Lục Thiếu Hoa không biết vì nguyên nhân gì mà Lưu Minh Chương phấn khởi hơn bình thường, tuy nhiên khi nghe thấy tin tức tốt lành, trong lòng ít nhiều có chút chờ mong.
- Ha ha! Đúng là đã bị anh đoán ra rồi.
Lưu Minh Chương còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã cười ha hả, vừa từ trong túi tài liệu lấy ra hai trang giấy, vừa nói:
- Hôm nay cổ phiếu lại sụt giá nặng, biên độ rất lớn, em xem này.
Lục Thiếu Hoa tưởng là có việc gì, hoá ra là thị trường cổ phiếu bị sụt giá. Ngẫm lại cũng đúng, bây giờ đã là trung tuần tháng một rồi, cũng nên có một lần hạ mạnh xuống. Đón nhận tập tài liệu, hắn nhìn thoáng qua số liệu một chút rồi lại đặt xuống bàn, nói:
- Gần đây có tin tức gì của George Soros không?
Dựa vào trí nhớ, Lục Thiếu Hoa biết là George Soros từ cuối tháng sau khi ra tay, đều liên tục quan sát thị trường cổ phiếu Nhật Bản, đến người cũng ở Nhật, mà không trở về Mỹ.
Đối với con người này, Lục Thiếu Hoa nghĩ vẫn cần phải đề phòng mới được, dù nói thế nào, lão ta cũng là con cáo già trong giới tài chính. Hiện tại thông tin tương đối nhạy cảm, nếu như công ty tài chính Phượng Hoàng cũng nhúng một tay vào trong đó, việc này tuyên truyền ra ngoài, đến lúc đó lại càng khó khăn, không biết chừng người Nhật là oán hận công ty tài chính Phượng Hoàng.
- Không có, tuy nhiên anh biết lão ta chưa rời khỏi Nhật, về phần lão ta ở đây làm gì thì anh chịu không biết được.
Lưu Minh Chương lắc đầu nói.
- Ừ! Vậy thì kệ lão đi, các anh hãy cố gắng điều tra thật nhanh, đừng để cho bọn họ biết được.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
Thực ra không phải hắn sợ George Soros, cũng không phải hắn sợ người Nhật trách móc công ty tài chính Phượng Hoàng, mà nếu có bị phát hiện, Lục Thiếu Hoa vẫn còn có mười ba công ty ở nước ngoài, không nhất thiết là phải dựa vào danh nghĩa của công ty tài chính Phượng Hoàng, lại nói, về sau công ty phát triển lớn mạnh, giới bên ngoài chắc chắn sẽ quan tâm đến, vì vậy cần phải lập thêm vài công ty ở nước ngoài, ngấm ngầm hoạt động thì mới được.
- Anh hiểu rồi, anh sẽ đi gọi điện cho nhóm trưởng và Lý Tông Ân báo với bọn họ, để cho bọn họ cẩn thận một chút.
Lưu Minh Chương nói xong liền chạy đến chỗ điện thoại để gọi điện.
Bây giờ là thời điểm mấu chốt, chỉ còn một chút thời gian nữa là có thể rút khỏi Nhật, Lục Thiếu Hoa không thể không cẩn thận một chút, càng gần đến phút cuối thì càng phải cẩn thận! Dù nói thế nào đi nữa, đây cũng là địa bàn của người Nhật, nếu không may xảy ra chuyện gì thì không phải như bình thường nữa, nếu như nghiêm trọng hơn một chút, để cho Chính phủ Nhật biết được, không biết chừng sẽ cử người ám sát bọn họ.
Nếu như lúc đầu , chỉ có vài chục tỉ cũng chưa được tính là nhiều, Chính phủ Nhật chắc chưa đến nỗi vì mấy chục tỉ mà làm to chuyện, nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi, lần này, số tiền lên tới hàng trăm tỉ rồi, lại còn là đô la Mỹ, cẩn tắc vô áy náy, câu nói này, Lục Thiếu Hoa lúc nào cũng ghi nhớ.
Ngày lại ngày qua đi, một tháng đã qua đi được hai chục ngày, đã là lần thứ hai Lục Thiếu Hoa đến ở biệt thự này, đằng sau còn có cô bé Anten Chiyoda đi cùng.
- Ha ha! Ông Phó mời ngồi!
Lục Thiếu Hoa làm động tác mời ngồi.
- Được!
Phó Trấn Thái cũng không khách khí, ngồi xuống sô pha.
- Ha ha! Tiểu đệ, cậu không định mời tôi ngồi đấy hả?
Anten Chiyoda nhìn Lục Thiếu Hoa nói.
- Vâng, Chiyoda, cô cũng ngồi xuống đi, xin mời.
Lục Thiếu Hoa kèm thêm nụ cười nói, hắn sợ cô tiểu ma nữ Anten Chiyoda này, vì nếu chẳng may có chuyện gì thì lại phải liều mạng với cô ta.
- Ừ! Tiểu đệ ngoan quá, đợi chút nữa chị sẽ mua kẹo cho em nhé, ha ha!
Nói xong, Anten Chiyoda cười hô hố không có chút nữ tính nào.
Lục Thiếu Hoa còn biết làm thế nào, chỉ biết lườm cô một cái, rồi tự mình đi lấy hai cốc nước đưa cho Phó Trấn Thái và Anten Chiyoda, sau đó lại ngồi xuống ghế.
- Ông Phó, có chuyện gì vậy?
Theo sự hiểu biết của hắn về Phó Trấn Thái, thì ông ta không thể vô duyên vô cớ đến căn biệt thự của Lục Thiếu Hoa. Hôm nay ông ta đến thì chắc hẳn có việc gì đó rồi.
Quả nhiên đúng như Lục Thiếu Hoa dự đoán, Phó Trấn Thái sau khi uống một ngụm nước, rồi đặt cốc xuống bàn nói:
- Hôm nay chúng tôi đến đây là để chia tay cậu, trưa nay chúng tôi sẽ về nước.
- Ha ha! Đây đúng là một việc tốt.
Lục Thiếu Hoa cười hả hê.
- Đúng vậy, đã mấy chục năm rồi chưa bước chân về quê hương, bây giờ nghĩ thì đến tối có thể đứng trên mảnh đất quê hương rồi, ông không thể kìm nổi sự xúc động.
Phó Trấn Thái nhìn về hướng Trung Quốc mà nói.
Nói đến xúc động, Lục Thiếu Hoa còn có thể hiểu được, dù nói thế nào, quan niệm của bọn họ thế hệ trước không giống nhau, chỉ là bất đắc dĩ, mới ở lại định cư ở Nhật, bây giờ sắp trở lại quê hương, trong lòng chắc chắc rất xúc động. Còn không nói gì đến một ông già đã mấy chục năm không về nước nữa, ngay như kiếp trước của hắn, khi đến một môi trường mới đều có chút cảm giác lạ lẫm.
- Ông Phó, dần dần sẽ thích nghi thôi mà, cuối cùng cũng về quê, trong tâm lý cũng sẽ không còn như xưa nữa.
Lục Thiếu Hoa an ủi.
- À à!
Phó Trấn Thái cười rồi nói:
- Được rồi, cũng đã tạm biệt cháu rồi, ông cũng đến lúc phải về nhà sắp xếp đồ đạc đây.
- Vâng, để cháu tiễn ông,
Lục thiếu Hoa đứng dậy nói.
Lục Thiếu Hoa đứng dậy, Phó Trấn Thái cũng kéo Anten Chiyoda dậy, nhưng vừa mới đứng lên, Anten Chiyoda bỗng nghĩ ra chuyện gì đó, từ trong túi lôi ra một tờ giấy đưa cho Lục Thiếu Hoa:
- Suýt chút nữa quên nói với cậu chuyện này. Đây là số điện thoại ở Thâm Quyến của ông Phó, khi nào cậu về Thâm Quyến thì gọi vào số này là có thể tìm được tôi.
Lục Thiếu Hoa nhận lấy tờ giấy, không nói gì chỉ gật đầu. Tiễn Phó Trấn Thái và Anten Chiyoda đến cửa hắn mới dừng lại.
- Nếu về đến Thâm Quyến mà cậu không đến tìm tôi thì, hừ. . !
Nói xong Anten Chiyoda giơ nắm đấm lên, như muốn nói, nếu hắn không liên lạc với cô ta thì sẽ bị ăn đòn.
Đối diện với cô tiểu ma nữ này, Lục Thiếu Hoa chẳng biết làm gì, chỉ còn cách biểu thị về Thâm Quyến nhất định sẽ tìm cô ta.
Cả nhà Phó Trấn Thái đi chuyến máy bay buổi chiều về nước, Lục Thiếu Hoa không đi tiễn, bởi vì chỉ một thời gian nữa hắn cũng trở về Thâm Quyến, dù sao đến lúc đó cũng có thể gặp gỡ, nên tiễn hay không tiễn đều như nhau.
Ngày tháng nói là trôi nhanh thì không phải mà trôi chậm cũng không chậm, từ lúc nhà Phó Trấn Thái rời Nhật đã được hơn một tuần rồi, trong suốt tuần đó, cuộc sống của Lục Thiếu Hoa ngày nào cũng giống ngày nào, không có việc gì thì ngồi ở nhà xem ti vi, có vài lần đi ra ngoài dạo phố, nhưng nghĩ lại tốt hơn là không nên ra ngoài, bởi vì Nhật Bản bây giờ có thể nói là “loạn”, loạn đến mức mà hắn không dám nghĩ đến, nên vì vấn đề an toàn của bản thân mà suy nghĩ, hắn quyết định ở lại căn biệt thự của mình thì hơn.
giờ hơn chiều nay, Lưu Minh Chương giống như mọi ngày về lại căn biệt thư, vẫn cái dáng vẻ ấy, đưa cho Lục Thiếu Hoa một bộ tài liệu nói:
- Đây là số liệu ngày hôm nay.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa đón lấy bộ tài liệu, nhưng lần này hắn không xem, mà lại để sang một bên, nói:
- Bây giờ tôi sẽ sắp đặt một chút bước tiếp theo phải làm gì.
Vừa nghe nói phải hành động, một người đang héo hon đi như Lưu Minh Chương bỗng tỉnh táo trở lại, hấp tấp ngồi thẳng người, khuôn mặt vẻ chờ mong:
- Em nói đi, em nói đi?