Lục Thiếu Hoa rời khỏi, trở về biệt thự ở Thâm Quyến. Nhưng khi về đến biệt thự, Lục Thiếu Hoa cũng không được nhàn rỗi. Hắn mở laptop trong phòng khách ra, còn như hắn gõ cái gì thì không cần nói cũng biết, là làm bài phát biểu.
Lần này Lục Thiếu Hoa qua Thâm Quyến chủ yếu là để tổ chức một cuộc họp hội đồng của toàn thể căn cứ sản xuất Phượng Hoàng. Hắn sẽ giải thích lý do vì sao phải cắt giảm nhân sự hay những chuyện đại loại như vậy trong cuộc họp này, để bình định tất cả mọi việc lại, và cũng là để gặp mặt một số công nhân viên trong danh sách bị cắt giảm lần cuối cùng.
Vốn Lục Thiếu Hoa không quen với việc làm bài phát biểu, nhưng để có thể nói chuyện được lưu loát, tự nhiên hơn một chút trong cuộc họp hội đồng ngày mai, hắn cuối cùng vẫn quyết định dùng cách phát biểu.
Suy nghĩ một chút, cuộc họp hội đồng có hơn nghìn người, đây không phải là một cuộc họp bình thường, đối diện với những trường hợp như vậy, nếu Lục Thiếu Hoa bỗng nhiên nói được câu trước mà mất câu sau thì hắn cũng thật không khác gì phải chui đầu xuống đất, rất mất mặt.
Phác thảo nội dung chính trước, sau đó viết mở rộng xoay quanh nội dung đã phác thảo đó.
Ừ, nghe thì có vẻ rất dễ, nhưng để viết được như vậy thì không dễ chút nào. Cần phải viết sao cho thật cảm động, phải làm rung động lòng người, phải trôi chảy lưu loát, v.v... tất cả đều là những chuyện mà Lục Thiếu Hoa cần phải chú ý.
Tới giờ khắc này, Lục Thiếu Hoa rốt cục cũng hiểu được vì sao những nhân viên cao cấp lại cần có thư ký, thì ra là để họ làm những chuyện đau đầu như thế này.
Ngẫm lại cũng đúng, một người cán bộ ngày nào cũng hội họp lớn nhỏ liên tục, nếu không có các thư ký soạn bài phát biểu giúp, mà toàn bộ đều để chính các cán bộ đó tự viết, vậy họ không chết vì mệt mới lạ.
Lục Thiếu Hoa cũng có thư ký, chẳng qua là hắn không dẫn theo mà thôi, cho nên, bài phát biểu này hắn đành phải cố gắng tự làm lấy vậy.
Mãi tận tới chín giờ tối, bài phát biểu dài hàng nghìn chữ cuối cùng cũng được Lục Thiếu Hoa viết xong. Xem xét kiểm tra lại một chút, sau khi thấy không có vấn đề gì, Lục Thiếu Hoa mới đóng dấu vào. Công việc thế là xong, tiếp đó là tắm rửa và đi ngủ.
Cuộc họp hội đồng lần này triệu họp tất cả các công nhân viên, thời gian ấn định là lúc tám giờ sáng. Bởi vì đặc điểm thời tiết phía nam là mùa hè nóng bức mùa đông ấm áp, mặc dù hiện tại đã gần đến mùa đông nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất cao, nếu họp muộn một chút thì phỏng chừng mọi người sẽ không chịu nổi cái nóng.
Tám giờ sáng, buổi họp diễn ra suốt một giờ đồng hồ, đến chín giờ thì kết thúc.
Đây là sắp xếp của Chử Lỗi, cũng đã được Lục Thiếu Hoa đồng ý.
Đúng là vì thời gian họp rất sớm, cho nên vào ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa thức dậy sớm nhất, trời còn chưa sáng hắn đã rời khỏi giường, cũng mới có năm giờ sáng thôi, bình thường vào lúc này Lục Thiếu Hoa vẫn còn đang say giấc, ít nhất cũng phải hơn hai tiếng nữa hắn mới thức dậy.
Năm giờ thức dậy, tập thể dục một chút, tắm rửa qua, ăn sáng, vậy mà cũng đã sáu giờ, khởi hành, tiến về phía căn cứ sản xuất Phượng Hoàng, bảy giờ ba mươi đến nơi, nghỉ ngơi nửa tiếng, tiếp đó là đến giờ tổ chức cuộc họp hội đồng.
Hội trường là ngoài trời, nguyên nhân cũng vì số lượng người tham gia quá đông, chỉ có thể chọn tiến hành ở quảng trường phía trước tòa nhà chính của căn cứ.
Khi Lục Thiếu Hoa đi lên bục phát biểu, tất cả các công nhân viên không ai bảo ai, đều đồng loạt vỗ tay để bày tỏ sự tôn kính với hắn. Quả thật, Lục Thiếu Hoa rất đáng được kính trọng. Được vào làm việc tại căn cứ sản xuất Phượng Hoàng, tiền lương cao hơn người khác, các phụ cấp, đãi ngộ khác cũng rất tốt, đối với một người công nhân bình thường mà nói, đây đúng là chuyện vô cùng tốt, như ước mơ được thành hiện thực.
Còn đối với những quản lý cao cấp mà nói, đãi ngộ của Tập đoàn lại càng tốt hơn, vì vậy họ không có lý do gì lại không kính trọng ông chủ này, mặc dù năm nay Lục Thiếu Hoa còn chưa tới ba mươi tuổi, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng gì đến sự tôn kính của họ đối với hắn.
Lục Thiếu Hoa giơ tay ra hiệu mọi người ở dưới dừng lại, sau đó hắn mới gật gật đầu với họ, vẻ mặt khá nghiêm trọng, dừng một chút rồi mới bắt đầu nói:
- Căn cứ sản xuất Phượng Hoàng đến nay đã có lịch sử hơn hai mươi năm. Trong hơn hai mươi năm qua, chưa từng có một cuộc họp nào được tiến hành với quy mô lớn như thế này. Hôm nay, tất cả các công nhân viên của căn cứ sản xuất Phượng Hoàng đều có mặt tại đây, tôi rất vui. Đồng thời, tôi cũng muốn nói với các bạn một câu: Mọi người vất vả rồi.
- Căn cứ sản xuất Phượng Hoàng nếu không có các bạn thì sẽ không thể có được sự huy hoàng như ngày hôm nay. Chính nhờ các bạn nên nó mới có thể phát triển rực rỡ được như vậy. Cảm ơn, cảm ơn tất cả các bạn!
Lục Thiếu Hoa nói rất chân thành.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, rất đều... Ít nhất tiếng vỗ tay cũng vang lên trong khoảng gần hai mươi giây, sau đó mới dừng lại. Lúc này Lục Thiếu Hoa chưa vội nói, đưa mắt nhìn tất cả mọi người, rất lâu sau mới lên tiếng:
- Thế nhưng, trước đó không lâu, khủng hoảng vay nợ bùng nổ, cuộc khủng hoảng này đã ảnh hưởng đến nền kinh tế của toàn thế giới. Mà Tập đoàn của chúng ta lại dựa vào xuất khẩu là chính, nên cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng mạnh. Lúc trước tôi đã đưa đến một bảng biểu của tiêu thụ Phượng Hoàng, trong hai tháng, tổng biên độ tiêu thụ sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta giảm xuống hơn %. Hiện tại vẫn đang tiếp tục sụt gảm, biên độ đã vượt qua %.
Những số liệu mà Lục Thiếu Hoa nói không phải là giả, sự thật đúng là như vậy, đây là kết quả thống kê của tiêu thụ Phượng Hoàng. Ừ, vẫn chỉ là dự tính đến năm mà thôi, còn như năm thì họ chưa dám tính đến.
Lần này không một ai vỗ tay, hết thảy đều im lặng.
Những người có thể vào Tập đoàn Phượng Hoàng đều không phải là kẻ ngốc, bọn họ hiểu rất rõ, nếu tiêu thụ sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng xuất hiện vấn đề thì căn cứ sản xuất Phượng Hoàng chắc chắn sẽ phải tiến hành cắt giảm nhân sự để bảo đảm cho việc Tập đoàn có thể hoạt động bình thường trở lại.
Kỳ thật nói là hoạt động như bình thường, nhưng thật ra là giảm tổn thất đến mức thấp nhất. Dù sao Tập đoàn Phượng Hoàng cũng không thể đưa tiền ra để nuối những người cả ngày không làm được việc gì. Chỉ cần giảm bớt một bộ phận công nhân viên, những người còn lại tiếp tục làm việc như bình thường, lại nhận được lương, mà Tập đoàn Phượng Hoàng cũng có thể dựa vào số tiền lương ít ỏi này để chống đỡ.
Sự thật cũng đã chứng minh, những người đó đã đoán rất chính xác. Lục Thiếu Hoa tiếp tục nói:
- Đứng ở vị trí của tôi hiện nay, đương nhiên tôi rất hy vọng Tập đoàn Phượng Hoàng có thể tiếp tục duy trì tình thế tốt đẹp. Nhưng tai họa thì không thể nào ngăn chặn được, cho nên, sau khi trải qua cuộc họp thảo luận với các quản lý, đành phải quyết định tiến hành việc cắt giảm nhân sự với toàn căn cứ.
- Về việc này, tôi rất đau lòng, tôi thật sự hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra. Nhưng vì nghĩ cho tương lai của Tập đoàn, tôi không còn cách nào khác.
Giọng Lục Thiếu Hoa trầm xuống. Dừng một chút, hắn mới lại nói tiếp:
- Tôi biết, quyết định này không công bằng với một số công nhân viên, nhưng mong mọi người đừng oán trách tôi, dù sao tôi cục là vì nghĩ cho toàn bộ Tập đoàn, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Đúngvậy, Lục Thiếu Hoa là vì suy xét cho toàn cục, là bất đắc dĩ.
Là ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng, gia thế Lục Thiếu Hoa tuy không nhỏ, nhưng sau khi trải qua một hồi tai nạn do các nguyên nhân chủ quan, lại chịu ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng vay nợ, tiếp theo lại còn cuộc khủng hoảng tài chính, nếu Lục Thiếu Hoa không đưa ra câu trả lời thỏa đáng, Tập đoàn Phượng Hoàng thật không thể tiếp tục duy trì được bao lâu sau cuộc khủng hoảng.
Vỗ tay... Tiếng vỗ tay lại vang lên. Vì sao tiếng vỗ tay vang lên thì hoàn toàn là do lời nói của Lục Thiếu Hoa. Câu cuối cùng của Lục Thiếu Hoa rõ ràng là xin lỗi mọi người. Tuy rằng Lục Thiếu Hoa không nói rõ ra, nhưng ý thì ai cũng hiểu, là hắn đang xin lỗi toàn bộ các công nhân viên sắp phải ra đi.
Một ông chủ lớn với gia sản hàng nghìn tỷ đô la Mỹ, không ngờ lại xin lỗi những công nhân viên bị sa thải vì việc cắt giảm nhân sự, đây vốn là chuyện không thể xảy ra, vậy mà ngày hôm nay, việc này đã xảy ra. Một người như vậy, một ông chủ như vậy, lẽ nào lại không đáng được vỗ tay sao?
Còn nữa, nếu là ở công ty khác thì việc cắt giảm nhân sự phỏng chừng chỉ có những quản lý cấp cao ra mặt, tuyên bố qua quyết định của công ty, sau đó đưa ra danh sách những người bị sa thải để họ nhận tiền lương, vậy là xong việc.
Nhưng hãy nhìn Lục Thiếu Hoa đi, đích thân ông chủ ra mặt, vì việc này còn tổ chức họp toàn căn cứ, giải thích lý do phải cắt giảm nhân sự, lại còn xin lỗi. Một người như vậy, thật sự là không có nhiều, không mấy ai làm được như vậy.
Xã hội hiện đại, có lẽ có một số người vì lợi ích trước mắt, chỉ cần xâm phạm vào quyền lợi của họ, bọn họ sẽ liền khó chịu. Nhưng cũng có thể nói, sâu trong nội tâm của những người này cũng là như vậy, cũng muốn giấu không để ai biết.
Tựa như bây giờ, Lục Thiếu Hoa nói xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, tràng pháo tay này không chỉ là thể hiện sự tôn trọng, kính phục Lục Thiếu Hoa, mà còn thể hiện sự thấu hiểu và bao dung.
Có lẽ là vào ngày mai bọn họ sẽ phải nghỉ việc, thế nhưng, vào giờ phút này, bọn họ vẫn không hề oán thán hay hối hận gì cả.
Nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn chưa dừng lại, hắn nói tiếp:
- Tập đoàn sẽ căn cứ theo hợp đồng lao động để trả tiền trợ cấp cho những công nhân bị cắt giảm, còn nữa, hiện tại vẫn chưa tới cuối tháng, Tập đoàn sẽ phát đủ tiền lương cả tháng cho mọi người, xem như là khoản bồi thường sau cùng với mọi người vậy. Đồng thời, tôi xin hứa với tất cả những người có mặt ở đây rằng chỉ cần Tập đoàn vượt qua được cuộc khủng hoảng lần này, khôi phục được quỹ đạo vốn có như trước kia, những công nhân nào muốn quay lại làm tôi đều rất hoan nghênh, còn được ưu tiên tuyển nhận. Ừ, các vị có thể yên tâm, mặc dù lần này bị cắt giảm, nhưng toàn bộ hồ sơ sẽ được bảo lưu, nếu các vị trở lại làm thì không phải sợ Tập đoàn sẽ không nhậ. Tập đoàn sẽ không phủ nhận việc các vị đã từng làm việc ở đây.
Lục Thiếu Hoa sau cùng vẫn không quên nói vui một câu.
Bầu không khí thật sự rất căng thẳng, thế nhưng chỉ một câu đùa vui nho nhỏ sau cùng của Lục Thiếu Hoa lại làm cả phòng họp cười vang, hơn nghìn người cùng cười, cảnh tượng đó không cần nói cũng có thể đoán được, rất náo nhiệt.
Nhưng cũng chỉ cười được một lát mà thôi, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sự yên lặng, Lục Thiếu Hoa vẫn chưa nói xong, ít nhất thì hắn vẫn chưa tuyên bố buổi họp kết thúc.
Mà đến lúc này, Lục Thiếu Hoa cơ bản cũng đã nói xong những điều muốn nói, nhìn thời gian, thật sự là rất nhanh, đã hơn ba mươi phút trôi qua, còn khoảng một nửa thời gian so với dự định ban đầu, nhưng Lục Thiếu Hoa thấy được những ánh mắt sáng rực cay độc đó, nên quyết định không nói về Chử Lỗi nữa, tuyên bố tan họp.
Là người phụ trách của căn cứ sản xuất Phượng Hoàng, trường hợp này Chử Lỗi cũng đã lên nói vài câu, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Thiếu Hoa đồng ý mở cuộc họp trong vòng một giờ, nhưng xem tình hình này, mới được có nửa tiếng mà đoán chừng có người đã chịu không nổi, vì thế Lục Thiếu Hoa tuyên bố tan họp cũng không có gì đáng trách được.
Tan họp, những việc nen làm Lục Thiếu Hoa đều đã làm xong, nhưng ngay sau đó cũng chưa có dừng lại, những chuyện tiếp theo giao cho Chử Lỗi làm, ví dụ như dán ra danh sách bị cắt giảm, sắp xếp phát tiền lương hay đại loại những công việc như vậy, hết thảy đều giao cho Chử Lỗi giải quyết. Lục Thiếu Hoa đi lên máy bay riêng, bay thẳng về Hồng Kông.