Đông cung đồ được mang đến, A Sơ liền tới, nôn nóng muốn xem. Mộ Khanh liền giơ cuốn sách lên cao, vẻ mặt khinh miệng nhìn nàng “nhìn rồi đừng hối hận"
Tư thế này vừa vặn nhìn thấy bộ ngực, còn có hai khỏa…A Sơ vô cùng ngượng ngùng, ánh mắt không biết để chỗ nào, nhìn chằm chằm vào tập tranh trên đỉnh đầu ‘không hối hận, không hối hận”
Mộ Khanh mỉm cười, hạ tập tranh xuống, bắt đầu mở trang thứ nhất. Trong tranh là hình ảnh hai người, tư thế cao thấp đè nhau. A Sơ nhìn không hiểu, tiếp tục giở sang trang thứ hai, vẫn là hai người, chẳng qua là tư thế thay đổi. A Sơ tiếp tục lật vài tờ, lắc đầu nói “trong tiểu thuyết đều viết nam nhân không phải ngọc thụ lâm phong thì là phong hoa tuyệt đại nhưng xem tập tranh này thì chẳng qua cũng chỉ vậy thôi”
Nam nhân bên cạnh nói “ngươi đừng nhìn mặt bắt hình dong”
A Sơ khó xử: “Ta xem không hiểu bọn họ viết gì. Người này sao lại ngồi trên người nam nhân?” lại chỉ sang một tờ khác “mấy người này đang đánh nhau sao? sao lại đốt nên? Vì sao mấy người trong này đều không mặc quần áo, hay là viết vào thời khai thiên lập địa’
Nước trong hồ đã nguội hơn, Mộ Khanh mặt đỏ tai hồng, bị A Sơ liên tục hỏi cũng không còn tâm tư xem tranh, trán đầy mồ hôi, hít sâu một hơi “bọn họ muốn sinh đứa nhỏ”
A Sơ từng đọc trong sách viết, sinh đứa nhỏ không phải là chuyện của bà mụ sao? bà mụ đâu? Chẳng lẽ trong này viết về chuyện nữ nhân sinh đẻ? A Sơ xem từ đầu đến cuối hai lần, không hề thấy một lão bà chứ đừng nói nói là bà mụ.
Đang lúc A Sơ trăm tư không thể giải, Mộ Khanh lại đưa hai tay chống hai bên, tạo nên một khe hở cực ái muội, thanh âm từ tính vang lên bên tai A Sơ, có chút dở khóc dở cười “ngươi hôm nay thật đáng yêu”
Đột nhiên được hắn ca ngợi, quả thật là chuyện lạ. A Sơ cúi đầu cầm góc áo sũng nước, bất an, nhăn nhó nhéo mặt hắn, đỏ mặt thẹn thùng, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn mới phát giác không khí không đúng. Mộ Khanh đang nhìn nàng chằm chằm, làm cho nàng bối rối, ánh mắt này giống như là đại sói sám muốn nuốt chửng tiểu bạch thỏ.
A Sơ càng nhìn càng thấy sợ hãi, muốn chạy trốn. Ánh mắt của hắn làm người ta thật bất an, tuy không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng vẫn cứ sợ hãi. Nửa thân mình đã nhấc lên, mắc cá chân lại bị người nắm lấy, Mộ Khanh kéo nàng lại, phía sau vang lên thanh âm trầm thấp “xem nhiều tiểu thuyết như vậy mà một hình vẽ cũng không hiểu, làm một nửa sư phụ của ngươi không thể không dạy ngươi”
Dạy..dạy sinh đứa nhỏ sao? không cần, trong sách viết là rất đau, huống chi Mộ Khanh cũng không phải là bà mụ.
“Ta không cần sinh đứa nhỏ!” A Sơ kêu to.
“Ta phải rời đi rất lâu, ta lo lắng cũng không cam lòng. A Sơ ngoan, cho ta một lần đi” đem nàng ôm xuống nước, cánh môi nóng cháy ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng liếm mút.
Hai thân thể gắt gao dính sát vào nhau, A Sơ tì người vào thành hồ, dùng sức đẩy Mộ Khanh ra “vậy ngươi muốn ôm bao lâu”
Mộ Khanh ánh mắt mê ly. Tự tin nói: “Hẳn là không lâu.”
A Sơ giang hai tay “vậy ngươi đè đi nhưng đừng sờ loạn” dù sao mấy vạn năm qua cũng bị hắn ôm nhiều rồi, lần này ôm ôm, đè đè cũng chẳng tính là gì.
Mộ Khanh vui sướng, chuẩn bị tiến lên đột nhiên dừng lại, đừng sờ loạn là sao? có ý gì? Không sờ thì tính là gì? Chẳng lẽ chỉ đè mà không nhúc nhích?Mộ Khanh đen mặt, cố bảo trì sự kiên nhẫn “sinh đứa nhỏ mà bất động sao được”
A Sơ lo lắng: “Ân… Vậy ngươi động một chút thôi. Ta muốn sinh một cục cưng giống ngươi nhưng ánh mắt phải giống ta”. Nàng nghiên đầu nghĩ nghĩ “thông minh như ngươi, nhu thuận như ta, có thể bướng bỉnh nhưng đừng quá mức. Có điều ta đều thấy phu quân đưa đứa nhỏ cho nương tử của mình, nhưng nếu thượng tiên cho ta, chắc mọi người sẽ không dám nói nhảm. Như vậy khi thượng tiên đi rồi, có một cục cưng giống thượng tiên làm bạn cùng ta, cũng xem như là kỷ niệm đối với ngươi”
Mộ Khanh hừ lạnh “ngươi hi vọng ta không về?”
A Sơ ủy khuất, nhẹ nhàng nói: “Không phải ngươi nói sau khi xuất chiến trở về sẽ bỏ lại chúng ta sao?’
Mộ Khanh thở dài, cúi người kiên nhẫn nói với nàng “cục cưng không phải sủng vật, sao có thể nói cho là cho, phải hai người yêu nhau mới có thể cùng nhau sinh cục cưng, tạo thành một gia đình”
A Sơ kinh ngạc: “vậy thượng tiên không thể cho ta đứa nhỏ? Ngươi vẫn còn nhớ vị hôn thê của mình thì sao có thể cùng nữ tử khác tạo thành gia đình, lật lọng”
Hắn đã tỏ lòng như thế, nàng còn muốn đẩy hắn ra. Mộ Khanh cố nén bi thương, dò hỏi “cho nên vì vậy A Sơ không thích ta?”
A Sơ có chút sửng sốt, không nghĩ nhiều, khí khái nói “nhưng thượng tiên đã có người trong lòng, lúc trước ta đối với chuyện đứa nhỏ không rõ lắm mới đáp ứng lung tung, nghĩ rằng có một cục cưng đáng yêu để chơi đùa cũng tốt. Bây giờ hiểu rồi, hai chúng ta không thể nào sinh cục cưng”
Mộ Khanh vẫn không muốn buông tha, ôm chặt nàng “nhưng làm chuyện sinh đứa nhỏ cũng chưa chắc có được”
A Sơ hất tay hắn ra “vừa rồi ngươi nói hai người yêu nhau mới có thể cùng nhau sinh cục cưng, như vậy chuyện này chỉ hai người yêu nhau mới có thể làm”
“Lúc này ta thật hi vọng ngươi đừng thông minh như thế” buông tay, chán nản nói “ngươi đi đi”
Cảm giác đã đắc tội hắn nhưng nàng cũng nói thật mà thôi. Thấy hắn không vui, A Sơ đang tính an ủi thì đã bị người quăng lên bờ, trong mắt như có lửa nhìn nàng chằm chằm “nếu không đi, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội”
Trong lòng cảm thấy ủy khuất, kéo váy ướt sũng, A Sơ vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, cũng không quên đông cung đồ.
Đêm đó A Sơ nghĩ rất nhiều tới chuyện sinh đứa nhỏ, lại đem tập tranh ra nghiên cứu lần nữa. Ban ngày Mộ Khanh nói muốn cùng nàng sinh đứa nhỏ, hắn nói chỉ những người yêu nhau mới có thể cùng nhau sinh đứa nhỏ. Người yêu nhau…sinh đứa nhỏ. Nàng giật mình, đột nhiên nghĩ ra gì đó nhưng trước khi đáp án xuất hiện đã cắt ngang, ôm đầu oán “sao có thể, thượng tiên sao lại muốn cùng ta sinh đứa nhỏ, hắn không thích ta, không thích”
Nói ra những lời chính mình cũng thấy hoảng sợ, xấu hổ che miệng lại, trái tim đập liên hồi “thượng tiên chỉ thích vị hôn thê của hắn, ngươi bớt tự kỷ đi”. Nghĩ vậy, cảm xúc cũng bình ổn lại
Ngày thứ hai nhàm chán, A Sơ sắp xếp lại số ngọc thạch đã thắng được từ các tiên thị, đếm tới lần thứ ba, trong viện xuất hiện một bóng dáng vai vác cần câu
Mộ Khanh vai vác cần câu, dựa người vào cửa, hỏi người trong phòng ‘trước khi xuất chiến một ngày, ta muốn đi câu cá, ngươi có muốn đi không?”
Hai lần trước, Mộ Khanh đều mang Lam Oanh đi cùng, nàng không có cơ hội. A Sơ lập tức quên đi chuyện ngày hôm trước, vội vàng thu dọn ngọc thạch rồi vội vàng chạy theo sau hắn.
Phong cảnh hôm nay thật đẹp, gió thổi phất phơ, hoa nở rộ, chim ca ríu rít, hương thơm lan tỏa, muôn hồng nghìn tía, huyến lệ xinh đẹp, thỉnh thoảng còn có một đôi bướm bay lượn…Tất cả bình tĩnh như nước, không có không khí khẩn trương trước khi xuất chiến, giống như chuyện xuất chiến chỉ là tin đồn vớ vẩn, không quấy nhiễu được nơi này.
Đi đến bên hồ, ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng. Mộ Khanh chuẩn bị mồi câu, A Sơ đem mấy đóa hoa nhỏ hái được dọc đường giắt lên búi tóc của Mộ Khanh. Mộ Khanh không để ý tới nàng, quăng cần câu xuống nước rồi cúi đầu nhắm mắt dưỡng thần. A Sơ không thú vị, đành ngồi xuống cạnh hắn, ngơ ngác nhìn mặt hồ tĩnh lặng.
Người bên cạnh than nhẹ một tiếng, đưa tay vào ngực, liền xuất hiện một quả đào hồng hồng. A Sơ hoan hô,vội vàng cầm lấy đào tiên đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt vui sướng, nghĩ xem nên ăn vào lúc nào.
A Sơ muốn cùng Mộ Khanh tròn chuyện lại sợ làm ồn đến mấy con cá dưới đáy hồ, mà mấy con cá hôm nay thật lạ, bình thường đều tranh nhau dính câu sao hôm nay không có con nào ăn mồi. Thời tiết ấm áp, mặt hồ yên tĩnh, không bao lâu A Sơ đã ôm quả đào bắt đầu ngáp lên ngáp xống nhưng cố mở mắt
Mộ Khanh nói “ngủ một lát đi”
Không biết có phải hoa mắt hay không nhưng A Sơ lại thấy Mộ Khanh tươi cười ấm áp chưa từng có, hình như là trong mơ, ánh nắng chiếu trên người hắn tựa như ảo mộng, dần dần tan biến dưới ánh mặt trời.
Mộ Khanh thu lại cần câu, trên móc trống rỗng. Hắn vẫn luôn chờ nên không có tâm tư câu cá lắm, cũng chỉ là ngụy trang. Thiên hạ bên cạnh đã nhắm mắt ngủ ngon lành. Chuyện bốn vạn năm trước như giọt nước rơi xuống làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn, quanh quẩn trăm chuyển. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tinh xảo, thê lương thì thào “ngươi không thích ta, ta lại cảm thấy may mắn. Ngươi không bằng nàng, thật không bằng…”
Bàn tay thô ráp vuốt lên hai mắt nàng, đôi mày dài khẽ cau lại, A Sơ lâm vào mê man nặng nề.
Khi nàng tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy thanh âm của một lão nhân đang đọc tên các loại thảo dược. Nàng nhấp nháy đôi mắt, chậm rãi thích ứng thì thấy Thái Thượng Lão Quân cầm một bầu rượu nhỏ đang đọc phối liệu tiên đan, bên cạnh là một tiểu tiên đồng mặc áo lam nằm úp sấp, nơm nớp lo sợ. Còn nàng đang nằm trong một cái lồng sắt, A Sơ nghĩ mình nằm mơ, dụi mắt mấy cái vẫn là cảnh cũ. A Sơ cả người đau nhức, đứng lên giãn gân cốt rồi hỏi “Lão Quân, thượng tiên ta đâu?”
Nghe tiếng, Thái Thượng Lão Quân phun ngụm rượu hoa đào trong miệng ra rồi nhét bầu rượu trong vạt áo, trả lời “quân sư đã xuất chiến, đem ngươi đến chỗ ta”
A Sơ cả người đau nhức, đứng lên giãn ra một chút gân cốt, đối kia chỗ lão ấu kêu: “Lão quân, ta tiên thượng đâu?”
Đông cung đồ được mang đến, A Sơ liền tới, nôn nóng muốn xem. Mộ Khanh liền giơ cuốn sách lên cao, vẻ mặt khinh miệng nhìn nàng “nhìn rồi đừng hối hận"
Tư thế này vừa vặn nhìn thấy bộ ngực, còn có hai khỏa…A Sơ vô cùng ngượng ngùng, ánh mắt không biết để chỗ nào, nhìn chằm chằm vào tập tranh trên đỉnh đầu ‘không hối hận, không hối hận”
Mộ Khanh mỉm cười, hạ tập tranh xuống, bắt đầu mở trang thứ nhất. Trong tranh là hình ảnh hai người, tư thế cao thấp đè nhau. A Sơ nhìn không hiểu, tiếp tục giở sang trang thứ hai, vẫn là hai người, chẳng qua là tư thế thay đổi. A Sơ tiếp tục lật vài tờ, lắc đầu nói “trong tiểu thuyết đều viết nam nhân không phải ngọc thụ lâm phong thì là phong hoa tuyệt đại nhưng xem tập tranh này thì chẳng qua cũng chỉ vậy thôi”
Nam nhân bên cạnh nói “ngươi đừng nhìn mặt bắt hình dong”
A Sơ khó xử: “Ta xem không hiểu bọn họ viết gì. Người này sao lại ngồi trên người nam nhân?” lại chỉ sang một tờ khác “mấy người này đang đánh nhau sao? sao lại đốt nên? Vì sao mấy người trong này đều không mặc quần áo, hay là viết vào thời khai thiên lập địa’
Nước trong hồ đã nguội hơn, Mộ Khanh mặt đỏ tai hồng, bị A Sơ liên tục hỏi cũng không còn tâm tư xem tranh, trán đầy mồ hôi, hít sâu một hơi “bọn họ muốn sinh đứa nhỏ”
A Sơ từng đọc trong sách viết, sinh đứa nhỏ không phải là chuyện của bà mụ sao? bà mụ đâu? Chẳng lẽ trong này viết về chuyện nữ nhân sinh đẻ? A Sơ xem từ đầu đến cuối hai lần, không hề thấy một lão bà chứ đừng nói nói là bà mụ.
Đang lúc A Sơ trăm tư không thể giải, Mộ Khanh lại đưa hai tay chống hai bên, tạo nên một khe hở cực ái muội, thanh âm từ tính vang lên bên tai A Sơ, có chút dở khóc dở cười “ngươi hôm nay thật đáng yêu”
Đột nhiên được hắn ca ngợi, quả thật là chuyện lạ. A Sơ cúi đầu cầm góc áo sũng nước, bất an, nhăn nhó nhéo mặt hắn, đỏ mặt thẹn thùng, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn mới phát giác không khí không đúng. Mộ Khanh đang nhìn nàng chằm chằm, làm cho nàng bối rối, ánh mắt này giống như là đại sói sám muốn nuốt chửng tiểu bạch thỏ.
A Sơ càng nhìn càng thấy sợ hãi, muốn chạy trốn. Ánh mắt của hắn làm người ta thật bất an, tuy không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng vẫn cứ sợ hãi. Nửa thân mình đã nhấc lên, mắc cá chân lại bị người nắm lấy, Mộ Khanh kéo nàng lại, phía sau vang lên thanh âm trầm thấp “xem nhiều tiểu thuyết như vậy mà một hình vẽ cũng không hiểu, làm một nửa sư phụ của ngươi không thể không dạy ngươi”
Dạy..dạy sinh đứa nhỏ sao? không cần, trong sách viết là rất đau, huống chi Mộ Khanh cũng không phải là bà mụ.
“Ta không cần sinh đứa nhỏ!” A Sơ kêu to.
“Ta phải rời đi rất lâu, ta lo lắng cũng không cam lòng. A Sơ ngoan, cho ta một lần đi” đem nàng ôm xuống nước, cánh môi nóng cháy ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng liếm mút.
Hai thân thể gắt gao dính sát vào nhau, A Sơ tì người vào thành hồ, dùng sức đẩy Mộ Khanh ra “vậy ngươi muốn ôm bao lâu”
Mộ Khanh ánh mắt mê ly. Tự tin nói: “Hẳn là không lâu.”
A Sơ giang hai tay “vậy ngươi đè đi nhưng đừng sờ loạn” dù sao mấy vạn năm qua cũng bị hắn ôm nhiều rồi, lần này ôm ôm, đè đè cũng chẳng tính là gì.
Mộ Khanh vui sướng, chuẩn bị tiến lên đột nhiên dừng lại, đừng sờ loạn là sao? có ý gì? Không sờ thì tính là gì? Chẳng lẽ chỉ đè mà không nhúc nhích?Mộ Khanh đen mặt, cố bảo trì sự kiên nhẫn “sinh đứa nhỏ mà bất động sao được”
A Sơ lo lắng: “Ân… Vậy ngươi động một chút thôi. Ta muốn sinh một cục cưng giống ngươi nhưng ánh mắt phải giống ta”. Nàng nghiên đầu nghĩ nghĩ “thông minh như ngươi, nhu thuận như ta, có thể bướng bỉnh nhưng đừng quá mức. Có điều ta đều thấy phu quân đưa đứa nhỏ cho nương tử của mình, nhưng nếu thượng tiên cho ta, chắc mọi người sẽ không dám nói nhảm. Như vậy khi thượng tiên đi rồi, có một cục cưng giống thượng tiên làm bạn cùng ta, cũng xem như là kỷ niệm đối với ngươi”
Mộ Khanh hừ lạnh “ngươi hi vọng ta không về?”
A Sơ ủy khuất, nhẹ nhàng nói: “Không phải ngươi nói sau khi xuất chiến trở về sẽ bỏ lại chúng ta sao?’
Mộ Khanh thở dài, cúi người kiên nhẫn nói với nàng “cục cưng không phải sủng vật, sao có thể nói cho là cho, phải hai người yêu nhau mới có thể cùng nhau sinh cục cưng, tạo thành một gia đình”
A Sơ kinh ngạc: “vậy thượng tiên không thể cho ta đứa nhỏ? Ngươi vẫn còn nhớ vị hôn thê của mình thì sao có thể cùng nữ tử khác tạo thành gia đình, lật lọng”
Hắn đã tỏ lòng như thế, nàng còn muốn đẩy hắn ra. Mộ Khanh cố nén bi thương, dò hỏi “cho nên vì vậy A Sơ không thích ta?”
A Sơ có chút sửng sốt, không nghĩ nhiều, khí khái nói “nhưng thượng tiên đã có người trong lòng, lúc trước ta đối với chuyện đứa nhỏ không rõ lắm mới đáp ứng lung tung, nghĩ rằng có một cục cưng đáng yêu để chơi đùa cũng tốt. Bây giờ hiểu rồi, hai chúng ta không thể nào sinh cục cưng”
Mộ Khanh vẫn không muốn buông tha, ôm chặt nàng “nhưng làm chuyện sinh đứa nhỏ cũng chưa chắc có được”
A Sơ hất tay hắn ra “vừa rồi ngươi nói hai người yêu nhau mới có thể cùng nhau sinh cục cưng, như vậy chuyện này chỉ hai người yêu nhau mới có thể làm”
“Lúc này ta thật hi vọng ngươi đừng thông minh như thế” buông tay, chán nản nói “ngươi đi đi”
Cảm giác đã đắc tội hắn nhưng nàng cũng nói thật mà thôi. Thấy hắn không vui, A Sơ đang tính an ủi thì đã bị người quăng lên bờ, trong mắt như có lửa nhìn nàng chằm chằm “nếu không đi, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội”
Trong lòng cảm thấy ủy khuất, kéo váy ướt sũng, A Sơ vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, cũng không quên đông cung đồ.
Đêm đó A Sơ nghĩ rất nhiều tới chuyện sinh đứa nhỏ, lại đem tập tranh ra nghiên cứu lần nữa. Ban ngày Mộ Khanh nói muốn cùng nàng sinh đứa nhỏ, hắn nói chỉ những người yêu nhau mới có thể cùng nhau sinh đứa nhỏ. Người yêu nhau…sinh đứa nhỏ. Nàng giật mình, đột nhiên nghĩ ra gì đó nhưng trước khi đáp án xuất hiện đã cắt ngang, ôm đầu oán “sao có thể, thượng tiên sao lại muốn cùng ta sinh đứa nhỏ, hắn không thích ta, không thích”
Nói ra những lời chính mình cũng thấy hoảng sợ, xấu hổ che miệng lại, trái tim đập liên hồi “thượng tiên chỉ thích vị hôn thê của hắn, ngươi bớt tự kỷ đi”. Nghĩ vậy, cảm xúc cũng bình ổn lại
Ngày thứ hai nhàm chán, A Sơ sắp xếp lại số ngọc thạch đã thắng được từ các tiên thị, đếm tới lần thứ ba, trong viện xuất hiện một bóng dáng vai vác cần câu
Mộ Khanh vai vác cần câu, dựa người vào cửa, hỏi người trong phòng ‘trước khi xuất chiến một ngày, ta muốn đi câu cá, ngươi có muốn đi không?”
Hai lần trước, Mộ Khanh đều mang Lam Oanh đi cùng, nàng không có cơ hội. A Sơ lập tức quên đi chuyện ngày hôm trước, vội vàng thu dọn ngọc thạch rồi vội vàng chạy theo sau hắn.
Phong cảnh hôm nay thật đẹp, gió thổi phất phơ, hoa nở rộ, chim ca ríu rít, hương thơm lan tỏa, muôn hồng nghìn tía, huyến lệ xinh đẹp, thỉnh thoảng còn có một đôi bướm bay lượn…Tất cả bình tĩnh như nước, không có không khí khẩn trương trước khi xuất chiến, giống như chuyện xuất chiến chỉ là tin đồn vớ vẩn, không quấy nhiễu được nơi này.
Đi đến bên hồ, ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng. Mộ Khanh chuẩn bị mồi câu, A Sơ đem mấy đóa hoa nhỏ hái được dọc đường giắt lên búi tóc của Mộ Khanh. Mộ Khanh không để ý tới nàng, quăng cần câu xuống nước rồi cúi đầu nhắm mắt dưỡng thần. A Sơ không thú vị, đành ngồi xuống cạnh hắn, ngơ ngác nhìn mặt hồ tĩnh lặng.
Người bên cạnh than nhẹ một tiếng, đưa tay vào ngực, liền xuất hiện một quả đào hồng hồng. A Sơ hoan hô,vội vàng cầm lấy đào tiên đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt vui sướng, nghĩ xem nên ăn vào lúc nào.
A Sơ muốn cùng Mộ Khanh tròn chuyện lại sợ làm ồn đến mấy con cá dưới đáy hồ, mà mấy con cá hôm nay thật lạ, bình thường đều tranh nhau dính câu sao hôm nay không có con nào ăn mồi. Thời tiết ấm áp, mặt hồ yên tĩnh, không bao lâu A Sơ đã ôm quả đào bắt đầu ngáp lên ngáp xống nhưng cố mở mắt
Mộ Khanh nói “ngủ một lát đi”
Không biết có phải hoa mắt hay không nhưng A Sơ lại thấy Mộ Khanh tươi cười ấm áp chưa từng có, hình như là trong mơ, ánh nắng chiếu trên người hắn tựa như ảo mộng, dần dần tan biến dưới ánh mặt trời.
Mộ Khanh thu lại cần câu, trên móc trống rỗng. Hắn vẫn luôn chờ nên không có tâm tư câu cá lắm, cũng chỉ là ngụy trang. Thiên hạ bên cạnh đã nhắm mắt ngủ ngon lành. Chuyện bốn vạn năm trước như giọt nước rơi xuống làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn, quanh quẩn trăm chuyển. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tinh xảo, thê lương thì thào “ngươi không thích ta, ta lại cảm thấy may mắn. Ngươi không bằng nàng, thật không bằng…”
Bàn tay thô ráp vuốt lên hai mắt nàng, đôi mày dài khẽ cau lại, A Sơ lâm vào mê man nặng nề.
Khi nàng tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy thanh âm của một lão nhân đang đọc tên các loại thảo dược. Nàng nhấp nháy đôi mắt, chậm rãi thích ứng thì thấy Thái Thượng Lão Quân cầm một bầu rượu nhỏ đang đọc phối liệu tiên đan, bên cạnh là một tiểu tiên đồng mặc áo lam nằm úp sấp, nơm nớp lo sợ. Còn nàng đang nằm trong một cái lồng sắt, A Sơ nghĩ mình nằm mơ, dụi mắt mấy cái vẫn là cảnh cũ. A Sơ cả người đau nhức, đứng lên giãn gân cốt rồi hỏi “Lão Quân, thượng tiên ta đâu?”
Nghe tiếng, Thái Thượng Lão Quân phun ngụm rượu hoa đào trong miệng ra rồi nhét bầu rượu trong vạt áo, trả lời “quân sư đã xuất chiến, đem ngươi đến chỗ ta”
A Sơ cả người đau nhức, đứng lên giãn ra một chút gân cốt, đối kia chỗ lão ấu kêu: “Lão quân, ta tiên thượng đâu?”