Hà Thừa Ích và Lân Tề Toàn hai người to nhỏ thương lượng với nhau, hình như là ai cũng thóai thác cho nhau vị trí Tổng giám đốc. Lục Thiếu Hoa đương nhiên là không để ý, đã nói để bọn họ tự chọn với nhau thì cứ để cho bọn họ thương lượng. Hắn nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cái nhìn có chút gì đó sững sờ.
Hồi lâu, hai người ngừng nói chuyện, Lâm Tề Toàn giả vờ ho khan khụ khụ hai tiếng và nói:
- Ông chủ, tôi nghĩ rằng nên để Thừa Ích làm Tổng giám đốc, tôi nhận làm phó.
Cả hai đều cùng là những nhân tài trong lĩnh vực bất động sản, nhưng Lâm Tề Toàn từ trước đến giờ không nhận mình ưu tú hơn Hà Thừa Ích., Vừa rồi thương lượng, anh ta một mực ủng hộ Hà Thừa Ích lên làm Tổng giám đốc, dường như Hà Thừa Ích cũng ủng hộ việc đưa bản thân lên làm việc này.
Lúc còn ở Nhật, hai người không ai phân biệt lớn nhỏ, nhưng Lâm Tề Toàn biết, dù là tầm nhìn hay kinh nghiệm, Hà Thừa Ích đều có thể thắng anh ta một bậc, anh ta cũng cam tâm tình nguyện để nhường vị trí Tổng giám đốc này.
Lâm Tề Toàn vừa nói xong, Hà Thừa Ích giật giật miệng như đang định nói gì, nhưng đã bị Lục Thiếu Hoa nói trước, bằng giọng dứt khoát nói:
- Được rồi, tổng giám đốc do Hà tiên sinh phụ trách đi.
Thực ra hai người thương lượng từ nãy nhưng không đưa ra được kết quả, thoái thác cả hồi lâu, không còn cách nào khác, Lâm Tề Toàn biết rằng, có nói tiếp thì cũng không có kết quả gì, nên đã dứt khoát nói rõ với Lục Thiếu Hoa là anh ta sẽ không nhận vị trí này. Tuy vậy Lâm Tề Toàn không biết được là, Lục Thiếu Hoa trong lòng đã thiên về Hà Thừa Ích, thông qua lần đi Nhật Bản này, Hà Thừa Ích cũng biểu hiện rõ ràng là anh ta xuất sắc hơn một chút.
- A! Ông chủ để tôi nói một câu được không?
Hà Thừa Ích vẻ mặt khổ sở nói.
- Hả?
Trán Lưu Minh Chương nhăn thành một vệt.
- Có việc gì nói luôn đi!
- Vâng!Tôi nghĩ là để Tề Toàn nhận chức Tổng giám đốc thì hơn, dù nói thế nào, anh ấy cũng hơn tôi hai tuổi, xử lý bất cứ việc gì cũng thành thục hơn tôi.
Hà Thừa Ích nghiêm túc nói.
- Ai dà! Ông chủ, đừng nghe anh ta nói, con mắt và kinh nghiệm của anh ta đều phong phú hơn tôi nhiều, vậy nên, chức tổng giám đốc này nên là của anh ta, tôi mặc dù tuổi nhiều hơn chút, nhưng chỉ có thể làm trợ thủ, nếu để tôi làm Tổng giám đốc, thì tôi thấy khó tin.
Không còn cách nào khác, Lâm Tề Toàn thực chất không muốn nhận chức Tổng giám đốc này, nói thế nào bây giờ. Trước đây không quen biết Hà Thừa Ích thì thôi, nhưng bây giờ sau chuyến đi Nhật, hai bọn họ cũng xem như hai chiến hữu ở cùng chiến hào, quan hệ từ người lạ đã trở thành bạn tri âm. Ai nhận chức tổng giám đốc này đều không cần tranh đi tranh lại. Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ cứ thoái thác lẫn nhau.
Hai người ai cũng đề cao sở trường của người kia, chỉ ra nhược điểm của bản thân, cho rằng người kia mới là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Tổng giám đốc, Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ không biết làm thế nào, trong lòng thầm nghĩ: “Những người khác đều là tranh nhau cao thấp mà không đội trời chung, nhưng bọn họ lại khác hẳn, không mong địa vị cao, mà ai cũng sẵn sàng nhường vị trí của mình.
Tuy vậy, nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, Lục Thiếu Hoa cảm thấy hơi khâm phục. Bọn họ tình nguyện để đối phương lên vị trí cao, mà sẵn sàng quên đi bản thân, không những quan hệ của họ rất tốt, mà mỗi người cũng đều có sở trường của riêng mình.
- Được rồi, các anh đừng đùn đẩy đi đùn đẩy lại nữa, để tôi quyết đinh. Hà tiên sinh sẽ làm Tổng giám đốc, còn Lâm tiên sinh sẽ làm phó, tiền lương là như nhau, về phần chức quyền, cả hai cùng bàn bạc với nhau rồi xử lý.
Bất đắc dĩ, cuộc tranh luận của bọn họ đã tuyên bố thất bại, Lục Thiếu Hoa lấy tư cách là ông chủ chỉ có thể xuất hiện để xử lý công bằng.
Ông chủ lại một lần nữa đưa ra quyết định cuối cùng, Hà Thừa Ích và Lưu Tề Toàn cũng không biết nói gì hơn, không hẹn mà cả hai cùng gật đầu biểu thị là hãy làm theo quyết định của Lục Thiếu Hoa.
Mercedes- Benz lăn bánh chậm rãi trên đường, không biết từ lúc nào đã về đến biệt thự, Lục Thiếu Hoa mở của xuống xe trước, nhìn tất cả khu biệt thự mà cả năm nay không ở, trong lòng buông ra một tiếng thở dài, hắn thì thào nói với mình:
- Cuối cùng đã về nhà rồi!
Đi vào trong nhà, vẫn những kiến trúc quen thuộc, mặc dù đã lâu không có ai ở, nhưng không có một chút gì bẩn cả, hình như là có người thường xuyên đến lau dọn.
Đúng là biệt thự có người đến lau chùi quét dọn, Lục Thiếu Hoa đi khỏi, chìa khoá cửa lớn giao cho Lý Vân Thanh, mà anh ta lại đoán được thời gian Lục Thiếu Hoa đi Nhật sẽ không thể ngắn, nên đã thuê một người lao công, mỗi tuần lại đến quét dọn một lần.
Lục Thiếu Hoa chỉ đơn giản nhìn qua mọi thứ một lượt, rồi lại ngồi xuống ghế sô pha, ngồi máy bay cả mấy tiếng đồng hồ, nếu nói không mệt thì là nói dối. Tuy vậy nhìn Hà Thừa Ích và Lâm Tề Toàn đều đứng đó, không thể không cười, vỗ vỗ vào ghế, nói:
- Lại đây ngồi đi, còn khách sao gì! Đều ngồi xuống cả đi, đợi Minh Chương về, tôi còn có việc phân công. Ngày kia tôi nhất thiết phải về Thâm Quyến một chuyến rồi.
Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích không hiểu tính tình của Lục Thiếu Hoa như Lưu Minh Chương được, có chút gì hơi gò bó. Ông chủ không bảo ngồi, thì bọn họ sao dám tuỳ tiện ngồi. Nhưng bây giờ Lục Thiếu Hoa đã mở miệng, bọn họ cũng không biết nói thế nào, đành ngồi xuống.
Mọi người vừa ngồi xuống, Lưu Minh Chương liền ba chân bốn cẳng chạy vào, cũng không để ý đến bọn Hà Thừa Ích đang ở đó, ngồi luôn xuống ghế, miệng không ngừng than:
- Mệt chết mất, mệt chết mất!
Trêu mọi người bằng con mắt khinh khỉnh.
- Được rồi, được rồi, không phải là đã ngồi mấy tiếng máy bay sao.
Lục Thiếu Hoa thực sự không quen việc nhìn những động tác khoa trương của Lưu Minh Chương.
- Tiếp theo tôi sẽ sắp xếp công việc công ty, ngày mai không biết chừng đến trưa vẫn chưa dậy được ấy, mà ngày kia tôi lại phải về Thâm Quyến một chuyến, nhân tiện bây giờ còn ít thời gian, tôi bố trí các công việc tiếp theo cần làm.
Rời khỏi quê hương, đi ra nước ngoài, vốn đã chưa có giấc ngủ nào ngon, bây giờ về đến Hong Kong rồi, Lục Thiếu Hoa đương nhiên muốn thoải mái ngủ một giấc thật ngon, nên mới phân bố công việc ngay sau khi xuống máy bay. Ngày mai mới có thể yên tâm thả lỏng được một ngày.
Vừa nghe đến việc sắp xếp công việc, Lưu Minh Chương đã bỏ ngay không làm trò, ngồi thẳng người lên, khuôn mặt trở lại sự chăm chú như mọi khi.
- Ừ!Chuyện thứ nhất, vừa nãy tôi đã cùng Hà tiên sinh hai bọn họ nói rõ rồi, tấn công vào thị trường bất động sản Hong Kong, Minh Chương, anh cũng phải phối hợp một chút, cần bao nhiêu tiền thì tính bấy nhiêu, tôi muốn đưa công ty bất động sản Phượng Hoàng phát triển thành công ty lớn nhất nhì Hong Kong này.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa nhìn Lưu Minh Chương một cái, thấy y gật đầu, mới nói tiếp:
- Về phần xây dựng toà nhà văn phòng, Hà tiên sinh, Lâm tiên sinh, hai cậu sau hai ngày nữa bàn bạc với Lưu Minh chương là được, ở đây tôi không cần nói nữa. Tiếp theo là chuyện thứ hai, một công ty muốn phát triển đến cùng, thì cần phải đa ngành nghề, chúng ta không thể chỉ kinh doanh tài chính và bất động sản được, các ngành khác cũng cẩn phải khai thác, như là giải trí, công nghiệp thực phẩm, các ngành dịch vụ. . Mà muốn phát triển các ngành này thì cần những nhân tài chuyên nghiệp, vì vậy, các anh cần chú ý một chút, nếu như tìm được những nhân tài ở các lĩnh vực này, thì cần phải thu hút về công ty, đến lúc nào thích hợp thì lại phát triển dần dần.
Lưu Minh Chương và bọn Hà Thừa Ích cùng nhất trí gật đầu, họ biết rằng Lục Thiếu Hoa đang nói đến hướng phát triển của công ty, cũng coi như là hội nghĩ cấp cao.
- Ừ! Tiếp theo tôi muốn nói đến chuyện thứ ba, Minh Chương ngày mai anh thông báo cho mọi người, lấy danh nghĩa Tổng giám đốc công ty tài chính Phượng Hoàng mở một cuộc họp với báo giới.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì thêm nữa, mà ngừng lại.
- Được, việc này không thành vấn đề. Chỉ có nội dung cuộc họp báo là nói về cái gì?
Lưu Minh Chương hỏi.
Lục Thiếu Hoa cười, nhưng không vội vàng gì nói tiếp.