Ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa thật sự đến trường Quan Lập. Ngồi nói chuyện với hiệu trưởng Phùng trong phòng làm việc của trường một lát, liền cầm quyển giáo khoa của hiệu trưởng Phùng xem mặt mũi Dương Kiến Long. Hay là vì thành tích của Lục Thiếu Hoa tốt, trong phòng luôn để lại một bàn trống để hắn chuẩn bị.
Lục Thiếu Hoa là thiên tài trong trường học này. Giáo sư Koren biết được, nên Lục Thiếu Hoa đến rồi, giáo sư cũng không nói gì thêm, cũng không để ý hắn ngủ ở dưới hay làm động tác nhỏ, cũng coi như là mở một mắt nhắm một mắt vậy.
Giáo sư biết con người Lục Thiếu Hoa. Nhưng các học sinh lại không biết, xem Lục Thiếu Hoa giống như quái vật. Cho rằng hắn là học sinh mới đến, mọi người đều cố ý không có ý định hướng về chỗ Lục Thiếu Hoa. Có một số bạn học cùng Lục Thiếu Hoa năm thứ năm, tất nhiên là biết Lục Thiếu Hoa, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi, còn số lần nhìn thấy hình dáng Lục Thiếu Hoa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đối với những bạn học nhìn hắn như quái vật, Lục Thiếu Hoa làm như không thấy, cũng không đi chào hỏi mọi người. Tự mình làm việc mình thích, khi thì nhìn sách giáo khoa, khi thì ghé vào bàn là nhắm mắt vào...
“Reng, reng”. Khi tiếng chuông tan học vang lên, Lục Thiếu Hoa đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng thu xếp sách vở. Chờ khi giáo sư trên bục giảng nói “Tan học”, Lục Thiếu Hoa vội đứng dậy đi ra cửa, thì thào tự nói. “Còn thật không phải là người địa phương gốc.”
Ngày đầu tiên đi học là như thế, còn ngày hôm sau? Ngày hôm sau, trong phòng học trường Quan Lập lại không thấy bóng dáng Lục Thiếu Hoa.Nếu không ở trường được, Lục Thiếu Hoa cũng lười lại đi đến trường. Rõ ràng ở biệt thự có thể xem TV, thật sự đi đi lại lại khắp nơi.
...
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, vừa mới đó mà đã nửa tháng rồi. Trong thời gian này, Lưu Minh Chương cố ý đi một chuyến đến biệt thự nói với Lục Thiếu Hoa đặt mua Rolls-Royce, xưởng có loại xe chống đạn, có thể trực tiếp chuyển đến.Nhưng dù sao vẫn là nước Anh xa xôi, chuyển đến đây cũng cần thời gian. Tuy nhiên nghe Lưu Minh Chương nói, dường như cũng chỉ cần mười tám ngày là có thể chuyển đến Hongkong rồi. Lục Thiếu Hoa tự nhiên không nói gì, chỉ cần không quá lâu là được, mười hôm nửa tháng chẳng phải nhanh lắm sao.
Lúc chuyển đến đã là cuối tháng rồi. Rolls-Royce cũng chuyển đến Hongkong. Sau khi Lưu Minh Chương hỏi ý kiến Lục Thiếu Hoa liền đi xin giấy phép liên quan, đợi làm xong tất cả, sau đó mới đem xe đến biệt thự của Lục Thiếu Hoa ở.
Nhìn thấy dãy xe Rolls-Royce màu bạc, Lục Thiếu Hoa lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn. Nhãn hiệu Rolls-Royce này là đại diện cao quý, thanh lịch cho niên đại . Nói thô một chút thì là đại diện cho sự giàu có, là tượng trưng cho thân phận.
Ở những năm , một chiếc Rolls-Royce bình thường giá trị chế tạo ít nhất là trên hàng triệu nhân dân tệ. Mà Lục Thiếu Hoa đặt hàng lại không giống loại xe bình thường, hắn đặt loại chống đạn, mặt giá trị chế tạo còn cao xa hơn nhiều loại bình thường. Tuy nhiên số tiền đó đối với Lục Thiếu Hoa lại chẳng là gì. Chỉ cần ngồi thoải mái là được, cũng có thể thỏa mãn hư vinh của hắn.
- Minh Chương, liên hệ được với nhà họ Hoắc bên kia chưa?
Lục Thiếu Hoa nhìn Rolls-Royce một lúc, quay đầu về phía Lưu Minh Chương hỏi.
- Ừ, tôi đã gọi điện cho anh ta rồi, nói ngày một tháng sau qua thăm.
Lưu Minh Chương nói.
- Vậy là tốt rồi, còn có ba ngày nữa.
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ vai Lưu Minh Chương, lại nói tiếp
- Đến lúc đó anh đi với tôi chứ.
- Được.
Lưu Minh Chương nói không hề do dự.
...
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, sáng hôm nay, Lưu Minh Chương sớm đã đến biệt thự của Lục Thiếu Hoa. Tuy Lưu Minh Chương vẫn thường lui tới nhưng hôm nay ăn mặc có khác. Tuy rằng vẫn là mặc đồ tây đeo caravat, nhưng nhãn hiệu đồ tây thì không giống, toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu.
Nói đến cũng buồn cười, Lưu Minh Chương không ít tiền, nhưng về phương diện ăn mặc thì rất tùy ý. Mua một bộ đồ tây hàng hiệu cũng trở thành bảo bối, bình thường không mặc, chỉ có trường hợp quan trọng mới mặc tí, sau đó lại mang giấu đi.
- Được, đi thôi.
Lục Thiếu Hoa phất phất tay, mở cửa ra, nhưng lại không vào xe ngay. Nhìn thấy Lưu Minh Chương mở cửa xe bên kia đang định bước vào.
- Minh Chương, anh ngồi phía trước đi, anh Trương không biết đi thế nào đâu.
Lưu Minh Chương gãi gãi đầu, cười cười, mở cửa xe bên phụ lái chui vào xe.
Gần như cùng lúc Lưu Minh Chương chui vào trong xe, Lục Thiếu Hoa cũng ngồi vào ghế sau. Còn Lý Thượng Khuê cũng ngồi ghế sau như Lục Thiếu Hoa. Ngồi lên xe, Trương Khánh Vân từ từ khởi động xe, không thể không nói, ngồi lên Rolls-Royce thoải mái hơn nhiều ngồi trên Mercedes-Benz. Không nói đến không gian lớn, ngay cả ghế ngồi cũng êm ái khác thường.
Không hề nghi ngờ, chiếc Rolls-Royce chạy trên đường cái hấp dẫn mọi người đi đường. Lục Thiếu Hoa ngồi bên trong xuyên cửa kính nhìn người đi bên ngoài, không hướng nào của xe mà không nhìn vào. Cũng may là bên trong xe chỉ nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài không nhìn được vào trong, bằng không thân phận của Lục Thiếu Hoa có thể phải phát nổ rồi.
...
Tốc độ xe cũng không nhanh, do Lưu Minh Chương ở phía trước chỉ đường, trằn trọc nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đi vào một đại lộ yên tĩnh. Không một bóng người, giống như đang đi vào núi vậy. Nếu không phải là đại lộ hai bên đường đều là hoa cỏ nhân tạo, Lục Thiếu Hoa đều phải nghi ngờ có phải đã đi nhầm đường hay không.
Xuyên qua cửa xe, nhìn thấy hoa cỏ hai bên đường, Lục Thiếu Hoa biết, phía dưới hoa cỏ đấy là một đôi camera đang nhìn họ. Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không ngại, ngược lại cảm thấy đó là tất nhiên. Dù sao nhà họ Hoắc cũng có thể xem như đại gia, khó tránh khỏi có một chút nghi ngờ sự phá rối của người khác, phòng bị cũng là việc dĩ nhiên thôi mà!
Dọc theo đại lộ yên tĩnh chạy không đến vài phút, cuối cùng cũng đến trước cửa một ngôi biệt thự với hình thức trang viên. Không đợi Trương Khánh Vân dừng xe lại, cửa đã tự động mở rồi, hiển nhiên là bên trong có người biết Lục Thiếu Hoa đến. Cũng không ngoài dự đoán của Lục Thiếu Hoa, trên đường và hai bên có camera.
Cửa chính tự động mở ra, không cần Lục Thiếu Hoa nói, Trương Khánh Vân cũng biết có thể đi thẳng vào. Vào cửa chính, hiện ra trước mắt mọi người là một vòi phun hình tròn. Ở trong vòi phun có xây một tòa núi giả, nếu không phải là có vòi phun xung quanh, sẽ khiến mọi người nghĩ rằng đó là núi thật.
Đi qua vòi phun, cuối cùng cũng đi vào cửa trước biệt thự rồi. Xe dừng ở trước cửa, Lưu Minh Chương mở cửa xuống xe trước, nhìn về phía người đàn ông trung niên ra nghênh đón Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa lúc đó cũng chưa để ý đến, hắn cũng không vội xuống xe ngay, còn ngồi trong xe. Đó đã là thói quen của hắn rồi, không kể là đi đâu, chỉ cần có Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê ở đó, họ liền không cho Lục Thiếu Hoa xuống xe trước. Mà sau khi hai người họ xuống xe nhìn quanh bốn bên mới mở cửa để Lục Thiếu Hoa xuống xe.
Tuy nhiên lần này là ngoại lệ, sau khi Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân xuống xe lại không lập tức mở cửa xe. Trương Khánh Vân vẻ mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào khu biệt thự. Mà Lý Thượng Khuê lại đứng ở bên cửa xe bên chỗ ngồi của Lục Thiếu Hoa, cũng với vẻ mặt như vậy nhìn từng chỗ một.
Thấy Lý Thượng Khuê bọn họ vẫn không mở cửa xe, Lục Thiếu Hoa cũng không biết có chuyện gì. Quay cửa kính xe chuẩn bị hỏi Lý Thượng Khuê, cũng không dự tính Lục Thiếu Hoa quay cửa xe xuống, Lý Thượng Khuê liền che bên cửa kính xe.
- Anh Lý? Có chuyện gì vậy?
Lục Thiếu Hoa hỏi.