Thái Thượng Lão Quân lão tiên cốt không chịu nổi ép buộc, Lý Thiên Vương thì lại không thể xuống tay với các nữ tử thanh xuân. Khi hai người quay lại, Mộ Khanh mời Thái Thượng Lão Quân tiến lên, hắn nhăn nhó một hồi mới chịu tiến lên, Mộ Khanh nắm tay hắn, mạnh mẽ ấn vào ngực mình. Thái Thượng Lão Quân sợ tới mức kêu to, liên tục há miệng la hét, còn khóc nức nở, giống như đã chạm vào cái gì đó không nên chạm.
“Lão Quân, ngươi thăm dò được rồi chứ?’ Mộ Khanh nhướng mi cười hỏi
Thái Thượng Lão Quân lúc đầu không dám nhìn vào Mộ Khanh, một hồi mới bình tĩnh lại, hất tay Mộ Khanh ra, rút tay mình lại, trên mặt lộ vẻ xấu hổ
Mộ Khanh thản nhiên nói “khi các ngươi suy diễn lung tung có nghĩ tới cảm thụ của đương sự không?”
Lý Thiên Vương mặt đơ như cây cơ, dù sao hắn cũng cùng Thái Thượng Lão Quân đến, vì vậy mới nói giúp vài lời “hắn là lão nhân chưa từng lấy vợ nên không hiểu chuyện, quân sư xin đừng trách” nói xong kéo Thái Thượng Lão Quân lại
Thái Thượng Lão Quân gật đầu sám hối ‘là ta già hồ đồ, thân phận quân sư mọi người đều biết, ta lại..ai, thật sự là không còn mặt mũi nào nữa ah” dứt lời phất tay áo rời đi, Lý Thiên Vương cũng vội vàng từ biệt rồi đuổi theo hắn
A Sơ cũng biết Thái Thượng Lão Quân hiểu lầm chuyện gì, trong lòng thầm bội phục trí tưởng tượng của hắn đồng thời cũng bi ai thay cho Mộ Khanh. Hai người kia vừa đi, tiên tỳ đã vào truyền lời “thượng tiên, có Ngọc Cẩm tiên tử tới chơi”
Mộ Khanh và A Sơ cùng liếc nhìn nhau, gật đầu
Ngọc Cẩm luôn nhớ tới Mộ Khanh, biết hắn bị thương, vô cùng lo lắng, đặc biệt mặc xiêm y vân trù hoàng sam rồi mang theo một giỏ điểm tâm đến Đông Lăng điện. Nàng vào phòng, thấy Thương Thuật cũng có mặt thì không khỏi sửng sốt. Ngay tức khắc, Thương Thuật lấy cớ đi xem việc sắc thuốc có thỏa đáng hay không mà vội vàng rời đi, Ngọc Cẩm thừ người một hồi mới lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh Mộ Khanh.
Mộ Khanh gật đầu với nàng xem như chào hỏi, Ngọc Cẩm thẹn thùng, cúi đầu nói “quân sư bị thương, ta rất lo lắng. Ngọc Cẩm không có tài cán gì, chỉ có thể làm một ít điểm tâm. Nếu Mộ thượng tiên không có khẩu vị, nhìn một chút cũng được, Ngọc Cẩm đã cố ý làm cho đẹp mắt, muốn Mộ thượng tiên tâm tình tốt hơn” nói xong lấy đồ trong giỏ bày ra ngoài.
Mộ Khanh nhìn thấy có hoa đào cao, gạo nếp thủy tinh hoàn hoàng ngọc hạnh nhân tô, hình dáng đẹp mắt, nhìn có vẻ ngon miệng. A Sơ nhìn thấy cũng phát thèm, Ngọc Cẩm chưa từng làm mấy món như vậy cho nàng ăn. Mộ Khanh mỉm cười khen ngợi “thật đẹp mắt, Ngọc Cẩm tiên tử đúng là khéo tay”
Ngọc Cẩm thụ sủng nhược kinh: “Mộ thượng tiên quá lời, Ngọc Cẩm đâu có tốt như vậy”
Mộ Khanh cười cười.
A Sơ cầm chén canh ô mai đi ra ngoài liền thấy Thương Thuật đang buồn rầu ngẩn người ở bên ngoài. A Sơ tiện chân đá đá hắn một cái, Thương Thuật vẫn không để ý, tiếp tục chống cằm ngẩng người. A Sơ ngồi xuống cạn hắn “nhìn ngươi mặt cau mày có như vậy, không phải bình thường thấy Ngọc Cẩm đều rất vui sao?”
Thương Thuật bất an nói “là chuyện trước kia rồi, từ ngày làm Ngọc Cẩm ngã từ trên mây xuống, nàng không để ý tới ta nữa. Lòng ta rất buồn bực, khó chịu, ta nghĩ…nên làm bạn với Ngọc Cẩm thế nào, làm cách nào để có thể tới gần nàng”
Tới gần thôi sao? chuyện nhỏ như con thỏ. A Sơ chỉ vào đội ngũ tiên tỳ phía trước Đông Lăng điện, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đến đây, bắt đầu làm quen với mọi người. Có hai tiên tỳ vừa đi vừa nói chuyện
“Xin chào, ta là tiên tỳ mới tới”
“Ah, ta cũng vậy”
“Chúng ta đều là tiên tỳ mới tới”
“Vậy chúng ta kết làm bạn tốt đi”
Hai người nhìn nhau cười, cùng nắm tay vui vẻ đi về phía hậu viện
Thương Thuật buồn bực bĩu môi: “Nhàm chán! Ngươi cho là thượng tiên cũng giống mấy học sinh tiểu học ngây thơ đó sao?”
A Sơ nói: “Nhưng ngươi cũng thấy kết quả rồi đó, hai tiên tỳ kia đã trở thành bạn tốt. Ngươi và Ngọc Cẩm quen biết nhau lâu như vậy, sao không thể làm bằng hữu chứ”
Thương Thuật vân vê sợi dây cột tóc bằng tơ vàng “cái này không phải là bằng hữu, ngươi không hiểu đâu”
Ngọc Cẩm nói với Mộ Khanh vài câu xong liền từ biệt, A Sơ đưa nàng ra ngoài cửa, Ngọc Cẩm dặn dò nàng phải hảo hảo chiếu cố cho Mộ Khanh, chú ý tới vế thương…A Sơ đều ghi nhớ. Khi Ngọc Cẩm bước lên mây, Thương Thuật đột nhiên chạy ra nói “Ngọc Cẩm, chúng ta làm bằng hữu đi”
Ngọc Cẩm nhẹ nhàng nhíu mày, không nói gì mà bỏ đi.
Thương Thuật vội gọi mây đuổi theo nhưng không dám quá gần nàng, ở phía sau nói “Ngọc Cẩm, đáp ứng ta đi, Ngọc Cẩm tốt, ta sẽ hảo hảo chiếu cố cho ngươi, ngươi muốn cái gì, ta sẽ cho ngươi cái đó. Ngọc Cẩm tốt, ta…”
A Sơ rốt cuộc cũng nhìn ra manh mối, Thương Thuật dường như đối với Ngọc Cẩm có gì đó khác lạ. Nếu là vậy Nhân duyên sai chỉ có tác dụng với Thương Thuật, còn Ngọc Cẩm dường như chẳng có tình cảm gì với hắn, nàng vẫn khăng khăng một mực với Mộ Khanh.
Mị lực của Mộ Khanh cũng thật ghê gớm nha, ngay cả Nhân duyên sai cũng không có tác dụng.
A Sơ thở dài, bất tri bất giác lại đi đến trước phòng Mộ Khanh, không nghĩ ra vì sao mình lại đến đây, đang tính rời đi thì đột nhiên trong phòng vang lên tiếng ho khan. A Sơ không an tâm, quyết định vào xem. Mộ Khanh nằm trên giường, hai mắt nhìn ra cửa như đang chờ ai đó đi vào.
Nhìn hắn bệnh như vậy, A Sơ muốn nói lại thôi, ngồi yên trên ghế không hé môi. Mộ Khanh lại lên tiếng hỏi trước “có phải ngươi rất nghi hoặc vì sao lúc trước người kia có cơ hội giết ta lại không ra tay phải không?”
Nàng đang tò mò chuyện này, Mộ Khanh đã chủ động đề cập, A Sơ cũng thản nhiên gật đầu “chuyện này rất đáng ngờ nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu”
Mộ Khanh cười cười “nghĩ không ra cũng phải, hắn sẽ không giết chúng ta. Ta chết, đối với hắn không có lợi gì mà nhốt ta trong băng tháp lại có thể giúp che dấu chuyện kia. Nếu ta không thoát ra được thì rất hợp ý hắn, nếu ta muốn thoát ra thì phải phá băng tháp và băng quan. Hắn đã đoán được ta sẽ thoát ra cũng nhờ lần này mà ta biết được, hắn cũng không nhằm vào ta hay là nàng, còn về cái gì thì ta cũng không đoán ra được”
A Sơ hiểu được “Nàng” là ai. Mộ Khanh là quân sư Thiên giới, lúc này lại đang là giai đoạn tiên ma giao chiến, giết chết Mộ Khanh khác nào muốn đối nghịch cùng Thiên giới. Người này kiêng kị như vậy, chắc không phải là người Ma giới nhưng nàng vẫn còn nghi hoặc “cho nên thượng tiên cố ý bị mắc mưu để tiến vào băng tháp”
Thái Thượng Lão Quân lão tiên cốt không chịu nổi ép buộc, Lý Thiên Vương thì lại không thể xuống tay với các nữ tử thanh xuân. Khi hai người quay lại, Mộ Khanh mời Thái Thượng Lão Quân tiến lên, hắn nhăn nhó một hồi mới chịu tiến lên, Mộ Khanh nắm tay hắn, mạnh mẽ ấn vào ngực mình. Thái Thượng Lão Quân sợ tới mức kêu to, liên tục há miệng la hét, còn khóc nức nở, giống như đã chạm vào cái gì đó không nên chạm.
“Lão Quân, ngươi thăm dò được rồi chứ?’ Mộ Khanh nhướng mi cười hỏi
Thái Thượng Lão Quân lúc đầu không dám nhìn vào Mộ Khanh, một hồi mới bình tĩnh lại, hất tay Mộ Khanh ra, rút tay mình lại, trên mặt lộ vẻ xấu hổ
Mộ Khanh thản nhiên nói “khi các ngươi suy diễn lung tung có nghĩ tới cảm thụ của đương sự không?”
Lý Thiên Vương mặt đơ như cây cơ, dù sao hắn cũng cùng Thái Thượng Lão Quân đến, vì vậy mới nói giúp vài lời “hắn là lão nhân chưa từng lấy vợ nên không hiểu chuyện, quân sư xin đừng trách” nói xong kéo Thái Thượng Lão Quân lại
Thái Thượng Lão Quân gật đầu sám hối ‘là ta già hồ đồ, thân phận quân sư mọi người đều biết, ta lại..ai, thật sự là không còn mặt mũi nào nữa ah” dứt lời phất tay áo rời đi, Lý Thiên Vương cũng vội vàng từ biệt rồi đuổi theo hắn
A Sơ cũng biết Thái Thượng Lão Quân hiểu lầm chuyện gì, trong lòng thầm bội phục trí tưởng tượng của hắn đồng thời cũng bi ai thay cho Mộ Khanh. Hai người kia vừa đi, tiên tỳ đã vào truyền lời “thượng tiên, có Ngọc Cẩm tiên tử tới chơi”
Mộ Khanh và A Sơ cùng liếc nhìn nhau, gật đầu
Ngọc Cẩm luôn nhớ tới Mộ Khanh, biết hắn bị thương, vô cùng lo lắng, đặc biệt mặc xiêm y vân trù hoàng sam rồi mang theo một giỏ điểm tâm đến Đông Lăng điện. Nàng vào phòng, thấy Thương Thuật cũng có mặt thì không khỏi sửng sốt. Ngay tức khắc, Thương Thuật lấy cớ đi xem việc sắc thuốc có thỏa đáng hay không mà vội vàng rời đi, Ngọc Cẩm thừ người một hồi mới lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh Mộ Khanh.
Mộ Khanh gật đầu với nàng xem như chào hỏi, Ngọc Cẩm thẹn thùng, cúi đầu nói “quân sư bị thương, ta rất lo lắng. Ngọc Cẩm không có tài cán gì, chỉ có thể làm một ít điểm tâm. Nếu Mộ thượng tiên không có khẩu vị, nhìn một chút cũng được, Ngọc Cẩm đã cố ý làm cho đẹp mắt, muốn Mộ thượng tiên tâm tình tốt hơn” nói xong lấy đồ trong giỏ bày ra ngoài.
Mộ Khanh nhìn thấy có hoa đào cao, gạo nếp thủy tinh hoàn hoàng ngọc hạnh nhân tô, hình dáng đẹp mắt, nhìn có vẻ ngon miệng. A Sơ nhìn thấy cũng phát thèm, Ngọc Cẩm chưa từng làm mấy món như vậy cho nàng ăn. Mộ Khanh mỉm cười khen ngợi “thật đẹp mắt, Ngọc Cẩm tiên tử đúng là khéo tay”
Ngọc Cẩm thụ sủng nhược kinh: “Mộ thượng tiên quá lời, Ngọc Cẩm đâu có tốt như vậy”
Mộ Khanh cười cười.
A Sơ cầm chén canh ô mai đi ra ngoài liền thấy Thương Thuật đang buồn rầu ngẩn người ở bên ngoài. A Sơ tiện chân đá đá hắn một cái, Thương Thuật vẫn không để ý, tiếp tục chống cằm ngẩng người. A Sơ ngồi xuống cạn hắn “nhìn ngươi mặt cau mày có như vậy, không phải bình thường thấy Ngọc Cẩm đều rất vui sao?”
Thương Thuật bất an nói “là chuyện trước kia rồi, từ ngày làm Ngọc Cẩm ngã từ trên mây xuống, nàng không để ý tới ta nữa. Lòng ta rất buồn bực, khó chịu, ta nghĩ…nên làm bạn với Ngọc Cẩm thế nào, làm cách nào để có thể tới gần nàng”
Tới gần thôi sao? chuyện nhỏ như con thỏ. A Sơ chỉ vào đội ngũ tiên tỳ phía trước Đông Lăng điện, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đến đây, bắt đầu làm quen với mọi người. Có hai tiên tỳ vừa đi vừa nói chuyện
“Xin chào, ta là tiên tỳ mới tới”
“Ah, ta cũng vậy”
“Chúng ta đều là tiên tỳ mới tới”
“Vậy chúng ta kết làm bạn tốt đi”
Hai người nhìn nhau cười, cùng nắm tay vui vẻ đi về phía hậu viện
Thương Thuật buồn bực bĩu môi: “Nhàm chán! Ngươi cho là thượng tiên cũng giống mấy học sinh tiểu học ngây thơ đó sao?”
A Sơ nói: “Nhưng ngươi cũng thấy kết quả rồi đó, hai tiên tỳ kia đã trở thành bạn tốt. Ngươi và Ngọc Cẩm quen biết nhau lâu như vậy, sao không thể làm bằng hữu chứ”
Thương Thuật vân vê sợi dây cột tóc bằng tơ vàng “cái này không phải là bằng hữu, ngươi không hiểu đâu”
Ngọc Cẩm nói với Mộ Khanh vài câu xong liền từ biệt, A Sơ đưa nàng ra ngoài cửa, Ngọc Cẩm dặn dò nàng phải hảo hảo chiếu cố cho Mộ Khanh, chú ý tới vế thương…A Sơ đều ghi nhớ. Khi Ngọc Cẩm bước lên mây, Thương Thuật đột nhiên chạy ra nói “Ngọc Cẩm, chúng ta làm bằng hữu đi”
Ngọc Cẩm nhẹ nhàng nhíu mày, không nói gì mà bỏ đi.
Thương Thuật vội gọi mây đuổi theo nhưng không dám quá gần nàng, ở phía sau nói “Ngọc Cẩm, đáp ứng ta đi, Ngọc Cẩm tốt, ta sẽ hảo hảo chiếu cố cho ngươi, ngươi muốn cái gì, ta sẽ cho ngươi cái đó. Ngọc Cẩm tốt, ta…”
A Sơ rốt cuộc cũng nhìn ra manh mối, Thương Thuật dường như đối với Ngọc Cẩm có gì đó khác lạ. Nếu là vậy Nhân duyên sai chỉ có tác dụng với Thương Thuật, còn Ngọc Cẩm dường như chẳng có tình cảm gì với hắn, nàng vẫn khăng khăng một mực với Mộ Khanh.
Mị lực của Mộ Khanh cũng thật ghê gớm nha, ngay cả Nhân duyên sai cũng không có tác dụng.
A Sơ thở dài, bất tri bất giác lại đi đến trước phòng Mộ Khanh, không nghĩ ra vì sao mình lại đến đây, đang tính rời đi thì đột nhiên trong phòng vang lên tiếng ho khan. A Sơ không an tâm, quyết định vào xem. Mộ Khanh nằm trên giường, hai mắt nhìn ra cửa như đang chờ ai đó đi vào.
Nhìn hắn bệnh như vậy, A Sơ muốn nói lại thôi, ngồi yên trên ghế không hé môi. Mộ Khanh lại lên tiếng hỏi trước “có phải ngươi rất nghi hoặc vì sao lúc trước người kia có cơ hội giết ta lại không ra tay phải không?”
Nàng đang tò mò chuyện này, Mộ Khanh đã chủ động đề cập, A Sơ cũng thản nhiên gật đầu “chuyện này rất đáng ngờ nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu”
Mộ Khanh cười cười “nghĩ không ra cũng phải, hắn sẽ không giết chúng ta. Ta chết, đối với hắn không có lợi gì mà nhốt ta trong băng tháp lại có thể giúp che dấu chuyện kia. Nếu ta không thoát ra được thì rất hợp ý hắn, nếu ta muốn thoát ra thì phải phá băng tháp và băng quan. Hắn đã đoán được ta sẽ thoát ra cũng nhờ lần này mà ta biết được, hắn cũng không nhằm vào ta hay là nàng, còn về cái gì thì ta cũng không đoán ra được”
A Sơ hiểu được “Nàng” là ai. Mộ Khanh là quân sư Thiên giới, lúc này lại đang là giai đoạn tiên ma giao chiến, giết chết Mộ Khanh khác nào muốn đối nghịch cùng Thiên giới. Người này kiêng kị như vậy, chắc không phải là người Ma giới nhưng nàng vẫn còn nghi hoặc “cho nên thượng tiên cố ý bị mắc mưu để tiến vào băng tháp”