Thì ra mình hạ phàm tìm Mộ Khanh lại làm cho cuộc sống của hắn thay đổi lớn đến vậy. Hắn vốn sẽ cưới Cổ Thanh Thanh, Cổ Thanh Thanh cũng vì hắn mà thay đổi bản thân nhưng vì sự xuất hiện của nàng, vận mệnh của hai người đã thay đổi, cũng vì thế mà Mộ Khanh chết sớm.
Nguyệt Lão thấy nàng thần sắc ảm đạm, không nỡ mắng tiếp mà còn an ủi “ta nói ngươi biết, Thiên đế vẫn chưa cố ý làm khó dễ Mộ Khanh đâu. Các thần tiền khác phải chuyển tám mươi thế mà hắn chỉ có hai thế. Hắn trời sinh tính kiêu ngạo, vì hắn cho rằng mình thông minh. Thế thứ nhất, Thiên đế đoạt mất trí tuệ của hắn. Hắn đa tình tư yêu, kiếp thứ hai, Thiên đế sẽ làm cho hắn chỉ có bác ái mà không thể yêu. Tin rằng trải qua hai thế này, sau khi trở về Mộ Khanh sẽ thay đổi rất nhiều”
A Sơ sờ sờ bàn nhân duyên “vậy tơ hồng kiếp tiếp theo của hắn thế nào?”
Nguyệt Lão vội che chở nhân duyên bàn của mình, không cho A Sơ tới gần “không yêu, không dục, cho nên không có tơ hồng”
Thì ra kiếp tiếp theo Mộ Khanh thực sự cô đơn, A Sơ vừa đau lòng vừa hưng phấn, cẩn thận hỏi “nếu không có tơ hồng, ta có thể hạ phàm không?”
Nguyệ Lão bất đắc dĩ nói “trước tiên ngươi tới chỗ Tư Mệnh, thuyết phục hắn viết ngươi vào trong thế kế tiếp của Mộ Khanh, miễn cho mọi chuyện lại rối loạn lên”, tiếp theo lại thì thào tự nói “cũng may kết cục của Đại A Chiết đã được Tư Mệnh sửa lại, cuối cùng hắn cũng là phò mã”. Sau đó lại trừng mắt nhìn A Sơ “lần này ngươi hạ phàm cần phải làm việc cẩn thận, đừng làm khó dễ lão già như ta”
“Ta nhất định cẩn thận, mong Nguyệt Lão thủ hạ lưu tình, để ta và Mộ Khan sau này có thể đoàn viên”
Nguyệt Lão hừ hừ “còn tùy biểu hiện của ngươi”
A Sơ cung kính bái biệt Nguyệt Lão, đến chỗ Tư Mệnh khuyên cản mãi, rốt cuộc mới có một thân phận trong thế kế tiếp của Mộ Khanh, còn là thân phận gì thì Tư Mệnh chưa nghĩ ra. A Sơ đi đến Ngọc Cẩm điện. Bởi vì muốn canh chừng hai hài tử, mà điện của Thương Thuật toàn là dược liệu, sợ A Uyển và Tròn Vo làm hư, cho nên Ngọc Cẩm đưa bọn họ về điện của mình. A Uyển và Tròn Vo ở trong sân vẽ, nghe được thanh âm của A Sơ, Tròn Vo lập tức đi ra, ôm lấy chân nàng, cọ cọ mặt nói “mẫu thân, ngươi tới đón ta sao?”
A Sơ miễn cưỡng cười, do dự một lát vẫn quyết định nói thẳng “Tròn Vo, lần này mẫu thân phải đi một khoảng thời gian, ngươi hãy ở lại Thiên giới đi”
Tròn Vo nghi hoặc “vậy phụ thân đâu?”
“Cha ngươi..đã chuyển thế”
“Cho nên ngươi muốn đi tìm hắn?”
A Sơ gật đầu, lo lắng nhìn hắn. Nếu biết nàng lại vì Mộ Khanh mà rời đi, không biết Tròn Vo sẽ có cảm tưởng thế nào.
Tròn Vo nháy mắt, cười tươi, ra vẻ như người lớn, vỗ vỗ vai A Sơ “được, ta chờ ngươi. Ngươi phải mau chóng mang phụ thân trở về nha”
A Sơ cảm thấy ấm áp, ôm lấy Tròn Vo.
Mộ Khanh vừa mới chuyển thế, hẳn lúc này vẫn còn là trẻ con, tuy nôn nóng muốn gặp hắn nhưng A Sơ vẫn sợ nhận sai bộ dáng hắn, vì thế đến Thương Nhiên Thiên cảnh sửa sang lại. Thương Nhiên Thiên cảnh bị tam muội chân hỏa đốt cháy rụi, đến nay vẫn còn đầy tro bụi. A Sơ do dự một lát, quyết định đến Vũ Thần điện tìm Tiêu Cảnh Đằng.
“Ta muốn mời ngươi tới Thương Nhiên Thiên cảnh làm một trận mưa lớn, rửa sạch tro bụi trước kia để lại” A Sơ nói.
Vũ thần đang giúp Nguyễn Nguyễn trồng hoa, ôn nhu làm ra mưa phùn trút lên cành lá. Hắn lập tức đáp ứng yêu cầu của A Sơ, vẻ mặt không kiềm chế được hưng phấn “đã lâu ta chưa được làm một trận mưa cho thống khoái”
A Sơ nhìn quanh hỏi “Nguyễn Nguyễn đâu?”
Vũ thần bất đắc dĩ nói “nàng gần đây mỏi mệt rã rời, một ngày thì ngủ suốt hai mươi canh giờ”
A Sơ giật mình, đưa Vũ thần đến Thương Nhiên Thiên cảnh, trút xuống một trận mưa thật lớn. Mưa tạnh, Thiên Nhiên Thiên cảnh đã được rửa sạch sẽ, Thương Nhiên điện trước kia chỉ còn mấy khối đất đá. A Sơ chuyển đất đá đến chỗ khác, mất bảy ngày để khai khẩn một mảnh đất, gieo trồng linh hoa trên đó, hi vọng chúng hấp thu linh khí mà mau chóng nở hoa. Hi vọng khi nàng và Mộ Khanh trở về, nơi này lại tràn ngập linh hoa nhiều màu.
Sau đó A Sơ đến Đâu Dẫn cung, cảm tạ Thái Thượng Lão Quân đã ở trước mặt Thiên đế cầu tình cho Mộ Khanh từ tám mươi mốt thế chỉ còn hai thế, ngoại trừ Thái Thượng Lão Quân đức cao vọng trọng thì còn ai có tiếng nói như thế. Thái Thượng Lão Quân lắc đầu nói “ngươi không cần cảm ơn ta. Lúc trước Mộ Khanh hi vọng Tư Mệnh viết cho hắn mỗi thế đều là một người bình thường, hắn nói hắn không muốn trở về làm quân sư nhưng ta thấy ngươi ngày nào cũng thương tâm khổ sở, ta cũng không đồng ý quyết định của Mộ Khanh lúc đó nên mới tự chủ trương xin Thiên đế chỉ cho hắn chuyển hai thế. Hiện tại Mộ Khanh còn chưa biết, chờ khi hắn trở lại còn không biết sẽ trách ta thế nào”
A Sơ cười đáp “có lẽ hắn trải qua hai thế, thái độ sẽ thay đổi. Ta ích kỷ hi vọng hắn có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta, cho nên ta muốn cảm ơn ngươi”
Thái Thượng Lão Quân thần sắc ảm đạm, không nói nữa. A Sơ rời khỏi Đâu Dẫn cung đi tới Ngọc Cẩm điện, lại không nhìn thấy Tròn Vo, chắc hắn đã đến học đường, cũng không tiện quấy rầy, cho nên mới đi đến chỗ Tư Mệnh hỏi xem Mộ Khanh hiện đang ở đâu.
Tư Mệnh mở sách nói “Mao Sơn, Mục Thanh, hiện tại…hắn ở gần Thanh Khâu”
Đó là địa bàn của Yêu Hoa mà! A Sơ hỏi “hắn đến Thanh Khâu làm gì?”
“Kiếp này hắn là Mao Sơn đại sĩ, đương nhiên là đi bắt yêu”
“Nhưng ở Thanh Khâu toàn là hồ tiên mà”
“Phàm nhân suy nghĩ thế nào, ta sao biết được”
A Sơ nhỏ giọng lầm bầm “thì cũng do ngươi biết thôi, còn không biết xấu hổ”
Tư Mệnh cầm bút uy hiếp “ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ”
A Sơ quay đầu cười nói ‘ta xuống tìm hắn, Tư Mệnh hạ bút lưu tình ah”
Tư Mệnh cắn bút hừ hừ!
A Sơ gọi mây bay đến gần Thanh Khâu, ở trên cao nhìn xuống hồi lâu mới phát hiện một nam tử áo trắng bộ dáng giống Mộ Khanh. Nam tử mặc phục sức đạo sĩ màu trắng, búi tóc đơn giản, sau lưng đeo một thanh kiếm khắc hoa, thần sắc khẩn trương đi xuyên qua rừng cây.
A Sơ lặng lẽ đáp xuống một gốc cổ thụ cách đó không xa, chuẩn bị một cuộc gặp mặt đặc biệt. Chờ một hồi, quả nhiên thấy người kia đi tới, cẩn thận nhìn thì đúng là Mộ Khanh. Kiếp này, khí chất không khác gì nguyên bản, có thể vì tu đạo cho nên trên người có chút tiên vị nhưng thân thể lại rất cường tráng.
Chờ hắn đến gần, A Sơ quát to một tiếng, từ trên cây nhảy xuống. Người nọ ngẩng đầu, đột nhiên thấy một cô nương từ trên cây rơi xuống, kinh ngạc đưa tay tiếp lấy. A Sơ được hắn ôm, trong lòng rất vui, không đợi hắn hỏi đã nói “ta ở trên cây bắt chim, không cẩn thận rơi xuống cũng may có đạo trưởng cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích”
Lời thoại này nàng đã nghĩ sẵn, bây giờ nói rất lưu loát. Mục Thanh kinh ngạc nhìn nàng, vội vàng khom người buông nàng xuống. Thấy nữ tử này vẫn còn gắt gao ôm cổ mình, mà lời sư phụ dạy thường ngày vẫn quanh quẩn bên tai, kinh hoảng dùng sức đẩy nàng ra.
A Sơ không ngờ hắn dùng sức quá mạnh, không phòng bị mà ngã nhào trên mặt đất.
Mục Thanh khó hiểu hỏi “vị cô nương này…”
Nhãn châu chuyển động, A Sơ ôm chân, nhíu mày, liên tục kêu đau ‘chân ta đau quá, hình như là đi không được rồi”
Mục Thanh lấy trong lòng ra một lọ thuốc “ta có lọ thuốc dán, hay là…”
“Ai nha, thật sự đau quá! Ta nghĩ là bị thương đến xương cốt rồi, dán thuốc cũng không tác dụng gì” A Sơ cắn rắng, cố toát ra vài giọt mồ hôi.
Mục Thanh bất đắc dĩ “Ta mang cô nương đến y quán xem thử?”
A Sơ gật đầu, vươn hai tay nhưng Mục Thanh lại nghiêng người, chạy sang cánh rừng bên cạnh, rất nhanh đã biến mất. A Sơ trợn mắt há mồm, thầm nghĩ kiếp này sao Mộ Khanh lại vô tâm vô phế như vậ. Đang suy nghĩ thì thấy từ xa xuất hiện một bóng trắng, còn đẩy một chiếc xe gỗ chạy như bay tới.
Mục Thanh đẩy xe đến trước mặt A Sơ, ý bảo nàng lên trên “nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta là người tu đạo, không thể chạm vào cô nương, xin cô nương thứ lỗi’
A Sơ hít sâu một hơi, cố kiềm nén lửa giận, giả bộ ủy khuất, ôm chân kiên trì nói “người ta đã bị thương rồi, đi thế nào được”
Mục Thanh “Dùng đầu gối.”
Hảo, xem như ngươi lợi hại! A Sơ nhếch miệng cười, quỳ rạp trên đất. Mục Thanh đẩy xe tới sát, khiến cho nàng có thể thuận lợi len xe. Váy của A Sơ bằng tơ lụa mà mấy ván gỗ của xe đẩy tay lại không được bằng phẳng. Nàng bất đắc dĩ nhìn Mục Thanh lại thấy hắn hai mắt lạnh nhạt, không chút để ý đành phải cắn môi, một tay giữ xe đẩy, một tay nhấc A Sơ lên xe. A Sơ chật vật ngồi dựa lên ván gỗ.
Còn chưa kịp thở, xe đẩy đã di động, A Sơ ổn định thân mình, quay đầu hỏi người phía sau “ngươi ở ngoài lấy xe đẩy của người ta, sư phụ, sư mẫu ngươi có biết không?”
Mục Thanh gật đầu, nhìn thẳng về phía trước “xe đẩy là bỏ hoang trong phòng, không ai cần, còn nữa, ta chỉ có sư phụ, không có sư mẫu”
A Sơ hết lời, kiếp này Mộ Khanh đúng là cứng nhắc, không động lòng người chút nào.
Rời khỏi Thanh Khâu, Mục Thanh thỉnh thoảng quay đầu, sắc mặ trầm trọng. A Sơ lười biếng dựa vào thành xe, đột nhiên nghe người phía sau nói “gần đây Thanh Khâu có yêu vật đả thương người, thôn dân không dám tới gần, cô nương không nên đến đây, nên sớm về nhà. Đúng rồi, cô nương ở đâu, nếu vết thương nặng, ta sẽ đưa ngươi về”
A Sơ quay đầu nhìn hắn “Có gì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng. Có phải ngươi hoài nghi ta là yêu quái? Ngươi nhìn bộ dáng ta giống yêu quái sao? hay là ngươi đưa ta về Mao Sơn để sư phụ ngươi xem thử?”
Mộ Khanh trầm mặt hỏi “sao ngươi biết ta là đệ tử Mao Sơn?”
A Sơ dịu dàng đáp “chẳng phải phục sức của đạo sĩ Mao Sơn các ngươi đều là màu trắng sao? trước kia ta đã gặp qua”
Thì ra mình hạ phàm tìm Mộ Khanh lại làm cho cuộc sống của hắn thay đổi lớn đến vậy. Hắn vốn sẽ cưới Cổ Thanh Thanh, Cổ Thanh Thanh cũng vì hắn mà thay đổi bản thân nhưng vì sự xuất hiện của nàng, vận mệnh của hai người đã thay đổi, cũng vì thế mà Mộ Khanh chết sớm.
Nguyệt Lão thấy nàng thần sắc ảm đạm, không nỡ mắng tiếp mà còn an ủi “ta nói ngươi biết, Thiên đế vẫn chưa cố ý làm khó dễ Mộ Khanh đâu. Các thần tiền khác phải chuyển tám mươi thế mà hắn chỉ có hai thế. Hắn trời sinh tính kiêu ngạo, vì hắn cho rằng mình thông minh. Thế thứ nhất, Thiên đế đoạt mất trí tuệ của hắn. Hắn đa tình tư yêu, kiếp thứ hai, Thiên đế sẽ làm cho hắn chỉ có bác ái mà không thể yêu. Tin rằng trải qua hai thế này, sau khi trở về Mộ Khanh sẽ thay đổi rất nhiều”
A Sơ sờ sờ bàn nhân duyên “vậy tơ hồng kiếp tiếp theo của hắn thế nào?”
Nguyệt Lão vội che chở nhân duyên bàn của mình, không cho A Sơ tới gần “không yêu, không dục, cho nên không có tơ hồng”
Thì ra kiếp tiếp theo Mộ Khanh thực sự cô đơn, A Sơ vừa đau lòng vừa hưng phấn, cẩn thận hỏi “nếu không có tơ hồng, ta có thể hạ phàm không?”
Nguyệ Lão bất đắc dĩ nói “trước tiên ngươi tới chỗ Tư Mệnh, thuyết phục hắn viết ngươi vào trong thế kế tiếp của Mộ Khanh, miễn cho mọi chuyện lại rối loạn lên”, tiếp theo lại thì thào tự nói “cũng may kết cục của Đại A Chiết đã được Tư Mệnh sửa lại, cuối cùng hắn cũng là phò mã”. Sau đó lại trừng mắt nhìn A Sơ “lần này ngươi hạ phàm cần phải làm việc cẩn thận, đừng làm khó dễ lão già như ta”
“Ta nhất định cẩn thận, mong Nguyệt Lão thủ hạ lưu tình, để ta và Mộ Khan sau này có thể đoàn viên”
Nguyệt Lão hừ hừ “còn tùy biểu hiện của ngươi”
A Sơ cung kính bái biệt Nguyệt Lão, đến chỗ Tư Mệnh khuyên cản mãi, rốt cuộc mới có một thân phận trong thế kế tiếp của Mộ Khanh, còn là thân phận gì thì Tư Mệnh chưa nghĩ ra. A Sơ đi đến Ngọc Cẩm điện. Bởi vì muốn canh chừng hai hài tử, mà điện của Thương Thuật toàn là dược liệu, sợ A Uyển và Tròn Vo làm hư, cho nên Ngọc Cẩm đưa bọn họ về điện của mình. A Uyển và Tròn Vo ở trong sân vẽ, nghe được thanh âm của A Sơ, Tròn Vo lập tức đi ra, ôm lấy chân nàng, cọ cọ mặt nói “mẫu thân, ngươi tới đón ta sao?”
A Sơ miễn cưỡng cười, do dự một lát vẫn quyết định nói thẳng “Tròn Vo, lần này mẫu thân phải đi một khoảng thời gian, ngươi hãy ở lại Thiên giới đi”
Tròn Vo nghi hoặc “vậy phụ thân đâu?”
“Cha ngươi..đã chuyển thế”
“Cho nên ngươi muốn đi tìm hắn?”
A Sơ gật đầu, lo lắng nhìn hắn. Nếu biết nàng lại vì Mộ Khanh mà rời đi, không biết Tròn Vo sẽ có cảm tưởng thế nào.
Tròn Vo nháy mắt, cười tươi, ra vẻ như người lớn, vỗ vỗ vai A Sơ “được, ta chờ ngươi. Ngươi phải mau chóng mang phụ thân trở về nha”
A Sơ cảm thấy ấm áp, ôm lấy Tròn Vo.
Mộ Khanh vừa mới chuyển thế, hẳn lúc này vẫn còn là trẻ con, tuy nôn nóng muốn gặp hắn nhưng A Sơ vẫn sợ nhận sai bộ dáng hắn, vì thế đến Thương Nhiên Thiên cảnh sửa sang lại. Thương Nhiên Thiên cảnh bị tam muội chân hỏa đốt cháy rụi, đến nay vẫn còn đầy tro bụi. A Sơ do dự một lát, quyết định đến Vũ Thần điện tìm Tiêu Cảnh Đằng.
“Ta muốn mời ngươi tới Thương Nhiên Thiên cảnh làm một trận mưa lớn, rửa sạch tro bụi trước kia để lại” A Sơ nói.
Vũ thần đang giúp Nguyễn Nguyễn trồng hoa, ôn nhu làm ra mưa phùn trút lên cành lá. Hắn lập tức đáp ứng yêu cầu của A Sơ, vẻ mặt không kiềm chế được hưng phấn “đã lâu ta chưa được làm một trận mưa cho thống khoái”
A Sơ nhìn quanh hỏi “Nguyễn Nguyễn đâu?”
Vũ thần bất đắc dĩ nói “nàng gần đây mỏi mệt rã rời, một ngày thì ngủ suốt hai mươi canh giờ”
A Sơ giật mình, đưa Vũ thần đến Thương Nhiên Thiên cảnh, trút xuống một trận mưa thật lớn. Mưa tạnh, Thiên Nhiên Thiên cảnh đã được rửa sạch sẽ, Thương Nhiên điện trước kia chỉ còn mấy khối đất đá. A Sơ chuyển đất đá đến chỗ khác, mất bảy ngày để khai khẩn một mảnh đất, gieo trồng linh hoa trên đó, hi vọng chúng hấp thu linh khí mà mau chóng nở hoa. Hi vọng khi nàng và Mộ Khanh trở về, nơi này lại tràn ngập linh hoa nhiều màu.
Sau đó A Sơ đến Đâu Dẫn cung, cảm tạ Thái Thượng Lão Quân đã ở trước mặt Thiên đế cầu tình cho Mộ Khanh từ tám mươi mốt thế chỉ còn hai thế, ngoại trừ Thái Thượng Lão Quân đức cao vọng trọng thì còn ai có tiếng nói như thế. Thái Thượng Lão Quân lắc đầu nói “ngươi không cần cảm ơn ta. Lúc trước Mộ Khanh hi vọng Tư Mệnh viết cho hắn mỗi thế đều là một người bình thường, hắn nói hắn không muốn trở về làm quân sư nhưng ta thấy ngươi ngày nào cũng thương tâm khổ sở, ta cũng không đồng ý quyết định của Mộ Khanh lúc đó nên mới tự chủ trương xin Thiên đế chỉ cho hắn chuyển hai thế. Hiện tại Mộ Khanh còn chưa biết, chờ khi hắn trở lại còn không biết sẽ trách ta thế nào”
A Sơ cười đáp “có lẽ hắn trải qua hai thế, thái độ sẽ thay đổi. Ta ích kỷ hi vọng hắn có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta, cho nên ta muốn cảm ơn ngươi”
Thái Thượng Lão Quân thần sắc ảm đạm, không nói nữa. A Sơ rời khỏi Đâu Dẫn cung đi tới Ngọc Cẩm điện, lại không nhìn thấy Tròn Vo, chắc hắn đã đến học đường, cũng không tiện quấy rầy, cho nên mới đi đến chỗ Tư Mệnh hỏi xem Mộ Khanh hiện đang ở đâu.
Tư Mệnh mở sách nói “Mao Sơn, Mục Thanh, hiện tại…hắn ở gần Thanh Khâu”
Đó là địa bàn của Yêu Hoa mà! A Sơ hỏi “hắn đến Thanh Khâu làm gì?”
“Kiếp này hắn là Mao Sơn đại sĩ, đương nhiên là đi bắt yêu”
“Nhưng ở Thanh Khâu toàn là hồ tiên mà”
“Phàm nhân suy nghĩ thế nào, ta sao biết được”
A Sơ nhỏ giọng lầm bầm “thì cũng do ngươi biết thôi, còn không biết xấu hổ”
Tư Mệnh cầm bút uy hiếp “ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ”
A Sơ quay đầu cười nói ‘ta xuống tìm hắn, Tư Mệnh hạ bút lưu tình ah”
Tư Mệnh cắn bút hừ hừ!
A Sơ gọi mây bay đến gần Thanh Khâu, ở trên cao nhìn xuống hồi lâu mới phát hiện một nam tử áo trắng bộ dáng giống Mộ Khanh. Nam tử mặc phục sức đạo sĩ màu trắng, búi tóc đơn giản, sau lưng đeo một thanh kiếm khắc hoa, thần sắc khẩn trương đi xuyên qua rừng cây.
A Sơ lặng lẽ đáp xuống một gốc cổ thụ cách đó không xa, chuẩn bị một cuộc gặp mặt đặc biệt. Chờ một hồi, quả nhiên thấy người kia đi tới, cẩn thận nhìn thì đúng là Mộ Khanh. Kiếp này, khí chất không khác gì nguyên bản, có thể vì tu đạo cho nên trên người có chút tiên vị nhưng thân thể lại rất cường tráng.
Chờ hắn đến gần, A Sơ quát to một tiếng, từ trên cây nhảy xuống. Người nọ ngẩng đầu, đột nhiên thấy một cô nương từ trên cây rơi xuống, kinh ngạc đưa tay tiếp lấy. A Sơ được hắn ôm, trong lòng rất vui, không đợi hắn hỏi đã nói “ta ở trên cây bắt chim, không cẩn thận rơi xuống cũng may có đạo trưởng cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích”
Lời thoại này nàng đã nghĩ sẵn, bây giờ nói rất lưu loát. Mục Thanh kinh ngạc nhìn nàng, vội vàng khom người buông nàng xuống. Thấy nữ tử này vẫn còn gắt gao ôm cổ mình, mà lời sư phụ dạy thường ngày vẫn quanh quẩn bên tai, kinh hoảng dùng sức đẩy nàng ra.
A Sơ không ngờ hắn dùng sức quá mạnh, không phòng bị mà ngã nhào trên mặt đất.
Mục Thanh khó hiểu hỏi “vị cô nương này…”
Nhãn châu chuyển động, A Sơ ôm chân, nhíu mày, liên tục kêu đau ‘chân ta đau quá, hình như là đi không được rồi”
Mục Thanh lấy trong lòng ra một lọ thuốc “ta có lọ thuốc dán, hay là…”
“Ai nha, thật sự đau quá! Ta nghĩ là bị thương đến xương cốt rồi, dán thuốc cũng không tác dụng gì” A Sơ cắn rắng, cố toát ra vài giọt mồ hôi.
Mục Thanh bất đắc dĩ “Ta mang cô nương đến y quán xem thử?”
A Sơ gật đầu, vươn hai tay nhưng Mục Thanh lại nghiêng người, chạy sang cánh rừng bên cạnh, rất nhanh đã biến mất. A Sơ trợn mắt há mồm, thầm nghĩ kiếp này sao Mộ Khanh lại vô tâm vô phế như vậ. Đang suy nghĩ thì thấy từ xa xuất hiện một bóng trắng, còn đẩy một chiếc xe gỗ chạy như bay tới.
Mục Thanh đẩy xe đến trước mặt A Sơ, ý bảo nàng lên trên “nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta là người tu đạo, không thể chạm vào cô nương, xin cô nương thứ lỗi’
A Sơ hít sâu một hơi, cố kiềm nén lửa giận, giả bộ ủy khuất, ôm chân kiên trì nói “người ta đã bị thương rồi, đi thế nào được”
Mục Thanh “Dùng đầu gối.”
Hảo, xem như ngươi lợi hại! A Sơ nhếch miệng cười, quỳ rạp trên đất. Mục Thanh đẩy xe tới sát, khiến cho nàng có thể thuận lợi len xe. Váy của A Sơ bằng tơ lụa mà mấy ván gỗ của xe đẩy tay lại không được bằng phẳng. Nàng bất đắc dĩ nhìn Mục Thanh lại thấy hắn hai mắt lạnh nhạt, không chút để ý đành phải cắn môi, một tay giữ xe đẩy, một tay nhấc A Sơ lên xe. A Sơ chật vật ngồi dựa lên ván gỗ.
Còn chưa kịp thở, xe đẩy đã di động, A Sơ ổn định thân mình, quay đầu hỏi người phía sau “ngươi ở ngoài lấy xe đẩy của người ta, sư phụ, sư mẫu ngươi có biết không?”
Mục Thanh gật đầu, nhìn thẳng về phía trước “xe đẩy là bỏ hoang trong phòng, không ai cần, còn nữa, ta chỉ có sư phụ, không có sư mẫu”
A Sơ hết lời, kiếp này Mộ Khanh đúng là cứng nhắc, không động lòng người chút nào.
Rời khỏi Thanh Khâu, Mục Thanh thỉnh thoảng quay đầu, sắc mặ trầm trọng. A Sơ lười biếng dựa vào thành xe, đột nhiên nghe người phía sau nói “gần đây Thanh Khâu có yêu vật đả thương người, thôn dân không dám tới gần, cô nương không nên đến đây, nên sớm về nhà. Đúng rồi, cô nương ở đâu, nếu vết thương nặng, ta sẽ đưa ngươi về”
A Sơ quay đầu nhìn hắn “Có gì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng. Có phải ngươi hoài nghi ta là yêu quái? Ngươi nhìn bộ dáng ta giống yêu quái sao? hay là ngươi đưa ta về Mao Sơn để sư phụ ngươi xem thử?”
Mộ Khanh trầm mặt hỏi “sao ngươi biết ta là đệ tử Mao Sơn?”
A Sơ dịu dàng đáp “chẳng phải phục sức của đạo sĩ Mao Sơn các ngươi đều là màu trắng sao? trước kia ta đã gặp qua”