Hữu dụng không? Không, không hữu dụng, nếu biết người của Lâm Nghị vừa mới công kích phút trước đây, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cho dù là gia tộc Rothschild dũng mãnh như vậy, cũng không thể điều đến nguồn vốn lớn để tiến hành cứu giúp thành phố.
Mà sở dĩ xuất hiện tình huống cứu giúp thành phố hoàn toàn là tiền vốn của công ty dầu mỏ của gia đình, bọn họ lấy vốn lưu động còn lại điền vào sổ sách của công ty, mục tiêu cũng rất rõ ràng, bọn họ muốn ngăn chặn rớt giá, đợi được viện trợ.
Nhưng đừng quên rằng, gia tộc Rothschild hiện nay có thể đang gặp hoàn cảnh khó khăn về tài chính, bọn họ không thể để quá nhiều vốn ở trong một công ty, cho dù là sản nghiệp chính thì chỉ e rằng khi gia tộc bọn họ lâm vào hoàn cảnh khó khăn, có bao nhiêu tiền vốn dư ra đều chuyển đi hết.
Tiền vốn ít, làm thế nào chống đối với nhiều người công kích như vậy, làm sao cứu giúp thành phố, còn có một nhân tố bên trong nữa đó là cơn khủng hoảng tài chính.
Lục Thiếu Hoa thấy đối phương chẳng qua đang làm chậm lại biên độ rớt giá mà thôi, cho nên hắn mới nói sẽ không hữu dụng.
Lưu Minh Chương cũng nghĩ như vây, anh ta cảm thấy không hữu dụng, dường như khi Lục Thiếu Hoa vừa nói ra như vậy, Lưu Minh Chương ngừng lại giât lát rồi cũng gật đầu tỏ ý tán đồng.
Mà giờ phút này,mấy người Lý Thanh Vân đang đứng bên cạnh xem cũng không ngoại lệ bằng cách gật đầu tán đồng ý của Lục Thiếu Hoa có thể nói những người bên trong ở chỉ huy không nghĩ cách cứu thành phố lần này là cách tốt.
Sự thật cũng được chứng minh, cứu thành phố là điều không thể, không đến một phút, giá cổ phiếu lại rơi thảm hại, tuy mức độ cổ phiếu không lớn như vừa rồi, nhưng cứ ba phút thì mỗi cổ phiếu rớt khoảng USD.
Rớt giá..Rớt giá..Cổ phiếu rớt giá liên tục, mà quan sát đến phút, sự việc được bắt đầu từ lúc Lâm Nghị bắt đầu tấn công, thời gian trôi qua phút, giá cổ phiếu đang rớt giá, biên độ lúc đầu rất lớn rồi lại ngừng một lúc, lại xuống tiếp, có cảm giác như đang tiến dần vào một vòng tuần hoàn.
Vốn là như vậy, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể làm một người đứng ở ngoài quan sát, nhưng Lục Thiếu Hoa không thể, hắn cũng không thể nào làm một người thờ ơ được, vì hắn là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng mà.
Cho nên, khi thời gian trôi qua hai mươi phút, Lục Thiếu Hoa mới lên tiếng:
- Để Lâm Nghị duy trì công kích hơn nửa tiếng nữa, sau đó thì rút lui.
Đúng vậy, sau khi công kích hơn nửa giờ nữa thì lập tức rút lui, mà sở dĩ ra lệnh như vậy hoàn toàn đã tính toán trước, dự đoán trong nửa giờ đồng hồ gia tộc Rothschild có thể điều đến một số tiền lớn, đến lúc đó, bọn họ bắt đầu ra sức cứu thành phố, chỉ e rằng giá cổ phiếu sẽ lại tăng lên.
Mục đích của Lục Thiếu Hoa chỉ là đang thăm dò chứ không phải là chính thức bóp chặt gia tộc Rothschild, cho nên, kiếm một chút cũng đạt được mục tiêu rồi, sau đó thì rút lui.
Đương nhiên rồi, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng không quên dặn dò một câu:
- Khi rút lui đừng quên thông báo một chút cho những người trùm về tài chính có quan hệ tốt với chúng ta.
Lục Thiếu Hoa có thật sự tốt như vậy sao?
Không, trong lòng Lục Thiếu Hoa rất hiểm độc, điểm này có thể thấy được từ khi tấn công tập đoàn chính đoàn Morgan, Lục Thiếu Hoa tấn công dồn dập rồi sau đó lại nhanh chóng rút lui, mà tập đoàn tài chính Morgan bắt đầu phản kích cứu thành phố, cuối cùng những người không kịp rút lui trở thành người chịu tội thay.
Vào tù là chết rồi, và tập đoàn tài chính Morgan bị bóp chặt, mà Lục Thiếu Hoa là người chỉ đạo chính sớm đã đứng ở bên bờ đối diện xem cảnh tượng hay này.
Từ đó có thể nhìn thấy được rằng, lòng dạ Lục Thiếu Hoa rất thâm hiểm.
Nhưng hiện nay Lục Thiếu Hoa lại để người của Lưu Minh Chương kết giao quan hệ tốt với những ông trùm về tài chính, đây là một điều không thể lý giải được.
Đừng hiểu lầm, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối không vì quan hệ tốt đẹp mà thông báo cho họ, mà Lục Thiếu Hoa không muốn đắc tội với người ta, dù sao vào lúc này là là lúc quyết định mọi chuyện, chắc chắn tiếp theo tập đoàn Phượng Hoàng sẽ đối mặt với gia tộc Rothschild, nếu lòng dạ Lục Thiếu Hoa thâm hiểm, không chừng người ta sẽ phát cáu, có thể rút súng ra dí vào đầu hắn.
Với một gia tộc như Rothschild cũng đã khiến Lục Thiếu Hoa cảm thấy áp lực gấp bội lần, Lục Thiếu Hoa không muốn bị tăng thêm áp lực nữa, do đó mới để cho tập đoàn Phượng Hoàng chịu sự đả kích lớn như vậy.
Thiếu tận lực thì đắc tội với người, đây là việc nên làm của Lục Thiếu Hoa hiện nay, cũng là việc cần phải làm
Đương nhiên rồi, đó không phải là tính cách của Lục Thiếu Hoa, đắc tội với người thì đắc tội với người, dù sao hắn cũng không sợ, nhưng đó là lúc bình thường, hiện tại thì tuyệt đối không thể.
Lục Thiếu Hoa đi rồi, nhìn thấy cổ phiếu của công ty dầu mỏ thuộc gia tộc Rothschild không ngừng rớt giá, và đồng thời ra lệnh tấn công thêm ba mươi phút nữa, Lục Thiếu Hoa mới dắt theo Hoắc Tiêu Nguyệt trở về nhà.
Theo thời gian bụng của Hoắc Tiêu Nguyệt ngày càng to, Lục Thiếu Hoa cũng không cho phép Hoắc Tiêu Nguyệt liều mạng như lần trước, làm tổng chỉ huy thì có thể, nhưng thời gian phải hạn chế.
Hoắc Tiêu Nguyệt đương nhiên là phản đối rồi, nhưng bị Lục Thiếu Hoa nói một câu:
- Em không nghĩ cho bản thân em thì em cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ.
Lời nói này làm cho Hoắc Tiêu Nguyệt tiu nghỉu trở về, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn thấy thất vọng, bởi vì hai ngày trước Tần Tịch Thần đã nói hết với Lục Thiếu Hoa rồi, và khi nói chuyện với Hoắc Tiêu Nguyệt hai tiếng đồng hồ, Hoắc Tiêu Nguyệt không những không chịu về nhà dưỡng thai mà nói còn có việc phải làm.
Làm sao bây giờ? Đành vậy thôi.
Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể phái mấy vệ sỹ đi theo Hoắc Tiêu Nguyệt mà thôi, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô ta, trừ cách này ra, Lục Thiếu Hoa không còn cách nào khác.
Nhưng lúc ở trên xe, Lục Thiếu Hoa vẫn kiềm chế không được nói ra một câu, thái dộ nói chuyện lần này rất kiên quyết, cũng rất cứng rắn.
- Em đi làm anh không phản đối, nhưng nhiều lắm là đến cuối tháng này mà thôi, bước sang tháng em phải ngoan ngoãn ở nhà đấy.
Nghe vậy, Hoắc Tiêu Nguyệt lấy tay che miệng tỏ ý không hài lòng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Lục Thiếu Hoa lạnh lùng như vậy, lại sờ vào cái bụng đã có phần nhô cao của mình, Hoắc Tiêu Nguyệt trong phút chốc không nghĩ ra được lời nào phản bác lại Lục Thiếu Hoa, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ cô ta sẽ làm như vậy.
Nhìn thấy Hoắc Tiêu Nguyệt không có lời nào phản bác lại, Lục Thiếu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, Lục Thiếu Hoa sợ nhất là cặp mắt đẫm nước mắt của Hoắc Tiêu Nguyệt, gần như mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó của Hoắc Tiêu Nguyệt, Lục Thiếu Hoa cầm lòng không nổi và thế nào cũng hồi tâm chuyển ý cho mà xem.
Nhưng bây giờ không nhìn thấy ánh mắt đó của Hoắc Tiêu Nguyệt, Lục Thiếu Hoa có thể cứng rắn rồi, mà kết quả cứng rắn chính là Hoắc Tiêu Nguyệt chỉ làm việc mười mấy ngày nữa rồi sẽ ngoan ngoãn ở nhà.
Việc của Hoắc Tiêu Nguyệt cũng giải quyết xong rồi, mà tốc độ xe lại nhanh, mới đó đã về đến nhà, đưa Hoắc Tiêu Nguyệt về phòng, sau đó gọi bác sỹ đến kiểm tra cho Hoắc Tiêu Nguyệt một chút, sau khi biết không có ảnh hưởng gì, Lục Thiếu Hoa mới an tâm một chút, để cho Hoắc Tiêu Nguyệt nghỉ ngơi, nhưng mà hắn chạy qua phòng Anten Chiyoda.
Thực ra gần đây Lục Thiếu Hoa tuy là rất bận, nhưng hắn cũng không lạnh nhạt với những phụ nữ của hắn, đặc biệt là Hoắc Tiêu Nguyệt và Anten Chiyoda, tuy rắng buổi tối Lục Thiếu Hoa không ngủ chung với mấy cô nàng ấy, nhưng dường như tối nào cũng đến thăm các nàng ấy
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Lục Thiếu Hoa lại đến phòng Anten Chiyoda chỉ thấy cô nàng tinh quái đang xem ti vi, đã muộn như vậy mà Anten Chiyoda vẫn còn xem ti vi.
Được rồi, xem ti vi thì có gì là không tốt, dù sao lúc này Anten Chiyoda cũng được nghĩ ngơi đầy đủ, nhưng điều làm Lục Thiếu Hoa muốn thổ huyết đó là, Anten Chiyoda xem ti vi không thích những pha đánh đấm, cũng không thích xem những bộ phim tình cảm uớt át, cứ một mực thích xem phim hoạt hình, mà thể loại phim hoạt hình chỉ thích hợp với trẻ em mà thôi.
Lục Thiếu Hoa đã từng châm chọc Anten Chiyoda, nói cô ta già rồi mà tâm hồn còn chưa lớn, nhưng Anten Chiyoda cũng nói lại một câu hùng hồn, em mãi mãi ở tuổi lên mười.
Câu nói này chính là học của Đàm Vịnh Lân, mãi mãi ở tuổi hai mươi lăm.
Đối với câu trả lời này của Anten Chiyoda, Lục Thiếu Hoa rất là khó nói, cũng kiếm không được từ ngữ nào để đối đáp lại.
Hôm nay Lục Thiếu Hoa cũng như vậy, bước vào cửa nhìn thấy Anten Chiyoda đang xem phim hoạt hình còn cười ha ha, lại nói một câu.
- Anh nói, em lớn rồi có thể đừng xem loại phim hoạt hình ấu trĩ này có được không hả?
- Em cứ xem, ai bảo em mới mười tuổi chứ?
Anten Chiyoda nói xong vẫn không quên liếc Lục Thiếu Hoa một cái, tiếp tục quay đầu lại xem nốt phim hoạt hình của cô ta.
- Mười tuổi. Em mười tuổi mà bụng lại to như thế này sao? Nếu em mười tuổi, như vậy hồi đó lúc em theo anh không phải là em mới ra đời hay sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi lại một câu.
Sự thật vậy sao, Lục Thiếu Hoa nói hoàn toàn là sự thật, bây giờ nhìn thấy bụng Anten Chiyoda đã to như vậy, có thể là mười tuổi được sao? Anten Chiyoda theo Lục Thiếu Hoa từ năm mười chín tuổi, nếu bây giờ mới mười tuổi, vậy lúc đó mới sinh là thật.
Anten Chiyoda nghe xong muốn á khấu, kiếm không được ngôn từ nào để nói lại Lục Thiếu Hoa.
Tuy nhiên rất nhanh, Anten Chiyoda lộ ra vẻ mặt đáng yêu, tầm mắt từ màn hình ti vi bắt đầu di chuyển, đến sát nhìn Lục Thiếu Hoa, một lúc sau mới nói nhanh một câu:
- Anh mắc chứng yêu thiếu nữ!
Thôi rồi, Lục Thiếu Hoa thấy oan ức, yêu thiếu nữ thì có liên quan gì đến chuyện này.
Chỉ là Lục Thiếu Hoa vẫn không kêu oan, Anten Chiyoda lại lộ ra một nụ cười tinh quái, chạy đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa, kéo tay Lục Thiếu Hoa sau đó lại thì thầm vào tai Lục Thiếu Hoa một câu:
- Ông xã, cuộc sống có rất nhiều thiếu nữ tự bán mình, hay là em ra ngoài đem về cho anh một thiếu nữ, để anh tiếp tục giấc mộng tình yêu?
Thôi rồi! Lục Thiếu Hoa lại câm nín, nhưng khi đối diện với sự quyến rũ trắng trợn này, Lục Thiếu Hoa sao há có thể không động lòng được.
Đừng nghi ngờ, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối là một người đàn ông, một người đàn ông khi đối diện với sự cám dỗ chết người, nói không động lòng là nói xạo, Anten Chiyoda quỷ quyệt có một nửa dòng máu là người Nhật Bản, nhắc tới việc này, Lục Thiếu Hoa có cảm xúc khác lạ.
Nhưng, Lục Thiếu Hoa rất hiểu rõ, Anten Chiyoda đang đào một cái hố sâu đợi hắn nhảy xuống, nếu Lục Thiếu Hoa không chống nổi sự quyến rũ này, như vậy tiếp theo nghênh đón hắn bằng cuồng phong bão táp.
Lục Thiếu Hoa thậm chí có thể khẳng định, một khi hắn đáp ứng rồi, Anten Chiyoda tuyệt đối trước tiên sẽ véo lỗ tai hắn, sau đó giảng một khóa chính trị bằng tư thế cao ngạo, tiếp sau đó là gọi điện thoại báo cáo cho Tăng Vũ Linh, sau đó sẽ tìm đến Tần Tịch Thần và Hoắc Tiêu Nguyệt, để cả ba cùng thẩm vấn.
- Mông của em được lót miếng sắt rồi sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi một câu.
- Ha ha…ha ha…Em có nói gì đâu.
Anten Chiyoda vẫn thua trận, Lục Thiếu Hoa chỉ lấy mông uy hiếp mà bại trận như vậy đó.
Nhưng mà, ngay lúc Lục Thiếu Hoa và Anten Chiyoda cãi nhau, thì ở bên phía Châu Phi xa xăm, cũng đang rất là náo nhiệt, khác với bình thường, mà sở dĩ náo nhiệt như vậy, hoàn toàn là do bọn họ đang nhắm về Lục Thiếu Hoa, nhắm về phía tập đoàn Phượng Hoàng.