Vừa nghe hắn là Ma chủ, Đại A Chiết run lên nhung vẫn kiên trì ưỡn ngực, rút trường kiếm bên hông ra “ngươi, ngươi giấu xác Quân sư ở đâu? Mau giao ra đây, nếu không ta sẽ lập tức gởi tin về Thiên giới, ngươi nhất định trốn không thoát”
“Ta giao ra, Thiên giới sẽ bỏ qua cho ta sao? Ma chủ Hoặc Quân người người đều ghét. Ta không giao, có bản lĩnh thì giết ta đi” thanh âm của Hoặc Quân cực thấp, thấp đến mức không gian đột nhiên rét lạnh. Rồi đột nhiên lệ khí trong mắt Hoặc Quân giảm đi, khinh thường nhìn bọn họ “bổn tọa không có hứng thú với hai tiểu tiên, mau cút đi, nếu không các ngươi chết cũng không biết sao mình chết”
A Sơ và Đại A Chiết nhìn nhau, đi hay không đi?Hoặc Quân đã vài lần đại chiến Thiên giới, theo lý sẽ hận người Thiên giới thấu xương mới đúng, vì sao lúc này lại muốn thả bọn họ đi? Đại A Chiết nghi hoặc khó hiểu, một ý tưởng nảy sinh trong đầu, hắn liền thử một lần.
Nói thì chậm, chuyện xảy ra lại nhanh. Đại A Chiết rút kiếm xông về phía trước, Hoặc Quân bị trúng một kiếm ngay eo, hắn lập tức rút kiếm ra, phóng một chưởng khiến Đại A Chiết văng ra ngoài còn mình thì cắn chặt răng ôm vết thương. Đại A Chiết dù bị văng ra cũng chỉ đụng vào cánh cửa, lực đạo không quá mạnh, vội vàng đứng lên, hưng phấn nói “Hoặc Quân, thì ra pháp lực của ngươi đã mất, bây giờ chỉ là một thường nhân mà thôi. Lúc này không chỉ ta có thể giết ngươi mà mọi người qua đường cũng có thể đánh chết ngươi”
Bởi vì vết thương nên Hoặc Quân có chút chật vật, biểu tình thống khổ “không phải các ngươi muốn biết tình hình của Mộ Khanh sao? hắn cùng ta rơi xuống, hắn rơi xuống đâu, ta biết rõ nhất”
A Sơ nghĩ nghĩ “Vậy ngươi nói cho chúng ta biết,thượng tiên hiện tại thế nào, chúng ta có thể tạm thời không giết ngươi”
Hoặc Quân mặt mày tái nhợt hừ lạnh một tiếng
A Sơ cầm kiếm lên, kê vào cổ hắn “ta có thể hứa chúng ta không giết ngươi nhưng không dám chắc người khác không giết ngươi. Nếu bây giờ ngươi phản kháng, chúng ta sẽ lập tức giết ngươi. Dù sao ngươi cũng không chịu nói thượng tiên rơi xuống chỗ nào, giữ ngươi lại hay không cũng thế thôi”
Yên lặng một lát, Hoặc Quân nhếch môi “ Được, ta có thể nói cho các ngươi biết, tuy rằng ta không biết hắn hiện tại thế nào, nhưng ta biết ai mang hắn đi”
“Ai?”
“Cửu Cẩm.”
A Sơ quyết định giữ Hoặc Quân lại, nàng và Đại A Chiết không biết hình dáng Cửu Cẩm, trong ba người chỉ có một mình Hoặc Quân đã gặp qua.
Trời mưa tầm tã, kéo dài mãi không chịu dứt, đến giờ tuất mới chậm rãi nhỏ dần nhưng lúc này sắc trời đã tối, chỉ có thể ở lại phòng nhỏ tá túc qua đêm. Hoặc Quân bị trói nhét vào một góc, Đại A Chiết dùng cành củi và vải bố ngăn thành hai cái phòng.
A Sơ luôn miệng dặn dò “hai chúng ta không nên ngủ say, lúc nào cũng phải canh chừng hắn, đừng để hắn chạy thoát. Chúng ta còn phải dựa vào hắn để tìm thượng tiên, cũng không nên để hắn bị đông lạnh”
Câu trước thì Đại A Chiết ghi nhớ nhưng câu sau thì bảo trì thái độ trung lập “hắn nhìn to lớn như vậy, không dễ dàng bị bệnh đâu”
Nhìn Ma chủ bị trói trong góc không rên một tiếng, A Sơ cũng nghĩ vậy
Bàn luận xong, nàng đi vào bên kia tấm màn bố, tìm một ít cỏ khô trải lên mấy tấm ván dùng làm giường, sau đó đem dạ minh châu luôn mang theo bên mình đặt lên trên đầu giường. Dạ minh châu này là Mộ Khanh mang từ Tây hải về, cũng là thứ duy nhất nàng mang theo bên mình khi ra ngoài lần này. Vầng sáng chiếu lên không gian nhỏ hẹp, ván gỗ vừa nhỏ lại vừa cứng, A Sơ ngủ không quên, nhìn những đám mây đen ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Không biết qua bao lâu,đang lúc nàng mơ mơ màng màng thì có người từ ngoài tiến vào, nhẹ nhàng ngồi trước mặt nàng. Nàng dụi mắt, dưới ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu là khuôn mặt tuấn tú, ôn nhu, bàn tay to lớn đang vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng
A Sơ cả kinh, lập tức nhảy xuống giường, bổ nhào vào lòng hắn “thượng tiên, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi”
Mộ Khanh ôm lấy vai nàng, để nàng đối diện mình ‘đúng là ngươi đã tìm được ta, không phải ta tìm được ngươi”
Mặc kệ là thế nào, chỉ thấy Mộ Khanh, A Sơ đã kích động không thôi, hai mắt tỏa sáng, miệng nói liên thanh “ngươi trở về thì tốt rồi, ta có vài lần mượn Huyền thiên kính của Thái Thượng Lão Quân để tìm ngươi nhưng Huyền thiên kính lại bị Thiên đế dùng để giám thị động khẩu Ma giới. Vì thế ta quyết định tự đi tìm ngươi, ta cùng Đại A Chiết đã tìm từ tuyết phong đến thảo nguyên, rồi sang rừng cây, ở nơi tiên ma đại chiến đã tìm rất nhiều lần cũng không thấy ngươi. Sau lại gặp được Hoặc Quân, hắn nói ngươi bị người ta mang đi, chúng ta đang tính ngày mai lên thôn trấn. Rất may ngươi đã trở lại”
Mặc A Sơ kích động nói liên hồi, Mộ Khanh lại như không muốn nói nhiều, ánh mắt sắc mặt ôn hòa, bình tĩnh “A Sơ, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc. Pháp lực của ta còn chưa khôi phục, ngươi có thể giúp ta dùng tiên pháp khôi phục viên đá này không?”
Bàn tay to lớn xòe ra, bên trên có hai viên đá một lớn một nhỏ màu tím, vừa vặn khớp với nhau, xem ra trước kia hai viên đá này là một thể. Dùng tiên pháp khôi phục không khó nhưng A Sơ lại cao hứng lôi kéo tay Mộ Khanh nói “chúng ta về Thiên giới trước đã, Nhị Lang Thần, Lý Thiên Vương và mọi người đều lo lắng cho ngươi, bọn họ thấy ngươi không việc gì nhất định sẽ rất vui”
Sắc mặt đang nhu hòa lập tức lạnh xuống ‘không được, pháp lực ta không đủ, không thể về Thiên giới, tạm thời phải ở lại đây. Viên đá này đối với ta rất quan trọng, ta muốn khôi phục nó ngay, được không A Sơ?”
Hắn đột nhiên chủ động giải thích còn trưng cầu ý kiến của nàng khiến A Sơ vô cùng vui vẻ, chọt chót ngón tay làm nũng “đương nhiên có thể nhưng ta cũng muốn ở lại đây”
Mộ Khanh ôn nhu mỉm cười, ôm nàng vào lòng, thấp giọng thở dài “bướng bỉnh, có ngươi bên cạnh đương nhiên là tốt quá rồi”
Mặc dù có chút buồn nôn, nhưng đây là Mộ Khanh nói, nàng liền không ngại! Đột nhiên nhớ tới một chuyện, A Sơ liền nhoài người ra khỏi lòng hắn “đúng rồi, Cửu Cẩm đâu?bọn họ nói ngươi đi với nàng mà?"
“Không có, chúng ta…rời nhau” Mộ Khanh lại giơ hai khối đá ra “làm phiền ngươi”
Mộ Khanh luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, giờ vội vã phục hồi hai viên đá màu tím như vậy, chắc viên đá này rất quan trọng với hắn. A Sơ cầm lấy hai viên đá, đặt lên bàn rồi niệm pháp chú, bắt đầu khôi phục hai viên đá
“Dao Liên dừng tay, đừng để bị nhập vào ma đạo” trong phòng đột nhiên vang lên tiếng la thất thanh, hình như là của Thái Thượng Lão Quân “đó là ma thạch, nếu ngươi khôi phục nó thì sẽ nhập vào ma đạo. Ma thạch cũng sẽ hút khô tiên khí trên người ngươi, trở nên cường đại hơn”
A Sơ cả kinh, tìm phương hướng âm thanh vẫn không thấy bóng dáng của Thái Thượng Lão Quân. Mạ thạch? Trên tay Mộ Khanh sao lại có ma thạch? A Sơ nghi hoặc nhìn vẻ mặt thâm trầm của Mộ Khanh, hắn cũng đang nhìn nàng chằm chằm, còn mỉm cười cổ vũ “A Sơ, đây là ma nhiếp, đừng nghe hắn, tin tưởng cảm giác của ngươi”
“Thật kỳ lạ, ma chủ ở cách vách, hơn nữa hắn không còn pháp lực”
Ánh mắt hắn liền trầm lại, thanh âm cũng lạnh hơn “hắn tu luyện bằng cách cắn nuốt những tiểu yêu tiểu ma chưa thành hình, ma nhiếp không cần nhiều pháp lực cũng thể biến ra, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin ta sao?”
Nàng không tin sao? bốn vạn năm qua, nàng luôn tin tưởng và ỷ lại và một người, chính là Mộ Khanh.
A Sơ nâng tay lên, tiên khí màu trắng vờn quanh hai viên đá, thanh âm của Thái Thượng Lão Quân khẩn thiết truyền đến “dừng tay, hắn không phải là Mộ Khanh. Mộ Khanh đã quay về Thiên giới”
Bàn tay run lên, tiên khí cũng tiêu tán. Mộ Khanh đã hồi Thiên giới, vậy người trước mắt là ai? Mộ Khanh trong phòng tực giận đi tới đi lui, nhìn A Sơ rồi lại nhìn hai viên đá, tay nắm chặt thành quyền, có vẻ bất lực, thấp giọng nói “A Sơ, ngươi không nên hoài nghi ta.Nếu ngươi không giúp ta, ta sẽ tự mình nghĩ cách”
A Sơ tiến thoái lưỡng nan, thanh âm Thái Thượng Lão Quân lại truyền đến “hắn là do Ma chủ biến thành, không phải là Mộ Khanh thực sự. Do pháp lực của hắn chưa khôi phục nên chỉ có thể dùng ảo thuật đơn giản, ngươi mau hủy ma thạch đi, không cho hắn có cơ hội xoay người”
Mộ Khanh phản bác “đây không phải là ma thạch, là bảo thạch do Cửu Cẩm tặng ta. A Sơ, nếu ngươi hủy nó, ta sẽ hận ngươi cả đời”
“Mộ Khanh không có bảo thạch như vậy. Tảng đá này tràn ngập chướng khí đục ngầu màu tím, chính là vật của Ma giới. Nếu ngươi giúp hắn khôi phục ma thạch, chẳng khác nào giúp hắn trọng sinh. Nếu ngươi còn do dự thì mau về Thiên giới đi, Thiên đế sẽ có chủ trương” thanh âm Thái Thượng Lão Quân có chút không đồng nhất, còn nghe có tiếng gió.
Mộ Khanh thu hồi hai viên đá, khuôn mặt phẫn nộ vặn vẹo “A Sơ, ngươi muốn bỏ lại ta một mình sao? ta chưa khôi phục pháp lực, không lên Thiên giới được, ngươi muốn để mặc ta tự sinh tự diệt sao? uổng công ta nuôi ngươi bốn vạn năm qua, cuối cùng lại nuôi ra một kẻ không có lương tâm” bàn tay lạnh như băng xoa khuôn mặt của nàng, thanh âm nghiền ngẫm “A Sơ, ta biết ngươi coi trọng ta, ta cũng vậy. Cửu Cẩm, nàng đã là quá khứ, dù nàng có sống lại thì tình cảm ta dành cho nàng cũng đã sớm chấm dứt vào năm vạn năm trước. Người trong lòng ta hiện tại là ngươi. Bây giờ ngươi bị ma nhiếp khống chế, ta đau lòng càng tự trách mình nhiều hơn, là ta không dạy ngươi cho tốt, để ngươi dễ dàng bị lợi dụng”
Thấy Mộ Khanh thất vọng với nàng, A Sơ nôn nóng lại do dự “ta…ta…ta tin ngươi”
Sắc mặt Mộ Khanh liền thư thái hơn, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng biến mất, trong phòng lại truyền đến thanh âm mơ hồ của Thái Thượng Lão Quân “Dao Liên,A Sơ, ngươi…ngươi chờ chút, ta đến đây”
Ai?
A Sơ oai đầu, đột nhiên nghe được thanh âm lười biếng của Mộ Khanh “uy…ngươi đi đâu vậy?”
A Sơ nhìn Mộ Khanh đứng trong phòng, hắn nhìn nàng, ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống, A Sơ nghi hoặc hỏi “Thượng tiên? ngươi…ngươi ở Thiên giới?”
“Đông Lăng điện.” thanh âm Mộ Khanh quanh quẩn trong phòng “ai cho ngươi đi xuống, nửa canh giờ nữa mà ngươi không trở lại thì vĩnh viễn đừng bao giờ quay về nữa”
“A? Uy, uy!”
Vừa nghe hắn là Ma chủ, Đại A Chiết run lên nhung vẫn kiên trì ưỡn ngực, rút trường kiếm bên hông ra “ngươi, ngươi giấu xác Quân sư ở đâu? Mau giao ra đây, nếu không ta sẽ lập tức gởi tin về Thiên giới, ngươi nhất định trốn không thoát”
“Ta giao ra, Thiên giới sẽ bỏ qua cho ta sao? Ma chủ Hoặc Quân người người đều ghét. Ta không giao, có bản lĩnh thì giết ta đi” thanh âm của Hoặc Quân cực thấp, thấp đến mức không gian đột nhiên rét lạnh. Rồi đột nhiên lệ khí trong mắt Hoặc Quân giảm đi, khinh thường nhìn bọn họ “bổn tọa không có hứng thú với hai tiểu tiên, mau cút đi, nếu không các ngươi chết cũng không biết sao mình chết”
A Sơ và Đại A Chiết nhìn nhau, đi hay không đi?Hoặc Quân đã vài lần đại chiến Thiên giới, theo lý sẽ hận người Thiên giới thấu xương mới đúng, vì sao lúc này lại muốn thả bọn họ đi? Đại A Chiết nghi hoặc khó hiểu, một ý tưởng nảy sinh trong đầu, hắn liền thử một lần.
Nói thì chậm, chuyện xảy ra lại nhanh. Đại A Chiết rút kiếm xông về phía trước, Hoặc Quân bị trúng một kiếm ngay eo, hắn lập tức rút kiếm ra, phóng một chưởng khiến Đại A Chiết văng ra ngoài còn mình thì cắn chặt răng ôm vết thương. Đại A Chiết dù bị văng ra cũng chỉ đụng vào cánh cửa, lực đạo không quá mạnh, vội vàng đứng lên, hưng phấn nói “Hoặc Quân, thì ra pháp lực của ngươi đã mất, bây giờ chỉ là một thường nhân mà thôi. Lúc này không chỉ ta có thể giết ngươi mà mọi người qua đường cũng có thể đánh chết ngươi”
Bởi vì vết thương nên Hoặc Quân có chút chật vật, biểu tình thống khổ “không phải các ngươi muốn biết tình hình của Mộ Khanh sao? hắn cùng ta rơi xuống, hắn rơi xuống đâu, ta biết rõ nhất”
A Sơ nghĩ nghĩ “Vậy ngươi nói cho chúng ta biết,thượng tiên hiện tại thế nào, chúng ta có thể tạm thời không giết ngươi”
Hoặc Quân mặt mày tái nhợt hừ lạnh một tiếng
A Sơ cầm kiếm lên, kê vào cổ hắn “ta có thể hứa chúng ta không giết ngươi nhưng không dám chắc người khác không giết ngươi. Nếu bây giờ ngươi phản kháng, chúng ta sẽ lập tức giết ngươi. Dù sao ngươi cũng không chịu nói thượng tiên rơi xuống chỗ nào, giữ ngươi lại hay không cũng thế thôi”
Yên lặng một lát, Hoặc Quân nhếch môi “ Được, ta có thể nói cho các ngươi biết, tuy rằng ta không biết hắn hiện tại thế nào, nhưng ta biết ai mang hắn đi”
“Ai?”
“Cửu Cẩm.”
A Sơ quyết định giữ Hoặc Quân lại, nàng và Đại A Chiết không biết hình dáng Cửu Cẩm, trong ba người chỉ có một mình Hoặc Quân đã gặp qua.
Trời mưa tầm tã, kéo dài mãi không chịu dứt, đến giờ tuất mới chậm rãi nhỏ dần nhưng lúc này sắc trời đã tối, chỉ có thể ở lại phòng nhỏ tá túc qua đêm. Hoặc Quân bị trói nhét vào một góc, Đại A Chiết dùng cành củi và vải bố ngăn thành hai cái phòng.
A Sơ luôn miệng dặn dò “hai chúng ta không nên ngủ say, lúc nào cũng phải canh chừng hắn, đừng để hắn chạy thoát. Chúng ta còn phải dựa vào hắn để tìm thượng tiên, cũng không nên để hắn bị đông lạnh”
Câu trước thì Đại A Chiết ghi nhớ nhưng câu sau thì bảo trì thái độ trung lập “hắn nhìn to lớn như vậy, không dễ dàng bị bệnh đâu”
Nhìn Ma chủ bị trói trong góc không rên một tiếng, A Sơ cũng nghĩ vậy
Bàn luận xong, nàng đi vào bên kia tấm màn bố, tìm một ít cỏ khô trải lên mấy tấm ván dùng làm giường, sau đó đem dạ minh châu luôn mang theo bên mình đặt lên trên đầu giường. Dạ minh châu này là Mộ Khanh mang từ Tây hải về, cũng là thứ duy nhất nàng mang theo bên mình khi ra ngoài lần này. Vầng sáng chiếu lên không gian nhỏ hẹp, ván gỗ vừa nhỏ lại vừa cứng, A Sơ ngủ không quên, nhìn những đám mây đen ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Không biết qua bao lâu,đang lúc nàng mơ mơ màng màng thì có người từ ngoài tiến vào, nhẹ nhàng ngồi trước mặt nàng. Nàng dụi mắt, dưới ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu là khuôn mặt tuấn tú, ôn nhu, bàn tay to lớn đang vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng
A Sơ cả kinh, lập tức nhảy xuống giường, bổ nhào vào lòng hắn “thượng tiên, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi”
Mộ Khanh ôm lấy vai nàng, để nàng đối diện mình ‘đúng là ngươi đã tìm được ta, không phải ta tìm được ngươi”
Mặc kệ là thế nào, chỉ thấy Mộ Khanh, A Sơ đã kích động không thôi, hai mắt tỏa sáng, miệng nói liên thanh “ngươi trở về thì tốt rồi, ta có vài lần mượn Huyền thiên kính của Thái Thượng Lão Quân để tìm ngươi nhưng Huyền thiên kính lại bị Thiên đế dùng để giám thị động khẩu Ma giới. Vì thế ta quyết định tự đi tìm ngươi, ta cùng Đại A Chiết đã tìm từ tuyết phong đến thảo nguyên, rồi sang rừng cây, ở nơi tiên ma đại chiến đã tìm rất nhiều lần cũng không thấy ngươi. Sau lại gặp được Hoặc Quân, hắn nói ngươi bị người ta mang đi, chúng ta đang tính ngày mai lên thôn trấn. Rất may ngươi đã trở lại”
Mặc A Sơ kích động nói liên hồi, Mộ Khanh lại như không muốn nói nhiều, ánh mắt sắc mặt ôn hòa, bình tĩnh “A Sơ, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc. Pháp lực của ta còn chưa khôi phục, ngươi có thể giúp ta dùng tiên pháp khôi phục viên đá này không?”
Bàn tay to lớn xòe ra, bên trên có hai viên đá một lớn một nhỏ màu tím, vừa vặn khớp với nhau, xem ra trước kia hai viên đá này là một thể. Dùng tiên pháp khôi phục không khó nhưng A Sơ lại cao hứng lôi kéo tay Mộ Khanh nói “chúng ta về Thiên giới trước đã, Nhị Lang Thần, Lý Thiên Vương và mọi người đều lo lắng cho ngươi, bọn họ thấy ngươi không việc gì nhất định sẽ rất vui”
Sắc mặt đang nhu hòa lập tức lạnh xuống ‘không được, pháp lực ta không đủ, không thể về Thiên giới, tạm thời phải ở lại đây. Viên đá này đối với ta rất quan trọng, ta muốn khôi phục nó ngay, được không A Sơ?”
Hắn đột nhiên chủ động giải thích còn trưng cầu ý kiến của nàng khiến A Sơ vô cùng vui vẻ, chọt chót ngón tay làm nũng “đương nhiên có thể nhưng ta cũng muốn ở lại đây”
Mộ Khanh ôn nhu mỉm cười, ôm nàng vào lòng, thấp giọng thở dài “bướng bỉnh, có ngươi bên cạnh đương nhiên là tốt quá rồi”
Mặc dù có chút buồn nôn, nhưng đây là Mộ Khanh nói, nàng liền không ngại! Đột nhiên nhớ tới một chuyện, A Sơ liền nhoài người ra khỏi lòng hắn “đúng rồi, Cửu Cẩm đâu?bọn họ nói ngươi đi với nàng mà?"
“Không có, chúng ta…rời nhau” Mộ Khanh lại giơ hai khối đá ra “làm phiền ngươi”
Mộ Khanh luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, giờ vội vã phục hồi hai viên đá màu tím như vậy, chắc viên đá này rất quan trọng với hắn. A Sơ cầm lấy hai viên đá, đặt lên bàn rồi niệm pháp chú, bắt đầu khôi phục hai viên đá
“Dao Liên dừng tay, đừng để bị nhập vào ma đạo” trong phòng đột nhiên vang lên tiếng la thất thanh, hình như là của Thái Thượng Lão Quân “đó là ma thạch, nếu ngươi khôi phục nó thì sẽ nhập vào ma đạo. Ma thạch cũng sẽ hút khô tiên khí trên người ngươi, trở nên cường đại hơn”
A Sơ cả kinh, tìm phương hướng âm thanh vẫn không thấy bóng dáng của Thái Thượng Lão Quân. Mạ thạch? Trên tay Mộ Khanh sao lại có ma thạch? A Sơ nghi hoặc nhìn vẻ mặt thâm trầm của Mộ Khanh, hắn cũng đang nhìn nàng chằm chằm, còn mỉm cười cổ vũ “A Sơ, đây là ma nhiếp, đừng nghe hắn, tin tưởng cảm giác của ngươi”
“Thật kỳ lạ, ma chủ ở cách vách, hơn nữa hắn không còn pháp lực”
Ánh mắt hắn liền trầm lại, thanh âm cũng lạnh hơn “hắn tu luyện bằng cách cắn nuốt những tiểu yêu tiểu ma chưa thành hình, ma nhiếp không cần nhiều pháp lực cũng thể biến ra, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin ta sao?”
Nàng không tin sao? bốn vạn năm qua, nàng luôn tin tưởng và ỷ lại và một người, chính là Mộ Khanh.
A Sơ nâng tay lên, tiên khí màu trắng vờn quanh hai viên đá, thanh âm của Thái Thượng Lão Quân khẩn thiết truyền đến “dừng tay, hắn không phải là Mộ Khanh. Mộ Khanh đã quay về Thiên giới”
Bàn tay run lên, tiên khí cũng tiêu tán. Mộ Khanh đã hồi Thiên giới, vậy người trước mắt là ai? Mộ Khanh trong phòng tực giận đi tới đi lui, nhìn A Sơ rồi lại nhìn hai viên đá, tay nắm chặt thành quyền, có vẻ bất lực, thấp giọng nói “A Sơ, ngươi không nên hoài nghi ta.Nếu ngươi không giúp ta, ta sẽ tự mình nghĩ cách”
A Sơ tiến thoái lưỡng nan, thanh âm Thái Thượng Lão Quân lại truyền đến “hắn là do Ma chủ biến thành, không phải là Mộ Khanh thực sự. Do pháp lực của hắn chưa khôi phục nên chỉ có thể dùng ảo thuật đơn giản, ngươi mau hủy ma thạch đi, không cho hắn có cơ hội xoay người”
Mộ Khanh phản bác “đây không phải là ma thạch, là bảo thạch do Cửu Cẩm tặng ta. A Sơ, nếu ngươi hủy nó, ta sẽ hận ngươi cả đời”
“Mộ Khanh không có bảo thạch như vậy. Tảng đá này tràn ngập chướng khí đục ngầu màu tím, chính là vật của Ma giới. Nếu ngươi giúp hắn khôi phục ma thạch, chẳng khác nào giúp hắn trọng sinh. Nếu ngươi còn do dự thì mau về Thiên giới đi, Thiên đế sẽ có chủ trương” thanh âm Thái Thượng Lão Quân có chút không đồng nhất, còn nghe có tiếng gió.
Mộ Khanh thu hồi hai viên đá, khuôn mặt phẫn nộ vặn vẹo “A Sơ, ngươi muốn bỏ lại ta một mình sao? ta chưa khôi phục pháp lực, không lên Thiên giới được, ngươi muốn để mặc ta tự sinh tự diệt sao? uổng công ta nuôi ngươi bốn vạn năm qua, cuối cùng lại nuôi ra một kẻ không có lương tâm” bàn tay lạnh như băng xoa khuôn mặt của nàng, thanh âm nghiền ngẫm “A Sơ, ta biết ngươi coi trọng ta, ta cũng vậy. Cửu Cẩm, nàng đã là quá khứ, dù nàng có sống lại thì tình cảm ta dành cho nàng cũng đã sớm chấm dứt vào năm vạn năm trước. Người trong lòng ta hiện tại là ngươi. Bây giờ ngươi bị ma nhiếp khống chế, ta đau lòng càng tự trách mình nhiều hơn, là ta không dạy ngươi cho tốt, để ngươi dễ dàng bị lợi dụng”
Thấy Mộ Khanh thất vọng với nàng, A Sơ nôn nóng lại do dự “ta…ta…ta tin ngươi”
Sắc mặt Mộ Khanh liền thư thái hơn, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng biến mất, trong phòng lại truyền đến thanh âm mơ hồ của Thái Thượng Lão Quân “Dao Liên,A Sơ, ngươi…ngươi chờ chút, ta đến đây”
Ai?
A Sơ oai đầu, đột nhiên nghe được thanh âm lười biếng của Mộ Khanh “uy…ngươi đi đâu vậy?”
A Sơ nhìn Mộ Khanh đứng trong phòng, hắn nhìn nàng, ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống, A Sơ nghi hoặc hỏi “Thượng tiên? ngươi…ngươi ở Thiên giới?”
“Đông Lăng điện.” thanh âm Mộ Khanh quanh quẩn trong phòng “ai cho ngươi đi xuống, nửa canh giờ nữa mà ngươi không trở lại thì vĩnh viễn đừng bao giờ quay về nữa”
“A? Uy, uy!”