Mộ Khanh đi không bao lâu, có tiên tỳ mang một cái túi đen nhỏ đến cho A Sơ. Nàng nhận ra đây là cái mà hôm qua Nhị Lang Thần mang theo bên người, mở ra xem thì thấy bên trong có một ít điểm tâm, nàng đưa cho Hao Thiên Khuyển “Hao Thiên, ngươi xem, là thức ăn Nhị Lang Thần đưa cho ngươi”
Hao Thiên Khuyển thản nhiên nhìn một cái rồi nằm úp sấp xuống, không để ý tới. Từ lúc đến Đông Lăng điện, Hao Thiên Khuyển cả đến một giọt nước cũng không đụng tới, A Sơ đau lòng sờ đầu hắn “Hao Thiên, ngươi không thích ở Đông Lăng điện sao?’. Nó xoay người, nhìn ra ngoài sân. A Sơ an ủi “ngươi cắn chim của Mộ Khanh bị thương, tuy hắn tức giận nhưng sẽ không làm gì ngươi đâu, dù sao ngươi cũng là thần khuyển của Nhị Lan Thần mà. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi”
Hao Thiên Khuyển, không chút cảm kích, nhắm mắt lại không nhúc nhích
Hỏi thăm mới biết được Mộ Khanh mang hai con cẩm tước tới chỗ Thương Thuật. A Sơ lo lắng hai con cẩm tước bị thương nghiêm trọng hơn tưởng tượng thì Mộ Khanh sẽ tức giận càng nhiều nhưng lúc này cũng vô kế khả thi, cứ đi tới đi lui một ngày trong phòng, cuối cùng ngoài cửa cũng vang lên thanh âm tức giận của Mộ Khanh “A Sơ chết tiệt, mau quăng con chó kia ra ngoài cho ta”
Ngữ khí Mộ Khanh rất không tốt, A Sơ càng khẩn trương, hồi lâu không nghe bên ngoài có tiếng động, nàng liền mở cửa nhìn thử. Đột nhiên một lực đạo rất mạnh ào tới làm nàng đụng đầu vào cửa, đau đến nhe răng, trước mắt thoáng qua một bóng áo trắng, phía sau đã vang lên tiếng chó kêu thê lương.
Mộ Khanh ôm Hao Thiên Khuyển, hừ lạnh với nàng một tiếng rồi đi ra ngoài
A Sơ cuống quýt chắn trước cửa ‘đã trễ thế này, ngươi còn muốn đưa nó đi đâu?”
Mộ Khanh nói: “Bắt nó trả lại cho Dương Tiễn!”
A Sơ hỏi: “Bởi vì nó cắn thương chim nhỏ của ngươi sao?”
Mộ Khanh hừ lạnh, tức giận nói “đúng, vì nó cắn chim nhỏ của ta bị thương” đột nhiên mới phản ứng mình vừa nói gì ‘phi, chim của ta không nhỏ, là chim to, không đúng, là vân ti cẩm tước”
Mặc kệ hắn hồ ngôn loạn ngữ, A Sơ chắn ngang trước cửa, nghĩa khí nói “ta là chủ nhân của Hao Thiên, nếu nó cắn bị thương chim của ngươi, vậy để ta chiếu cố và trị liệu cho chim của ngươi cho đến khi khôi phục giống như trước đây đi”
“Đưa cho ngươi chăm sóc, chim của ta chết chắc”
A Sơ lui lại, tiếp tục thương lượng “vậy ngươi muốn thế nào mới không đuổi Hao Thiên đi”
Mộ Khanh không kiên nhẫn, hất cánh tay đang chắn ngang cửa của nàng, lớn tiếng nói “dù thế nào thì nó cũng phải đi, trở lại bên cạnh chủ nhân chân chính của nó. Sứ mệnh của Hao Thiên Khuyển cũng không phải là trở thành lễ vật tặng cho người khác, khiến họ vui vẻ”
Đường đột đưa trả Hao Thiên Khuyển, A Sơ cảm thấy rất không thích hợp, nhất là khi Mộ Khanh tự mình đưa đi, không biết Nhị Lang Thần nghĩ thế nào, có khi còn nghĩ nàng ghét bỏ thần khuyển của hắn. Nhưng Mộ Khanh kiên quyết như vậy, muốn giữ lại Hao Thiên Khuyển là không thể. A Sơ đành mềm giọng khẩn cầu “lưu lại thêm một tối nữa thôi được không? Ngày mai sẽ đưa nó đi. Đêm nay ta sẽ tâm sự với nó, sáng sớm mai liền giao cho ngươi xử trí, được không?’
Mộ Khanh thấy nàng kiên trì như vậy, do dự một lát rồi cắn môi đem Hao Thiên Khuyển giao cho nàng “ngày mai nhất định phải đi”
A Sơ gật đầu như trống bỏi, Mộ Khanh giận dữ rời đi
Hao Thiên Khuyển nhảy khỏi lòng A Sơ, ngồi ngay cửa, mặc kệ khiêu khích thế nào cũng không để ý. A Sơ vẫn không từ bỏ ý định, chọc ghẹo nó thêm một lát, rồi đưa nó vào ngủ, thầm nghĩ ngày mai sẽ đưa nó về, dù sao nó cũng không thích mình.
Vì chuyện này mà A Sơ trằn trọc cả đêm, ánh đèn lồng ngoài cửa lay động theo cơ gió, nàng ngơ ngác nhìn rèm giường màu xanh nhạt, đầu óc dần dần mơ hồ. Đang lúc chuẩn bị thả hồn vào mộng đẹp thì trong phòng hiện lên ngân quang, cơn buồn ngủ lập tức tan biến. A Sơ ngồi bật dậy, xuyên qua ánh nhạt ngoài cửa thấy một nam tử y bào màu đen đang đứng trước mặt, mái tóc dài được buộc bằng một sợi dây màu đen, đôi đồng tử màu đồng lộ ra u lục, làn da trắng nõn càng làm nổi bậc y phục màu đen. Hắn bình tĩnh đứng yên nhìn nàng, không nói tiếng nào.
A Sơ kinh hãi, đứng dậy, chân dậm lên váy suýt chút nữa té ngã, người nọ đưa tay ra đỡ nhưng nàng né tránh
“Ngươi là ai?” Nàng thấp giọng hỏi.
“Ta đói bụng lâu như vậy cuối cùng cũng không uổng phí, pháp chế quân thượng hạ trên người ta cuối cùng cũng mất hiệu lực, ta chính là Hao Thiên” nam tử mặt không chút thay đổi, thanh âm lại rất dễ nghe như nữ nhân
A Sơ quay đầu nhìn cái thùng bên giường, bên trong không thấy Hao Thiên đâu, mà hắc y của nam nhân này cùng ánh mắt rất giống Hao Thiên. A Sơ ngạc nhiên nhìn hắn, đánh giá một lượt, không biết hắn là nam hay nữ. Chẳng lẽ Hao Thiên Khuyển không phải là giống đực?
“Ta đã đáp ứng Mộ thượng tiên, ngày mai sẽ đưa ngươi về, ngươi lại biến thân làm gì?’ A Sơ đã bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi
Hao Thiên Khuyển không trả lời nàng mà nói sang chuyện khác “nếu ngươi không lấy quân thượng làm chồng, hắn sẽ phải lấy Tây Hải tam công chúa”
Nghe nói Tây Hải tam công chúa là nữ nhi bảo bối của Tây Hải Long Vương, A Sơ cũng từng gặp được nàng trong tụ tiên hội. Nàng xinh đẹp đoan trang, thân phận cao quý, nếu gả cho Nhị Lang Thần cũng không có gì không tốt. Thấy Hao Thiên Khuyển có vẻ không thích, nàng liền hỏi ‘Tây Hải tam công chúa có gì không tốt?”
Hao Thiên khuyển nói: “Hắn không thích.”
A Sơ biết hắn ở đây là Nhị Lang Thần liền nói “nhưng ta cũng không thích Nhị Lang Thần, sao ta phải gả cho hắn?”
Hao Thiên Khuyển nhăn đôi mi thanh tú, trừng mắt nhìn nàng, răng nanh sắc bén nhô ra, đi từng bước một tới gần A Sơ ‘vì sao, hắn tốt như vậy, cương trực công chính, hiển thánh hộ nhân, phàm nhân gặp phải nguy cơ cũng là hắn đi cứu giúp trước tiên. Hắn là chiến thần đỉnh thiên lập địa, dân gian cung phụng hắn. Hắn đối tốt với tất cả mọi người, đối với người mình thích cũng cẩn thận bảo hộ. Từ hai vạn năm trước, khi ngươi nhìn thấy hắn xõa tóc, trừ bỏ ta, ngươi là người duy nhất thấy hắn trong bộ dáng như vậy. Ta cũng không biết hắn mê luyến ngươi vì cái gì. Mới đầu ta cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn thấy hắn luôn nhớ tới ngươi, ta ngày càng buồn, hắn thế mà lại thích một thượng tiên danh không xứng với thật. Bây giờ ngươi lại nói ngươi không thích hắn, ta lại muốn hỏi ngươi, ngươi có gì để hắn thích chứ?”
Bị Hao Thiên Khuyển chất vấn, A Sơ cố gắng không thể hiện sợ hãi nhưng trong lòng thì run rẩy, cười lạnh một tiếng nói “vấn đề này, nhờ ngươi hỏi hắn giúp ta”
Ánh mắt của Hao Thiên Khuyển càng thêm hung ác, tay nắm lấy cổ A Sơ, móng tay bén nhọn bấm vào cằm nàng, trầm giọng uy hiếp “ta mặc kệ ngươi làm thế nào mà ngồi được vào ghế thượng tiên, ta chỉ muốn ngươi gả cho hắn”
A Sơ cố thoát khỏi kiềm chế của hắn, cổ họng hơi khó chịu, khàn giọng hỏi “ta biết Nhị Lang Thần luôn quang minh lỗi lạc, chuyện bức hôn như thế này, không phải hắn bảo ngươi tới chứ?”
Mộ Khanh đi không bao lâu, có tiên tỳ mang một cái túi đen nhỏ đến cho A Sơ. Nàng nhận ra đây là cái mà hôm qua Nhị Lang Thần mang theo bên người, mở ra xem thì thấy bên trong có một ít điểm tâm, nàng đưa cho Hao Thiên Khuyển “Hao Thiên, ngươi xem, là thức ăn Nhị Lang Thần đưa cho ngươi”
Hao Thiên Khuyển thản nhiên nhìn một cái rồi nằm úp sấp xuống, không để ý tới. Từ lúc đến Đông Lăng điện, Hao Thiên Khuyển cả đến một giọt nước cũng không đụng tới, A Sơ đau lòng sờ đầu hắn “Hao Thiên, ngươi không thích ở Đông Lăng điện sao?’. Nó xoay người, nhìn ra ngoài sân. A Sơ an ủi “ngươi cắn chim của Mộ Khanh bị thương, tuy hắn tức giận nhưng sẽ không làm gì ngươi đâu, dù sao ngươi cũng là thần khuyển của Nhị Lan Thần mà. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi”
Hao Thiên Khuyển, không chút cảm kích, nhắm mắt lại không nhúc nhích
Hỏi thăm mới biết được Mộ Khanh mang hai con cẩm tước tới chỗ Thương Thuật. A Sơ lo lắng hai con cẩm tước bị thương nghiêm trọng hơn tưởng tượng thì Mộ Khanh sẽ tức giận càng nhiều nhưng lúc này cũng vô kế khả thi, cứ đi tới đi lui một ngày trong phòng, cuối cùng ngoài cửa cũng vang lên thanh âm tức giận của Mộ Khanh “A Sơ chết tiệt, mau quăng con chó kia ra ngoài cho ta”
Ngữ khí Mộ Khanh rất không tốt, A Sơ càng khẩn trương, hồi lâu không nghe bên ngoài có tiếng động, nàng liền mở cửa nhìn thử. Đột nhiên một lực đạo rất mạnh ào tới làm nàng đụng đầu vào cửa, đau đến nhe răng, trước mắt thoáng qua một bóng áo trắng, phía sau đã vang lên tiếng chó kêu thê lương.
Mộ Khanh ôm Hao Thiên Khuyển, hừ lạnh với nàng một tiếng rồi đi ra ngoài
A Sơ cuống quýt chắn trước cửa ‘đã trễ thế này, ngươi còn muốn đưa nó đi đâu?”
Mộ Khanh nói: “Bắt nó trả lại cho Dương Tiễn!”
A Sơ hỏi: “Bởi vì nó cắn thương chim nhỏ của ngươi sao?”
Mộ Khanh hừ lạnh, tức giận nói “đúng, vì nó cắn chim nhỏ của ta bị thương” đột nhiên mới phản ứng mình vừa nói gì ‘phi, chim của ta không nhỏ, là chim to, không đúng, là vân ti cẩm tước”
Mặc kệ hắn hồ ngôn loạn ngữ, A Sơ chắn ngang trước cửa, nghĩa khí nói “ta là chủ nhân của Hao Thiên, nếu nó cắn bị thương chim của ngươi, vậy để ta chiếu cố và trị liệu cho chim của ngươi cho đến khi khôi phục giống như trước đây đi”
“Đưa cho ngươi chăm sóc, chim của ta chết chắc”
A Sơ lui lại, tiếp tục thương lượng “vậy ngươi muốn thế nào mới không đuổi Hao Thiên đi”
Mộ Khanh không kiên nhẫn, hất cánh tay đang chắn ngang cửa của nàng, lớn tiếng nói “dù thế nào thì nó cũng phải đi, trở lại bên cạnh chủ nhân chân chính của nó. Sứ mệnh của Hao Thiên Khuyển cũng không phải là trở thành lễ vật tặng cho người khác, khiến họ vui vẻ”
Đường đột đưa trả Hao Thiên Khuyển, A Sơ cảm thấy rất không thích hợp, nhất là khi Mộ Khanh tự mình đưa đi, không biết Nhị Lang Thần nghĩ thế nào, có khi còn nghĩ nàng ghét bỏ thần khuyển của hắn. Nhưng Mộ Khanh kiên quyết như vậy, muốn giữ lại Hao Thiên Khuyển là không thể. A Sơ đành mềm giọng khẩn cầu “lưu lại thêm một tối nữa thôi được không? Ngày mai sẽ đưa nó đi. Đêm nay ta sẽ tâm sự với nó, sáng sớm mai liền giao cho ngươi xử trí, được không?’
Mộ Khanh thấy nàng kiên trì như vậy, do dự một lát rồi cắn môi đem Hao Thiên Khuyển giao cho nàng “ngày mai nhất định phải đi”
A Sơ gật đầu như trống bỏi, Mộ Khanh giận dữ rời đi
Hao Thiên Khuyển nhảy khỏi lòng A Sơ, ngồi ngay cửa, mặc kệ khiêu khích thế nào cũng không để ý. A Sơ vẫn không từ bỏ ý định, chọc ghẹo nó thêm một lát, rồi đưa nó vào ngủ, thầm nghĩ ngày mai sẽ đưa nó về, dù sao nó cũng không thích mình.
Vì chuyện này mà A Sơ trằn trọc cả đêm, ánh đèn lồng ngoài cửa lay động theo cơ gió, nàng ngơ ngác nhìn rèm giường màu xanh nhạt, đầu óc dần dần mơ hồ. Đang lúc chuẩn bị thả hồn vào mộng đẹp thì trong phòng hiện lên ngân quang, cơn buồn ngủ lập tức tan biến. A Sơ ngồi bật dậy, xuyên qua ánh nhạt ngoài cửa thấy một nam tử y bào màu đen đang đứng trước mặt, mái tóc dài được buộc bằng một sợi dây màu đen, đôi đồng tử màu đồng lộ ra u lục, làn da trắng nõn càng làm nổi bậc y phục màu đen. Hắn bình tĩnh đứng yên nhìn nàng, không nói tiếng nào.
A Sơ kinh hãi, đứng dậy, chân dậm lên váy suýt chút nữa té ngã, người nọ đưa tay ra đỡ nhưng nàng né tránh
“Ngươi là ai?” Nàng thấp giọng hỏi.
“Ta đói bụng lâu như vậy cuối cùng cũng không uổng phí, pháp chế quân thượng hạ trên người ta cuối cùng cũng mất hiệu lực, ta chính là Hao Thiên” nam tử mặt không chút thay đổi, thanh âm lại rất dễ nghe như nữ nhân
A Sơ quay đầu nhìn cái thùng bên giường, bên trong không thấy Hao Thiên đâu, mà hắc y của nam nhân này cùng ánh mắt rất giống Hao Thiên. A Sơ ngạc nhiên nhìn hắn, đánh giá một lượt, không biết hắn là nam hay nữ. Chẳng lẽ Hao Thiên Khuyển không phải là giống đực?
“Ta đã đáp ứng Mộ thượng tiên, ngày mai sẽ đưa ngươi về, ngươi lại biến thân làm gì?’ A Sơ đã bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi
Hao Thiên Khuyển không trả lời nàng mà nói sang chuyện khác “nếu ngươi không lấy quân thượng làm chồng, hắn sẽ phải lấy Tây Hải tam công chúa”
Nghe nói Tây Hải tam công chúa là nữ nhi bảo bối của Tây Hải Long Vương, A Sơ cũng từng gặp được nàng trong tụ tiên hội. Nàng xinh đẹp đoan trang, thân phận cao quý, nếu gả cho Nhị Lang Thần cũng không có gì không tốt. Thấy Hao Thiên Khuyển có vẻ không thích, nàng liền hỏi ‘Tây Hải tam công chúa có gì không tốt?”
Hao Thiên khuyển nói: “Hắn không thích.”
A Sơ biết hắn ở đây là Nhị Lang Thần liền nói “nhưng ta cũng không thích Nhị Lang Thần, sao ta phải gả cho hắn?”
Hao Thiên Khuyển nhăn đôi mi thanh tú, trừng mắt nhìn nàng, răng nanh sắc bén nhô ra, đi từng bước một tới gần A Sơ ‘vì sao, hắn tốt như vậy, cương trực công chính, hiển thánh hộ nhân, phàm nhân gặp phải nguy cơ cũng là hắn đi cứu giúp trước tiên. Hắn là chiến thần đỉnh thiên lập địa, dân gian cung phụng hắn. Hắn đối tốt với tất cả mọi người, đối với người mình thích cũng cẩn thận bảo hộ. Từ hai vạn năm trước, khi ngươi nhìn thấy hắn xõa tóc, trừ bỏ ta, ngươi là người duy nhất thấy hắn trong bộ dáng như vậy. Ta cũng không biết hắn mê luyến ngươi vì cái gì. Mới đầu ta cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn thấy hắn luôn nhớ tới ngươi, ta ngày càng buồn, hắn thế mà lại thích một thượng tiên danh không xứng với thật. Bây giờ ngươi lại nói ngươi không thích hắn, ta lại muốn hỏi ngươi, ngươi có gì để hắn thích chứ?”
Bị Hao Thiên Khuyển chất vấn, A Sơ cố gắng không thể hiện sợ hãi nhưng trong lòng thì run rẩy, cười lạnh một tiếng nói “vấn đề này, nhờ ngươi hỏi hắn giúp ta”
Ánh mắt của Hao Thiên Khuyển càng thêm hung ác, tay nắm lấy cổ A Sơ, móng tay bén nhọn bấm vào cằm nàng, trầm giọng uy hiếp “ta mặc kệ ngươi làm thế nào mà ngồi được vào ghế thượng tiên, ta chỉ muốn ngươi gả cho hắn”
A Sơ cố thoát khỏi kiềm chế của hắn, cổ họng hơi khó chịu, khàn giọng hỏi “ta biết Nhị Lang Thần luôn quang minh lỗi lạc, chuyện bức hôn như thế này, không phải hắn bảo ngươi tới chứ?”