Lục Thiếu Hoa ra mở cửa, đứng trước cửa là một ngưởi đàn ông trung niên khoảng tuổi, đầu húi cua, mặc đồ tây. Nhưng cũng không thể nào che lấp được cái bụng như đang mang thai mười tháng của ông ta.
-Xin…..chào! Cho tôi hỏi…..ông chủ….có ở nhà không?
Người đàn ông tuổi trung niên thấy người mở cửa cho mình lại là một đứa trẻ con. Ông ta đứng lặng một hồi rồi hỏi bằng thứ tiếng phổ thông không được lưu loát của mình.
Lục Thiếu Hoa nghe giọng người đàn ông trung niên nói, hắn có thể đoán ra ngay người này hẳn là từ Hong Kong tới. Không thì tại sao có thế nói tiếng phổ thông không rõ ràng như vậy được.
- Mời vào, ông chủ đang ở trong.
Lục Thiếu Hoa đứng tránh sang một bên để cho gã vào.
- Chú, có người tìm chú.
Lục Thiếu Hoa đóng cửa, rồi đi đến bên Lục Xương nói.
Lục Xương vẻ mặt nghi vấn, trán nhăn lại, có chút khó hiểu hỏi:
- Ai tìm chú vậy?
- Không biết, gã nói tìm ông chủ, có vẻ như tìm chúng ta bàn việc buôn bán.
Lục Thiếu Hoa tiếp lời Lục Xương. Thực ra, lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên hắn đã đoán ra đó là người buôn bán, chứ người bình thường thì không thể có cái bụng phệ như vậy được. Với người buôn bán thì lại khác, thường phải đi đến những chỗ ăn chơi, bia đương nhiên không tránh khỏi, vì vậy cái bụng phệ kia cũng vô tình hình thành.
Thế nhưng Lục Thiếu Hoa cũng rất nghi ngờ sao lại có người buôn bán tìm đến đây chứ? Vả lại còn từ Hong Kong đến
- Có gì đáng để buôn bán làm ăn chứ?...Đúng rồi, cây vải.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng nghĩ ra, tìm họ để bàn chuyện làm ăn, có lẽ là do thích cây vải của bọn họ. Trong đầu khẳng định chắc chắn như vậy, Lục Thiếu Hoa vừa thu tiền, vừa tập trung nghe Lục Xương nói chuyện với người đàn ông kia.
- Xin chào! Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì không?
Tuy trong lòng Lục Xương vẫn có nghi ngờ, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài mặt, vẫn mỉm cười tiếp đón người đàn ông trung niên kia.
-Ồ! Xin chào, xin chào.
Người đàn ông trung niên tỏ ra rất nhiệt tình, vừa nói vừa đưa tay ra bắt tay Lục Xương.
Lục Xương tuy có bằng đại học, nhưng vẫn phản ứng không kịp với tình hình, chỉ có thể đáp lại:
- Xin chào, xin chào
Sau khi chào hỏi xong, mắt người đàn ông trung niên nhìn xung quanh phòng, khi nhìn thấy ở góc phòng để mấy sọt vải, mắt ông ta như sáng lên, nhưng ngay lập tức tỏ vẻ như không có biểu hiện gì. Ông ta không biết rằng khi mắt ông ta sáng lên , đã bị một cặp mắt nhìn thấy và bắt gặp.
LụcThiếu Hoa lúc đó đã có thế chắc chắn khẳng định, người đàng ông này đến là vì những sọt vải kia. Trong đâu nghĩ “ nếu có thể mang vải đến Hong Kong bán thì giá sẽ không dưới tệ, cũng có thể , tệ không chừng.
Quả nhiên, người đàn ông trực tiếp mở miệng nói:
- Tôi tên là Dương Kiến Long, là thương nhân đến từ Hong Kong. Hôm nay đến đây chủ yếu là để bàn với ông xem có thể cho tôi đặt hàng vải của ông, sau đó tôi vận chuyển sang Hong Kong bán.
- Ồ! Vận chuyển sang Hong Kong bán, tất nhiên là được.
Trong lòng Lục Xương nghĩ, bán càng nhiều vải thì càng kiếm được nhiều tiền, bây giờ lại có người từ Hong Kong đến, muốn vận chuyển sang Hong Kong bán, chắc chắn là số lượng không ít, thế là vui mừng đồng ý.
Lục Thiếu Hoa đứng lắc đầu, hắn thật sự không biết nói thế nào với anh chàng sinh viên này. Tên họ Dương kia nói nghe thì rất hay, nhưng có lẽ là đang thăm dò Lục Xương. Bây giờ chỉ có mỗi môt cửa hàng mà một ngày đã bán không ít, nếu Lục xương vẫn có thể đồng ý một cách vui vẻ, như vậy chứng tỏ vẫn có thể bán hàng được nhiều hơn.. Vì vậy khi Lục Xương đồng ý, kế tiếp tên họ Dương kia chắc chắn sẽ nói:
- Mua với số lượng lớn nên sẽ yêu cầu giảm giá.
Quả nhiên đúng như Lục Thiếu Hoa dự tính, Dương Kiến Long nghe Lục Xương đồng ý một cách vui vẻ, bèn giả vờ mặt đáng thương nói:
- Ồ! Nếu tôi mang hàng sang Hong Kong chắc chắn là với số lượng lớn, nếu không thì không có lời. Nhưng tôi thấy các ông bán lẻ với giá hơi cao, tôi còn phải thêm tiền vận chuyển với tiền thuế, phí tổn cao lắm, ông xem có thể giảm giá được không?
“cáo già” Lục Thiếu Hoa đánh giá tên Dương Kiến Long như vậy, nhưng vẫn chưa có ý kiến gì. Đây là cơ hội tốt để cho Lục Xương luyện tập, để cho anh ta đối mặt trước với những cạm bẫy của cuộc sống. Không biết chừng đây là việc tốt, để sau này anh ta tiến lên cao. Những nhân vật chính trị thường cáo già, có lẽ không thể nói là cáo già, mà nên nói là những người có thể ăn tươi nuốt sống nhau. Tất nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không thế đứng nhìn Lục Xương chịu thiệt, nên đợi đến lúc nên ra tay mới xuất hiện
Nghe đến phải giảm giá, Lục Xương cũng không phải tên ngốc, ánh mắt dường như đang suy nghĩ gì đó, sắc mặt thay đổi, có vẻ như không biết nên làm thế nào. Đột nhiên có vẻ như nghĩ ra điều gì, anh ta mỉm cười nhìn Lục Thiếu Hoa, điệu cười ý tứ rất rõ ràng là cầu cứu ý kiến hắn.
Lục Thiếu Hoa thầm hô lên một tiếng”đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy mà lãng phí”. Thế nhưng hắn vẫn rất ngưỡng mộ Lục Xương, cho dù không biết nên làm thế nào, con đường làm quan với con đường buôn bán cũng có những điểm khác nhau. Việc lớn có thể rút thì rút ngay, không rút được thì phải kéo thêm người vào cũng gánh vác. Đương nhiên, lúc nên quyết đoán vẫn phải quyết đoán.
Tuy Lục Thiếu Hoa có chút tiếc cơ hội này, nhưng liên quan đến lợi ích, hắn vẫn không thể mặc kệ, thế là gọi hắn giao việc thu tiền cho Lục Gia Thành, sau đó tiến đến nói:
- Thưa ông Dương Kiến Long, ông nghĩ giảm giá thế nào thì phù hợp?
- Ồ!
Dương Kiến Thành thấy có chút lạ, tại sao đứa trẻ vừa mở cửa lại có thế hỏi câu hỏi này. Nhưng lạ thì lạ. gã vẫn phải trả lời câu hỏi:
- Đương nhiên càng thấp càng tốt rồi, như vậy trừ đi nhưng phí khác, tiền vốn của tôi cũng không cao rồi.
“cáo già” Lục Thiếu Hoa nói nhỏ
- Cái gì?
- Dạ, không có gì thưa ông. Theo tôi được biết, Hong Kong rất hiếm vải. Tôi nghĩ chắc là giá sẽ không quá thấp chứ?
Lục Thiếu Hoa không vì vừa chửi gã ta mà ngượng ngùng, hắn vẫn nói một cách hợp tình hợp lý.
- Giá cả không thấp, nhưng tiền thuế xuất khẩu rất cao.
Dương Kiến Thành bắt đầu có chút không bình thường, bên Hong Kong giá cao như vậy, ông ta biết rõ, nhưng lúc Lục Thiếu Hoa hỏi, thái độ như biết rất rõ giá cả vậy
Lục Thiếu Hoa cũng không có để ý đến những lời nói của gã về khoản tiền thuế, mà như kiểu nói một mình:
- Hong Kong kinh tế phát triển, vải lại ít, tôi nghĩ một cân vải bán đô la Hong Kong cũng không vấn đề gì.
Thực ra hắn cũng không biết giá bên Hong Kong thế nào, chỉ căn cứ vào trí nhớ kết hợp với tình hình kinh tế hiện tại mà nói bừa ra.
Nghe Lục Thiếu Hoa nói vậy Dương Kiến Long toát mồ hôi, vì Hong Kong bán vải cũng khoảng đến đô la, mà thời bây giờ, tỉ giá đô la Hong Kong còn cao hơn nhân dân tệ, khoảng :., vì thế nói một cân đô la Hong Kong tương đương với tệ rồi.
Lục Thiếu Hoa không để ý đến vẻ mặt của Dương Kiến Long nói tiếp:
- Về phần thuế ông nói, tôi nghĩ một thương gia như ông đã đến Thâm Quyến làm ăn chắc không thể đến chút việc nhỏ này cũng không rõ chứ? Vì thế chi phí những thứ đó căn bản không đáng nhắc đến.
Bây giờ thì Dương Kiến Lông hoàn toàn á khẩu. Gã không nghĩ rằng đứa trẻ này lại có thế hiểu rõ sự tình đến thế, đúng là gã có người quen làm ở hải quan, không thì gã cũng không dám đến đây làm ăn.
Thấy vị thương nhân không nói được gì. Lục Thiếu Hoa biết mình đã chiếm được thế chủ động. Tất nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không ép Dương Kiến Long quá mức, vì làm ăn thì phải để cả hai bên đều được lợi, như vậy mới có thể hợp tác lâu dài.
- Như thế này vậy, ông Dương, ông muốn mang hàng đến Hong Kong không có vấn đề gì, chúng tôi có thế giao cho ông số lượng lớn Nhưng vấn đề đầu tiên là giá phải tăng lên, ít nhất một cân cũng phải tệ trở lên.
Lục Thiếu Hoa cố tình đẩy giá cao lên để ông ta trả giá.
Dương Kiến Long cẩn thận kẻo bị Lục Thiếu Hoa đá, gã cũng không cần phải giả vờ nữa, nhưng nghe giá tiền tệ, làm gã hoảng, vội vàng nói:
- Không thể tệ được, tệ tôi không lãi được bao nhiêu.
- Ồ, vậy ông nghĩ bao nhiêu một cân thì hợp lý? Đừng quên chúng tôi có thể giao hàng số lượng lớn, không phải mấy chục, mấy trăm cân đâu, cho dù là cả tấn cũng không thành vấn đề.
Lục Thiếu Hoa biết trước Dương Kiến Long cảm thấy giá quá cao, nhưng đằng sau vẫn nói giao hàng số lượng lớn để mê hoặc ông ta.
Lúc này Dương Kiến Long cũng khôi phục kinh nghiệm làm ăn ngày trước của mình liền kiên quyết nói:
- Một cân tệ.
- Không được, chúng tôi thu mua cũng phải cần có nhân lực vận chuyển đến Thâm Quyến, còn cả tiền xe, ít nhất cũng tệ.
- Không được, tôi không có lợi nhuận. cháu cũng đừng nói tệ, tôi cũng không nói tệ, chúng ta lấy giá ở giữa vậy, tệ.
- OK, hợp tác vui vẻ.
Lục Thiếu Hoa khoái trá khi nghe câu tệ, đây cũng là giá mà hắn cảm thấy lý tưởng nhất, trừ ngược trừ xuôi cũng kiếm được hơn tệ.
- Ha ha ha, có tiền thì mọi người cùng kiếm thôi.
Dương Kiến Long cũng nghĩ giá này có thế chấp nhận, đợi sau khi Lục Thiếu Hoa đồng ý thì cũng cười ha ha nói.
Sau khi bàn xong giá cả, Lục Thiếu Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn cùng Dương Kiến Long bàn chi tiết một số vấn đề về vận chuyển. Đây mới gọi là đại thành công. Sau khi bàn bạc xong, Dương Kiến Long cũng vội vàng đi chuẩn bị.