Trở lại Thiên giới, Đông Lăng điện trống không, Nguyễn Nguyễn bị đưa đến Vũ thần điện hầu hạ. Nàng và Vũ thần vốn là một đôi, bây giờ quan hệ tiến thêm một bước, nói không chừng sắp được uống rượu mừng. Khi đến Ngọc Cẩm điện thấy Ngọc Cẩm và Thương Thuật đang ngồi bên bàn, trên bàn toàn là thiệp hồng, Thương Thuật vẫn còn cầm bút lông nắn nót viết theo lối chữ khải.
Ngọc Cẩm thấy hai người đến, ngạc nhiên rồi lại vui mừng “đang tính đến Thương Nhiên Thiên cảnh tìm các ngươi, các ngươi đã tới rồi”
Thương Thuật buông bút lông, lục lọi trong đống thiệp hồng lấy một cái đưa cho Mộ Khanh. Mộ Khanh mở ra, A Sơ nghiêng đầu xem ké, kinh hỉ nói “các ngươi muốn thành hôn?’
Ngọc Cẩm đỏ mặt cúi đầu, ngượng ngùng nói “ta cũng không muốn sớm như vậy, nhưng mà…có người chờ không được”
Thương Thuật cũng kêu lên “ta cũng không muốn sớm như vậy”
Ngọc Cẩm liếc hắn một cái, Thương Thuật rụt cổ lại, yếu ớt nói “Ý nhi chờ không kịp”
A Sơ ngạc nhiên, nàng chưa từng nghe nói có ai như vậy. Ngọc Cẩm cúi đầu, hai tay xoa bụng mình, A Sơ lập tức hiểu được, không thể tin được hai người…hai người lại ăn cơm trước kẻng.
Thương Thuật vội giải thích “ngoài ý muốn. Ý nhi là đứa nhỏ của ta và Ngọc Cẩm’
A Sơ cười toe toét “là lúc nào?”
Ngọc Cẩm ngượng ngùng cúi đầu, trừng mắt nhìn Thương Thuật “chính là ngày ta đưa ra khăn tay có theo ngọc thố. Trên khăn ta có tẩm ít thuốc, vốn tính bỏ vào điện các ngươi, Thương Thuật lại cầm về đưa cho ta, thực sự là tức chết người ah”
Thì ra trên cái khăn đó có không ít xuân dược, hèn chi lúc đó Ngọc Cẩm không ngừng quơ khăn, còn cố ý quăng vào Thương Nhiên điện, kết quả Ngọc Cẩm bị trúng chiêu của chính mình. Hèn chi lúc đó A Sơ cảm thấy là lạ, may mắn không gây ra hậu quả gì, nhưng mà bây giờ cũng chẳng khác gì. A Sơ liếc mắt nhìn Mộ Khanh một cái, Thương Thuật lại tiến lên thoi vào bụng Mộ Khanh một cái. Hai nam nhân ý vị thâm trường liếc nhìn nhau, sau đó thản nhiên cười, không lên tiếng nhưng trong lòng đã thầm hiểu.
A Sơ hai má nóng lên, tiến lên sờ cái bụng còn bằng phẳng của Ngọc Cẩm ‘không thấy gì khác biệt, ở trong này thực sự có tiểu hài tử sao?”
Ngọc Cẩm vẻ mặt hạnh phúc, mỉm cười nói “đương nhiên rồi, khi ngươi mang thai sẽ cảm giác được” nói xong ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay của A Sơ.
Vết roi vẫn còn mờ mờ. A Sơ lập tức dấu vào tay áo nhưng bị Ngọc Cẩm bắt được, căm giận nói “ai đánh?”
“Là ta chơi cung, không cẩn thận đánh trúng mình” A Sơ vội vàng tìm cớ nói dối
Ngọc Cẩm nhẹ nhàng thở ra, đưa mắt nhìn A Sơ và Mộ Khanh “ta còn tưởng Mộ thượng tiên ngược đãi ngươi, tin chắc hắn cũng luyến tiếc ah”
‘Ừ” A Sơ ngượng ngùng gật đầu, liếc mắt dò xét Mộ Khan một cái. Mộ Khanh cũng nhìn nàng, vẻ mặt không biểu tình.
Ngọc Cẩm lôi kéo A Sơ đi vào trong, cười nói “đi xe vải của ta đi, xem có thể làm hỉ phục được không?”
A Sơ đưa mắt như hỏi ý Mộ Khanh, hắn nháy mắt ra vẻ to phép, vì thế đi theo Ngọc Cẩm vào nội điện. Ngọc Cẩm đưa ra thất nhật thủy bích nói “hai ngày nay Thái Thượng Lão Quân luôn đến chỗ ta, muốn nhân dịp ta đưa thiệp mời cho ngươi mà gặp ngươi, bây giờ hắn cũng vừa vặn ở đây, chi bằng gặp hắn một lát?”
Thái Thượng Lão Quân muốn gặp mình? Bình thường mình với Lão Quân cũng không thường xuyên lui tới, chỉ có Mộ Khanh và Đại A Chiết gặp nhau nhiều hơn, bây giờ hắn một mình tìm nàng, trong lòng nàng có rất nhiều câu hỏi.
“Dao Liên tiên tử” phía sau có người nhỏ giọng gọi nàng.
A Sơ quay đầu, đúng là Thái Thượng Lão Quân. “Lão Quân” nàng hướng hắn thi lễ
Lão Quân cũng không quanh co, lập tức đi thẳng vào vấn đề “ngươi biết Đại A Chiết đang ở đâu không?”
A Sơ nghĩ nghĩ, từ lúc Mộ Khanh đưa nàng về Thương Nhiên Thiên cảnh tới giờ cũng chưa gặp lại Đại A Chiết “ta cùng hắn tách ra, ta cũng không biết”
Thái Thượng Lão Quân liên tục thở dài “haiz, Thiên giới tra ra chuyện cấu kết với Ma quân không liên quan tới Đại A Chiết, hắn bị oan. Đại A Chiết bị ba đạo thiên lôi lại chỉ bị tước tiên cốt, quả thật rất may. Ta muốn tìm hắn về, xin Thiên đế trả lại tiên cốt cho hắn lại không biết hắn làm sao mà ngay cả Huyền thiên kính cũng không tìm ra. Ta cho rằng…có người hạ pháp chú lên người hắn cho nên chúng ta mới không thể nào tra ra tung tích”
A Sơ cả kinh “chẳng lẽ do Hoặc Quân gây ra?” nếu là Hoặc Quân, vậy Đại A Chiết gặp nguy hiểm rồi.
Thái Thượng Lão Quân phủ nhận “không phải, nếu là Hoặc Quân, Huyền thiên kính có thể truy ra ma khí nhưng lại không có, chỉ có tiên thuật mới có thể hoàn toàn che dấu người trước kia là tiên nhân. Ta hoài nghi…có lẽ do Mộ Khanh gây nên. Lúc trước Đại A Chiết muốn thành thân với ngươi, hắn ghen tỵ đến cướp hôn, đương nhiên sẽ coi Đại A Chiết là cái đinh trong mắt”
Hắn hạ giọng, đưa mắt dò xét chung quanh, tựa hồ như rất kiêng kị Mộ Khanh.
A Sơ dù lo lắng cho Đại A Chiết cũng không tin là do Mộ Khanh gây nên nhưng Thái Thượng Lão Quân khẳng định như thế, nàng cũng suy nghĩ “vậy…muốn ta làm gì?”
Thái Thượng Lão Quân kề sát vào tai nàng nói nhỏ “mấy ngày qua ta luô giữ Huyền thiên kính bên mình, ngươi tìm cơ hội điểm vào huyệt dũng tuyền của Mộ Khanh sẽ làm cho hắn tạm thời mất năng lực thi pháp, ta sẽ tận dụng cơ hội mà tìm Đại A Chiết. Việc điểm huyệt cũng không có ảnh hưởng gì với Mộ Khanh đâu”
A Sơ gãi đầu cười gượng “huyệt vị này nghe rất quen thuộc…Lão Quân cũng biết ta đọc sách không nhiều lắm”
Thái Thượng Lão Quân lập tức cởi giày chỉ cho nàng “huyệt dũng tuyền nằm ở chỗ lõm giữa lòng bàn chân, tại điểm nối 2/5 trước và 3/5 sau của đoạn thẳng nối từ đầu ngón chân thứ hai đến bờ sau của gót chân”
A Sơ sáng tỏ, gật đầu nói: “hai ngày này ta sẽ tìm thời cơ.”
Thái Thượng Lão Quân hai mắt tỏa sáng, cảm kích nói “mọi việc cẩn thận”
Lão Quân đi rồi, Ngọc Cẩm ôm thiên thủy bích, mất hứng nói “ngươi thực sự muốn điểm huyệt dũng tuyền của Mộ thượng tiên để Thái Thượng Lão Quân tìm được Đại A Chiết, khôi phục tiên cốt?”
A Sơ tiếp nhận thiên thủy bích, vừa xem vừa nói “Đại A Chiết bị oan, khôi phục tiên cốt là không sai, nếu Mộ Khanh thực sự phong tỏa hành tung của hắn không cho mọi người biết thì quả là không đúng”. Nàng sờ sờ thiên thủy bích, khen ngợi “vải dệt này tinh xảo lại thoải mái, ngày khác ta cũng phải kiếm một mảnh mới được”
Ngọc Cẩm lập tức lấy lại thiên thủy bích “chẳng lẽ ngươi không biết vì sao Mộ thượng tiên làm vậy? lúc trước Mộ thượng tiên giữ Trầm Thê lại là vì muốn điều tra tiên thân của Cửu Cẩm, chuyển đến Thương Nhiên Thiên cảnh là muốn cho người phía sau lộ mặt. Trầm Thê đã trả lại tiên thân chuyển thế, Thanh Khâu nhị công tử Yêu Mi cũng đã vào luân hồi, trọn đời không thể tu tiên. Ngươi cẩn thận suy nghĩ kỹ đi, trước lúc Trầm Thê đến hay là trước khi băng tháp bị phá bỏ, Mộ thượng tiên đối với ngươi thế nào, người sáng suốt đều nhìn thấy được. Hắn không nói rõ, cũng chỉ có một mình ngươi không biết”
Kết quả của Trầm Thê và Yêu Mi thế nào, Mộ Khanh chưa từng nói cho nàng biết, nghe được tin tức này, A Sơ có chút chấn kinh. Cho dù hắn đối với Trầm Thê vô tình, đối với Cửu Cẩm cố ý. Cho dù trước kia hắn đối với nàng tốt đến mức nào thì hiện tại đã không giống nữa rồi.
Bên ngoài vang lên thanh âm Mộ Khanh muốn đi về, A Sơ vội vàng nói ‘sáng tỏ” với Ngọc Cẩ rồi theo Mộ Khanh về Thương Nhiên Thiên cảnh. Dọc đường, Mộ Khanh không có gì khác thường, hẳn là không biết Thái Thượng Lão Quân đã tới.
Trở lại Thương Nhiên Thiên cảnh, A Sơ vì chuyện Thái Thượng Lão Quân nhờ mà phát sầu, không thể đột nhiên yêu cầu chà chân cho Mộ Khanh, cái cớ quá giả tạo, hắn liếc mắt một cái sẽ nhìn thấu liền.
Ngoài cửa cước bộ nhẹ nhàng, Mộ Khanh đứng ở cửa nhìn thiên hạ buồn bã ỉu xìu
“A Sơ, ngươi lại đây.” Hắn gọi nàng. Đấu tranh tư tưởng, A Sơ lê thân đến trước mặt hắn. Mộ Khanh xoa huyệt thái dương để nàng thanh tỉnh một chút, nắm tay nàng đi ra ngoài, hương hao thản nhiên truyền tới, mùa này hoa lê đã tàn, lúc này hải đường đang nở rộ.
Đứng dưới tàng cây hải đường, hương hoa xông vào mũi, ánh tà dương đang chếch về phía tây, tỏa ra vầng sáng nhu hòa. A Sơ hỏi “muốn làm gì?”
“Bái thiên địa.” Hắn xoay người, mỉm cười nhu hòa với nàng, hai mắt sáng lên “làm vợ chồng, bái thiên địa, cho thiên hạ chứng minh tình yêu trung thành của chúng ta, lời thề làm bạn, sông cạn đá mòn, không xa không rời”
A Sơ nghĩ hắn nhìn thấy Thương Thuật và Ngọc Cẩm thành thân cho nên hắn cũng muốn bái đường tới nghiện “cái này…không phải nên mở tiệc chiêu đãi bạn bè, người thân mới đúng cấp bậc lễ nghĩa sao?’
“Chuyện này có liên quan gì, ta và ngươi đã xem qua nến đỏ, đã làm chuyện vợ chồng, bây giờ bái thiên địa, cùng nói lời thề nguyền coi nhưng là hoàn thành lễ nghĩa, còn chuyện mở tiệc đãi bạn bè, ta thấy không cần. Người trong thiên hạ đều biết ngươi và ta ẩn cư, trong lòng đã hiểu được” Mộ Khanh thản nhiên nói, kéo nàng đến dưới tàng cây hải đường.
“Không phải ngươi đã nói ngươi sẽ thả ta tự do sao?”A Sơ né tránh tay hắn, thanh âm thấp xuống.
“Bây giờ ngươi đã tự do, thiết liên đã được tháo bỏ, cũng cho ngươi trở về Thiên giới, còn lại là tự do sống cùng ta” Vốn tưởng rằng hỏi như thế sẽ khiến hắn tức giận, không ngờ hắn vẫn thản nhiên, mặt vẫn tươi tắn như gió xuân.
Ý của hắn là…nói cách khác là dù thế nào nàng cũng không thoát khỏi? A Sơ lui lại, lắc đầu “không, không phải”. Tự do mà nàng muốn hoàn toàn khác cách Mộ Khanh nói “ta muốn tự do chứ không phải bị trói bên cạnh ngươi, một tấc cũng không rời. Ta muốn tự do, không chỉ là tự do thân thể mà còn có tâm của ta, tư tưởng của ta cũng giống y nư trước. Ta có thể miên man suy nghĩ, có thể kết giao bằng hữu với người ta muốn, ta có thể một mình muốn đi đâu thì đi, ta có thể thích hay không thích ai đều do ta muốn. Mộ Khanh, trói buộc một người bên cạnh mình, chẳng hề quan tâm nàng muốn gì, đây là thích sao? đây là bức bách. Nếu nàng thích ngươi, nàng nhất định sẽ trỡ về, tự nguyện cùng ngươi nắm tay đến hết đời. Nhưng..hiện giờ ta chưa muốn như vậy cả đời. Ta từng..ta từng nghĩ qua như vậy nhưng hiện giờ không phải. Ta cảm thấy ta và ngươi còn có ngăn cách, trước khi khoảng cách này biến mất, ta không thể theo ngươi. Ta cảm thấy, chúng ta nên tách ra một khoảng thời gian, bình tĩnh suy nghĩ một chút”
Trở lại Thiên giới, Đông Lăng điện trống không, Nguyễn Nguyễn bị đưa đến Vũ thần điện hầu hạ. Nàng và Vũ thần vốn là một đôi, bây giờ quan hệ tiến thêm một bước, nói không chừng sắp được uống rượu mừng. Khi đến Ngọc Cẩm điện thấy Ngọc Cẩm và Thương Thuật đang ngồi bên bàn, trên bàn toàn là thiệp hồng, Thương Thuật vẫn còn cầm bút lông nắn nót viết theo lối chữ khải.
Ngọc Cẩm thấy hai người đến, ngạc nhiên rồi lại vui mừng “đang tính đến Thương Nhiên Thiên cảnh tìm các ngươi, các ngươi đã tới rồi”
Thương Thuật buông bút lông, lục lọi trong đống thiệp hồng lấy một cái đưa cho Mộ Khanh. Mộ Khanh mở ra, A Sơ nghiêng đầu xem ké, kinh hỉ nói “các ngươi muốn thành hôn?’
Ngọc Cẩm đỏ mặt cúi đầu, ngượng ngùng nói “ta cũng không muốn sớm như vậy, nhưng mà…có người chờ không được”
Thương Thuật cũng kêu lên “ta cũng không muốn sớm như vậy”
Ngọc Cẩm liếc hắn một cái, Thương Thuật rụt cổ lại, yếu ớt nói “Ý nhi chờ không kịp”
A Sơ ngạc nhiên, nàng chưa từng nghe nói có ai như vậy. Ngọc Cẩm cúi đầu, hai tay xoa bụng mình, A Sơ lập tức hiểu được, không thể tin được hai người…hai người lại ăn cơm trước kẻng.
Thương Thuật vội giải thích “ngoài ý muốn. Ý nhi là đứa nhỏ của ta và Ngọc Cẩm’
A Sơ cười toe toét “là lúc nào?”
Ngọc Cẩm ngượng ngùng cúi đầu, trừng mắt nhìn Thương Thuật “chính là ngày ta đưa ra khăn tay có theo ngọc thố. Trên khăn ta có tẩm ít thuốc, vốn tính bỏ vào điện các ngươi, Thương Thuật lại cầm về đưa cho ta, thực sự là tức chết người ah”
Thì ra trên cái khăn đó có không ít xuân dược, hèn chi lúc đó Ngọc Cẩm không ngừng quơ khăn, còn cố ý quăng vào Thương Nhiên điện, kết quả Ngọc Cẩm bị trúng chiêu của chính mình. Hèn chi lúc đó A Sơ cảm thấy là lạ, may mắn không gây ra hậu quả gì, nhưng mà bây giờ cũng chẳng khác gì. A Sơ liếc mắt nhìn Mộ Khanh một cái, Thương Thuật lại tiến lên thoi vào bụng Mộ Khanh một cái. Hai nam nhân ý vị thâm trường liếc nhìn nhau, sau đó thản nhiên cười, không lên tiếng nhưng trong lòng đã thầm hiểu.
A Sơ hai má nóng lên, tiến lên sờ cái bụng còn bằng phẳng của Ngọc Cẩm ‘không thấy gì khác biệt, ở trong này thực sự có tiểu hài tử sao?”
Ngọc Cẩm vẻ mặt hạnh phúc, mỉm cười nói “đương nhiên rồi, khi ngươi mang thai sẽ cảm giác được” nói xong ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay của A Sơ.
Vết roi vẫn còn mờ mờ. A Sơ lập tức dấu vào tay áo nhưng bị Ngọc Cẩm bắt được, căm giận nói “ai đánh?”
“Là ta chơi cung, không cẩn thận đánh trúng mình” A Sơ vội vàng tìm cớ nói dối
Ngọc Cẩm nhẹ nhàng thở ra, đưa mắt nhìn A Sơ và Mộ Khanh “ta còn tưởng Mộ thượng tiên ngược đãi ngươi, tin chắc hắn cũng luyến tiếc ah”
‘Ừ” A Sơ ngượng ngùng gật đầu, liếc mắt dò xét Mộ Khan một cái. Mộ Khanh cũng nhìn nàng, vẻ mặt không biểu tình.
Ngọc Cẩm lôi kéo A Sơ đi vào trong, cười nói “đi xe vải của ta đi, xem có thể làm hỉ phục được không?”
A Sơ đưa mắt như hỏi ý Mộ Khanh, hắn nháy mắt ra vẻ to phép, vì thế đi theo Ngọc Cẩm vào nội điện. Ngọc Cẩm đưa ra thất nhật thủy bích nói “hai ngày nay Thái Thượng Lão Quân luôn đến chỗ ta, muốn nhân dịp ta đưa thiệp mời cho ngươi mà gặp ngươi, bây giờ hắn cũng vừa vặn ở đây, chi bằng gặp hắn một lát?”
Thái Thượng Lão Quân muốn gặp mình? Bình thường mình với Lão Quân cũng không thường xuyên lui tới, chỉ có Mộ Khanh và Đại A Chiết gặp nhau nhiều hơn, bây giờ hắn một mình tìm nàng, trong lòng nàng có rất nhiều câu hỏi.
“Dao Liên tiên tử” phía sau có người nhỏ giọng gọi nàng.
A Sơ quay đầu, đúng là Thái Thượng Lão Quân. “Lão Quân” nàng hướng hắn thi lễ
Lão Quân cũng không quanh co, lập tức đi thẳng vào vấn đề “ngươi biết Đại A Chiết đang ở đâu không?”
A Sơ nghĩ nghĩ, từ lúc Mộ Khanh đưa nàng về Thương Nhiên Thiên cảnh tới giờ cũng chưa gặp lại Đại A Chiết “ta cùng hắn tách ra, ta cũng không biết”
Thái Thượng Lão Quân liên tục thở dài “haiz, Thiên giới tra ra chuyện cấu kết với Ma quân không liên quan tới Đại A Chiết, hắn bị oan. Đại A Chiết bị ba đạo thiên lôi lại chỉ bị tước tiên cốt, quả thật rất may. Ta muốn tìm hắn về, xin Thiên đế trả lại tiên cốt cho hắn lại không biết hắn làm sao mà ngay cả Huyền thiên kính cũng không tìm ra. Ta cho rằng…có người hạ pháp chú lên người hắn cho nên chúng ta mới không thể nào tra ra tung tích”
A Sơ cả kinh “chẳng lẽ do Hoặc Quân gây ra?” nếu là Hoặc Quân, vậy Đại A Chiết gặp nguy hiểm rồi.
Thái Thượng Lão Quân phủ nhận “không phải, nếu là Hoặc Quân, Huyền thiên kính có thể truy ra ma khí nhưng lại không có, chỉ có tiên thuật mới có thể hoàn toàn che dấu người trước kia là tiên nhân. Ta hoài nghi…có lẽ do Mộ Khanh gây nên. Lúc trước Đại A Chiết muốn thành thân với ngươi, hắn ghen tỵ đến cướp hôn, đương nhiên sẽ coi Đại A Chiết là cái đinh trong mắt”
Hắn hạ giọng, đưa mắt dò xét chung quanh, tựa hồ như rất kiêng kị Mộ Khanh.
A Sơ dù lo lắng cho Đại A Chiết cũng không tin là do Mộ Khanh gây nên nhưng Thái Thượng Lão Quân khẳng định như thế, nàng cũng suy nghĩ “vậy…muốn ta làm gì?”
Thái Thượng Lão Quân kề sát vào tai nàng nói nhỏ “mấy ngày qua ta luô giữ Huyền thiên kính bên mình, ngươi tìm cơ hội điểm vào huyệt dũng tuyền của Mộ Khanh sẽ làm cho hắn tạm thời mất năng lực thi pháp, ta sẽ tận dụng cơ hội mà tìm Đại A Chiết. Việc điểm huyệt cũng không có ảnh hưởng gì với Mộ Khanh đâu”
A Sơ gãi đầu cười gượng “huyệt vị này nghe rất quen thuộc…Lão Quân cũng biết ta đọc sách không nhiều lắm”
Thái Thượng Lão Quân lập tức cởi giày chỉ cho nàng “huyệt dũng tuyền nằm ở chỗ lõm giữa lòng bàn chân, tại điểm nối / trước và / sau của đoạn thẳng nối từ đầu ngón chân thứ hai đến bờ sau của gót chân”
A Sơ sáng tỏ, gật đầu nói: “hai ngày này ta sẽ tìm thời cơ.”
Thái Thượng Lão Quân hai mắt tỏa sáng, cảm kích nói “mọi việc cẩn thận”
Lão Quân đi rồi, Ngọc Cẩm ôm thiên thủy bích, mất hứng nói “ngươi thực sự muốn điểm huyệt dũng tuyền của Mộ thượng tiên để Thái Thượng Lão Quân tìm được Đại A Chiết, khôi phục tiên cốt?”
A Sơ tiếp nhận thiên thủy bích, vừa xem vừa nói “Đại A Chiết bị oan, khôi phục tiên cốt là không sai, nếu Mộ Khanh thực sự phong tỏa hành tung của hắn không cho mọi người biết thì quả là không đúng”. Nàng sờ sờ thiên thủy bích, khen ngợi “vải dệt này tinh xảo lại thoải mái, ngày khác ta cũng phải kiếm một mảnh mới được”
Ngọc Cẩm lập tức lấy lại thiên thủy bích “chẳng lẽ ngươi không biết vì sao Mộ thượng tiên làm vậy? lúc trước Mộ thượng tiên giữ Trầm Thê lại là vì muốn điều tra tiên thân của Cửu Cẩm, chuyển đến Thương Nhiên Thiên cảnh là muốn cho người phía sau lộ mặt. Trầm Thê đã trả lại tiên thân chuyển thế, Thanh Khâu nhị công tử Yêu Mi cũng đã vào luân hồi, trọn đời không thể tu tiên. Ngươi cẩn thận suy nghĩ kỹ đi, trước lúc Trầm Thê đến hay là trước khi băng tháp bị phá bỏ, Mộ thượng tiên đối với ngươi thế nào, người sáng suốt đều nhìn thấy được. Hắn không nói rõ, cũng chỉ có một mình ngươi không biết”
Kết quả của Trầm Thê và Yêu Mi thế nào, Mộ Khanh chưa từng nói cho nàng biết, nghe được tin tức này, A Sơ có chút chấn kinh. Cho dù hắn đối với Trầm Thê vô tình, đối với Cửu Cẩm cố ý. Cho dù trước kia hắn đối với nàng tốt đến mức nào thì hiện tại đã không giống nữa rồi.
Bên ngoài vang lên thanh âm Mộ Khanh muốn đi về, A Sơ vội vàng nói ‘sáng tỏ” với Ngọc Cẩ rồi theo Mộ Khanh về Thương Nhiên Thiên cảnh. Dọc đường, Mộ Khanh không có gì khác thường, hẳn là không biết Thái Thượng Lão Quân đã tới.
Trở lại Thương Nhiên Thiên cảnh, A Sơ vì chuyện Thái Thượng Lão Quân nhờ mà phát sầu, không thể đột nhiên yêu cầu chà chân cho Mộ Khanh, cái cớ quá giả tạo, hắn liếc mắt một cái sẽ nhìn thấu liền.
Ngoài cửa cước bộ nhẹ nhàng, Mộ Khanh đứng ở cửa nhìn thiên hạ buồn bã ỉu xìu
“A Sơ, ngươi lại đây.” Hắn gọi nàng. Đấu tranh tư tưởng, A Sơ lê thân đến trước mặt hắn. Mộ Khanh xoa huyệt thái dương để nàng thanh tỉnh một chút, nắm tay nàng đi ra ngoài, hương hao thản nhiên truyền tới, mùa này hoa lê đã tàn, lúc này hải đường đang nở rộ.
Đứng dưới tàng cây hải đường, hương hoa xông vào mũi, ánh tà dương đang chếch về phía tây, tỏa ra vầng sáng nhu hòa. A Sơ hỏi “muốn làm gì?”
“Bái thiên địa.” Hắn xoay người, mỉm cười nhu hòa với nàng, hai mắt sáng lên “làm vợ chồng, bái thiên địa, cho thiên hạ chứng minh tình yêu trung thành của chúng ta, lời thề làm bạn, sông cạn đá mòn, không xa không rời”
A Sơ nghĩ hắn nhìn thấy Thương Thuật và Ngọc Cẩm thành thân cho nên hắn cũng muốn bái đường tới nghiện “cái này…không phải nên mở tiệc chiêu đãi bạn bè, người thân mới đúng cấp bậc lễ nghĩa sao?’
“Chuyện này có liên quan gì, ta và ngươi đã xem qua nến đỏ, đã làm chuyện vợ chồng, bây giờ bái thiên địa, cùng nói lời thề nguyền coi nhưng là hoàn thành lễ nghĩa, còn chuyện mở tiệc đãi bạn bè, ta thấy không cần. Người trong thiên hạ đều biết ngươi và ta ẩn cư, trong lòng đã hiểu được” Mộ Khanh thản nhiên nói, kéo nàng đến dưới tàng cây hải đường.
“Không phải ngươi đã nói ngươi sẽ thả ta tự do sao?”A Sơ né tránh tay hắn, thanh âm thấp xuống.
“Bây giờ ngươi đã tự do, thiết liên đã được tháo bỏ, cũng cho ngươi trở về Thiên giới, còn lại là tự do sống cùng ta” Vốn tưởng rằng hỏi như thế sẽ khiến hắn tức giận, không ngờ hắn vẫn thản nhiên, mặt vẫn tươi tắn như gió xuân.
Ý của hắn là…nói cách khác là dù thế nào nàng cũng không thoát khỏi? A Sơ lui lại, lắc đầu “không, không phải”. Tự do mà nàng muốn hoàn toàn khác cách Mộ Khanh nói “ta muốn tự do chứ không phải bị trói bên cạnh ngươi, một tấc cũng không rời. Ta muốn tự do, không chỉ là tự do thân thể mà còn có tâm của ta, tư tưởng của ta cũng giống y nư trước. Ta có thể miên man suy nghĩ, có thể kết giao bằng hữu với người ta muốn, ta có thể một mình muốn đi đâu thì đi, ta có thể thích hay không thích ai đều do ta muốn. Mộ Khanh, trói buộc một người bên cạnh mình, chẳng hề quan tâm nàng muốn gì, đây là thích sao? đây là bức bách. Nếu nàng thích ngươi, nàng nhất định sẽ trỡ về, tự nguyện cùng ngươi nắm tay đến hết đời. Nhưng..hiện giờ ta chưa muốn như vậy cả đời. Ta từng..ta từng nghĩ qua như vậy nhưng hiện giờ không phải. Ta cảm thấy ta và ngươi còn có ngăn cách, trước khi khoảng cách này biến mất, ta không thể theo ngươi. Ta cảm thấy, chúng ta nên tách ra một khoảng thời gian, bình tĩnh suy nghĩ một chút”