Lục Thiếu Hoa gọi lại, Lưu Minh Chương biết chắc chắn là lại có chuyện gì đó, vì thế, y dừng bước quay lại nhìn Lục Thiếu Hoa, xem hắn định nói gì:
- Phương án không cần sửa lại, chỉ cần biết vậy là được.
Lục Thiếu Hoa muốn có phương án chẳng qua cũng chỉ là cho đúng quy trình, cũng không yêu cầu phải xác định phương án khả thi, nên gọi Lưu Minh Chương không cần sửa nữa.
- Bây giờ anh đi gọi điện cho Vân Thanh và người bạn học của anh họ Lý, đem phương án này nói cho họ, để bọn họ chuẩn bị chu đáo, đến phiên giao dịch tuần sau thì cứ chiếu theo phương án mà làm theo.
Lục Thiếu Hoa kêu Lưu Minh Chương lại là để đi gọi điện thông báo mà không phải chính mình gọi, bởi lẽ đương nhiên đây là phương án do Lưu Minh Chương vạch ra, Lục Thiếu Hoa chính là muốn bọn Lý Vân Thanh biết Lưu Minh Chương là Tổng giám đốc công ty, có chuyện gì Lục Thiếu Hoa sẽ truyền đạt mệnh lệnh cho y, cũng là muốn tạo nên uy tín cho một Tổng giám đốc. Dù ba người bọn họ là bạn học, nhưng có khi lâu rồi cũng quên đi thân phận của mình.
- Ừ! Giờ anh đi gọi ngay đây.
Nói xong Lưu Minh Chương cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số.
Chẳng bao lâu điện thoại được kết nối.
- Alo! Tôi là Minh Chương đây!
- Ừ! Nghe tôi nói đây, tuần tới bắt đầu chuẩn bị bán tháo… Ừ, đúng, phương án bán tháo phải…
- Ừ, cụ thể là như thế, còn một điều nữa, trước ngày phải thanh khoản xong.
Trước khi cúp máy Lưu Minh Chương còn không quên nói về giới hạn thời gian.
Sau khi cúp máy, Lưu Minh Chương lại bấm một dãy số khác, lại lặp lại những lời vừa nói một lần nữa, sau đó mới quay đầu lại nhìn Lục Thiếu Hoa ra hiệu ok.
- Tốt lắm, cũng không còn chuyện gì nữa, anh muốn làm gì thì đi làm đi, hai ngày này nên nghỉ ngơi một chút, hồi phục tinh thần.
Lục Thiếu Hoa thấy không còn chuyện gì, dùng tay ra hiệu cho Lưu Minh Chương có chuyện gì phải đi thì đi đi.
- Ừ!
Hai ngày này Lưu Minh Chương cả ngày chỉ ở trong biệt thự nghỉ ngơi, một ngày ngủ mười mấy tiếng, thời gian còn lại thì ngồi xem tivi, chỉ xem nhưng kênh gải trí, có thể nói là toàn tâm toàn ý nghỉ ngơi.
Tuy nhiên trước khi nghỉ ngơi, Lưu Minh Chương cũng không quên dặn những người môi giớ chứng khoán khác cũng về nghỉ ngơi, về phần tin tức thanh khoản cũng không để lộ ra, nhưng những người môi giới cũng không đơn giản. Lưu Minh Chương vô duyên vô cớ bảo bọn họ nghỉ ngơi hai ngày, nhất định cũng đoán được kế tiếp sẽ hành động.
Nếu công ty có hành động bọn họ tự biết sẽ tranh thủ nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần để làm việc. Kể từ khi Lục Thiếu Hoa đồng ý để cho những người môi giới có thể được tự mình đem bán chứng khoán, bọn họ đều tin tưởng công ty, tin tưởng công ty tài chính Phượng Hoàng sẽ không đánh nếu không nắm chắc chiến thắng. Vì thế bọn họ đều tích góp một chút để bán ra.
Kết quả là tài khoản ngân hàng của bọn họ không ngừng tăng lên, tuy là buôn bán có lời, nhưng bọn họ vẫn không cam lòng, bởi vì tất cả đã nhìn lầm thị trường chứng khoán Nhật Bản, ngày tháng khi thị trường chứng khoán hạ xuống bọn họ đều ra tay, theo George Soros ném ra, đến ngày thàng thì thị trường chứng khoán lại khôi phục tăng lên, bọn họ đều hối hận, nhưng cũng đã muộn, bởi vì Lưu Minh Chương cũng đã truyền đạt mệnh lệnh, tất cả những người môi giới không được tự mình ra tay, tránh làm ảnh hưởng đến công ty.
Đối với mệnh lệnh này, tất cả người môi giới không có gì oán hận cả, khi đó ra tay ném đi đều là do bọn họ tự làm, không phải Lưu Minh Chương bắt buộc họ. Nhưng hiện tại lần này Lưu Minh Chương ra lệnh, nếu ai dám động thủ, không kể là có mục đích gì, sẽ bị đuổi việc, tiền thưởng v.v đều không có, và điểm quan trọng là bọn họ ở trong giới tài chính lăn lộn đã nhiều năm, chưa thấy nơi nào mà người quản lý lại quan tâm đến nhân viên như ở đây.
Hơn nữa lần này bọn họ cũng đã kiếm được không ít tiền nên cũng phần nào hài lòng. Có một lần sẽ có lần thứ hai, bọn họ một lòng một dạ tin tưởng, chỉ cần đi theo bước chân công ty, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Khác với những người môi giới chứng khoán, suy nghĩ của Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân đơn giản hơn nhiều. Bọn họ đem lợi ích công ty đặt lên trên, cho dù họ có đem tất cả gia tài của bản thân quăng vào thì tính toán cũng chỉ kiếm được vài nghìn vạn. Dù sao tích lũy của bọn họ cũng có hạn, không mất đồng nào, mà bọn họ phỏng đoán công ty lần này cũng có thể kiếm được ít nhất là mười tỷ, mười tỷ chia nhau cũng không thể ít hơn một trăm ngàn.
Tuy ai cũng thích nhiều tiền nhưng với Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân, cái bọn họ coi trọng chính là tương lai. Nếu qua được thời điểm này mà được Lục Thiếu Hoa tán thành thì về sau làm việc đại sự gì bọn họ cũng sẽ thuận lợi, so với tiền tài còn không quan trọng bằng việc làm cho Lục Thiếu Hoa hài lòng.
Có lẽ là người trung thành nên bọn họ coi chuyện của công ty thành chuyện của mình. Ngày tháng khi thị trường chứng khoán hạ xuống, bọn họ lo lắng nhưng bởi vì tuy Lục Thiếu Hoa trước có nói qua tin thị trường chứng khoán sẽ hạ giá, cho nên bọn họ cũng không gọi điện giục Lục Thiếu Hoa ném. Ngày hôm sau, cũng là ngày , bọn họ có phần không yên, sốt ruột vô cùng, bởi vì hai ngày liên tiếp hạ giá, thậm chí bọn họ còn cho rằng kế tiếp sẽ tụt, tuy nhiên cũng không gọi điện giục, mà là đợi trời sáng mới gọi điện cho Lục Thiếu Hoa hỏi xem có bán tháo hay không.
Ngay lúc đó Lục Thiếu Hoa trả lời là không ném, không ném bọn họ cũng không còn cách khác, chỉ có thể nghe theo Lục Thiếu Hoa, lo lắng mà đợi. Nhưng đến hôm sau thì không còn thấy lo lắng một chút nào nữa vì ngày hôm đó chứng khoán lại tăng lên.
Tóm lại một câu, Lý Tông Ân và Lý Vân Thanh đã là người của công ty, nhìn thấy thị trường chứng khoán sụt giá bọn họ sẽ lo lắng, còn thấy thị trường chứng khoán tăng lên, công ty kiếm được nhiều tiền, bọn họ sẽ vui vẻ vô cùng.
Hôm nay Lưu Minh Chương gọi điện làm bọn họ rất phấn khởi. Tuy thị trường chứng khoán dâng lên nhưng trong lòng bọn họ cũng không khỏi lo lắng, cú điện thoại này như là một liều thuốc an thần dành cho bọn họ, làm bọn họ cảm thấy hoàn toàn yên tâm
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm ngày tháng , trời còn chưa sáng, Lục Thiếu Hoa đã dậy, chạy vài vòng vòng quanh biệt thự, đến lúc thấm mệt mới dừng lại, trở lại biệt thự tắm gội, sau đó mới nhàn nhã cầm cốc sữa ngồi ghế xem tivi.
Vừa mới ngồi xống ghế, Lục Thiếu Hoa liền nhìn lướt qua đồng hồ, giờ đã hơn bảy giờ, không đến một giờ nữa là thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, ngẫm lại Lưu Minh Chương chắc sẽ tới sở giao dịch chứng khoán.
Quả nhiên, vào lúc này, Lưu Minh Chương một tay cầm túi giấy tờ tay còn lại cài nốt cúc áo, vội vàng đi xuống dưới.
- A! Tiểu Hoa à, anh đi đến sở giao dịch chứng khoán đây.
- Vâng. Anh ăn sáng rồi hãy đi.
- Không được đâu, đã muộn rồi, còn có rất nhiều việc phải làm nữa.
Lưu Minh Chương phất phất tay, đi về phía cửa chính.
Nhìn Lưu Minh Chương đi về phía của chính, Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút liền mở miệng nói:
- Anh chờ một chút.
- Hả! Có chuyện gì?