Thì ra Cửu Cẩm và Mộ Khanh còn có chuyện xấu hổ như vậy, A Sơ khó xử, xoay người muốn chạy trốn, cổ tay bị người nắm lại, hắn chăm chú nhìn nàng ‘Cửu Cẩm, ta thích ngươi, ngươi..ngươi cũng thích ta phải không?”, hắn vẫn không bỏ qua.
Đối diện với ánh mắt thành khẩn, phiến tình của hắn, A Sơ cuối cùng không nhẫn tâm cự tuyệt “ta…cũng…”
Ánh mắt ôn nhuận chiếu vào nàng, bàn tay to nhẹ nhàng mà nghiền ngẫm vuốt ve gương mặt nàng, thanh âm ôn nhuận mà từ tính, cúi đầu nói “Cửu Cẩm”
“Ân?”
“Ta nghĩ… muốn…”
Ngón tay chế trụ cằm của nàng, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên tới gần, cánh môi mềm mại dán lên môi nàng. Nàng và Mộ Khanh đã từng hôn nhau nhưng đối mặt với nụ hôn trúc trắc như vậy, A Sơ cũng đặc biệt khẩn trương, hai tay nắm chặt mép váy. Hai con tim cùng đập rộn ràng, lọt vào tai, không ai dám động trước. A Sơ không nhịn được nữa, bắt đầu nhẹ nhàng hô hấp, người đối diện như bị quấy nhiễu, đột nhiên rời khỏi cánh môi của nàng.
“Ngươi không cự tuyệt ta.” Khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp.
Một bóng dáng nhẹ nhàng hạ xuống tảng đá, ánh mắt thê lương chăm chú nhìn hai người dưới ánh sao. Hắn đứng dưới bóng cây, không thấy rõ mặt nhưng nhìn thấy cây roi trong tay hắn, hẳn là Yêu Hoa. Ánh sáng xanh trong mắt lúc sáng lúc tối, hắn đi đến gần, khuôn mặt vặn vẹo, bi oán “ta biết Cửu Cẩm tiên tử thực ra trong lòng có ta, ta cũng có chút hợp ý tiên tử, cứ nghĩ Cửu Cẩm tiên tử toàn tâm toàn ý, thì ra là chần chừ”
“Yêu Hoa, phía trước ta với ngươi có chút hiểu lầm vẫn chưa nói rõ, là ta không phải” A Sơ đứng ra, xin lỗi hắn. Hiểu lầm lúc trước, nàng không để trong lòng, chỉ cho rằng đùa vui, không ngờ Yêu Hoa cho là thật.
“Vậy ngươi cùng hắn là hiểu lầm sao? Các ngươi… Các ngươi hôn nhau” hắn nghiến răng nghiến lợi nói mấy từ cuối
“Này…” Đây không phải là hiểu lầm nhưng A Sơ lại không muốn nói. Một khi nói ra là thừa nhận nàng thích Mộ Khanh, mà như vậy nhất định là bi kịch. Bởi vì nàng do dự, Mộ Khanh tiến lên, mất hứng chạm vào khủy tay nàng. A Sơ cúi đầu, không nhìn tới, bẻ ngón tay, cứng ngắc nói “không phải hiểu lầm”
Mộ Khanh vừa lòng cười, vươn tay ôm nàng vào ngực, lạnh lùng nói “ngươi nghe chưa? Nàng nói không phải hiểu lầm. Nàng thích ta, ta thích nàng, chúng ta mới là một đôi, mà ngươi, chỉ là hiểu lầm thôi”
Yêu Hoa kêu to “Tiểu bạch kiểm, ngươi đừng kiêu ngạo!” Ánh mắt chuyển sang A Sơ, oán hận nhìn một lát rồi xoay người bước lên mây rời đi.
Nhìn theo bóng dáng bi phẫn của hắn, A Sơ có chút lo lắng. Yêu Hoa và Mộ Khanh vì quan hệ tình cảm tay ba mà năm vạn năm sau vẫn không ưa nhau, cho dù Mộ Khanh có nàng, Yêu Hoa có Tân Dược. A Sơ không dám để Mộ Khanh chủ động làm dịu quan hệ mà Yêu Hoa càng không thể chủ động hòa hảo. Đưa tay xoa trán. Nàng sống trong trí nhớ, vẫn bị trí nhớ khống chế, cho dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi kết cục trong trí nhớ.
Nhưng cho dù thay đổi thì sao, cũng chỉ có trí nhớ thay đổi, thời gian thì vẫn trôi qua, kết cục chân chính cũng sẽ không vì trí nhớ mà thay đổi. Nghĩ tới đây, A Sơ thở dài một hơi, oán giận Hoặc Quân sao không nói thẳng cho nàng biết chuyện năm vạn năm trước mà lại phí tinh lực nhiều như vậy. Thật sự làm người ta mệt chết nha
Đang suy nghĩ, người bên cạnh đã kề sát, chóp mũi lạnh lẽo chạm vào trán của nàng, trùm mũ áo choàng cho nàng, ôn nhu hỏi “không phải ngươi đang nghĩ tới Yêu Hoa chứ?” giọng điệu mang theo sự uy hiếp.
A Sơ nhất thời nhớ tới Mộ Khanh của năm vạn năm sau, cũng hay dùng giọng điệu này để nói chuyện với nàng. Bàn tay yên lặng đặt lên bụng, sửng sốt một chút rồi cúi đầu cười nói “haha, đang êm đẹp, ta nghĩ tới Yêu Hoa làm gì. Ta nói chuyện giữ lời”
Hắn ôm nàng vào lòng, cánh tay hơi run run “được, nói chuyện giữ lời”
A Sơ gật đầu, trong lòng có chút chua xót.
Nàng rất nhớ hắn, thật sự rất nhớ. Hắn trước mắt lại không phải là hắn, nơi này chỉ là ảo tưởng, hắn đã sớm không tồn tại, năm vạn năm trước đã theo Cửu Cẩm mà đi. Nàng là nhớ hắn của năm vạn năm sau, một hắn làm cho người ta tức giận, làm cho người ta chán ghét. Nhưng cũng vì hắn và Cửu Cẩm từng yêu nhau mới cho nàng có cơ hội được ở bên cạnh hắn, mới có cơ hội có đưa nhỏ của hắn, nhưng…đứa nhỏ có khỏe không?
A Sơ trợn mắt đến bình minh, một đêm này, mỗi một câu Mộ Khanh nói luôn vang lên bên tai. Trời sáng hẳn, nàng rửa mặt chải đầu xong, tiếp tục tìm Mộ Khanh học Lưu Vân pháp thuật, không ngờ còn chưa ra cửa, Bích Vân đã nói Mộ Khanh đến tìm. A Sơ vội vàng soi gương, Mộ Khanh đứng trong sân, tay cầm một cuốn sách. A Sơ nhìn trời nói “hình như ta không có dậy trễ”
“Là ta dậy sớm .” Mộ Khanh vừa nói vừa ngồi xuống, mở sách ra “sao không biết xấu hổ khiến ngươi mỗi ngày mệt nhọc”
A Sơ ngồi xuống, nhận lấy ly trà trong tay Bích Vân, nhấp một ngụm “coi như là tản bộ, không sao”
Mộ Khanh trầm ngâm nói “Không chào đón ta tới sao?”
A Sơ cười ha hả, sờ sờ bàn tay Mộ Khanh đặt lên đầu gối “sao có thể, hoan nghênh tới bất kỳ lúc nào”
Mộ Khanh nắm lấy tay nàng, cúi đầu tao nhã hôn một cái. A Sơ nhẹ đấm hắn một cái, nhẹ giọng nói “Bích Vân còn ở bên ngoài ah”
Mộ Khanh mỉm cười, mặt mày như gió xuân “ta thích nhìn bộ dáng thẹn thùng của ngươi”
A Sơ vốn không có thẹn thùng nhưng hắn vừa nói như vậy, hai má liền ửng hồng, mặt mày nhăn nhó. Mộ Khanh cười đến vui vẻ, đưa cuốn sách đến trước mặt nàng, sau đó lại tự mình hất nó ra, cuối cùng thở dài nói “hôm nay ta không có tâm tư đọc sách”
A Sơ đỏ mặt nói “thực ra ta cũng không muốn học”
Mộ Khanh cất Lưu Vân thuật vào trong tay áo “về sau ta giúp ngươi luyện cam lộ”
A Sơ vạn phần cảm động, ôm hắn cánh tay “Mộ Khanh, ngươi thật tốt quá!”
Hắn vuốt mái tóc dài của nàng, giọng điệu có chút trêu tức “vậy ngươi báo đáp ta thế nào đây?” A Sơ ngẩng đầu, cười tít mắt. Mộ Khanh nhếch miệng “ngươi đưa cho ta một lễ vật đi, ân…cái kia được không?”
A Sơ thuận mắt nhìn lại, ngón tay Mộ Khanh chỉ đúng vào Lam Oanh và Lục Oanh dưới cây đại thụ. Nhớ tới Lam Oanh sau này cảm mến Mộ Khanh, A Sơ nghĩ có nên che lại tu vi của Lam Oanh, để nàng không hóa ra hình người “hai con chim này…ta muôn nuôi thêm vài ngày, được không?” A Sơ hỏi
Mộ Khanh ai oán nhìn nàng “ta chỉ muốn một lễ vật của ngươi, đòi ngươi hai con chim cũng không cho” dứt lời quay đầu bước đi, A Sơ vội đuổi theo “được, được, ta đưa cho ngươi”
Hắn lại không hài lòng nói “Vẻ mặt không tình nguyện.”
A Sơ giải thích “Ta thấy lông của bọn hắn hơi dơ, muốn tắm rửa rồi mới đưa cho ngươi, miễn làm dơ áo trắng của ngươi”
Mộ Khanh nắm tay nàng, đi đến bên lồng chim “tắm rửa rất đơn giản. Đến,bây giờ chúng ta có thể tắm rửa cho chúng”. Nói xong niệm pháp thuật chiếu vào hai con chim, bạch quang lóe lên, lông chim trở nên rực rỡ hẳn, hai cánh giãn ra, tản ra mùi thơm. Mộ Khanh đắc ý nói “nhìn đi”
“Thật là lợi hại, hảo thông minh!” A Sơ vỗ vỗ tay, trán chảy mồ hôi, lặng lẽ trừng mắt nhìn Lam Oanh.
Lam Oanh không để ý tới ánh mắt của nàng, nhảy lên hót với Mộ Khanh. Mộ Khanh đưa tay vào lồng, sờ sờ bộ lông của nàng, vui vẻ nói “Cửu Cẩm, ngươi xem, con chim này rất thích ta”
A Sơ ha ha “Ngươi thích là tốt rồi.”
Hắn quay lại ghế ngồi “hôm nay ta đến, còn có tin muốn nói cho ngươi biết, Thiên đế phong ta làm quân sư”
A Sơ đã sớm biết Mộ Khanh sẽ trở thành quân sư, giả bộ kinh ngạc hưng phấn nhưng biểu tình không quá tự nhiên. Mộ Khanh nghi hoặc sau đó chuyển đề tài “hôm nay nhìn mặt ngươi hơi tiều tụy, tối hôm qua ngủ không ngon sao?” hắn dừng lại, nắm lấy bàn tay nàng “thực ra…ta cũng ngủ không được. Đông Lăng điện có Thanh hành tuyền, ngâm mình trong đó sẽ tăng cường tinh thần, ngươi có muốn thử không? Có điều hơi lạnh”
A Sơ nắm tay hắn, lắc đầu “ta chạy đến chỗ ngươi tắm sẽ làm người ta chê cười”
Mộ Khanh sâu kín thu hồi bàn tay, vẻ mặt nghiêm túc “hay là ngươi sớm gả cho ta đi, sẽ không sợ nữa”
A Sơ xấu hổ “ngươi và ta hôm qua mới…hôm nay ngươi liền…”
Mộ Khanh khoan thai rót chèn trà, không nhanh không chậm nói “hai ngày trước Nhậu Hậu giới thiệu cho ta vài tiên cô, mấy người này dung mạo xinh đẹp lại đa tài đa nghệ, muốn ta chọn một người”
Hắn tuấn tú lại có tài, A Sơ thấy có rất nhiều tiên tử yêu thích hắn, lại được Nhật Hậu giới thiệu, nam nhân tốt như vậy, ai lại không muốn. A Sơ khẩn trương “Nhật Hậu giới thiệu cho ngươi? Ngươi đi không?”
“Có, gặp vài người”
A Sơ nhìn hắn, lo lắng hỏi “các nàng có động thủ động cước với ngươi không?”
Mộ Khanh tươi cười “không có, các tiên cô đều rất rụt rè, làm sao giống Cửu Cẩm, lần đầu gặp mặt đã nhìn ta lõa thể”
Nghe vậy, A Sơ ngẩn người. Lần đó tuyệt đối không phải là nàng thấy, cho dù nàng là Cửu Cẩm thì trong trí nhớ cũng không có tình cảnh này. Ngay cả như vậy, A Sơ vẫn làm ra vẻ ngượng ngùng “ngươi, ngươi thực sự…chuyện cũ đừng nhắc nữa, thật xấu hổ”
Mộ Khanh tươi cười “ngươi đáp ứng hay không, nếu không ta sẽ đi gặp các tiên cô khác”
Tuy A Sơ và Mộ Khanh đã từng xem qua nến đỏ, từng phát huyết thề với thiên địa, còn là vợ chồng thực sự nhưng vẫn chưa có lời cầu hôn. Lần này, rất quan trọng, A Sơ có chút tiếc nuối lại tràn đầy vui mừng, nhăn nhó một hồi, rụt rè nói “vì tránh cho ngươi bị tiên cô quấy rầy, hay bằng tạm thời đính ước, còn chuyện thành thân cần thời gian để chuẩn bị, không cần quá gấp gáp”
Mộ Khanh mâu quang chuyển động, nắm chặt tay A Sơ “lúc này đính ước có chút sốt ruột nhưng ta có thể cam đoan, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Tình yêu của ta đối với ngươi không cần dùng thời gian để suy xét, ta nhận định là ngươi thì chính là ngươi”
Thì ra Cửu Cẩm và Mộ Khanh còn có chuyện xấu hổ như vậy, A Sơ khó xử, xoay người muốn chạy trốn, cổ tay bị người nắm lại, hắn chăm chú nhìn nàng ‘Cửu Cẩm, ta thích ngươi, ngươi..ngươi cũng thích ta phải không?”, hắn vẫn không bỏ qua.
Đối diện với ánh mắt thành khẩn, phiến tình của hắn, A Sơ cuối cùng không nhẫn tâm cự tuyệt “ta…cũng…”
Ánh mắt ôn nhuận chiếu vào nàng, bàn tay to nhẹ nhàng mà nghiền ngẫm vuốt ve gương mặt nàng, thanh âm ôn nhuận mà từ tính, cúi đầu nói “Cửu Cẩm”
“Ân?”
“Ta nghĩ… muốn…”
Ngón tay chế trụ cằm của nàng, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên tới gần, cánh môi mềm mại dán lên môi nàng. Nàng và Mộ Khanh đã từng hôn nhau nhưng đối mặt với nụ hôn trúc trắc như vậy, A Sơ cũng đặc biệt khẩn trương, hai tay nắm chặt mép váy. Hai con tim cùng đập rộn ràng, lọt vào tai, không ai dám động trước. A Sơ không nhịn được nữa, bắt đầu nhẹ nhàng hô hấp, người đối diện như bị quấy nhiễu, đột nhiên rời khỏi cánh môi của nàng.
“Ngươi không cự tuyệt ta.” Khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp.
Một bóng dáng nhẹ nhàng hạ xuống tảng đá, ánh mắt thê lương chăm chú nhìn hai người dưới ánh sao. Hắn đứng dưới bóng cây, không thấy rõ mặt nhưng nhìn thấy cây roi trong tay hắn, hẳn là Yêu Hoa. Ánh sáng xanh trong mắt lúc sáng lúc tối, hắn đi đến gần, khuôn mặt vặn vẹo, bi oán “ta biết Cửu Cẩm tiên tử thực ra trong lòng có ta, ta cũng có chút hợp ý tiên tử, cứ nghĩ Cửu Cẩm tiên tử toàn tâm toàn ý, thì ra là chần chừ”
“Yêu Hoa, phía trước ta với ngươi có chút hiểu lầm vẫn chưa nói rõ, là ta không phải” A Sơ đứng ra, xin lỗi hắn. Hiểu lầm lúc trước, nàng không để trong lòng, chỉ cho rằng đùa vui, không ngờ Yêu Hoa cho là thật.
“Vậy ngươi cùng hắn là hiểu lầm sao? Các ngươi… Các ngươi hôn nhau” hắn nghiến răng nghiến lợi nói mấy từ cuối
“Này…” Đây không phải là hiểu lầm nhưng A Sơ lại không muốn nói. Một khi nói ra là thừa nhận nàng thích Mộ Khanh, mà như vậy nhất định là bi kịch. Bởi vì nàng do dự, Mộ Khanh tiến lên, mất hứng chạm vào khủy tay nàng. A Sơ cúi đầu, không nhìn tới, bẻ ngón tay, cứng ngắc nói “không phải hiểu lầm”
Mộ Khanh vừa lòng cười, vươn tay ôm nàng vào ngực, lạnh lùng nói “ngươi nghe chưa? Nàng nói không phải hiểu lầm. Nàng thích ta, ta thích nàng, chúng ta mới là một đôi, mà ngươi, chỉ là hiểu lầm thôi”
Yêu Hoa kêu to “Tiểu bạch kiểm, ngươi đừng kiêu ngạo!” Ánh mắt chuyển sang A Sơ, oán hận nhìn một lát rồi xoay người bước lên mây rời đi.
Nhìn theo bóng dáng bi phẫn của hắn, A Sơ có chút lo lắng. Yêu Hoa và Mộ Khanh vì quan hệ tình cảm tay ba mà năm vạn năm sau vẫn không ưa nhau, cho dù Mộ Khanh có nàng, Yêu Hoa có Tân Dược. A Sơ không dám để Mộ Khanh chủ động làm dịu quan hệ mà Yêu Hoa càng không thể chủ động hòa hảo. Đưa tay xoa trán. Nàng sống trong trí nhớ, vẫn bị trí nhớ khống chế, cho dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi kết cục trong trí nhớ.
Nhưng cho dù thay đổi thì sao, cũng chỉ có trí nhớ thay đổi, thời gian thì vẫn trôi qua, kết cục chân chính cũng sẽ không vì trí nhớ mà thay đổi. Nghĩ tới đây, A Sơ thở dài một hơi, oán giận Hoặc Quân sao không nói thẳng cho nàng biết chuyện năm vạn năm trước mà lại phí tinh lực nhiều như vậy. Thật sự làm người ta mệt chết nha
Đang suy nghĩ, người bên cạnh đã kề sát, chóp mũi lạnh lẽo chạm vào trán của nàng, trùm mũ áo choàng cho nàng, ôn nhu hỏi “không phải ngươi đang nghĩ tới Yêu Hoa chứ?” giọng điệu mang theo sự uy hiếp.
A Sơ nhất thời nhớ tới Mộ Khanh của năm vạn năm sau, cũng hay dùng giọng điệu này để nói chuyện với nàng. Bàn tay yên lặng đặt lên bụng, sửng sốt một chút rồi cúi đầu cười nói “haha, đang êm đẹp, ta nghĩ tới Yêu Hoa làm gì. Ta nói chuyện giữ lời”
Hắn ôm nàng vào lòng, cánh tay hơi run run “được, nói chuyện giữ lời”
A Sơ gật đầu, trong lòng có chút chua xót.
Nàng rất nhớ hắn, thật sự rất nhớ. Hắn trước mắt lại không phải là hắn, nơi này chỉ là ảo tưởng, hắn đã sớm không tồn tại, năm vạn năm trước đã theo Cửu Cẩm mà đi. Nàng là nhớ hắn của năm vạn năm sau, một hắn làm cho người ta tức giận, làm cho người ta chán ghét. Nhưng cũng vì hắn và Cửu Cẩm từng yêu nhau mới cho nàng có cơ hội được ở bên cạnh hắn, mới có cơ hội có đưa nhỏ của hắn, nhưng…đứa nhỏ có khỏe không?
A Sơ trợn mắt đến bình minh, một đêm này, mỗi một câu Mộ Khanh nói luôn vang lên bên tai. Trời sáng hẳn, nàng rửa mặt chải đầu xong, tiếp tục tìm Mộ Khanh học Lưu Vân pháp thuật, không ngờ còn chưa ra cửa, Bích Vân đã nói Mộ Khanh đến tìm. A Sơ vội vàng soi gương, Mộ Khanh đứng trong sân, tay cầm một cuốn sách. A Sơ nhìn trời nói “hình như ta không có dậy trễ”
“Là ta dậy sớm .” Mộ Khanh vừa nói vừa ngồi xuống, mở sách ra “sao không biết xấu hổ khiến ngươi mỗi ngày mệt nhọc”
A Sơ ngồi xuống, nhận lấy ly trà trong tay Bích Vân, nhấp một ngụm “coi như là tản bộ, không sao”
Mộ Khanh trầm ngâm nói “Không chào đón ta tới sao?”
A Sơ cười ha hả, sờ sờ bàn tay Mộ Khanh đặt lên đầu gối “sao có thể, hoan nghênh tới bất kỳ lúc nào”
Mộ Khanh nắm lấy tay nàng, cúi đầu tao nhã hôn một cái. A Sơ nhẹ đấm hắn một cái, nhẹ giọng nói “Bích Vân còn ở bên ngoài ah”
Mộ Khanh mỉm cười, mặt mày như gió xuân “ta thích nhìn bộ dáng thẹn thùng của ngươi”
A Sơ vốn không có thẹn thùng nhưng hắn vừa nói như vậy, hai má liền ửng hồng, mặt mày nhăn nhó. Mộ Khanh cười đến vui vẻ, đưa cuốn sách đến trước mặt nàng, sau đó lại tự mình hất nó ra, cuối cùng thở dài nói “hôm nay ta không có tâm tư đọc sách”
A Sơ đỏ mặt nói “thực ra ta cũng không muốn học”
Mộ Khanh cất Lưu Vân thuật vào trong tay áo “về sau ta giúp ngươi luyện cam lộ”
A Sơ vạn phần cảm động, ôm hắn cánh tay “Mộ Khanh, ngươi thật tốt quá!”
Hắn vuốt mái tóc dài của nàng, giọng điệu có chút trêu tức “vậy ngươi báo đáp ta thế nào đây?” A Sơ ngẩng đầu, cười tít mắt. Mộ Khanh nhếch miệng “ngươi đưa cho ta một lễ vật đi, ân…cái kia được không?”
A Sơ thuận mắt nhìn lại, ngón tay Mộ Khanh chỉ đúng vào Lam Oanh và Lục Oanh dưới cây đại thụ. Nhớ tới Lam Oanh sau này cảm mến Mộ Khanh, A Sơ nghĩ có nên che lại tu vi của Lam Oanh, để nàng không hóa ra hình người “hai con chim này…ta muôn nuôi thêm vài ngày, được không?” A Sơ hỏi
Mộ Khanh ai oán nhìn nàng “ta chỉ muốn một lễ vật của ngươi, đòi ngươi hai con chim cũng không cho” dứt lời quay đầu bước đi, A Sơ vội đuổi theo “được, được, ta đưa cho ngươi”
Hắn lại không hài lòng nói “Vẻ mặt không tình nguyện.”
A Sơ giải thích “Ta thấy lông của bọn hắn hơi dơ, muốn tắm rửa rồi mới đưa cho ngươi, miễn làm dơ áo trắng của ngươi”
Mộ Khanh nắm tay nàng, đi đến bên lồng chim “tắm rửa rất đơn giản. Đến,bây giờ chúng ta có thể tắm rửa cho chúng”. Nói xong niệm pháp thuật chiếu vào hai con chim, bạch quang lóe lên, lông chim trở nên rực rỡ hẳn, hai cánh giãn ra, tản ra mùi thơm. Mộ Khanh đắc ý nói “nhìn đi”
“Thật là lợi hại, hảo thông minh!” A Sơ vỗ vỗ tay, trán chảy mồ hôi, lặng lẽ trừng mắt nhìn Lam Oanh.
Lam Oanh không để ý tới ánh mắt của nàng, nhảy lên hót với Mộ Khanh. Mộ Khanh đưa tay vào lồng, sờ sờ bộ lông của nàng, vui vẻ nói “Cửu Cẩm, ngươi xem, con chim này rất thích ta”
A Sơ ha ha “Ngươi thích là tốt rồi.”
Hắn quay lại ghế ngồi “hôm nay ta đến, còn có tin muốn nói cho ngươi biết, Thiên đế phong ta làm quân sư”
A Sơ đã sớm biết Mộ Khanh sẽ trở thành quân sư, giả bộ kinh ngạc hưng phấn nhưng biểu tình không quá tự nhiên. Mộ Khanh nghi hoặc sau đó chuyển đề tài “hôm nay nhìn mặt ngươi hơi tiều tụy, tối hôm qua ngủ không ngon sao?” hắn dừng lại, nắm lấy bàn tay nàng “thực ra…ta cũng ngủ không được. Đông Lăng điện có Thanh hành tuyền, ngâm mình trong đó sẽ tăng cường tinh thần, ngươi có muốn thử không? Có điều hơi lạnh”
A Sơ nắm tay hắn, lắc đầu “ta chạy đến chỗ ngươi tắm sẽ làm người ta chê cười”
Mộ Khanh sâu kín thu hồi bàn tay, vẻ mặt nghiêm túc “hay là ngươi sớm gả cho ta đi, sẽ không sợ nữa”
A Sơ xấu hổ “ngươi và ta hôm qua mới…hôm nay ngươi liền…”
Mộ Khanh khoan thai rót chèn trà, không nhanh không chậm nói “hai ngày trước Nhậu Hậu giới thiệu cho ta vài tiên cô, mấy người này dung mạo xinh đẹp lại đa tài đa nghệ, muốn ta chọn một người”
Hắn tuấn tú lại có tài, A Sơ thấy có rất nhiều tiên tử yêu thích hắn, lại được Nhật Hậu giới thiệu, nam nhân tốt như vậy, ai lại không muốn. A Sơ khẩn trương “Nhật Hậu giới thiệu cho ngươi? Ngươi đi không?”
“Có, gặp vài người”
A Sơ nhìn hắn, lo lắng hỏi “các nàng có động thủ động cước với ngươi không?”
Mộ Khanh tươi cười “không có, các tiên cô đều rất rụt rè, làm sao giống Cửu Cẩm, lần đầu gặp mặt đã nhìn ta lõa thể”
Nghe vậy, A Sơ ngẩn người. Lần đó tuyệt đối không phải là nàng thấy, cho dù nàng là Cửu Cẩm thì trong trí nhớ cũng không có tình cảnh này. Ngay cả như vậy, A Sơ vẫn làm ra vẻ ngượng ngùng “ngươi, ngươi thực sự…chuyện cũ đừng nhắc nữa, thật xấu hổ”
Mộ Khanh tươi cười “ngươi đáp ứng hay không, nếu không ta sẽ đi gặp các tiên cô khác”
Tuy A Sơ và Mộ Khanh đã từng xem qua nến đỏ, từng phát huyết thề với thiên địa, còn là vợ chồng thực sự nhưng vẫn chưa có lời cầu hôn. Lần này, rất quan trọng, A Sơ có chút tiếc nuối lại tràn đầy vui mừng, nhăn nhó một hồi, rụt rè nói “vì tránh cho ngươi bị tiên cô quấy rầy, hay bằng tạm thời đính ước, còn chuyện thành thân cần thời gian để chuẩn bị, không cần quá gấp gáp”
Mộ Khanh mâu quang chuyển động, nắm chặt tay A Sơ “lúc này đính ước có chút sốt ruột nhưng ta có thể cam đoan, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Tình yêu của ta đối với ngươi không cần dùng thời gian để suy xét, ta nhận định là ngươi thì chính là ngươi”