Khi Hoắc Quân chạy tới, nhìn thấy A Sơ ngồi bệt dưới đất, áo bị kiếm cắt đứt bên hông, máu không ngừng chảy ra, ẩm ướt cả váy. Mục Thanh cầm kiếm đứng trước mặt nàng, mũi kiếm dính đầy máu, sắc mặt trắng hơn cả A Sơ.
“A Sơ!” Hoắc Quân chạy tới, đau lòng nhìn nàng đau đớn đến nhăn mặt nhíu mày.
Mục Thanh lập tức lấy lại tinh thần, đút kiếm vào vỏ, sẵng giọng nói với A Sơ “đừng quay lại Mao Sơn cũng đừng để ta thấy ngươi”. Dứt lời xoay người rời đi, đi thật xa, bóng dáng lảo đảo, vội vàng biến mất.
Hoắc Quân cởi ngoại bào khoác lên người A Sơ, cẩn thận dìu nàng đến một căn phòng dưới chân núi.
Từ Mao Sơn đến thành trấn gần nhất cũng một quãng đường dài, phòng này là trước kia Hoắc Quân tự dựng dưới chân núi. Hắn đưa A Sơ vào đó rồi xoay người đi đến thôn trấn mời đại phu.
Hắn không hiểu y dược, vết thương của A Sơ lại sâu, không thể dùng thuốc lung tung. Ở Mao Sơn chỉ có mỗi sư huynh biết y nhưng nhớ tới những lời vừa rồi của Mục Thanh, nên không dám quấy rầy. Lôi kéo đại phu ngự kiếm trở về, trung niên đại phu chân chạm đất liền cả người lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, lập tức bắt tay bôi thuốc, băng bó cho A Sơ. Vì lực đạo không ổn định, A Sơ bị đau rất nhiều. Đại phu để lại dược dùng trong mấy ngày cùng vải để băng bó, từ chối hảo ý của Hoắc Quân, tự mình đi bộ về trấn.
A Sơ nói với Hoắc Quân “ngươi quay về đi, ta tự lo cho mình được”
Hoắc Quân quan tâm nói “ngươi chảy nhiều máu như vậy, ta rất lo. Khi vết thương đau sẽ không làm gì được, ngươi sao có thể tự bôi thuốc đổi dược”
A Sơ thầm nghĩ: nếu ngươi đi về, ta sẽ tìm Thương Thuật trị thương cũng không phải chịu khổ nữa.
A Sơ tận tình khuyên “nhưng chỗ bị thương lại không tiện để ngươi nhìn thấy, ngươi ở đây cũng không giúp được gì”
Hoắc Quân nhăn mày “người tu đạo thanh tâm quả dục hay là ngươi không tin định lực của ta?”
Đương nhiên là không tin rồi, lần trước mới nhắc tới thanh lâu, hai mắt hắn đã sáng bừng lên. Mục Thanh không đáp ứng hắn, hắn liền bày ra vẻ mặt thối. A Sơ bất đắc dĩ thở dài “ta là một nữ tử sao có thể tùy tiện ở trước mặt nam nhân cởi áo tháo thắt lưng, không có thể thống gì”
“Ngươi đã nhắc nhở ta” Hoắc Quân ánh mắt thâm ý “nếu ngươi lo lắng cho trong sạch của mình thì cùng lắm ta rời khỏi Mao Sơn, cưới ngươi”
“Hả?” A Sơ kinh hãi, không biết mình có nghe lầm hay không.
Ở chung với nhau nhiều ngày, Hoắc Quân đã sớm nhìn ra tâm tư của A Sơ, cụp mắt xuống, che giấu bi thương, bình tĩnh nói “sư huynh đâm ngươi một kiếm nặng như vậy, ngươi không nên nhớ tới hắn nữa. Hơn nữa, hắn…hắn chỉ muốn làm chưởng môn, ở Mao Sơn cả đời”. Ngẩng đầu nhìn thấy A Sơ há mồm trợn mắt, Hoắc Quân quẫn bách, hai má đỏ ửng “quyết định vậy đi”
“Hả?” nàng chưa có đáp ứng gì mà.
Mọi chuyện cũng không được như Hoắc Quân tính, khi mặt trời lặn thì Mục Thanh xuất hiện.
“Hoắc Quân, trở về” hắn vừa mở miệng là ra lệnh.
“Ta không về, ta muốn ở cùng một chỗ với A Sơ” Hoắc Quân kiên trì.
“Trở về!” Mục Thanh sắc mặt âm trầm, thanh âm trầm thấp, quyết đoán.
Hoắc Quân kiên trì lắc đầu, có chút e dè khi đối diện sắc mặt âm trầm của Mục Thanh “ta nói ta không về. Sư huynh, có thể để ta tự mình làm chủ một lần được không?”
Mục Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn A Sơ, nói “ngươi muốn ở cùng một chỗ với nàng thì cũng nên nói với sư phụ một tiếng”
Hoắc Quân chậm rãi xoay người, đi đến trước mặt A Sơ, đưa tay vuốt má nàng, nhẹ giọng nói “ta đi một lát rồi sẽ quay lại, không mất nhiều thời gian đâu”
A Sơ mấp máy môi lại nhẹ giọng đáp “được”
Trong mắt Mục Thanh thì hai người này cử chỉ thân mật, liếc mắt tư tình.
Bọn họ đi rồi, A Sơ phiền muộn hồi lâu, quyết định trùm chăn ngủ một giấc. Khi tỉnh lại thì đã nửa đêm, căn phòng tối đen, Hoắc Quân vẫn chưa về. Xem ra Hoắc Quân muốn rời khỏi Mao Sơn đã gặp phải khó khăn, A Sơ cũng không mong hắn vì nàng mà rời khỏi sư môn, dù sao nàng cũng không thể ở cùng hắn.
Trời mờ sáng, bên ngoài phòng có động tĩnh, A Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Mục Thanh và Hoắc Quân không biết đang nói gì mà sắc mặt hai người rất không tốt. Sau đó Mục Thanh đẩy cửa đi vào, nhìn thẳng vào A Sơ. A Sơ đang nhổm người trên giường, nhìn thấy hắn tiến vào liền ôm chăn ngồi xuống.
Mục Thanh sắc mặt xanh mét, lạnh lùng hỏi “phòng luyện đan thiếu một hộp tử kim đan, có phải ngươi lấy hay không?”
Hắn xem nàng là kẻ trộm sao?
Cố kiềm chế tâm trạng, A Sơ nhíu mày “ta không lấy”
Mục Thanh lại nói “ngày hôm qua xâm nhập vào Mao Sơn chỉ có ngươi, còn sư đệ bị đả thương trong phòng luyện đan”
A Sơ tức giận đáp trả “không có chính là không có, ta không lấy tử kim đan”
Hoắc Quân tiến lên “nếu là A Sơ lấy, vì sao nàng không lập tức rời khỏi Mao Sơn còn đi tìm ngươi để ngươi đâm bị thương chứ”
Mục Thanh đảo mắt nhìn A Sơ, quay đầu quát Hoắc Quân “tử kim đan là đan dược trọng yếu của phái ta, ngươi thân là đệ tử Mao Sơn nên đứng cùng một phía với ta”
Hoắc Quân bị ngăn cản không cho rời khỏi Mao Sơ, A Sơ lại thấy nhẹ nhõm. Hoắc Quân nói “nhưng ta không thể không phân tốt xấu. Ta tin A Sơ không trộm đan dược, chẳng lẽ sư huynh cũng không tin cách làm người của A Sơ sao?”
Mục Thanh đưa mắt nhìn A Sơ, cười lạnh “cách làm người của nàng? Hahah, mới quen có mấy ngày, nàng làm người thế nào, ta không rõ lắm. Sư đệ, ngươi đừng để nàng mê hoặc làm mất tiền đồ của mình”
A Sơ đau thấu tim, cố nén cảm giác bi thương nhưng hô hấp vẫn không tự giác mà hỗn loạn “Mục Thanh, ta lặp lại lần nữa, ta không có trộm tử kim đan. Về phần Hoắc Quân, nếu chưởng môn đã không đồng ý cho ngươi xuống núi, ngươi nên quay về dốc lòng tu luyện đi”
“Không quay về, thế nào cũng không quay về!” Hoắc Quân rống lớn tiếng, tiến lên gần A Sơ, muốn nàng đừng đuổi hắn. Mục Thanh đưa tay túm lấy cổ áo hắn kéo ra sau, Hoắc Quân tức giận, quay đầu đánh một quyền.
Mục Thanh nghiêng đầu tránh thoát, ngay sau đó Hoắc Quân rút kiếm bổ tới, chiêu thức ngoan độc. Mục Thanh đành phải rút kiếm tiếp chiêu, hi vọng Hoắc Quân đánh mấy cái sẽ hết giận mà làm theo lời sư phụ, không dây dưa với A Sơ nữa. Mới đầu Hoắc Quân còn đánh ra chiêu thức của môn phái đều bị Mục Thanh phá giải nhưng càng đánh, chiêu thức càng hỗn loạn, vận công lung tung, kiếm khí màu trắng ẩn lộ hồng quang, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Mục Thanh bị bất ngờ, dần lâm vào thế hạ phong, đang lúc Hoắc Quân phóng ra một đạo kiếm quang thì đột nhiên có một đạo bạch quang đánh vào gáy Hoắc Quân, làm cho hắn ngất xỉu.
Mục Thanh kinh ngạc nhìn người trên giường, thấy A Sơ sắc mặt trắng bệch, ngón tay trỏ vẫn đang tỏa bạch quang. Thì ra là do nàng bắn, mi tâm nàng lại lóe lên ánh sáng nhạt, xiêm y bình thường đột nhiên thay đổi. Bộ dáng thanh lệ làm cho người ta mê muội, khuôn mặt trắng nõn tái nhợt, đôi môi run nhè nhẹ, đôi mi thanh tú gắt gao nhăn lại.
Mục Thanh cả kinh nói “ngươi không phải là phàm nhân, ngươi đến tột cùng là ai?”
A Sơ nhịn đau, bật cười lớn tiếng “sao? ta không phải phàm nhân thì ngươi muốn bắt ta về Mao Sơn sao?” dứt lời nhảy qua cửa sổ, gọi mây bỏ đi.
Mục Thanh lập tức ngự kiếm đuổi theo.
A Sơ cũng không biết mình đi đâu, nàng chỉ biết Mục Thanh sẽ đuổi theo. Hắn thích trừ yêu cứu thế vô cùng, nếu hắn cho nàng là yêu thì dù có đuổi tới chân trời góc biển, cả đời này hắn cũng sẽ không từ bỏ. Liếc mắt nìn nam nhân ngự kiếm phía sau, nàng điều chỉn tốc độ, duy trì khoảng cách không xa không gần.
Không biết đi đến đâu, mây dưới chân đột nhiên mất phương hướng, gió thổi tới, trong mắt có hạt cát. Ngay sau đó bão cát nổi lên, mây dưới chân bị thổi tan một nửa, thân mình A Sơ bị quăng lên không trung rồi ngã xuống.
Khi ngã xuống, không thấy đau mấy chỉ có vết thương ở hông là dấy lên đau đớn. Khi rơi xuống trúng một bãi cát vàng, thân hình gần như bị vùi lấp, tiếp theo bên tai có tiếng một vật nặng rơi xuống, A Sơ cong môi, Mục Thanh cũng bị bão cát làm rơi xuống.
Cẩn thận đứng lên, quần áo dính đầy vết máu. Xiêm y này là của Thiên giới, dùng mây mà dệt thành, dính máu càng phát ra chói mắt.
Mục Thanh cũng lồm cồm đứng dậy nhìn A Sơ.
Đưa mắt nhìn chung quan, thấy nơi này giống như bát hoang được miêu tả trong sách. A Sơ nói “nơi này là Sa thành, chúng ta bị bão cát cuốn vào, không thể nào bay ra”. Nàng dừng một chút, quay đầu cười với Mục Thanh “cũng tốt, như vậy người bên ngoài cũng không tìm thấy chúng ta”
Mục Thanh rút kiếm kề lên cổ nàng. A Sơ lạnh lùng nhìn trường kiếm dính đầy cát “giết ta, ngươi sẽ không tìm được cách ra ngoài”
Mục Thanh nhìn nàng, hô hấp có chút hỗn loạn, hồi lâu mới cường ngạnh nói “ngươi không hi vọng người khác tìm được chúng ta, ngươi không muốn ra ngoài, nếu đã vậy thì có ngươi cũng không có gì khác biệt”
“Nếu ngươi muốn ra ngoài thì ta sẽ tìm cách giúp ngươi”
Hắn nhìn nàng, giống như lo lắng, cuối cùng buông kiếm, bất lực nhìn tay mình, khẽ thở dài. Ánh mắt bỗng dừng lại trên thắt lưng nàng, tâm tư phức tạp, cuối cùng nhắm mắt lại.
Vải băng bên eo không được chắc lắm, lúc này phủ đầy cát. A Sơ đưa tay phủi cát trên quần áo, cởi vạt áo xem vết thương trên eo.
Đột nhiên phía sau có tiếng quần áo sột soạt, A Sơ quay đầu thì thấy Mục Thanh đã cởi ngoại bào phủ lên kiếm, tạo thành một bức màn che giữa hai người
Khi Hoắc Quân chạy tới, nhìn thấy A Sơ ngồi bệt dưới đất, áo bị kiếm cắt đứt bên hông, máu không ngừng chảy ra, ẩm ướt cả váy. Mục Thanh cầm kiếm đứng trước mặt nàng, mũi kiếm dính đầy máu, sắc mặt trắng hơn cả A Sơ.
“A Sơ!” Hoắc Quân chạy tới, đau lòng nhìn nàng đau đớn đến nhăn mặt nhíu mày.
Mục Thanh lập tức lấy lại tinh thần, đút kiếm vào vỏ, sẵng giọng nói với A Sơ “đừng quay lại Mao Sơn cũng đừng để ta thấy ngươi”. Dứt lời xoay người rời đi, đi thật xa, bóng dáng lảo đảo, vội vàng biến mất.
Hoắc Quân cởi ngoại bào khoác lên người A Sơ, cẩn thận dìu nàng đến một căn phòng dưới chân núi.
Từ Mao Sơn đến thành trấn gần nhất cũng một quãng đường dài, phòng này là trước kia Hoắc Quân tự dựng dưới chân núi. Hắn đưa A Sơ vào đó rồi xoay người đi đến thôn trấn mời đại phu.
Hắn không hiểu y dược, vết thương của A Sơ lại sâu, không thể dùng thuốc lung tung. Ở Mao Sơn chỉ có mỗi sư huynh biết y nhưng nhớ tới những lời vừa rồi của Mục Thanh, nên không dám quấy rầy. Lôi kéo đại phu ngự kiếm trở về, trung niên đại phu chân chạm đất liền cả người lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, lập tức bắt tay bôi thuốc, băng bó cho A Sơ. Vì lực đạo không ổn định, A Sơ bị đau rất nhiều. Đại phu để lại dược dùng trong mấy ngày cùng vải để băng bó, từ chối hảo ý của Hoắc Quân, tự mình đi bộ về trấn.
A Sơ nói với Hoắc Quân “ngươi quay về đi, ta tự lo cho mình được”
Hoắc Quân quan tâm nói “ngươi chảy nhiều máu như vậy, ta rất lo. Khi vết thương đau sẽ không làm gì được, ngươi sao có thể tự bôi thuốc đổi dược”
A Sơ thầm nghĩ: nếu ngươi đi về, ta sẽ tìm Thương Thuật trị thương cũng không phải chịu khổ nữa.
A Sơ tận tình khuyên “nhưng chỗ bị thương lại không tiện để ngươi nhìn thấy, ngươi ở đây cũng không giúp được gì”
Hoắc Quân nhăn mày “người tu đạo thanh tâm quả dục hay là ngươi không tin định lực của ta?”
Đương nhiên là không tin rồi, lần trước mới nhắc tới thanh lâu, hai mắt hắn đã sáng bừng lên. Mục Thanh không đáp ứng hắn, hắn liền bày ra vẻ mặt thối. A Sơ bất đắc dĩ thở dài “ta là một nữ tử sao có thể tùy tiện ở trước mặt nam nhân cởi áo tháo thắt lưng, không có thể thống gì”
“Ngươi đã nhắc nhở ta” Hoắc Quân ánh mắt thâm ý “nếu ngươi lo lắng cho trong sạch của mình thì cùng lắm ta rời khỏi Mao Sơn, cưới ngươi”
“Hả?” A Sơ kinh hãi, không biết mình có nghe lầm hay không.
Ở chung với nhau nhiều ngày, Hoắc Quân đã sớm nhìn ra tâm tư của A Sơ, cụp mắt xuống, che giấu bi thương, bình tĩnh nói “sư huynh đâm ngươi một kiếm nặng như vậy, ngươi không nên nhớ tới hắn nữa. Hơn nữa, hắn…hắn chỉ muốn làm chưởng môn, ở Mao Sơn cả đời”. Ngẩng đầu nhìn thấy A Sơ há mồm trợn mắt, Hoắc Quân quẫn bách, hai má đỏ ửng “quyết định vậy đi”
“Hả?” nàng chưa có đáp ứng gì mà.
Mọi chuyện cũng không được như Hoắc Quân tính, khi mặt trời lặn thì Mục Thanh xuất hiện.
“Hoắc Quân, trở về” hắn vừa mở miệng là ra lệnh.
“Ta không về, ta muốn ở cùng một chỗ với A Sơ” Hoắc Quân kiên trì.
“Trở về!” Mục Thanh sắc mặt âm trầm, thanh âm trầm thấp, quyết đoán.
Hoắc Quân kiên trì lắc đầu, có chút e dè khi đối diện sắc mặt âm trầm của Mục Thanh “ta nói ta không về. Sư huynh, có thể để ta tự mình làm chủ một lần được không?”
Mục Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn A Sơ, nói “ngươi muốn ở cùng một chỗ với nàng thì cũng nên nói với sư phụ một tiếng”
Hoắc Quân chậm rãi xoay người, đi đến trước mặt A Sơ, đưa tay vuốt má nàng, nhẹ giọng nói “ta đi một lát rồi sẽ quay lại, không mất nhiều thời gian đâu”
A Sơ mấp máy môi lại nhẹ giọng đáp “được”
Trong mắt Mục Thanh thì hai người này cử chỉ thân mật, liếc mắt tư tình.
Bọn họ đi rồi, A Sơ phiền muộn hồi lâu, quyết định trùm chăn ngủ một giấc. Khi tỉnh lại thì đã nửa đêm, căn phòng tối đen, Hoắc Quân vẫn chưa về. Xem ra Hoắc Quân muốn rời khỏi Mao Sơn đã gặp phải khó khăn, A Sơ cũng không mong hắn vì nàng mà rời khỏi sư môn, dù sao nàng cũng không thể ở cùng hắn.
Trời mờ sáng, bên ngoài phòng có động tĩnh, A Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Mục Thanh và Hoắc Quân không biết đang nói gì mà sắc mặt hai người rất không tốt. Sau đó Mục Thanh đẩy cửa đi vào, nhìn thẳng vào A Sơ. A Sơ đang nhổm người trên giường, nhìn thấy hắn tiến vào liền ôm chăn ngồi xuống.
Mục Thanh sắc mặt xanh mét, lạnh lùng hỏi “phòng luyện đan thiếu một hộp tử kim đan, có phải ngươi lấy hay không?”
Hắn xem nàng là kẻ trộm sao?
Cố kiềm chế tâm trạng, A Sơ nhíu mày “ta không lấy”
Mục Thanh lại nói “ngày hôm qua xâm nhập vào Mao Sơn chỉ có ngươi, còn sư đệ bị đả thương trong phòng luyện đan”
A Sơ tức giận đáp trả “không có chính là không có, ta không lấy tử kim đan”
Hoắc Quân tiến lên “nếu là A Sơ lấy, vì sao nàng không lập tức rời khỏi Mao Sơn còn đi tìm ngươi để ngươi đâm bị thương chứ”
Mục Thanh đảo mắt nhìn A Sơ, quay đầu quát Hoắc Quân “tử kim đan là đan dược trọng yếu của phái ta, ngươi thân là đệ tử Mao Sơn nên đứng cùng một phía với ta”
Hoắc Quân bị ngăn cản không cho rời khỏi Mao Sơ, A Sơ lại thấy nhẹ nhõm. Hoắc Quân nói “nhưng ta không thể không phân tốt xấu. Ta tin A Sơ không trộm đan dược, chẳng lẽ sư huynh cũng không tin cách làm người của A Sơ sao?”
Mục Thanh đưa mắt nhìn A Sơ, cười lạnh “cách làm người của nàng? Hahah, mới quen có mấy ngày, nàng làm người thế nào, ta không rõ lắm. Sư đệ, ngươi đừng để nàng mê hoặc làm mất tiền đồ của mình”
A Sơ đau thấu tim, cố nén cảm giác bi thương nhưng hô hấp vẫn không tự giác mà hỗn loạn “Mục Thanh, ta lặp lại lần nữa, ta không có trộm tử kim đan. Về phần Hoắc Quân, nếu chưởng môn đã không đồng ý cho ngươi xuống núi, ngươi nên quay về dốc lòng tu luyện đi”
“Không quay về, thế nào cũng không quay về!” Hoắc Quân rống lớn tiếng, tiến lên gần A Sơ, muốn nàng đừng đuổi hắn. Mục Thanh đưa tay túm lấy cổ áo hắn kéo ra sau, Hoắc Quân tức giận, quay đầu đánh một quyền.
Mục Thanh nghiêng đầu tránh thoát, ngay sau đó Hoắc Quân rút kiếm bổ tới, chiêu thức ngoan độc. Mục Thanh đành phải rút kiếm tiếp chiêu, hi vọng Hoắc Quân đánh mấy cái sẽ hết giận mà làm theo lời sư phụ, không dây dưa với A Sơ nữa. Mới đầu Hoắc Quân còn đánh ra chiêu thức của môn phái đều bị Mục Thanh phá giải nhưng càng đánh, chiêu thức càng hỗn loạn, vận công lung tung, kiếm khí màu trắng ẩn lộ hồng quang, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Mục Thanh bị bất ngờ, dần lâm vào thế hạ phong, đang lúc Hoắc Quân phóng ra một đạo kiếm quang thì đột nhiên có một đạo bạch quang đánh vào gáy Hoắc Quân, làm cho hắn ngất xỉu.
Mục Thanh kinh ngạc nhìn người trên giường, thấy A Sơ sắc mặt trắng bệch, ngón tay trỏ vẫn đang tỏa bạch quang. Thì ra là do nàng bắn, mi tâm nàng lại lóe lên ánh sáng nhạt, xiêm y bình thường đột nhiên thay đổi. Bộ dáng thanh lệ làm cho người ta mê muội, khuôn mặt trắng nõn tái nhợt, đôi môi run nhè nhẹ, đôi mi thanh tú gắt gao nhăn lại.
Mục Thanh cả kinh nói “ngươi không phải là phàm nhân, ngươi đến tột cùng là ai?”
A Sơ nhịn đau, bật cười lớn tiếng “sao? ta không phải phàm nhân thì ngươi muốn bắt ta về Mao Sơn sao?” dứt lời nhảy qua cửa sổ, gọi mây bỏ đi.
Mục Thanh lập tức ngự kiếm đuổi theo.
A Sơ cũng không biết mình đi đâu, nàng chỉ biết Mục Thanh sẽ đuổi theo. Hắn thích trừ yêu cứu thế vô cùng, nếu hắn cho nàng là yêu thì dù có đuổi tới chân trời góc biển, cả đời này hắn cũng sẽ không từ bỏ. Liếc mắt nìn nam nhân ngự kiếm phía sau, nàng điều chỉn tốc độ, duy trì khoảng cách không xa không gần.
Không biết đi đến đâu, mây dưới chân đột nhiên mất phương hướng, gió thổi tới, trong mắt có hạt cát. Ngay sau đó bão cát nổi lên, mây dưới chân bị thổi tan một nửa, thân mình A Sơ bị quăng lên không trung rồi ngã xuống.
Khi ngã xuống, không thấy đau mấy chỉ có vết thương ở hông là dấy lên đau đớn. Khi rơi xuống trúng một bãi cát vàng, thân hình gần như bị vùi lấp, tiếp theo bên tai có tiếng một vật nặng rơi xuống, A Sơ cong môi, Mục Thanh cũng bị bão cát làm rơi xuống.
Cẩn thận đứng lên, quần áo dính đầy vết máu. Xiêm y này là của Thiên giới, dùng mây mà dệt thành, dính máu càng phát ra chói mắt.
Mục Thanh cũng lồm cồm đứng dậy nhìn A Sơ.
Đưa mắt nhìn chung quan, thấy nơi này giống như bát hoang được miêu tả trong sách. A Sơ nói “nơi này là Sa thành, chúng ta bị bão cát cuốn vào, không thể nào bay ra”. Nàng dừng một chút, quay đầu cười với Mục Thanh “cũng tốt, như vậy người bên ngoài cũng không tìm thấy chúng ta”
Mục Thanh rút kiếm kề lên cổ nàng. A Sơ lạnh lùng nhìn trường kiếm dính đầy cát “giết ta, ngươi sẽ không tìm được cách ra ngoài”
Mục Thanh nhìn nàng, hô hấp có chút hỗn loạn, hồi lâu mới cường ngạnh nói “ngươi không hi vọng người khác tìm được chúng ta, ngươi không muốn ra ngoài, nếu đã vậy thì có ngươi cũng không có gì khác biệt”
“Nếu ngươi muốn ra ngoài thì ta sẽ tìm cách giúp ngươi”
Hắn nhìn nàng, giống như lo lắng, cuối cùng buông kiếm, bất lực nhìn tay mình, khẽ thở dài. Ánh mắt bỗng dừng lại trên thắt lưng nàng, tâm tư phức tạp, cuối cùng nhắm mắt lại.
Vải băng bên eo không được chắc lắm, lúc này phủ đầy cát. A Sơ đưa tay phủi cát trên quần áo, cởi vạt áo xem vết thương trên eo.
Đột nhiên phía sau có tiếng quần áo sột soạt, A Sơ quay đầu thì thấy Mục Thanh đã cởi ngoại bào phủ lên kiếm, tạo thành một bức màn che giữa hai người