“Ngươi không được vũ nhục hắn” Hao Thiên Khuyển trợn mắt nhìn A Sơ rồi nhào tới “những lời hôm nay đều do ta muốn nói, không liên quan gì tới hắn”
A Sơ liếc mắt thấy chiếc giường ở phía sau liền đưa hai tay ra sau chống đỡ, hướng bên cạnh lăn một vòng, né tránh sự tập kích của Hao Thiên Khuyển ‘dù ngươi có nói thế nào, ta cũng không gả cho một nam nhân ta không thích. Ngươi cắn bị thương chim của Mộ Khanh vì muốn hắn đuổi ngươi về Nhị Lang Thần điện chứ gì? Ngươi thích Nhị Lang Thần sao?” dù nghĩ Hao Thiên Khuyển đối với Nhị Lang Thần là chân thành đơn thuần nhưng nàng vẫn nhịn không được mà có suy nghĩ khác
“Ta… Ta…” Hao Thiên Khuyển bị nàng nói đến ngây người, A Sơ càng thêm hoài nghi hắn
Nàng trêu đùa hỏi hắn: “Ta thực thực muốn biết, ngươi… là đực hay là cái?”
Ngây người một trận, Hao Thiên khuyển nhìn nàng chằm chằm, hét lớn ‘chuyện này không quan trọng, ngươi không gả, ta cũng bắt ngươi đi, dù sao ta cũng không thể ở lại Đông Lăng điện được nữa” dứt lời lại nhào lên
A Sơ hết sức căng thẳng, vừa rồi nhân lúc nói chuyện với hắn đã điều hòa hơi thở. Bàn tay hóa ra một đạo ánh sáng màu vàng chặn lại móng vuốt sắc bén của Hao Thiên khuyển, phản thủ nhất kích, phóng ra một luồng khí đánh vào ngực hắn. Hao Thiên Khuyển đau đến kêu thành tiếng, ngã ập xuống, một dòng máu rỉ ra từ khóe miệng…
Hắn khinh thường khiến A Sơ rất bất mãn, nhíu mi, giận dữ nói “ngươi cho rằng ta là thượng tiên chỉ là làm kiểng sao? Bản tiên tuy pháp lực không tốt nhưng cũng do ngươi khinh địch, làm cho người ta lợi dụng cơ hội nha” nói xong niệm pháp quyết lên người Hao Thiên Khuyển “ta sẽ biến ngươi về nguyên hình, ngày mai sẽ đưa ngươi về Nhị Lang Thần điện, đêm nay ngươi ngoan ngoãn nằm đây cho ta”
Thân hình vặn vẹo một cái, nháy mắt Hao Thiên Khuyển đã trở về nguyên hình, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng trừng trừng. A Sơ thản nhiên nói “chuyện của ta và Nhị Lang Thần là do chuyến ta quyết định. Ngươi về nói với hắn ta hẹn gặp”
Sáng sớm ngày thứ hai, A Sơ đưa Hao Thiên Khuyển ra khỏi phòng đã thấy Mộ Khanh khí thế hừng hực đi vào, nhìn thấy Hao Thiên Khuyển khôi phục nguyên hình nằm úp sấp trước cửa thì vô cùng sửng sốt, đưa mắt đánh giá A Sơ. A Sơ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi xoay người đóng cửa.
A Sơ cảm thấy rất buồn bực, Hao Thiên Khuyển ghét nàng như vậy, nàng lại biến nó về nguyên hình, không biết nó có nói lại với Nhị Lang Thần hay không? Không biết ngày đó Nhị Lang Thần có tới hay không hay là Hao Thiên Khuyển tới báo thù?
Đến ngày ước hẹn, A Sơ lòng đầy cảnh giác đứng trên cầu gỗ, nhìn mấy con cá đang bơi lội trong nước, không lâu sau nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ rừng trúc đi tới, quay đầu liền thấy Nhị Lang Thần đi tới.
Thoạt nhìn hôm nay Nhị Lang Thần rất cao hứng, không vì chuyện Mộ Khanh đuổi con chó của hắn về mà bất mãn. Nhìn hắn tươi cười ấm áp như thế, A Sơ lại không thể nói nên lời. Hắn đưa tay vén sợi tóc trên trán nàng, ánh mắt ôn nhu.
A Sơ do dự một hồi, biết rằng điều mình sắp nói sẽ không vui nhưng mấy chuyện này cũng không thể dây dưa. Nàng hít sâu một hơi rồi nói “Chân quân, lần này ta tìm ngươi là muốn giải thích mọi việc rõ ràng. Lần trước ta khiến ngươi hiểu lầm, ta thực có lỗi nhưng ta không thể gả cho ngươi”
Nhị Lang Thần kinh ngạc, kích động nắm lấy tay A Sơ, nàng lại cố giằng ra, cánh tay Nhị Lang Thần giơ lên giữa không trung, ánh mắt nhìn nàng thê lương “ngươi…ngươi không muốn cùng ta đến Nhị Lang Thần điện sao? Có phải vì Hao Thiên Khuyển?”
A Sơ lắc đầu: “Không phải vì ai cũng không có nguyên nhân, ta chỉ muốn ở lại Đông Lăng điện mà thôi”
Cánh tay cứng ngắc buông xuống, thanh âm phiêu đãng trong gió nghe vô lực nhưng A Sơ lại nghe rất rõ, hắn hỏi “ta và Mộ quân sư, ngươi thấy ai tốt hơn”
Vấn đề này, thật buồn cười
Không cần suy nghĩ, A Sơ đã đáp rất tự nhiên “ngươi là chiến thần đệ nhất Thiên giới, hắn là đệ nhất quân sư, nếu phải so sánh thì các ngươi không ai hơn ai nhưng ai cũng không thể thiếu. Nhị Lang chân quân làm người dũng cảm, chính nghĩa, bộ dáng tuấn tú, có thể khiến ngươi coi trọng là vinh hạnh của ta. Nhưng mà duyên phận khó cầu được, ta đối với Nhị Lang chân quân có cảm giác…” nghe nói Tây Hải tam công chúa thích hắn, mà nàng thì không, vì thế nói tiếp “cảm giác không giống như Tây Hải tam công chúa đối với ngươi”
“Ngươi làm sao biết nàng đối với ta như thế nào?”
Nhị Lang Thần vừa dứt lời, một áng mây chậm rãi đáp xuống cách đó không xa, một thiếu nữ mặc váy màu lam bước ra khỏi đụn mây. Nữ tử thanh lệ đoan trang, mái tóc tung bay theo gió, vạt áo màu lam phất phơi. Nàng nhu tình nhìn Nhị Lang Thần, bắt gặp ánh mắt A Sơ liền hướng nàng mỉm cười
A Sơ tươi cười, tự tin trả lời Nhị Lang Thần “bởi vì ánh mắt nàng nhìn ngươi khác ta. Trong mắt nàng có chút vui sướng, có sự khẩn trương còn có điểm mờ mịt” nói xong còn gật đầu chào hỏi Tam công chúa
Nếu có thể tìm tới nơi này, Tam công chúa rất để ý Nhị Lang Thần. Nhị Lang Thần theo ánh mắt quay đầu. Tam công chúa ôn nhu mỉm cười đi tới, đối diện với Nhị Lang Thần, không biết làm gì, hai tay gắt gao nắm chặt vạt áo, hai má đỏ bừng “Nhị Lang chân quân, huynh ta có một loại rượu ngon, muốn tổ chức hải yến, chân thành mới Châu quân đến dự. Không biết Chân quân…’ nàng liếc mắt dò xét một cái rồi cúi đầu hỏi “không biết Chân quân có rảnh hay không?’
Nhị Lang Thần biến sắc đáp “ta cũng không có giao tình đến vậy”
Tam công chúa kinh hãi, trong mắt hoảng sợ “huynh ta cũng không có ý này, thực ra là ta muốn gặp Chân quân cho nên mới dùng huynh trưởng làm cớ. Ta..ta sai rồi, ta đi trước đây” nói xong vẻ mặt hối hận quay đầu bước đi
Đưa tay ngăn nàng lại, Nhị Lang Thần nhìn A Sơ rồi lại nhìn Tam công chúa, có chút động dung “Tam công chúa sau này muốn tìm ta không cần câu nệ như vậy. Hải yến thì ta không tới được nhưng có thể đi dạo với ngươi một lát”
Tam công chúa kinh hỉ, cao hứng hỏi “thực, thực sao?’
Nhị Lang Thần gật gật đầu: “Bản quân cũng không nói dối. Ngươi hãy đi trước chờ ta, ta có vài lời muốn nói với Dao Liên”
Tam công chúa liếc A Sơ một cái rồi đáp lời Nhị Lang Thần ‘được, ta qua bên kia chờ ngươi”
A Sơ thật không biết Nhị Lang Thần thỏa hiệp với Tam công chúa là vì tức giận hay hắn hiểu được những gì nàng nói
Thế nhưng giọng điệu kiên định của Nhị Lang Thần đã cho nàng câu trả lời “lần này ta đi với Tam công chúa, không phải là đáp ứng kết hôn với nàng. Ta muốn nói cho ngươi biết, chỉ cần một ngày ta còn thích ngươi, ta sẽ không buông tay, trừ phi ta thay lòng đổi dạ, thích Tam công chúa, khi đó nàng mới cầu hôn nàng”, dừng một lát lại bổ sung “nghe nói Hao Thiên Khuyển cắn bị thương vân ti cẩm tước của Mộ quân sư, ngày mai ta sẽ tự mình tới cửa đền lại cho hắn”
“Ngươi không được vũ nhục hắn” Hao Thiên Khuyển trợn mắt nhìn A Sơ rồi nhào tới “những lời hôm nay đều do ta muốn nói, không liên quan gì tới hắn”
A Sơ liếc mắt thấy chiếc giường ở phía sau liền đưa hai tay ra sau chống đỡ, hướng bên cạnh lăn một vòng, né tránh sự tập kích của Hao Thiên Khuyển ‘dù ngươi có nói thế nào, ta cũng không gả cho một nam nhân ta không thích. Ngươi cắn bị thương chim của Mộ Khanh vì muốn hắn đuổi ngươi về Nhị Lang Thần điện chứ gì? Ngươi thích Nhị Lang Thần sao?” dù nghĩ Hao Thiên Khuyển đối với Nhị Lang Thần là chân thành đơn thuần nhưng nàng vẫn nhịn không được mà có suy nghĩ khác
“Ta… Ta…” Hao Thiên Khuyển bị nàng nói đến ngây người, A Sơ càng thêm hoài nghi hắn
Nàng trêu đùa hỏi hắn: “Ta thực thực muốn biết, ngươi… là đực hay là cái?”
Ngây người một trận, Hao Thiên khuyển nhìn nàng chằm chằm, hét lớn ‘chuyện này không quan trọng, ngươi không gả, ta cũng bắt ngươi đi, dù sao ta cũng không thể ở lại Đông Lăng điện được nữa” dứt lời lại nhào lên
A Sơ hết sức căng thẳng, vừa rồi nhân lúc nói chuyện với hắn đã điều hòa hơi thở. Bàn tay hóa ra một đạo ánh sáng màu vàng chặn lại móng vuốt sắc bén của Hao Thiên khuyển, phản thủ nhất kích, phóng ra một luồng khí đánh vào ngực hắn. Hao Thiên Khuyển đau đến kêu thành tiếng, ngã ập xuống, một dòng máu rỉ ra từ khóe miệng…
Hắn khinh thường khiến A Sơ rất bất mãn, nhíu mi, giận dữ nói “ngươi cho rằng ta là thượng tiên chỉ là làm kiểng sao? Bản tiên tuy pháp lực không tốt nhưng cũng do ngươi khinh địch, làm cho người ta lợi dụng cơ hội nha” nói xong niệm pháp quyết lên người Hao Thiên Khuyển “ta sẽ biến ngươi về nguyên hình, ngày mai sẽ đưa ngươi về Nhị Lang Thần điện, đêm nay ngươi ngoan ngoãn nằm đây cho ta”
Thân hình vặn vẹo một cái, nháy mắt Hao Thiên Khuyển đã trở về nguyên hình, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng trừng trừng. A Sơ thản nhiên nói “chuyện của ta và Nhị Lang Thần là do chuyến ta quyết định. Ngươi về nói với hắn ta hẹn gặp”
Sáng sớm ngày thứ hai, A Sơ đưa Hao Thiên Khuyển ra khỏi phòng đã thấy Mộ Khanh khí thế hừng hực đi vào, nhìn thấy Hao Thiên Khuyển khôi phục nguyên hình nằm úp sấp trước cửa thì vô cùng sửng sốt, đưa mắt đánh giá A Sơ. A Sơ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi xoay người đóng cửa.
A Sơ cảm thấy rất buồn bực, Hao Thiên Khuyển ghét nàng như vậy, nàng lại biến nó về nguyên hình, không biết nó có nói lại với Nhị Lang Thần hay không? Không biết ngày đó Nhị Lang Thần có tới hay không hay là Hao Thiên Khuyển tới báo thù?
Đến ngày ước hẹn, A Sơ lòng đầy cảnh giác đứng trên cầu gỗ, nhìn mấy con cá đang bơi lội trong nước, không lâu sau nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ rừng trúc đi tới, quay đầu liền thấy Nhị Lang Thần đi tới.
Thoạt nhìn hôm nay Nhị Lang Thần rất cao hứng, không vì chuyện Mộ Khanh đuổi con chó của hắn về mà bất mãn. Nhìn hắn tươi cười ấm áp như thế, A Sơ lại không thể nói nên lời. Hắn đưa tay vén sợi tóc trên trán nàng, ánh mắt ôn nhu.
A Sơ do dự một hồi, biết rằng điều mình sắp nói sẽ không vui nhưng mấy chuyện này cũng không thể dây dưa. Nàng hít sâu một hơi rồi nói “Chân quân, lần này ta tìm ngươi là muốn giải thích mọi việc rõ ràng. Lần trước ta khiến ngươi hiểu lầm, ta thực có lỗi nhưng ta không thể gả cho ngươi”
Nhị Lang Thần kinh ngạc, kích động nắm lấy tay A Sơ, nàng lại cố giằng ra, cánh tay Nhị Lang Thần giơ lên giữa không trung, ánh mắt nhìn nàng thê lương “ngươi…ngươi không muốn cùng ta đến Nhị Lang Thần điện sao? Có phải vì Hao Thiên Khuyển?”
A Sơ lắc đầu: “Không phải vì ai cũng không có nguyên nhân, ta chỉ muốn ở lại Đông Lăng điện mà thôi”
Cánh tay cứng ngắc buông xuống, thanh âm phiêu đãng trong gió nghe vô lực nhưng A Sơ lại nghe rất rõ, hắn hỏi “ta và Mộ quân sư, ngươi thấy ai tốt hơn”
Vấn đề này, thật buồn cười
Không cần suy nghĩ, A Sơ đã đáp rất tự nhiên “ngươi là chiến thần đệ nhất Thiên giới, hắn là đệ nhất quân sư, nếu phải so sánh thì các ngươi không ai hơn ai nhưng ai cũng không thể thiếu. Nhị Lang chân quân làm người dũng cảm, chính nghĩa, bộ dáng tuấn tú, có thể khiến ngươi coi trọng là vinh hạnh của ta. Nhưng mà duyên phận khó cầu được, ta đối với Nhị Lang chân quân có cảm giác…” nghe nói Tây Hải tam công chúa thích hắn, mà nàng thì không, vì thế nói tiếp “cảm giác không giống như Tây Hải tam công chúa đối với ngươi”
“Ngươi làm sao biết nàng đối với ta như thế nào?”
Nhị Lang Thần vừa dứt lời, một áng mây chậm rãi đáp xuống cách đó không xa, một thiếu nữ mặc váy màu lam bước ra khỏi đụn mây. Nữ tử thanh lệ đoan trang, mái tóc tung bay theo gió, vạt áo màu lam phất phơi. Nàng nhu tình nhìn Nhị Lang Thần, bắt gặp ánh mắt A Sơ liền hướng nàng mỉm cười
A Sơ tươi cười, tự tin trả lời Nhị Lang Thần “bởi vì ánh mắt nàng nhìn ngươi khác ta. Trong mắt nàng có chút vui sướng, có sự khẩn trương còn có điểm mờ mịt” nói xong còn gật đầu chào hỏi Tam công chúa
Nếu có thể tìm tới nơi này, Tam công chúa rất để ý Nhị Lang Thần. Nhị Lang Thần theo ánh mắt quay đầu. Tam công chúa ôn nhu mỉm cười đi tới, đối diện với Nhị Lang Thần, không biết làm gì, hai tay gắt gao nắm chặt vạt áo, hai má đỏ bừng “Nhị Lang chân quân, huynh ta có một loại rượu ngon, muốn tổ chức hải yến, chân thành mới Châu quân đến dự. Không biết Chân quân…’ nàng liếc mắt dò xét một cái rồi cúi đầu hỏi “không biết Chân quân có rảnh hay không?’
Nhị Lang Thần biến sắc đáp “ta cũng không có giao tình đến vậy”
Tam công chúa kinh hãi, trong mắt hoảng sợ “huynh ta cũng không có ý này, thực ra là ta muốn gặp Chân quân cho nên mới dùng huynh trưởng làm cớ. Ta..ta sai rồi, ta đi trước đây” nói xong vẻ mặt hối hận quay đầu bước đi
Đưa tay ngăn nàng lại, Nhị Lang Thần nhìn A Sơ rồi lại nhìn Tam công chúa, có chút động dung “Tam công chúa sau này muốn tìm ta không cần câu nệ như vậy. Hải yến thì ta không tới được nhưng có thể đi dạo với ngươi một lát”
Tam công chúa kinh hỉ, cao hứng hỏi “thực, thực sao?’
Nhị Lang Thần gật gật đầu: “Bản quân cũng không nói dối. Ngươi hãy đi trước chờ ta, ta có vài lời muốn nói với Dao Liên”
Tam công chúa liếc A Sơ một cái rồi đáp lời Nhị Lang Thần ‘được, ta qua bên kia chờ ngươi”
A Sơ thật không biết Nhị Lang Thần thỏa hiệp với Tam công chúa là vì tức giận hay hắn hiểu được những gì nàng nói
Thế nhưng giọng điệu kiên định của Nhị Lang Thần đã cho nàng câu trả lời “lần này ta đi với Tam công chúa, không phải là đáp ứng kết hôn với nàng. Ta muốn nói cho ngươi biết, chỉ cần một ngày ta còn thích ngươi, ta sẽ không buông tay, trừ phi ta thay lòng đổi dạ, thích Tam công chúa, khi đó nàng mới cầu hôn nàng”, dừng một lát lại bổ sung “nghe nói Hao Thiên Khuyển cắn bị thương vân ti cẩm tước của Mộ quân sư, ngày mai ta sẽ tự mình tới cửa đền lại cho hắn”