Mộ Khanh bĩu môi, gõ nhẹ đầu nàng “ta là thần tiên thích tự ngược sao?Lúc trước cũng biết rượu hoa đào có điểm kỳ lạ nhưng chẳng qua muốn cố ý mắc câu để dụ hắn ra mặc, nào ngờ hắn lại nhốt chúng ta vào băng tháp. Chuyện này cũng là ta sau này mới nghĩ thông suốt. Người này xuất quỷ nhập thần lại không rõ mục đích, ta thực sự không biết hắn mang thân thể nàng đi là muốn gì?”
A Sơ dựa theo cách nói của hắn mà suy nghĩ ‘thân thể rời khỏi băng quan và băng tháp, có thể đã…dù sao đây cũng là vật chết’ thấy sắc mặt Mộ Khanh trầm xuống, vội vàng nói tiếp “phi, phi, là ta nói bậy, ngươi kia muốn tranh cướp với ngươi như vậy, nhất định sẽ bảo hộ thân thể của vị hôn thê của ngươi’
Mộ Khanh nhếch miệng để lộ nụ cười không chút đẹp mắt ‘ta biết nàng đã chết nhưng may mắn là nàng vẫn bên ta, ta có thể cảm giác được. Ta thấy được nàng cũng biết nàng đang nhìn thấy ta”
Khi nói lời này, thái độ của hắn còn rất chân thành, A Sơ cảm thấy sau lưng âm trầm, giống như thực sự có một đôi mắt đang chuyên chú nhìn. Ánh mắt đó là của vị hôn thê của Mộ Khanh, nếu thấy hắn ở cùng một nữ tử khác, có khi nào ban đêm sẽ đến trả thù không? A Sơ liền khoanh tay ôm lấy thân mình ‘thượng tiên, đừng nói nữa”
Mộ Khanh nhếch môi, bi thương nồng đậm tỏa ra từ đầu chân mày, hắn biết A Sơ nhát gan nhưng không ngờ nàng lại đem những lời nói lãng mạn của mình trở thành chuyện hù ma nhát quỷ, liền chuyển đề tài theo ý nàng “Thiên đế truyền tin cho ta, Ma chủ Hoặc Quân đã phát chiến thiếp, tháng sau chính thức khai chiến”
A Sơ kinh ngạc, lo lắng nói: “Nhưng ngươi bị thương, quân sư không phải chỉ cần bày mưu tính kế thôi sao, có thể xin Thiên đến cho ngươi không ra chiến trường được không?’
Mộ Khanh lắc đầu: “Trên chiến trường thay đổi thất thường, sách lược cũng phải theo đó mà đưa ra, cho nên ta phải đi” nhìn vẻ mặt sầu khổ của nàng, hắn thoải mái cười ‘haha, ngươi đừng bày ra vẻ mặt đưa đám như vậy, chẳng phải trước kia mỗi lần ta ra chiến trường, ngươi đều rất vui sap? Toàn bộ Đông Lăng điện đều tùy ý ngươi nháo, lần này là luyến tiếc sao?”
A Sơ cười không nổi, còn thật sự nói: “Trước kia đều là vụ nhỏ, lúc trước cũng không nghĩ Ma chủ lợi hại như vậy, tùy tiện sai Tứ đại Thiên Vương, Nhị Lang Chân Quân hay vài đại tướng là có thể đối phó với hắn. Nhưng sau khi nghe ngươi nói, ta lại thấy lo. Thượng tiên, ta thực sự rất lo, nếu lỡ sự tình có gì biết hóa, ta…ta không biết nên tìm ngươi ở đâu”. Nàng dừng một chút rồi bổ sung “còn có Nhị Lang Chân Quân và rất nhiều binh lính trên chiến trường nữa”
“Nếu có biến hóa lớn, không cần tìm ta, cùng những người khác rời đi’ nói xong, theo thói quen lại nắm lấy tay nàng. A Sơ nghĩ đến vị hôn thê mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm liền né tránh, Mộ Khanh cười khổ “nhưng ta nghĩ lần này chắc cũng chỉ là vụ nhỏ thôi, Ma chủ chẳng quan khôi phục ma lực lúc trước chứ chẳng nghe hắn học được thêm bàng môn tả đạo gì, Hoặc Quân có bao nhiêu năng lực, ta biết thừa”
Mộ Khanh nói vậy, A Sơ cũng yên tâm hơn. Hắn da mặt dày, thích nói mạnh miệng nhưng cũng thực sự có năng lực,cho nên hắn có tư cách tự tin. Trong lòng A Sơ lại thấy trống vắng, như là mất đi cái gì đó, trong đầu luôn hiện lên khoảnh khắc băng tháp biến mất, giống như có cái gì đó đã theo băng tháp tan biến, thăng hoa.
Mộ Khanh tĩnh dưỡng mười ngày, rốt cuộc đã có thể xuống giường đi lại. Khi hắn đến Lăng Tiêu điện, Thiên đế rất cao hứng, còn ban thưởng rượu ngon. Lúc đó Mộ Khanh miệng ngậm Định túy châu nên một ly rượu kia không làm hắn say, ngược lại còn đem chuyện hiểu lầm hắn cưới vợ nói ra hết, khiến cho Thiên đế tức giận chỉ tay vào mặt hắn mắng “ngươi, hảo tiểu tử này, mấy vạn năm rồi chỉ vừa ý một tiên tử, không phải là muốn báo thù lão tử đó chứ?”
Về chuyện báo thù, có tiên nhân lý giải rằng do Thiên đế không xây hàng rào bảo vệ ở Dao Trì, hôn thê của Mộ Khanh đến đó ngắm hoa, xảy chân rơi xuống nước mà hương tiêu ngọc vẫn.
Đối với lời đồn này, Mộ Khanh thản nhiên hỏi lại “ngươi cảm thấy thế nào?”
A Sơ cảm thấy…không có khả năng. Mộ Khanh thân là quân sư, thông minh tuyệt đỉnh, hẳn sẽ không thích một tiên nữ vô ý hậu đậu. Người có thể cùng hắn nên duyên, e là trên đời này hiếm có, ít nhất là hiện tại hắn vẫn chưa tìm được.
Hôm nay, A Sơ thấy hậu viện có rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp, mà Nguyễn Nguyễn không thể chăm sóc hết được, nàng đang tính tưới nước hỗ trợ thì Nguyễn Nguyễn đã ngăn lại “mấy cái này không thể tưới nước. Các nàng là tiên tỳ quý phủ, hôm nay thượng tiên muốn các nàng biến về chân thân, cho nên các nàng là đang phơi nắng, hấp thụ tinh hoa”
Biến trở về chân thân? Lúc trước A Sơ không hề chú ý tới việc hậu viện có thêm một hai loại hoa cỏ, bây giờ hỗ trợ Nguyễn Nguyễn mới biết được mấy loại hoa này là tiên tỳ, thật sao?
“Chân thân là cái gì? Chân thân của ta cũng là hoa, ngươi hay thượng tiên cũng vậy sao?” A Sơ tò mò hỏi
A Sơ liên tiếp đặt câu hỏi, Nguyễn Nguyễn chỉ kinh ngạc chớp mắt nhìn nàng “A Sơ, ngươi không biết chân thân của mìn sao?’
A Sơ tò mò đánh giá Nguyễn Nguyễn “chân thân là cái gì, ta cho tới giờ chưa từng thay đổi nha”
Nghe vậy, Nguyễn Nguyễn thầm đọc chú ngữ, một làm khói nhẹ thoảng qua đã không thấy nàng đâu nữa, thay vào đó là một củ sen mập mạp nằm trên mặt đất. Nguyễn Nguyễn đột nhiên biến mất khiến A Sơ khẩn trương, lo lắng, vừa lúc đó thanh âm của Nguyễn Nguyễn từ dưới đất truyền lên “A Sơ, ngươi nhìn đi, củ sen là chân thân của ta, ta là từ củ sen biến thành”
Đây đúng là thanh âm của Nguyễn Nguyễn, A Sơ chắc chắn không nghe lầm. Nàng đi vòng quanh củ sen hai vòng, không hiểu Nguyễn Nguyễn biến thành củ sen như thế nào, rồi củ sen làm sao lại biến thành Nguyễn Nguyễn. Chốc lát sau, củ sen lóe lên ánh sáng, Nguyễn Nguyễn lại biến thành hình người, cười nói với A Sơ “chỉ cần đọc chú ngữ là có thể biến trở về chân thân hay hình người”
Nghĩ đến mình cũng có thể biến trở lại chân thân như Nguyễn Nguyễn, A Sơ hứng phấn không thôi, lôi kéo Nguyễn Nguyễn “chú ngữ là cái gì, ngươi chỉ ta đi”
Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên “thật lạ, trước giờ thượng tiên chưa từng dạy ngươi sao? ta còn tưởng ngươi không thích biến trở về chân thân chứ, ai ngờ ngươi lại ngu ngốc đến vậy, thượng tiên dạy rồi cũng quên, ha ha”
Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn dạy chú ngữ cho A Sơ, A Sơ cũng chăm chỉ học tập, sau khi nhuần nhuyễn liền làm theo lời Nguyễn Nguyễn nói, miệng đọc chú ngữ, dồn khí đan điền nhưng vẫn không có gì xảy ra, thân thể vẫn không có gì khác thường. A Sơ nhìn nàng khó hiểu ‘chú ngữ đọc rất chính xác, A Sơ ngươi cũng đã làm theo phương pháp của ta, sao lại không linh?”
Mộ Khanh bĩu môi, gõ nhẹ đầu nàng “ta là thần tiên thích tự ngược sao?Lúc trước cũng biết rượu hoa đào có điểm kỳ lạ nhưng chẳng qua muốn cố ý mắc câu để dụ hắn ra mặc, nào ngờ hắn lại nhốt chúng ta vào băng tháp. Chuyện này cũng là ta sau này mới nghĩ thông suốt. Người này xuất quỷ nhập thần lại không rõ mục đích, ta thực sự không biết hắn mang thân thể nàng đi là muốn gì?”
A Sơ dựa theo cách nói của hắn mà suy nghĩ ‘thân thể rời khỏi băng quan và băng tháp, có thể đã…dù sao đây cũng là vật chết’ thấy sắc mặt Mộ Khanh trầm xuống, vội vàng nói tiếp “phi, phi, là ta nói bậy, ngươi kia muốn tranh cướp với ngươi như vậy, nhất định sẽ bảo hộ thân thể của vị hôn thê của ngươi’
Mộ Khanh nhếch miệng để lộ nụ cười không chút đẹp mắt ‘ta biết nàng đã chết nhưng may mắn là nàng vẫn bên ta, ta có thể cảm giác được. Ta thấy được nàng cũng biết nàng đang nhìn thấy ta”
Khi nói lời này, thái độ của hắn còn rất chân thành, A Sơ cảm thấy sau lưng âm trầm, giống như thực sự có một đôi mắt đang chuyên chú nhìn. Ánh mắt đó là của vị hôn thê của Mộ Khanh, nếu thấy hắn ở cùng một nữ tử khác, có khi nào ban đêm sẽ đến trả thù không? A Sơ liền khoanh tay ôm lấy thân mình ‘thượng tiên, đừng nói nữa”
Mộ Khanh nhếch môi, bi thương nồng đậm tỏa ra từ đầu chân mày, hắn biết A Sơ nhát gan nhưng không ngờ nàng lại đem những lời nói lãng mạn của mình trở thành chuyện hù ma nhát quỷ, liền chuyển đề tài theo ý nàng “Thiên đế truyền tin cho ta, Ma chủ Hoặc Quân đã phát chiến thiếp, tháng sau chính thức khai chiến”
A Sơ kinh ngạc, lo lắng nói: “Nhưng ngươi bị thương, quân sư không phải chỉ cần bày mưu tính kế thôi sao, có thể xin Thiên đến cho ngươi không ra chiến trường được không?’
Mộ Khanh lắc đầu: “Trên chiến trường thay đổi thất thường, sách lược cũng phải theo đó mà đưa ra, cho nên ta phải đi” nhìn vẻ mặt sầu khổ của nàng, hắn thoải mái cười ‘haha, ngươi đừng bày ra vẻ mặt đưa đám như vậy, chẳng phải trước kia mỗi lần ta ra chiến trường, ngươi đều rất vui sap? Toàn bộ Đông Lăng điện đều tùy ý ngươi nháo, lần này là luyến tiếc sao?”
A Sơ cười không nổi, còn thật sự nói: “Trước kia đều là vụ nhỏ, lúc trước cũng không nghĩ Ma chủ lợi hại như vậy, tùy tiện sai Tứ đại Thiên Vương, Nhị Lang Chân Quân hay vài đại tướng là có thể đối phó với hắn. Nhưng sau khi nghe ngươi nói, ta lại thấy lo. Thượng tiên, ta thực sự rất lo, nếu lỡ sự tình có gì biết hóa, ta…ta không biết nên tìm ngươi ở đâu”. Nàng dừng một chút rồi bổ sung “còn có Nhị Lang Chân Quân và rất nhiều binh lính trên chiến trường nữa”
“Nếu có biến hóa lớn, không cần tìm ta, cùng những người khác rời đi’ nói xong, theo thói quen lại nắm lấy tay nàng. A Sơ nghĩ đến vị hôn thê mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm liền né tránh, Mộ Khanh cười khổ “nhưng ta nghĩ lần này chắc cũng chỉ là vụ nhỏ thôi, Ma chủ chẳng quan khôi phục ma lực lúc trước chứ chẳng nghe hắn học được thêm bàng môn tả đạo gì, Hoặc Quân có bao nhiêu năng lực, ta biết thừa”
Mộ Khanh nói vậy, A Sơ cũng yên tâm hơn. Hắn da mặt dày, thích nói mạnh miệng nhưng cũng thực sự có năng lực,cho nên hắn có tư cách tự tin. Trong lòng A Sơ lại thấy trống vắng, như là mất đi cái gì đó, trong đầu luôn hiện lên khoảnh khắc băng tháp biến mất, giống như có cái gì đó đã theo băng tháp tan biến, thăng hoa.
Mộ Khanh tĩnh dưỡng mười ngày, rốt cuộc đã có thể xuống giường đi lại. Khi hắn đến Lăng Tiêu điện, Thiên đế rất cao hứng, còn ban thưởng rượu ngon. Lúc đó Mộ Khanh miệng ngậm Định túy châu nên một ly rượu kia không làm hắn say, ngược lại còn đem chuyện hiểu lầm hắn cưới vợ nói ra hết, khiến cho Thiên đế tức giận chỉ tay vào mặt hắn mắng “ngươi, hảo tiểu tử này, mấy vạn năm rồi chỉ vừa ý một tiên tử, không phải là muốn báo thù lão tử đó chứ?”
Về chuyện báo thù, có tiên nhân lý giải rằng do Thiên đế không xây hàng rào bảo vệ ở Dao Trì, hôn thê của Mộ Khanh đến đó ngắm hoa, xảy chân rơi xuống nước mà hương tiêu ngọc vẫn.
Đối với lời đồn này, Mộ Khanh thản nhiên hỏi lại “ngươi cảm thấy thế nào?”
A Sơ cảm thấy…không có khả năng. Mộ Khanh thân là quân sư, thông minh tuyệt đỉnh, hẳn sẽ không thích một tiên nữ vô ý hậu đậu. Người có thể cùng hắn nên duyên, e là trên đời này hiếm có, ít nhất là hiện tại hắn vẫn chưa tìm được.
Hôm nay, A Sơ thấy hậu viện có rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp, mà Nguyễn Nguyễn không thể chăm sóc hết được, nàng đang tính tưới nước hỗ trợ thì Nguyễn Nguyễn đã ngăn lại “mấy cái này không thể tưới nước. Các nàng là tiên tỳ quý phủ, hôm nay thượng tiên muốn các nàng biến về chân thân, cho nên các nàng là đang phơi nắng, hấp thụ tinh hoa”
Biến trở về chân thân? Lúc trước A Sơ không hề chú ý tới việc hậu viện có thêm một hai loại hoa cỏ, bây giờ hỗ trợ Nguyễn Nguyễn mới biết được mấy loại hoa này là tiên tỳ, thật sao?
“Chân thân là cái gì? Chân thân của ta cũng là hoa, ngươi hay thượng tiên cũng vậy sao?” A Sơ tò mò hỏi
A Sơ liên tiếp đặt câu hỏi, Nguyễn Nguyễn chỉ kinh ngạc chớp mắt nhìn nàng “A Sơ, ngươi không biết chân thân của mìn sao?’
A Sơ tò mò đánh giá Nguyễn Nguyễn “chân thân là cái gì, ta cho tới giờ chưa từng thay đổi nha”
Nghe vậy, Nguyễn Nguyễn thầm đọc chú ngữ, một làm khói nhẹ thoảng qua đã không thấy nàng đâu nữa, thay vào đó là một củ sen mập mạp nằm trên mặt đất. Nguyễn Nguyễn đột nhiên biến mất khiến A Sơ khẩn trương, lo lắng, vừa lúc đó thanh âm của Nguyễn Nguyễn từ dưới đất truyền lên “A Sơ, ngươi nhìn đi, củ sen là chân thân của ta, ta là từ củ sen biến thành”
Đây đúng là thanh âm của Nguyễn Nguyễn, A Sơ chắc chắn không nghe lầm. Nàng đi vòng quanh củ sen hai vòng, không hiểu Nguyễn Nguyễn biến thành củ sen như thế nào, rồi củ sen làm sao lại biến thành Nguyễn Nguyễn. Chốc lát sau, củ sen lóe lên ánh sáng, Nguyễn Nguyễn lại biến thành hình người, cười nói với A Sơ “chỉ cần đọc chú ngữ là có thể biến trở về chân thân hay hình người”
Nghĩ đến mình cũng có thể biến trở lại chân thân như Nguyễn Nguyễn, A Sơ hứng phấn không thôi, lôi kéo Nguyễn Nguyễn “chú ngữ là cái gì, ngươi chỉ ta đi”
Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên “thật lạ, trước giờ thượng tiên chưa từng dạy ngươi sao? ta còn tưởng ngươi không thích biến trở về chân thân chứ, ai ngờ ngươi lại ngu ngốc đến vậy, thượng tiên dạy rồi cũng quên, ha ha”
Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn dạy chú ngữ cho A Sơ, A Sơ cũng chăm chỉ học tập, sau khi nhuần nhuyễn liền làm theo lời Nguyễn Nguyễn nói, miệng đọc chú ngữ, dồn khí đan điền nhưng vẫn không có gì xảy ra, thân thể vẫn không có gì khác thường. A Sơ nhìn nàng khó hiểu ‘chú ngữ đọc rất chính xác, A Sơ ngươi cũng đã làm theo phương pháp của ta, sao lại không linh?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mộ Khanh bĩu môi, gõ nhẹ đầu nàng “ta là thần tiên thích tự ngược sao?Lúc trước cũng biết rượu hoa đào có điểm kỳ lạ nhưng chẳng qua muốn cố ý mắc câu để dụ hắn ra mặc, nào ngờ hắn lại nhốt chúng ta vào băng tháp. Chuyện này cũng là ta sau này mới nghĩ thông suốt. Người này xuất quỷ nhập thần lại không rõ mục đích, ta thực sự không biết hắn mang thân thể nàng đi là muốn gì?”
A Sơ dựa theo cách nói của hắn mà suy nghĩ ‘thân thể rời khỏi băng quan và băng tháp, có thể đã…dù sao đây cũng là vật chết’ thấy sắc mặt Mộ Khanh trầm xuống, vội vàng nói tiếp “phi, phi, là ta nói bậy, ngươi kia muốn tranh cướp với ngươi như vậy, nhất định sẽ bảo hộ thân thể của vị hôn thê của ngươi’
Mộ Khanh nhếch miệng để lộ nụ cười không chút đẹp mắt ‘ta biết nàng đã chết nhưng may mắn là nàng vẫn bên ta, ta có thể cảm giác được. Ta thấy được nàng cũng biết nàng đang nhìn thấy ta”
Khi nói lời này, thái độ của hắn còn rất chân thành, A Sơ cảm thấy sau lưng âm trầm, giống như thực sự có một đôi mắt đang chuyên chú nhìn. Ánh mắt đó là của vị hôn thê của Mộ Khanh, nếu thấy hắn ở cùng một nữ tử khác, có khi nào ban đêm sẽ đến trả thù không? A Sơ liền khoanh tay ôm lấy thân mình ‘thượng tiên, đừng nói nữa”
Mộ Khanh nhếch môi, bi thương nồng đậm tỏa ra từ đầu chân mày, hắn biết A Sơ nhát gan nhưng không ngờ nàng lại đem những lời nói lãng mạn của mình trở thành chuyện hù ma nhát quỷ, liền chuyển đề tài theo ý nàng “Thiên đế truyền tin cho ta, Ma chủ Hoặc Quân đã phát chiến thiếp, tháng sau chính thức khai chiến”
A Sơ kinh ngạc, lo lắng nói: “Nhưng ngươi bị thương, quân sư không phải chỉ cần bày mưu tính kế thôi sao, có thể xin Thiên đến cho ngươi không ra chiến trường được không?’
Mộ Khanh lắc đầu: “Trên chiến trường thay đổi thất thường, sách lược cũng phải theo đó mà đưa ra, cho nên ta phải đi” nhìn vẻ mặt sầu khổ của nàng, hắn thoải mái cười ‘haha, ngươi đừng bày ra vẻ mặt đưa đám như vậy, chẳng phải trước kia mỗi lần ta ra chiến trường, ngươi đều rất vui sap? Toàn bộ Đông Lăng điện đều tùy ý ngươi nháo, lần này là luyến tiếc sao?”
A Sơ cười không nổi, còn thật sự nói: “Trước kia đều là vụ nhỏ, lúc trước cũng không nghĩ Ma chủ lợi hại như vậy, tùy tiện sai Tứ đại Thiên Vương, Nhị Lang Chân Quân hay vài đại tướng là có thể đối phó với hắn. Nhưng sau khi nghe ngươi nói, ta lại thấy lo. Thượng tiên, ta thực sự rất lo, nếu lỡ sự tình có gì biết hóa, ta…ta không biết nên tìm ngươi ở đâu”. Nàng dừng một chút rồi bổ sung “còn có Nhị Lang Chân Quân và rất nhiều binh lính trên chiến trường nữa”
“Nếu có biến hóa lớn, không cần tìm ta, cùng những người khác rời đi’ nói xong, theo thói quen lại nắm lấy tay nàng. A Sơ nghĩ đến vị hôn thê mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm liền né tránh, Mộ Khanh cười khổ “nhưng ta nghĩ lần này chắc cũng chỉ là vụ nhỏ thôi, Ma chủ chẳng quan khôi phục ma lực lúc trước chứ chẳng nghe hắn học được thêm bàng môn tả đạo gì, Hoặc Quân có bao nhiêu năng lực, ta biết thừa”
Mộ Khanh nói vậy, A Sơ cũng yên tâm hơn. Hắn da mặt dày, thích nói mạnh miệng nhưng cũng thực sự có năng lực,cho nên hắn có tư cách tự tin. Trong lòng A Sơ lại thấy trống vắng, như là mất đi cái gì đó, trong đầu luôn hiện lên khoảnh khắc băng tháp biến mất, giống như có cái gì đó đã theo băng tháp tan biến, thăng hoa.
Mộ Khanh tĩnh dưỡng mười ngày, rốt cuộc đã có thể xuống giường đi lại. Khi hắn đến Lăng Tiêu điện, Thiên đế rất cao hứng, còn ban thưởng rượu ngon. Lúc đó Mộ Khanh miệng ngậm Định túy châu nên một ly rượu kia không làm hắn say, ngược lại còn đem chuyện hiểu lầm hắn cưới vợ nói ra hết, khiến cho Thiên đế tức giận chỉ tay vào mặt hắn mắng “ngươi, hảo tiểu tử này, mấy vạn năm rồi chỉ vừa ý một tiên tử, không phải là muốn báo thù lão tử đó chứ?”
Về chuyện báo thù, có tiên nhân lý giải rằng do Thiên đế không xây hàng rào bảo vệ ở Dao Trì, hôn thê của Mộ Khanh đến đó ngắm hoa, xảy chân rơi xuống nước mà hương tiêu ngọc vẫn.
Đối với lời đồn này, Mộ Khanh thản nhiên hỏi lại “ngươi cảm thấy thế nào?”
A Sơ cảm thấy…không có khả năng. Mộ Khanh thân là quân sư, thông minh tuyệt đỉnh, hẳn sẽ không thích một tiên nữ vô ý hậu đậu. Người có thể cùng hắn nên duyên, e là trên đời này hiếm có, ít nhất là hiện tại hắn vẫn chưa tìm được.
Hôm nay, A Sơ thấy hậu viện có rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp, mà Nguyễn Nguyễn không thể chăm sóc hết được, nàng đang tính tưới nước hỗ trợ thì Nguyễn Nguyễn đã ngăn lại “mấy cái này không thể tưới nước. Các nàng là tiên tỳ quý phủ, hôm nay thượng tiên muốn các nàng biến về chân thân, cho nên các nàng là đang phơi nắng, hấp thụ tinh hoa”
Biến trở về chân thân? Lúc trước A Sơ không hề chú ý tới việc hậu viện có thêm một hai loại hoa cỏ, bây giờ hỗ trợ Nguyễn Nguyễn mới biết được mấy loại hoa này là tiên tỳ, thật sao?
“Chân thân là cái gì? Chân thân của ta cũng là hoa, ngươi hay thượng tiên cũng vậy sao?” A Sơ tò mò hỏi
A Sơ liên tiếp đặt câu hỏi, Nguyễn Nguyễn chỉ kinh ngạc chớp mắt nhìn nàng “A Sơ, ngươi không biết chân thân của mìn sao?’
A Sơ tò mò đánh giá Nguyễn Nguyễn “chân thân là cái gì, ta cho tới giờ chưa từng thay đổi nha”
Nghe vậy, Nguyễn Nguyễn thầm đọc chú ngữ, một làm khói nhẹ thoảng qua đã không thấy nàng đâu nữa, thay vào đó là một củ sen mập mạp nằm trên mặt đất. Nguyễn Nguyễn đột nhiên biến mất khiến A Sơ khẩn trương, lo lắng, vừa lúc đó thanh âm của Nguyễn Nguyễn từ dưới đất truyền lên “A Sơ, ngươi nhìn đi, củ sen là chân thân của ta, ta là từ củ sen biến thành”
Đây đúng là thanh âm của Nguyễn Nguyễn, A Sơ chắc chắn không nghe lầm. Nàng đi vòng quanh củ sen hai vòng, không hiểu Nguyễn Nguyễn biến thành củ sen như thế nào, rồi củ sen làm sao lại biến thành Nguyễn Nguyễn. Chốc lát sau, củ sen lóe lên ánh sáng, Nguyễn Nguyễn lại biến thành hình người, cười nói với A Sơ “chỉ cần đọc chú ngữ là có thể biến trở về chân thân hay hình người”
Nghĩ đến mình cũng có thể biến trở lại chân thân như Nguyễn Nguyễn, A Sơ hứng phấn không thôi, lôi kéo Nguyễn Nguyễn “chú ngữ là cái gì, ngươi chỉ ta đi”
Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên “thật lạ, trước giờ thượng tiên chưa từng dạy ngươi sao? ta còn tưởng ngươi không thích biến trở về chân thân chứ, ai ngờ ngươi lại ngu ngốc đến vậy, thượng tiên dạy rồi cũng quên, ha ha”
Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn dạy chú ngữ cho A Sơ, A Sơ cũng chăm chỉ học tập, sau khi nhuần nhuyễn liền làm theo lời Nguyễn Nguyễn nói, miệng đọc chú ngữ, dồn khí đan điền nhưng vẫn không có gì xảy ra, thân thể vẫn không có gì khác thường. A Sơ nhìn nàng khó hiểu ‘chú ngữ đọc rất chính xác, A Sơ ngươi cũng đã làm theo phương pháp của ta, sao lại không linh?”