Bị A Sơ dây dưa, lúc đầu Mục Thanh có chút phiền chán nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt nàng thực sự như thế, không khỏi ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi vẫn cự tuyệt “ta có thể một mình tìm sư muội”
“Vì sao ngươi phải tìm sư muội? nàng bị người ta bắt đi sao?”
Mục Thanh lắc đầu, thở dài “nàng bỏ trốn khỏi núi, sư phụ nói cởi chuông cần phải tìm người buộc chuông, cho nên ta phải đi tìm nàng”
Cởi chuông cần phải tìm người buộc chuông. Nghĩa là sư muội hắn vì hắn mà bỏ khỏi núi?bằng trực giá của nữ nhân, hơn phân nửa là vấn đề tình cảm rồi. Đang lúc trong lòng không thoải mái, A Sơ vẫn quyết định giúp Mục Thanh tìm được sư muội. Nàng hỏi “ngươi có biết vì sao nàng rời núi bỏ đi không?”
Mục Thanh lắc đầu “nàng giống y chang ngươi, rất mạc danh kỳ diệu”
Nghe vậy, A Sơ khụ một tiếng, tự nhủ mình không nên so đo với hắn, ôn tồn hòa khí hỏi tiếp “nếu ngươi không biết nguyên nhân nàng trốn đi thì làm cách nào khuyên nào trở về, cởi chuông như thế nào?Sư muội ngươi là nữ tử, ta cũng là nữ tử, nữ tử hiểu tâm của nữ tử nhất, nữ tử cũng dễ mở lòng với nhau nhất. Cho nên ngươi cần có ta hỗ trợ”
Mục Thanh lẳng lặng nhìn nàng, dường như đang suy nghĩ lời nàng nói, thấy vẻ mặt chờ mong của nàng, hắn có chút khó hiểu lại có chút lúng túng nói “tuy ta không hiểu ngươi muốn nói gì, nhưng nghe qua rất có đạo lý”
A Sơ thấp giọng hỏi “ngươi đang khinh bỉ ta sao?”
Mục Thanh lắc đầu “Đây là phát ra từ nội tâm .” Hắn dừng một chút, sau đó gật đầu ‘vậy..chuyện này làm phiền ngươi”
A Sơ vui vẻ, hai mắt sáng ngời “không phiền, chỉ cần đến lúc đó ngươi dẫn ta cùng về Mao Sơn là được rồi”
Mục Thanh gật đầu “nếu trên đường ngươi biểu hiện tốt, nhất định lúc đó ta sẽ ở trước mặt sư phụ nói giùm ngươi mấy câu”
“Một lời đã định!”
Sắc trời tối dần, hai người đi nhanh, tìm một chỗ trú chân. Mục Thanh ngồi trên chiếu, lời nói thấm thía “lấy trời làm nhà, ngươi tu đạo phải ghi nhớ”
A Sơ ngồi xuống bên cạnh “được, đây là bài học thứ nhất của ta”
Tìm một ít cỏ đốt lên để sưởi ấm, làm cho không khí ấm hơn hẳn. Vây quanh đống lửa, Mục Thanh nói “ngươi ngủ đi, ở nơi này ban đêm thường có dã thú lui tới, cho nên ta phải duy trì sự thanh tỉnh”
Nghe hắn nói vậy, A Sơ có chút đau lòng “nếu ngươi một mình ở bên ngoài cũng như thế này sao?”
“Bình thường ta ngủ rất sâu nhưng hôm nay có ngươi đi theo ta, ta có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho ngươi”
“Vậy ta thức cùng ngươi”
Mục Thanh lạnh lùng nói “nếu ngươi không ngủ, muốn gác đêm vậy thì gác đi, ta ngủ”
A Sơ nghe vậy, lập tức nằm xuống ngủ. Lần đầu tiên sống cảnh màn trời chiếu đất, tuy ở bên cạnh Mục Thanh nhưng nàng vẫn không an tâm. Mục Thanh tâm tư khó dò, nói không chừng sẽ bỏ chạy lúc nàng đang ngủ. Mơ mờ màng màng tỉnh lại thấy chân trời đã tờ mờ sáng, ngọn lửa cũng sắp tắt, Mục Thanh đang nhắm mắt an thần.
A Sơ có chút khát nước, muốn nhìn chung quanh có dòng suối hay không nhưng vừa nhúc nhích, phía sau đã truyền đến thanh âm “muốn đi đâu? Rất nhanh sẽ lên đường”
A Sơ nhìn hốc mắt thâm quầng của hắn, đau lòng đáp “ta muốn uống nước”
Mục Thanh duỗi tay, lấy một bình nước quăng cho nàng. A Sơ lắc lắc, bên trong chỉ còn một nửa. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đây là nước hắn đã uống qua, hắn đã dùng miệng uống qua.
Mục Thanh mở to mắt, khó hiểu nhìn nàng. A Sơ cầm bình nước, nhăn nhó nói ‘không phải ngươi nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?bây giờ ngươi đưa bình nước cho ta, không phải chúng ta gián tiếp…gián tiếp”. Nhớ tới lúc bị thương, Mục Thanh cũng không cố kỵ thân phận mà băng tay cho nàng, A Sơ cười thêm ngọt ngào.
Mục Thanh nghi hoặc hỏi “ta không thẹn với lương tâm, hơn nữa khi uống nước, ngươi chỉ cần rót nước thẳng vào cổ họng là được mà”
Nhưng ít nhiều gì nước cũng dính hương vị của ngươi mà. A Sơ thầm nghĩ, tay vẫn làm theo lời hắn, ngửa cổ uống nước rồi đưa bình lại cho hắn. Mục Thanh không có nhiều tâm tư như nàng, cất bình nước, lấy một cái bánh bao đưa cho nàng, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên y bào nói “đi thôi”
A Sơ cầm cái bánh bao cứng rắn, càng thêm đau lòng cho Mục Thanh. Mục Thanh thấy nàng không ăn, cười nói “trên người ta chỉ bánh bao lạnh, muốn ăn ngon thì tới thành rồi tính sau”
Hắn nghĩ là nàng ghét bỏ? không có nha, chỉ cần là đồ của hắn, nàng đều thích. A Sơ nói “ta chỉ đang nghĩ sao ngươi không ăn?”
Mục Thanh thành khẩn trả lời “lương khô mang theo không nhiều lắm”
A Sơ lập tức dùng sức bẻ bánh bao làm hai nửa, đưa cho Mục Thanh mộ phần. Mục Thanh nhận lấy, đưa vào miệng cắn một ngụm. A Sơ cười tít mắt, bánh bao trong miệng trở nên mềm ngọt.
“Ngươi có biết sư muội ngươi đi đâu không?”
“Không biết, sư phụ nói nàng thích đến nơi có phong cảnh đẹp, cho nên bảo ta đi về phương nam mà tìm”
“Được, vậy chúng ta vừa đi ngắm cảnh vừa tìm người, nhất định sẽ giúp ngươi tìm được sư muội”
Hai người đi xuyên qua một cánh rừng Mục Thanh nói chỉ cần đi qua khu rừng này là đến thôn trấn. Đi được một nửa, Mục Thanh bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại.
“Là ngươi!” Mục Thanh đột nhiên tiến lên phía trước, A Sơ nhìn theo, thấy một nam nhân dáng người khôi ngô đang dựa người vào cây. Nam nhân nghe tiếng, đảo mắt nhìn qua, thấy Mục Thanh thì cười lạnh một tiếng, tiếp tục uống rượu.
Mục Thanh rút kiếm “lưu manh, giao thủ chỉ yêu bàn ra đây”
A Sơ tiến lên, nhẹ giọng hỏi “Mục Thanh, hắn đã làm chuyện gì mờ ám với ngươi sao?”
Mục Thanh sắc mặt giận dữ nhìn chằm chằm nam nhân đối diện, phẫn nộ đáp “hắn đùa giỡ nữ tử đàng hoàng, không phải lưu manh thì là gì”
Người kia ngưng uống rượu, rống to với Mục Thanh “ai là lưu manh? Ngươi mới là lưu manh, còn dám nói ta. Nghe cho rõ đây, ta là trộm đạo chuyên nghiệp”
Mục Thanh không thèm để ý hắn là lưu manh hay đạo tặc, chỉa kiếm vào cổ hắn “mau giao thủ chỉ yêu bàn ra đây”
Thì là lúc trước Mục Thanh nói đã đánh mất thủ chỉ yêu bàn là do bị trộm đạo lấy đi. Vì để Mục Thanh nguôi giận, A Sơ ưỡn ngực, thẳng lưng hét lớn “giao thủ chỉ yêu bàn ra, tha cho ngươi một mạng”
Nam nhân kia xăn tay áo lên, cười nói “ôi, tiểu quỷ này khẩu khí thật lớn ah, ngay cả thối đạo sĩ kia cũng không có năng lực lớn như vậy, ngươi có thể làm gì ta. Có tin ta vừa mở miệng đã giết chết các ngươi không?”
A Sơ giả bộ sợ chết “phải không?mở miệng là muốn chúng ta chết, miệng ngươi mới thối đó”
“Thối đàn bà!” Nam nhân xụ mặt, đặt ngón trỏ vào miệng thổi một tiếng vang bé nhọn, giống như muốn triệu hồi gì đó. Còn chưa kịp nghĩ thì trên cây xuất hiện nhiều vật màu đen, Mục Thanh vung trường kiếm lên, một tay bảo vệ đỉnh đầu A Sơ, nghe hắn kêu đau, nam nhân kia cười ha hả…
“Bị tang điêu của ta cắn, ngươi chờ chết đi” nam cười to, xoay người, biến mất ở trong rừng.
A Sơ cầm tay Mục Thanh xem, thấy trên tay hắn có hai dấu răng đen tuyền. Nghe nói tang điêu là do điêu tu luyện thành yêu, răng chứa nọc độc kịch liệt. Mục Thanh nhăn mi nói “không ngờ hắn còn nuôi yêu vật”. Hắn chớp mắt, đột nhiên ngã ra đất, há mồm thở dốc “yêu vật này thật là độc ác…khó chịu quá”
Tứ chi bị khí độc xâm chiếm, khí lực toàn thân chậm rãi bị khí độc cắn nuốt, Mục Thanh cố gắng mở hai mắt nhưng lại không thể, cuối cùng oanh oanh liệt liệt té xỉu.
“Mục Thanh, Mục Thanh!” A Sơ lay động thân mình hắn nhưng không thể làm hắn tỉnh lại. Nhìn vết răng độc trên cánh tay hắn. Yêu độc này quá mức mãnh liệt, chỉ chốc lát đã lan tràn toàn thân, nếu còn chần chờ, Mục Thanh chết là cái chắc.
Chẳng lẽ vì kiếp này nàng lại hạ phàm nên Mục Thanh mới phải chết sớm?nhưng trước khi đi, nàng đã hỏi Tư Mệnh, sự tình không phải vậy mà. Muốn cứu người nhưng lại không có đan dược giải yêu độc. Đúng rồi, tiên huyết. Tiên huyết có công dụng tinh lọc, nếu cho Mục Thanh uống tiên huyết, có lẽ sẽ trừ được yêu độc.
Dù thế nào cũng phải thử, nếu trước sau Mục Thanh cũng phải chết vậy thì cứ thử một lần xem sao.
Cầm lấy kiếm của Mục Thanh, A Sơ rạch một đường tên cổ tay rồi kề vào miệng Mục Thanh. Cảm giác ướt át, Mục Thanh vươn lưỡi liếm, giống như thấy ăn ngon, nên mở to miệng kề sát lại. A Sơ dùng sức nắm chặt thành quyền, cố làm cho máu chảy ra nhiều hơn, rót vào miệng hắn. Dần dần, vết đen trên cổ Mục Thanh biến mất, nhìn lên cánh tay hắn thì đã thấy khôi phục huyết sắc như bình thường.
A Sơ thở phào nhẹ nhõm, nâng Mục Thanh dậy, để hắn tựa vào thân cây, nhẹ nhàng lắc lắc. Mục Thanh đã phục hồi ý thức, chậm rãi mở mắt, cảm giác đau đớn toàn thân đã biến mất, tứ chi cũng không còn cứng đờ nữa. Vừa rồi hắn đã nghĩ mình chết chắc rồi, không ngờ lại tránh được một kiếp. Trước mắt, A Sơ đang lo lắng nhìn hắn, chẳng lẽ độc trên người là do nàng giải? nàng rốt cuộc là ai?
A Sơ thấy hắn đã tỉnh thì cao hứng vô cùng, đột nhiên hắn nắm cổ tay nàng, chất vấn “ngươi giải độc cho ta? Ngươi rốt cuộc là ai?’
A Sơ chột dạ nhưng rất nhanh đã khôi phục sắc mặt, nghiêm túc ưu thương nói ‘trước khi xuất môn, ta có mang theo một viên hộ tâm hoàn, có công hiệu cải tử hồi sinh, vô cùng trân quý. Ta đã cho ngươi uống nên mới giải được yêu độc trên người ngươi, giờ ngươi lại hoài nghi ta, thật khiến cho người ta thương tâm nha”. Vừa nói, vừa nghĩ: tiểu tử này nhạy cảm quá đi, đến giờ vẫn còn hoài nghi mình.
Bị A Sơ dây dưa, lúc đầu Mục Thanh có chút phiền chán nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt nàng thực sự như thế, không khỏi ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi vẫn cự tuyệt “ta có thể một mình tìm sư muội”
“Vì sao ngươi phải tìm sư muội? nàng bị người ta bắt đi sao?”
Mục Thanh lắc đầu, thở dài “nàng bỏ trốn khỏi núi, sư phụ nói cởi chuông cần phải tìm người buộc chuông, cho nên ta phải đi tìm nàng”
Cởi chuông cần phải tìm người buộc chuông. Nghĩa là sư muội hắn vì hắn mà bỏ khỏi núi?bằng trực giá của nữ nhân, hơn phân nửa là vấn đề tình cảm rồi. Đang lúc trong lòng không thoải mái, A Sơ vẫn quyết định giúp Mục Thanh tìm được sư muội. Nàng hỏi “ngươi có biết vì sao nàng rời núi bỏ đi không?”
Mục Thanh lắc đầu “nàng giống y chang ngươi, rất mạc danh kỳ diệu”
Nghe vậy, A Sơ khụ một tiếng, tự nhủ mình không nên so đo với hắn, ôn tồn hòa khí hỏi tiếp “nếu ngươi không biết nguyên nhân nàng trốn đi thì làm cách nào khuyên nào trở về, cởi chuông như thế nào?Sư muội ngươi là nữ tử, ta cũng là nữ tử, nữ tử hiểu tâm của nữ tử nhất, nữ tử cũng dễ mở lòng với nhau nhất. Cho nên ngươi cần có ta hỗ trợ”
Mục Thanh lẳng lặng nhìn nàng, dường như đang suy nghĩ lời nàng nói, thấy vẻ mặt chờ mong của nàng, hắn có chút khó hiểu lại có chút lúng túng nói “tuy ta không hiểu ngươi muốn nói gì, nhưng nghe qua rất có đạo lý”
A Sơ thấp giọng hỏi “ngươi đang khinh bỉ ta sao?”
Mục Thanh lắc đầu “Đây là phát ra từ nội tâm .” Hắn dừng một chút, sau đó gật đầu ‘vậy..chuyện này làm phiền ngươi”
A Sơ vui vẻ, hai mắt sáng ngời “không phiền, chỉ cần đến lúc đó ngươi dẫn ta cùng về Mao Sơn là được rồi”
Mục Thanh gật đầu “nếu trên đường ngươi biểu hiện tốt, nhất định lúc đó ta sẽ ở trước mặt sư phụ nói giùm ngươi mấy câu”
“Một lời đã định!”
Sắc trời tối dần, hai người đi nhanh, tìm một chỗ trú chân. Mục Thanh ngồi trên chiếu, lời nói thấm thía “lấy trời làm nhà, ngươi tu đạo phải ghi nhớ”
A Sơ ngồi xuống bên cạnh “được, đây là bài học thứ nhất của ta”
Tìm một ít cỏ đốt lên để sưởi ấm, làm cho không khí ấm hơn hẳn. Vây quanh đống lửa, Mục Thanh nói “ngươi ngủ đi, ở nơi này ban đêm thường có dã thú lui tới, cho nên ta phải duy trì sự thanh tỉnh”
Nghe hắn nói vậy, A Sơ có chút đau lòng “nếu ngươi một mình ở bên ngoài cũng như thế này sao?”
“Bình thường ta ngủ rất sâu nhưng hôm nay có ngươi đi theo ta, ta có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho ngươi”
“Vậy ta thức cùng ngươi”
Mục Thanh lạnh lùng nói “nếu ngươi không ngủ, muốn gác đêm vậy thì gác đi, ta ngủ”
A Sơ nghe vậy, lập tức nằm xuống ngủ. Lần đầu tiên sống cảnh màn trời chiếu đất, tuy ở bên cạnh Mục Thanh nhưng nàng vẫn không an tâm. Mục Thanh tâm tư khó dò, nói không chừng sẽ bỏ chạy lúc nàng đang ngủ. Mơ mờ màng màng tỉnh lại thấy chân trời đã tờ mờ sáng, ngọn lửa cũng sắp tắt, Mục Thanh đang nhắm mắt an thần.
A Sơ có chút khát nước, muốn nhìn chung quanh có dòng suối hay không nhưng vừa nhúc nhích, phía sau đã truyền đến thanh âm “muốn đi đâu? Rất nhanh sẽ lên đường”
A Sơ nhìn hốc mắt thâm quầng của hắn, đau lòng đáp “ta muốn uống nước”
Mục Thanh duỗi tay, lấy một bình nước quăng cho nàng. A Sơ lắc lắc, bên trong chỉ còn một nửa. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đây là nước hắn đã uống qua, hắn đã dùng miệng uống qua.
Mục Thanh mở to mắt, khó hiểu nhìn nàng. A Sơ cầm bình nước, nhăn nhó nói ‘không phải ngươi nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?bây giờ ngươi đưa bình nước cho ta, không phải chúng ta gián tiếp…gián tiếp”. Nhớ tới lúc bị thương, Mục Thanh cũng không cố kỵ thân phận mà băng tay cho nàng, A Sơ cười thêm ngọt ngào.
Mục Thanh nghi hoặc hỏi “ta không thẹn với lương tâm, hơn nữa khi uống nước, ngươi chỉ cần rót nước thẳng vào cổ họng là được mà”
Nhưng ít nhiều gì nước cũng dính hương vị của ngươi mà. A Sơ thầm nghĩ, tay vẫn làm theo lời hắn, ngửa cổ uống nước rồi đưa bình lại cho hắn. Mục Thanh không có nhiều tâm tư như nàng, cất bình nước, lấy một cái bánh bao đưa cho nàng, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên y bào nói “đi thôi”
A Sơ cầm cái bánh bao cứng rắn, càng thêm đau lòng cho Mục Thanh. Mục Thanh thấy nàng không ăn, cười nói “trên người ta chỉ bánh bao lạnh, muốn ăn ngon thì tới thành rồi tính sau”
Hắn nghĩ là nàng ghét bỏ? không có nha, chỉ cần là đồ của hắn, nàng đều thích. A Sơ nói “ta chỉ đang nghĩ sao ngươi không ăn?”
Mục Thanh thành khẩn trả lời “lương khô mang theo không nhiều lắm”
A Sơ lập tức dùng sức bẻ bánh bao làm hai nửa, đưa cho Mục Thanh mộ phần. Mục Thanh nhận lấy, đưa vào miệng cắn một ngụm. A Sơ cười tít mắt, bánh bao trong miệng trở nên mềm ngọt.
“Ngươi có biết sư muội ngươi đi đâu không?”
“Không biết, sư phụ nói nàng thích đến nơi có phong cảnh đẹp, cho nên bảo ta đi về phương nam mà tìm”
“Được, vậy chúng ta vừa đi ngắm cảnh vừa tìm người, nhất định sẽ giúp ngươi tìm được sư muội”
Hai người đi xuyên qua một cánh rừng Mục Thanh nói chỉ cần đi qua khu rừng này là đến thôn trấn. Đi được một nửa, Mục Thanh bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại.
“Là ngươi!” Mục Thanh đột nhiên tiến lên phía trước, A Sơ nhìn theo, thấy một nam nhân dáng người khôi ngô đang dựa người vào cây. Nam nhân nghe tiếng, đảo mắt nhìn qua, thấy Mục Thanh thì cười lạnh một tiếng, tiếp tục uống rượu.
Mục Thanh rút kiếm “lưu manh, giao thủ chỉ yêu bàn ra đây”
A Sơ tiến lên, nhẹ giọng hỏi “Mục Thanh, hắn đã làm chuyện gì mờ ám với ngươi sao?”
Mục Thanh sắc mặt giận dữ nhìn chằm chằm nam nhân đối diện, phẫn nộ đáp “hắn đùa giỡ nữ tử đàng hoàng, không phải lưu manh thì là gì”
Người kia ngưng uống rượu, rống to với Mục Thanh “ai là lưu manh? Ngươi mới là lưu manh, còn dám nói ta. Nghe cho rõ đây, ta là trộm đạo chuyên nghiệp”
Mục Thanh không thèm để ý hắn là lưu manh hay đạo tặc, chỉa kiếm vào cổ hắn “mau giao thủ chỉ yêu bàn ra đây”
Thì là lúc trước Mục Thanh nói đã đánh mất thủ chỉ yêu bàn là do bị trộm đạo lấy đi. Vì để Mục Thanh nguôi giận, A Sơ ưỡn ngực, thẳng lưng hét lớn “giao thủ chỉ yêu bàn ra, tha cho ngươi một mạng”
Nam nhân kia xăn tay áo lên, cười nói “ôi, tiểu quỷ này khẩu khí thật lớn ah, ngay cả thối đạo sĩ kia cũng không có năng lực lớn như vậy, ngươi có thể làm gì ta. Có tin ta vừa mở miệng đã giết chết các ngươi không?”
A Sơ giả bộ sợ chết “phải không?mở miệng là muốn chúng ta chết, miệng ngươi mới thối đó”
“Thối đàn bà!” Nam nhân xụ mặt, đặt ngón trỏ vào miệng thổi một tiếng vang bé nhọn, giống như muốn triệu hồi gì đó. Còn chưa kịp nghĩ thì trên cây xuất hiện nhiều vật màu đen, Mục Thanh vung trường kiếm lên, một tay bảo vệ đỉnh đầu A Sơ, nghe hắn kêu đau, nam nhân kia cười ha hả…
“Bị tang điêu của ta cắn, ngươi chờ chết đi” nam cười to, xoay người, biến mất ở trong rừng.
A Sơ cầm tay Mục Thanh xem, thấy trên tay hắn có hai dấu răng đen tuyền. Nghe nói tang điêu là do điêu tu luyện thành yêu, răng chứa nọc độc kịch liệt. Mục Thanh nhăn mi nói “không ngờ hắn còn nuôi yêu vật”. Hắn chớp mắt, đột nhiên ngã ra đất, há mồm thở dốc “yêu vật này thật là độc ác…khó chịu quá”
Tứ chi bị khí độc xâm chiếm, khí lực toàn thân chậm rãi bị khí độc cắn nuốt, Mục Thanh cố gắng mở hai mắt nhưng lại không thể, cuối cùng oanh oanh liệt liệt té xỉu.
“Mục Thanh, Mục Thanh!” A Sơ lay động thân mình hắn nhưng không thể làm hắn tỉnh lại. Nhìn vết răng độc trên cánh tay hắn. Yêu độc này quá mức mãnh liệt, chỉ chốc lát đã lan tràn toàn thân, nếu còn chần chờ, Mục Thanh chết là cái chắc.
Chẳng lẽ vì kiếp này nàng lại hạ phàm nên Mục Thanh mới phải chết sớm?nhưng trước khi đi, nàng đã hỏi Tư Mệnh, sự tình không phải vậy mà. Muốn cứu người nhưng lại không có đan dược giải yêu độc. Đúng rồi, tiên huyết. Tiên huyết có công dụng tinh lọc, nếu cho Mục Thanh uống tiên huyết, có lẽ sẽ trừ được yêu độc.
Dù thế nào cũng phải thử, nếu trước sau Mục Thanh cũng phải chết vậy thì cứ thử một lần xem sao.
Cầm lấy kiếm của Mục Thanh, A Sơ rạch một đường tên cổ tay rồi kề vào miệng Mục Thanh. Cảm giác ướt át, Mục Thanh vươn lưỡi liếm, giống như thấy ăn ngon, nên mở to miệng kề sát lại. A Sơ dùng sức nắm chặt thành quyền, cố làm cho máu chảy ra nhiều hơn, rót vào miệng hắn. Dần dần, vết đen trên cổ Mục Thanh biến mất, nhìn lên cánh tay hắn thì đã thấy khôi phục huyết sắc như bình thường.
A Sơ thở phào nhẹ nhõm, nâng Mục Thanh dậy, để hắn tựa vào thân cây, nhẹ nhàng lắc lắc. Mục Thanh đã phục hồi ý thức, chậm rãi mở mắt, cảm giác đau đớn toàn thân đã biến mất, tứ chi cũng không còn cứng đờ nữa. Vừa rồi hắn đã nghĩ mình chết chắc rồi, không ngờ lại tránh được một kiếp. Trước mắt, A Sơ đang lo lắng nhìn hắn, chẳng lẽ độc trên người là do nàng giải? nàng rốt cuộc là ai?
A Sơ thấy hắn đã tỉnh thì cao hứng vô cùng, đột nhiên hắn nắm cổ tay nàng, chất vấn “ngươi giải độc cho ta? Ngươi rốt cuộc là ai?’
A Sơ chột dạ nhưng rất nhanh đã khôi phục sắc mặt, nghiêm túc ưu thương nói ‘trước khi xuất môn, ta có mang theo một viên hộ tâm hoàn, có công hiệu cải tử hồi sinh, vô cùng trân quý. Ta đã cho ngươi uống nên mới giải được yêu độc trên người ngươi, giờ ngươi lại hoài nghi ta, thật khiến cho người ta thương tâm nha”. Vừa nói, vừa nghĩ: tiểu tử này nhạy cảm quá đi, đến giờ vẫn còn hoài nghi mình.