Ánh mắt thâm thúy nhìn nàng đầy đau thương, sau đó phát ra quang mang lợi hại. Hắn gật đầu “đúng, cả đời ta sẽ ở Mao Sơn, không cưới vợ. Nếu ta muốn cưới vợ thì ta sẽ cưới người, có điều ta nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra”
A Sơ cười cong môi “được, ta tin ngươi”
Mục Thanh lại cười không nổi. A Sơ lui ra sau hai bước, chợt thấy dưới chân không thích hợp, như giậm trúng cái gì vô cùng mềm mại, nơi này lại rất bằng phẳng. A Sơ dùng chân dò tìm, phát hiện bên dưới lớp cát rất bằng phẳng, có cảm giác không phải là nham thạch bình thường dưới đáy hồ.
“Ngươi lại đây.” A Sơ đưa tay kéo Mục Thanh.
Mục Thanh né tránh nàng, cảnh giác nhìn.
Thấy thái độ của hắn như vậy, A Sơ nhịn không được mà bật cười giải thích “ngươi qua đây đi nhìn xem có phải đáy hồ có gì khác thường không? Chung quanh đều là cát vàng, lẽ ra dưới đáy hồ cũng phải đầy cát mới đúng nhưng nơi này giậm chân lại rất cứng rắn và bằng phẳng, không giống cát chút nào”
Mục Thanh nghe vậy mới đi đến gần, quả nhiên cảm giác dưới chân bằng phẳng cứng rắn, lặn người xuống dưới nước tìm hiểu, vẻ mặt hưng phấn vô cùng “ngươi nói đúng, đáy hồ có chút khác thường. Bên dưới là một khối đá, gõ lên có âm thanh trống rỗng, có lẽ cửa ra khỏi Sa thành ở dưới đáy hồ”
A Sơ vui sướng không thôi, Mục Thanh lấy quần áo trên bờ đưa cho nàng “mặc vào đi, chút nữa chúng ta sẽ cùng nhau dời tảng đá bên dưới, nếu thực sự có thể ra ngoài cũng không biết sẽ tới đâu, miễn cho bị xấu hổ”
A Sơ gật đầu, nhanh chóng mặc quần áo vào, lặn xuống dưới đáy hồ theo Mục Thanh.
Cát phủ trên tảng đá đã bị Mục Thanh phủi sạch, nhìn thấy tảng đá bên dưới có màu vàng, nếu không nhìn cẩn thận khó mà phát hiện được. A Sơ và Mục Thanh hợp sức di chuyển. Tảng đá cũng không nhẹ, hai người cố hết sức mới nâng lên được. Tảng đá vừa được di chuyển, A Sơ đột nhiên bị uống mấy ngụm nước, trong lòng thầm kêu khổ: nếu biết có lúc này, khi trước không nên đem Định thủy châu đi cầm, giờ đâu phải chịu khổ.
A Sơ bắt đầu thấy khó thở, chỉ hi vọng nhanh một chút. Mục Thanh dùng sức đẩy, cuối cùng mới dời được tảng đá, quay đầu thấy A Sơ mặt mày đỏ bừng, không nghĩ nhiều, lập tức ôm lấy mặt nàng, vừa độ khí cho nàng vừa chui vào địa động. Bên trong không thoáng lắm, mà lúc này nước hồ chảy ngược vào. Mục Thanh đặt A Sơ sang một bên, xoay người đẩy tảng đá khép cửa lại, rốt cuộc nước không chảy vào, địa động dài rộng nên nước chảy vào chỉ ngập đến đầu gối.
A Sơ tựa vào thạch bích thở hổn hển, sắc mặt đỏ hồng dần khôi phục bình thường. Mục Thanh vỗ vỗ lưng nàng hỏi “uống nhiều nước không?”
A Sơ lắc đầu, bỗng nhớ lại vừa rồi Mục Thanh độ khí cho mình. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại mơ hồ nhì nàng “sao vậy?”
Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi, hắn chẳng qua là cứu người trong tình thế cứu người mà thôi. A Sơ lắc đầu, nhìn địa động đen kịt, xoa tay, tạo ra một ngọn lửa nhỏ.
Mục Than kinh ngạc nhìn ngọn lửa nhỏ, có thể xoa tay một cái mà tạo ra lửa tốn rất nhiều đạo hạnh ah, ngay cả hắn tu đạo từ nhỏ cũng không có luyện được. Nghi ngờ nhìn A Sơ, nàng tột cùng là ai?
Địa động uốn lượn khúc chiết, rộng hẹp bất đồng, đi thật lâu vẫn chưa thấy lối ra.
Dưới chân toàn nước, chỉ có thể dựa vào thạch bích nghỉ ngơi. A Sơ tắt ngọn lửa trên tay, chung quanh lại lâm vào bóng tối. Trong động yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở làm A Sơ sợ tới mức nổi da gà. Len lén nhìn Mục Thanh rồi xích lại gần hắn, vừa nắm lấy tay hắn đã bị hắn nén tránh. A Sơ vội đứng im, không dám nhìn lung tung, sợ nhìn thấy bậy bạ.
Một lát sau, Mục Thanh lại phát lệnh tiếp tục đi về phía trước. A Sơ đang tính tạo lửa thì hắn đã cản lại “đừng lãng phí khí lực, ta dựa vào thạch bích, ngươi nắm lấy áo ta đi theo đi”
Tuy xoa tay tạo lửa không mất bao nhiêu tinh lực nhưng A Sơ vẫn vui vẻ đồng ý.
Nàng mừng thầm kéo áo Mục Thanh, theo hắn đi về phía trước. Nhưng mới đi được một lát, Mục Thanh chậm bước rồi cuối cùng dừng lại, vỗ vỗ tay nàng. A Sơ nghĩ hắn đổi ý, đang muốn phản đối thì đã nghe hắn nói “vừa rồi mặc quần áo vội nên chưa thắt đai lưng kỹ, ngươi đừng kéo chặt quá, càng ngày càng lỏng ah”
A Sơ bừng tỉnh đại ngộ, vội buông tay. Mục Thanh thắt chặt đai lưng, nghĩ lại chuyện lúc trước ở trong hồ, mặt hắn có chút nóng, khụ khụ hai tiếng ra vẻ tiếp tục đi. Nếu lúc này trong động có ánh sáng, A Sơ sẽ thấy được hai má hắn đỏ bừng.
A Sơ theo hắn đi về phía trước, tuy chân ngâm trong nước không được thoải mái lắm nhưng được ở cạnh hắn, cực khổ thế nào, hoàn cảnh ác liệt thế nào cũng thấy ngọt. Thậm chí nàng còn hi vọng địa động dài hơn, để bọn họ ở bên cạnh nhau lâu hơn một chút, không chừng có kỳ tích hay tình cảnh ngọt ngào ngoài ý muốn xuất hiện.
Nhưng đời không như là mơ, A Sơ còn đang mơ tưởng, Mục Thanh đã kêu lên “ta nhìn thấy ánh sáng”
A Sơ nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một vầng ánh sáng. Hai người nhanh chân bước về phía trước, ánh sáng chiếu xuống đỉnh đầu rồi lại biến chuyển, ngẩng đầu lên thấy một khoảng rất xa. A Sơ âm thầm vui vẻ: haha, lại có cơ hội ở gần hắn thêm một lát.
Mục Thanh nhìn ánh sáng mỏng manh trên đầu, rút kiếm ra “A Sơ, ta mang ngươi ngự kiếm đi lên” dứt lời liền hành động.
“Mục Thanh, ngươi nghĩ thật chu đáo, biết ta ở chỗ này không thể cỡi mây nên cho ta dùng ké kiếm của ngươi”
Mục Thanh thản nhiên cười cười, đứng lên kiếm, A Sơ lảo đảo theo sau, lợi dụng cơ hội ôm sau lưng hắn, cười thầm “chuẩn bị xong rồi”
Trường kiếm chậm rãi bay lên, Mục Thanh ngự kiếm rất thuần thục nhưng sợ A Sơ đứng không vững nên cho tốc độ chậm lại, chậm rãi đi lên đến trên đỉnh. Ánh sáng ngày càng gần, cơ hồ có thể ngửi được hương cỏ bên ngoài. Cách đỉnh một thước, Mục Thanh đưa tay bám lấy, hét lớn tiến mở ra. Ánh sáng đột nhiên tiến vào, đâm vào trong mắt, cảm giác khó chịu. A Sơ nghiêng người né tránh, một cánh tay to lớn liền ôm nàng, ấn mặt người vào ngực, sau đó tiếng gió nổi lên, nghe chúng quanh có tiếng chim.
Cho đến khi cảm giác dưới chân vững vàng, A Sơ mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu. Một bàn tay to che mắt nàng lại, Mục Thanh nói “từ dưới lên trên còn chưa thích ứng với ánh sáng, phải che mắt lại” A Sơ vui vẻ gật đầu, hắn lại ‘ngươi tự mình che đi”
Rơi vào đường cùng, A Sơ đành phải tự che mắt mình, Mục Thanh dìu nàng đứng dưới gốc cây. A Sơ nhắm mắt lại, bốn phía an tĩnh tường hòa, còn nghe được tiếng thác nước tử phía xa xa. Nơi này chắc chắn rất đẹp, giống như thế ngoại đào viên trong địa động của Lục La. Không, không giống, đó là mộng cảnh, là Lục La cuồng dại chờ cả đời lại đổi thành cả đời đau khổ tạo nên, nàng không có giống vậy.
Nghĩ tới đây A Sơ lại thấy cảm khái, thế gian lòng người khó dò, con người ta chỉ có thể cùng chung hoạn nạn, không biết sau khi ra khỏi đây, kiếm này Mục Thanh sẽ đối với nàng thế nào.
“Mục Thanh, Mục Thanh?” A Sơ hô lên nhưng không có tiếng đáp lại.
Nàng mở to mắt, trước mắt ánh sáng tràn lan, cây xanh gió mát nhưng không thấy bóng dáng Mục Thanh đâu.
Hắn đi cũng không từ biệt một tiếng với nàng. Hắn thực sự đã bỏ đi hay chỉ là tạm thời? A Sơ đợi dưới tàng cây suốt một canh giờ, mất mát đau khổ. Hắn thực sự đi rồi, chỉ có nàng vẫn không hay biết mà đứng đợi ở đây.
Chỗ này tuy đẹp nhưng A Sơ không có tâm thưởng thức, nàng không biết có nên đi tìm hắn hay không, hắn bỏ đi không lời từ giã là không muốn nàng tiếp tục dây dưa nhưng trước khi đi, hắn vẫn quan tâm tới nàng, có điều quan tâm như vậy tính là gì chứ. Hắn là người tu đạo, thấy bất kỳ ai gặp khó khăn cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi.
A Sơ đi mải miết qua bốn ngày, bất tri bất giác vẫn đi tới Mao Sơn. Nàng trốn trên mây quan sát bên dưới, hi vọng có thể thấy bóng dáng Mục Thanh nhưng chờ suốt ba ngày vẫn không thấy hắn đâu. A Sơ rất ngạc nhiên, hay là..hắn không có quay về? chẳng lẽ bọn họ sau khi ra ngoài đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn?
Nghĩ tới đây, A Sơ cảm giác hoảng loạn, lại thấy Hoắc Quân từ trong phòng đi ra phía sau núi luyện kiếm, vì thế hạ mây đuổi theo.
Hoắc Quân nhìn thấy A Sơ rất là kinh hỉ, A Sơ lại hỏi “sư huynh ngươi đâu?”
Tươi cười đơ lại, Hoắc Quân liền hỏi “A Sơ, thời gian này ngươi chỉ đi tìm hắn thôi sao?”không để nàng kịp trả lời, hắn đã cười cười tự giễu rồi nói tiếp “tháng trước sư huynh có trở về nhưng lại chỉ ở dưới chân núi, không biết vì sao không dám lên núi, sau sư phụ tìm được hắn, nói cho hắn biết thân thế của mình, bây giờ hắn đã quay về hoàng cung cưới thái tử phi”
A Sơ kinh “Ngươi nói cái gì! Cưới thái tử phi?”
Hoắc Quân gật đầu, để ý thần sắc trên mặt nàng “đúng, thì ra sư huynh là hậu duệ của Trần quốc, bây giờ hắn huyết mạch duy nhất của hoàng tộc, theo lý phải trở thành thái tử. Nước láng giềng đưa một công chúa sang cầu thân, muốn làm thái tử phi vì thế chỉ có thể do sư huynh đảm trách. Hai nước liên hôn, từ nay về sau thiên hạ thái bình”. A Sơ chưa kịp phi thân rời đi, hắn giữ nàng lại khuyên nhủ “A Sơ, ngươi muốn nháo hoàng cung sao? quyền chính phức tạp vô cùng, tu đạo thì tùy tâm sở dục, tự do tự tại nhưng một khi dính vào quyền lợi và chính trị thì có nhiều chuyện thân bất do kỷ, ngươi…đừng nên quấy rầy hắn, như vậy là liên quan tới hưng vong của quốc gia”
A Sơ dứt khoát quay đầu “hắn đã đáp ứng ta sẽ không cưới người khác”
Hoắc Quân tiếp tục khuyên bảo “hiện giờ hắn không có cách nào, hắn cũng là thân bất do kỷ”
A Sơ giật mình, lui ra sau, lắc đầu “sao mỗi lần đều là hắn thân bất do kỷ, mỗi một lần đều mặc cho số phận. Hắn từng nói qua sẽ không cưới người khác thì nhất định không thể cưới người khác”. Dứt lời, hất tay Hoắc Quân ra, phi thân rời đi.
Tuy biết Mục Thanh ở thế gian thành thân với ai đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ quay về Thiên giới nhưng hắn là người nàng yêu, nàng không thể nhìn hắn thành thân, huống hồ gì hắn đã nói dời này hắn sẽ không thành thân. A Sơ không muốn nói nhiều, gọi mây bay đến hoàng cung Trần quốc.
Lúc hoàng hôn thì nàng đã vào được hoàng cung, bên trong đèn đuốc huy hoàng, khắp nơi đều là hỉ chúc hồng trù đập vào mắt A Sơ.
Trong đại điện, lão hoàng đế ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng, vui vẻ nhìn đôi tân lang tân nhân dưới điện. Ngay lúc Mục Thanh đưa tay về phía nữ tử mặc phượng bào màu hồng, đột nhiện một dòng khí đẩy ngã thị vệ ngoài cửa cung.
Mũi chân điểm nhẹ một chút đã dừng ở trung tâm đại điện, A Sơ nhìn Mục Thanh hỉ bào đỏ thẩm. Đồng thời khi nhìn thấy nàng, thân mình Mục Thanh cũng run lên, tràn đầy kinh ngạc. Lúc này hắn đầu đội hồng trù ngọc quan, một thân hồng y khiến A Sơ thấy chua xót, khuôn mặt tuấn lãng được hồng bào làm tăng thêm vẻ lãng tử phong trần. A Sơ hỏi “thành thân sao không mời bạn cũ, không phải ngươ đã quên ta rồi chứ?”
Mục Thanh trầm mặc không nói, gắt gao nhìn nàng, ánh mắt như bị gai đâm. A Sơ tiến lên, lên tiếng chất vấn “không phải ngươi đã nói cả đời sẽ tu đạo, không thành thân sao? không phải ngươi nói nếu muốn lấy vợ thì sẽ lấy ta sao? người tu đạo không nói dối vậy mà ngươi lại lừa ta”
Ánh mắt trở nên âm trầm, phát ra sâu thẳm “hôm qua ta là người tu đạo nhưng hôm nay thì không phải. Mẹ đẻ của ta là quý phi, vì muốn thoát khỏi chính biến hoàng gia nên mới đưa ta lên Mao Sơn. Hoàng huynh ta sau khi được phong làm thái tử thì chết bất đắc kỳ tử, mẫu phi mới sai người tìm ta về”. Nói xong, Mục Thanh cũng thấy ngạc nhiên vì sao mình lại giải thích với nàng, chuyện này đâu liên quan gì tới nàng, cần gì phải giải thích chứ. Hắn cố bày ra vẻ lạnh lùng “ở Mao Sơn, bảo vệ chúng sinh là nghĩa vụ của ta, còn ở đây, bảo vệ thiên hạ là trách nhiệm của ta”
Mỗi một lời của hắn như búa tạ đánh vào lòng nàng, hít sâu một hơi, A Sơ chỉ tay vào nữ tử mặc hỉ bào đứng cạnh hắn “vậy ngươi yêu nàng sao?”
Mục Thanh nghĩ nghĩ ‘sau này sẽ yêu”
A Sơ chua sót cười, phẫn nộ nói “đầu tiên là lừa ta, sau lại lừa nàng. Ngươi đúng là chuyên gia nói dối”
Mục Thanh kinh ngạc nhìn nàng, há mồ lại không biết nên nói gì.
Cảnh tượng như vậy nếu còn không nhìn ra manh mối thì đúng là lúc ấy đã choáng váng. Nữ tử mặc hỉ bào giận dữ vén khăn hồng lên, khuôn mặt xinh đẹp không giấu được tức giận, chất vấn Mục Thanh “thái tử, nàng là ai? Vì sao lại cản trở chúng ta thành thân? Chẳng lẽ lúc thái tử ở Mao Sơn đã quen nữ tử thô tục này?”
Sứ giả nước láng giềng cũng đứng ra hỏi Mục Thanh “thái tử, đây là chuyện gì? Hãy cho chúng ta một lời giải thích đi. Công chúa chúng ta gả cho ngươi không phải để chịu ủy khuất, ngày đại hôn đã xảy ra chuyện này, vậy sau này thế nào? Theo ta thấy, chi bằng một đao thống khoái đi”
A Sơ tức giận, bóng dáng thoáng lên một cái, năm ngón tay nắm chặt cổ hắn “một đao thống khoái? Ngươi nói mình sao?”
Sứ giả hô lên ‘thái tử, nữ nhân này sao vậy? còn dám uy hiếp ta”. Bàn tay A Sơ dùng sức khiến sứ giả hoảng sợ không thôi, thanh âm khàn khàn “nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng”
Ánh mắt thâm thúy nhìn nàng đầy đau thương, sau đó phát ra quang mang lợi hại. Hắn gật đầu “đúng, cả đời ta sẽ ở Mao Sơn, không cưới vợ. Nếu ta muốn cưới vợ thì ta sẽ cưới người, có điều ta nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra”
A Sơ cười cong môi “được, ta tin ngươi”
Mục Thanh lại cười không nổi. A Sơ lui ra sau hai bước, chợt thấy dưới chân không thích hợp, như giậm trúng cái gì vô cùng mềm mại, nơi này lại rất bằng phẳng. A Sơ dùng chân dò tìm, phát hiện bên dưới lớp cát rất bằng phẳng, có cảm giác không phải là nham thạch bình thường dưới đáy hồ.
“Ngươi lại đây.” A Sơ đưa tay kéo Mục Thanh.
Mục Thanh né tránh nàng, cảnh giác nhìn.
Thấy thái độ của hắn như vậy, A Sơ nhịn không được mà bật cười giải thích “ngươi qua đây đi nhìn xem có phải đáy hồ có gì khác thường không? Chung quanh đều là cát vàng, lẽ ra dưới đáy hồ cũng phải đầy cát mới đúng nhưng nơi này giậm chân lại rất cứng rắn và bằng phẳng, không giống cát chút nào”
Mục Thanh nghe vậy mới đi đến gần, quả nhiên cảm giác dưới chân bằng phẳng cứng rắn, lặn người xuống dưới nước tìm hiểu, vẻ mặt hưng phấn vô cùng “ngươi nói đúng, đáy hồ có chút khác thường. Bên dưới là một khối đá, gõ lên có âm thanh trống rỗng, có lẽ cửa ra khỏi Sa thành ở dưới đáy hồ”
A Sơ vui sướng không thôi, Mục Thanh lấy quần áo trên bờ đưa cho nàng “mặc vào đi, chút nữa chúng ta sẽ cùng nhau dời tảng đá bên dưới, nếu thực sự có thể ra ngoài cũng không biết sẽ tới đâu, miễn cho bị xấu hổ”
A Sơ gật đầu, nhanh chóng mặc quần áo vào, lặn xuống dưới đáy hồ theo Mục Thanh.
Cát phủ trên tảng đá đã bị Mục Thanh phủi sạch, nhìn thấy tảng đá bên dưới có màu vàng, nếu không nhìn cẩn thận khó mà phát hiện được. A Sơ và Mục Thanh hợp sức di chuyển. Tảng đá cũng không nhẹ, hai người cố hết sức mới nâng lên được. Tảng đá vừa được di chuyển, A Sơ đột nhiên bị uống mấy ngụm nước, trong lòng thầm kêu khổ: nếu biết có lúc này, khi trước không nên đem Định thủy châu đi cầm, giờ đâu phải chịu khổ.
A Sơ bắt đầu thấy khó thở, chỉ hi vọng nhanh một chút. Mục Thanh dùng sức đẩy, cuối cùng mới dời được tảng đá, quay đầu thấy A Sơ mặt mày đỏ bừng, không nghĩ nhiều, lập tức ôm lấy mặt nàng, vừa độ khí cho nàng vừa chui vào địa động. Bên trong không thoáng lắm, mà lúc này nước hồ chảy ngược vào. Mục Thanh đặt A Sơ sang một bên, xoay người đẩy tảng đá khép cửa lại, rốt cuộc nước không chảy vào, địa động dài rộng nên nước chảy vào chỉ ngập đến đầu gối.
A Sơ tựa vào thạch bích thở hổn hển, sắc mặt đỏ hồng dần khôi phục bình thường. Mục Thanh vỗ vỗ lưng nàng hỏi “uống nhiều nước không?”
A Sơ lắc đầu, bỗng nhớ lại vừa rồi Mục Thanh độ khí cho mình. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại mơ hồ nhì nàng “sao vậy?”
Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi, hắn chẳng qua là cứu người trong tình thế cứu người mà thôi. A Sơ lắc đầu, nhìn địa động đen kịt, xoa tay, tạo ra một ngọn lửa nhỏ.
Mục Than kinh ngạc nhìn ngọn lửa nhỏ, có thể xoa tay một cái mà tạo ra lửa tốn rất nhiều đạo hạnh ah, ngay cả hắn tu đạo từ nhỏ cũng không có luyện được. Nghi ngờ nhìn A Sơ, nàng tột cùng là ai?
Địa động uốn lượn khúc chiết, rộng hẹp bất đồng, đi thật lâu vẫn chưa thấy lối ra.
Dưới chân toàn nước, chỉ có thể dựa vào thạch bích nghỉ ngơi. A Sơ tắt ngọn lửa trên tay, chung quanh lại lâm vào bóng tối. Trong động yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở làm A Sơ sợ tới mức nổi da gà. Len lén nhìn Mục Thanh rồi xích lại gần hắn, vừa nắm lấy tay hắn đã bị hắn nén tránh. A Sơ vội đứng im, không dám nhìn lung tung, sợ nhìn thấy bậy bạ.
Một lát sau, Mục Thanh lại phát lệnh tiếp tục đi về phía trước. A Sơ đang tính tạo lửa thì hắn đã cản lại “đừng lãng phí khí lực, ta dựa vào thạch bích, ngươi nắm lấy áo ta đi theo đi”
Tuy xoa tay tạo lửa không mất bao nhiêu tinh lực nhưng A Sơ vẫn vui vẻ đồng ý.
Nàng mừng thầm kéo áo Mục Thanh, theo hắn đi về phía trước. Nhưng mới đi được một lát, Mục Thanh chậm bước rồi cuối cùng dừng lại, vỗ vỗ tay nàng. A Sơ nghĩ hắn đổi ý, đang muốn phản đối thì đã nghe hắn nói “vừa rồi mặc quần áo vội nên chưa thắt đai lưng kỹ, ngươi đừng kéo chặt quá, càng ngày càng lỏng ah”
A Sơ bừng tỉnh đại ngộ, vội buông tay. Mục Thanh thắt chặt đai lưng, nghĩ lại chuyện lúc trước ở trong hồ, mặt hắn có chút nóng, khụ khụ hai tiếng ra vẻ tiếp tục đi. Nếu lúc này trong động có ánh sáng, A Sơ sẽ thấy được hai má hắn đỏ bừng.
A Sơ theo hắn đi về phía trước, tuy chân ngâm trong nước không được thoải mái lắm nhưng được ở cạnh hắn, cực khổ thế nào, hoàn cảnh ác liệt thế nào cũng thấy ngọt. Thậm chí nàng còn hi vọng địa động dài hơn, để bọn họ ở bên cạnh nhau lâu hơn một chút, không chừng có kỳ tích hay tình cảnh ngọt ngào ngoài ý muốn xuất hiện.
Nhưng đời không như là mơ, A Sơ còn đang mơ tưởng, Mục Thanh đã kêu lên “ta nhìn thấy ánh sáng”
A Sơ nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một vầng ánh sáng. Hai người nhanh chân bước về phía trước, ánh sáng chiếu xuống đỉnh đầu rồi lại biến chuyển, ngẩng đầu lên thấy một khoảng rất xa. A Sơ âm thầm vui vẻ: haha, lại có cơ hội ở gần hắn thêm một lát.
Mục Thanh nhìn ánh sáng mỏng manh trên đầu, rút kiếm ra “A Sơ, ta mang ngươi ngự kiếm đi lên” dứt lời liền hành động.
“Mục Thanh, ngươi nghĩ thật chu đáo, biết ta ở chỗ này không thể cỡi mây nên cho ta dùng ké kiếm của ngươi”
Mục Thanh thản nhiên cười cười, đứng lên kiếm, A Sơ lảo đảo theo sau, lợi dụng cơ hội ôm sau lưng hắn, cười thầm “chuẩn bị xong rồi”
Trường kiếm chậm rãi bay lên, Mục Thanh ngự kiếm rất thuần thục nhưng sợ A Sơ đứng không vững nên cho tốc độ chậm lại, chậm rãi đi lên đến trên đỉnh. Ánh sáng ngày càng gần, cơ hồ có thể ngửi được hương cỏ bên ngoài. Cách đỉnh một thước, Mục Thanh đưa tay bám lấy, hét lớn tiến mở ra. Ánh sáng đột nhiên tiến vào, đâm vào trong mắt, cảm giác khó chịu. A Sơ nghiêng người né tránh, một cánh tay to lớn liền ôm nàng, ấn mặt người vào ngực, sau đó tiếng gió nổi lên, nghe chúng quanh có tiếng chim.
Cho đến khi cảm giác dưới chân vững vàng, A Sơ mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu. Một bàn tay to che mắt nàng lại, Mục Thanh nói “từ dưới lên trên còn chưa thích ứng với ánh sáng, phải che mắt lại” A Sơ vui vẻ gật đầu, hắn lại ‘ngươi tự mình che đi”
Rơi vào đường cùng, A Sơ đành phải tự che mắt mình, Mục Thanh dìu nàng đứng dưới gốc cây. A Sơ nhắm mắt lại, bốn phía an tĩnh tường hòa, còn nghe được tiếng thác nước tử phía xa xa. Nơi này chắc chắn rất đẹp, giống như thế ngoại đào viên trong địa động của Lục La. Không, không giống, đó là mộng cảnh, là Lục La cuồng dại chờ cả đời lại đổi thành cả đời đau khổ tạo nên, nàng không có giống vậy.
Nghĩ tới đây A Sơ lại thấy cảm khái, thế gian lòng người khó dò, con người ta chỉ có thể cùng chung hoạn nạn, không biết sau khi ra khỏi đây, kiếm này Mục Thanh sẽ đối với nàng thế nào.
“Mục Thanh, Mục Thanh?” A Sơ hô lên nhưng không có tiếng đáp lại.
Nàng mở to mắt, trước mắt ánh sáng tràn lan, cây xanh gió mát nhưng không thấy bóng dáng Mục Thanh đâu.
Hắn đi cũng không từ biệt một tiếng với nàng. Hắn thực sự đã bỏ đi hay chỉ là tạm thời? A Sơ đợi dưới tàng cây suốt một canh giờ, mất mát đau khổ. Hắn thực sự đi rồi, chỉ có nàng vẫn không hay biết mà đứng đợi ở đây.
Chỗ này tuy đẹp nhưng A Sơ không có tâm thưởng thức, nàng không biết có nên đi tìm hắn hay không, hắn bỏ đi không lời từ giã là không muốn nàng tiếp tục dây dưa nhưng trước khi đi, hắn vẫn quan tâm tới nàng, có điều quan tâm như vậy tính là gì chứ. Hắn là người tu đạo, thấy bất kỳ ai gặp khó khăn cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi.
A Sơ đi mải miết qua bốn ngày, bất tri bất giác vẫn đi tới Mao Sơn. Nàng trốn trên mây quan sát bên dưới, hi vọng có thể thấy bóng dáng Mục Thanh nhưng chờ suốt ba ngày vẫn không thấy hắn đâu. A Sơ rất ngạc nhiên, hay là..hắn không có quay về? chẳng lẽ bọn họ sau khi ra ngoài đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn?
Nghĩ tới đây, A Sơ cảm giác hoảng loạn, lại thấy Hoắc Quân từ trong phòng đi ra phía sau núi luyện kiếm, vì thế hạ mây đuổi theo.
Hoắc Quân nhìn thấy A Sơ rất là kinh hỉ, A Sơ lại hỏi “sư huynh ngươi đâu?”
Tươi cười đơ lại, Hoắc Quân liền hỏi “A Sơ, thời gian này ngươi chỉ đi tìm hắn thôi sao?”không để nàng kịp trả lời, hắn đã cười cười tự giễu rồi nói tiếp “tháng trước sư huynh có trở về nhưng lại chỉ ở dưới chân núi, không biết vì sao không dám lên núi, sau sư phụ tìm được hắn, nói cho hắn biết thân thế của mình, bây giờ hắn đã quay về hoàng cung cưới thái tử phi”
A Sơ kinh “Ngươi nói cái gì! Cưới thái tử phi?”
Hoắc Quân gật đầu, để ý thần sắc trên mặt nàng “đúng, thì ra sư huynh là hậu duệ của Trần quốc, bây giờ hắn huyết mạch duy nhất của hoàng tộc, theo lý phải trở thành thái tử. Nước láng giềng đưa một công chúa sang cầu thân, muốn làm thái tử phi vì thế chỉ có thể do sư huynh đảm trách. Hai nước liên hôn, từ nay về sau thiên hạ thái bình”. A Sơ chưa kịp phi thân rời đi, hắn giữ nàng lại khuyên nhủ “A Sơ, ngươi muốn nháo hoàng cung sao? quyền chính phức tạp vô cùng, tu đạo thì tùy tâm sở dục, tự do tự tại nhưng một khi dính vào quyền lợi và chính trị thì có nhiều chuyện thân bất do kỷ, ngươi…đừng nên quấy rầy hắn, như vậy là liên quan tới hưng vong của quốc gia”
A Sơ dứt khoát quay đầu “hắn đã đáp ứng ta sẽ không cưới người khác”
Hoắc Quân tiếp tục khuyên bảo “hiện giờ hắn không có cách nào, hắn cũng là thân bất do kỷ”
A Sơ giật mình, lui ra sau, lắc đầu “sao mỗi lần đều là hắn thân bất do kỷ, mỗi một lần đều mặc cho số phận. Hắn từng nói qua sẽ không cưới người khác thì nhất định không thể cưới người khác”. Dứt lời, hất tay Hoắc Quân ra, phi thân rời đi.
Tuy biết Mục Thanh ở thế gian thành thân với ai đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ quay về Thiên giới nhưng hắn là người nàng yêu, nàng không thể nhìn hắn thành thân, huống hồ gì hắn đã nói dời này hắn sẽ không thành thân. A Sơ không muốn nói nhiều, gọi mây bay đến hoàng cung Trần quốc.
Lúc hoàng hôn thì nàng đã vào được hoàng cung, bên trong đèn đuốc huy hoàng, khắp nơi đều là hỉ chúc hồng trù đập vào mắt A Sơ.
Trong đại điện, lão hoàng đế ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng, vui vẻ nhìn đôi tân lang tân nhân dưới điện. Ngay lúc Mục Thanh đưa tay về phía nữ tử mặc phượng bào màu hồng, đột nhiện một dòng khí đẩy ngã thị vệ ngoài cửa cung.
Mũi chân điểm nhẹ một chút đã dừng ở trung tâm đại điện, A Sơ nhìn Mục Thanh hỉ bào đỏ thẩm. Đồng thời khi nhìn thấy nàng, thân mình Mục Thanh cũng run lên, tràn đầy kinh ngạc. Lúc này hắn đầu đội hồng trù ngọc quan, một thân hồng y khiến A Sơ thấy chua xót, khuôn mặt tuấn lãng được hồng bào làm tăng thêm vẻ lãng tử phong trần. A Sơ hỏi “thành thân sao không mời bạn cũ, không phải ngươ đã quên ta rồi chứ?”
Mục Thanh trầm mặc không nói, gắt gao nhìn nàng, ánh mắt như bị gai đâm. A Sơ tiến lên, lên tiếng chất vấn “không phải ngươi đã nói cả đời sẽ tu đạo, không thành thân sao? không phải ngươi nói nếu muốn lấy vợ thì sẽ lấy ta sao? người tu đạo không nói dối vậy mà ngươi lại lừa ta”
Ánh mắt trở nên âm trầm, phát ra sâu thẳm “hôm qua ta là người tu đạo nhưng hôm nay thì không phải. Mẹ đẻ của ta là quý phi, vì muốn thoát khỏi chính biến hoàng gia nên mới đưa ta lên Mao Sơn. Hoàng huynh ta sau khi được phong làm thái tử thì chết bất đắc kỳ tử, mẫu phi mới sai người tìm ta về”. Nói xong, Mục Thanh cũng thấy ngạc nhiên vì sao mình lại giải thích với nàng, chuyện này đâu liên quan gì tới nàng, cần gì phải giải thích chứ. Hắn cố bày ra vẻ lạnh lùng “ở Mao Sơn, bảo vệ chúng sinh là nghĩa vụ của ta, còn ở đây, bảo vệ thiên hạ là trách nhiệm của ta”
Mỗi một lời của hắn như búa tạ đánh vào lòng nàng, hít sâu một hơi, A Sơ chỉ tay vào nữ tử mặc hỉ bào đứng cạnh hắn “vậy ngươi yêu nàng sao?”
Mục Thanh nghĩ nghĩ ‘sau này sẽ yêu”
A Sơ chua sót cười, phẫn nộ nói “đầu tiên là lừa ta, sau lại lừa nàng. Ngươi đúng là chuyên gia nói dối”
Mục Thanh kinh ngạc nhìn nàng, há mồ lại không biết nên nói gì.
Cảnh tượng như vậy nếu còn không nhìn ra manh mối thì đúng là lúc ấy đã choáng váng. Nữ tử mặc hỉ bào giận dữ vén khăn hồng lên, khuôn mặt xinh đẹp không giấu được tức giận, chất vấn Mục Thanh “thái tử, nàng là ai? Vì sao lại cản trở chúng ta thành thân? Chẳng lẽ lúc thái tử ở Mao Sơn đã quen nữ tử thô tục này?”
Sứ giả nước láng giềng cũng đứng ra hỏi Mục Thanh “thái tử, đây là chuyện gì? Hãy cho chúng ta một lời giải thích đi. Công chúa chúng ta gả cho ngươi không phải để chịu ủy khuất, ngày đại hôn đã xảy ra chuyện này, vậy sau này thế nào? Theo ta thấy, chi bằng một đao thống khoái đi”
A Sơ tức giận, bóng dáng thoáng lên một cái, năm ngón tay nắm chặt cổ hắn “một đao thống khoái? Ngươi nói mình sao?”
Sứ giả hô lên ‘thái tử, nữ nhân này sao vậy? còn dám uy hiếp ta”. Bàn tay A Sơ dùng sức khiến sứ giả hoảng sợ không thôi, thanh âm khàn khàn “nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng”