Tiểu Ngọc Thố xuất hiện làm Tròn Vo ngày nào cũng chạy tới Quảng Hàn cung, hoặc là mang cỏ xanh tới hoặc là cõng trên lưng một túi cà rốt. Khi Thương Thuật biết Tiểu Ngọc Thố là một tiểu tiên nữ, tức giận cắn răng dậm chân nói “Tròn Vo sao có thể như thế?ta đã đoán được rồi mà”
Mộ Khanh từ trên giường đứng dậy, ngồi xuống ghế, ngáp một cái “Uyển Uyển từ nhỏ đã xinh đẹp lại tri thức, hiểu lễ nghĩa, khi lớn lên có lẽ còn hơn cả mẹ, đến lúc đó có thể nàng sẽ chướng mắt Tròn Vo, nam nhân theo đuổi nàng nói không chừng sẽ trải dài khắp bát hoang tứ hải, ngươi gấp làm gì?”
Thương Thuật không thuận theo “không được, ta chỉ thích Tròn Vo, chỉ phúc vi hôn đã không kịp rồi, hay là cho bọn chúng đính hôn đi, sau này lớn lên, nếu không hợp thì thối hôn sau”
A Sơ và Ngọc Cẩm vốn thân thiết, nàng cũng thích Uyển Uyển, cảm thấy có thể thử một lần, Mộ Khan lại ngầm đồng ý vì thế hai nà vô cùng cao hứng cùng ăn bữa cơm, ước định hôn nhân cho con của mình.
Đính hôn rồi, A Sơ lại bỗng nhiên sầu não. Tuy Tròn Vo bướng bỉnh nhưng cũng là miếng thịt trong lòng nàng, nghĩ tới hắn lớn lên sẽ thuộc về nữ nhân khác, trong lòng lại thấy phiền muộn. Nàng ngồi dưới gốc cây thương xuân buồn thu, hít sâu một hơi, lại phát hiện ra hai bóng sáng quen thuộc.
Lục Oanh và Lam Oan đang ở trên chạc cây cãi nhau.
Dù là trước kia hay bây giờ, bọn họ vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa từng tách ra.
A Sơ hưng phấn vẫy tay với bọn chúng, hai con chim nhìn nhìn nàng một lúc rồi mới bay xuống. A Sơ ngắt quỳ hoa tử cho bọn chúng, Lam Oanh dùng một chân giữ lấy, cúi đầu mổ mổ. Lục Oanh thì hưng phấn nói với nàng “chu du tứ hải thực sự rất mệt, nếu ta biết viết chữ thì sẽ viết một cuốn du ký nha”
Lam Oanh ngẩng đầu “bớt nổ đi? Ngươi có thể viết sao?không chừng mới cầm bút đã ngủ gật ah. Lần trước ở cửa sổ nghe người ta kể chuyện, ngươi ngủ thiếp đi, suýt chút nữa là bị bắt rồi”
Lục Oanh sầm mặt “hừ, hừ, ngươi sợ ta đem chuyện phong lưu của ngươi truyền đi chứ gì?”
Lam Oanh phản bác “gì mà chuyện phong lưu, mấy con chim cái kia cứ quấn lấy ta, rõ ràng là theo đuổi ta, ngươi thì lại thờ ơ lạnh nhạt”
Lục Oanh nghiêng đầu “đúng, đúng, ngươi rất đẹp cho tất cả các con chim mái đều thích ngươi, còn ta xấu xí bình thường, nên không con chim nào thích”
Lam Oanh yên lặng nhìn nàng, cúi đầu dùng sức mổ cánh hoa quỳ, lấy hạt đưa cho Lục Oanh. Lục Oanh không nhận, còn thối lui hai bước. Lam Oanh bất đắc dĩ nói “ai nói, nếu không thích ta đã sớm đi theo đám chim mái kia hưởng thu hậu cung ôn hương nha, còn đứng đây nghe ngươi lải nhải sao?”
Thấy Lục Oanh thương tâm, Lam Oanh bất đắc dĩ, A Sơ cũng lên tiếng khuyên can “các ngươi là lão phu thê, cũng đã sinh mấy con chim con rồi, chu du tứ hải xong thì về Đông Lăng điện đi..” “ meo meo”
Còn chưa dứt lời, một con mèo nhỏ nhảy khỏi bụi hoa đối diện, vồ lấy Lam Oanh cho vào miệng.
Lục Oanh hoảng hốt kêu lên “mèo, có mèo”
A Sơ vội bắt lấy con mèo nhỏ, không cho hắn chạy, quát to “Tròn Vo, đây là cẩm tước của cha ngươi”
Tròn Vo nghe vậy, lập tức há miệng, Lam Oanh khập khiểng đứng trên mặt đất. A Sơ sốt ruột nhìn xem Lam Oanh có bị chảy máu bị thương hay không, cũng may nó chỉ bị mất mấy cộng lông mà thôi. Nhưng Lục Oanh vừa vội lại vừa tức, vỗ cánh bay vòng vòng trên đầu Tròn Vo. Tròn Vo lắc đầu, biến thành hình người, chạy đến bên cạnh A Sơ, lo lắng nói “con chim kia không có bị thương, phụ thận có giận ta hay không?”
Phía sau vang lên thanh âm nhẹ nhàng “ta tức giận chuyện gì?”
Tròn Vo thấy Mộ Khanh, càng dựa sát vào người A Sơ. Mộ Khanh nhìn thấy hai con cẩm tước trên bàn đá, cao hứng nói “ah, các ngươi đã trở lại”
Lục Oanh khóc nức nở nói “Mộ ca ca, ngươi cuối cùng đã trở lại!” Cúi đầu cọ cọ Lam Oanh, đau lòng nói “vừa rồi Lam Oanh bị mèo cắn, thực sự là tức chết ta”
Nói tới mèo, ánh mắt Mộ Khanh lập tức dừng trên người Tròn Vo. Tròn Vo cắn môi, đứng ra, cúi đầu nói “ta…không cố ý. Ta thấy chim thì liền muốn bắt. Phụ thân, thật xin lỗi đã dọa chim của ngươi”
Mộ Khanh mỉm cười tiến tới ôn nhu xoa đầu hắn “bọn chúng có chút xíu, không đủ cho ngươi dính răng. Còn nữa, ngươi không phải là mèo, không đến lúc cần thiết thì không cần hóa thành hình mèo”
Tròn Vo khó hiểu hỏi “khi nào mới là lúc cần thiết?”
Mộ Khanh “Tỷ như…khi ngươi chạy trốn, có thể hóa thành mèo nhưng vậy chạy cũng nhanh hơn cũng dễ dàng tránh được nguy hiểm”
Tròn Vo gật đầu “ân, ta đã hiểu”
Bên kia, Lam Oanh mổ mổ hoa hướng dương, vẻ mặt khổ sở nhìn Lục Oanh. Ánh mắt Lục Oanh trầm xuống rồi nhu hòa hẳn, cắn đứt một cánh hoa, nhấp miệng nhai nuốt. Lam Oanh có chút sửng sốt rồi làm theo. Hai con chim vui vẻ bay lên chạc cây cùng cất tiếng hót.
A Sơ cảm thấy ánh mắt ươn ướt, quay đầu nhìn thấy Mộ Khanh đang thâm ý nhìn nàng, có cảm giác…cửu biệt thắng tân hôn.
Buổi tối, dỗ cho Tròn Vo ngủ xong, Mộ Khanh theo A Sơ vào phòng, vừa đóng cửa lại đã khẩn cấp ném nàng lên giường, áp đôi môi nóng bỏng xuống xương quai xanh trước ngực nàng, bàn tay to cũng tách quần áo mà tùy ý đi vào.
“Ngừng, ngừng!” A Sơ vội vội vàng vàng đè cái tay đang lộn xộn ở eo mình lại
“Làm sao vậy?” Mộ Khanh cắn cắn tai nàng, phả ra nhiệt khí nóng bỏng.
A Sơ cảm giác tê ngứa nhưng cố kiềm chế, đỏ mặt nói “ta…nguyệt sự của ta còn chưa hết, hôm nay là ngày cuối”. Thân người phía trên dừng lại, lui ra sau một chút, chăm chú nhìn nàng, A Sơ thấp giọng khẩn trương nói “ngươi nhịn một hai ngày nữa là có thể”
Ánh mắt của hắn trở nên thâm u, chậm rãi lấy một vật ra khỏi túi áo “vậy ta sẽ có thời gian để xem ngươi giấu cái gì trong này”
A Sơ nhìn thấy trên tay hắn là một cái kim vỏ sò, nét mặt không tự giác mà thay đổi, lui ra sau “ngươi…ngươi sẽ không…như vậy”
“Biến thái?” Mộ Khanh nói tiếp hai từ nàng không dám nói ra, chậm rãi nhích lại gần “ngươi cũng không phải chưa thấy ta biến thái, hay cắt ngón tay của ngươi? Ta cũng là suy nghĩ cho ngươi, biết ngươi sợ đau mới bất đắc dĩ biến thái một lần”
A Sơ thề sống chết bất khuất: “Không được, thế nào đều không được!”
“Nga…” thanh âm không cao không thấp cùng với ánh mắt tối tăm có vẻ vô cùng quỷ dị, A Sơ cảm giác có nguy hiểm, nghiêng người muốn thoát đi nhưng đã bị ai đó túm lấy chân, lưng cảm giác đau xót, người đã bị kéo trở lại. Còn chưa kịp thở, Mộ Khanh đã hôn xuống, môi lưỡi không ngừng dây dưa, khiêu khích tất cả các giác quan trong người nàng. A Sơ đổ mồ hôi, Mộ Khanh vẫn còn hôn, có lẽ vì nghẹn đã lâu nên động tác vội vàng xao động. Vạt áo màu trắng mở rộng làm lộ ra vòm ngực rắn chắc, mồ hôi tinh tế trượt xuống theo đường cong cơ bắp. Thân thể nóng bỏng gắt gao áp chế nàng, lại đột nhiên không có động tác tiếp theo.
A Sơ không thoải mái xoay người, lại vì hắn đột nhiên bất động mà thấy ngạc nhiên, đôi môi đột nhiên bị cắn một cái, trong không gian tràn ngập mùi máu tươi mà cánh môi ẩn ẩn đau.
Hắn như dã thú tiếp tục cắn cắn. A Sơ hoảng hốt, tứ chi giãy đạp. Mộ Khanh cong thắt lưng, luyến tiếc rời khỏi hai phiến môi đỏ mọng mê người, cắn cắn hai cái mới chịu buông ra, sau đó nhanh chóng dùng ngón tay chạm lên môi nàng rồi áp vào kim vỏ sò, tiếp theo là nhảy xuống tháp, tràn đầy chờ mong nhìn phản ứng của kim vỏ sò.
A Sơ liếm sạch máu trên cánh môi, trợn mắt nhìn vẻ mặt hết sức chuyên chú tập trung vào kim vỏ sò của Mộ Khanh.
Mộ Khanh xem xong ảo cảnh trong kim vỏ sò thì liên tục cười lạnh suốt mấy ngày. Giống như khi A Sơ hóa thành hình người, hắn không ngừng lấy nàng làm trò cười. Hoặc là đang lúc nàng khỏa thân trong dục dũng mà xông tới, hoặc là khi nàng đang ngủ thì dựng đầu nàng dậy bắt luyện kiếm, hoặc là đặt quả táo trên đầu nàng rồi tập bắn tên, hoặc là búi một kiểu tóc mới cho nàng rồi cắm trâm chi chít lên đó. Không chỉ vậy, hắn còn xúi giục Tròn Vo hỗ trợ, một lớn một nhỏ chơi đến quên trời đất, chỉ có A Sơ là sầu mi khổ kiểm.
“Ngươi ngây thơ!” Đêm nay, A Sơ đem một cái yếm thêu hoa đặt lên mặt Mộ Khanh, năm, sáu cái yếm từ khuôn mặt tuấn tú của hắn rơi lả tả xuống đất. A Sơ nghiến răng nghiến lợi, run tay chỉ vào hắn “nếu ngươi còn quấy rồi, còn cùng Tròn Vo quấy rối, ta…ta sẽ bỏ nhà ra đi”
Mộ Khanh đang uống canh, tức giận đẩy cái chén ra “hừ, ngươi vẫn còn ghi hận ta, ta sao không thể nhớ oán của ngươi”. Ảo cảnh trong kim vỏ sò ghi lại hắn đã lạnh nhạt với nàng trong hai kiếp. Vốn tràn đầy chờ mong muốn biết nàng ghi lại những khoảnh khắc tốt đẹp gì đã bị tan biến hết, thất vọng tràn trề. Nhìn thấy nhà Nhị Lang Thần, Vũ thần, Thương Thuật…vợ chồng ân ân ái ái, dính bó như keo, thậm chí Lục Oanh và Lam Oanh cãi nhau ầm ĩ vẫn rất khắng khít, còn nàng lại không nhớ những điểm tốt của hắn.
Nhìn hắn như vậy, A Sơ có chút bối rối nhưng vẫn đúng lý hợp tình nói “ta…vậy là ghi thù sao? ta hi vọng ngươi đừng quá phận, cho ngươi nhìn thấy để xem ngươi có áy náy với ta hay không”
Mộ Khanh cười cười “ah, nghĩa là ngươi thực sự không thích ta đối với ngươi như vậy?”
A Sơ nghiêm mặt, lớn tiếng nói “đương nhiên, có nữ nhân nào mà không thích phu quân đối với mình ôn nhu một chút chứ”
Mộ Khanh cười cười đầy ái mội, bàn tay nắm lấy eo nhỏ của nàng làm cho thân thể hai người dính sát với nhau “nương tử, vi phu sai rồi, đêm nay ta nhất định sẽ rất ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong”
Tiểu Ngọc Thố xuất hiện làm Tròn Vo ngày nào cũng chạy tới Quảng Hàn cung, hoặc là mang cỏ xanh tới hoặc là cõng trên lưng một túi cà rốt. Khi Thương Thuật biết Tiểu Ngọc Thố là một tiểu tiên nữ, tức giận cắn răng dậm chân nói “Tròn Vo sao có thể như thế?ta đã đoán được rồi mà”
Mộ Khanh từ trên giường đứng dậy, ngồi xuống ghế, ngáp một cái “Uyển Uyển từ nhỏ đã xinh đẹp lại tri thức, hiểu lễ nghĩa, khi lớn lên có lẽ còn hơn cả mẹ, đến lúc đó có thể nàng sẽ chướng mắt Tròn Vo, nam nhân theo đuổi nàng nói không chừng sẽ trải dài khắp bát hoang tứ hải, ngươi gấp làm gì?”
Thương Thuật không thuận theo “không được, ta chỉ thích Tròn Vo, chỉ phúc vi hôn đã không kịp rồi, hay là cho bọn chúng đính hôn đi, sau này lớn lên, nếu không hợp thì thối hôn sau”
A Sơ và Ngọc Cẩm vốn thân thiết, nàng cũng thích Uyển Uyển, cảm thấy có thể thử một lần, Mộ Khan lại ngầm đồng ý vì thế hai nà vô cùng cao hứng cùng ăn bữa cơm, ước định hôn nhân cho con của mình.
Đính hôn rồi, A Sơ lại bỗng nhiên sầu não. Tuy Tròn Vo bướng bỉnh nhưng cũng là miếng thịt trong lòng nàng, nghĩ tới hắn lớn lên sẽ thuộc về nữ nhân khác, trong lòng lại thấy phiền muộn. Nàng ngồi dưới gốc cây thương xuân buồn thu, hít sâu một hơi, lại phát hiện ra hai bóng sáng quen thuộc.
Lục Oanh và Lam Oan đang ở trên chạc cây cãi nhau.
Dù là trước kia hay bây giờ, bọn họ vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa từng tách ra.
A Sơ hưng phấn vẫy tay với bọn chúng, hai con chim nhìn nhìn nàng một lúc rồi mới bay xuống. A Sơ ngắt quỳ hoa tử cho bọn chúng, Lam Oanh dùng một chân giữ lấy, cúi đầu mổ mổ. Lục Oanh thì hưng phấn nói với nàng “chu du tứ hải thực sự rất mệt, nếu ta biết viết chữ thì sẽ viết một cuốn du ký nha”
Lam Oanh ngẩng đầu “bớt nổ đi? Ngươi có thể viết sao?không chừng mới cầm bút đã ngủ gật ah. Lần trước ở cửa sổ nghe người ta kể chuyện, ngươi ngủ thiếp đi, suýt chút nữa là bị bắt rồi”
Lục Oanh sầm mặt “hừ, hừ, ngươi sợ ta đem chuyện phong lưu của ngươi truyền đi chứ gì?”
Lam Oanh phản bác “gì mà chuyện phong lưu, mấy con chim cái kia cứ quấn lấy ta, rõ ràng là theo đuổi ta, ngươi thì lại thờ ơ lạnh nhạt”
Lục Oanh nghiêng đầu “đúng, đúng, ngươi rất đẹp cho tất cả các con chim mái đều thích ngươi, còn ta xấu xí bình thường, nên không con chim nào thích”
Lam Oanh yên lặng nhìn nàng, cúi đầu dùng sức mổ cánh hoa quỳ, lấy hạt đưa cho Lục Oanh. Lục Oanh không nhận, còn thối lui hai bước. Lam Oanh bất đắc dĩ nói “ai nói, nếu không thích ta đã sớm đi theo đám chim mái kia hưởng thu hậu cung ôn hương nha, còn đứng đây nghe ngươi lải nhải sao?”
Thấy Lục Oanh thương tâm, Lam Oanh bất đắc dĩ, A Sơ cũng lên tiếng khuyên can “các ngươi là lão phu thê, cũng đã sinh mấy con chim con rồi, chu du tứ hải xong thì về Đông Lăng điện đi..” “ meo meo”
Còn chưa dứt lời, một con mèo nhỏ nhảy khỏi bụi hoa đối diện, vồ lấy Lam Oanh cho vào miệng.
Lục Oanh hoảng hốt kêu lên “mèo, có mèo”
A Sơ vội bắt lấy con mèo nhỏ, không cho hắn chạy, quát to “Tròn Vo, đây là cẩm tước của cha ngươi”
Tròn Vo nghe vậy, lập tức há miệng, Lam Oanh khập khiểng đứng trên mặt đất. A Sơ sốt ruột nhìn xem Lam Oanh có bị chảy máu bị thương hay không, cũng may nó chỉ bị mất mấy cộng lông mà thôi. Nhưng Lục Oanh vừa vội lại vừa tức, vỗ cánh bay vòng vòng trên đầu Tròn Vo. Tròn Vo lắc đầu, biến thành hình người, chạy đến bên cạnh A Sơ, lo lắng nói “con chim kia không có bị thương, phụ thận có giận ta hay không?”
Phía sau vang lên thanh âm nhẹ nhàng “ta tức giận chuyện gì?”
Tròn Vo thấy Mộ Khanh, càng dựa sát vào người A Sơ. Mộ Khanh nhìn thấy hai con cẩm tước trên bàn đá, cao hứng nói “ah, các ngươi đã trở lại”
Lục Oanh khóc nức nở nói “Mộ ca ca, ngươi cuối cùng đã trở lại!” Cúi đầu cọ cọ Lam Oanh, đau lòng nói “vừa rồi Lam Oanh bị mèo cắn, thực sự là tức chết ta”
Nói tới mèo, ánh mắt Mộ Khanh lập tức dừng trên người Tròn Vo. Tròn Vo cắn môi, đứng ra, cúi đầu nói “ta…không cố ý. Ta thấy chim thì liền muốn bắt. Phụ thân, thật xin lỗi đã dọa chim của ngươi”
Mộ Khanh mỉm cười tiến tới ôn nhu xoa đầu hắn “bọn chúng có chút xíu, không đủ cho ngươi dính răng. Còn nữa, ngươi không phải là mèo, không đến lúc cần thiết thì không cần hóa thành hình mèo”
Tròn Vo khó hiểu hỏi “khi nào mới là lúc cần thiết?”
Mộ Khanh “Tỷ như…khi ngươi chạy trốn, có thể hóa thành mèo nhưng vậy chạy cũng nhanh hơn cũng dễ dàng tránh được nguy hiểm”
Tròn Vo gật đầu “ân, ta đã hiểu”
Bên kia, Lam Oanh mổ mổ hoa hướng dương, vẻ mặt khổ sở nhìn Lục Oanh. Ánh mắt Lục Oanh trầm xuống rồi nhu hòa hẳn, cắn đứt một cánh hoa, nhấp miệng nhai nuốt. Lam Oanh có chút sửng sốt rồi làm theo. Hai con chim vui vẻ bay lên chạc cây cùng cất tiếng hót.
A Sơ cảm thấy ánh mắt ươn ướt, quay đầu nhìn thấy Mộ Khanh đang thâm ý nhìn nàng, có cảm giác…cửu biệt thắng tân hôn.
Buổi tối, dỗ cho Tròn Vo ngủ xong, Mộ Khanh theo A Sơ vào phòng, vừa đóng cửa lại đã khẩn cấp ném nàng lên giường, áp đôi môi nóng bỏng xuống xương quai xanh trước ngực nàng, bàn tay to cũng tách quần áo mà tùy ý đi vào.
“Ngừng, ngừng!” A Sơ vội vội vàng vàng đè cái tay đang lộn xộn ở eo mình lại
“Làm sao vậy?” Mộ Khanh cắn cắn tai nàng, phả ra nhiệt khí nóng bỏng.
A Sơ cảm giác tê ngứa nhưng cố kiềm chế, đỏ mặt nói “ta…nguyệt sự của ta còn chưa hết, hôm nay là ngày cuối”. Thân người phía trên dừng lại, lui ra sau một chút, chăm chú nhìn nàng, A Sơ thấp giọng khẩn trương nói “ngươi nhịn một hai ngày nữa là có thể”
Ánh mắt của hắn trở nên thâm u, chậm rãi lấy một vật ra khỏi túi áo “vậy ta sẽ có thời gian để xem ngươi giấu cái gì trong này”
A Sơ nhìn thấy trên tay hắn là một cái kim vỏ sò, nét mặt không tự giác mà thay đổi, lui ra sau “ngươi…ngươi sẽ không…như vậy”
“Biến thái?” Mộ Khanh nói tiếp hai từ nàng không dám nói ra, chậm rãi nhích lại gần “ngươi cũng không phải chưa thấy ta biến thái, hay cắt ngón tay của ngươi? Ta cũng là suy nghĩ cho ngươi, biết ngươi sợ đau mới bất đắc dĩ biến thái một lần”
A Sơ thề sống chết bất khuất: “Không được, thế nào đều không được!”
“Nga…” thanh âm không cao không thấp cùng với ánh mắt tối tăm có vẻ vô cùng quỷ dị, A Sơ cảm giác có nguy hiểm, nghiêng người muốn thoát đi nhưng đã bị ai đó túm lấy chân, lưng cảm giác đau xót, người đã bị kéo trở lại. Còn chưa kịp thở, Mộ Khanh đã hôn xuống, môi lưỡi không ngừng dây dưa, khiêu khích tất cả các giác quan trong người nàng. A Sơ đổ mồ hôi, Mộ Khanh vẫn còn hôn, có lẽ vì nghẹn đã lâu nên động tác vội vàng xao động. Vạt áo màu trắng mở rộng làm lộ ra vòm ngực rắn chắc, mồ hôi tinh tế trượt xuống theo đường cong cơ bắp. Thân thể nóng bỏng gắt gao áp chế nàng, lại đột nhiên không có động tác tiếp theo.
A Sơ không thoải mái xoay người, lại vì hắn đột nhiên bất động mà thấy ngạc nhiên, đôi môi đột nhiên bị cắn một cái, trong không gian tràn ngập mùi máu tươi mà cánh môi ẩn ẩn đau.
Hắn như dã thú tiếp tục cắn cắn. A Sơ hoảng hốt, tứ chi giãy đạp. Mộ Khanh cong thắt lưng, luyến tiếc rời khỏi hai phiến môi đỏ mọng mê người, cắn cắn hai cái mới chịu buông ra, sau đó nhanh chóng dùng ngón tay chạm lên môi nàng rồi áp vào kim vỏ sò, tiếp theo là nhảy xuống tháp, tràn đầy chờ mong nhìn phản ứng của kim vỏ sò.
A Sơ liếm sạch máu trên cánh môi, trợn mắt nhìn vẻ mặt hết sức chuyên chú tập trung vào kim vỏ sò của Mộ Khanh.
Mộ Khanh xem xong ảo cảnh trong kim vỏ sò thì liên tục cười lạnh suốt mấy ngày. Giống như khi A Sơ hóa thành hình người, hắn không ngừng lấy nàng làm trò cười. Hoặc là đang lúc nàng khỏa thân trong dục dũng mà xông tới, hoặc là khi nàng đang ngủ thì dựng đầu nàng dậy bắt luyện kiếm, hoặc là đặt quả táo trên đầu nàng rồi tập bắn tên, hoặc là búi một kiểu tóc mới cho nàng rồi cắm trâm chi chít lên đó. Không chỉ vậy, hắn còn xúi giục Tròn Vo hỗ trợ, một lớn một nhỏ chơi đến quên trời đất, chỉ có A Sơ là sầu mi khổ kiểm.
“Ngươi ngây thơ!” Đêm nay, A Sơ đem một cái yếm thêu hoa đặt lên mặt Mộ Khanh, năm, sáu cái yếm từ khuôn mặt tuấn tú của hắn rơi lả tả xuống đất. A Sơ nghiến răng nghiến lợi, run tay chỉ vào hắn “nếu ngươi còn quấy rồi, còn cùng Tròn Vo quấy rối, ta…ta sẽ bỏ nhà ra đi”
Mộ Khanh đang uống canh, tức giận đẩy cái chén ra “hừ, ngươi vẫn còn ghi hận ta, ta sao không thể nhớ oán của ngươi”. Ảo cảnh trong kim vỏ sò ghi lại hắn đã lạnh nhạt với nàng trong hai kiếp. Vốn tràn đầy chờ mong muốn biết nàng ghi lại những khoảnh khắc tốt đẹp gì đã bị tan biến hết, thất vọng tràn trề. Nhìn thấy nhà Nhị Lang Thần, Vũ thần, Thương Thuật…vợ chồng ân ân ái ái, dính bó như keo, thậm chí Lục Oanh và Lam Oanh cãi nhau ầm ĩ vẫn rất khắng khít, còn nàng lại không nhớ những điểm tốt của hắn.
Nhìn hắn như vậy, A Sơ có chút bối rối nhưng vẫn đúng lý hợp tình nói “ta…vậy là ghi thù sao? ta hi vọng ngươi đừng quá phận, cho ngươi nhìn thấy để xem ngươi có áy náy với ta hay không”
Mộ Khanh cười cười “ah, nghĩa là ngươi thực sự không thích ta đối với ngươi như vậy?”
A Sơ nghiêm mặt, lớn tiếng nói “đương nhiên, có nữ nhân nào mà không thích phu quân đối với mình ôn nhu một chút chứ”
Mộ Khanh cười cười đầy ái mội, bàn tay nắm lấy eo nhỏ của nàng làm cho thân thể hai người dính sát với nhau “nương tử, vi phu sai rồi, đêm nay ta nhất định sẽ rất ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong”