Dựa theo thói quen bình thường, Lục Thiếu Hoa luôn xem tờ giấy cuối cùng. Sau khi xem xong các con số, hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Trái lại, khi Lưu Minh Chương nhìn thấy Lục Thiếu Hoa không nhảy dựng lên sau khi xem xong các con số thì không khỏi thất vọng trong lòng. Tuy nhiên y vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi:
- Tiểu Hoa, em không cảm thấy con số này quá lớn sao?
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, mắt rời khỏi tập văn kiện liếc nhìn Lưu Minh Chương rồi nói:
- Đối với những con số này thì em tạm vừa lòng nhưng không thể cho là quá lớn. Sao anh không nghĩ lại một chút. Em đã dùng trăm phương ngàn kế, tiêu tốn không ít công sức và nhân Do đó, con số này cũng chỉ có thể xem như là trả công mà thôi.
- Nhưng…nhưng …!
Lưu Minh Chương lặp lại liên tiếp hai từ nhưng:
- Nhưng hiện tại chúng ta đã biến mười lăm tỷ thành một trăm tám mươi tỷ. Con số đã gấp bội lên rất nhiều.
Số vốn đã gấp hơn mười lần nhưng Lục Thiếu Hoa lại chỉ xem như là một sự trả công mà thôi, thật sự khiến cho Lưu Minh Chương không còn biết nói như thế nào nữa. Nếu dựa theo biểu hiện của Lục Thiếu Hoa thì chắc phải gấp hơn hai mươi lần mới được cho là hợp lý.
Thị trường chứng khoán Nhật Bản đang rất điên cuồng. Con số từ tỷ biến thành tỷ là nằm trong dự kiến của Lục Thiếu Hoa. Cho nên hắn không cảm thấy kinh ngạc. Trái lại nếu như con số này không đạt đến được như vậy thì mới là khiến cho hắn ngạc nhiên.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa không vì vậy mà trách tội đám người Lưu Minh Chương thao tác không tốt. Dù này lần này thao tác không phải là chỉ đánh vào cổ phiếu mà chỉ là chỉ số chứng khoán. Cho nên số tiền kiếm được cũng khác nhau.
Trong thị trường chứng khoán chỉ có hai loại lựa chọn là mua cổ phiếu tăng giá hay là sụt giá. Mà chỉ số chứng khoán cũng giống như là mua cổ phiếu tăng hay sụt giá nhưng đồng thời có thể mua được nhiều cổ phiếu cùng một lúc. Điều này có thể gây nên tỷ lệ bất bình thường bởi vì không ai có khả năng mua cổ phiếu tăng giá có số điểm giống nhau. Mua ít thì kiếm được ít, mua nhiều thì kiếm được nhiều.
Căn cứ vào trí nhớ thì mặc dù lạm phát trong thị trường tăng rất mạnh nhưng không thể so với việc cổ phiếu giảm điểm điên cuồng được. Lục Thiếu Hoa khi chọn cổ phiếu này là có lí do. Cho nên đối với con số này hắn cũng rất hài lòng. Lúc ấy nếu như Lục Thiếu Hoa không tham khảo việc lựa chọn cổ phiếu mà lại chọn chỉ số đánh vào cổ phiếu thì nói không chừng có thể không kiếm được số tiền nhiều như vầy đâu.
- Được rồi, anh thống kê lại tiền lời đầu tư tại ba nơi đi rồi nói cho em biết.
Lục Thiếu Hoa ném xấp tài liệu lại cho Lưu Minh Chương. Hắn thật sự không thể xem tiếp bởi vì vừa rồi hắn hơi bị kích động. Cho nên khi bắt đầu xem lại từ trang thứ nhất thì hắn thấy đầu óc choáng váng nên bảo Lưu Minh Chương thống kê các con số rồi báo cáo lại cho hắn.
Lưu Minh Chương nhận lấy tập tài liệu, tạm thời dồn nén tâm lý buồn bực vào trong lòng. Y bắt đầu từ trang thứ nhất:
- Đầu tiên, đối với sở giao dịch chứng khoán Tokyo. Lúc ấy em giao cho anh tám tỷ đô la, anh đầu tư vào sáu chỗ. Trong đó năm chỗ anh mỗi chỗ anh đầu tư một tỷ đô la. Còn một chỗ thì anh tự mình đầu tư ba tỷ đô la. Nói đến tiền lời thì chưa tính ba tỷ của anh thì con số đã tăng lên bốn mươi hai tỷ đô la, gấp mười bốn lần.
- Từ từ…!
Lục Thiếu Hoa không để cho Lưu Minh Chương nói tiếp. Nếu mà để cho Lưu Minh Chương ngồi giải thích tất cả thì không biết khi nào mới xong.
- Anh chỉ cần đem con số cuối cùng báo cáo lại với em là được rồi. Còn những cái khác thì không cần, chỉ mình anh biết là được rồi.
- Ừ!
Thật sự Lưu Minh Chương muốn Lục Thiếu Hoa nói điều đó từ lâu rồi. Nếu bảo y phải giải thích cặn kẽ từng chi tiết thì không biết phải uống bao nhiêu ly nước mới không khô cổ họng.
- Lần này, tổng số tiền lời tại sở giao dịch chứng khoán Tokyo là chín mươi tám tỷ đô la. Nói chung là gấp hơn mười hai lần.
- Tốt lắm! Anh báo cáo tiếp hai sở giao dịch chứng khoán còn lại đi.
- Sở giao dịch chứng khoán Osaka là do Lý Vân Thanh phụ trách.
Nói đến đây, Lưu Minh Chương dừng lại một chút, liếc nhìn Lục Thiếu Hoa một cái rồi mới nói tiếp:
- Con số bên ấy tăng hơn mười một lần. Lúc ấy em giao cho anh ấy ba tỷ năm trăm triệu. Cuối cùng đã thu vào ba mươi tám tỷ.
Lưu Minh Chương không nói gì thêm nữa. Trong lòng y đang có chút mâu thuẫn, không biết Lục Thiếu Hoa có khiển trách Lý Vân Thanh hay không bởi vì y phụ trách giao dịch tại sở giao dịch chứng khoán Toykyo nhưng số tiền lời đã tăng gấp mười hai lần. Còn đây thì chỉ là sự tăng nho nhỏ.
Sự lo lắng của Lưu Minh Chương là dư thừa. Lục Thiếu Hoa tuyệt đối sẽ không khiển trách ai cả. Bởi vì hắn biết mặc kệ là Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh hay là Lý Tông Ân thì ba người bọn họ đều đã làm hết sức. Nếu nói là kiếm ít tiền thì là do cổ phiếu mà họ thao tác không tăng điểm nhiều lắm. Cho nên mới xảy ra tình trạng tiền lời không được cao.
Không ai là thần thánh cả. Mặc dù Lục Thiếu Hoa rất khát vọng kiếm được nhiều tiền nhưng hắn không để cho nhân viên của mình bị áp lực quá lớn, chỉ cần ra một con số nhất định cho bọn họ và yêu cầu bọn họ hoàn thành con số này là được.
Lưu Minh Chương cũng không ngờ. Trong tiềm thức của y thì y cho rằng Lục Thiếu Hoa chỉ coi trọng các con số chứ không coi trọng sự cố gắng của mọi người.
- Anh nói tiếp đi.
Lục Thiếu Hoa không nghe Lưu Minh Chương nói gì thêm thì ngẩng đầu nhìn lên. Hắn làm sao mà không biết Lưu Minh Chương đang nghĩ cái gì. Trên mặt của y đang tràn ngập sự lo lắng. Lục Thiếu Hoa liền cười nói:
- Kiếm ít thế này thì có thể biết là cổ phiếu không tăng điểm nhiều lắm. Anh không cần phải lo lắng em sẽ khiển trách anh ấy đâu. Chỉ cần cố gắng một chút thì tốt rồi. Em sẽ không bạc đãi mọi người.
Lý Vân Thanh đã làm việc tại công ty Phượng Hoàng hơn hai năm rồi. Gã là một người như thế nào thì Lục Thiếu Hoa cũng đã biết. Bình thường, lúc nào gã cũng cố gắng làm việc. Cho nên, lần này Lục Thiếu Hoa không cho là Lý Vân Thanh không cố gắng. Lý Vân Thanh là một nhân viên giỏi, lập được nhiều công. Khi Lưu Minh Chương không có mặt ở đây thì tất thảy mọi việc tại công ty tài chính Phượng Hoàng đều do một tay gã xử lý, mà còn xử lý rất tốt.
Nghe lời nói của Lục Thiếu Hoa, vẻ mặt của Lưu Minh Chương mới giãn ra, nhìn thoáng qua tập tài liệu rồi nói tiếp:
- Sở giao dịch chứng khoán Nagoya là do Lý Tông Ân phụ trách. Anh ấy đã biến số tiền ba tỷ năm trăm triệu lên thành bốn mươi lăm tỷ, gấp hơn mười ba lần. Đây là tiền lời cao nhất trong cả ba nơi.
Lưu Minh Chương nói xong, trên mặt vẫn còn sự đắc ý giống như muốn nói:
- Em xem, anh thật không có giới thiệu lầm người mà. Cậu ấy là người có thành tích tốt nhất.
Kỳ thật, Lý Tông Ân đạt được thành tích như vậy bởi vì gã là dân bản địa. Khi Lục Thiếu Hoa lập danh sách thị trường thì có suy nghĩ đến vấn đề đó. Lý Tông Ân là người Nhật Bản cho nên gã sẽ tập trung đầu tư vào những công ty mà gã biết rõ. Do đó mới khiến cho số vốn tăng gấp mười ba lần.
Lục Thiếu Hoa biết Lý Tông Ân đã cố gắng hết sức. Sở dĩ số vốn có thể tăng gấp mười ba lần thì chắc chắn cổ phiếu nơi Lý Tông Ân đầu tư đã có sự tăng điểm mạnh.
- Không sai, tuy nhiên không nên vì thành tích trước mắt mà đắc ý. Kế tiếp còn có một công việc quan trọng hơn đang chờ mọi người giải quyết.
- Được, chúng ta sẽ tập trung tinh lực đánh thắng trận này.
Lưu Minh Chương hào hứng nói.
- Tốt lắm! Mọi người có suy nghĩ như vậy thì em rất an tâm.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, sau đó nghiêm túc nói:
- Được rồi, để em nói sơ qua hành động kế tiếp của chúng ta.
- Em nói đi tụi anh phải làm như thế nào?