Vì chuyện các tiên nữ ghen tỵ mà A Sơ phải ở trong điện hai ngày không ra ngoài. Ngày thứ ba, Mộ Khanh cao hứng phấn chấn chạy tới, nói cho nàng biết tất cả đã giải quyết thỏa đáng, có thể ra ngoài. Đối với chuyện này, A Sơ oán giận lẩm bẩm vài ngày.
Một ngày, Bích vân nói ngoài điện có vị công tử mặc áo lông cầu kiến. A Sơ nhớ rõ trong số tiên nhân mình biết, chỉ có Yêu Hoa mặc áo lông chồn bạc. Không phải nói người Thanh Khâu hiếm khi lên Thiên giới, chỉ khi nào Thiên đế triệu hồi mới đi sao?
Vào viện, nhìn ra nghi hoặc của nàng, Yêu Hoa buông ly trà xuống nói ‘tuy rằng hồ ly Thanh Khâu không thường lên Thiên giới nhưng cũng không phải không thể”
A Sơ vừa đáp ứng Mộ Khanh không gặp riêng Yêu Hoa một mình, bây giờ có Bích Vân ở đây, chắc không tính là một mình, huống chi là do Yêu Hoa tự tìm tới cửa, có lẽ là thật có chuyện quan trọng. Nàng nhìn hắn, có chút bấc đắc dĩ “Yêu Hoa, ngày đó ta đã nói rõ với ngươi…”
Còn chưa nói xong, A Sơ đã bị tình cảnh trước mặt dọa cho ngây người. Yêu Hoa rút từ sau lưng ra một đoàn lông tơ tuyết trắng, không rõ là cái gì. Ngón tay nắm đám lông tơ vung lên, lộ ra áo choàng bằng lông nhỏ xinh, vừa nhìn là biết làm cho nữ tử.
Yêu Hoa đi tới, mím môi cười cười “áo choàng này hạ lễ ta tặng ngươi”
A Sơ đưa tay sờ lên áo choàng, ngạc nhiên hỏi “là lông hồ ly sao?”
Ánh mắt u buồn của Yêu Hoa đột nhiên lóe sáng ‘ân, là lúc ta thay lông liền lấy dùng, ngươi sẽ không ghét bỏ chứ?” nói xong đem áo choàng lên người nàng. Lông tơ mềm mại cọ vào mặt thật thoải mái, thân thể cũng ấm hơn.
A Sơ rất yêu thích cái áo choàng này, vuốt ve mãi không thôi “lông của ngươi vừa xinh đẹp lại thoải mái, nhất dịnh là có rất nhiều hồ ly cái thích”
Yêu Hoa rủ mắt “cảm ơn, hi vong ta có thể tìm được một con hồ ly cái để giao phối, sinh thật nhiều tiểu hồ ly”
Giao… Giao phối!
“Khụ khụ khụ!” A Sơ không cẩn thận hít phải khít lạnh..
Yêu Hoa xếp lại áo choàng, là lời chúc phúc thành tâm của hắn, hơn nữa bản thân cũng rất thích nên A Sơ không co từ chối, vì thế ôm lấy áo choàng cảm tạ “đến lúc đó nhớ đến uống rượu mừng, nói không chừng sẽ gặp được người trong mộng của ngươi”
Yêu Hoa thản nhiên cười: “Hy vọng như thế.”
Hôn sự đang háo hức chuẩn bị thì đại chiến tiên ma ập đến. Thiên giới khẩn cấp tổ chức hội nghị, yêu cầu tần cả tiên thần hợp sức đánh đuổi Ma tộc quay về ma giới. Vì thế hôn kỳ đành hoãn lại. A Sơ nhìn tiên tỳ Đông Lăng điện đưa đến giá y và sính lễ đến xuất thần: Cửu Cẩm không thể cùng Mộ Khanh thành thân mà sẽ chết trong tiên ma đại chiến. Đi vào trí nhớ lâu như vậy, không ngờ thời gian trôi qua thật mau, sự thật cũng tàn khốc như vậy.
Lần này chia tay Mộ Khanh là lần A Sơ luyến tiếc nhất. Trước khi xuất chiến một ngày, nàng luôn ở Đông Lăng điện. Hắn đi đâu, nàng đi đó; ngay cả khi Nhị Lang thần đến thương nghị đối sách, nàng cũng đứng dựa vào cửa sổ bên ngoài. Ban đêm, Mộ Khanh nhẹ nhàng kéo nàng cùng đến ngồi dưới gốc cây, cả hai không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe nhịp tim, hơi thở của nhau. A Sơ bỗng nhiên đứng lên, vùi đầu tiến vào vòng tay hắn.
Mộ Khanh vỗ nhẹ lên lưng nàng, cười nói “chỉ đi có mấy ngày thôi mà, ta chắc chắn sẽ thắng lợi trở về, ngươi cứ yên tâm chờ làm tân nương đi”
A Sơ càng cảm thấy chua xót, ôm hắn khóc lớn tiếng, Mộ Khanh trấn an, dỗ dành cho đến khi nàng không khóc nữa, dựa vào lòng hắn ngủ. Mộ Khanh hôn lên trán nàng, cẩn thận ôm nàng vào phòng, đắp chăn cho nàng.
Hôm sau, ánh mắt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người A Sơ, nàng chớp chớp mắt, lắc lắc đầu. Nàng nhớ hôm nay là ngày Mộ Khanh xuất chiến, nàng đến đưa tiễn hắn, đưa tay sờ cửa mới thấy đụng phải cửa sổ. A Sơ dụi mắt nhìn rõ, nơi này không phải là phòng của nàng.
Có tiên tỳ nghe được động tĩnh bên trong, đẩy cửa đi vào, bưng theo thau nước và đồ ăn sáng. A Sơ mở to mắt nhìn tiên tỳ, hồi lâu xác định đây chính là tiên tỳ của Đông Lăng điện, nàng đã ở lại Đông Lăng điện cả đêm…vậy sao không nghe tiếng động khi Mộ Khanh xuất chiến?
A Sơ rất nhanh lau mặt chải đầu rồi hỏi tiên tỳ “quân sư đi chưa?”
“Quân sư sáng sớm đã xuất phát, hắn sợ quấy rầy đến tiên tử nên tạo kết giới bên ngoài Đông Lăng điện, ngăn cản tiếng chiêng trống xuất bin”
Tiên tỳ trả lời nói: “Quân sư sáng sớm liền xuất phát, hắn sợ quấy rầy đến tiên tử, riêng ở Đông Lăng ngoài điện hạ pháp thuật, ngăn cản xuất binh chiêng trống thanh.”
A Sơ mất mát ngồi ghế trên, sinh ly tử biệt.
Đang lúc tiên ma đại chiến, Thiên giới canh phòng cẩn mật, không khí vô cùng khẩn trương. Mỗi một ngày qua đi, A Sơ càng thêm lo sợ, nàng không biết Cửu Cẩm chết vào ngày thứ mấy trong lúc tiên ma đại chiến, có thể là hôm nay hoặc là ngày mai, điều duy nhất nàng biết chắc là Mộ Khanh không có chiến thắng trở về.
Cuối cùng chuyện gì đến cũng đến. Hôm nay thiên địa chấn động, mấy cây đại thụ trong viện rung lắc dữ dội, Bích Vân sợ hãi chạy vào nói “Cửu Cẩm tiên tử, không ổn, Dao trì bị vỡ. Tiên ma đại chiến, chiến sự kịch liệt, có lẽ do pháp thuậ va chạm lại thêm vừa thiên địa chấn động, làm cho dao trì bị vỡ. Nước Dao trì chảy ra một giọt, ở nhân gian sẽ thành còn sông, nếu không nhanh chóng tu bổ sẽ gây họa cho nhân gian”
Nghe vậy, A Sơ vừa khẩn trương chạy đến Dao trì, vừa hỏi “Thiên đế và Nhật hậu đã biết chưa?”
Bích Vân gật đầu “có tiên tỳ đã đi thông báo, nhưng chuyện Dao trì không thể trì hoãn, bây giờ nô tỳ đến Linh sơn lấy đá nhiều màu, tiên tử lát nữa thi triển pháp thuật dùng đá che lại là xong”
Bích Vân nói vậy, A Sơ yên tâm rất nhiều ‘tốt, tốt, ngươi đi nhanh đi, ta trước thi pháp để ngăn chặn Dao trì vỡ thêm”
Nhưng A Sơ đâu biết thi pháp ngăn nước là gì, vội quay lại tìm sách ghi chú pháp thuật xem, cũng may pháp thuật này tương đối đơn giản. A Sơ xem xong đến Dao trì làm thử, quả nhiên có tác dụng. Trong lòng vui vẻ, thầm khen mình thông minh, A Sơ nhảy vào Dao trì tìm kiếm chỗ hổng dưới đáy
Dao trì sâu hơn mười thước, bọt khí màu trắng không ngừng tuôn ra từ lỗ hổng. A Sơ niệm phá quyết, tạm thời che lạu, sau đó đi kiểm tra một vòng, đảm bảo không có lỗ hổng nào khác. Lúc này Bích Vân ở trên bờ kêu to, A Sơ ngoi lên mặt nước, thấy Bích Vân mang theo rất nhiều bùn, nàng dùng vay của mình là thành túi nhỏ, bên trong có hai cục bùn to.
Bích Vân hỏi “tiên tử đã tìm được lỗ hổng chưa?”
A Sơ gật gật đầu “rồi, đã dùng pháp thuật ổn định, trét bùn vào là xong”
Bích Vân cẩn thận giao bùn nhiều màu cho A Sơ, không quên dặn “tiên tử cẩn thận, bùn nào chạm nước rất dẻo, trét vào lỗ hổng nên dùng sức một chút”
A Sơ ôm đống bùn nhiều màu xuống nước, bùn chạm nước vô cùng mềm dẻo, ôm trong ngực cứ bị chảy xuống, vất vả mới trét kín cái lỗ hỗng. Mặt đất đột nhiên chấn động mạnh, lỗ hổng vừa mới trét lại lại vỡ ra, A Sơ tiếp tục dùng bùn trét lại, mất rất nhiều khí lực mới làm xong. Tiên ma đại chiến còn chưa kết thúc, nếu lại bị chấn động mà vỡ ra thì thật hết cách. A Sơ lại lấy thêm bùn, chuẩn bị trét lần nữa ở chung quanh cho chắc ăn.
Bên trên truyền đến chấn động nhỏ, A Sơ cầm bùn nhiều màu trét vào lỗ hổng, chấn động liền biến mất, lỗ hổng chậm rãi khép lại. Bàn tay đột nhiên có cảm giác đau, cánh tay bị kẹt trong lỗ hổng, A Sơ dùng sức kéo nhưng bùn quá dính đã gắn chặt tay nàng với đáy hồ.
Trên bờ Bích Vân gấp gáp đi qua đi lại hỏi “tiên tử? tiên tử?”
Phương xa ánh lửa ngập trời, kéo thẳng tới nơi này, Bích Vân khóc lớn tiếng, lập tức đi tìm cứu binh nhưng vừa đi được một trượng đã bị một hỏa cầu đánh trúng, hội phi yên diệt.
A Sơ ở dưới nước càng lún càng sâu, pháp lực cũng dần dần biến mất, pháp thuật tránh nước cũng không có tác dụng, dòng nước bắt đầu chui vào tai vào miệng. Biết Cửu Cẩm là vì tu sửa Dao trì mà chết, pháp lực không đủ nên mới học Nữ Oa nương nương dùng thân thể bổ vào, vừa rồi còn nghĩ có thể tránh được một kiếp, cuối cùng lại bị chết đuối, vinh quang thay!!!
Giãy dụa một lát, đột nhiên một lực đạo thật mạnh kéo lấy nàng, A Sơ ra sức dùng hai chân đạp, cuối cùng cũng được phóng thích, thân thể hoạt động nhẹ nhàng trồi lên mặt nước. Nàng ra khỏi Dao trì, thấy Thái Thượng Lão Quân cùng chúng thần tiên đã tới, còn tạo kết giới ngăn cách Dao trì và vườn bàn đào, sau đó đáp xuống bên Dao trì.
A Sơ thở phào nhẹ nhõm, cao hứng nói: “Các ngươi đã tới!”
Nhưng Thái Thượng Lão Quân lại giống như không nghe nàng nói, hỏi tiên quân bên cạnh “có người bẩm báo Dao trì có biến, sao lúc này lại bình tĩnh như vậy?”
Nghe vậy, A Sơ ưỡn ngực khoe “đương nhiên là do ta tu sửa xong rồi” bỗng nhiên nghĩ tới Bích Vân giúp nàng lấy bùn nhiều màu, mi sắc ảm đạm “nhưng Bích Vân không còn”
Thái Thượng Lão Quân vẫn không để ý tới nàng, đi đến bên bờ, tay áo quơ quơ trên mặt nước, kinh hoảng nói ‘không tốt, Cửu Cẩm tiên tử còn bị vây ở dưới”
Một câu như sét đánh, A Sơ ngã ngồi xuống đất, mặc cho các thần tiên xuyên qua thân thể nàng đi đến cạnh Dao trì. Tất cả đồng tâm hiệp lực rốt cuộc cũng đưa được thân thể dưới nước lên, dung nhan tuyệt thế im lìm như đang ngủ. Mọi người đặt Cửu Cẩm lên bờ, một bóng dáng nhỏ nhắn nghiêm trang đi ra trong đám thần tiên, tuy bộ dáng có chút nữ tính nhưng động tác cấp cứu rất lưu loát. Thái Thượng Lão Quân ở bên cạnh thúc giục “Thương Thuật, ngươi nhất định phải cứu sống Cửu Cẩm, nếu không không thể ăn nói với Quân sư ah”
Thương Thuật không quan tâm hắn, ra sức ấn lên ngực và bụng của Cửu Cẩm. Chung quanh rất an tĩnh, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Cửu Cẩm. A Sơ đi đến, thử đụng vào Cửu Cẩm nhưng lại như bị lôi điện vô hình đánh trở về. Cửu Cẩm vẫn không tỉnh lại, Thương Thuật suy yếu ngồi dưới đất thở dốc, lắc đầu.
Vì chuyện các tiên nữ ghen tỵ mà A Sơ phải ở trong điện hai ngày không ra ngoài. Ngày thứ ba, Mộ Khanh cao hứng phấn chấn chạy tới, nói cho nàng biết tất cả đã giải quyết thỏa đáng, có thể ra ngoài. Đối với chuyện này, A Sơ oán giận lẩm bẩm vài ngày.
Một ngày, Bích vân nói ngoài điện có vị công tử mặc áo lông cầu kiến. A Sơ nhớ rõ trong số tiên nhân mình biết, chỉ có Yêu Hoa mặc áo lông chồn bạc. Không phải nói người Thanh Khâu hiếm khi lên Thiên giới, chỉ khi nào Thiên đế triệu hồi mới đi sao?
Vào viện, nhìn ra nghi hoặc của nàng, Yêu Hoa buông ly trà xuống nói ‘tuy rằng hồ ly Thanh Khâu không thường lên Thiên giới nhưng cũng không phải không thể”
A Sơ vừa đáp ứng Mộ Khanh không gặp riêng Yêu Hoa một mình, bây giờ có Bích Vân ở đây, chắc không tính là một mình, huống chi là do Yêu Hoa tự tìm tới cửa, có lẽ là thật có chuyện quan trọng. Nàng nhìn hắn, có chút bấc đắc dĩ “Yêu Hoa, ngày đó ta đã nói rõ với ngươi…”
Còn chưa nói xong, A Sơ đã bị tình cảnh trước mặt dọa cho ngây người. Yêu Hoa rút từ sau lưng ra một đoàn lông tơ tuyết trắng, không rõ là cái gì. Ngón tay nắm đám lông tơ vung lên, lộ ra áo choàng bằng lông nhỏ xinh, vừa nhìn là biết làm cho nữ tử.
Yêu Hoa đi tới, mím môi cười cười “áo choàng này hạ lễ ta tặng ngươi”
A Sơ đưa tay sờ lên áo choàng, ngạc nhiên hỏi “là lông hồ ly sao?”
Ánh mắt u buồn của Yêu Hoa đột nhiên lóe sáng ‘ân, là lúc ta thay lông liền lấy dùng, ngươi sẽ không ghét bỏ chứ?” nói xong đem áo choàng lên người nàng. Lông tơ mềm mại cọ vào mặt thật thoải mái, thân thể cũng ấm hơn.
A Sơ rất yêu thích cái áo choàng này, vuốt ve mãi không thôi “lông của ngươi vừa xinh đẹp lại thoải mái, nhất dịnh là có rất nhiều hồ ly cái thích”
Yêu Hoa rủ mắt “cảm ơn, hi vong ta có thể tìm được một con hồ ly cái để giao phối, sinh thật nhiều tiểu hồ ly”
Giao… Giao phối!
“Khụ khụ khụ!” A Sơ không cẩn thận hít phải khít lạnh..
Yêu Hoa xếp lại áo choàng, là lời chúc phúc thành tâm của hắn, hơn nữa bản thân cũng rất thích nên A Sơ không co từ chối, vì thế ôm lấy áo choàng cảm tạ “đến lúc đó nhớ đến uống rượu mừng, nói không chừng sẽ gặp được người trong mộng của ngươi”
Yêu Hoa thản nhiên cười: “Hy vọng như thế.”
Hôn sự đang háo hức chuẩn bị thì đại chiến tiên ma ập đến. Thiên giới khẩn cấp tổ chức hội nghị, yêu cầu tần cả tiên thần hợp sức đánh đuổi Ma tộc quay về ma giới. Vì thế hôn kỳ đành hoãn lại. A Sơ nhìn tiên tỳ Đông Lăng điện đưa đến giá y và sính lễ đến xuất thần: Cửu Cẩm không thể cùng Mộ Khanh thành thân mà sẽ chết trong tiên ma đại chiến. Đi vào trí nhớ lâu như vậy, không ngờ thời gian trôi qua thật mau, sự thật cũng tàn khốc như vậy.
Lần này chia tay Mộ Khanh là lần A Sơ luyến tiếc nhất. Trước khi xuất chiến một ngày, nàng luôn ở Đông Lăng điện. Hắn đi đâu, nàng đi đó; ngay cả khi Nhị Lang thần đến thương nghị đối sách, nàng cũng đứng dựa vào cửa sổ bên ngoài. Ban đêm, Mộ Khanh nhẹ nhàng kéo nàng cùng đến ngồi dưới gốc cây, cả hai không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe nhịp tim, hơi thở của nhau. A Sơ bỗng nhiên đứng lên, vùi đầu tiến vào vòng tay hắn.
Mộ Khanh vỗ nhẹ lên lưng nàng, cười nói “chỉ đi có mấy ngày thôi mà, ta chắc chắn sẽ thắng lợi trở về, ngươi cứ yên tâm chờ làm tân nương đi”
A Sơ càng cảm thấy chua xót, ôm hắn khóc lớn tiếng, Mộ Khanh trấn an, dỗ dành cho đến khi nàng không khóc nữa, dựa vào lòng hắn ngủ. Mộ Khanh hôn lên trán nàng, cẩn thận ôm nàng vào phòng, đắp chăn cho nàng.
Hôm sau, ánh mắt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người A Sơ, nàng chớp chớp mắt, lắc lắc đầu. Nàng nhớ hôm nay là ngày Mộ Khanh xuất chiến, nàng đến đưa tiễn hắn, đưa tay sờ cửa mới thấy đụng phải cửa sổ. A Sơ dụi mắt nhìn rõ, nơi này không phải là phòng của nàng.
Có tiên tỳ nghe được động tĩnh bên trong, đẩy cửa đi vào, bưng theo thau nước và đồ ăn sáng. A Sơ mở to mắt nhìn tiên tỳ, hồi lâu xác định đây chính là tiên tỳ của Đông Lăng điện, nàng đã ở lại Đông Lăng điện cả đêm…vậy sao không nghe tiếng động khi Mộ Khanh xuất chiến?
A Sơ rất nhanh lau mặt chải đầu rồi hỏi tiên tỳ “quân sư đi chưa?”
“Quân sư sáng sớm đã xuất phát, hắn sợ quấy rầy đến tiên tử nên tạo kết giới bên ngoài Đông Lăng điện, ngăn cản tiếng chiêng trống xuất bin”
Tiên tỳ trả lời nói: “Quân sư sáng sớm liền xuất phát, hắn sợ quấy rầy đến tiên tử, riêng ở Đông Lăng ngoài điện hạ pháp thuật, ngăn cản xuất binh chiêng trống thanh.”
A Sơ mất mát ngồi ghế trên, sinh ly tử biệt.
Đang lúc tiên ma đại chiến, Thiên giới canh phòng cẩn mật, không khí vô cùng khẩn trương. Mỗi một ngày qua đi, A Sơ càng thêm lo sợ, nàng không biết Cửu Cẩm chết vào ngày thứ mấy trong lúc tiên ma đại chiến, có thể là hôm nay hoặc là ngày mai, điều duy nhất nàng biết chắc là Mộ Khanh không có chiến thắng trở về.
Cuối cùng chuyện gì đến cũng đến. Hôm nay thiên địa chấn động, mấy cây đại thụ trong viện rung lắc dữ dội, Bích Vân sợ hãi chạy vào nói “Cửu Cẩm tiên tử, không ổn, Dao trì bị vỡ. Tiên ma đại chiến, chiến sự kịch liệt, có lẽ do pháp thuậ va chạm lại thêm vừa thiên địa chấn động, làm cho dao trì bị vỡ. Nước Dao trì chảy ra một giọt, ở nhân gian sẽ thành còn sông, nếu không nhanh chóng tu bổ sẽ gây họa cho nhân gian”
Nghe vậy, A Sơ vừa khẩn trương chạy đến Dao trì, vừa hỏi “Thiên đế và Nhật hậu đã biết chưa?”
Bích Vân gật đầu “có tiên tỳ đã đi thông báo, nhưng chuyện Dao trì không thể trì hoãn, bây giờ nô tỳ đến Linh sơn lấy đá nhiều màu, tiên tử lát nữa thi triển pháp thuật dùng đá che lại là xong”
Bích Vân nói vậy, A Sơ yên tâm rất nhiều ‘tốt, tốt, ngươi đi nhanh đi, ta trước thi pháp để ngăn chặn Dao trì vỡ thêm”
Nhưng A Sơ đâu biết thi pháp ngăn nước là gì, vội quay lại tìm sách ghi chú pháp thuật xem, cũng may pháp thuật này tương đối đơn giản. A Sơ xem xong đến Dao trì làm thử, quả nhiên có tác dụng. Trong lòng vui vẻ, thầm khen mình thông minh, A Sơ nhảy vào Dao trì tìm kiếm chỗ hổng dưới đáy
Dao trì sâu hơn mười thước, bọt khí màu trắng không ngừng tuôn ra từ lỗ hổng. A Sơ niệm phá quyết, tạm thời che lạu, sau đó đi kiểm tra một vòng, đảm bảo không có lỗ hổng nào khác. Lúc này Bích Vân ở trên bờ kêu to, A Sơ ngoi lên mặt nước, thấy Bích Vân mang theo rất nhiều bùn, nàng dùng vay của mình là thành túi nhỏ, bên trong có hai cục bùn to.
Bích Vân hỏi “tiên tử đã tìm được lỗ hổng chưa?”
A Sơ gật gật đầu “rồi, đã dùng pháp thuật ổn định, trét bùn vào là xong”
Bích Vân cẩn thận giao bùn nhiều màu cho A Sơ, không quên dặn “tiên tử cẩn thận, bùn nào chạm nước rất dẻo, trét vào lỗ hổng nên dùng sức một chút”
A Sơ ôm đống bùn nhiều màu xuống nước, bùn chạm nước vô cùng mềm dẻo, ôm trong ngực cứ bị chảy xuống, vất vả mới trét kín cái lỗ hỗng. Mặt đất đột nhiên chấn động mạnh, lỗ hổng vừa mới trét lại lại vỡ ra, A Sơ tiếp tục dùng bùn trét lại, mất rất nhiều khí lực mới làm xong. Tiên ma đại chiến còn chưa kết thúc, nếu lại bị chấn động mà vỡ ra thì thật hết cách. A Sơ lại lấy thêm bùn, chuẩn bị trét lần nữa ở chung quanh cho chắc ăn.
Bên trên truyền đến chấn động nhỏ, A Sơ cầm bùn nhiều màu trét vào lỗ hổng, chấn động liền biến mất, lỗ hổng chậm rãi khép lại. Bàn tay đột nhiên có cảm giác đau, cánh tay bị kẹt trong lỗ hổng, A Sơ dùng sức kéo nhưng bùn quá dính đã gắn chặt tay nàng với đáy hồ.
Trên bờ Bích Vân gấp gáp đi qua đi lại hỏi “tiên tử? tiên tử?”
Phương xa ánh lửa ngập trời, kéo thẳng tới nơi này, Bích Vân khóc lớn tiếng, lập tức đi tìm cứu binh nhưng vừa đi được một trượng đã bị một hỏa cầu đánh trúng, hội phi yên diệt.
A Sơ ở dưới nước càng lún càng sâu, pháp lực cũng dần dần biến mất, pháp thuật tránh nước cũng không có tác dụng, dòng nước bắt đầu chui vào tai vào miệng. Biết Cửu Cẩm là vì tu sửa Dao trì mà chết, pháp lực không đủ nên mới học Nữ Oa nương nương dùng thân thể bổ vào, vừa rồi còn nghĩ có thể tránh được một kiếp, cuối cùng lại bị chết đuối, vinh quang thay!!!
Giãy dụa một lát, đột nhiên một lực đạo thật mạnh kéo lấy nàng, A Sơ ra sức dùng hai chân đạp, cuối cùng cũng được phóng thích, thân thể hoạt động nhẹ nhàng trồi lên mặt nước. Nàng ra khỏi Dao trì, thấy Thái Thượng Lão Quân cùng chúng thần tiên đã tới, còn tạo kết giới ngăn cách Dao trì và vườn bàn đào, sau đó đáp xuống bên Dao trì.
A Sơ thở phào nhẹ nhõm, cao hứng nói: “Các ngươi đã tới!”
Nhưng Thái Thượng Lão Quân lại giống như không nghe nàng nói, hỏi tiên quân bên cạnh “có người bẩm báo Dao trì có biến, sao lúc này lại bình tĩnh như vậy?”
Nghe vậy, A Sơ ưỡn ngực khoe “đương nhiên là do ta tu sửa xong rồi” bỗng nhiên nghĩ tới Bích Vân giúp nàng lấy bùn nhiều màu, mi sắc ảm đạm “nhưng Bích Vân không còn”
Thái Thượng Lão Quân vẫn không để ý tới nàng, đi đến bên bờ, tay áo quơ quơ trên mặt nước, kinh hoảng nói ‘không tốt, Cửu Cẩm tiên tử còn bị vây ở dưới”
Một câu như sét đánh, A Sơ ngã ngồi xuống đất, mặc cho các thần tiên xuyên qua thân thể nàng đi đến cạnh Dao trì. Tất cả đồng tâm hiệp lực rốt cuộc cũng đưa được thân thể dưới nước lên, dung nhan tuyệt thế im lìm như đang ngủ. Mọi người đặt Cửu Cẩm lên bờ, một bóng dáng nhỏ nhắn nghiêm trang đi ra trong đám thần tiên, tuy bộ dáng có chút nữ tính nhưng động tác cấp cứu rất lưu loát. Thái Thượng Lão Quân ở bên cạnh thúc giục “Thương Thuật, ngươi nhất định phải cứu sống Cửu Cẩm, nếu không không thể ăn nói với Quân sư ah”
Thương Thuật không quan tâm hắn, ra sức ấn lên ngực và bụng của Cửu Cẩm. Chung quanh rất an tĩnh, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Cửu Cẩm. A Sơ đi đến, thử đụng vào Cửu Cẩm nhưng lại như bị lôi điện vô hình đánh trở về. Cửu Cẩm vẫn không tỉnh lại, Thương Thuật suy yếu ngồi dưới đất thở dốc, lắc đầu.