Lục Thiếu Hoa và Lục Gia Huy với Trần Quốc Bang đến nơi đỗ xe lần trước, đi được một lúc xe đã tới nơi. Lục Gia Thành mặt lạnh lùng, đi còn không vững, có lẽ là đã rất mệt. Nghĩ thì cũng đúng, ba ngày qua y giờ đều ngồi trên xe, mà có một ngày nghỉ thì chưa chắc y đã nghỉ ngơi, chắc là đi giúp hái vải rồi.
Lục Thiếu Hoa giới thiệu qua với Trần Quốc Bang và Lục Gia Huy, Hắn nói là mời Trần Quốc Bang đến giúp đỡ. Gia Huy không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lục Gia Huy đồng ý rồi, Lục Thiếu Hoa cũng cảm thấy mình đã thấm mệt, cũng không hỏi tình hình trong nhà, cấp tốc dỡ vải xuống. Nhìn mười mấy sọt vải xếp đầy dưới đất, Lục Thiếu Hoa thầm nghĩ: “May mà gọi Lục Gia Thành về, không thì chuyển mỗi năm sọt xuống còn không đủ bán buổi sáng.”
Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Hoa còn chưa dậy, Ông Văn Đức đã đến gọi cửa. Lục Gia Thành hôm trước đến nhà hàng y dùng cơm, y biết vải lại được chuyển đến. Nếu không vì quá muộn thì chắc chắn nửa đêm y sẽ chạy đến ăn, tuy nhiên cuối cùng cũng không nhịn được, trời vừa sáng y đã chạy đến. Đợi Lục Thiếu Hoa mở cửa, y cũng không cần để ý xung quanh, cầm một cái túi rồi xếp vải vào thật lực, khi mà cái túi đã đầy ắp y mới nói:
- Những cái này không được bán, giữ để mình ăn, ha, ha.
Nhìn động tác của Ông Văn Đức rồi phối hợp với lời nói của y, Lục Thiếu Hoa không biết nên khóc hay cười, chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ với vẻ mặt đau khổ.
Đúng chín giờ sáng mở cửa, vải thì đã được xếp lên giá từ khi chưa mở cửa, có thể nói là mọi việc được chuẩn bị hết sức chu đáo. Cửa vừa mở, bên ngoài đã nườm nượp người đứng mua vải. Thế nhưng Lục Thiếu Hoa chú ý thấy những người đứng bên trong là những người hôm trước đã mua vải, còn những người đứng bên vòng ngoài mới là những người lạ. Chắc có lẽ thấy vải ngon nên người ta mới đến mua tiếp.
Cửa hàng có thêm Trần Quốc Bang, thế nên không đến nỗi bận như hôm trước, bốn người bán hàng đâu vào đấy, hai người xếp túi, một người cân, đương nhiên Lục Thiếu Hoa là người phụ trách thu tiền.
Đến gần mười hai giờ, Lục Thiếu Hoa cảm thấy chắc không còn ai đến mua nữa, có thể nghỉ ngơi. Thế nhưng hắn đã nhầm, cửa hàng đột nhiên có người cầm ô che mưa đến mua vải, Lục Thiếu Hoa thầm nghĩ: “Sức hấp dẫn của vải thực sự lớn như vậy sao?”
Cứ như vậy, bốn người chỉ có thể nghỉ ngơi những lúc khách vắng, ăn cơm cũng phải Ông Văn Đức gọi người mang đến, hoàn toàn không có thời gian ra ngoài. Cho đến tận khi trời tối, lại đón một đoàn khách mua hàng, vì vậy bốn người chỉ có Trần Quốc Bang là còn đỡ một chút, ba người còn lại đều thở không ra hơi.
Lục Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, kim đồng đồ đã chỉ sang chín giờ tối, hắn biết tối nay còn có vải chuyển đến, vì vậy hắn nói với Lục Gia Thành:
- Chú Tư, chín giờ rồi, xe cũng sắp đến rồi, cháu đi bảo anh Văn Đức gọi thêm mấy người đến giúp một tay.
- Hả? cháu nói gì? Chú nghe không rõ, nói lại đi!
Lục Gia Thành cả ngày ngồi cân vải, thêm người mua cãi nhau nữa, hoàn toàn nghe không rõ Lục Thiếu Hoa nói cái gì.
- Cháu nói, vải sắp đến rồi, cháu đi gọi người đến giúp
Lục Thiếu Hoa đành nói lại
- Thế thì cháu đi đi. Chú trông cũng được
Khi mà tiếng chuông nửa đêm vang lên, bọn họ bốn người đều rất mệt rồi, tất cả nằm ngay xuống đất ở cửa hàng nghỉ, đến cả Trần Quốc Bang cũng không phải là ngoại lệ dù đã từng đi bộ đội. Cả ngày tay chỉ lặp đi lặp lại vài động tác, lấy túi, cho vải vào, đưa cho Lục Gia Thành cân.
Những động tác đều thành thói quen, đến khi hết khách, hai tay anh gần như không còn cảm giác.
- Về ngủ thôi, mai còn phải dậy sớm thu dọn lá vải đấy.
Không biết là ai tiếp lời sau Lục Gia Huy, Lục Gia Thành và Trần Quốc Huy đành lết cái thân mệt mỏi về phòng. Lục Gia Huy cũng đứng dậy chuẩn bị về phòng, Đột nhiên y nghĩ ra vẫn chưa tắm, mới gọi ba người lại:
- Còn chưa đi tắm mà, ngủ gì chứ!
- Còn tắm gì nữa, để mai đi. Ôi, mệt chết đi được.
Gần như Lục Thiếu Hoa vừa dứt lời, ba người đồng thanh trả lời, để lại Lục Thiếu Hoa đứng lắc đầu cười tại chỗ.
Cứ như vậy bốn người bận suốt ba ngày. Ba ngày gần như giống nhau, bận từ sáng đến tối, mọi người đều mang theo nụ cười khi kết thúc công việc. Không phải bận rộn mà cười mà là nụ cười của lúc đếm tiền thu được, bận rộn có nghĩa là làm ăn tốt, làm ăn tốt chắc chắc tiền tài cuồn cuộn rồi.
Đến tối ngày thứ ba, Lục Xương cũng theo xe đến Thâm Quyến, việc thu mua vải cơ bản giao phó cho Lục Gia Huy nên anh ta mới xuống Thâm Quyến.
Nhưng khi anh ta vừa xuống xe, nhìn thấy một số lao động mặc áo đồng phục nhà hàng không ngưng chuyển vải, làm cho anh thấy hoảng sợ. Anh ta nghĩ là họ đang ăn cắp, khẩn trương chạy đến hô hoán, nhưng sau khi nghe lái xe nói mới biết rằng những người nay thường đến vận chuyển vải, nghĩ một hồi rồi mới thông. Anh ta gọi một người trẻ tuổi hỏi ra mới biết Lục Thiếu Hoa đang bận, không có thời gian nhận hàng, làm anh ta cảm thấy rất xấu hổ..
Lục Xương đến làm Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm. Thêm một người thì cũng giảm bớt phần gánh nặng, khi mà khách ít cũng có thể thay nhau nghỉ ngơi. Đôi khi cũng có thế trốn nhiệm vụ một lúc. Vì vậy ngay tối hôm đó, bốn người đều đồng ý đi chúc mừng, mà chủ đề là do Lục Gia Huy nghĩ ra, lấy tên rất lạ, ”luân phiên bàn giao”, đến Lục Xương người có bằng đại học cũng không hiểu tại sao có cái tên này.
Nhưng đến ngày hôm sau Lục Xương đã hiểu tại sao hôm trước lại đặt cái tên lạ như vậy. Vì nghe Ông Văn Đức nói làm ăn tốt, y còn không chú tâm, đến khi cơ hội đến tay mình mới biết, hóa ra ‘làm ăn tốt’ đằng sau còn có hàm ý là “nhiều người”
Kết thúc công việc, Lục Xương cũng không kiên nhẫn được nữa, không cần biết người sạch hay không liền nằm xuống, uể oải nói:
- Biết trước thì đã không đến rồi, ở nhà có phải tốt không.
Sau một tuần mở cửa, cửa hàng của Lục Thiếu Hoa cũng dần dần có tiếng . Những người ở gần thì không nói, đại đa số người dân đều biết ở đó có cửa hàng bán vải. Không những thế vải còn rất ngọt. Còn những người ở xa thông qua người nhà giới thiệu cũng dần dần biết. Đương nhiên tiếng lành đồn xa, người đến mua ngày càng nhiều hơn, còn Lục Thiếu Hoa lúc đếm tiền miệng cười không khép lại được.
Trưa hôm nay vắng khách, Lục Thiếu Hoa ngồi trên chiếc ghế tựa, nhàn hạ thoải mái bóc vải đưa vào miệng. Bỗng nhiên có tiếng gọi cửa:
- Ông chủ mở cửa, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông.
Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất lạ, ”chuyện làm ăn?” một dấu hỏi lớn xuất hiện trong đầu hắn.
Nhìn trái nhìn phải, thế nhưng từ cái cửa sổ của giá hàng chỉ thấy người mua vải. Hoàn toàn là không có người.: “Chẳng nhẽ ở bên ngoài” Nghĩ đến đây Lục Thiếu Hoa mới nhìn ra cửa, cửa vẫn đóng, chỉ chừa lại một cái cửa sổ to của cái giá, hoàn toàn không nhìn được bên ngoài cưả là ai. Tò mò, Lục Thiếu Hoa ra mở cửa.