Ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng mở ra một cánh cửa đá cao hai thước,A Sơ híp mắt cho thích ứng với ánh sáng, sau đó nhìn thoáng qua bên trong, sợ đến ngây người.
Phía sau thạch bích là một mảnh thế ngoại đào viên.
Ánh nắng tươi sáng, hoa đào nở rộ, tiểu trúc thanh lưu, tiểu đình tinh tế. Hương hoa đào tản ra thản nhiên trong gió, A Sơ tiến lên, ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh mây trắng. Kỳ lạ, sao có thể nhìn thấy bầu trời, còn là đang lúc ban ngày. Thực sự rất kỳ quái.
Đi dọc theo con đường nhỏ đầy cánh hoa rơi, gió nhẹ mơn man, tiếng chim xen lẫn mùi hoa, mành trướng nơi tiêu đình phiêu lãng trong gió, trên bàn còn có một bộ ly trà. Nơi này có người ở? A Sơ tiến thêm hai bước, ôn nhu nói “có ai ở đây không?”
Không ai đáp lại
A Sơ lại đi đến bên tiểu trúc “tiểu nữ tử đi lạc vào đây, mong chủ nhân của đào viên thứ lỗi”
Bốn bề vẫn im lặng.
A Sơ đi đến hành lang, cẩn thận đẩy cửa tiểu trúc ra, nào ngờ cánh cửa không khóa, một làn gió thổi tới, đẩy hai cánh cửa ra hai bên.
Trong phòng bố trí rất tinh xảo, trước cửa là một cái bàn lớn, bên trên có một cái tương mãn ngũ sắc bảo thạch mộc tương. A Sơ tò mò nhìn mộc tương một lát, sau đó dạo quanh các phòng trong tiểu trúc, các căn phòng ở đây đều không khóa, có đủ phòng khách, phòng tắm, thư phòng…nhưng vẫn không phát hiện một bóng người nào.
A Sơ quay lại phòng, tò mò gõ lên mộc tương, thanh âm thanh thúy chứng tỏ bên trong không có nhiều đồ vật, cẩn thận cầm lên thì thấy cũng không nặng lắm. Bên trên mộc tương có một móc sắt nhưng không có khóa, A Sơ hơi nhích người ra, lấy tay ấn vào một chỗ trên mộc tương để phòng ngừa có cơ quan. Mộc tương phát ra mùi hương thản nhiên, nhìn vào trong thì thấy có một tờ giấy.
A Sơ tò mò mở xem thử, bên trong là nét chữ khải xinh đẹp, phóng khoáng
“Xuân hoa thu nguyệt phán người về, thư vài lần. Tự tự châu ngọc, hóa thành tấc tấc tương tư bụi.”
“Tương tư khấu, nhịp nhàng ăn khớp. Đồng tâm kết, tâm tâm tướng kết. Quân chưa về, khi nào về, dặn bảo ta tương tư đồng tâm, quân hay không tương tư lại cùng tâm?”
Như là hạ bút thành văn, hoặc là viết thư lại gởi gắm nổi lòng tương tư, khiến người khác đau lòng. Ký tên lạ chính là Lục La. Thì ra nàng ở đây chờ tình lang, không thể nói những lời trong lòng cho hắn nghe, đành gởi gắm vào nét bút. Nhưng sự chờ đợi của nàng không đổi được hạnh phúc, mà còn bị giam trong ao thiết thật tàn nhẫn. Tình lang của nàng là ai? Sao hắn không đến cứu nàng? Hay phải nói là vì sao có thể tình lang nàng ngày đêm trông đợi đã giam nàng trong ao thiết.
Nhìn kỹ, phát hiện đáy rương còn có mấy tờ giấy bị nhăn khác, mở ra thì thấy bên trong chỉ viết hai cái tên: Lục La và Thanh Dật.
Thanh Dật chính là tên của sư phụ Mộ Khanh.
Lục La nói Mộ Khanh và Hoặc Quân đều là con của nàng, mà bọn họ lại được Thanh Dật tiên nhân thu làm đồ đệ, như vậy người vây khốn Lục La ở chỗ này có khả năng là Thanh Dật tiên nhân. Nhưng Thái Thượng Lão Quân lại nói Thanh Dật tiên quân cũng thích Lục La, đem người trong lòng mình giam vào trong ao thiết, làm cho nàng cả đời không thể thoát ra được là chuyện tàn nhẫn tới mức nào, trừ phi là hận thấu xương nếu không sao có thể xuống tay cho được. nếu Thanh Dật tiên nhân hận Lục La như vậy, sao lại thu Hoặc Quân và Mộ Khanh làm đồ đệ? Xâu chuỗi mọi chuyện, chẳng lẽ Thanh Dật tiên quân chính là tình lang của Lục La, là phụ thân của Mộ Khanh và Hoặc Quân? Nơi thế ngoại đào viên này là chỗ bọn họ trú ngụ, chỉ có ở đây mới không bị Ma giới và Thiên giới ngăn trở, cho nên Thái Thượng Lão Quân đã không biết Thanh Dật tiên quân và Lục La đã bí mật kết hôn.
Nhớ lại hàng chữ khắc trên thạch bích : nhất trần cốt vì tiên, nhị trần cốt vì ma, lưỡng đạo chung tu hợp, thiên địa vô tranh. Đây chẳng phải là ước muốn cho Ma giới và Thiên giới hợp thành một thể sao? Kiếp trước, Hoặc Quân từng nói sư phụ bọn họ đưa Mộ Khanh và hắn đến Thiên giới và Ma giới là vì muốn thống nhất hai giới. A Sơ vỗ đầu. Trí tưởng tượng của nàng thật phong phú ah, nhưng nếu thật là vậy, nguyên nhân nào đã khiến hai người từng yêu nhau lại trở mặt thành thù?
Dù sao cũng chỉ là suy đoán, A Sơ không dám khẳng định nhưng chỉ cần nghĩ tới Thanh Dật tiên quân là phụ thân của Mộ Khanh và Hoặc Quân, là tình lang của Lục La, thậm chí là người đã tàn nhẫn giam Lục La trong ao thiết, A Sơ liền thấy toàn thân lạnh run. Đó là dạng nam nhân gì mới có thể hạ thủ ngoan độc với nữ nhân mình yêu thích như vậy, có thể lợi dụng đứa nhỏ của mình ý đồ thống nhất hai giới Thiên Ma…
A Sơ đặt lại mấy tờ giấy vào thùng, muốn tìm thêm manh mối thì thấy có một vỏ sò màu vàng kim.
Vỏ sò này có ý nghĩa gì?
A Sơ đưa tay cầm lấy nhưng vỏ sò đã bị đính chặt vào đáy hòm, nàng dùng sức xoay xoay, một lát mới lấy được. A Sơ nhìn thật kỹ, thấy vỏ sò này như là dùng vàng làm ra, lại giống như là vỏ sò tự nhiên. Dùng móng tay cào cào lên miệng vỏ sò, nhưng vỏ sò lại khép kín, một cộng tóc cũng không thể chui vào.
Đang lúc nghiên cứu thì ánh sáng trước mắt trở nên tối sầm, nhã gian tinh xảo chậm rãi phiêu tán, mộc tương cũng mấy tờ giấy cũng dần dần tan rã, tiểu đình bên ngoài cũng không còn thấy nữa. Không còn tiếng chim, không có hoa đào, dưới chân trống rỗng, chỉ lưu lại một mình kim vỏ sò.
Thì ra nơi này là ảo cảnh, hèn chi hơn mười vạn năm không có người ở vẫn không nhiễm hạt bụi nào. A Sơ nắm kim vỏ sò, có lẽ vì nàng chạm vào nó nên mới hủy đi ảo cảnh. A Sô cảm thấy rất có lễ, thi lễ vài lần, sau đó cầm theo vỏ sò đi ra. Ảo cảnh biến mất, đèn chong cũng sáng trở lại. A Sơ đi ra cửa địa động, quay đầu nhìn bức họa trên thạch bích lần nữa mới phi thân lên hòn đá. Cánh cửa mở ra, A Sơ đằng vân quay về khách điếm cũng vừa lúc gà gáy sáng.
Trở lại khách điếm, A Sơ ngủ một mạch cho đến khi Hoắc Quân gõ cửa phòng, thúc giục đi ăn sáng, A Sơ mới xoa xoa hai mắt đi xuống lầu.
Nhìn thấy A Sơ, Mục Thanh và Hoắc Quân đều ngẩn người, sau đó Mục Thanh tiếp tục cúi đầu ăn bánh bao, Hoắc Quân thì trừng mắt hỏi nàng “A Sơ, tối qua ngươi đi ăn trộm sao? hai mắt thâm quầng kìa”
A Sơ mệt mỏi híp mắt, câu hỏi của Hoắc Quân giống như tiếng trống thức tỉnh nàng, vội vàng chạy về phòng soi gương, quả nhiên thấy hai mắt thâm quần. Nhớ tới phương pháp trang điểm trước kia Ngọc Cẩm đã dạy nàng, A Sơ che giấu quầng thâm rồi mới yên tâm đi xuống lầu. Hoắc Quân và Mục Thanh đã ăn no, đang ngồi uống trà. Sắc mặt Mục Thanh không tốt lắm, khóe miệng chảy dài, nhìn vừa đen vừa thối.
A Sơ ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi cười nói “Mục Thanh, hôm nay chúng ta đi đâu?”
Mục Thanh không nói gì, Hoắc Quân lại thất kinh hỏi “ngươi còn muốn đi chung với chúng ta? Sư huynh ta nói, ăn xong bữa cơm này, chúng ta sẽ chia tay”
A Sơ ngừng tay lấy bánh bao, kinh ngạc nhìn Mục Thanh. Mục Thanh gật đầu “chúng ta mục đích bất đồng, có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu, cho nên vẫn nên chia tay đi”
A Sơ bỏ bánh bao xuống, nén giận nói “hôm qua ta nêu ý kiến với ngươi là muốn mọi người cùng nói đạo lý, thấy đúng thì nhận, không thì cứ làm theo ý mình. Nếu mỗi lần có người bất đồng ý kiến với ngươi, ngươi đều lựa chọn buông tha hay là trốn tránh sao?”
Mục Thanh ngước mắt lên, còn thực sự nhìn nàng “ta không có từ bỏ cũng không trốn tránh. Ta chỉ cảm thấy…người tu đạo khác với người thường là vậy. Người thường có thể lựa chọn hoàn thành tư dục của mình nhưng người tu đạo thì không, hắn không thể. Có thể ngươi cũng có ý đúng, ta không có thực sự lắng nghe sư muội đến tột cùng muốn gì, đợi sau khi ta tìm được nàng, ta nhất định sẽ hỏi rõ ràng”
Cũng phải, người ngoài cuộc sẽ không hiểu hết được, Mục Thanh nói cũng không phải không có lý, giống như Thiên đế từng nói với bọn họ, phải lấy đại cục làm trọng. Trước kia, khi Mộ Khanh còn là quân sư thường vì chuyện tư làm trễ đại sữ, Thiên đế tức giận không ít, lần này lại khiến Mộ Khanh hoàn toàn thay đổi tính tình. Nhưng nghe hắn nói xong câu cuối, A Sơ lại thấy không phục “ngươi…ngươi không nên hỏi đường đột, sư muội ngươi sẽ thẹn thùng, đến lúc đó sẽ khẩu thị tâm phi”
Mục Thanh nhăn mi, khó hiểu nói “ta không hiểu. Ta không hỏi thì nói ta không để ý người khác, ta hỏi thì bảo nàng sẽ khẩu thị tâm phi. Như vậy, hỏi hay không hỏi có gì khác nhau đâu?”
Nữ nhân là sinh vật kỳ quái, điểm này A Sơ cũng không biết nên giải thích thế nào.
Hoắc Quân thật ra hiểu được, vỗ vỗ vai Mục Thanh “sư huynh, cũng không phải ai cũng vậy, nam nhân chúng ta sẽ không vậy. Ngươi hỏi, ta đáp, rất rõ ràng”
Mục Thanh gật đầu “hảo sư đệ”
A Sơ bĩu môi, hỏi “ta cũng không muốn mỗi người mỗi ngả, vì sao ngươi lại quyết định một mình?”
Nghe vậy, Mục Thanh trầm ngâm nói “kết bạn với nhau cần phải người tình ta nguyện, ngươi có thể đi theo, ta cũng có thể cự tuyệt”
A Sơ đứng lên, trợn mắt hỏi “nghĩa là ngươi vẫn cự tuyệt ta? Kiên trì đi đường của mình?”
Chống lại tầm mắt của nàng, Mục Thanh nhíu mi, vẫn gật đầu.
Quá mức nhẫn tâm mà. Vụ này A Sơ nàng nhớ kỹ, sau này hắn trở về vị trí cũ sẽ tính sổ sau. A Sơ cầm lấy bánh bao, yên lặng đi ra đại môn, tính đến Tây hải.
Hoắc Quân ở phía sau gọi nàng nhưng Mục Thanh lại ngăn hắn lại ,A Sơ càng thêm tức giận, gia tăng cước bộ, biến mất ở đầu đường.
Kim vỏ sò là đồ tự nhiên, có lẽ Tây Hải Long Vương biết rõ nhất. A Sơ về Thiên giới lấy Định Thủy châu trước, thuận tiện mang theo một con tiểu kê làm quà rồi vội vàng chạy tới Tây hải.
Ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng mở ra một cánh cửa đá cao hai thước,A Sơ híp mắt cho thích ứng với ánh sáng, sau đó nhìn thoáng qua bên trong, sợ đến ngây người.
Phía sau thạch bích là một mảnh thế ngoại đào viên.
Ánh nắng tươi sáng, hoa đào nở rộ, tiểu trúc thanh lưu, tiểu đình tinh tế. Hương hoa đào tản ra thản nhiên trong gió, A Sơ tiến lên, ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh mây trắng. Kỳ lạ, sao có thể nhìn thấy bầu trời, còn là đang lúc ban ngày. Thực sự rất kỳ quái.
Đi dọc theo con đường nhỏ đầy cánh hoa rơi, gió nhẹ mơn man, tiếng chim xen lẫn mùi hoa, mành trướng nơi tiêu đình phiêu lãng trong gió, trên bàn còn có một bộ ly trà. Nơi này có người ở? A Sơ tiến thêm hai bước, ôn nhu nói “có ai ở đây không?”
Không ai đáp lại
A Sơ lại đi đến bên tiểu trúc “tiểu nữ tử đi lạc vào đây, mong chủ nhân của đào viên thứ lỗi”
Bốn bề vẫn im lặng.
A Sơ đi đến hành lang, cẩn thận đẩy cửa tiểu trúc ra, nào ngờ cánh cửa không khóa, một làn gió thổi tới, đẩy hai cánh cửa ra hai bên.
Trong phòng bố trí rất tinh xảo, trước cửa là một cái bàn lớn, bên trên có một cái tương mãn ngũ sắc bảo thạch mộc tương. A Sơ tò mò nhìn mộc tương một lát, sau đó dạo quanh các phòng trong tiểu trúc, các căn phòng ở đây đều không khóa, có đủ phòng khách, phòng tắm, thư phòng…nhưng vẫn không phát hiện một bóng người nào.
A Sơ quay lại phòng, tò mò gõ lên mộc tương, thanh âm thanh thúy chứng tỏ bên trong không có nhiều đồ vật, cẩn thận cầm lên thì thấy cũng không nặng lắm. Bên trên mộc tương có một móc sắt nhưng không có khóa, A Sơ hơi nhích người ra, lấy tay ấn vào một chỗ trên mộc tương để phòng ngừa có cơ quan. Mộc tương phát ra mùi hương thản nhiên, nhìn vào trong thì thấy có một tờ giấy.
A Sơ tò mò mở xem thử, bên trong là nét chữ khải xinh đẹp, phóng khoáng
“Xuân hoa thu nguyệt phán người về, thư vài lần. Tự tự châu ngọc, hóa thành tấc tấc tương tư bụi.”
“Tương tư khấu, nhịp nhàng ăn khớp. Đồng tâm kết, tâm tâm tướng kết. Quân chưa về, khi nào về, dặn bảo ta tương tư đồng tâm, quân hay không tương tư lại cùng tâm?”
Như là hạ bút thành văn, hoặc là viết thư lại gởi gắm nổi lòng tương tư, khiến người khác đau lòng. Ký tên lạ chính là Lục La. Thì ra nàng ở đây chờ tình lang, không thể nói những lời trong lòng cho hắn nghe, đành gởi gắm vào nét bút. Nhưng sự chờ đợi của nàng không đổi được hạnh phúc, mà còn bị giam trong ao thiết thật tàn nhẫn. Tình lang của nàng là ai? Sao hắn không đến cứu nàng? Hay phải nói là vì sao có thể tình lang nàng ngày đêm trông đợi đã giam nàng trong ao thiết.
Nhìn kỹ, phát hiện đáy rương còn có mấy tờ giấy bị nhăn khác, mở ra thì thấy bên trong chỉ viết hai cái tên: Lục La và Thanh Dật.
Thanh Dật chính là tên của sư phụ Mộ Khanh.
Lục La nói Mộ Khanh và Hoặc Quân đều là con của nàng, mà bọn họ lại được Thanh Dật tiên nhân thu làm đồ đệ, như vậy người vây khốn Lục La ở chỗ này có khả năng là Thanh Dật tiên nhân. Nhưng Thái Thượng Lão Quân lại nói Thanh Dật tiên quân cũng thích Lục La, đem người trong lòng mình giam vào trong ao thiết, làm cho nàng cả đời không thể thoát ra được là chuyện tàn nhẫn tới mức nào, trừ phi là hận thấu xương nếu không sao có thể xuống tay cho được. nếu Thanh Dật tiên nhân hận Lục La như vậy, sao lại thu Hoặc Quân và Mộ Khanh làm đồ đệ? Xâu chuỗi mọi chuyện, chẳng lẽ Thanh Dật tiên quân chính là tình lang của Lục La, là phụ thân của Mộ Khanh và Hoặc Quân? Nơi thế ngoại đào viên này là chỗ bọn họ trú ngụ, chỉ có ở đây mới không bị Ma giới và Thiên giới ngăn trở, cho nên Thái Thượng Lão Quân đã không biết Thanh Dật tiên quân và Lục La đã bí mật kết hôn.
Nhớ lại hàng chữ khắc trên thạch bích : nhất trần cốt vì tiên, nhị trần cốt vì ma, lưỡng đạo chung tu hợp, thiên địa vô tranh. Đây chẳng phải là ước muốn cho Ma giới và Thiên giới hợp thành một thể sao? Kiếp trước, Hoặc Quân từng nói sư phụ bọn họ đưa Mộ Khanh và hắn đến Thiên giới và Ma giới là vì muốn thống nhất hai giới. A Sơ vỗ đầu. Trí tưởng tượng của nàng thật phong phú ah, nhưng nếu thật là vậy, nguyên nhân nào đã khiến hai người từng yêu nhau lại trở mặt thành thù?
Dù sao cũng chỉ là suy đoán, A Sơ không dám khẳng định nhưng chỉ cần nghĩ tới Thanh Dật tiên quân là phụ thân của Mộ Khanh và Hoặc Quân, là tình lang của Lục La, thậm chí là người đã tàn nhẫn giam Lục La trong ao thiết, A Sơ liền thấy toàn thân lạnh run. Đó là dạng nam nhân gì mới có thể hạ thủ ngoan độc với nữ nhân mình yêu thích như vậy, có thể lợi dụng đứa nhỏ của mình ý đồ thống nhất hai giới Thiên Ma…
A Sơ đặt lại mấy tờ giấy vào thùng, muốn tìm thêm manh mối thì thấy có một vỏ sò màu vàng kim.
Vỏ sò này có ý nghĩa gì?
A Sơ đưa tay cầm lấy nhưng vỏ sò đã bị đính chặt vào đáy hòm, nàng dùng sức xoay xoay, một lát mới lấy được. A Sơ nhìn thật kỹ, thấy vỏ sò này như là dùng vàng làm ra, lại giống như là vỏ sò tự nhiên. Dùng móng tay cào cào lên miệng vỏ sò, nhưng vỏ sò lại khép kín, một cộng tóc cũng không thể chui vào.
Đang lúc nghiên cứu thì ánh sáng trước mắt trở nên tối sầm, nhã gian tinh xảo chậm rãi phiêu tán, mộc tương cũng mấy tờ giấy cũng dần dần tan rã, tiểu đình bên ngoài cũng không còn thấy nữa. Không còn tiếng chim, không có hoa đào, dưới chân trống rỗng, chỉ lưu lại một mình kim vỏ sò.
Thì ra nơi này là ảo cảnh, hèn chi hơn mười vạn năm không có người ở vẫn không nhiễm hạt bụi nào. A Sơ nắm kim vỏ sò, có lẽ vì nàng chạm vào nó nên mới hủy đi ảo cảnh. A Sô cảm thấy rất có lễ, thi lễ vài lần, sau đó cầm theo vỏ sò đi ra. Ảo cảnh biến mất, đèn chong cũng sáng trở lại. A Sơ đi ra cửa địa động, quay đầu nhìn bức họa trên thạch bích lần nữa mới phi thân lên hòn đá. Cánh cửa mở ra, A Sơ đằng vân quay về khách điếm cũng vừa lúc gà gáy sáng.
Trở lại khách điếm, A Sơ ngủ một mạch cho đến khi Hoắc Quân gõ cửa phòng, thúc giục đi ăn sáng, A Sơ mới xoa xoa hai mắt đi xuống lầu.
Nhìn thấy A Sơ, Mục Thanh và Hoắc Quân đều ngẩn người, sau đó Mục Thanh tiếp tục cúi đầu ăn bánh bao, Hoắc Quân thì trừng mắt hỏi nàng “A Sơ, tối qua ngươi đi ăn trộm sao? hai mắt thâm quầng kìa”
A Sơ mệt mỏi híp mắt, câu hỏi của Hoắc Quân giống như tiếng trống thức tỉnh nàng, vội vàng chạy về phòng soi gương, quả nhiên thấy hai mắt thâm quần. Nhớ tới phương pháp trang điểm trước kia Ngọc Cẩm đã dạy nàng, A Sơ che giấu quầng thâm rồi mới yên tâm đi xuống lầu. Hoắc Quân và Mục Thanh đã ăn no, đang ngồi uống trà. Sắc mặt Mục Thanh không tốt lắm, khóe miệng chảy dài, nhìn vừa đen vừa thối.
A Sơ ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi cười nói “Mục Thanh, hôm nay chúng ta đi đâu?”
Mục Thanh không nói gì, Hoắc Quân lại thất kinh hỏi “ngươi còn muốn đi chung với chúng ta? Sư huynh ta nói, ăn xong bữa cơm này, chúng ta sẽ chia tay”
A Sơ ngừng tay lấy bánh bao, kinh ngạc nhìn Mục Thanh. Mục Thanh gật đầu “chúng ta mục đích bất đồng, có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu, cho nên vẫn nên chia tay đi”
A Sơ bỏ bánh bao xuống, nén giận nói “hôm qua ta nêu ý kiến với ngươi là muốn mọi người cùng nói đạo lý, thấy đúng thì nhận, không thì cứ làm theo ý mình. Nếu mỗi lần có người bất đồng ý kiến với ngươi, ngươi đều lựa chọn buông tha hay là trốn tránh sao?”
Mục Thanh ngước mắt lên, còn thực sự nhìn nàng “ta không có từ bỏ cũng không trốn tránh. Ta chỉ cảm thấy…người tu đạo khác với người thường là vậy. Người thường có thể lựa chọn hoàn thành tư dục của mình nhưng người tu đạo thì không, hắn không thể. Có thể ngươi cũng có ý đúng, ta không có thực sự lắng nghe sư muội đến tột cùng muốn gì, đợi sau khi ta tìm được nàng, ta nhất định sẽ hỏi rõ ràng”
Cũng phải, người ngoài cuộc sẽ không hiểu hết được, Mục Thanh nói cũng không phải không có lý, giống như Thiên đế từng nói với bọn họ, phải lấy đại cục làm trọng. Trước kia, khi Mộ Khanh còn là quân sư thường vì chuyện tư làm trễ đại sữ, Thiên đế tức giận không ít, lần này lại khiến Mộ Khanh hoàn toàn thay đổi tính tình. Nhưng nghe hắn nói xong câu cuối, A Sơ lại thấy không phục “ngươi…ngươi không nên hỏi đường đột, sư muội ngươi sẽ thẹn thùng, đến lúc đó sẽ khẩu thị tâm phi”
Mục Thanh nhăn mi, khó hiểu nói “ta không hiểu. Ta không hỏi thì nói ta không để ý người khác, ta hỏi thì bảo nàng sẽ khẩu thị tâm phi. Như vậy, hỏi hay không hỏi có gì khác nhau đâu?”
Nữ nhân là sinh vật kỳ quái, điểm này A Sơ cũng không biết nên giải thích thế nào.
Hoắc Quân thật ra hiểu được, vỗ vỗ vai Mục Thanh “sư huynh, cũng không phải ai cũng vậy, nam nhân chúng ta sẽ không vậy. Ngươi hỏi, ta đáp, rất rõ ràng”
Mục Thanh gật đầu “hảo sư đệ”
A Sơ bĩu môi, hỏi “ta cũng không muốn mỗi người mỗi ngả, vì sao ngươi lại quyết định một mình?”
Nghe vậy, Mục Thanh trầm ngâm nói “kết bạn với nhau cần phải người tình ta nguyện, ngươi có thể đi theo, ta cũng có thể cự tuyệt”
A Sơ đứng lên, trợn mắt hỏi “nghĩa là ngươi vẫn cự tuyệt ta? Kiên trì đi đường của mình?”
Chống lại tầm mắt của nàng, Mục Thanh nhíu mi, vẫn gật đầu.
Quá mức nhẫn tâm mà. Vụ này A Sơ nàng nhớ kỹ, sau này hắn trở về vị trí cũ sẽ tính sổ sau. A Sơ cầm lấy bánh bao, yên lặng đi ra đại môn, tính đến Tây hải.
Hoắc Quân ở phía sau gọi nàng nhưng Mục Thanh lại ngăn hắn lại ,A Sơ càng thêm tức giận, gia tăng cước bộ, biến mất ở đầu đường.
Kim vỏ sò là đồ tự nhiên, có lẽ Tây Hải Long Vương biết rõ nhất. A Sơ về Thiên giới lấy Định Thủy châu trước, thuận tiện mang theo một con tiểu kê làm quà rồi vội vàng chạy tới Tây hải.