ngươi đưa cái gì ta cũng thích”
Mộ Khanh cười hơ hớ, hướng ra ngoài cửa vẫy tay.Một nữ tử mặc xiêm y cũ nát đi vào, mặt đã rửa sạch, để lộ nét thanh tú. Nàng khẩn trương nắm hai tay, mỉm cười với A Sơ. Mộ Khanh giới thiệu “nàng kêu Lưu Sương, ta tặng cho ngươi làm nha hoàn”
Đột nhiên xuất hiện một người đã thấy kỳ lạ, nghe Mộ Khanh nói vậy, trong lòng A Sơ càng thêm nghi hoặc, nhìn nàng kia thấy một đôi mắt to hữu thần, đang cúi mắt nhưng thỉnh thoảng lại ngước lên, ôn nhu vô hạn. Ánh mắt ôn nhu như vậy, đối với nữ nhân cực kỳ mẫn cảm, là ánh mắt mềm mại đáng yêu dành cho nam nhân. Tuy Mộ Khanh vẫn luôn nhìn A Sơ nhưng nàng vẫn thấy hờn dỗi, lắc đầu cự tuyệt “nhà chúng ta đã đủ nha hoàn”
Mộ Khanh đi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng khuyên “tình cảnh của nàng giống ta lúc trước, ngươi hãy thu lưu nàng đi”
Trước kia, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do nàng quyết định, hôm nay không biết vì sao, Mộ Khanh lại cương quyết muốn giữ nữ tử mới gặp một lần này. Có lẽ hắn nghĩ tới tình cảnh của mình trước kia, cho nên mới xúc động mềm lòng. Nhưng nàng thật sự không thích nữ tử này, hơn nữa nha hoàn trong nhà đều là tiểu hoa tiên, nếu thân phận bị phát hiện thì nàng phải làm sao? giữ Lưu Sương lại cũng có nghĩa là lưu lại một mầm tai họa.
“Nàng là do ta đưa tới, nếu sau này nàng làm sai chuyện gì, ngươi cứ trừng phạt ta, được không?’ đang tính cự tuyệt, Mộ Khanh lại nói như vậy. Ý của hắn là Lưu Sương tuyệt đối không có vấn đề gì, nếu có thì hắn sẽ chịu trách nhiệm. Lời này vào tai của A Sơ lại có ý khác, cho rằng hắn nguyện ý gánh vác mọi lỗi lầm của Lưu Sương, hắn sẽ bảo hộ cho nàng.
A Sơ chán nản nhưng không tiện làm trò cười trước mặt người ngoài. Lưu Sương lại chủ động quỳ xuống, thanh âm thanh thúy “nô tỳ bái kiến phu nhân”
Thấy hắn như thế, A Sơ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói “thôi, thôi”. Nàng phân phó một nha hoàn khác “ngươi đưa nàng xuống làm quen hoàn cảnh, xếp cho nàng một phòng cũng phân phó công việc hàng ngày”
Nha hoàn cúi người nhận lệnh, mang theo Lưu Sương đi ra ngoài.
Tròn Vo thấy sắc mặt A Sơ không tốt, nói với Mộ Khanh “mẫu thân tức giận”
Mộ Khanh tiến lên nhưng không có lại gần, gãi gãi đầu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói một câu “cảm ơn”
A Sơ trừng mắt, tức giận rời đi.
Hôm sau, Mộ Khanh không biết nên làm gì, giữ Lưu Sương ở lại làm nha hoàn, hai ngày nay A Sơ đã không nói với hắn tiếng nào. Ngay cả khi hắn đến chợ giúp bán mật hoa, nàng nói chuyện vui vẻ với mọi người lại không thèm nhìn hắn một cái. Có phải không nên giúp Lưu Sương? Không được, giúp đỡ người là việc nên làm, huống hồ cùng là người lưu lạc thiên nhai, sao có thể không giúp.
Hắn từng nghe hàng xóm láng giềng bàn luận chuyện nữ nhân keo kiệt, các nàng thích tính toán chi li, càng không thích có một nữ nhân khác tồn tại. A Sơ cũng là nữ nhân, có lẽ nàng keo kiệt với Lưu Sương. Cuối cùng Mộ Khanh đưa ra kết luận như vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tròn Vo muốn nghe chuyện xưa nhưng Mộ Khanh chỉ biết duy nhất có một chuyện, lúc còn nhỏ, phụ thân không có nhiều thời gian để kể chuyện xưa cho hắn nghe, ngay cả chuyện quái nhân cũng là vì sợ hắn đái dầm mới chế ra mà thôi. Mộ Khanh đột nhiên cảm thấy, làm phụ thân rất tốt nhưng cũng có lúc phiền toái, tỷ như lúc Tròn Vo cả đêm quấn quýt đòi hắn kể chuyện xưa, hắn chỉ có thể đổi quái nhân thành mãnh thú, đái dầm đổi thành ăn vụng…
Cải biên chuyện xưa một hồi, cuối cùng Tròn Vo cũng chịu ngủ. Mộ Khanh thở phào nhẹ nhõm, thổi tắt đèn, rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp.
Vết thương trên đầu Tròn Vo lành rất mau, vừa mới tháo băng, hắn đã đòi ra ngoài chơi diều. Mộ Khanh nói là giữ lời, chọn một hôm trời trong nắng ấm, hai phụ tử mang theo diều tiểu hoa miêu ra ngoài.
Bên cạnh hoa lâm có một khoảng đất trống, Mộ Khanh tìm được chỗ ngược gió, giơ cao diều, nói với Tròn Vo cầm dây cước phía trước “chạy về phía trước, đừng có ngừng lại”
Tròn Vo tuân lệnh, chạy như bay. Mộ Khanh ở phía sau khống chế góc độ con diều, con diều bị gió thổi, từ từ bay lên. Tròn Vo nắm dây cước, cảm giác lực đạo khác biết, vui vẻ la lên “bay lên đi, bay lên đi”
Mộ Khanh ở phía sau kêu lên “đừng dừng lại, chậm rãi chạy vài bước”
Nhưng Tròn Vo muốn nhìn thấy diều bay lên, muốn nhanh chóng phóng nó lên trời cao, vì thế thả dây cước dài hơn, không nghe lời Mộ Khanh nói. Nhưng cũng vì thế mà con diều lúc la lúc lắc ở giữa không trung rồi dần dần rơi xuống.
Tròn Vo rất thất vọng, bĩu môi thu hồi dây cước.
Mộ Khanh nhận lấy con diều, bước đến cạnh hắn, sờ sờ đầu hắn an ủi “đợi lát nữa đưa diều lên, ngươi phải chạy vài bước, chạy chậm thôi, vừa chạy vừa thả dây cước từ từ, diều sẽ bay lên cao. Chờ khi diều đón được gió bay lên thì chúng ta cũng thành công”
Tròn Vo tin tưởng gật đầu, lại chuẩn bị chạy. Mộ Khanh đứng cách đó không xa, giơ cao con diều, hô to “chạy”. Tròn Vo lập tức co giò chạy, con diều lại lần nữa bay lên trời, Tròn Vo chạy chậm lại, chậm rãi thả sợi dây trong tay, con diều càng bay càng cao, rất ổn định, nổi bật trên nền trời cao.
“Thành công!”
Tròn Vo đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển, nghe Mộ Khanh hò hét, dừng bước, ngẩng đầu nhìn con diều bay trên trời cao. Lúc này đã không nhìn rõ hình dáng tiểu hoa miêu, con diều chao qua liệng lại nhưng không có vẻ gì sẽ rơi xuống.
Lòng tràn đầy vui mừng, Tròn Vo cảm thấy mình chính là con diều tiểu hoa miêu kia, tâm tình vui vẻ. Mộ Khanh chạy tới, cùng Tròn Vo vỗ tay hoan hô, nhìn ngắm con diều, thỉnh thoảng nới lỏng sợi dây hoặc kéo căng, làm cho con diều bay càng ổn hơn.
Thời gian tốt đẹp thường trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến chiều tà, hướng gió cũng dần thay đổi. Mộ Khanh nhắc nhở Tròn Vo mau thu diều lại, nếu không đợi nó rớt xuống thì không biết sẽ rơi đến chỗ nào. Tròn Vo thu diều, lưu luyến không chịu về, cầu xin Mộ Khanh chiều nào cũng đi chơi diều.
Mộ Khanh lắc đầu, giải thích “ngày mai ngươi phải đến học đường, khi về thì đã muộn. Đồ ăn ngon cũng không thể ăn mỗi ngày, chơi vui cũng không thể ngày nào cũng chơi, thỉnh thoảng đi chơi diều một lần mới thấy thú vị, hơn nữa, sau hè, hướng gió cũng thay đổi, không thuận lợi để thả diều”
Tròn Vo im lặng, miễn cưỡng gật đầu, nắm chặt con diều trong tay.
Trong hoa lâm đột nhiên phát ra thanh âm kỳ lạ, một bóng người từ trong vọt ra. Tròn Vo đã nghe Mộ Khanh kể chuyện quái nhân dã thú, theo bản năng liền trốn sau lưng hắn. Nghe được thanh âm kia, thần kinh Mộ Khanh cũng buộc chặt hơn, nhìn thấy bóng người, trong lòng càng thấy kỳ quái.
Người kia thân hình nhỏ bé, mặc một bộ xiêm y cũ nát, là một nữ tử. Nàng đầu tóc chỉnh tề, đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn Mộ Khanh và Tròn Vo.
Tròn Vo từ phía sau Mộ Khanh thò đầu ra nhìn, mất hứng hỏi ‘ngươi là ai?”
Ánh mắt nữ tử hơi sửng sốt, có chút kích động “tiểu nữ tử tên gọi Lưu Sương, là người ở phía đông Liễu La trấn. Ta thấy hai người tướng mạo bất phàm, rất có quý khí, không biết có thể giúp tiểu nữ một việc hay không?”
Mộ Khanh đang nhớ xem mình từng gặp qua người này ở đông trấn hay không, cho nên không trả lời. Nữ tử kia thấy bọn họ không có ý cự tuyệt, nói tiếp “cha mẹ tiểu nữ bệnh nặng đều đã qua đời, ta dùng hết tiền trong nhà mới tìm được chỗ an táng cho bọn họ, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho bọn họ”. Nàng đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy chân Mộ Khanh “nay tiểu nữ không xu dính túi, đành phải tới nơi này làm thuê kiếm cơm nhưng cũng chỉ kiếm được bữa đực bữa cái. Khẩn cầu công tử thu lưu tiểu nữ, cho tiểu nữ một việc nào đó, tiểu nữ biết cày ruộng, nấu ăn, khổ cực mấy ta cũng chịu được. Van cầu ngươi thương tình ta đi”
Cho tới bây giờ không có ai cầu xin hắn, nên Mộ Khanh không biết phản ứng thế nào. Hắn gian nan thối lui khỏi tay nàng, lại cảm thấy khổ sở vì cảnh ngộ của nàng cũng giống mình, mềm lòng hỏi “ngươi là một nữ tử, cày ruộng thì không thích hợp lắm. Nếu không…đến nhà ta làm nha hoàn quét dọn đi”
Tròn Vo nhắc nhở “phụ thân, trong nhà không thiếu nha hoàn”
Nghe vậy, Lưu Sương cúi đầu rơi lệ, tiến lên, dập đầu với Mộ Khanh ‘van cầu công tử cho tiểu nữ một con đường sống, cho ta một việc làm, bao nhiêu tiền ta không quan tâm, chỉ cần có thể kiếm miếng cơm ăn”
Vừa nhìn thấy nàng là đã không ưa nên Tròn Vo không chút khách khí la lên ‘nhà chúng ta không thiếu người, đi đi”
Lưu Sương khóc lớn, cầu xin “ta thậ là cùng đường, van cầu các ngươi”
Mộ Khanh đã có quyết định, thấp giọng nói với Tròn Vo “Tròn Vo, ngươi còn nhớ khi các ngươi gặp ta thì ta như thế nào không? Lúc trước ta cũng cùng đường như vậy, nên ta hiểu được nỗi khổ của nàng, đưa nàng trở về, ta sẽ giải thích với nương ngươi”
Tròn Vo cắn môi, trừng mắt liếc nàng kia, vẻ mặt chán ghét. Nghĩ mẫu thân chắc cũng sẽ không thích nữ tử, rồi cũng sẽ đuổi nàng ta đi, vì thế không tình nguyện để nàng đi theo, nhưng dọc đường thấy phụ thân cùng nữ tử kia nói chuyện đạo hiếu mà xem nhẹ mình, Tròn Vo càng thêm mất hứng. Về nhà, hắn lập tức đi tìm A Sơ, nghiêm mặt nói với nàng, tỏ vẻ phụ thân và nữ nhân kia làm nhi tử bảo bối của nàng không vui, muốn mẫu thân làm chủ cho mình.
A Sơ đang ở trong đại sảnh kiểm kê mật hoa hôm nay đưa tới, nhìn vẻ mặt bực dọc của Tròn Vo, tưởng hai cha con lại gây lộn, nên không để ý nhiều. Vừa lúc Mộ Khanh mặt mày vui vẻ đi vào, ngồi đối diện nàng.
A Sơ mỉm cười, liếc mắt nhìn Tròn Vo hỏi ‘các ngươi làm sao vậy?”
“Ta cũng không biết.” Mộ Khanh bất đắc dĩ nhìn Tròn Vo đang hờn dỗi, cười nói ‘A Sơ, ta…ta mang về cho ngươi một lễ vật”
A Sơ vui vẻ, trong lòng ngọt như mật. Đây là lần đầu tiên Mộ Khanh tặng lễ vật cho nàng. Tròn Vo mặt đen sì tiến lên, kéo tay áo A Sơ, ngẩng đầu nói “mẫu thân, ngươi đừng hi vọng quá nhiều, có lẽ ngươi sẽ không thích đâu”
A Sơ lắc đầu, vui mừng nhìn Mộ Khanh “ai nói, cha ngươi đưa cái gì ta cũng thích”
Mộ Khanh cười hơ hớ, hướng ra ngoài cửa vẫy tay.Một nữ tử mặc xiêm y cũ nát đi vào, mặt đã rửa sạch, để lộ nét thanh tú. Nàng khẩn trương nắm hai tay, mỉm cười với A Sơ. Mộ Khanh giới thiệu “nàng kêu Lưu Sương, ta tặng cho ngươi làm nha hoàn”
Đột nhiên xuất hiện một người đã thấy kỳ lạ, nghe Mộ Khanh nói vậy, trong lòng A Sơ càng thêm nghi hoặc, nhìn nàng kia thấy một đôi mắt to hữu thần, đang cúi mắt nhưng thỉnh thoảng lại ngước lên, ôn nhu vô hạn. Ánh mắt ôn nhu như vậy, đối với nữ nhân cực kỳ mẫn cảm, là ánh mắt mềm mại đáng yêu dành cho nam nhân. Tuy Mộ Khanh vẫn luôn nhìn A Sơ nhưng nàng vẫn thấy hờn dỗi, lắc đầu cự tuyệt “nhà chúng ta đã đủ nha hoàn” Mộ Khanh đi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng khuyên “tình cảnh của nàng giống ta lúc trước, ngươi hãy thu lưu nàng đi”
Trước kia, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do nàng quyết định, hôm nay không biết vì sao, Mộ Khanh lại cương quyết muốn giữ nữ tử mới gặp một lần này. Có lẽ hắn nghĩ tới tình cảnh của mình trước kia, cho nên mới xúc động mềm lòng. Nhưng nàng thật sự không thích nữ tử này, hơn nữa nha hoàn trong nhà đều là tiểu hoa tiên, nếu thân phận bị phát hiện thì nàng phải làm sao? giữ Lưu Sương lại cũng có nghĩa là lưu lại một mầm tai họa.
“Nàng là do ta đưa tới, nếu sau này nàng làm sai chuyện gì, ngươi cứ trừng phạt ta, được không?’ đang tính cự tuyệt, Mộ Khanh lại nói như vậy. Ý của hắn là Lưu Sương tuyệt đối không có vấn đề gì, nếu có thì hắn sẽ chịu trách nhiệm. Lời này vào tai của A Sơ lại có ý khác, cho rằng hắn nguyện ý gánh vác mọi lỗi lầm của Lưu Sương, hắn sẽ bảo hộ cho nàng.
A Sơ chán nản nhưng không tiện làm trò cười trước mặt người ngoài. Lưu Sương lại chủ động quỳ xuống, thanh âm thanh thúy “nô tỳ bái kiến phu nhân”
Thấy hắn như thế, A Sơ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói “thôi, thôi”. Nàng phân phó một nha hoàn khác “ngươi đưa nàng xuống làm quen hoàn cảnh, xếp cho nàng một phòng cũng phân phó công việc hàng ngày”
Nha hoàn cúi người nhận lệnh, mang theo Lưu Sương đi ra ngoài.
Tròn Vo thấy sắc mặt A Sơ không tốt, nói với Mộ Khanh “mẫu thân tức giận”
Mộ Khanh tiến lên nhưng không có lại gần, gãi gãi đầu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói một câu “cảm ơn”
A Sơ trừng mắt, tức giận rời đi.
Hôm sau, Mộ Khanh không biết nên làm gì, giữ Lưu Sương ở lại làm nha hoàn, hai ngày nay A Sơ đã không nói với hắn tiếng nào. Ngay cả khi hắn đến chợ giúp bán mật hoa, nàng nói chuyện vui vẻ với mọi người lại không thèm nhìn hắn một cái. Có phải không nên giúp Lưu Sương? Không được, giúp đỡ người là việc nên làm, huống hồ cùng là người lưu lạc thiên nhai, sao có thể không giúp.
Hắn từng nghe hàng xóm láng giềng bàn luận chuyện nữ nhân keo kiệt, các nàng thích tính toán chi li, càng không thích có một nữ nhân khác tồn tại. A Sơ cũng là nữ nhân, có lẽ nàng keo kiệt với Lưu Sương. Cuối cùng Mộ Khanh đưa ra kết luận như vậy.