Đối với bốn công ty kia của Mỹ, Lục Thiếu Hoa trong lòng đã biết rất rõ, biết mặc dù người của Lưu Minh Chương gây sức ép như thế nào, cũng không thể gây sức ép để họ sụp đổ hoàn toàn, chính vì như thế Lục Thiếu Hoa mới trắng trợn tiến hành chèn ép thu mua cổ phiếu, vả lại, Lục Thiếu Hoa cũng không có ý muốn gây sức ép để họ sụp đổ hoàn toàn, cho nên làm như vậy chẳng qua là muốn kiếm chút lợi ích, ngoài ra còn dạy cho họ một bài học nhớ đời.
Mà hiện nay, Lục Thiếu Hoa để cho mấy người Lưu Minh Chương lặng lẽ quan sát, nguyên nhân không ra tay cũng rất đơn giản, đó là đợi người khác ra tay trước, sau đó hắn mới theo đó mà nâng cao giá cổ phiếu, giống như để giá cổ phiếu tăng cao lên, từ đó có thể kiếm lời thêm một chút.
- Hiểu rồi, đó là đợi đến phiên giao dịch buổi chiều xem tình hình thế nào.
Phản ứng của Lưu Minh Chương rất mạnh, rất nhanh chóng nắm bắt mấu chốt vấn đề, ngay sau đó lập tức thực hiện.
- Là tôi suy nghĩ không chu toàn, ha ha.
Lý Tông Ân có chút lúng túng, nhưng nhìn tổng thể mà nói, mặt anh ta khi đối diện với Lục Thiếu Hoa vẫn rất bình tĩnh, cũng vì bản thân trong lúc suy xét không chu toàn mà sinh ra ra tâm lý tự trách mình.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, cười một cái, sau đó nói sang chủ đề khác:
- Các anh vẫn chưa ăn gì cả, tôi bảo anh Lý ra ngoài mua ít đồ ăn khuya nhé, tối nay tôi cũng ăn khuya ở đây.
Lục Thiếu Hoa rất muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của bốn công ty là như thế nào, đồng thời, hắn cũng muốn nhìn xem chiến dịch lần này phía bên phe mình kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, vì muốn tận mắt nhìn rõ nên Lục Thiếu Hoa mới không nề hà đêm hôm khuya khoắt chạy đến nơi đây.
- Như vậy thì quá tốt.
Lưu Minh Chương giơ hai tay tán đồng.
Nghĩ lại cũng là, đêm khuya thanh vắng, khi cổ phiếu bắt đầu phiên giao dịch vẫn phải tập trung tinh thần theo dõi hướng đi bốn màn hình hiển thị của máy tính, vốn dĩ không thể để người ta ra ngoài mua, cũng không có người phái đi mua, mà hiện nay thị trường chứng khoán đã kết thúc phiên giao dịch rồi, đợi đến buổi chiều bắt đầu phiên giao dịch mới vẫn còn ít thời gian, thời gian trống đó là thời gian tự do, vừa có đồ ăn bỏ vào bụng, Lưu Minh Chương hiển nhiên sẽ không phản đối.
- Ha ha!
Lý Tông Ân không nói gì, chỉ cười ha hả, nhưng mà hành động tiếp theo của anh ta đã tố cáo ý đồ của anh ta, bởi vì một bàn tay của anh ta đang xoa xoa cái bụng, chứng tỏ rằng cái bụng cũng đã đói rồi.
Lục Thiếu Hoa thì không thể như vậy, chỉ có thể lắc đầu cười đau khổ, sau đó dặn dò Lý Thượng Khuê dắt theo mấy người nữa ra ngoài mua ít đồ ăn, đương nhiên rồi, mua bao nhiêu Lục Thiếu Hoa cũng dặn dò kỹ lưỡng, suy cho cùng đi theo hắn còn có mười mấy vệ sỹ nữa, đêm hôm khuya khoắt Lục Thiếu Hoa không thể để mọi người đói bụng được.
Đang lúc dặn dò Lý Thượng Khuê đi mùa đồ ăn khuya xong, tiếng của Lưu Minh Chương cũng theo đó mà vang lên, hướng về Lục Thiếu Hoa phát biểu ý kiến:
- Phía bên tập đoàn đã ổn định chưa?
Đừng quên đấy nhé, Lưu Minh Chương cũng là người của tập đoàn Phượng Hoàng, vẫn là phó tổng giám đốc của tập đoàn Phượng Hoàng, tuy là bình thường chỉ quan tâm đến công việc liên quan đến lĩnh vực của anh ta, nhưng khi có chuyện quan trọng thì vẫn phải có cái nhìn toàn thể, còn về phần trách nhiệm thì không cần phải nói nhiều, Lưu Minh Chương ở trong tập đoàn Phượng Hoàng là lâu năm nhất, cũng là nhân viên đầu tiên của tập đoàn Phượng Hoàng, cái gọi là trung thành thì không ai bì được với anh ta.
- Không có gì khác thì ngày mai bắt đầu sẽ có phản kích lớn, giành lại thị phần vốn thuộc về chúng ta, còn tiến công trên phạm vi lớn, sẽ mang về nhiều thị phần mới.
Lục Thiếu Hoa nói rất tùy ý, trên mặt còn có chút đắc ý.
Sự thật cũng như vậy, nên Lục Thiếu Hoa mới đắc ý, dẫu sao khi vừa mới bắt đầu tập đoàn Phượng Hoàng có thể có nguy cơ phá sản, bây giờ thì đổi lại, một phản kích cũng không những làm thay đổi cục diện, mấy ngày ngắn ngủi lại giành về số thị phần trên thị trường, sự biến hóa lật đất đổi trời này quả thật cũng đáng để đắc ý.
- Ha ha!
Ha ha! Lưu Minh Chương cười thành tiếng.
- Thế thì bọn họ mất cả chì lẫn chài à?
Hai từ “ Bọn họ” vừa thốt ra ở miệng Lưu Minh Chương không cần phải nói thì cũng biết đang nói ai, không ngoại trừ đó là đối thủ là kẻ địch của tập đoàn Phượng Hoàng, bàn bạc nhưng rốt cuộc là tranh đoạt về.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cũng cười ha hả cười theo, sau đó hỏi vặn lại:
- Hiện tại trong tay chúng ta nắm nhiều cổ phiếu như thế kia, thử hỏi bọn họ còn có thể kiếm lời được không?
- Nói vậy là…ha ha!
Lưu Minh Chương giờ đây mới để ý đến câu nói có vấn đề mà hắn vừa mới nói, lại còn cười to hơn.
Nhưng mà vào lúc này, Lý Tông Ân luôn luôn im lặng lắng nghe bỗng nhiên lên tiếng hỏi một câu:
- Nghe nói mấy ngày trước ở Nhật Bán có một nhóm người đã chết trên núi họ là người cùng một nhà, là tổng giám đốc đương nhiệm của hãng Toyota cùng với tổng giám đốc của hãng Honda.
Nghe vậy khuôn mặt Lục Thiếu Hoa biến sắc, thay đổi rất ư là lạnh lùng, Lục Thiếu Hoa không biết Lý Tông Ân sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này, từ chuyện này mà nói, có lẽ bọn họ không thế biết được việc đó là do Lục Thiếu Hoa làm, nhưng mà sự thật là do chính Lục Thiếu Hoa làm, Lục Thiếu Hoa ít nhiều đã có mâu thuẫn với người ta nên mới đề cập đến vấn đề này, cho nên khi Lý Tông Ân hỏi, Lục Thiếu Hoa cũng không nói, mà lạnh lùng nhìn Lý Tông Ân chằm chặp.
Cũng không trách Lục Thiếu Hoa đối đãi với Lý Tông Ân như vậy, suy cho cùng trong cơ thể của Lý Tông Ân có một nửa dòng máu của người Nhật Bản, Nhật Bản vào năm xảy ra khủng hoảng chứng khoán, Lý Tông Ân cũng không mâu thuẫn công kích thị trường cổ phiếu của Nhật Bản, nhưng anh ta dẫu sao là một người mang một nửa huyết thống của người Nhật Bản, bây giờ lại đề cập đến chuyện người Nhật bị giết, trong lòng Lục Thiếu Hoa luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Mà lúc này Lý Tông Ân cũng nhìn Lục Thiếu Hoa không chớp mắt, khi đó Lục Thiếu Hoa cũng ném ánh mắt sáng về phía Lý Tông Ân, khi hai ánh mắt giao nhau, nhìn thấy ánh mắt Lục Thiếu Hoa lạnh lùng như vậy, trong lòng Lý Tông Ân dám chắc chắn rằng chuyện này có liên quan tới Lục Thiếu Hoa.
Đã chắc chắn như vậy, Lý Tông Ân tránh không đối diện với Lục Thiếu Hoa, dù sao ánh mắt của Lục Thiếu Hoa rất là đáng sợ, di chuyển ánh nhìn đi chỗ khác, trong lòng cũng rất vui thích, do dự rất lâu sau đó mới nói:
- Tổng giám đốc Lục, kỳ thực tôi hỏi chuyện này là có nguyên nhân, tôi biết, bản thân tôi mang một nửa huyết thống của người Nhật, nhưng đối với tôi Nhật Bản có bao nhiêu tình cảm thuộc về nơi đó, dĩ nhiên là không có, ngược lại còn hận nữa.
Lý Tông Ân hiểu rất rõ rằng, nếu hôm nay không làm sáng tỏ sự tình này, giữa anh ta và Lục Thiếu Hoa sẽ luôn luôn tồn tại một khoảng cách vô tình, mãi mãi không có cách nào phá bỏ được. Mà anh ta cũng có thể vì chuyện này sẽ không thể tiếp tục làm việc ở tập đoàn Phượng Hoàng được, không thể quản lý mười mấy công ty hải ngoại.
- Sao?
Lục Thiếu Hoa lúc này trên mặt cũng đã thay đổi, ánh mắt không nhìn Lý Tông Ân chằm chặp nữa, không gây áp lực cho anh ta nữa, đồng thời trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng hiểu ra một điều là, Lý Tông Ân khẳng định không vì người biết chuyện này.
- Nói thử xem là vì sao đi?
- Ha ha.
Lý Tông Ân cười ha hả, nhưng cũng phối hợp với hắn, như vậy so với khóc còn khó xem hơn, tính chất hoàn toàn thay đổi, thay đổi thê lương như thế, đau lòng như thế.
- Cha tôi và mẹ tôi ngày xưa là kỹ sư làm việc trong hãng xe Toyota, nhưng mà trong một lần đến hạn hợp đồng, hai người họ chuẩn bị rời khỏi hãng xe Toyota, lại bị từ chối, không cho phép họ ra đi, vẫn muốn bức bách họ ở lại ký hợp đồng, về sau cha và mẹ tôi đều không thể, và cấp trên rất là vui vẻ náo nhiệt, hai ngày sau, hai người họ cùng nhau tự sát trong nhà, thân thể có nhiều vết đâm, sau này tôi có điều tra thì biết được người giết cha mẹ tôi không ai khác chính là phó hội trưởng tổ chức Yamagumi Nhật Bản được cử làm, mà người ra lệnh chính là nhân viên cao cấp bên trong gia tộc hãng xe Toyota.
Nghe xong, trong lòng Lục Thiếu Hoa có chút ngạc nhiên, cũng thấy thoải mái hơn đôi chút, đồng thời cũng hiểu ra môt chuyện, đó là Lý Tông Ân làm việc ở Tập đoàn Phượng Hoàng đã lâu, tiền không có mấy chục tỷ cũng có mấy tỷ, trước đây cũng không thấy cha mẹ của Lý Tông Ân, chỉ thấy Lý Tông Ân từ nhỏ đã sống với bà, hóa ra cha mẹ anh ta đã qua đời.
Nhưng mà Lục Thiếu Hoa còn có chút hoài nghi, đó là nhân viên cấp cao của hãng xe Toyota tại sao lại phái người giết hai kỹ sư trói gà không chặt như vậy, theo đạo lý mà nói sẽ không như vậy, dù sao nhân tài đi thì còn có thể lại tuyển thêm người mới, hoàn toàn không cần thiết phải ra tay lãng phí như vậy.
Lý Tông Ân hình như cũng thấy được sự hoài nghi trong mắt Lục Thiếu Hoa, không đợi Lục Thiếu Hoa hỏi, tự mình mở miệng giải thích:
- Năm đó tôi học ở trường, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi mới thuê một thám tử điều tra thì tôi mới biết, cha mẹ tôi có địa vị cao trong hãng xe Toyota, còn nắm giữ một số kỹ thuật máy móc, đây cũng là nguyên nhân mà hãng xe không cho họ ra đi, nên mới dẫn đến nguyên nhân họ bị sát hại.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, tất cả đều được giải đáp, hắn biết Lý Tông Ân không cần thiết phải lừa dối bản thân, vỗ vỗ lên vai an ủi của Lý Tông Ân, sau đó mới nói:
- Hiện nay phó hội trưởng tổ chức Yamaguchi Nhật Bản đã bị giết rồi, hung thủ này cũng đến lúc báo ứng, về phần chủ mưu của nhân viên cấp cao trong hãng xe Toyota, tôi sẽ cơ hội báo thù cho người thân của anh, đến lúc đó ta sẽ mua lại toàn bộ hãng xe Toyota, để cơ nghiệp trăm năm của bọn họ bị hủy hoại trong chốc lát.
Lục Thiếu Hoa không ăn nói lung tung, sự việc thu mua hãng Toyota, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ đến từ lâu,chỉ là chưa có người trợ thủ hành động, nước nhỏ bé không thể so với nước Mỹ, Lục Thiếu Hoa không thấu đáo nước nhỏ bé, thu mua hãng Toyota cũng không cần sợ chính phủ nước nhỏ bé gây sức ép.
Vẫn không có gì để nói, lời nói của Lục Thiếu Hoa đều nói đến phần này, Lý Tông Ân dĩ nhiên cảm động rồi, nhưng anh ta không giống như người khác, vì một chút cảm kích mới mở miệng thì là bán mạng rồi..chỉ nói được một câu:
- Cám ơn!
- Không cần phải khách sáo thế, thu mua hãng Toyota đã nằm trong kế hoạch của tôi rồi từ lâu rồi, vào thời điểm năm sắp sửa thu mua bọn họ, nhưng mà lúc đó tập đoàn Phượng Hàng vẫn chưa thành lập, cho nên không ra tay, mà bây giờ thì khác rồi, tập đoàn Phượng Hoàng đã phát triển lớn mạnh, cũng là thời điểm chiếm đoạt một lần.
Lục Thiếu Hoa vẫy vẫy tay nói một câu, sau đó không quên bổ sung thêm một câu:
- Lúc này cũng sắp rồi, ngày mai đi nhé. Cơn lốc tài chính của Châu Á chuẩn bị bùng phát, cơ hội sắp đến rồi.
- Đến lúc đó tôi sẽ tự ra tay.
Lý Tông Ân yêu cầu một đề nghị.
- Đồng ý.
Lục Thiếu Hoa cười cười nói.
Thu mua hãng Toyota chẳng khác nào đoạn tuyệt với đường tiền tài của gia tộc phía sau, khiến cho cơ nghiệp trăm năm của bọn họ bị đổi chủ, điều này vô cùng nhục nhã, và quan trọng hơn là, Tần Tịch Thần cũng nằm trong vụ bắt cóc này, hãng Toyota vẫn đóng vai trò là một sứ giả, với tính cách của Lục Thiếu Hoa, làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ dể dàng như vậy.
Nhưng mà, Lý Tông Ân cũng không biết, anh ta cho rằng hãng Toyota thu mua tận tay, như vậy đã cho là báo thù rồi, cho dù có khi báo thù không nhất thiết phải giết người thì mới tính là báo thù, để cho bọn họ cơ nghiệp trăm năm mất đi, đối với bọn họ đây là một sự sỉ nhục còn khó chịu hơn là chết.