Mộ Khanh rất là bất đắc dĩ, cẩn thận nhìn nhìn ngoài cửa sổ và đường hành lang, xác định không có người ai mới giải thích với Mộ An ‘ta cũng muốn sớm nói với ngươi nhưng mẫu thân ngươi vẫn xem ngươi là hài tử, không chịu cho ngươi tìm hiểu một số chuyện, khiến ngươi giống y như nàng trước kia”
Mộ An nhận sách, lật giở vài trang, tuy không có chút giải nhưng xem một hồi lại thấy thâm mình không thoải mái. Lúc này có tiên tỳ ở ngoài bẩm báo, nói Ngọc Thố đến tìm Mộ An.
Nghe vậy, Mộ An nhét sách vào lòng, cáo biệt Mộ Khanh, mừng rỡ chạy ra ngoài. Ngọc Thố đứng ngoài cửa Đông Lăng điện, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Quảng Hàn điện, nhìn thấy Mộ An tới thì vội tiến lên, mỉm cười xin lỗi hắn ‘Mộ An, thật xin lỗi ngươi, ngày đó ta vội vã trở về, không tạm biệt ngươi”
Mộ An thấy nàng đi lại không giống như trước kia, quan tâm hỏi “chân ngươi sao vậy?”
Ngọc Thố cười cười nhưng ánh mắt hàm chứa lệ quang, ủy khuất nói ‘ta cả đêm không về, sáng sớm vừa về tới thì bị tiên tử phát hiện, phạt ta quỳ một ngày cũng bắt ta hứa sau này không được tùy tiện ra ngoài. Lần này là ta lén ra ngoài, phải lập tức quay về”
Thì ra là bị Quảng Hàn tiên tử trách phạt
Mộ An thở dài, an ủi ‘sau này ngươi không ra ngoài được thì ta tìm ngươi là được rồi”
Tìm nàng?
Ngọc Thố cười giễu, chăm chú nhìn vào mắt hắn “Mộ An, ngươi sắp thành thân, ngươi có…luyến tiếc ta không?”
Mộ An đương nhiên nói ‘ta thành thân vẫn có thể tìm ngươi, có thể cùng Uyển Uyển đến tìm ngươi nha”
Ngọc Thố đưa tay nắm lấy tay hắn, chua sót nói “sau khi ngươi thành thân, có lẽ chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa. Ta không dám bảo ngươi từ hôn hay đào hôn, nhưng nếu ngươi thực sự luyến tiếc ta thì có thể cưới luôn cả ta, như vậy mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp mặt, không ai chia rẻ chúng ta được nữa”
Nghe vậy, Mộ An giật mình, khó xử nói “cùng cưới ngươi? Chuyện này…có thể sao? Uyển Uyển là nương tử của ta, giống như cha ta chỉ có một mình mẹ ta là nương tử”
Ngọc Thố nắm hai chặt hai tay hắn để trước ngực ‘nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, ngươi cưới nhiều nương tử có thể giúp ngươi khai chi tán diệp, là chuyện tốt mà, được không Mộ An?”
Tuy Mộ An thấy yêu cầu của Ngọc Thố không ổn nhưng vì nàng cứ liên tục khẩn cầu và thuyết phục, cuối cùng hắn cũng gật đầu.
Mộ An và A Sơ ngồi ở đại sảnh uống trà, thấy hắn uống liên tục ba chén còn chưa muống ngừng, cảm giác khác lạ, A Sơ liền hỏi “Mộ An, ngươi có chuyện gì vậy?”
Mộ An lau mồ hôi trán, chần chừ nói “nương, ta..ta muốn cùng cưới Ngọc Thố”
A Sơ giật mình làm rơi quả táo trên tay, kinh ngạc nhìn hắn.
Mấy ngày nay Thái Thượng Lão Quân đổ xỉ than nên rất nóng nực, Mộ Khanh đứng dậy quạt cho A Sơ, nhỏ giọng than thở “nếu ngươi không cho ta cưới Ngọc Thố, ta sẽ không cưới Uyển Uyển, mặc kệ người bên ngoài nói thế nào”
A Sơ lúc này mới có phản úng, trong lòng chấn động không thôi. Nàng đứng lên, gấp đến độ đi qua đi lại buồn bực nói “Tròn Vo, lời này không thể để cho cả nhà Thương Thuật nghe được, ta cũng xem như ngươi nói giỡn, sau này không được nghĩ vậy nữa, nếu không ngươi sẽ làm Uyển Uyển thất vọng”
Mộ An kiên trì nói “nương, ta không nói giỡn. Ta muốn cưới Ngọc Thố, nếu không ai ta cũng không cưới”
A Sơ tức giận “ nếu ngươi thực sự thích Ngọc Thố thì cưới Uyển Uyển xong rồi tính, quyết không thể cùng Uyển Uyển tiến vào Đông Lăng điện”
Hai mắt Mộ An sáng lên, chờ mong hỏi “nương, ý của ngươi là..ngươi đồng ý cho ta cưới Ngọc Thố? Chỉ là trước sau mà thôi, đúng không?”
A Sơ hiểu rõ tính Mộ An nhất, y như tảng đá kê hầm cầu vừa thối vừa cứng, đã quyết định là không thay đổi. Vì để hắn chịu cưới Uyển Uyển, A Sơ bất đắc dĩ gật đầu “dù sao ngươi không thể cưới cùng lúc hai người, chuyện lấy tiểu thiếp đợi ngươi thành thân xong hãy nói sau” dứt lời phất tay áo rời đi.
Chuyện cưới hai nương tử, được A Sơ đồng ý, Mộ An vội vàng nói cho Ngọc Thố nghe nhưng nàng lại mặt co mày cáu. Mộ An lâm vào khó xử, vội vàng an ủi, cuối cùng Ngọc Thố lau nước mắt, ghé vào tai hắn đưa ra chủ ý.
Ngày đại hôn, hai điện vô cùng náo nhiệt, chúng tiên đều đến chúc mừng chia vui. Kim kỳ lân mang hỉ kiệu từ Thương Thuật điện đi thẳng tới Đông Lăng điện, trên không hơn một ngàn cát điểu cùng bay lượn, giống như đem tất cả may mắn trút xuống người tân nương, theo nàng về nhà chồng, từ nay về sau mọi sự thuận lợi, con cái đầy nhà.
Mộ An một thân hồng y đá văng cửa kiệu, một bàn tay nhỏ bé trắng như bạch ngọc nhẹ vươn ra, chờ phu quân nắm lấy. Mộ An nhìn bàn tay nhỏ bé, tâm bị chấn động, cứ nhìn chằm chằm, đầu lại nhớ đến cặp chân nhỏ nhắn trong suốt khiến người ta khó quên. Hắn đưa tay nhẹ nhàng dìu nàng từ trong kiệu ra, gió thổi nhẹ khẽ cuốn một góc khăn voan, để lộ kiều nhan ngượng ngùng hồng nhuận của tân nương. Hắn đưa tay nắm chặt, chậm ra đưa nàng vào đại môn Đông Lăng điện.
Cát điểu tung cánh bay lượn, tiếng ca thánh thót vang lên không ngớt, cũng làm rơi xuống không ít vật thể màu trắng. Mộ An nhìn cánh tay bị dính mấy thứ từ trời rơi xuống, vô cùng ghét bỏ, tìm khăn lau, phát hiện hồng y của Uyển Uyển cũng bị dính không ít. Mọi người phát hiện chuyện không vui, vội tiến lên nắm lấy Điểu Quân “điểu của ngươi không khống chế được rồi, mau bảo chúng rời đi đi”
Điểu Quân nhìn phân chim đầy đất, khó hiểu nói “bình thường không như vậy, nhất định là chúng đang rất cao hứng, cho nên kích động…điều này chứng tỏ đây là mối lương duyên vô cùng tốt đẹp ah”
Mọi người không để hắn nhiều lời, bắt hắn mau ra lệnh cho bầy chim bay đi.
Hỉ bà thấy tân nương bị dính phân chim, gấp đến độ dậm chân, vội kêu người đón tiếp “trên người toàn là phân chim, điềm xấu ah, cũng may còn chút thời gian, mau vào phòng dùng nước lau qua, không thể mang theo phân chim mà bái đường được”
Nước là linh khí thiên địa tụ tập thành, nếu bình thường có thể dùng nước thường để lau sạch phân chim nhưng hôm nay là đại hỉ sự, nhất định phải dùng thủy linh khí như vậy mới xua hết dơ bẩn, đem lại may mắn.
Tiên tỳ nhanh chóng đưa Mộ An và Uyển Uyển vào hai căn phòng gần nhất. Tiên tỳ nhanh chóng cởi hỉ bào của Mộ An, dùng cành liễu đập đập cho phân chim rơi ra trong nước, sau đó đem xiêm y hong khô rồi mặc lại cho hắn.
Mộ An vội chạy vào phòng Uyển Uyển, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn hai mắt bừng sáng, lỗ mũi chảy máu, tinh thần hoảng hốt.
Lúc này Uyển Uyển vẫn chưa lấy khăn hồng xuống, từ nhà mẹ đẻ đến nhà chồng, khăn hồng chỉ có thể do phu quân lấy xuống lúc động phòng, cho nên tiên tỳ chà lau phân chim rất cực, lúc này mới rửa sạch. Mà Uyển Uyển đưa lưng ra phía ngoài, để lộ cái lưng trắng noãn với đường cong huyền mỹ, làn da như bạch ngọc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mộ Khanh rất là bất đắc dĩ, cẩn thận nhìn nhìn ngoài cửa sổ và đường hành lang, xác định không có người ai mới giải thích với Mộ An ‘ta cũng muốn sớm nói với ngươi nhưng mẫu thân ngươi vẫn xem ngươi là hài tử, không chịu cho ngươi tìm hiểu một số chuyện, khiến ngươi giống y như nàng trước kia”
Mộ An nhận sách, lật giở vài trang, tuy không có chút giải nhưng xem một hồi lại thấy thâm mình không thoải mái. Lúc này có tiên tỳ ở ngoài bẩm báo, nói Ngọc Thố đến tìm Mộ An.
Nghe vậy, Mộ An nhét sách vào lòng, cáo biệt Mộ Khanh, mừng rỡ chạy ra ngoài. Ngọc Thố đứng ngoài cửa Đông Lăng điện, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Quảng Hàn điện, nhìn thấy Mộ An tới thì vội tiến lên, mỉm cười xin lỗi hắn ‘Mộ An, thật xin lỗi ngươi, ngày đó ta vội vã trở về, không tạm biệt ngươi”
Mộ An thấy nàng đi lại không giống như trước kia, quan tâm hỏi “chân ngươi sao vậy?”
Ngọc Thố cười cười nhưng ánh mắt hàm chứa lệ quang, ủy khuất nói ‘ta cả đêm không về, sáng sớm vừa về tới thì bị tiên tử phát hiện, phạt ta quỳ một ngày cũng bắt ta hứa sau này không được tùy tiện ra ngoài. Lần này là ta lén ra ngoài, phải lập tức quay về”
Thì ra là bị Quảng Hàn tiên tử trách phạt
Mộ An thở dài, an ủi ‘sau này ngươi không ra ngoài được thì ta tìm ngươi là được rồi”
Tìm nàng?
Ngọc Thố cười giễu, chăm chú nhìn vào mắt hắn “Mộ An, ngươi sắp thành thân, ngươi có…luyến tiếc ta không?”
Mộ An đương nhiên nói ‘ta thành thân vẫn có thể tìm ngươi, có thể cùng Uyển Uyển đến tìm ngươi nha”
Ngọc Thố đưa tay nắm lấy tay hắn, chua sót nói “sau khi ngươi thành thân, có lẽ chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa. Ta không dám bảo ngươi từ hôn hay đào hôn, nhưng nếu ngươi thực sự luyến tiếc ta thì có thể cưới luôn cả ta, như vậy mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp mặt, không ai chia rẻ chúng ta được nữa”
Nghe vậy, Mộ An giật mình, khó xử nói “cùng cưới ngươi? Chuyện này…có thể sao? Uyển Uyển là nương tử của ta, giống như cha ta chỉ có một mình mẹ ta là nương tử”
Ngọc Thố nắm hai chặt hai tay hắn để trước ngực ‘nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, ngươi cưới nhiều nương tử có thể giúp ngươi khai chi tán diệp, là chuyện tốt mà, được không Mộ An?”
Tuy Mộ An thấy yêu cầu của Ngọc Thố không ổn nhưng vì nàng cứ liên tục khẩn cầu và thuyết phục, cuối cùng hắn cũng gật đầu.
Mộ An và A Sơ ngồi ở đại sảnh uống trà, thấy hắn uống liên tục ba chén còn chưa muống ngừng, cảm giác khác lạ, A Sơ liền hỏi “Mộ An, ngươi có chuyện gì vậy?”
Mộ An lau mồ hôi trán, chần chừ nói “nương, ta..ta muốn cùng cưới Ngọc Thố”
A Sơ giật mình làm rơi quả táo trên tay, kinh ngạc nhìn hắn.
Mấy ngày nay Thái Thượng Lão Quân đổ xỉ than nên rất nóng nực, Mộ Khanh đứng dậy quạt cho A Sơ, nhỏ giọng than thở “nếu ngươi không cho ta cưới Ngọc Thố, ta sẽ không cưới Uyển Uyển, mặc kệ người bên ngoài nói thế nào”
A Sơ lúc này mới có phản úng, trong lòng chấn động không thôi. Nàng đứng lên, gấp đến độ đi qua đi lại buồn bực nói “Tròn Vo, lời này không thể để cho cả nhà Thương Thuật nghe được, ta cũng xem như ngươi nói giỡn, sau này không được nghĩ vậy nữa, nếu không ngươi sẽ làm Uyển Uyển thất vọng”
Mộ An kiên trì nói “nương, ta không nói giỡn. Ta muốn cưới Ngọc Thố, nếu không ai ta cũng không cưới”
A Sơ tức giận “ nếu ngươi thực sự thích Ngọc Thố thì cưới Uyển Uyển xong rồi tính, quyết không thể cùng Uyển Uyển tiến vào Đông Lăng điện”
Hai mắt Mộ An sáng lên, chờ mong hỏi “nương, ý của ngươi là..ngươi đồng ý cho ta cưới Ngọc Thố? Chỉ là trước sau mà thôi, đúng không?”
A Sơ hiểu rõ tính Mộ An nhất, y như tảng đá kê hầm cầu vừa thối vừa cứng, đã quyết định là không thay đổi. Vì để hắn chịu cưới Uyển Uyển, A Sơ bất đắc dĩ gật đầu “dù sao ngươi không thể cưới cùng lúc hai người, chuyện lấy tiểu thiếp đợi ngươi thành thân xong hãy nói sau” dứt lời phất tay áo rời đi.
Chuyện cưới hai nương tử, được A Sơ đồng ý, Mộ An vội vàng nói cho Ngọc Thố nghe nhưng nàng lại mặt co mày cáu. Mộ An lâm vào khó xử, vội vàng an ủi, cuối cùng Ngọc Thố lau nước mắt, ghé vào tai hắn đưa ra chủ ý.
Ngày đại hôn, hai điện vô cùng náo nhiệt, chúng tiên đều đến chúc mừng chia vui. Kim kỳ lân mang hỉ kiệu từ Thương Thuật điện đi thẳng tới Đông Lăng điện, trên không hơn một ngàn cát điểu cùng bay lượn, giống như đem tất cả may mắn trút xuống người tân nương, theo nàng về nhà chồng, từ nay về sau mọi sự thuận lợi, con cái đầy nhà.
Mộ An một thân hồng y đá văng cửa kiệu, một bàn tay nhỏ bé trắng như bạch ngọc nhẹ vươn ra, chờ phu quân nắm lấy. Mộ An nhìn bàn tay nhỏ bé, tâm bị chấn động, cứ nhìn chằm chằm, đầu lại nhớ đến cặp chân nhỏ nhắn trong suốt khiến người ta khó quên. Hắn đưa tay nhẹ nhàng dìu nàng từ trong kiệu ra, gió thổi nhẹ khẽ cuốn một góc khăn voan, để lộ kiều nhan ngượng ngùng hồng nhuận của tân nương. Hắn đưa tay nắm chặt, chậm ra đưa nàng vào đại môn Đông Lăng điện.
Cát điểu tung cánh bay lượn, tiếng ca thánh thót vang lên không ngớt, cũng làm rơi xuống không ít vật thể màu trắng. Mộ An nhìn cánh tay bị dính mấy thứ từ trời rơi xuống, vô cùng ghét bỏ, tìm khăn lau, phát hiện hồng y của Uyển Uyển cũng bị dính không ít. Mọi người phát hiện chuyện không vui, vội tiến lên nắm lấy Điểu Quân “điểu của ngươi không khống chế được rồi, mau bảo chúng rời đi đi”
Điểu Quân nhìn phân chim đầy đất, khó hiểu nói “bình thường không như vậy, nhất định là chúng đang rất cao hứng, cho nên kích động…điều này chứng tỏ đây là mối lương duyên vô cùng tốt đẹp ah”
Mọi người không để hắn nhiều lời, bắt hắn mau ra lệnh cho bầy chim bay đi.
Hỉ bà thấy tân nương bị dính phân chim, gấp đến độ dậm chân, vội kêu người đón tiếp “trên người toàn là phân chim, điềm xấu ah, cũng may còn chút thời gian, mau vào phòng dùng nước lau qua, không thể mang theo phân chim mà bái đường được”
Nước là linh khí thiên địa tụ tập thành, nếu bình thường có thể dùng nước thường để lau sạch phân chim nhưng hôm nay là đại hỉ sự, nhất định phải dùng thủy linh khí như vậy mới xua hết dơ bẩn, đem lại may mắn.
Tiên tỳ nhanh chóng đưa Mộ An và Uyển Uyển vào hai căn phòng gần nhất. Tiên tỳ nhanh chóng cởi hỉ bào của Mộ An, dùng cành liễu đập đập cho phân chim rơi ra trong nước, sau đó đem xiêm y hong khô rồi mặc lại cho hắn.
Mộ An vội chạy vào phòng Uyển Uyển, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn hai mắt bừng sáng, lỗ mũi chảy máu, tinh thần hoảng hốt.
Lúc này Uyển Uyển vẫn chưa lấy khăn hồng xuống, từ nhà mẹ đẻ đến nhà chồng, khăn hồng chỉ có thể do phu quân lấy xuống lúc động phòng, cho nên tiên tỳ chà lau phân chim rất cực, lúc này mới rửa sạch. Mà Uyển Uyển đưa lưng ra phía ngoài, để lộ cái lưng trắng noãn với đường cong huyền mỹ, làn da như bạch ngọc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.