Đúng vậy, tất cả dân chúng đều được dời đi, nhưng, công việc của Lục Thiếu Hoa còn chưa làm xong. Với tính cách cẩn thẩn của Lục Thiếu Hoa, hắn không thể sau khi thấy quét hai lần thì xác định khu vực nguy hiểm không còn ai.
Ba lần, bốn lần, thậm chí là mười lần, trăm lần, nếu điều kiện cho phép, Lục Thiếu Hoa quét hàng trăm lần cũng không sao, mục đích chỉ có một, đó là xác định chính xác khu vực nguy hiểm thật sự là không còn ai.
Không nên quên, hiện tại tuy rằng là nâng cao cấp bậc cảnh giới, nhưng một khu vực lớn như vậy, không thể làm mà không có chút sơ hở, nếu có dân chúng lén lút đi vào khu vực nguy hiểm, như vậy hậu quả thiệt không tưởng tượng nổi.
Cho nên, cho dù là đã làm xong mọi việc, Lục Thiếu Hoa vẫn giữ vững cương vị như cũ, mục đích là trước khi động đất đến, khu vực nguy hiểm sẽ không còn một người dân nào tiến vào, đảm bảo trận động đất này không có một người nào thương vong.
Thời gian trôi qua từng giây, Lục Thiếu Hoa nhàn nhã ngồi ở sở chỉ huy, không ngừng truyền lệnh cho lính thông tin và liên lạc với bộ Tổng tham mưu, để người của bộ Tổng tham mưu liên hệ với Lý Chí Kiệt, đem hình ảnh quét từ vệ tinh gián điệp truyền qua đó.
Không có một điểm đỏ. Đây là kết quả, mãi cho tới tám giờ buổi tối, ở khu vực nguy hiểm không phát hiện bất cứ điểm đỏ nào.
Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa cũng không lơ là cảnh giác, mà bảo vị Thiếu tướng Uỷ ban hành chính đi nghỉ ngơi, đến mười hai giờ sáng tới giúp hắn, tiếp tục quan sát khu vực nguy hiểm.
Càng đến lúc này càng phải cẩn thận, bằng không những việc làm lúc trước chẳng khác gì công lao đổ biển.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa không thể chấp nhận bất kỳ một người dân nào bị tổn thương, cho dù là chỉ một người cũng không được, hắn trả giá lớn như vậy, cố gắng như vậy, mục tiêu là vì cái gì, đơn giản là vì muốn trận động đất này không có bất cứ một người nào thương vong.
Mà hiện tại những người dân nằm trong khu vực nguy hiểm đã được di dời rồi, có thể nói sinh mạng của mỗi người dân đã được an toàn, nhưng khi động đất còn chưa bắt đầu, mọi việc đều có thể xảy ra, một khi lơ là sơ xuất, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.
Thời gian trôi qua, rất nhanh, tiếng chuông điểm mười giờ vang lên, hình quét từ vệ tinh truyền lại không có điểm đỏ trong khu vực nguy hiểm, điều này làm cho Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy nhiên rất nhanh, sự nhẹ nhõm lúc nãy của Lục Thiếu Hoa lại có dịp tăng lên.
Nguyên nhân rất đơn giản, tiền tuyến phụ trách cảnh giới báo lại, có năm mươi mấy người dân tổ chức thành đoàn muốn lén lút quay lại, nhưng bị quân đội cảnh giới phát hiện, năm mươi mấy dân chúng không phục, hai bên nổi lên xung đột.
- Nói với bọn họ, không thể bỏ qua một người dân nào.
Lục Thiếu Hoa truyền mệnh lệnh một cách quyết đoán, tuy nhiên rất nhanh, Lục Thiếu Hoa lại nghĩ, năm mươi mấy người nếu tổ chức thành đoàn đội, dựa vào một nhóm đội quân đội nhỏ nhoi, rất khó ngăn cản toàn bộ, nên nói thêm:
- Bảo bọn họ cố sức ngăn cản, nếu trường hợp không khống chế được, cho phép bọn họ nổ súng, mà nếu nổ súng không hiệu quả, cho phép bọn họ bắn, nhưng không làm nguy hiểm đến tính mạng người ta, chỉ có thể làm đau chân, nếu làm thiệt mạng người, bảo người đó mang đầu tới gặp tôi.
Mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa không có sai, cho phép quân đội nổ súng, về phần nguyên nhân, rất đơn giản, đó chính là hăm dọa, năm mươi mấy người dân tổ chức thành đoàn đội cùng nhau xông qua tuyến phòng ngự, đây là việc rất nghiêm trọng, nói không chừng có mưu đồ gì cũng không dám đảm bảo.
Huống chi, một lần phá tan tuyến phòng ngự, như vậy sẽ có lần thứ hai, nếu lần này để họ thị uy thành công, ngày mai lại đưa bọn họ trở về, sau đó bọn họ lại tiếp tục tổ chức phá tan tuyến phòng ngự, vậy thì không phải đã đem lại phiền phức rất lớn cho quân đội trong tuyến phòng ngự sao?
Nổ súng, chỉ cho phép đả thương người chứ không được giết người, đây là sách lược của Lục Thiếu Hoa, anh không phải muốn phá vỡ tuyến phòng ngự sao, vậy thì tôi sẽ nổ súng, làm cho chân anh có cái lỗ nhỏ, để anh không thể hành động, sau đó đem anh tới bệnh viện, anh cứ nằm tại bệnh viện, xem anh làm thế nào mà phá tan tuyến phòng ngự.
Đây chỉ là một nguyên nhân, còn có nguyên nhân khác là cảnh cáo những kẻ có ý đồ phá vỡ tuyến phòng ngự, để cho bọn họ biết, lần này quân đội thật sự hành động, không phải nói giỡn với bọn họ, nếu còn có người dám chống lại quân đội, kết cục sẽ giống nhau, sẽ bị bắn vào cái chân.
Giữa bị thương và mất tính mạng, cái gì quan trọng hơn, không cần nói nhiều, đương nhiên là sinh mạng quan trọng hơn, mà Lục Thiếu Hoa hiện tại hạ lệnh cho quân đội nổ súng, mục tiêu chính là bảo vệ tính mạng bọn họ.
Giả thiết một chút, nếu vào thời điểm buổi tối, lại có người phá tan tuyến phòng ngự, tiến vào khu vực nguy hiểm, mà thời gian động đất đã tới rồi, quân đội muốn đi vào cứu họ cũng không thể, như vậy sẽ xuất hiện thương vong.
Phải biết rằng Lục Thiếu Hoa tiêu hao rất lớn sức lực mới đem mọi người dời đi, không thể có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn làm hỏng mục đích này của Lục Thiếu Hoa, đã là mục đích, Lục Thiếu Hoa không cho phép người nào làm hỏng mục đích của hắn.
Còn nữa, các lãnh đạo cấp cao của đất nước đang chịu nhiều áp lực, không cần nói nhiều cũng biết, áp lực kia chẳng những đến từ trong nước, còn cả quốc tế, chỉ cần một tin không tốt thì hình tượng nước nhà sẽ mất, còn các thành phố khác trong nước, không chừng có thể phát sinh bạo loạn.
Mọi chuyện đã đến nước này, những áp lực đáng chịu đựng cũng đã chịu đựng rồi, hành động di dời cũng đã kết thúc, Lục Thiếu Hoa không cho phép xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên, hắn hạ lệnh nổ súng.
Không thể nghi ngờ, có mệnh lệnh này của Lục Thiếu Hoa, quân đội tiền tuyến đỡ lo lắng, nổ súng, sau đó nếu có người tiếp tục lao ra tuyến phòng ngự thì quân đội quyết sát phạt, thẳng thừng nổ súng.
Một hồi nổ súng chấm dứt hành động phá tan tuyến phòng ngự, vài người dân bị trúng đạn đã được đưa lên xe cứu thương về bệnh viện ở một doanh trại cách đó không xa, mà việc bọn họ thử phá tan phòng tuyến và quân đội nổ súng cũng được truyền ra.
Có vài người nghĩa khí nổi lên, muốn liều mạng với quân đội, tập trung lại cùng nhau, còn một vài người sợ hãi, khiếp sợ hành động này của quân đội.
Trấn áp, không có lựa chọn nào khác, trong doanh trại có người tập kết, quân đội trong doanh trại lập tức dùng biện pháp trấn áp, hướng lên trời nổ súng, sau đó nhắm súng, đằng đằng sát khí, không khó nhận ra, nếu tiếp tục nổi loạn thì súng này sẽ nổ.
Không thể trách quân đội làm như vậy, mà cần phải làm như vậy, mặc kệ dân chúng có hiểu hay không , quân đội cũng phải làm như vậy, dù sao dân chúng trong doanh trại thật sự quá đông, một khi tập kết thành một nhóm lớn, còn xảy ra xung đột, như vậy sẽ xuất hiện thương vong.
Mặc kệ là bên nào xuất hiện thương vong, đó cũng không phải là điều Lục Thiếu Hoa muốn nhìn thấy, cho nên, gần như khi biết được tình hình trong doanh trại bên kia, Lục Thiếu Hoa thậm chí không hề hỏi qua bộ Tổng tham mưu, trực tiếp truyền mệnh lệnh trấn áp doanh trại bên kia.
Một cơn sóng gió tới nhanh, đi cũng nhanh, đến lúc gần rạng sáng, sóng gió đã tan, trong doanh trại hoàn toàn yên ắng, tất cả dân chúng đều đi nghỉ ngơi, nhưng quân đội bảo vệ doanh trại vẫn đề cao cảnh giác, ai cũng biết rằng đêm khuya là thời điểm dễ phát sinh chuyện không ngờ nhất.
Tuy nhiên, mặc kệ thế nào, sóng gió cuối cùng cũng bị trấn áp, Lục Thiếu Hoa cũng mệt mỏi, có Thiếu tướng Ủy ban hành chính thay ca, Lục Thiếu Hoa dặn dò vài câu rồi rời khỏi đi về ngủ.
Mãi cho đến tám giờ sáng hôm sau, Lục Thiếu Hoa mới tỉnh lại, sau khi thức dậy rửa mặt một chút, ngay cả bữa ăn sáng cũng không kịp ăn đã chạy đến sở chỉ huy rồi, đầu tiên là hỏi thăm tình hình, biết không có phát sinh chuyện gì, Lục Thiếu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa bên này không có phát sinh bất cứ chuyện gì, nhưng bên kia Bắc Kinh đang lặng lẽ dự tính một chuyện lớn, một việc đủ để chấn động toàn cầu.
Tám giờ sáng ở Trung Nam Hải, thời tiết sáng sủa, nhưng văn phòng trong biệt thự của Thủ trưởng số ở Trung Nam Hải lại có bầu không khí nghiêm trang, chín ủy viên thường vụ lớn và một vài lãnh đạo các bộ phận đối mặt khác, tất cả ngồi trong một phòng hội nghị nhỏ.
Nhưng, ngồi ở chỗ chính của hội nghị cũng không phải là chủ nhân của ngôi biệt thự này, cũng không phải là Thủ trưởng số một, vốn dĩ ngồi ở vị trí chủ vị phải là Thủ trưởng số một mới đúng, nhưng hôm nay không phải, ngồi ở vị trí chủ vị chính là người quen của Lục Thiếu Hoa, công thần lập nước Trung Quốc, Tăng Kiến Quốc.
Tăng Kiến Quốc lộ diện, trong hành động lần này, Tăng Kiến Quốc chưa từng ra mặt, nhưng cũng không có nghĩa là Tăng Kiến Quốc không quan tâm đến hành động, ngược lại, Tăng Kiến Quốc rất chú ý tới tình hình này, gần như mọi chuyện xảy ra mỗi ngày ông ta đều biết rõ.
Thậm chí ở thành phố khác có một số người không an phận, Tăng Kiến Quốc cũng biết, lúc đó, Tăng Kiến Quốc thậm chí gọi điện thoại tới Cục an ninh Quốc gia, mắng cho lãnh đạo Cục An ninh Quốc gia một trận mất mặt.
Còn nhớ lúc ấy Tăng Kiến Quốc nói như thế này:
- Cậu là một cục trưởng Cục An ninh Quốc gia, cậu làm gì để sống vậy, nếu không có một chút quyết đoán nào thì thoái vị, để người có tính quyết đoán lên thay.
Đây là câu nói đầu tiên của Tăng Kiến Quốc, câu thứ hai càng nghiêm trọng hơn
- Lập tức xử lý tốt cho tôi, để những kẻ không biết an phận kia đi gặp Diêm La Vươngđiểm danh đi.
Quyết đoán sát phạt, Tăng Kiến Quốc tuy rằng tuổi đã rất lớn, nhưng trải qua thử thách chiến trường, một bậc trưởng bối trải qua mưa gió đường đời, những chính khí sát phạt nặng nhẹ của ông không phải người bình thường có thể lý giải được.
Về phần cục trưởng Cục An ninh Quốc gia, lúc đối mặt với Tăng Kiến Quốc cũng không dám thở mạnh, phải biết rằng Tăng Kiến Quốc đã từng ngồi ở vị trí anh ta mà đi lên, vả lại Tăng Kiến Quốc còn là công thần lập nước còn sót lại, ngay cả Thủ trưởng số một cũng phải nghe đề nghị của ông ấy, đừng nói là cục trưởng đương nhiệm Cục An ninh Quốc gia, người kế nhiệm Tăng Kiến Quốc.
Quả thật, Tăng Kiến Quốc đã tức giận, biết được tình hình bên trong, Mạng lưới tình báo mà Cục An ninh Quốc gia nắm giữ được triển khai toàn diện, và huy động toàn thể nhân viên, giữ gìn anh ninh xã hôi, nhưng vì quyết đoán không đủ, khiến một ít người không an phận lại càng thêm không an phận, đang không ngừng giở trò.
Nếu Tăng Kiến Quốc còn tại vị, ông ấy ngay cả suy nghĩ cũng không cần, thẳng tay tiêu diệt cho xong, còn phí lời như vậy làm gì.
Nơi này là Trung Quốc, không phải là các nước phương Tây, ở Trung Quốc, mọi thứ đều do người Trung Quốc quyết định,nếu rồng qua sông, thì phải thông qua ta, hổ muốn xuống núi, thì phải nằm phục dưới chân ta, không có lựa chọn thứ hai, ừ, có cách lựa chọn thứ hai, đó là đi gặp tử thần.