Hai ngày trôi qua thật mau. Lúc Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh đến biệt thự của Lục Thiếu Hoa chỉ mới giờ sáng. Có lẽ là do sốt ruột. Thấy hai người như thế, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể lắc đầu cười khổ để cho họ tìm chỗ ngồi xuống và đi vệ sinh cá nhân.
Một buổi sáng mùa đông chạy bộ cho toàn thân đổ mồ hôi rồi tắm nước ấm, uống một ly sữa nóng rồi ngồi xuống ghế thật dễ chịu. Sau khi ngồi mới chầm chậm nói:-Minh Chương, ngày mai anh hãy tung tin nói rằng muốn đi nước ngoài một thời gian đi.
Thân phận bây giờ của Lưu Minh Chương không như trước. Trước đây có một thời gian biến mất một tuần thì phóng viên đã truy hỏi rồi, nếu lúc này đi Nhật một thời gian phải xấp xỉ một năm, đến lúc đó những phóng viên sẽ làm mọi người điên tiết hơn.
- Ừ, anh hiểu.Lưu Minh Chương gật đầu. Quả thực chuyện này cũng làm y rất đau đầu. Cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu không có tin tức vô cớ biến mất càng khiến mọi người chú ý. Chỉ cần là người khác cố ý đi thăm dò thì sẽ không quá khó khăn để biết anh ta đi Nhật Bản rồi, chi bằng nói là hiện tại đã đi nước ngoài:- Đây chính là viện cớ…
- Lấy cớ là mình muốn đi, có thể cử một người tùy thích đi.Câu nói đó của Lục Thiếu Hoa ý tứ rất rõ ràng, nhường cho Lưu Minh Chương quyền tự do lựa chọn.- Vân Thanh, anh xem trong khoảng thời gian này ở công ty chọn một người có khả năng có thể thế chỗ cho anh để anh đi công tác, đến lúc đó tôi muốn xem bản lĩnh của anh.
Đối với khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản, đúng là Lục Thiếu Hoa muốn giăng một mẻ lưới thật to. Nhân viên không đủ, đến lúc đó cất vó thì không thể kéo nổirồi….. Không thể kéo được thì chẳng bắt được bao nhiêu cá, cho nên nhân lực rất là quan trọng, nhưng bởi vì trước giờ Lưu Minh Chương đi theo hắn nên chỉ có thể để Lý Vân Thanh tạm quản lý công ty, cũng có thể làm tai mắt thăm dò tình hình công ty nữa, không thì hai “Vị lão” biến mất tất cả thì không bình thường rồi.
Lý Vân Thanh gật đầu. Anh ta biết được điều đó từ Lưu Minh Chương. Lần này đi công tác là có việc quan trọng nhưng anh ta lại không biết kế hoạch cụ thể. Hỏi Lưu Minh Chương, Lưu Minh Chương cũng không nói nên chỉ có thể thắc mắc trong lòng thôi.
Chuyện của công ty đã sắp xếp ổn thỏa, Lục Thiếu Hoa từ trong túi áo lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho Lưu Minh Chương trong khi y đang trầm tư:- Đem tất cả số tiền này chuyển tới cùng một chỗ đi.
Lưu Minh Chương lúc này mới định thần lại, mở quyển sổ tiết kiệm, bên trong tròn ngàn vạn. Tuy nhiên anh ta cũng không có kinh ngạc bởi vì lúc này trong mắt hắn ngàn vạn cùng tệ cũng không có gì khác biệt. Dù sao anh ta cũng đã sớm “miễn dịch” khi nhìn thấy tiền. Lẩm bẩm tự nói:- Ngay cả triệu cũng không là gì, huống hồ gì là ngàn vạn.
ngàn vạn này chính là Lục Thiếu Hoa mang đến từ Thâm Quyến. Nhưng đó là lợi nhuận từ ba cái nhà máy đồ dùng hàng ngày và buôn lậu rượu hơn một năm mang. Dĩ nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không đem tất cả vốn tới, vẫn còn để lại một chút vốn lưu động.
Sáng ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa ngồi trên ghế, chăm chú đọc báo kinh tế tài chính. Trước đây hắn không xem báo đó nhưng hôm nay, hắn không chỉ xem mà còn xem rất chăm chú. Nguyên nhân không phải vì tờ báo đó mà vì bìa báo và nội dung của báo kinh tế tài chính đã làm hắn thích thú.
Đúng vậy, trên trang bìa chính là Lưu Minh Chương mặc âu phục, thắt cà vạt, mũi cao cao, đeo mắt kính nhìn qua có vài phần giống với mùi vị của người thành công. Tuy rằng Lưu Minh Chương xuất hiện ở trang bìa nhưng vẫn không đủ để hoàn toàn làm cho Lục Thiếu Hoa thích thú mà nguyên nhân lại chính là tiêu đề hắn ta xem rất chăm chú.
Chủ sở hữu công ty Tài chính Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa càng xem càng muốn cười. Hắn cười không phải vì nội dung của tờ giấy tớ mà là cười Lưu Minh Chương. Hôm qua đã để y tùy thích tìm một cái cớ, không nghĩ tới việc y lấy cái cớ là Chủ tịch của công ty phái y đi nước ngoài nên những báo kinh tế tài chính kia cũng đều suy đoán về Chủ tịch huyền bí này là người ra sao.
Về sự suy đoán của bài báo, Lục Thiếu Hoa không đi nên không bị chú ý thì khó đoán được, lại thêm dùng khăn che bịt kín tạo thần bí. Như vậy cũng rất tốt, càng thần bí thì càng giảm bớt phiền phức.. Dù sao một công ty chỉ đăng ký kinh doanh bình thường vẫn còn có rất nhiều chuyện lộn xộn.
Ngay thời điểm tờ báo đưa tin Chủ tịch huyền bí của công ty thì Lưu Minh Chương từ lâu đã ngồi trên máy bay cùng với ba người môi giới chứng khoán và hai người làm trong ngành bất động sản đi tới Nhật Bản rồi. Tất cả mọi chuyện đều do Lục Thiếu Hoa sắp xếp. Mặc khác về phần mười hai người môi giới chứng khoán thì phải luân phiên từng nhóm đi, Lưu Minh Chương không có khả năng mang cả mười lăm người cùng một lúc. Dù sao mười lăm người này cũng không biết có thể sống ở bên đó được hay không.
Liên tiếp hai ngày mười hai người môi giới chứng khoán ở Hong Kong đều dồn dập đến Nhật Bản. Anh ta đã sớm sắp xếp mọi thứ trong phòng thật tốt. Sau khi tất cả mọi thứ được sắp xếp xong, Lưu Minh Chương mới gọi điện thoại báo cho Lục Thiếu Hoa.
- Sắp xếp xong mọi việc là tốt rồi, tôi ngày mai sẽ bay sang Nhật Bản liền.Lục Thiếu Hoa cầm điện thoại nghe xong rồi nói. Nói xong lại suy nghĩ một hồi thử xem có quên chuyện gì cần chuyển giao hay không. Nhưng mà hình như cũng không có chuyện gì, rồi mới nói tiếp:- Cứ như vậy đi, tôi tắt máy đây.
Nếu đã quyết định khởi hành rồi thì việc trước tiên là đặt vé máy bay. Dặn dò cấp dưới rồi một mình chạy ra sân bay quốc tế mua ba vé, sau đó trở về phòng, bắt đầu chuẩn bị một vài thứ cần dùng.
Ánh nắng tươi sáng của một buổi sớm, tại sân bay quốc tế Hong Kong mọi người đã bắt đầu khởi hành. Mỗi người cầm trong tay passport vội vàng đi, dường như rất sốt ruột. Lục Thiếu Hoa thờ ơ nhìn tất cả mọi người rồi chợt nhớ hôm nay là ngày hai tháng năm, ngày quốc tế lao động. Đương nhiên mọi người nghỉ làm đi du lịch nước ngoài, cho nên lúc này ở đây đông như vậy. Đi vào trong đại sảnh của sân bay, cảnh bên ngoài không giống với bên trong, đâu đâu mọi người cũng đứng đầy, tụm năm tụm ba lại một chỗ trò chuyện rôm rả.
Khi máy bay cất cánh nghe ầm ầm không ngừng truyền vào lỗ tai, Lục Thiếu Hoa ở trong đại sảnh đứng chưa tới mười phút đã nghe có ba chiếc máy bay cất cánh, trong lòng thầm suy đoán hẳn là có thêm chuyến bay, bằng không hằng ngày không có nhiều chuyến bay như vậy.
Đúng chính giờ, ở đại sảnh vang lên tiếng loa báo chuyến bay đi Nhật Bản sắp cất cánh. Lục Thiếu Hoa dẫn Khánh Vân, Lý Thượng Khuê đi tới cửa vào.
Máy bay khoang hạng nhất, Lục Thiếu Hoa vẩn ngồi ở chỗ như cũ, chỗ ngồi dựa vào cửa sổ. Đây có lẽ là thói quen, dù là đi máy bay hay ngồi xe, hắn đều thích ngồi dựa vào bên cạnh cửa sổ, như vậy hắn có thể thưởng thức được cảnh sắc bên ngoài.
Nhìn cảnh sắc bên ngoài sân bay qua cửa sổ, trong lòng hắn không khỏi bồn chồn. Lúc này đây đi Nhật Bản cần một khoảng thời gian, đúng là gần một năm. Cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian một năm không trở về Hong Kong, đương nhiên nếu hắn không sợ mệt khi ngồi máy bay thì cũng có thể trở về.
Hắn nhìn một hồi lâu rồi mới quay đầu trở lại, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lần này đi Nhật Bản sẽ cho hắn nhiều của cải? Không, của cải trong lòng hắn không phải là thứ quan trọng nhất mà chính là quá trình. Quá trình kiếm tiền càng làm cho Lục Thiếu Hoa mong đợi. Còn dùng thủ đoạn nào, hắn đã sớm có kế hoạch trong đầu rồi.