Lúc này, trên không vang lên một tiếng nổ, có người phá kết giới xông vào. Ngẩng đầu nhìn thấy một bóng dáng thâm y bay tới, cố kiềm nén sợ hãi trên mặt, nhanh chóng hạ xuống, lẳng lặng nhìn thân thể lạnh như băng bên hồ.
Thái Thượng Lão Quân sợ hãi, không biết nên nói thế nào, chúng thần tiên tức giận hỏi “đại chiến chưa kết thúc, sao ngươi một mình quay về?”
Hắn không trả lời, Mộ Khanh gắt gao nhìn người nằm chằm chằm bên bờ, lảo đảo tiến lên, đi đến trước người Cửu Cẩm, ngồi xổm xuống vuốt ve hai gò má lạnh như băng, thanh âm run run “Thương Thuật, nàng không có việc gì đúng không? Cho nên ngươi mới dừng tay”
Thương Thuật lắc đầu, cố hết sức nói “không phải, nàng là không cứu được” vừa dứt lời, Thái Thượng Lão Quân đã đánh vào đầu hắn một cái, Thương Thuật đưa mắt nhìn hắn, hốc mắt đỏ hồng, nói với Mộ Khanh ‘nàng uống quá nhiều nước Dao trì, một khắc nữa nàng sẽ vũ hóa”
Cửu Cẩm chết, Thái Thượng Lão Quân đương nhiên đau lòng nhưng càng quan tâm chiến sự trước mắt hơn “Quân sư, tiền tuyến cần sự phối hợp của ngươi, ngươi bỏ đi, Nhị Lang chân quân phải làm sao?’
Không ít tiên nhân cũng gật đầu đồng ý, hi vọng hắn gạt bỏ tư tình nhi nữ mà lo cho đại chiến.
Nhưng Mộ Khanh không để ý, chỉ chăm chú nhìn trên mặt Cửu Cẩm, đột nhiên nâng thân thể cứng ngắc của nàng lên, dùng đao cắt cổ tay mình, nhỏ máu vào miệng nàng. Thái Thượng Lão Quân biết hắn muốn làm gì, ngăn cản “ngươi dùng máu trong tim để bảo vệ thân thể của nàng, nếu nàng không thể trọng sinh thì ngươi uổng phí tinh lực rồi. Có rất nhiều thần tiên đã làm như vậy nhưng có mấy ai thành công chứ”
Mộ Khanh hai mắt phiếm hồng nói “ta rời bỏ chiến trường, tự biết không thể đối mặt các vị thần tiên. Ta cam nguyện bị phạt, chỉ muốn xin Lão Quân một chuyện, hi vọng Lão Quân đồng ý”
Thái Thượng Lão Quân biết hắn muốn nói gì, tức giận nói “Kết hồn đăng là bảo vật Thiên giới, một khi kết hồn chắc chắn sẽ nhiễu loạn Minh giới, dù ta đi mượn giúp ngươi, Thiên đế chắc chắn cũng không đồng ý”
Chúng thần tiên cũng nhao nhao chỉ trích “ngươi lâm trận bỏ chạy còn có mặt mũi nào mượn Kết hồn đăng”
Mộ Khanh rũ mắt, tiếp tục nhỏ máu vào miệng Cửu Cẩm, đến lần thứ ba mới dừng lại. Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người, lấy từ trong tay áo một tiểu hồ lô, niệm pháp chú gì đó, thân thể A Sơ đã bị hút vào đó.
“Chờ một chút!” A Sơ bị bắn ra khỏi trí nhớ, câu đầu tiên nói với Hoặc Quân “cái kia…áo choàng hồ ly Yêu Hoa đưa cho ta”
Hoặc Quân gõ đầu nàng “ngươi đúng là ngốc, điện đã bị thiêu còn áo choàng gì nữa. Nếu ngươi thích, bây giờ ta đi lột da lông hồ ly bạc Thanh Khâu cho ngươi”
A Sơ ghét bỏ hất tay Hoặc Quân, phủi phủi quần áo của mình. Mọi chuyện như một giấc mộng, khi nguyên thần bị Mộ Khanh thu vào hồ lô, tỉnh lại vẫn nhớ tất cả, đồngthời cũng lưu ý một điểm “sao đột nhiên Mộ Khanh trở về? có phải ngươi âm thầm truyền tin hay không?”
Hoặc Quân nhếch môi ‘thực sự không ngờ hắn lâm trận bỏ chạy mà Thiên giới vẫn giữ hắn lại, đúng là một đám thùng cơm”
A Sơ do dự rồi vẫn hỏi “cuối cùng…cuối cùng Mộ Khanh mang theo thân thể và nguyên thần của Cửu Cẩm đến đâu?’
Hoặc Quân vung tay áo lên, giữa không trung xuất hiện một cảnh tượng. Hoặc Quân nói “hắn xây băng tháp ở Tử Kinh nhai, để thân thể Cửu Cẩm trong đó, cuối cùng Thái Thượng Lão Quân cũng giúp hắn mượn Kết hồng đăng, hắn nhờ đó mà thu thập nguyên thần của Cửu Cẩm, để vào Dao trì, hấp thu linh khí của Dao trì tu luyện. Còn hắn chỉ bị Thiên đế phạt tư quá một vạn năm, có điều bân giờ pháp lực không bằng trước, sau lại bị Yêu Mi phá vỡ kết giới băng tháp làm bị thương, đã sớm không còn là đối thủ của ta”
Bàn tay vung lên, cảnh tượng Mộ Khanh đem nguyên thần của Cửu Cẩm để vào Dao trì biến mất.
Sắc mặt Hoặc Quân tối tăm, thành bại chỉ kém một bước, cuối cùng lại thất bại, thực sự đáng hận.
Biết được chuyện cũ của Cửu Cẩm, A Sơ than thở hỏi “vì sao ngươi lại muốn ta biết mấy chuyện này, mục đích của ngươi là gì?”
Hoặc Quân lập tức bày ra bộ dáng tươi cười trêu tức “không có vì sao, chỉ là muốn giúp ngươi. Thế nào? Muốn trở lại nguyên thân của mình sao? ta có thể giúp ngươi nhưng sau khi trở về, ngươi chỉ có thể ở lại bên cạnh ta. Ngươi không phải là Cửu Cẩm, không phải là người trong lòng Mộ Khanh, lần này ngươi thấy rõ rồi đó”
Thì ra Hoặc Quân có chủ ý này, không phải là tham luyến mỹ mạo của Cửu Cẩm, muốn làm cho nàng sống lại sao? lần trước khi hắn bắt được Trầm Thê cũng đã nhìn chằm chằm bộ dáng người ta, không ngờ một Ma quân lãnh khốc vô tình lại bị sắc đẹp làm động lòng, A Sơ châm biếm “ngươi nói rất đúng, ta không phải Cửu Cẩm, cho nên ta sẽ không đi vào thân thể của người khác”
Ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua người nàng một cái, tay đưa vào trong vạt áo “ngươi cần suy nghĩ cho kỹ”. Hắn lấy ra một cái bình ngọc lưu ly trong suốt, bên trong là một tiểu quang cầu màu trắng đang di chuyển “lúc mang ngươi về Ma giới, đứa con trong bụng ngươi khó giữ được, ta niệm tình là cốt nhục của ngươi nên đã thu lại nguyên thần của hắn. Ta đối tốt với ngươi như vậy, ngươi báo đáp ta thế nào đây? Nếu ta và ngươi thành thân, hắn cũng sẽ là hài tử của ta, ta sẽ giúp ngươi và hắn gặp lại”
Nói thật dễ nghe, A Sơ lạnh lùng cười. Hoặc Quân biết đứa nhỏ này là của Mộ Khanh, hắn hận Mộ Khanh thấu xương sao có thể thực sự giúp nàng. Hắn dùng cái chẳng qua muốn ép nàng đi vào khuôn khổ, nàng càng để ý, hắn càng lấn tới. A Sơ nói “đứa nhỏ này vốn nên tiến vào luân hồi, ta không quan tâm, hơn nữa ta làm sao biết được đây có phải là hài tử của ta hay không, có lẽ là ngươi tùy tiện lấy ở đâu tới không chừng”
Hoặc Quân cười cười, thưởng thức bình ngọc lưu ly trong tay ‘chậc chậc, đúng là nữ nhân nhẫn tâm, nếu Mộ Khanh nghe được những lời này, không biết có tư vị gì. Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được. Ngươi không đáp ứng ta sẽ giết hắn, ngươi đồng ý, ta sẽ để hắn lại, đơn giản vậy thôi”
A Sơ cười lạnh, không đáp ứng. Hoặc Quân nhìn nàng, nhanh chóng ra cửa, ngay cả cửa cũng không đóng lại
A Sơ vội đuổi theo, nha hoàn canh cửa thấy nàng liền chạy lên đón tiếp, lại không thấy bóng dáng Hoặc Quân đâu nữa, ngoài phòng sắc trời âm u, gió thổi ào ào. Bước ra khỏi cửa, gió bên ngoài càng mạnh, A Sơ lầm bầm “gió ở Ma giới lớn quá”
Nha hoàn đi theo sau tai thính liền đáp lời ‘Ma giới trọc khí quá nặng, Ma quân mở cửa Ma giới nửa canh giờ”
A Sơ bĩu môi, Hoặc Quân không sợ người ta nhân cơ hội xông vào sao? giống như biết nàng nghĩ gì, nha hoàn lại nói “Ma quân đã thiết lập nhiều cơ quan ở Ma giới khẩu, không dễ gì vượt qua được”
Nghe vậy A Sơ thầm nghĩ:chẳng phải Mộ Khanh đã xông vào một lần sao?
Nào biết, kia nha hoàn lại mở miệng nói “từ sau khi Thương Nhiên điện bị cháy, Mộ thượng tiên đã mất tích”
A Sơ hoài nghi nha hoàn này biết thuật đọc tâm, quyết tâm từ nay về sau không suy nghĩ miên man trước mặt nàng nữa, nghĩ tới tin tức “sau khi Thương Nhiên điện cháy, Mộ thượng tiên đã mất tích” trái tim lại thấy đau.
Thời gian ban ngày ở Ma giới rất ngắn, rất nhanh đã tối. Nha hoàn hầu hạ A Sơ nằm xuống, khép cửa đi ra ngoài canh. A Sơ ngạc nhiên, cảm thấy mình ở Ma giới không phải là phạm nhân mà giống như khách nhân, Hoặc Quân chiếu cố chu đáo, trừ lúc dùng bình ngọc lưu ly ép nàng thì không có gây khó xử cho nàng nữa.
Nghĩ tới bình ngọc lưu ly, A Sơ lại lo lắng. Tuy không tin Hoặc Quân chưa chắc đã đưa đứa nhỏ vào đó nhưng trong lòng vẫn băn khoăn, trằn trọc tới nửa đêm, rốt cuộc nhịn không được mà chân trần xuống giường, lặng lẽ mở cửa sổ chui ra ngoài, vừa lúc thấy mấy nha hoàn cầm lồng đèn đi về phía nam điện, mà trong tay nha hoàn đi giữa đang cầm bình ngọc lưu ly.
A Sơ trầm tư, thầm nghĩ chuyến này không uổng công, lén lút đi theo,đợi khi đám nha hoàn này đi vào điện, nàng cũng thừa cơ hội trốn vào một chỗ bí mật gần đó. Nha hoàn đặt bình ngọc lưu ly trên giá,dùng đá hoa sen đè lên, xoay người rời đi.
Đêm đen yên tĩnh, cước bộ nha hoàn xa dần, cho đến khi không còn tiếng động.
A Sơ nhẹ bước đi tới chỗ bình ngọc lưu ly, nhìn trái ngó phải, phát hiện không có khả nghi mà tiểu bạch quang trong bình lưu ly không di chuyển nữa, giống như là đã đi vào giấc ngủ.
A Sơ nhìn tiểu bạch quang, cõi lòng chua xót, khóe mắt có giọt lệ trong suốt. Bàn tay đột nhiên chấn động, lúc này nàng mới thấy bên ngoài bình ngọc lưu ly bị hạ pháp thuật, gắn chặt bình ngọc lưu ly xuống. A Sơ run tay, thử đè đá hoa sen xuống nhưng không có tác dụng, cửa điện lại đột nhiên mở ra, A Sơ cả kinh trốn sau cây cột.
Cửa điện chỉ vừa hé mở, một bóng dáng thon dài đã xông vào. Người tới lén lút, bước chân nhẹ nhàng, lặng lẽ khép cửa lại, ánh mắt lập tức gắn chặt vào bình ngọc lưu ly.
Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, nhanh chóng đi tới chỗ bình ngọc lưu ly, bàn tay phát ra ánh sang nhu hòa, không tốn nhiều sức đã lấy được bình ngọc lưu ly, ánh sáng quanh thân bình tắt hẳn, chứng tỏ pháp thuật bao quanh đã mất.
Thấy đứa nhỏ bảo bối rơi vào tay người khác, A Sơ nóng nảy xông ra “ngươi là ai? Vì sao muốn trộm bình ngọc lưu ly?”
Ngươi kia quay đầu, hàn quang hiện lên trên khuôn mặt màu bạc. Lúc này A Sơ mới thấy nam nhân này mang mặt nạc màu bạc. Nam nhân kia nhìn nàng, không biết do dự cái gì mà không tiến gới gần nàng, A Sơ cảm thấy thẩn ảnh cao lớn kia rất quen thuộc, nhất là ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm “ngươi không phải là người Ma giới?”. A Sơ cũng gắt gao nhìn hắn, theo dõi bóng dáng của hắn, động tác của hắn, hương vị của hắn, đột nhiên nàng tiến lên túm lấy bóng dáng đang tính bỏ đi “ngươi là Mộ Khanh”
Nam nhân kia dừng bước, quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt sáng quắc xuyên qua khe mắt nhỏ hẹp trên mặt nạ, mang theo cảm giác thê lương, thanh âm khàn khàn, run run “ngươi…muốn đi không?”
A Sơ cao hứng ôm cánh tay hắn, chu miệng nói “hừ, nếu ta không nhào tới, ngươi sẽ mang theo cái bình này mặc kệ ta sao?”
Lúc này, trên không vang lên một tiếng nổ, có người phá kết giới xông vào. Ngẩng đầu nhìn thấy một bóng dáng thâm y bay tới, cố kiềm nén sợ hãi trên mặt, nhanh chóng hạ xuống, lẳng lặng nhìn thân thể lạnh như băng bên hồ.
Thái Thượng Lão Quân sợ hãi, không biết nên nói thế nào, chúng thần tiên tức giận hỏi “đại chiến chưa kết thúc, sao ngươi một mình quay về?”
Hắn không trả lời, Mộ Khanh gắt gao nhìn người nằm chằm chằm bên bờ, lảo đảo tiến lên, đi đến trước người Cửu Cẩm, ngồi xổm xuống vuốt ve hai gò má lạnh như băng, thanh âm run run “Thương Thuật, nàng không có việc gì đúng không? Cho nên ngươi mới dừng tay”
Thương Thuật lắc đầu, cố hết sức nói “không phải, nàng là không cứu được” vừa dứt lời, Thái Thượng Lão Quân đã đánh vào đầu hắn một cái, Thương Thuật đưa mắt nhìn hắn, hốc mắt đỏ hồng, nói với Mộ Khanh ‘nàng uống quá nhiều nước Dao trì, một khắc nữa nàng sẽ vũ hóa”
Cửu Cẩm chết, Thái Thượng Lão Quân đương nhiên đau lòng nhưng càng quan tâm chiến sự trước mắt hơn “Quân sư, tiền tuyến cần sự phối hợp của ngươi, ngươi bỏ đi, Nhị Lang chân quân phải làm sao?’
Không ít tiên nhân cũng gật đầu đồng ý, hi vọng hắn gạt bỏ tư tình nhi nữ mà lo cho đại chiến.
Nhưng Mộ Khanh không để ý, chỉ chăm chú nhìn trên mặt Cửu Cẩm, đột nhiên nâng thân thể cứng ngắc của nàng lên, dùng đao cắt cổ tay mình, nhỏ máu vào miệng nàng. Thái Thượng Lão Quân biết hắn muốn làm gì, ngăn cản “ngươi dùng máu trong tim để bảo vệ thân thể của nàng, nếu nàng không thể trọng sinh thì ngươi uổng phí tinh lực rồi. Có rất nhiều thần tiên đã làm như vậy nhưng có mấy ai thành công chứ”
Mộ Khanh hai mắt phiếm hồng nói “ta rời bỏ chiến trường, tự biết không thể đối mặt các vị thần tiên. Ta cam nguyện bị phạt, chỉ muốn xin Lão Quân một chuyện, hi vọng Lão Quân đồng ý”
Thái Thượng Lão Quân biết hắn muốn nói gì, tức giận nói “Kết hồn đăng là bảo vật Thiên giới, một khi kết hồn chắc chắn sẽ nhiễu loạn Minh giới, dù ta đi mượn giúp ngươi, Thiên đế chắc chắn cũng không đồng ý”
Chúng thần tiên cũng nhao nhao chỉ trích “ngươi lâm trận bỏ chạy còn có mặt mũi nào mượn Kết hồn đăng”
Mộ Khanh rũ mắt, tiếp tục nhỏ máu vào miệng Cửu Cẩm, đến lần thứ ba mới dừng lại. Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người, lấy từ trong tay áo một tiểu hồ lô, niệm pháp chú gì đó, thân thể A Sơ đã bị hút vào đó.
“Chờ một chút!” A Sơ bị bắn ra khỏi trí nhớ, câu đầu tiên nói với Hoặc Quân “cái kia…áo choàng hồ ly Yêu Hoa đưa cho ta”
Hoặc Quân gõ đầu nàng “ngươi đúng là ngốc, điện đã bị thiêu còn áo choàng gì nữa. Nếu ngươi thích, bây giờ ta đi lột da lông hồ ly bạc Thanh Khâu cho ngươi”
A Sơ ghét bỏ hất tay Hoặc Quân, phủi phủi quần áo của mình. Mọi chuyện như một giấc mộng, khi nguyên thần bị Mộ Khanh thu vào hồ lô, tỉnh lại vẫn nhớ tất cả, đồngthời cũng lưu ý một điểm “sao đột nhiên Mộ Khanh trở về? có phải ngươi âm thầm truyền tin hay không?”
Hoặc Quân nhếch môi ‘thực sự không ngờ hắn lâm trận bỏ chạy mà Thiên giới vẫn giữ hắn lại, đúng là một đám thùng cơm”
A Sơ do dự rồi vẫn hỏi “cuối cùng…cuối cùng Mộ Khanh mang theo thân thể và nguyên thần của Cửu Cẩm đến đâu?’
Hoặc Quân vung tay áo lên, giữa không trung xuất hiện một cảnh tượng. Hoặc Quân nói “hắn xây băng tháp ở Tử Kinh nhai, để thân thể Cửu Cẩm trong đó, cuối cùng Thái Thượng Lão Quân cũng giúp hắn mượn Kết hồng đăng, hắn nhờ đó mà thu thập nguyên thần của Cửu Cẩm, để vào Dao trì, hấp thu linh khí của Dao trì tu luyện. Còn hắn chỉ bị Thiên đế phạt tư quá một vạn năm, có điều bân giờ pháp lực không bằng trước, sau lại bị Yêu Mi phá vỡ kết giới băng tháp làm bị thương, đã sớm không còn là đối thủ của ta”
Bàn tay vung lên, cảnh tượng Mộ Khanh đem nguyên thần của Cửu Cẩm để vào Dao trì biến mất.
Sắc mặt Hoặc Quân tối tăm, thành bại chỉ kém một bước, cuối cùng lại thất bại, thực sự đáng hận.
Biết được chuyện cũ của Cửu Cẩm, A Sơ than thở hỏi “vì sao ngươi lại muốn ta biết mấy chuyện này, mục đích của ngươi là gì?”
Hoặc Quân lập tức bày ra bộ dáng tươi cười trêu tức “không có vì sao, chỉ là muốn giúp ngươi. Thế nào? Muốn trở lại nguyên thân của mình sao? ta có thể giúp ngươi nhưng sau khi trở về, ngươi chỉ có thể ở lại bên cạnh ta. Ngươi không phải là Cửu Cẩm, không phải là người trong lòng Mộ Khanh, lần này ngươi thấy rõ rồi đó”
Thì ra Hoặc Quân có chủ ý này, không phải là tham luyến mỹ mạo của Cửu Cẩm, muốn làm cho nàng sống lại sao? lần trước khi hắn bắt được Trầm Thê cũng đã nhìn chằm chằm bộ dáng người ta, không ngờ một Ma quân lãnh khốc vô tình lại bị sắc đẹp làm động lòng, A Sơ châm biếm “ngươi nói rất đúng, ta không phải Cửu Cẩm, cho nên ta sẽ không đi vào thân thể của người khác”
Ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua người nàng một cái, tay đưa vào trong vạt áo “ngươi cần suy nghĩ cho kỹ”. Hắn lấy ra một cái bình ngọc lưu ly trong suốt, bên trong là một tiểu quang cầu màu trắng đang di chuyển “lúc mang ngươi về Ma giới, đứa con trong bụng ngươi khó giữ được, ta niệm tình là cốt nhục của ngươi nên đã thu lại nguyên thần của hắn. Ta đối tốt với ngươi như vậy, ngươi báo đáp ta thế nào đây? Nếu ta và ngươi thành thân, hắn cũng sẽ là hài tử của ta, ta sẽ giúp ngươi và hắn gặp lại”
Nói thật dễ nghe, A Sơ lạnh lùng cười. Hoặc Quân biết đứa nhỏ này là của Mộ Khanh, hắn hận Mộ Khanh thấu xương sao có thể thực sự giúp nàng. Hắn dùng cái chẳng qua muốn ép nàng đi vào khuôn khổ, nàng càng để ý, hắn càng lấn tới. A Sơ nói “đứa nhỏ này vốn nên tiến vào luân hồi, ta không quan tâm, hơn nữa ta làm sao biết được đây có phải là hài tử của ta hay không, có lẽ là ngươi tùy tiện lấy ở đâu tới không chừng”
Hoặc Quân cười cười, thưởng thức bình ngọc lưu ly trong tay ‘chậc chậc, đúng là nữ nhân nhẫn tâm, nếu Mộ Khanh nghe được những lời này, không biết có tư vị gì. Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được. Ngươi không đáp ứng ta sẽ giết hắn, ngươi đồng ý, ta sẽ để hắn lại, đơn giản vậy thôi”
A Sơ cười lạnh, không đáp ứng. Hoặc Quân nhìn nàng, nhanh chóng ra cửa, ngay cả cửa cũng không đóng lại
A Sơ vội đuổi theo, nha hoàn canh cửa thấy nàng liền chạy lên đón tiếp, lại không thấy bóng dáng Hoặc Quân đâu nữa, ngoài phòng sắc trời âm u, gió thổi ào ào. Bước ra khỏi cửa, gió bên ngoài càng mạnh, A Sơ lầm bầm “gió ở Ma giới lớn quá”
Nha hoàn đi theo sau tai thính liền đáp lời ‘Ma giới trọc khí quá nặng, Ma quân mở cửa Ma giới nửa canh giờ”
A Sơ bĩu môi, Hoặc Quân không sợ người ta nhân cơ hội xông vào sao? giống như biết nàng nghĩ gì, nha hoàn lại nói “Ma quân đã thiết lập nhiều cơ quan ở Ma giới khẩu, không dễ gì vượt qua được”
Nghe vậy A Sơ thầm nghĩ:chẳng phải Mộ Khanh đã xông vào một lần sao?
Nào biết, kia nha hoàn lại mở miệng nói “từ sau khi Thương Nhiên điện bị cháy, Mộ thượng tiên đã mất tích”
A Sơ hoài nghi nha hoàn này biết thuật đọc tâm, quyết tâm từ nay về sau không suy nghĩ miên man trước mặt nàng nữa, nghĩ tới tin tức “sau khi Thương Nhiên điện cháy, Mộ thượng tiên đã mất tích” trái tim lại thấy đau.
Thời gian ban ngày ở Ma giới rất ngắn, rất nhanh đã tối. Nha hoàn hầu hạ A Sơ nằm xuống, khép cửa đi ra ngoài canh. A Sơ ngạc nhiên, cảm thấy mình ở Ma giới không phải là phạm nhân mà giống như khách nhân, Hoặc Quân chiếu cố chu đáo, trừ lúc dùng bình ngọc lưu ly ép nàng thì không có gây khó xử cho nàng nữa.
Nghĩ tới bình ngọc lưu ly, A Sơ lại lo lắng. Tuy không tin Hoặc Quân chưa chắc đã đưa đứa nhỏ vào đó nhưng trong lòng vẫn băn khoăn, trằn trọc tới nửa đêm, rốt cuộc nhịn không được mà chân trần xuống giường, lặng lẽ mở cửa sổ chui ra ngoài, vừa lúc thấy mấy nha hoàn cầm lồng đèn đi về phía nam điện, mà trong tay nha hoàn đi giữa đang cầm bình ngọc lưu ly.
A Sơ trầm tư, thầm nghĩ chuyến này không uổng công, lén lút đi theo,đợi khi đám nha hoàn này đi vào điện, nàng cũng thừa cơ hội trốn vào một chỗ bí mật gần đó. Nha hoàn đặt bình ngọc lưu ly trên giá,dùng đá hoa sen đè lên, xoay người rời đi.
Đêm đen yên tĩnh, cước bộ nha hoàn xa dần, cho đến khi không còn tiếng động.
A Sơ nhẹ bước đi tới chỗ bình ngọc lưu ly, nhìn trái ngó phải, phát hiện không có khả nghi mà tiểu bạch quang trong bình lưu ly không di chuyển nữa, giống như là đã đi vào giấc ngủ.
A Sơ nhìn tiểu bạch quang, cõi lòng chua xót, khóe mắt có giọt lệ trong suốt. Bàn tay đột nhiên chấn động, lúc này nàng mới thấy bên ngoài bình ngọc lưu ly bị hạ pháp thuật, gắn chặt bình ngọc lưu ly xuống. A Sơ run tay, thử đè đá hoa sen xuống nhưng không có tác dụng, cửa điện lại đột nhiên mở ra, A Sơ cả kinh trốn sau cây cột.
Cửa điện chỉ vừa hé mở, một bóng dáng thon dài đã xông vào. Người tới lén lút, bước chân nhẹ nhàng, lặng lẽ khép cửa lại, ánh mắt lập tức gắn chặt vào bình ngọc lưu ly.
Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, nhanh chóng đi tới chỗ bình ngọc lưu ly, bàn tay phát ra ánh sang nhu hòa, không tốn nhiều sức đã lấy được bình ngọc lưu ly, ánh sáng quanh thân bình tắt hẳn, chứng tỏ pháp thuật bao quanh đã mất.
Thấy đứa nhỏ bảo bối rơi vào tay người khác, A Sơ nóng nảy xông ra “ngươi là ai? Vì sao muốn trộm bình ngọc lưu ly?”
Ngươi kia quay đầu, hàn quang hiện lên trên khuôn mặt màu bạc. Lúc này A Sơ mới thấy nam nhân này mang mặt nạc màu bạc. Nam nhân kia nhìn nàng, không biết do dự cái gì mà không tiến gới gần nàng, A Sơ cảm thấy thẩn ảnh cao lớn kia rất quen thuộc, nhất là ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm “ngươi không phải là người Ma giới?”. A Sơ cũng gắt gao nhìn hắn, theo dõi bóng dáng của hắn, động tác của hắn, hương vị của hắn, đột nhiên nàng tiến lên túm lấy bóng dáng đang tính bỏ đi “ngươi là Mộ Khanh”
Nam nhân kia dừng bước, quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt sáng quắc xuyên qua khe mắt nhỏ hẹp trên mặt nạ, mang theo cảm giác thê lương, thanh âm khàn khàn, run run “ngươi…muốn đi không?”
A Sơ cao hứng ôm cánh tay hắn, chu miệng nói “hừ, nếu ta không nhào tới, ngươi sẽ mang theo cái bình này mặc kệ ta sao?”