Từ lúc ăn Phật quả, mấy ngày sau A Sơ đều không thể ăn gì, bây giờ trước mắt là bánh bao nóng hôi hổi, vừa trắng lại vừa mềm, hận không thể một ngụm lại một ngụm cắn vào bụng.
Mộ Khanh dùng hai ngón tay cầm lấy một cái bánh bao, quơ qua quơ lại, A Sơ nuốt nước miếng, chờ mong nhìn hắn. Mộ Khanh nói “có được một ít bột mì, nghe nói khẩu vị rất tốt, ta liền sai người làm một ít bánh bao, nếu ngon thì dùng là bữa sáng cho trên dưới Đông Lăng điện. Hơn nữa thân thể của ta vừa bình phục, còn rất yếu, nên ăn nhẹ một chút, ngươi nói phải không?’ nói xong hé cái miệng nhỏ nhắn, khẽ cắn một miếng bánh bao, động tác cực kỳ nhã nhặn.
A Sơ lập tức chộp lấy một cái bánh bao “mấy vạn năm qua cũng không thấy ngươi ăn gì cả, sao lúc này thượng tiên lại thích ăn như vậy. Ba cái bánh bao, nhìn ngươi thon thả như vậy, một mình ăn cũng không hết”
Mộ Khanh lập tức hất tay nàng ra “đột nhiên cảm thấy không ăn thì uổng phí đầu lưỡi quá”
Vậy sao ngươi không cắt đi.
A Sơ xoa xoa cái tay “ngươi đúng là’ nhớ tới những gì Mộ Khanh đã đáp ứng mình khi từ Y Tiên các quay về Đông Lăng điện, A Sơ đúng lý hợp tình nói “đào tiên của ta đâu?”
“Ba ngày nay ngươi đều không thể ăn phải không?” ăn xong cái bánh bao, hắn cầm lấy cái thứ hai quơ quơ trước mặt A Sơ “muốn ăn sao?”
A Sơ dùng sức gật đầu: “Ân!”
Mộ Khanh thả bánh bao lại trên khay “ta đi ra phòng ngoài ăn”
A Sơ: “…”
Mộ Khanh ở bên ngoài chậm rãi ăn bánh bao, hương thơm bay vào phòng trong. A Sơ buồn bực mở cửa sổ cho không khí lưu thông, một mình ngồi sững trước cửa sổ. Đột nhiên trước ngực có cảm giác lạnh lẽo, A Sơ cả kinh, suýt chút nữa ngã xuống ghế, cố trấn tĩnh ngồi thẳng lại thì thấy trong ngực có một cái hồ lô nhỏ màu đỏ.
“Trong hồ lô là Thanh hành tuyền, nó rời khỏi Thanh hành trì sẽ mất công hiệu chữa bệnh nhưng nói vẫn có chút hàn tính, đối với ngươi sau này sẽ hữu dụng” Mộ Khanh sữa sang sợi dây đeo hồ lô, ánh mắt lẳng lặng nhìn lên hồ lô.
A Sơ vội nắm lấy quần áo kéo kéo, tay nắm tiểu hồ lô ‘ngươi nói như vậy càng làm ta bất an, giống như ngươi sẽ không trở lại vậy”
“Ta không biết lần này đi bao lâu, nên muốn dặn dò kỹ một chút”
Không phải là nóng đầu chứ? A Sơ đứng lên sờ trán Mộ Khanh, váy vướng vào chân hắn, cả người ngã vào lòng hắn. Mộ Khanh ôm nàng, động tác hai người đụng trúng cái tủ gỗ bên cạnh, tác động tới cái nhuyễn tháp, làm kim linh trên màn trướng kêu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, chúc quang chớp động, hai tay hắn ôm chặt nàng, độ ấm trong lòng bàn tay áp lên lưng nàng. Nhất thời A Sơ cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu Mộ Khanh còn có thể nói gì đó.
Nhưng tiếng cười trộm bên ngoài đã phá vỡ không khí, A Sơ giống như bị điện giật nhanh chóng lui ra, không dám nhìn người đối diện, đỏ mặt chạy ra mở cửa phòng.
Tiên tỳ nghe lén thấy cửa đột nhiên mở ra, A Sơ đang nhìn các nàng, không biết A Sơ đỏ mặt là xấu hổ hay tức giận nhưng cũng rất nhanh bày ra vẻ vô tội, đồng loạt cung kính quỳ xuống “tham kiến tiên tử”
A Sơ hai má nóng bừng, lớn tiếng như muốn che giấu sự xấu hổ “làm gì vậy? phòng của bản thượng tiên là nơi các ngươi có thể nghe lén sao? nếu các ngươi muốn đến nhân gian hưởng phàm trần hỉ nhạc mà ngại không dám mở miệng thì bản thượng tiên sẽ thành toàn cho các ngươi. Nếu không thì chắc có mục đích khác, không phải là người của Ma giới phái tới chứ? Buồn cười, Hoặc Quân cho rằng Đông Lăng điện ta là chỗ nào, hắn muốn tùy tiện làm gì cũng được”
Phía sau có nam nhân há hốc mồm.
Các tiên tỳ kinh sợ “tiên tử bớt giận, chúng ta…chúng ta nghe thấy trong phòng có động tĩnh nên muốn hỏi tiên tử và thượng tiên có cần gì không?”
A Sơ chống nạnh nói: “Có thể cần cái gì a!”
Phía sau truyền đến một câu sâu kín “chuyển một bộ chăn màn đến đây”
Các tiên tỳ đỏ mặt, thâm ý liếc nhìn Mộ Khanh và A Sơ một cái “dạ”
A Sơ toát mồ hôi lạnh, Mộ Khanh cười cười “nhớ khi ngươi mới tới Đông Lăng điện, không dám ngủ một mình, cứ dính lấy ta”
A Sơ liếc mắt nhìn cái giường rộng thùng thình “đó là lúc mới tới chỗ lạ nên sợ hãi thôi, cũng chỉ quen biết có một mình ngươi bây giờ thì không”
“Ta sắp phải xuất chiến rồi”
Cho nên muốn ngủ cùng nàng sao?
“Chuyến này đi không biết khi nào trở về?”
Cho nên muốn ngủ cùng nàng sao?
“Ma chủ quỷ kế đa đoan, ta cảm thấy lần này sẽ rất khó khăn”
Cho nên muốn ngủ cùng nàng sao?
“Sắp tới ngày xuất chiến rồi, chuyện năm vạn năm trước không ngừng xuất hiện trong đầu ta”
Cho nên muốn ngủ cùng nàng sao?
Hắn đưa tay để lên tim “chỗ này sợ hãi”
Cho nên muốn ngủ cùng nàng sao?
“Thế nhân đều nói, rượu có thể tiêu sầu, chẳng qua là uống cho thật nhiều đến nỗi đầu óc choáng váng, mọi phiền muộn cũng tan biến. Mộ Khanh mỉm cười, hàn ý trong mắt làm cho người ta nổi da gà.
A Sơ chà chà hai cánh tay. Đêm nay cảm xúc của Mộ Khanh liên tục thay đổi, làm người ta khó hiểu nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, A Sơ nghẹn lời chỉ có thể tiếp tục lắng nghe “trận này là lỗi của ta cho nên ta phải dốc hết toàn lục phá tan quỷ kế của Hoặc Quân. A Sơ, nếu lần này ta may mắn không chết, ta cũng sẽ rời khỏi Đông Lăng điện, ngươi thì sao?’'
A Sơ khiếp sợ! Bao nhiêu tiên nhân đều muốn Đông Lăng điện làm phủ đệ của mình, Mộ Khanh cũng đã làm quân sư mấy vạn năm rồi, sao nói đi là đi? A Sơ liên tục hỏi “rời khỏi Đông Lăng điện?ngươi không làm thượng tiên nữa? ngươi muốn đi đâu? Ngươi…ngươi không cứu vị hôn thê của ngươi sao?’
Mộ Khanh lắc đầu, khổ sắc nhu tình “ta không tìm được phương pháp trọng sinh, không thể làm nàng hoàn chỉnh trở về, ta không có cách nào cả. Nàng biết mất vô tung vô ảnh, chỉ có mình ta nhớ nhung tình cũ, sớm đã vô tâm với công việc ở Thiên giới” Mộ Khanh vỗ vai nàng, vẻ mặt ôn nhu ‘ta bồi dưỡng ngươi trở thành thượng tiên cũng là tìm đường lui cho mình. Sau này nếu ta có chuyện gì khó xử, mong rằng ngươi nể tình cũ, ở Thiên giới đỡ lời cho ta. Đương nhiên ngươi cũng có thể đoạn tuyệt quan hệ với ta, ta cũng không cần”
A Sơ càng thêm mơ hồ. Mộ Khanh có ý gì? Lần này dù đại chiến thắng hay bại, hắn cũng sẽ quăng nàng một mình ở Đông Lăng điện sao? hắn nói với nàng là để cho nàng có sự chuẩn bị, bốn vạn năm qua, mỗi một phút một giây, mỗi một việc làm là vì giờ khắc này sao? Mộ Khanh thu dưỡng nàng, giúp đỡ nàng làm thương tiên, chuyện này nhiều người rất khó hiểu, A Sơ cũng thấy thế nhưng lại không nói được duyên cớ.