Bởi vì bấc nến đã cháy khá lâu nên ánh sáng vàng nhạt lúc sáng lúc tối. A Sơ cầm cây kéo bạc cắt bớt bấc nến, ánh nến sáng hơn lúc trước. Mộ Khanh cảm giác mơ hồ trước mắt đã mất, trong ánh nến vàng nhạt bóng dáng nàng lại trở nên rõ ràng, mái tóc đen mềm mại buông xuống ngang hông, chỉ buộc bằng một sợi dây màu vàng, thục uyển yên tĩnh.
Tâm tư của hắn đều lạc trên người nàng “A Sơ, ngươi giận ta sao?”
Nàng sao có thể không giận, cho dù hôm nay hắn nói thật hay giả thì mấy vạn năm qua nàng ỷ lại vào hắn tất cả đều là thật, chỉ là một mình nàng đơn phương tình nguyện, biết rõ đáp án mà còn hỏi thì bị tổn thương là đương nhiên. Nàng khẽ cắn môi, xoay người lạnh nhạt nói “đương nhiên là không. A Sơ từ nhỏ chỉ có một mình, là thượng tiên thu lưu mới có ngày hôm nay. Nếu thượng tiên phải rời đi, A Sơ đương nhiên phải đưa tiễn”
Ánh mắt lóe lên sự đau thương, Mộ Khanh thản nhiên cười “được, tốt lắm” rồi lại buồn bã nhìn nàng chăm chú, vô ý lỡ lời “nếu hôm nay ngươi có một câu luyến tiếc, nói không chừng ta sẽ đổi ý, đáng tiệc” hắn không nói tiếp, thu hồi ánh mắt, nhìn ngọn nến sắp tàn.
Những lời của hắn đánh thẳng vào ngực, A Sơ trầm ngâm một lát, há hốc mồm, cổ họng muốn nói mà lại không thể thốt nên lời. Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, tiên tỳ ở bên ngoài cung kính nói ‘thượng tiên, tiên tử, chăn đã mang đến”
Mộ Khanh đi ra mở cửa, hai tiên tỳ giơ cao chiếc chăn đỏ thẫm, hai má đỏ bừng. Mộ Khanh mỉm cười nhận lấy chăn, quay lại trong phòng, đem chăn để lên giường “đại chiến xảy ra chắc sẽ có gió lớn,buổi tối ngươi nên đắp nhiều một chút”
Các tiên tỳ ngoài cửa ngẩn người nhìn phản ứng của A Sơ. Thì ra Mộ Khanh muốn lấy chăn không phải là ở nơi này qua đêm, chỉ là sợ người trong phòng lạnh mà thôi. Tiên tỳ thầm thấy đáng tiếc lại thấy cao hứng, vội vã cáo lui rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Nhìn nam nhân bận rộn trước giường, hốc mắt A Sơ nóng lên. Nàng tự nói với chính mình: lấy thêm chăn thì sao chứ, hắn không phải vì muốn đối tốt với ngươi mà quan tâm ngươi, đừng quên ngày thường hắn khi dễ ngươi thế nào. Lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa, bây giờ còn muốn bỏ lại một mình ngươi ở Đông Lăng điện. Mộ Khanh chính là một tên trứng thối.
Trải chăn xong, Mộ Khanh đi đến bên cạnh A Sơ, nắm lấy tay áo thêu hoa sen của nàng “A Sơ giúp ta nấu nước đi, ta muốn tắm nước ấm”
A Sơ không muốn nhúc nhích, giũ tay áo ra khỏi tay hắn, không nói một lời
Khuôn mặt tuấn tú có chút chua sót rồi rất nhanh đã cười cười vô lại, giọng điệu lại mang ý cảnh cáo “ngươi là tiên tỳ của ta, bây giờ ta nói cho ngươi biết,bản thượng tiên muốn tắm rửa. Hôm nay ta muốn đem tất cả những chuyện xấu đều làm một lần, nếu ngươi không nghĩ thoát khỏi ta sớm một chút thì thử xem”
Đúng là tự kỷ mà. Buổi sáng trước khi rời giường còn ngáp ngáp vài cái, lại đối với Mộ Khanh thành lưu luyến không rời, A Sơ đúng là khóc không ra nước mắt. Nếu hắn ở trong phòng làm ra chuyện gì đó, nàng sợ mình sẽ phải nhảy cửa sổ mất.
Nhưng đối mặt với một nam nhân phúc hắc, chỉ sợ nàng còn chưa tới được cửa sổ đã bị lôi về. A Sơ bất đắc dĩ đi vào ôn các, ngoại trừ Thanh hành điện, Mộ Khanh còn có một nơi tắm nước nóng chính là bên trong ôn các.
Hồ tắm trong ôn các không lớn, hình tròn, ở giữa được khảm ngọc bích tựa như một bọt nước trong sáng. Trong ôn các có một lối đi thông xuống dưới đất, nước trong hồ tắm là do đốt lửa dưới lòng đất làm cho nóng lên.
Nghĩ tới mình ở dưới nấu nước còn Mộ Khanh ở trên tắm rửa, A Sơ liền nảy sinh ác ý, sẽ nấu nước cho thật nóng khiến cho người trong hồ tắm phải la làng lên. Nghĩ vậy, A Sơ liền nhận việc, hồi lâu hơi nước bắt đầu bốc lên trên mặt hồ, mặt nước bắt đầu sôi ùng ục, người ngu dốt nhìn cũng biết là chuyện gì xảy ra. A Sơ liền hạ nhỏ lửa, mặt nước cũng hạ xuống, nhiệt khí chậm rãi tiêu tán. A Sơ đưa tay thử, nóng đến đầu ngón tay cũng đỏ lên.
Tiếp theo là mời chủ tử đi tắm thôi.
A Sơ trốn sau bình phong, chờ Mộ Khanh cởi sạch quần áo. Độ ấm bên cạnh hồ tắm không cao, Mộ Khanh ngâm mìn trong nước, đi đến chính giữa vài bước liền cảm giác không đúng, muốn quay lại thì thấy A Sơ ôm lẵng hoa ngồi cách đó hai trượng
“Ngươi cách ta xa như vậy làm cái gì?” Mộ Khanh hỏi.
“Phòng lỗ kim.” A Sơ ném hoa xuống hồ tắm, thấy hắn có ý đứng lên, lập tức ném vài cánh hoa lên đầu hắn rồi đem quần ao của hắn quăng ra sau bình phong. Sắc mặt Mộ Khanh không tốt, khuôn mặt tuấn tú trắng noãn vì hơi nóng mà dần dần ửng hồng.
Đợi khi cánh hoa phủ kín mặt nước, A Sơ mới tới gần nói “thượng tiên không thoải mái sao?’
Mộ Khanh híp mắt, không đáp hỏi lại: “A Sơ, ngươi xem nhiều tiểu thuyết như vậy, có biết uyên ương hí thủy là gì không?”
Chắc chắn là hắn không chịu đựng nổi nhưng lại không thể mở miệng thừa nhận nên mới chuyển đề tài, A Sơ đáp “thì là hai uyên ương cùng nhau bơi lội”
Gợi lên ý cười khó hiểu, Mộ Khanh lấy tốc độ sét đánh đứng lên, tiến đến, lôi A Sơ xuống hồ. Trong hơi nước mù mịt, A Sơ như nhìn thấy cái gì đó, thét chói tai bịt kín mắt. Nàng cảm thấy mình sắp nóng thành một cục thịt hầm rồi.
Biết nàng xuống nước một lát là không duy trì được cân bằng, Mộ Khanh ôm thắt lưng nàng “cái này gọi là uyên ương hí thủy. Ta đã cùng ngươi diễn..ân, ba lần rồi nha”
Lần đầu tiên là khi mới gặp mặt, lần thứ hai là ở Thanh hành điện, hôm nay là lần thứ ba. Hai lần trước là nước lạnh, lần này là nước ấm, còn không phải ấm bình thường. A Sơ toàn thân ẩm ướt, cả người phát ra hơi nước nóng hầm hập, giống như mới từ trong bếp lò của Thái Thượng Lão Quân chạy ra.
“Nóng! Nóng!” A Sơ muốn lên bờ, Mộ Khanh lôi nàng đến giữa hồ, làm hai người toàn thân đỏ lên. Mộ Khanh ôm nàng trong lòng, lau mồ hôi trên trán nàng “đây là do ngươi tỉ mỉ chuẩn bị, sao lại không tự mình hưởng thụ chứ. Đến, ta hầu hạ ngươi”
Thuần thục tháo bỏ cây trâm trên tóc nàng, Mộ Khanh vuốt mái tóc nàng, nhìn thiên hạ nóng nảy, hắn đưa tay xoa mặt nàng, thoải mái cười to “A Sơ, ta phát hiện ngươi hôm nay thật đáng thương”
A Sơ nghẹn miệng: “chỉ hôm nay thôi sao?”
Mộ Khanh: “…”
Nghĩ tới mấy cuốn tiểu thuyết, A Sơ như muốn khóc nói “tiểu thuyết mà ngươi tịch thu khi nào trả lại cho ta, còn có đông cung đồ kia nữa”
“Ngươi có thể không nghĩ tới đông cung đồ kia nữa được không?” Mộ Khanh nghĩ nghĩ, lại bổ sung “cùng lắm thì chờ ta trở lại, chúng ta cùng nhau xem”
A Sơ lắc đầu: “Đừng gạt ta, ngươi vừa nói sau khi trở về sẽ rời khỏi Đông Lăng điện, cho nên trước đó ngươi nên trả lại mọi thứ cho ta đi, hơn nữa đó là thứ chỉ dành cho nữ hài tử xem”
Chẳng lẽ trong cảm nhận của nàng, cái kia quan trọng hơn hắn? nàng thật sự cho rằng tập tranh ảnh kia cũng giống tiểu thuyết? Mộ Khanh mờ mịt nhắc nhở “cái đó phải là nam nhân và nữ nhân cùng xem mới được, như vậy mới nảy sinh chuyện thần kỳ”
Nào biết A Sơ cảm thấy hứng thú, tò mò hỏi “chuyện gì?”
Mộ Khanh nghĩ nghĩ, mặt dày nói “đến lúc chúng ta cùng nhau xem thì ngươi sẽ biết”
A Sơ không bỏ qua, cực lực đề nghị: “bây giờ xem liền đi”
Mộ Khanh chậm rãi nhếch khóe miệng “cũng được”
Hai tiếng vỗ tay vang lên, cửa lập tức được mở ra, một tiểu đồng tử chạy vào, vui vẻ gọi “thượng tiên”
Tiểu đồng tử này không biết biến từ cái gì, không giống các đồng tử khác tùy thời tùy lúc đều đi theo sau chủ tử nhưng mà chỉ cần gọi là có mặt, lần trước vì chuyện Lý Thiên Vương miệng rộng mà Mộ Khanh bị đánh, hắn còn cùng A Sơ phân cao thấp. A sơ không tự chủ nhích gần Mộ Khanh. Mộ Khanh phân phó tiểu đồng tử “đi đến thư phòng của ta, lấy cho ta cuốn sách thứ hai từ dưới đếm lên ở trong hòm, nằm bên phải Thiên giới ngọc thạch tập, hàng thứ ba trên giá sách thứ hai”
Nhớ kỹ ghê nha.
Tiểu đồng tử ngoan ngoãn gật đầu, chạy đi. Mộ Khanh bơi đến bên cạnh hồ, nằm úp sấp, lộ ra tấm lưng gầy gò “Nhị Lang Thần ghen tỵ ta, nghĩ ta chỉ có mưu lược nên hay tìm ta gây chuyện. Cho nên A Sơ phải giúp ta xoa bóp, muốn trách thì trách Nhị Lang Thần đi” A Sơ vụng trộm tiến đến phía khác của hồ, Mộ Khanh đột nhiên quay đầu, rầu rĩ nói “ngươi lên bờ cởi quần áo sao?”
A Sơ cười gượng, đi tới chỗ hắn “ta không có ý đó”
Phải công nhận làn da của Mộ Khanh thật đẹp. Làn da trắng nõn vì nhiệt độ mà trở nên mị hoặc, tựa như hoa đào mùa xuân nở rộ, nhất là khi cánh tay vung lên, bọt nước trôi xuống, quả thực dụ hoặc đến cực điểm.
Lần đầu tiên chạm vào Mộ Khanh khi không mặc quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng còn lấm tấm mồ hơi, cảm xúc tinh tế khiến nàng yêu thích không muốn buông tay. A Sơ nuốt nước miếng, bắt đầu xoa bóp, một hồi hai tay đã tê rần.
“A Sơ, ngươi là gì của ta? Người nằm úp sấp đột nhiên hỏi.
“Tiên tỳ.”
“Ngươi là ta ngươi là gì của ta?”
“Tiên tỳ.”
“Ngươi có thể nói tiếp hay không?”
A Sơ hung hăng nhéo lên lưng hắn ‘đừng có nói lung tung, im lặng chút đi”
Mộ Khanh gục đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Ân, là ta hồ đồ .”
A Sơ nghi hoặc nhìn hắn một cái,sao hắn đột nhiên ủ dột vậy nhưng khi tiên đồng mang đông cung đồ đến,tinh thần của hắn lập tức tỉnh táo. Mộ Khanh nhận lấy, hỏi tiên đồng “ngươi có biết chữ không?”
Tiểu đồng tử sắc mặt trắng nhợt, trán đầy mồ hôi, chỉ vào bìa cuốn sách,cố gắng đọc “xuân…xuân”
Mộ Khanh cầm cuốn sách gõ lên đầu hắn “tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi chép sách đi”
Tiểu đồng tử gật đầu rồi lập tức rời đi
Bởi vì bấc nến đã cháy khá lâu nên ánh sáng vàng nhạt lúc sáng lúc tối. A Sơ cầm cây kéo bạc cắt bớt bấc nến, ánh nến sáng hơn lúc trước. Mộ Khanh cảm giác mơ hồ trước mắt đã mất, trong ánh nến vàng nhạt bóng dáng nàng lại trở nên rõ ràng, mái tóc đen mềm mại buông xuống ngang hông, chỉ buộc bằng một sợi dây màu vàng, thục uyển yên tĩnh.
Tâm tư của hắn đều lạc trên người nàng “A Sơ, ngươi giận ta sao?”
Nàng sao có thể không giận, cho dù hôm nay hắn nói thật hay giả thì mấy vạn năm qua nàng ỷ lại vào hắn tất cả đều là thật, chỉ là một mình nàng đơn phương tình nguyện, biết rõ đáp án mà còn hỏi thì bị tổn thương là đương nhiên. Nàng khẽ cắn môi, xoay người lạnh nhạt nói “đương nhiên là không. A Sơ từ nhỏ chỉ có một mình, là thượng tiên thu lưu mới có ngày hôm nay. Nếu thượng tiên phải rời đi, A Sơ đương nhiên phải đưa tiễn”
Ánh mắt lóe lên sự đau thương, Mộ Khanh thản nhiên cười “được, tốt lắm” rồi lại buồn bã nhìn nàng chăm chú, vô ý lỡ lời “nếu hôm nay ngươi có một câu luyến tiếc, nói không chừng ta sẽ đổi ý, đáng tiệc” hắn không nói tiếp, thu hồi ánh mắt, nhìn ngọn nến sắp tàn.
Những lời của hắn đánh thẳng vào ngực, A Sơ trầm ngâm một lát, há hốc mồm, cổ họng muốn nói mà lại không thể thốt nên lời. Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, tiên tỳ ở bên ngoài cung kính nói ‘thượng tiên, tiên tử, chăn đã mang đến”
Mộ Khanh đi ra mở cửa, hai tiên tỳ giơ cao chiếc chăn đỏ thẫm, hai má đỏ bừng. Mộ Khanh mỉm cười nhận lấy chăn, quay lại trong phòng, đem chăn để lên giường “đại chiến xảy ra chắc sẽ có gió lớn,buổi tối ngươi nên đắp nhiều một chút”
Các tiên tỳ ngoài cửa ngẩn người nhìn phản ứng của A Sơ. Thì ra Mộ Khanh muốn lấy chăn không phải là ở nơi này qua đêm, chỉ là sợ người trong phòng lạnh mà thôi. Tiên tỳ thầm thấy đáng tiếc lại thấy cao hứng, vội vã cáo lui rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Nhìn nam nhân bận rộn trước giường, hốc mắt A Sơ nóng lên. Nàng tự nói với chính mình: lấy thêm chăn thì sao chứ, hắn không phải vì muốn đối tốt với ngươi mà quan tâm ngươi, đừng quên ngày thường hắn khi dễ ngươi thế nào. Lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa, bây giờ còn muốn bỏ lại một mình ngươi ở Đông Lăng điện. Mộ Khanh chính là một tên trứng thối.
Trải chăn xong, Mộ Khanh đi đến bên cạnh A Sơ, nắm lấy tay áo thêu hoa sen của nàng “A Sơ giúp ta nấu nước đi, ta muốn tắm nước ấm”
A Sơ không muốn nhúc nhích, giũ tay áo ra khỏi tay hắn, không nói một lời
Khuôn mặt tuấn tú có chút chua sót rồi rất nhanh đã cười cười vô lại, giọng điệu lại mang ý cảnh cáo “ngươi là tiên tỳ của ta, bây giờ ta nói cho ngươi biết,bản thượng tiên muốn tắm rửa. Hôm nay ta muốn đem tất cả những chuyện xấu đều làm một lần, nếu ngươi không nghĩ thoát khỏi ta sớm một chút thì thử xem”
Đúng là tự kỷ mà. Buổi sáng trước khi rời giường còn ngáp ngáp vài cái, lại đối với Mộ Khanh thành lưu luyến không rời, A Sơ đúng là khóc không ra nước mắt. Nếu hắn ở trong phòng làm ra chuyện gì đó, nàng sợ mình sẽ phải nhảy cửa sổ mất.
Nhưng đối mặt với một nam nhân phúc hắc, chỉ sợ nàng còn chưa tới được cửa sổ đã bị lôi về. A Sơ bất đắc dĩ đi vào ôn các, ngoại trừ Thanh hành điện, Mộ Khanh còn có một nơi tắm nước nóng chính là bên trong ôn các.
Hồ tắm trong ôn các không lớn, hình tròn, ở giữa được khảm ngọc bích tựa như một bọt nước trong sáng. Trong ôn các có một lối đi thông xuống dưới đất, nước trong hồ tắm là do đốt lửa dưới lòng đất làm cho nóng lên.
Nghĩ tới mình ở dưới nấu nước còn Mộ Khanh ở trên tắm rửa, A Sơ liền nảy sinh ác ý, sẽ nấu nước cho thật nóng khiến cho người trong hồ tắm phải la làng lên. Nghĩ vậy, A Sơ liền nhận việc, hồi lâu hơi nước bắt đầu bốc lên trên mặt hồ, mặt nước bắt đầu sôi ùng ục, người ngu dốt nhìn cũng biết là chuyện gì xảy ra. A Sơ liền hạ nhỏ lửa, mặt nước cũng hạ xuống, nhiệt khí chậm rãi tiêu tán. A Sơ đưa tay thử, nóng đến đầu ngón tay cũng đỏ lên.
Tiếp theo là mời chủ tử đi tắm thôi.
A Sơ trốn sau bình phong, chờ Mộ Khanh cởi sạch quần áo. Độ ấm bên cạnh hồ tắm không cao, Mộ Khanh ngâm mìn trong nước, đi đến chính giữa vài bước liền cảm giác không đúng, muốn quay lại thì thấy A Sơ ôm lẵng hoa ngồi cách đó hai trượng
“Ngươi cách ta xa như vậy làm cái gì?” Mộ Khanh hỏi.
“Phòng lỗ kim.” A Sơ ném hoa xuống hồ tắm, thấy hắn có ý đứng lên, lập tức ném vài cánh hoa lên đầu hắn rồi đem quần ao của hắn quăng ra sau bình phong. Sắc mặt Mộ Khanh không tốt, khuôn mặt tuấn tú trắng noãn vì hơi nóng mà dần dần ửng hồng.
Đợi khi cánh hoa phủ kín mặt nước, A Sơ mới tới gần nói “thượng tiên không thoải mái sao?’
Mộ Khanh híp mắt, không đáp hỏi lại: “A Sơ, ngươi xem nhiều tiểu thuyết như vậy, có biết uyên ương hí thủy là gì không?”
Chắc chắn là hắn không chịu đựng nổi nhưng lại không thể mở miệng thừa nhận nên mới chuyển đề tài, A Sơ đáp “thì là hai uyên ương cùng nhau bơi lội”
Gợi lên ý cười khó hiểu, Mộ Khanh lấy tốc độ sét đánh đứng lên, tiến đến, lôi A Sơ xuống hồ. Trong hơi nước mù mịt, A Sơ như nhìn thấy cái gì đó, thét chói tai bịt kín mắt. Nàng cảm thấy mình sắp nóng thành một cục thịt hầm rồi.
Biết nàng xuống nước một lát là không duy trì được cân bằng, Mộ Khanh ôm thắt lưng nàng “cái này gọi là uyên ương hí thủy. Ta đã cùng ngươi diễn..ân, ba lần rồi nha”
Lần đầu tiên là khi mới gặp mặt, lần thứ hai là ở Thanh hành điện, hôm nay là lần thứ ba. Hai lần trước là nước lạnh, lần này là nước ấm, còn không phải ấm bình thường. A Sơ toàn thân ẩm ướt, cả người phát ra hơi nước nóng hầm hập, giống như mới từ trong bếp lò của Thái Thượng Lão Quân chạy ra.
“Nóng! Nóng!” A Sơ muốn lên bờ, Mộ Khanh lôi nàng đến giữa hồ, làm hai người toàn thân đỏ lên. Mộ Khanh ôm nàng trong lòng, lau mồ hôi trên trán nàng “đây là do ngươi tỉ mỉ chuẩn bị, sao lại không tự mình hưởng thụ chứ. Đến, ta hầu hạ ngươi”
Thuần thục tháo bỏ cây trâm trên tóc nàng, Mộ Khanh vuốt mái tóc nàng, nhìn thiên hạ nóng nảy, hắn đưa tay xoa mặt nàng, thoải mái cười to “A Sơ, ta phát hiện ngươi hôm nay thật đáng thương”
A Sơ nghẹn miệng: “chỉ hôm nay thôi sao?”
Mộ Khanh: “…”
Nghĩ tới mấy cuốn tiểu thuyết, A Sơ như muốn khóc nói “tiểu thuyết mà ngươi tịch thu khi nào trả lại cho ta, còn có đông cung đồ kia nữa”
“Ngươi có thể không nghĩ tới đông cung đồ kia nữa được không?” Mộ Khanh nghĩ nghĩ, lại bổ sung “cùng lắm thì chờ ta trở lại, chúng ta cùng nhau xem”
A Sơ lắc đầu: “Đừng gạt ta, ngươi vừa nói sau khi trở về sẽ rời khỏi Đông Lăng điện, cho nên trước đó ngươi nên trả lại mọi thứ cho ta đi, hơn nữa đó là thứ chỉ dành cho nữ hài tử xem”
Chẳng lẽ trong cảm nhận của nàng, cái kia quan trọng hơn hắn? nàng thật sự cho rằng tập tranh ảnh kia cũng giống tiểu thuyết? Mộ Khanh mờ mịt nhắc nhở “cái đó phải là nam nhân và nữ nhân cùng xem mới được, như vậy mới nảy sinh chuyện thần kỳ”
Nào biết A Sơ cảm thấy hứng thú, tò mò hỏi “chuyện gì?”
Mộ Khanh nghĩ nghĩ, mặt dày nói “đến lúc chúng ta cùng nhau xem thì ngươi sẽ biết”
A Sơ không bỏ qua, cực lực đề nghị: “bây giờ xem liền đi”
Mộ Khanh chậm rãi nhếch khóe miệng “cũng được”
Hai tiếng vỗ tay vang lên, cửa lập tức được mở ra, một tiểu đồng tử chạy vào, vui vẻ gọi “thượng tiên”
Tiểu đồng tử này không biết biến từ cái gì, không giống các đồng tử khác tùy thời tùy lúc đều đi theo sau chủ tử nhưng mà chỉ cần gọi là có mặt, lần trước vì chuyện Lý Thiên Vương miệng rộng mà Mộ Khanh bị đánh, hắn còn cùng A Sơ phân cao thấp. A sơ không tự chủ nhích gần Mộ Khanh. Mộ Khanh phân phó tiểu đồng tử “đi đến thư phòng của ta, lấy cho ta cuốn sách thứ hai từ dưới đếm lên ở trong hòm, nằm bên phải Thiên giới ngọc thạch tập, hàng thứ ba trên giá sách thứ hai”
Nhớ kỹ ghê nha.
Tiểu đồng tử ngoan ngoãn gật đầu, chạy đi. Mộ Khanh bơi đến bên cạnh hồ, nằm úp sấp, lộ ra tấm lưng gầy gò “Nhị Lang Thần ghen tỵ ta, nghĩ ta chỉ có mưu lược nên hay tìm ta gây chuyện. Cho nên A Sơ phải giúp ta xoa bóp, muốn trách thì trách Nhị Lang Thần đi” A Sơ vụng trộm tiến đến phía khác của hồ, Mộ Khanh đột nhiên quay đầu, rầu rĩ nói “ngươi lên bờ cởi quần áo sao?”
A Sơ cười gượng, đi tới chỗ hắn “ta không có ý đó”
Phải công nhận làn da của Mộ Khanh thật đẹp. Làn da trắng nõn vì nhiệt độ mà trở nên mị hoặc, tựa như hoa đào mùa xuân nở rộ, nhất là khi cánh tay vung lên, bọt nước trôi xuống, quả thực dụ hoặc đến cực điểm.
Lần đầu tiên chạm vào Mộ Khanh khi không mặc quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng còn lấm tấm mồ hơi, cảm xúc tinh tế khiến nàng yêu thích không muốn buông tay. A Sơ nuốt nước miếng, bắt đầu xoa bóp, một hồi hai tay đã tê rần.
“A Sơ, ngươi là gì của ta? Người nằm úp sấp đột nhiên hỏi.
“Tiên tỳ.”
“Ngươi là ta ngươi là gì của ta?”
“Tiên tỳ.”
“Ngươi có thể nói tiếp hay không?”
A Sơ hung hăng nhéo lên lưng hắn ‘đừng có nói lung tung, im lặng chút đi”
Mộ Khanh gục đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Ân, là ta hồ đồ .”
A Sơ nghi hoặc nhìn hắn một cái,sao hắn đột nhiên ủ dột vậy nhưng khi tiên đồng mang đông cung đồ đến,tinh thần của hắn lập tức tỉnh táo. Mộ Khanh nhận lấy, hỏi tiên đồng “ngươi có biết chữ không?”
Tiểu đồng tử sắc mặt trắng nhợt, trán đầy mồ hôi, chỉ vào bìa cuốn sách,cố gắng đọc “xuân…xuân”
Mộ Khanh cầm cuốn sách gõ lên đầu hắn “tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi chép sách đi”
Tiểu đồng tử gật đầu rồi lập tức rời đi