Nhớ lại, ngày tháng chỉ số IPC của Mexico sẽ giảm. Lục Thiếu Hoa tiến công trước, có thể kiếm nhiều một chút, nếu tiến công muộn, có thể thắng lợi hay không vẫn còn là một ẩn số.
Lưu Minh Chương và ông Phùng nghe lệnh, nhìn đồng hồ, thấy giờ mở cửa thị trường chứng khoán sắp đến, không chần chừ gì nữa, vội vàng rời chỗ ngồi chuẩn bị đến Sở giao dịch chứng khoán.
Mấy người Lưu Minh Chương đi rồi, Lục Thiếu Hoa không phản ứng gì. Giống như đó là điều tất nhiên, vần ngồi im một chỗ, mắt nhìn lơ đãng vào màn hình ti vi, đầu suy nghĩ hàng trăm nghìn câu hỏi.
Lần này đến Mexico tham gia vào cuộc khủng hoảng tài chính, Lục Thiếu Hoa đã chuẩn bị hết mọi thứ, mọi thứ đều tốt. Chỉ có điều Mexicô bị tập kích bởi khủng hoảng tài chính, tổn thất cũng sẽ không giống như Nhật Bản năm đó, con số tổn thất hơn hai ngàn tỷ đô la Mỹ, chẳng qua là mấy ngàn tỷ đô la Mỹ hoàn toàn chưa làm nên bước đột phá.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa cũng không mong khủng hoảng tài chính lần này có thể giống như lần ở Nhật Bản, có thể giúp hắn kiếm hơn bốn trăm hai mươi tỷ đô la Mỹ, lần này hắn chỉ cần kiếm năm mươi tỷ đô la Mỹ trở lên đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
- Hừm!
Thở dài một hơi, Lục Thiếu Hoa cố gắng không nghĩ tới kết quả. Dù sao hiện tại mọi việc cũng mới bắt đầu, đến lúc kết thúc còn là một quá trình dài. Hiện nay Lục Thiếu Hoa đoán thế nào cũng không được, mọi việc đều phải chờ đến khi kết thúc mới nói được.
Đứng dậy thư giãn, đi ra ngoài hít thở không khí cho dễ chịu hơn một chút. Cảm thấy hơi lạnh, Lục Thiếu Hoa mới quay vào biệt thự xem tivi. Vừa ngồi một lát đã đến trưa, mấy người Lưu Minh Chương không về, biệt thự chỉ có Lục Thiếu Hoa và chín người hội Lý Thượng Khuê. Họ cùng nhau ăn trưa, không có việc gì lại ngồi xem tivi.
Buổi tối, Lý Tông Ân trở về đầu tiên, ngồi lại báo cáo với Lục Thiếu Hoa một chút tình hình. Đang nói được một nửa thì Lưu Minh Chương và ông Phùng đều về đến. Đợi Lý Tông Ân báo cáo xong Lưu Minh Chương mới tiếp lời nói về tình hình của mình. Anh ta nói về tình hình của thị trường chứng khoán ngày hôm nay.
- Nắm chắc thắng rồi!
Đây là câu đầu tiên mà Lưu Minh Chương nói. Xong lại nhìn Lục Thiếu Hoa một thoáng rồi mới tiếp tục:
- Ba mươi hai tỷ đô la Mỹ tất cả đều lấy tiền ký quỹ để đầu tư. Chia làm năm nhóm người, trừ tôi là người trực tiếp một mình, bốn nhóm còn lại cầm năm tỷ đô la Mỹ.
Lưu Minh Chương chẳng những nói qua một chút về tình hình hôm nay mà còn đưa việc phân phối vốn ra nói một cách cẩn thận.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa thản nhiên gật đầu. Thật không có gì để nói. Lưu Minh Chương làm việc Lục Thiếu Hoa rất yên tâm. Ngày hôm nay là một ngày mà Lục Thiếu Hoa không thấy có gì là bất ngờ.
- Vậy là tốt rồi, ngày mai thị trường chứng khoán sẽ giảm tiếp.
Giọng điệu Lục Thiếu Hoa mặc dù có vẻ bình thản nhưng rất chắc chắn, như là thật sự ngày mai thị trường chứng khoán của Mexico sẽ giảm.
Nghe Lục Thiếu Hoa nói Lưu Minh Chương cũng không nghi ngờ gì. Hắn nói thị trường chứng khoán sẽ giảm thì nhất định sẽ giảm. Không phải vì Lục Thiếu Hoa là ông chủ của mình mà Lưu Minh Chương nói gì tin tưởng nấy, mà là những năm gần đây, Lục Thiếu Hoa nói câu gì đều không sai vào đâu được, đặc biệt là về tình hình tài chính. Lục Thiếu Hoa nói chưa một lần nào sai. Cho nên Lưu Minh Chương tin tưởng Lục Thiếu Hoa đến nỗi mù quáng, không nghi ngờ gì.
Nếu tin tưởng Lục Thiếu Hoa nói thì ngày mai, thị trường chứng khoán Mexico sẽ giảm. Tuy rằng kết quả chưa biết trước, nhưng Lục Thiếu Hoa đoán luôn rất đúng. Lưu Minh Chương cũng là muốn Lục Thiếu Hoa phỏng chừng một chút.
- Sẽ giảm nhiều hay ít?
Lưu Minh Chương hỏi.
Lục Thiếu Hoa không sốt ruột trả lời ngay, đưa mắt ý tứ nhìn Lưu Minh Chương, hỏi ngược lại:
- Đùa thì không cần, hay ta lại đánh cược. Đúng rồi, lần này đánh cược tiền thưởng. Nếu anh đoán đúng, tiền thưởng sẽ tăng lên gấp ba, nếu anh thua, sẽ không có tiền thưởng.
- Không!
Lưu Minh Chương dứt khoát từ chối. Đã đánh cuộc một lần, hơn nữa lại bị thua. Lưu Minh Chương không hi vọng chuyến đi Mexico này kiếm không được một xu nào tiền, như vậy chẳng phải là bận rộn không công rồi sao.
- Thế nào? Sợ à?
Lục Thiếu Hoa cười cười nói giọng điệu có vẻ khiêu khích.
- Cậu đừng dùng phép khích tướng, với tôi thì vô dụng hoàn toàn.
Lưu Minh Chương dừng một chút rồi nói tiếp:
- Nếu trước kia tôi chưa kết hôn, tôi nhất định đánh cược với cậu. Nhưng hiện tại tôi đã kết hôn, con còn nhỏ, nếu lần này không có tiền đưa cho vợ, thì bà xã tôi không tha cho tôi đâu. Cho nên phép khích tướng này đối với tôi vô dụng.
Lưu Minh Chương sợ vợ không phải là điều bí mật. Ít nhất là trong Tập đoàn Phượng Hoàng không phải là bí mật. Nhưng Lưu Minh Chương coi điều này là một vinh hạnh, anh ta nói anh ta sợ bà xã vì anh ta thương bà xã, vì yêu nên nhường nhịn vợ, làm cho mọi người đều không xem thường anh ta.
- Viêm khí quản!
Lục Thiếu Hoa không ngại ngần nói đùa một câu. Dù sao cũng coi như là làm cho có không khí hơn. Không muốn nói tiếp về đề tài này Lục Thiếu Hoa liền nghiêm túc nói:
- Ngày mai, chứng khoán Mexico ít nhất phải giảm % trở lên.
Lục Thiếu Hoa nói ra lời đoán này cũng không phải không có căn cứ, trí nhớ hắn nói cho hắn:
- Ngày này, chứng khoán Mexicô giảm . điểm.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không đem con số nói tỉ mỉ ra.
Chỉ nói đại khái %, coi như là suy đoán được trong khoảng từ tám đến mười phần.
- %.
Lưu Minh Chương sửng sốt, chợt hưng phấn hẳn lên. Chứng khoán giảm sáu điểm, thế thì mấy người họ có thể kiếm bao nhiêu tiền đây?
- Ừ, ít nhất giảm điểm, chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Lục Thiếu Hoa rất chắc chắn khẳng định lại lần nữa.
- Ha ha!
Lưu Minh Chương cười ha hả không ngừng, vẻ mặt rất khoa trương, cuối cùng nói một câu không đầu không đuôi:
- Lại là một cơ hội lớn.
Đúng là một cơ hội lớn một lần nữa. Trước đó đã ba lần, Lưu Minh Chương cũng tham dự toàn bộ hành trình đó. Đặc biệt là lần ngăn chặn bảng Anh, Lưu Minh Chương lần đầu tiên nắm quyền chỉ huy, dẫn theo nhân viên đến Anh ứng chiến.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa cũng cười, không nói gì thêm, cùng mấy người họ nói chuyện phiếm một hồi rồi giục mấy người họ đi nghỉ. Ngày hôm sau, thị trường chứng khoán Mexico đúng như Lục Thiếu Hoa nói, khi đóng cửa đã giảm . điểm. Giống như trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, mọi việc đều tiến triển thuận lợi.
Tiếp theo tình hình đơn giản hơn. Thị trường chứng khoán Mexico tiếp tục giảm, giảm chậm. Dân chứng khoán Mexicô kêu khổ liên tục, giới đầu cơ quốc tế cũng trông chừng, khiến chỉ số chứng khoán giảm nhiều.
Đúng một tháng kể từ ngày bắt đầu khủng hoảng. Giới đầu cơ quốc tế khuấy động thị trường, khiến cho thị trường chứng khoán Mexicô càng thêm giảm mạnh. Trong một ngày giảm đến điểm. Đó là nhiều, đối với thị trường Mexico mà nói thì đó là một biên độ giảm lớn.
Biên độ giảm càng lớn Lục Thiếu Hoa càng có lợi lớn. Tất nhiên năm tỷ đô la Mỹ nhà nước đầu tư cũng không ngừng tăng lên. Nghe tin thị trường chứng khoán Mexico giảm giá, lãnh đạo cấp cao của đất nước tối nào cũng gọi điện thoại cho ông Phùng để nghe tình hình, xem tình hình cực kỳ quan trọng.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì thêm, lúc này không có gì bất ngờ để nói. Lục Thiếu Hoa đã thực hiện đúng lời hứa với Đặng lão. Bao nhiêu lo lắng giờ có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Hôm nay chúng ta đến Mexico đã hai tháng. Nhưng trận chiến vẫn chưa chấm dứt, còn một khoảng thời gian rất dài. Tôi hi vọng tất cả mọi người đều thoải mái, cố gắng.
Lục Thiếu Hoa giọng cực kỳ nghiêm túc nói. Không phải hắn không có việc gì làm mà là hắn thấy Lưu Minh Chương và ông Phùng đều mỗi ngày lười biếng. Mỗi ngày trôi qua giống nhau, đến sở giao dịch chứng khoán một chút, làm nên một điều gì đều không có, thiếu tính tích cực.
Cái này là không tốt, Lục Thiếu Hoa không nghĩ sẽ nảy sinh tình huống này. Cho dù hắn biết kết cục sẽ thế nào, Lục Thiếu Hoa cũng không cho phép mấy người Lưu Minh Chương có thái độ này.
Thấy Lục Thiếu Hoa nói đầy ý tứ, mấy người Lưu Minh Chương ngầm hiểu ý, cười xấu hổ. Lấy lại tinh thần giống như nói với Lục Thiếu Hoa về sau mấy người họ không như vậy nữa.
Thấy mấy người Lưu Minh Chương có biểu hiện như vậy, Lục Thiếu Hoa cảm thấy hài lòng, gật đầu nói:
- Trận chiến này khả năng còn có thể kéo dài thêm hai tháng nữa, các anh phải chuẩn bị tốt tâm lý.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa cũng không ép buộc mấy người họ, để cho mấy người họ tự chuẩn bị.
- Được!
Lưu Minh Chương là người đầu tiên gật đầu tỏ thái độ.
Tiếp theo Lý Tông Ân cũng gật đầu đồng ý. Còn ông Phùng, Lục Thiếu Hoa không quan tâm đến ông ta, ông ta có gật đầu hay không hắn cũng không biết.
- Được rồi!
Lục Thiếu Hoa gật đầu, đưa mắt nhìn Lý Tông Ân rồi nói:
- Tông Ân, ngày mai bắt đầu chấm dứt hoàn toàn việc về tỷ giá hối đoái. Đưa người sang giúp Lưu Minh Chương.
Tỷ giá hối đoái đồng Peso đã không thay đổi nhiều, lúc chấm dứt đã đến, giảm thêm cũng không đáng bao nhiêu. Với Lục Thiếu Hoa món tiền nhỏ này thật chướng mắt, không bằng đem người sang đồng tâm ứng phó thị trường chứng khoán cho tốt.
- Được.
Lý Tông Ân trả lời.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, thản nhiên gật đầu. Nhìn Lưu Minh Chương nói:
- Minh Chương, anh chuẩn bị một chút để bộ phận của Tông Ân qua đấy làm cùng. Hai người hãy tập trung đối phó với thị trường chứng khoán. Cũng thoải mái hơn một chút.
- Tốt, đây chính là chuyện tốt. Có thể giảm áp lực.
Lưu Minh Chương mừng rỡ nói.
Dặn dò mọi người xong, Lục Thiếu Hoa không cần nói thêm gì nữa, liền bảo mấy người họ đi nghỉ ngơi. Nhưng chưa kịp nói xong, Lý Thượng Khuê liền xuất hiện, tay cầm điện thoại di động đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa nói:
- Là bên Thâm Quyến gọi, hình như có việc gấp.
Lục Thiếu Hoa không thích bị làm phiền khi đang dặn dò nhân viên của hắn. Lý Thượng Khuê đi theo hắn lâu như vậy biết rõ thói quen này của hắn. Nhưng cuộc điện thoại này Lục Thiếu Hoa không thể không nghe nên Lý Thượng Khuê chỉ đành gọi hắn nghe.
Lục Thiếu Hoa đương nhiên cũng biết, Lý Thượng Khuê không có việc quan trọng sẽ không quấy rầy hắn lúc này. Anh ta đến đây chứng tỏ có điều gì khẩn cấp, hắn liền giơ tay nhận chiếc điện thoại di động, đưa lên tai:
- Là tôi, Lục Thiếu Hoa đây, có chuyện gì nói đi.
- Là tôi, Chử Lỗi đây.
Chử Lỗi xưng tên rồi sau đó mới bắt đầu nói rõ sự tình.
- Ngày mai tôi sẽ về nước.
Lục Thiếu Hoa nói với vẻ mặt không chút thay đổi. Đưa điện thoại cho Lý Thượng Khuê, nhìn Lưu Minh Chương nghiêm mặt nói:
- Ngày mai tôi về nước, toàn bộ việc bên này giao cho anh toàn quyền chỉ huy. Khi nào kết thúc tôi sẽ gọi điện cho anh.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên nhìn hắn, biết nhất định là có chuyện gì không tốt đã xảy ra