Lục Thiếu Hoa biết, muốn xây dựng một đế quốc kinh tế, nhất định phải có một ngân hàng của mình, bây giờ hắn đã có đến vài trăm tỉ đô , cũng nên có một ngân hàng. Nếu trong nước mà muốn có một ngân hàng tư nhân thì là không thể, nhiều nhất chỉ cỏ thể đóng góp cổ phần, nếu muốn bỏ vốn tư nhân thì đúng là truyện nghìn lẻ một đêm.
Nhưng trong nước không cho phép không có nghĩa là ở Hong Kong cũng vậy, theo như trí nhớ của hắn, Hong Kong có ngân hàng như thế, nhưng lúc đó việc kinh doanh lại ảm đạm một cách khác thường.
- Minh Chương, anh có lẽ biết người gọi là “Thuyền trưởng” chứ?
- Có! Tôi biết, lần trước đi thuê tàu tôi đã gặp ông già đó một lần rồi, chả nhẽ tôi lại không biết việc đó sao.
Lưu Minh Chương trả lời.
Quả thật, Lục Thiếu Hoa đã quên việc đó rồi, lúc đó khi chuẩn bị đi buôn lậu đồ dùng hàng ngày đến Liên Xô, hắn đã từng giao cho Lưu Minh Chương lấy danh nghĩa Tổng giám đốc của công ty tài chính Phượng Hoàng đi tiếp xúc với thuyền trưởng Bao của công ty vận chuyển biển ” , chỉ không nghĩ được rằng ông già đó lại tự mình thiết đãi Lưu Minh Chương.
- A a! Quen biết là tốt, công việc tiếp theo dễ nói rồi!
Lục Thiếu Hoa cười lớn, người ta không phải hay nói, người quen thì dễ làm việc sao.
- Theo như tôi được biết, thuyền trưởng Bao cùng giới thương nhân danh tiếng cùng hùn vốn nắm cổ phần của một ngân hàng, hình như làm ăn không được tốt lắm. Tôi giao cho anh một nhiệm vụ, xong việc vài ngày tới, anh đến tìm thuyền trưởng Bao nói truyện trước. Tôi muốn mua lại số cổ phiếu của ngân hàng mà ông ta đang nắm.
Lưu Minh Chương nhìn Lục Thiếu Hoa, gật đầu, y làm tài chính, làm sao lại không biết được giá trị của ngân hàng đối với công ty.
- Được! Tôi đoán là bọn họ sẽ không dễ dàng bán đi như vậy, có tiền có thể xua ma đuổi quỷ, chỉ cần chúng ta đưa ra giá hợp lý, tôi tin là cũng có thể đàm phán được.
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt thản nhiên, chuyển sang chủ đề khác:
- Tôi muốn mua lại toàn bộ, những cổ đông nhỏ có thể mua với giá cao hơn một chút, hiệu quả không tốt, thì tôi tin là bọn họ cũng sẽ muốn bán đi thôi.
Lưu Minh Chương không phải là kẻ ngu, từ giọng điệu của Lục Thiếu Hoa có thể nghe được sáu chữ, đó chính là “không tiếc toàn bộ chi phí”
- Đợi ngày mai họp báo xong, chúng ta sẽ đi tìm họ nói chuyện.
- Được, thời gian do anh sắp xếp, càng nhanh càng tốt.
Nói đến đây, Lục thiếu Hoa dừng lại, cầm cốc nước lên uống một ngụm, rồi lại nói tiếp:
- Gần đây anh có chú ý thấy có một đài truyền hình tên là “STAR”, bọn họ đang chuẩn bị mở đài truyền hình Tiếng Hoa, anh hãy để ý kỹ bọn họ, chỉ đợi khi đài truyền hình hoàn thành, hãy nghĩ cách mua lại, cũng là mua lại toàn bộ.
Căn cứ vào trí nhớ của hắn, kênh truyền hình Tiếng Hoa của đài truyền hình STAR năm bắt đầu phát sóng, sau nhiều lần qua tay đổi chủ, ngày tháng năm từ một đài đã chuyển thành hai đài đó là đài truyền hình Phượng Hoàng (phát sóng ở Đại lục và Hong Kong) và đài truyền hình Tiếng Hoa trước kia (chỉ phát sóng ở Đài Loan), sau này phát các kênh điện ảnh, tin tức, châu Âu, châu Mỹ. Người biên tập và người dẫn chương trình đến từ Trung Quốc đại lục, Hong Kong, và Đài Loan.
Đúng vậy. đó chính là kênh truyền hình Phượng Hoàng đài truyền hình Tiếng Hoa, sau khi bước vào thế kỉ thì sức ảnh hưởng không phải bình thường, vả lại Lục Thiếu Hoa nghĩ nên mua lại. Ngoài việc sau này có thể kiếm ra được tiền, còn có thể khống chế dư luận xã hộ, trừ bỏ những ảnh hưởng không tốt.
- Được!
Lưu Minh Chương không hiểu được sao Lục Thiếu Hoa lại bỗng nhiên hứng thú với đài truyền hình, nhưng y không hỏi nhiều nữa.
- Nếu như chúng ta mua đài truyền hình, bản thân tôi cho rằng nên nhanh chóng thành lập công ty giải trí. Sau đó giao cho công ty giải trí xử lý, mời một số chuyên gia, tôi cũng là làm tài chính, rất nhiều việc đều không nắm rõ, việc thu mua tôi có thể đi thương lượng, nhưng quản lý phương diện này, tôi không phải là người trong ngành.
- Cái này tôi cũng hiểu, trước mắt anh chỉ cần chú ý quan sát là được rồi, văn phòng công ty còn chưa xây, công ty giải trí trước tiên chưa thành lập vội, nhưng những nhân tài trong lĩnh vực này cũng nên tìm kiếm, anh lưu ý một chút.
Lục Thiếu Hoa vốn không định để Lưu Minh Chương làm quản lý, chỉ là hãy thăm dò trước, sau đó xuất diện để thu mua.
- Vâng!
- Được! Cũng không còn việc gì nữa, anh gọi điện đến công ty sắp xếp chỗ cho bọn Hà tiên sinh, sau đó hãy về nhà thăm gia đình, nghỉ ngơi lấy lại tinh thần để ngày mai còn tổ chức họp báo.
Lục Thiếu Hoa phất phất tay ra vẻ tiễn khách.
Lưu Minh Chương cũng không nói gì, đứng dậy đi về phía cổng. Đã gần một năm không về nhà, đúng là phải về thăm cha mẹ.
. . . .
Lưu Minh Chương đi rồi, Lục Thiếu Hoa một mình ngồi trên ghế, trong đầu suy diễn ra tất cả mọi sự việc. Bây giờ việc sắp đặt công việc ở Hong Kong cũng đã tương đối rồi, lợi dụng ảnh hưởng của công ty tài chính, mở rộng cục diện, đầu tư vào bất động sản, cuối cùng dần dần mở rộng thêm các ngành khác.
Ở đây, những nhân tài ở các lĩnh vực khác là rất cần thiết, tuyển dụng là việc cần làm, chỉ cần bây giờ không nôn nóng, người ta thường nói, đường đi phải bước từng bước một, cơm phải ăn từng miếng từng miếng một, về đến Thâm Quyến cũng không ở được mấy hôm, đợi trở về Hong Kong sắp xếp cũng không vội.
Thở một hơi, việc ở Hong Kong tạm thời đã sắp xếp xong, tiếp theo là việc ở Thâm Quyến, bây giờ đã là tháng năm rồi, hợp đồng về khu đất để xây dựng “Cửa sổ thế giới” mà hắn kí với chính phủ Thâm Quyến thời gian về trước phải bắt đầu xây dựng vào năm nay. nếu như không thi công, chính phủ có quyển thu hồi khu đất đó.
Để có được miếng đất đó, Lục Thiếu Hoa đã trăm cay nghìn đắng mới có thể mua được nó,, làm gì có chuyện bỏ không như vậy. Nên lần này về Thâm Quyến, một là cho gia đình biết là hắn vẫn bình an, hai là chuẩn bị khởi công xây dựng “Cửa sổ thế giới”.
Với tính cách Lục Thiếu Hoa thì hắn không thể đơn giản vì một việc mà trở về cho khổ, về để báo cho gia đình là bình an thì không sai, “Cửa sổ thế giới” cần phải khởi công xây dựng cũng không sai, nhưng cũng không phải là những việc quan trọng nhất. Bây giờ hắn có tiền rồi, hắn cũng nên chuẩn bị kế hoạch để làm bước đệm sau này, nếu không đến lúc đó thì rất khó sắp xếp thời gian.
Thời gian một ngày dần dần qua đi, giờ chiều ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa mới từ trên giường nhảy xuống, mặc xong quần áo, vươn vai, xoa nhẹ hai con mắt mới thoả lòng mãn dạ đi đánh răng rửa mặt.
-Ồ! Anh Minh Chương cũng ở đây à!
Khi Lục Thiếu Hoa từ tầng hai đi xuống, vưa hay nhìn thấy Lưu Minh Chương đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi ở phòng khách.
- Vâng, tôi đến từ trưa, nhưng anh Thượng Khuê nói em đang ngủ, tôi liền ngồi đây xem ti vi đợi em xuống.
Lưu Minh Chương nói và chỉnh âm thanh của ti vi xuống mức thấp, sau đó lấy tập tài liệu trên bàn giơ giơ lên.
- Đây là Hà Thừa Ích vừa mang đến, bảo tôi đưa cho em.
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa thản nhiên lên tiếng, cuộn trên sô pha, tài liệu vừa nhận liền mở ra xem luôn.
Tập tài liệu này là liên quan đến việc báo cáo thống kê số vốn ban đầu để thành lập công ty bất động sản, Lục Thiếu Hoa chỉ xem qua, cuối cùng xem con số tổng kết.
- Minh Chương, tập tài liệu này anh đã xem chưa?
- Xem rồi, hai bọn họ viết rất kỹ, Ha, ha!
Lưu Minh Chương khuôn mặt mỉm cười nói.
- Thế thì tốt, cứ đưa cho bọn họ con số đã viết trên đó đi.
Trầm ngâm một lát, Lục Thiếu Hoa lại nói:
- Tôi đã xem kỹ về bất động sản Hong Kong, nếu như họ muốn vốn, anh hãy đưa cho bọn họ đi.
- Được!
Lưu Minh Chương gật đầu ra vẻ hiểu rồi.
Không còn cách nào khác, bây giờ tất cả số vốn đều lấy tên công ty tài chính Phượng Hoàng, Lưu Minh Chương cũng xem như là một người nắm tài chính, muốn tiền vốn cần phải tìm y.
- Ừ! Trưa nay anh đến đây, có việc gì thì tìm tôi!
- Hì hì! Có chút việc tìm em.