Mục Thanh kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu sao ngực lại trầm xuống.
A Sơ hít sâu mộ hơi, nhặt kim vỏ sò lên, nói với chưởng môn Mao Sơn “kim vỏ sò này dùng cảnh trong mơ lưu lại những việc đã qua, chỉ có máu của người tự mình đem trí nhở bỏ vào mới có thể mở ra, bây giờ vật quy nguyên chủ”
Chưởng môn Mao Sơn nhếch miệng tự giễu, đưa tay tiếp nhận, không nói tiếng nào.
A Sơ ôm Tròn Vo đi lên vân đoàn, không hề quay đầu lại, đằng vân mà đi. Tròn Vo lưu luyến nhìn Mục Thanh không rời cho đến khi không còn thấy rõ khung cảnh bên dưới.
Chưởng môn Mao Sơn nắm kim vỏ sò, thổ huyết, Mục Thanh hối hận không thôi. Nếu lúc trước kiên trì cự tuyệt A Sơ, không cho bọn họ theo về thì đã không xảy ra chuyện như vậy. Hắn nhăn mày, thê lương nói “sư phụ, đệ tử sai rồi, để nàng gây thương tích cho sư phụ”
Chưởng môn Mao Sơn lắc đầu “không trách nàng” hắn thở dài một hơi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hoắc Quân tiến lên lau vết máu bên miệng hắn, lo lắng hỏi “sư phụ?”
Một lát sau, hắn mở mắt, tràn đầy tang thương, bàn tay trong tay áo nắm chặt một vật, thở dài nói “vi sư nhớ tới một chuyện nên trong lòng khó chịu thôi, nghỉ một lát sẽ tốt”
Cảnh tượng phát ra từ kim vỏ sò cùng những lời của A Sơ làm Mục Thanh và Hoắc Quân nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều, dìu chưởng môn Mao Sơn về nghỉ ngơi.
A Sơ rời đi khiến Mục Thanh cảm thấy không thoải mái, tâm tình càng thêm trầm trọng. Suốt mười mấy ngày, hắn mộ mình ngồi dưới thác nước sau núi, nghe tiếng nước chảy, cũng không biết mìn nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy kiên trì một lòng tu đạo lúc trước đang bị xói mòn dần.
A Sơ đưa Tròn Vo trở về Thiên giới lại vội vã đi tìm Tư Mệnh
“Tư Mệnh, có thể cho ta xem mệnh cách của đương nhiệm chưởng môn Mao Sơn không?” A Sơ vừa đi vào Tư Mệnh điện vừa đau khổ khẩn cầu.
Tư Mệnh Tinh Quân lắc đầu “không được, mệnh cách là do ta viết nhưng bị nhiều tác động, mệnh cách cũng sẽ tự động thay đổi, có khi ngay cả ta cũng không rõ, huống gì ngươi cứ chạy qua chạy lại giữa Thiên giới và Nhân gian, nếu tiết lộ thiên cơ thì phải làm sao?”
A Sơ vỗ ngực cam đoan “sẽ không, lần này trở về ta sẽ không xuống trần nữa, ngươi cho ta xem đi, ta cam đoan sẽ không nói ra.Nếu ta nói ra thì ngươi cứ uy hiếp ta, dù sao mệnh cách của chúng ta cũng nằm trong tay ngươi mà”
Tư Mệnh nghĩ nghĩ, vẫn lắc lắc tay cự tuyệt “không được, thiên cơ bất khả lộ, biết nhiều cũng không tốt cho ngươi. Ngươi học ta đi, mệnh cách bày đầy trước mặt ta nhưng ta lại chẳng thèm biết” nói liền đẩy A Sơ ra ngoài để tránh quấy rầy mình viết mệnh cách.
“Vậy thì thôi” A Sơ mất mát thở dài đi ra ngoài, thừa dịp Tư Mệnh xoay người liền biến thành một trái lê vàng nhạt, nhảy lên đĩa ngọc.
A Sơ âm thầ vui vẻ, ngáp một cái, đánh một giấc ngon lành. Khi tỉnh lại phát hiện Tư Mệnh vẫn còn cầm bút viết say sưa. Cũng không ngờ hắn viết là vùi đầu suốt cả ba ngày, A Sơ vừa vội vừa tức, nhìn thời gian cứ dần trôi qua. Thiên một ngày bằng nhân gian một năm, A Sơ nhìn chằm chằm Tư Mệnh vẫn còn ngồi viết, hận không thể đánh cho hắn bất tỉnh.
Đang lúc A Sơ tức giận thì một tiểu tiên tỳ vừa thở hồng hộc vừa chạy vào nói “Tư Mệnh Tinh Quân, bên ngoài…”còn chưa nói xong, người bên ngoài đã đi vào, tiểu tiên tỳ đỏ mặt khom người với nam tử rồi đi ra ngoài.
Tư Mệnh vốn đang vùi đầu viết liềng ngẩng mặt lên, nhìn thấy người tới thì cười nói “rảnh rỗi đến chỗ ta sao?”
Thanh âm nam tử kia ôn nhuận dễ nghe “người đầu tiên muốn gặp là ngươi?
Tư Mệnh Tinh Quân cảm động không thôi, tiến lên ôm hắn. Nam tử kia lại nghiêng người, ngồi xuống ghế, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tư Mệnh.
Vì đang biến thành trái lê nên A Sơ không thể động đậy, nhướng mắt hết cỡ cũng chỉ có thể nhìn được ngực của nam nhân kia, trong lòng có run sợ, hi vọng hắn không ăn nàng.
Đang nghĩ thì thân mình bị hai ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, thanh âm nam tử kia mang theo ý cười “trái lê này nhìn không tệ, chắc là ngọt lắm đây”
Trên người nam tử này mang theo hương trúc thản nhiên, thanh âm cũng rất quen thuộc nhưng lời của hắn làm A Sơ sợ tới mức run lên, lăn khỏi tay hắn rơi xuống đất. Tư Mệnh Tinh Quân trợn mắt há mồm, dùng mũi chân đá đá trái lê do A Sơ biến thành. A Sơ xanh mặt, hung hăng trừng hắn. Nam tử kia lại nói “sao trái lê lại biến thành màu xanh? Xem ra còn chưa chín, thật đáng tiếc, hay bảo người ta đem trồng đi, có thể mùa xuân sang năm sẽ nảy mầm”
Nghe vậy, A Sơ chấn động, lập tức hiện nguyên hình, khiến Tư Mệnh Tinh Quân bị hoảng sợ, tức giận mắng “Dao Liên, ngươi giỏi lắm, trốn trong điện của ta để làm gì? Có phải muốn nhìn lén hay không?”
A Sơ vẻ mặt bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn thủ phạm làm nàng bại lộ thân phận, ánh mắt kinh hỉ, nhìn hắn không nháy mắt.
Ôn nhuận như ngọc, phong hoa tuyệt đại, giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn vậy, hương trúc thản nhiên, ánh mắt ôn nhu bình thản như nước, lúc này lại hàm chứa ý cười. A Sơ hưng phấn tiến lên, kích động tới mức đụng phải cạnh bàn. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên lưng nàng, giọng cười.
A Sơ dựa vào vai hắn, nước mắt nghẹn ngào lại ngước mặt nhìn hắn không chớp mắt. Vết sẹo bị bỏng vì tam muội chân hỏa đã không còn sau ba kếp chuyển thế, mái tóc bạc cũng trở nên đen tuyền, là một người lại giống như vừa mới sinh ra. Khuôn mặt trắng nõn tràn ngập ý cười, đôi mắt thâm tình như nước. Biểu tình của A Sơ chợt cứng lại, lúc này Mộ Khanh quay về vị trí cũ hay là tu tiên đắc đạo? sau khi nàng rời khỏi, Mao Sơn đã xảy ra chuyện gì?
Mộ Khanh lấy tay chọt trán nàng, cười nói “đừng ngẩn người nữa, biến thành trái lê ở đây làm gì?”
Khẩu khí như vậy đúng là hắn rồi. A Sơ hân hoan, đang muốn nói chuyện thì Tư Mệnh đã lên tiếng “hừ, nàng muốn xem lén mện cách của sư phụ ngươi cũng may mấy ngày qua ta không có ra ngoài”
Mộ Khanh kéo A Sơ đứng bên cạnh, cười nói “thực ra ta cũng muốn đến nhờ ngươi cho xem mệnh cách của sư phụ”
Tư Mệnh sắc mặt đại biến, chưa kịp nói chuyện thì đã bị Mộ Khanh đánh bất tỉnh.
Không ngờ Mộ Khanh vừa tới đã “đại khai sát giới”, A Sơ kinh ngạc không thôi. Mộ Khanh dắt nàng đến trước giá gỗ đặt mệnh cách, bắt đầu tìm kiếm mệnh cách của Thanh Dật tiên quân.
Từng ảo tượng nhiều lần cảnh tượng gặp lại, hoặc là dưới ánh nắng tươi sáng, hoa nở thơm ngát; hoặc là trong trời đêm với ánh sao chiếu rọi; hoặc là gặp nhau dưới cơn mưa;cũng có thể là ôm nhau thật chặt trước mặt chúng tiên…Tóm lại là khung cảnh lãng mạn, không ngờ ngay lúc nàng chưa có sự chuẩn bị thì hắn xuất hiện, còn thấy nàng trong tình cảnh chật vật nữa. Thật là mất mặt.
Hắn chuyên chú tìm mệnh cách còn nàng chuyên chú nhìn mỹ nam, hai người lục tung cả Tư Mệnh điện, cuối cùng tìm được mệnh cách của Thanh Dật tiên quân ở giá gỗ trên cùng. Mộ Khanh nhẹ nhàng thở ra, phủi đi tro bụi. A Sơ không tiếc lời khen “chỉ cần có ngươi, việc gì cũng xong”
Mộ Khanh cười cười, nắm tay nàng cùng ngồi xuống nhuyễn tháp “nếu không có ánh mắt như lang sói của ngươi cổ vũ, ta cũng không có động lực này”
A Sơ ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, hờn dỗi đẩy hắn “chán ghét”
Mộ Khanh ôm nàng, mở mệnh cách của Thanh Dật tiên quân ra “im lặng đọc sách, đừng lộn xộn”
A Sơ ngoan ngoãn gật đầu, cùng hắn sóng vai đọc trang thứ nhất.
Thanh Dật tiên quân là ẩn sĩ Thiên giới, tướng mạo bất phàm, hai tháng trước gặp gỡ ma nữ Lục La. h
Lục La thân là ma nữ nhưng phong tư hơn cả tiên nữ, là đệ nhất mỹ nhân, tính cách lại tàn nhẫn, không coi ai ra gì lại rất yêu thích cuộc sống ở thế gian. Vì thế Lục La hóa thân thành nữ tử phàm nhân, lãng du tứ hải. Trên đường tình cờ gặp gỡ Thanh Dật tiên quân, động lòng với hắn nên dù lên trời xuống biển cũng phải tìm cho được Thanh Dật tiên quân. Tuy nhiên khi biết nàng là ma nữ, Thanh Dật tiên quân đã cự tuyệt nàng.
Một ngày, Lục La chạy tới chỗ Thanh Dật tiên quân, lớn tiếng gọi “Thanh Dật tiên quân, ngươi ra đây cho ta”
Thanh Dật đóng cửa không nghe, Lục La vừa kêu vừa hăm dọa sẽ phóng lửa thiêu cháy.
Trong phòng Thanh Dật tiên quân có rất nhiều sinh vật đang tu tiên mà tính tình Lục La lại nóng nảy, đã nói thì sẽ làm vì thế hắn đành bất đắc dĩ mở cửa ra.
Nhìn thấy người trong lòng, nữ nhân đang phát hỏa lập tức hóa thành dòng suối mát, tiến lên kéo vạt áo, lộ ra bờ vai trắng nõn. Thanh Dật vội vàng nhắm mắt, lại nghe tiếng cười thanh thúy của Lục La “đại tiên đừng thẹn, ta chỉ muốn cho người xem hôm nay ta có gì khác lạ”
Thanh Dậ khẩn trương nói “có gì khác biệt chứ, thân mình ngươi trước kia thế nào, ta đâu có biết”
Lục La kéo lỗ tai hắn, khiến hắn quay sang “ngươi nhìn chẳng phải sẽ biết sao” thấy hắn vô tình trợn mắt, Lục La lại nói “ma nữ kế thừa vị trí Ma Chủ tiếp theo thì trên vai sẽ có một cái vảy màu đen, ngươi xem, ta vì ngươi đã rút bỏ nó”
Thân mình Thanh Dật khẽ run len, chậm rãi mở mắt, lẳng lặng nhìn bờ vai trắng nõn của nàng. Chỉ thấy trên vai có hình dạng vết thương giống như cái vảy, đang lên da non màu đỏ. Vảy đen là biểu tượng kế thừa vị trí Ma Chủ, từ bỏ nó cũng có nghĩa là tự nguyện buông bỏ tư cách thừa kế, từ này về sau cũng không thể làm người của Ma giới.
“Ta biết ngươi ghét bỏ ta cái gì. Ngươi ghét bỏ thân phận của ta, vậy ta sẽ không làm ma nữ nữa. Bây giờ ta không thuộc về tam giới, nếu ngươi muốn ta tu tiên, ta sẽ từ từ mà học nhưng mà, ta muốn ngươi dạy ta tu tiên” Lục La kiên định nói
Thanh Dật ngơ ngác nhìn vết thương trên vai nàng, trong lòng như có cái gì đó đang dần dần hòa tan. Hắn nhắm mắt lại, sau đó mở ra lại tràn ngập nhu tình. Hắn đưa tay khép áo cho nàng, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của nàng “rất đau phải không?”
Mục Thanh kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu sao ngực lại trầm xuống.
A Sơ hít sâu mộ hơi, nhặt kim vỏ sò lên, nói với chưởng môn Mao Sơn “kim vỏ sò này dùng cảnh trong mơ lưu lại những việc đã qua, chỉ có máu của người tự mình đem trí nhở bỏ vào mới có thể mở ra, bây giờ vật quy nguyên chủ”
Chưởng môn Mao Sơn nhếch miệng tự giễu, đưa tay tiếp nhận, không nói tiếng nào.
A Sơ ôm Tròn Vo đi lên vân đoàn, không hề quay đầu lại, đằng vân mà đi. Tròn Vo lưu luyến nhìn Mục Thanh không rời cho đến khi không còn thấy rõ khung cảnh bên dưới.
Chưởng môn Mao Sơn nắm kim vỏ sò, thổ huyết, Mục Thanh hối hận không thôi. Nếu lúc trước kiên trì cự tuyệt A Sơ, không cho bọn họ theo về thì đã không xảy ra chuyện như vậy. Hắn nhăn mày, thê lương nói “sư phụ, đệ tử sai rồi, để nàng gây thương tích cho sư phụ”
Chưởng môn Mao Sơn lắc đầu “không trách nàng” hắn thở dài một hơi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hoắc Quân tiến lên lau vết máu bên miệng hắn, lo lắng hỏi “sư phụ?”
Một lát sau, hắn mở mắt, tràn đầy tang thương, bàn tay trong tay áo nắm chặt một vật, thở dài nói “vi sư nhớ tới một chuyện nên trong lòng khó chịu thôi, nghỉ một lát sẽ tốt”
Cảnh tượng phát ra từ kim vỏ sò cùng những lời của A Sơ làm Mục Thanh và Hoắc Quân nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều, dìu chưởng môn Mao Sơn về nghỉ ngơi.
A Sơ rời đi khiến Mục Thanh cảm thấy không thoải mái, tâm tình càng thêm trầm trọng. Suốt mười mấy ngày, hắn mộ mình ngồi dưới thác nước sau núi, nghe tiếng nước chảy, cũng không biết mìn nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy kiên trì một lòng tu đạo lúc trước đang bị xói mòn dần.
A Sơ đưa Tròn Vo trở về Thiên giới lại vội vã đi tìm Tư Mệnh
“Tư Mệnh, có thể cho ta xem mệnh cách của đương nhiệm chưởng môn Mao Sơn không?” A Sơ vừa đi vào Tư Mệnh điện vừa đau khổ khẩn cầu.
Tư Mệnh Tinh Quân lắc đầu “không được, mệnh cách là do ta viết nhưng bị nhiều tác động, mệnh cách cũng sẽ tự động thay đổi, có khi ngay cả ta cũng không rõ, huống gì ngươi cứ chạy qua chạy lại giữa Thiên giới và Nhân gian, nếu tiết lộ thiên cơ thì phải làm sao?”
A Sơ vỗ ngực cam đoan “sẽ không, lần này trở về ta sẽ không xuống trần nữa, ngươi cho ta xem đi, ta cam đoan sẽ không nói ra.Nếu ta nói ra thì ngươi cứ uy hiếp ta, dù sao mệnh cách của chúng ta cũng nằm trong tay ngươi mà”
Tư Mệnh nghĩ nghĩ, vẫn lắc lắc tay cự tuyệt “không được, thiên cơ bất khả lộ, biết nhiều cũng không tốt cho ngươi. Ngươi học ta đi, mệnh cách bày đầy trước mặt ta nhưng ta lại chẳng thèm biết” nói liền đẩy A Sơ ra ngoài để tránh quấy rầy mình viết mệnh cách.
“Vậy thì thôi” A Sơ mất mát thở dài đi ra ngoài, thừa dịp Tư Mệnh xoay người liền biến thành một trái lê vàng nhạt, nhảy lên đĩa ngọc.
A Sơ âm thầ vui vẻ, ngáp một cái, đánh một giấc ngon lành. Khi tỉnh lại phát hiện Tư Mệnh vẫn còn cầm bút viết say sưa. Cũng không ngờ hắn viết là vùi đầu suốt cả ba ngày, A Sơ vừa vội vừa tức, nhìn thời gian cứ dần trôi qua. Thiên một ngày bằng nhân gian một năm, A Sơ nhìn chằm chằm Tư Mệnh vẫn còn ngồi viết, hận không thể đánh cho hắn bất tỉnh.
Đang lúc A Sơ tức giận thì một tiểu tiên tỳ vừa thở hồng hộc vừa chạy vào nói “Tư Mệnh Tinh Quân, bên ngoài…”còn chưa nói xong, người bên ngoài đã đi vào, tiểu tiên tỳ đỏ mặt khom người với nam tử rồi đi ra ngoài.
Tư Mệnh vốn đang vùi đầu viết liềng ngẩng mặt lên, nhìn thấy người tới thì cười nói “rảnh rỗi đến chỗ ta sao?”
Thanh âm nam tử kia ôn nhuận dễ nghe “người đầu tiên muốn gặp là ngươi?
Tư Mệnh Tinh Quân cảm động không thôi, tiến lên ôm hắn. Nam tử kia lại nghiêng người, ngồi xuống ghế, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tư Mệnh.
Vì đang biến thành trái lê nên A Sơ không thể động đậy, nhướng mắt hết cỡ cũng chỉ có thể nhìn được ngực của nam nhân kia, trong lòng có run sợ, hi vọng hắn không ăn nàng.
Đang nghĩ thì thân mình bị hai ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, thanh âm nam tử kia mang theo ý cười “trái lê này nhìn không tệ, chắc là ngọt lắm đây”
Trên người nam tử này mang theo hương trúc thản nhiên, thanh âm cũng rất quen thuộc nhưng lời của hắn làm A Sơ sợ tới mức run lên, lăn khỏi tay hắn rơi xuống đất. Tư Mệnh Tinh Quân trợn mắt há mồm, dùng mũi chân đá đá trái lê do A Sơ biến thành. A Sơ xanh mặt, hung hăng trừng hắn. Nam tử kia lại nói “sao trái lê lại biến thành màu xanh? Xem ra còn chưa chín, thật đáng tiếc, hay bảo người ta đem trồng đi, có thể mùa xuân sang năm sẽ nảy mầm”
Nghe vậy, A Sơ chấn động, lập tức hiện nguyên hình, khiến Tư Mệnh Tinh Quân bị hoảng sợ, tức giận mắng “Dao Liên, ngươi giỏi lắm, trốn trong điện của ta để làm gì? Có phải muốn nhìn lén hay không?”
A Sơ vẻ mặt bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn thủ phạm làm nàng bại lộ thân phận, ánh mắt kinh hỉ, nhìn hắn không nháy mắt.
Ôn nhuận như ngọc, phong hoa tuyệt đại, giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn vậy, hương trúc thản nhiên, ánh mắt ôn nhu bình thản như nước, lúc này lại hàm chứa ý cười. A Sơ hưng phấn tiến lên, kích động tới mức đụng phải cạnh bàn. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên lưng nàng, giọng cười.
A Sơ dựa vào vai hắn, nước mắt nghẹn ngào lại ngước mặt nhìn hắn không chớp mắt. Vết sẹo bị bỏng vì tam muội chân hỏa đã không còn sau ba kếp chuyển thế, mái tóc bạc cũng trở nên đen tuyền, là một người lại giống như vừa mới sinh ra. Khuôn mặt trắng nõn tràn ngập ý cười, đôi mắt thâm tình như nước. Biểu tình của A Sơ chợt cứng lại, lúc này Mộ Khanh quay về vị trí cũ hay là tu tiên đắc đạo? sau khi nàng rời khỏi, Mao Sơn đã xảy ra chuyện gì?
Mộ Khanh lấy tay chọt trán nàng, cười nói “đừng ngẩn người nữa, biến thành trái lê ở đây làm gì?”
Khẩu khí như vậy đúng là hắn rồi. A Sơ hân hoan, đang muốn nói chuyện thì Tư Mệnh đã lên tiếng “hừ, nàng muốn xem lén mện cách của sư phụ ngươi cũng may mấy ngày qua ta không có ra ngoài”
Mộ Khanh kéo A Sơ đứng bên cạnh, cười nói “thực ra ta cũng muốn đến nhờ ngươi cho xem mệnh cách của sư phụ”
Tư Mệnh sắc mặt đại biến, chưa kịp nói chuyện thì đã bị Mộ Khanh đánh bất tỉnh.
Không ngờ Mộ Khanh vừa tới đã “đại khai sát giới”, A Sơ kinh ngạc không thôi. Mộ Khanh dắt nàng đến trước giá gỗ đặt mệnh cách, bắt đầu tìm kiếm mệnh cách của Thanh Dật tiên quân.
Từng ảo tượng nhiều lần cảnh tượng gặp lại, hoặc là dưới ánh nắng tươi sáng, hoa nở thơm ngát; hoặc là trong trời đêm với ánh sao chiếu rọi; hoặc là gặp nhau dưới cơn mưa;cũng có thể là ôm nhau thật chặt trước mặt chúng tiên…Tóm lại là khung cảnh lãng mạn, không ngờ ngay lúc nàng chưa có sự chuẩn bị thì hắn xuất hiện, còn thấy nàng trong tình cảnh chật vật nữa. Thật là mất mặt.
Hắn chuyên chú tìm mệnh cách còn nàng chuyên chú nhìn mỹ nam, hai người lục tung cả Tư Mệnh điện, cuối cùng tìm được mệnh cách của Thanh Dật tiên quân ở giá gỗ trên cùng. Mộ Khanh nhẹ nhàng thở ra, phủi đi tro bụi. A Sơ không tiếc lời khen “chỉ cần có ngươi, việc gì cũng xong”
Mộ Khanh cười cười, nắm tay nàng cùng ngồi xuống nhuyễn tháp “nếu không có ánh mắt như lang sói của ngươi cổ vũ, ta cũng không có động lực này”
A Sơ ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, hờn dỗi đẩy hắn “chán ghét”
Mộ Khanh ôm nàng, mở mệnh cách của Thanh Dật tiên quân ra “im lặng đọc sách, đừng lộn xộn”
A Sơ ngoan ngoãn gật đầu, cùng hắn sóng vai đọc trang thứ nhất.
Thanh Dật tiên quân là ẩn sĩ Thiên giới, tướng mạo bất phàm, hai tháng trước gặp gỡ ma nữ Lục La. h
Lục La thân là ma nữ nhưng phong tư hơn cả tiên nữ, là đệ nhất mỹ nhân, tính cách lại tàn nhẫn, không coi ai ra gì lại rất yêu thích cuộc sống ở thế gian. Vì thế Lục La hóa thân thành nữ tử phàm nhân, lãng du tứ hải. Trên đường tình cờ gặp gỡ Thanh Dật tiên quân, động lòng với hắn nên dù lên trời xuống biển cũng phải tìm cho được Thanh Dật tiên quân. Tuy nhiên khi biết nàng là ma nữ, Thanh Dật tiên quân đã cự tuyệt nàng.
Một ngày, Lục La chạy tới chỗ Thanh Dật tiên quân, lớn tiếng gọi “Thanh Dật tiên quân, ngươi ra đây cho ta”
Thanh Dật đóng cửa không nghe, Lục La vừa kêu vừa hăm dọa sẽ phóng lửa thiêu cháy.
Trong phòng Thanh Dật tiên quân có rất nhiều sinh vật đang tu tiên mà tính tình Lục La lại nóng nảy, đã nói thì sẽ làm vì thế hắn đành bất đắc dĩ mở cửa ra.
Nhìn thấy người trong lòng, nữ nhân đang phát hỏa lập tức hóa thành dòng suối mát, tiến lên kéo vạt áo, lộ ra bờ vai trắng nõn. Thanh Dật vội vàng nhắm mắt, lại nghe tiếng cười thanh thúy của Lục La “đại tiên đừng thẹn, ta chỉ muốn cho người xem hôm nay ta có gì khác lạ”
Thanh Dậ khẩn trương nói “có gì khác biệt chứ, thân mình ngươi trước kia thế nào, ta đâu có biết”
Lục La kéo lỗ tai hắn, khiến hắn quay sang “ngươi nhìn chẳng phải sẽ biết sao” thấy hắn vô tình trợn mắt, Lục La lại nói “ma nữ kế thừa vị trí Ma Chủ tiếp theo thì trên vai sẽ có một cái vảy màu đen, ngươi xem, ta vì ngươi đã rút bỏ nó”
Thân mình Thanh Dật khẽ run len, chậm rãi mở mắt, lẳng lặng nhìn bờ vai trắng nõn của nàng. Chỉ thấy trên vai có hình dạng vết thương giống như cái vảy, đang lên da non màu đỏ. Vảy đen là biểu tượng kế thừa vị trí Ma Chủ, từ bỏ nó cũng có nghĩa là tự nguyện buông bỏ tư cách thừa kế, từ này về sau cũng không thể làm người của Ma giới.
“Ta biết ngươi ghét bỏ ta cái gì. Ngươi ghét bỏ thân phận của ta, vậy ta sẽ không làm ma nữ nữa. Bây giờ ta không thuộc về tam giới, nếu ngươi muốn ta tu tiên, ta sẽ từ từ mà học nhưng mà, ta muốn ngươi dạy ta tu tiên” Lục La kiên định nói
Thanh Dật ngơ ngác nhìn vết thương trên vai nàng, trong lòng như có cái gì đó đang dần dần hòa tan. Hắn nhắm mắt lại, sau đó mở ra lại tràn ngập nhu tình. Hắn đưa tay khép áo cho nàng, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của nàng “rất đau phải không?”