Sự thật về thân phận của Lục Thiếu Hoa cùng với gia sản có bao nhiêu cũng chỉ có vài người biết mà thôi. Cả đến người thân nhất, trong đó bao gồm cả bố mẹ hắn, cũng không biết, chỉ biết hắn có rất nhiều tiền, còn về nhiều ở mưc độ nào cũng là một điều bí ẩn.
Nói không phải chứ toàn bộ gia tài của Lục Thiếu Hoa trừ một mình hắn ra, thì không có ai biết nữa, cho dù là Lưu Minh Chương hiện là quản lý tài chính của công ty cũng không biết, vì y chỉ biết tình hình tài chính của tập đoàn Phượng Hoàng ở bên Hồng Kông, còn về những chỗ khác có bao nhiêu, dù là Lưu Minh Chương cũng không biết.
Đúng thế, Lưu Minh Chương cũng không biết. Phải biết rằng y là đang là quản lý tài chính của tập đoàn Phượng Hoàng, cả đến y cũng không biết, thì những người khác sẽ biết sao? Câu trả lời rất rõ ràng, những người khác cũng không thể biết được.
Cũng chính vì không biết, nên ba bà thím của Lục Thiếu Hoa mới giật bắn người, nhớ lại lúc họ kết hôn Lục Thiếu Hoa tặng họ mỗi người một ngôi biệt thự, tất cả đều rõ cả rồi, cũng phải nói rõ là lúc đó chính chồng mình cũng chẳng nói lời nào liền nhận luôn.
Biệt thự trị giá hơn triệu tệ nói tặng liền tặng, còn là tặng ba biệt thự liền, ra tay hào phóng như vậy. Khiến cho ba người không phải người nhà họ Lục không khỏi kỳ lạ, mãi đến bây giờ, họ mới xem như đã rõ, gia tài hơn trăm tỷ đô la Mỹ là rất giàu, vài triệu đô thật là không đáng kể.
Lục thiếu Hoa là đời cháu trai của họ, cháu trai có năng lực lớn như vậy, họ cũng hưởng chút lộc, bình thường thì cũng không gọi điện cho Lục Thiếu Hoa. Bây giờ gọi đến dãy số lạ này, thì là muốn được nghe tiếng của Lục Thiếu Hoa, tiện thể hỏi han tình hình.
Nhưng hễ họ hỏi đến, Lục Thiếu Hoa liền thấy đau đầu, hắn không biết nên giải thích thế nào thì tốt, cũng chỉ có thể tùy tiện tìm vài cớ cho qua chuyện.
Mặc dù là qua loa, Lục Thiếu Hoa cũng phải tốn thời gian rất lâu để nghĩ ra, dù sao cũng là ba bà thím, thì cùng là ba cuộc điện thoại, Lục Thiếu Hoa lại là bề dưới, nói hai câu liền ngắt máy người ta cũng không hay, chỉ còn cách nhẫn lại mà giải thích.
Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng biết ba bà thím không phải hạng người ham hố hư vinh, bằng không, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối không để ý đến họ, vốn dĩ rất đơn giản, người ham hố hư vinh thường cũng là người hay làm hỏng việc, Lục Thiếu Hoa sinh ra ở Lục gia, hắn tuyệt đối không cho phép xuất hiện sâu mọt trong Lục gia.
Tuy nhiên bị ba bà thím gọi điện tới. Lục Thiếu Hoa bỗng nhiên lúc đó cũng có chút mơ màng, chính hắn có bao nhiêu tài sản hắn cũng không rõ nữa.
- Hơn tỷ đô la Mỹ?
Không, hiện tại gia tài của Lục Thiếu Hoa đã vượt xa con số này rồi, con số này là Lục Thiếu Hoa kiếm được năm đó trong vụ khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản, đến bây giờ đã hơn năm năm trôi qua rồi, tuy là từ đấy về sau, cứ liên tục là đổ vốn vào, kết quả đều là như muối bỏ biển, giống như tập đoàn Phượng Hoàng luôn bị lỗ vốn vậy, nhưng ai lại có thể đoán được, chính vì không ngừng rót vốn vào, mới khiến cho tập đoàn Phượng Hoàng có được quy mô như hiện nay.
Hiện tại tài sản của Lục Thiếu Hoa ở ba nơi, một nơi là tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Kông, một nơi nữa là tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến, còn một nơi khác nữa là căn cứ Hổ Gầm ở Châu Phi. Tổng đầu tư của Lục Thiếu Hoa vào tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến đã hơn trăm tỷ đô la Mỹ, mà ở Hồng Kông, vì mở rộng ra thị trường quốc tế nên cũng đầu tư vào tập đoàn Phượng Hoàng gần trăm tỷ đô la Mỹ tiền vốn.
Tuy nhiên số vốn đầu tư vào hai chỗ này so với căn cứ Hổ Gầm ở Châu Phi còn kém xa, chỉ riêng số vốn đầu tư vào căn cứ Hổ Gầm, dự tính bước đầu ít nhất vượt quá hai trăm tỷ đô la Mỹ, đúng vậy. Ít nhất là hai trăm tỷ đô la Mỹ, đây chính là tổng số vốn đầu tư vào hai nơi kia.
Lục Thiếu Hoa có trí nhớ rất tốt, hắn nhớ số lần hắn gọi điện cho Lưu Minh Chương nói anh ta điều vốn có bốn lần trở lên, mỗi lần cấp kinh phí đếu là vài chục tỷ đô la Mỹ, chỉ vài lần đấy, đầu tư vào đã quá trăm tỷ rồi, còn chưa tính đến số tiền Lý Chí Kiệt và Lưu Minh Chương tự liên hệ với nhau, nếu tính lên, chắc chắn vượt qua hai trăm tỷ đô la Mỹ.
Việc kinh doanh, mở công ty đều giống nhau, không bỏ vào thì không có thu lại, Lục Thiếu Hoa đã bỏ vào rồi, bây giờ cũng đến lúc thu lại, tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến và Hồng Kông cùng sát nhập lại, thẳng tiến vào xếp hạng thứ trong bảng xếp hạng quốc tế, đây mới chỉ là giá trị tình mặt ngoài, nếu tính cả số tiền lưu động bên trong của công ty tài chính Phượng Hoàng, như vậy đứng hạng số một thế giới cũng không vấn đề gì.
Nhưng nói đi nói lại, tập đoàn Phương Hoàng ở Thâm Quyến với Hồng Kông hợp lại cũng không vượt qua được căn cứ Hổ Gầm ở Châu Phi, điều này không cần nghi ngờ gì, bên Châu Phi chỉ riêng trữ lượng dầu thô trong kho thôi đã có thể so với hai tập đoàn Phượng Hoàng cộng lại rồi, mới nghĩ thôi đã thấy thật đáng sợ.
Đây là vẫn chưa tính tới kỹ thuật quân sự bên trong căn cứ bí mật, nếu tính như vậy, gia tài hiện tại của Lục Thiếu Hoa ít nhất cũng tăng gấp mười lần, không, trăm lần, nghìn lần còn dư. Nếu Lục Thiếu Hoa đồng ý, bán tất cả kỹ thuật quân sự trong tay ra, thì gia tài của hắn tăng lên nghìn lần cũng không vấn đề, chỉ là trong đầu Lục Thiếu Hoa chưa từng có tư tưởng đánh sang mặt kỹ thuật quân sự, những thứ đó là cốt lõi của hắn, hắn không thể đem ra bán được.
Trang bị kỹ thuật không thể đem ra bán, nhưng tài sản của khu căn cứ Hổ Gầm bên Châu Phi vượt xa rất nhiều so với tâp đoàn Phượng Hoàng, cũng phải biết rằng ở khu vực Trung Hoa, căn cứ Hổ Gầm kỳ thực là có bao nhiêu dầu mỏ!
Ở lần trước, Lục Thiếu Hoa khởi động kế hoạch dầu mỏ, từ đó về sau, bắt đầu buôn bán súng ống đạn dược, cung cấp một lượng lớn tài chính cho căn cứ Hổ Gầm, lại dùng nguồn tài chính đó vận dụng vào mua tiếp mỏ dầu, cũng mua được nhiều mỏ dầu!
Đương nhiên, mỏ dầu lớn thì cũng không có khả năng mua vào tay, chỉ có thể mua được nhiều nhất là mỏ dầu nhỏ và mỏ dầu cỡ trung, mỏ dầu cỡ trung thì rất ít, theo Lý Chí Kệt báo cáo thì, hiện tại khu căn cứ Hổ Gầm đã có đến hơn cái.
Tại đây trong cái cũng bao gồm cả mấy cái đang khai thác ở bên Liên Xô, những cái khác đều ở trong phạm vi các nước khác nhau trong khu vực Trung Đông, đang điều động nhân công, chuẩn bị tiến hành khai thác, sau đó đem dầu thô chuyển đến bảo quản ở Châu Phi.
Mười ba cái mỏ dầu. Xem ra con số không lớn, nhưng dầu mỏ là thứ có hạn, cái cũng là không ít rồi, chỉ là con số này vẫn còn xa mới thỏa mãn được lòng ham muốn của Lục Thiếu Hoa, hắn muốn phải là lớn nhất.
Chính là lớn nhất, mua đến cực hạn, nói cách khác, có thể mua được bao nhiêu mỏ dầu thì ra sức mua được từng đó, càng nhiều càng tốt.
Mấy người Lý Chí Kiệt cũng biết được cách nghĩ của Lục Thiếu Hoa, cộng với Lục Thiếu Hoa lại muốn chuyển hướng buôn bán súng ống đạn dược sang Châu Âu, khiến họ càng hiểu rõ ý nghĩ của Lục Thiếu Hoa. Đơn giản chỉ là muốn buôn bán súng ống đạn dược để kiếm thêm chút tiền, sau đó lại đầu tư vào mua mỏ dầu.
Lục Thiếu Hoa cũng là có ý này, với quy mô hiện tại của tập đoàn Phượng Hoàng, vỏ bề ngoài của đế quốc kinh tế đã hoàn thành, việc tiếp đó là hoàn thành cao hơn một bậc mơ ước của hắn, khống chế thị trường dầu mỏ. Đối với người được tái sinh như Lục Thiếu Hoa mà nói, hướng của giá cả dầu thô sau này hắn rất rõ, đặc biệt là sau khi Mĩ đánh Irăc, giá cả của dầu thô trên thị trường quốc tế càng lên cao, đạt đến thời kỳ đỉnh điểm.
Mà nếu đến thời điểm đó, Lục Thiếu Hoa có một trữ lượng dầu thô cực lớn, thử hỏi sẽ có kết quả như thế nào?
Cả đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết, đến lúc đó, Lục Thiếu Hoa sẽ biến thành một đại ông chủ, một người có thể khống chế được thị trường dầu thô.
Đương nhiên, chuyện này cũng phải có điều kiện tiên quyết, cũng có rất nhiều nhân tố bất an, muốn thực hiện kế hoạch của chính mình cũng tương đối khó khăn, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không sợ, hắn không sợ thách thức.
“Hô” Hô một hơi thật mạnh, dùng sức lắc lắc đầu, không cho mình tiếp tục nghĩ nhiều như vậy, đứng dậy khỏi ghế salon, về thẳng phòng mình, đợi hết lạnh, rồi chui vào trong chăn, ngủ một giấc say.
Qua một đêm, ngày thứ hai thức dậy, sau khi ăn sáng xong liền ngồi xe ra ngoài, mục đích ra ngoài lần này cũng rõ ràng, chính là nhà vẫn chưa dọn vào ở, một khu nhỏ toàn nhà giàu hết sức tráng lệ.
Cả khu nhỏ toàn nhà giàu, cả thảy có ngôi biệt thự, trong đó có hai ngôi là thuộc loại cao cấp, còn có duy nhất một ngôi biệt thự thuộc loại cao cấp nhất, ngôi biêt thự cao cấp nhất có giá bán ngoài là ba trăm bảy mươi tám triệu đô la Hồng Kông, là khu biệt thự đắt nhất Hồng Kông hiện nay.
Ba trăm bảy mươi tám triệu đô la Hồng Kông, giảm năm giá, sau đó giảm tiếp một nửa số tiền là còn lại hơn chín mươi triệu đô la Hồng Kông, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói chỉ là một chút tiền nhỏ, hắn chỉ cần nơi ở thoải mái là tốt rồi.
Tuy nhiên kết quả sau khi hắn vào trong biệt thự, từ ánh mắt cho thấy hắn rất thích phong cách của mấy căn biệt thự này, không khỏi gật đầu, sau đó vừa đi vào bên trong vừa nói với Hà Cường ở bên cạnh:
- Gọi điện thoại cho Minh Chương, bảo anh ta sắp xếp người đến đây quét dọn một chút, buổi chiều sẽ đi mua một ít đồ dùng trong nhà và các thứ khác, bày biện cho đẹp.
- Được rồi.
Hà Cường gật đầu, rồi đi gọi điện thoại.
Phong cách của biệt thự rất cổ điển, chính là kiểu Lục Thiếu Hoa thích, đi quanh biệt thự gần hai tiếng đồng hồ, Lục Thiếu Hoa mới quay trở lại đại sảnh, nhìn thời gian, phát hiện đã gần trưa rồi, thật không muốn rời khỏi đây, rồi đi tìm một chỗ ăn trưa.
Ăn xong bữa trưa, Lục Thiếu Hoa bắt đầu đi mua sắm, biết thự mới này có thể chính là là chỗ ở lâu dài về sau của hắn tại Hồng Kông, hắn không thể không bày biện đẹp một chút được, nhưng lúc mua vật dụng trong nhà, Lục Thiếu Hoa cảm thấy thật rắc rối.
Phong cách của biệt thự là thiên theo hướng cổ điển, khi mua vật dụng trong nhà đương nhiên cũng phải phối hợp theo phong cách đó mới được, nhưng vật dụng trong nhà theo kiểu cổ điển trên thị trường không nhiều lắm, chế tác và vật liệu đều khó đạt được yêu cầu của Lục Thiếu Hoa, kết quả là, Lục Thiếu Hoa lòng vòng ở bốn trung tâm thương mại bán đồ gia dụng gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng mới quyết định, mệt quá chừng.
Ngoài đồ gia dụng ra, không gian bên ngoài của biệt thự cũng phải được bố trí lại, thiết bị cũng đều mua mới lại hết, tuy nhiên những cái này không cần đến Lục Thiếu Hoa phải lo lắng, có Hà Cường bọn họ, Lục Thiếu Hoa cũng không cần mó tay vào, chỉ cần thanh toán tiền là được rồi.
Đến tối gần giờ, trời đã tối, Lục Thiếu Hoa mới mua xong tất cả mọi thứ, đồng thời nói với của hàng ngày mai đem tất cả đồ chuyển đến biệt thự, công cuộc mua sắm mới chính thức kết thúc, quay về chỗ ở hiện nay.
Vệ sĩ từ bên Châu Phi buổi tối ngày hôm sau sẽ đến nơi, buổi sáng vẫn còn thời gian nửa ngày nữa để bố trí biệt thự, gọi thêm nhiều người, hoàn thành bố trí là không vấn đề gì. Lục Thiếu Hoa cũng không lo lắng, hắn cần làm nhất lúc này là ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau đi đến biệt thự mới giám sát bố trí chỗ ở mới, sau đó chờ ba mươi vệ sĩ đến.