Ngày tháng năm , đây là một ngày có ý nghĩa lịch sử, bởi vì trong ngày này, quốc kỳ của chính phủ Anh đã hạ xuống trên đất HôngKông đồng thời treo lên lá cờ đỏ năm sao của Trung Quốc và lá cờ đặc khu HôngKông, cũng tuyên bố vận mệnh HôngKông nửa thuộc địa đã chấm dứt, giờ là lãnh thổ của Trung Quốc.
Rạng sáng giờ, chủ tịch nước đại diện cho quyền lực tối cao của Trung Quốc đến HôngKông, tiếp với Cảng đốc, sau khi người Anh rời khỏi HôngKông, cả nước hoan hô, HôngKông cũng rất náo nhiệt, khắp nơi trên đường phố toàn là dòng người, khó mà tản đi được.
Lục Thiếu Hoa cũng như vậy, chỉ là Lục Thiếu Hoa khác với họ là thời điểm này Lục Thiếu Hoa đang ngồi xem tivi trong đại sảnh, mà tivi đang chiếu trực tiếp nghi lễ kéo cờ ở hiện trường, vẻ mặt Lục Thiếu Hoa rất bình tĩnh, không lộ cảm xúc gì, không biết là vui hay là buồn.
Nhưng mà, trong sâu thẳm thì rất xúc động, Lục Thiếu Hoa không phải là người vĩ đại gì, hắn cũng là con người bình thường, vâng, Lục Thiếu Hoa chỉ là con người bình thường, có trái tim, có thịt, có cảm xúc, ngoại trừ có tiền nhiều chút, quyền thế lớn một chút, những cái khác đều giống người khác, một người bình thường không thể bình thường hơn.
Ngày mai sắp bắt đầu rồi, anh sao không đi ngủ sớm đi vậy?
Tần Tịch Thần ngồi bên dịu dàng hỏi.
Thời gian khủng hoảng tài chính châu Á, Lục Thiếu Hoa đã từng nói sớm với Tần Tịch Thần, cô ấy biết cũng là bình thường, mà bây giờ cũng đã rạng sáng rồi, tuy là rất mệt, nhưng Tần Tịch Thần cũng cứ muốn ngồi với Lục Thiếu Hoa, cùng hắn trải qua thời khắc lịch sử này.
-Ừ, ngày mai sắp bắt đầu rồi, anh cũng nên đi nghỉ thôi, nếu không ngày mai không có sinh lực.
Lục Thiếu Hoa dường như đang lẩm nhẩm mình, thực ra hắn đang trả lời câu hỏi của Tần Tịch Thần, sau đó, Lục Thiếu Hoa đứng dậy, tắt tivi, mới kéo Tần Tịch Thần dậy, nhẹ nhàng nói:
-Đi thôi, chúng ta vào ngủ nào.
Tần Tịch Thần bây giờ không giống như Tần Tịch Thần của ngày nào rồi, Tần Tịch Thần của ngày xưa có chút lạnh lùng, mặt luôn nghiêm túc, nhưng mà kể từ sau khi theo Lục Thiếu Hoa, cô dần dần thay đổi, đặc biệt là sau khi có con, càng thay đổi hơn nữa, khuôn mặt luôn cười rạng rỡ, đó là nụ cười đầy tình thương của người mẹ.
Tần Tịch Thần đã mang thai được tám tháng, còn hai tháng nữa là sinh rồi, bụng đã lộ rõ, đi đến tập đoàn làm cũng không thể được, cả ngày ở nhà, không đi đâu cả, sợ người ngoài biết quan hệ giữa cô và Lục Thiếu Hoa.
Không thể không nói, Tần Tịch Thần rất biết suy nghĩ cho Lục Thiếu Hoa, bất kể làm việc gì đi nữa cô cũng đều đứng trên lập trường mà nghĩ, sau đó mới quyết định làm hay không, từ việc này có thể thấy được, nếu như tin cô mang thai bị giới truyền thông biết, hơn nữa cô ở lại chỗ của Lục Thiếu Hoa, sợ rằng sẽ lan truyền ra ngoài, khi đó sẽ tổn hại rất lớn đến danh dự của Lục Thiếu Hoa.
Vì vậy, bất kể bên ngoài hay là mẹ của cô, Tần Tịch Thần cũng không cho ai biết, người duy nhất biết người phụ nữ của Lục Thiếu Hoa ngoài những người ở trong biệt thự ra, còn có mấy người có thể tin tưởng được như Lưu Minh Chương biết, những người khác không ai biết.
Lục Thiếu Hoa cũng từng khuyên Tần Tịch Thần, nói cô không cần phải bảo mật như thế, nhưng mà Tần Tịch Thần không chịu, cuối cùng Lục Thiếu Hoa chỉ có thể tuỳ cô vậy. Trong suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa, những cái như chế độ một chồng một vợ là vô nghĩa, không có tác dụng gì với hắn, đằng sau thành công của người đàn ông không có mấy người phụ nữ, chỉ là người khác không biết thôi, vì vậy Lục Thiếu Hoa căn bản không sợ người ta biết.
-Ây, thật là ghét, em bây giờ đã tám tháng rồi, bác sỹ nói không được làm việc đó.
Tần Tịch Thần giận dỗi nói.
Không còn cách nào, Lục Thiếu Hoa bây giờ hừng hực khí thế, nhìn người phụ nữ như hoa như ngọc của mình đang nằm bên hắn, sao hắn không thể không động lòng chứ, sao có thể nhịn nỗi cơn khát khao bên trong chứ.
Tuy nhiên, vì đứa con trong bụng của Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng nhịn được, vỗ nhẹ mấy cái lên ông vua nhỏ trong bụng của Tần Tịch Thần, sau đó ôm xiết lấy Tần Tịch Thần, một tay đặt lên bụng của Tần Tịch Thần xoa xoa, không nói gì, nhắm mắt lại, dường như đang nói với Tần Tịch Thần là:
-Ngủ thôi em.
Nhưng mà Tần Tịch Thần không nghĩ như thế, thấy Lục Thiếu Hoa nhịn được, cô có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói:
-Hay là em giúp anh giải quyết bằng tay nhé.
Nếu như trước kia, Tần Tịch Thần sẽ không nói ra lời như vậy, nhưng mà bây giờ khác rồi, con thì cũng đã có rồi, hai người làm chuyện đó không biết bao nhiêu lần rồi, khuê phòng này không tự nhiên nói giỡn đâu.
Lục Thiếu Hoa không lên tiếng, lắc lắc đầu tỏ vẻ không cần và cũng không nói gì thêm cả.
Thấy vậy, Tần Tịch Thần im lặng một lúc, suy tư một chút lại nói:
-Em nghe nói ông Hoắc có cháu gái tên là Hoắc Tiểu Nguyệt, cô bé rất thích anh, hay là anh thu nhận cô bé đi, tránh những lúc nhịn đến nỗi khó chịu.
Đẩy người đàn ông của mình ra ngoài chơi không phải là phong cách của Tần Tịch Thần, thế nhưng cô còn có cách nào nữa, bởi vì Tần Tịch Thần biết rõ là Lục Thiếu Hoa không thuộc về một mình cô, theo cô biết, ở Thâm Quyến Lục Thiếu Hoa có cô 'Chính cung nương nương' tên Tăng Vũ Linh còn có chị em của Tăng Vũ Linh tên Anten Chiyoda, ngoài ra còn có Hoắc Tiểu Nguyệt gần đây biết đến qua báo chí.
Kỳ thật Lục Thiếu Hoa và Hoắc Tiểu Nguyệt gặp nhau cũng không nhiều, bây giờ Hoắc Tiểu Nguyệt đang học đại học rất chăm chỉ, cả thời gian nghỉ hè cũng cứ ngồi trong thư phòng ở nhà, cũng không qua chỗ của Lục Thiếu Hoa, duy nhất một lần đến nhà của Lục Thiếu Hoa là do ông Hoắc Anh Đông cử đến, Hoắc Tiểu Nguyệt nhìn thấy Tần Tịch Thần đang ở nhà của Lục Thiếu Hoa, hơn nữa cũng nhìn thấy bụng của Tần Tịch Thần đã lộ ra, dù ngốc cũng biết quan hệ của hai người là như thế nào rồi.
Hoắc Tiểu Nguyệt không đau khổ vì ghen, bởi vì Hoắc Tiểu Nguyệt biết rõ rằng Lục Thiếu Hoa cũng không thuộc về một mình cô, sinh ra trong một đại gia tộc, sao mà cô không biết tam thê tứ thiếp chứ, người khác không nói, ông nội của cô Hoắc Anh Đông có hai phu nhân.
Cũng từ lần đó, Tần Tịch Thần biết được sự tồn tại của Hoắc Tiểu Nguyệt, hỏi qua Lục Thiếu Hoa mấy lần, cũng đã biết sự tình bên trong, biết được trong tim Lục Thiếu Hoa có chỗ cho Hoắc Tiểu Nguyệt, mà bây giờ lại ở HôngKông, kêu hai người Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda qua thì không thể, chỉ có thể tìm người gần đây thôi, là Hoắc Tiểu Nguyệt.
-…
Lục Thiếu Hoa không nói gì, trong lòng cười lia lịa, có chút ngỡ ngàng, một lúc sau mới nói:
-Em nói anh có phải phong lưu không?
Lục Thiếu Hoa cũng từng tự hỏi mình hắn có phải là trăng hoa không, nhưng mà hỏi ngàn lần vạn lần, Lục Thiếu Hoa cũng không biết được kết quả, nếu nói hắn không trăng hoa, bên cạnh hắn có bốn người phụ nữ, mà nếu như trăng hoa, dường như ngoài Tăng Vũ Linh là chủ động ra, ba người còn lại đều là sự tiếp nhận một cách bị động.
-Bây giờ hình như không có người đàn ông nào không phong lưu.
Tần Tịch Thần cảm thấy ngạc nhiên khi Lục Thiếu Hoa hỏi như vậy, nhưng mà rất nhanh chóng tìm ra đáp án.
-Nhìn bên ngoài người đàn ông không phong lưu chỉ có hai loại, thứ nhất là bị vợ kèm chặt quá, thứ hai là không có bản lĩnh lăng nhăng.
-Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười to khi mắt vẫn nhắm, hắn không ngờ Tần Tịch Thần có thể đưa ra đáp án như vậy, hắn lại hỏi:
-Thế sao em không quản anh chặt hơn?
Lục Thiếu Hoa tự cho mình có bản lĩnh đi chơi bời trăng hoa bên ngoài, bởi vì hắn có tiền, còn quyền thế, ở trong nước hay ở HôngKông, rất nhiều người nhìn thấy hắn đều nhường hắn, sao có thể không có bản lĩnh chứ.
-Em không thể quản anh, cũng sẽ không quản, suy cho cùng em là người đến sau, nếu như anh không trăng hoa thì em bây giờ đã không nằm ngủ bên cạnh anh, còn mang trong mình giọt máu của anh nữa.
Tần Tịch Thần nói một câu rất thật, cũng rất hợp tình hợp lý.
Sự thật vốn dĩ đã như vậy rồi, nếu như từ đầu Tần Tịch Thần không bị mấy tên lưu manh hạ độc, Lục Thiếu Hoa cũng không vì giải độc mà là muốn thân thể của Tần Tịch Thần, sau đó Tần Tịch Thần sẽ không là người tình của hắn, cũng sẽ không có ở cùng nhau ngày hôm nay.
-Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười, nói:
-Được rồi, đừng nghĩ nhiều vậy nữa, thần mã đều là phù vân, hạnh phúc là điều quan trọng nhất.
-Đúng vậy, hạnh phúc là quan trọng nhất, những chuyện khác không cần để ý.
Tần Tịch Thần lẩm bẩm nói một mình, ngừng một lát liền nhắc lại chuyện chính:
-Ngày mai em sẽ điện thoại để Tiểu Nguyệt qua với anh, nếu không cứ nhịn mãi thì cũng không tốt.
Ngừng lại, Tần Tịch Thần dường như biết Lục Thiếu Hoa sẽ mở miệng từ chối, không đợi Lục Thiếu Hoa nói, cô liền nói tiếp:
-Anh đừng nói gì nữa, để em sắp xếp, anh chỉ cần biết đây là vì tốt cho anh thì được rồi.
-…
Lục Thiếu Hoa vã mồ hôi, nhưng mà hắn không nói gì, hắn biết lời Tần Tịch Thần nói ra như nước đã rót ra ngoài, điều mà cô muốn cho dù Lục Thiếu Hoa không đồng ý, cô cũng muốn làm, dứt khoát không lên tiếng.
Quan trọng hơn là, Lục Thiếu Hoa đã lâu rồi không chung động với nữ sắc, là một người đàn ông bình thường đồng thời huyết khí phương cương, sao chịu nổi được chứ.
Thấy Lục Thiếu Hoa không nói gì, Tần Tịch Thần cũng không nói nhiều nữa, bởi vì cô biết, Lục Thiếu Hoa cũng đồng ý, liền đổi chủ đề hỏi:
-Anh có thể nói cho em biết Vũ Linh và Chiyoda là người như thế nào không?
Cho đến nay, Tần Tịch Thần luôn hiếu kỳ hai người phụ nữ đó của Lục Thiếu Hoa, theo trực giác, Tần Tịch Thần biết Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda trở thành người phụ nữ của Lục Thiếu Hoa đúng nghĩa, bây giờ cô đã có thai, đã không để ý nhiều như vậy nữa, tiện thể hỏi một chút để thõa mãn sự hiếu kỳ của mình.
Lục Thiếu Hoa ngạc nhiên, sau đó mở mắt nhìn Tần Tịch Thần, nhìn thấy cô rất nghiêm túc, Lục Thiếu Hoa biết được nếu như hắn không nói Tần Tịch Thần sẽ hỏi cho đến cùng, không bằng nói ra để cái tai được yên.
-Vũ Linh là người yếu đuối, ừm, như nước vậy, dịu dàng.
Lục Thiếu Hoa dùng lời lẽ rất ngắn gọn để miêu tả Vũ Linh, ngừng một lát, dường như để thời gian cho Tần Tịch Thần phản ứng rồi mới nói tiếp:
-Còn về Chiyoda, cô ấy rất ranh mãnh, trước đây anh đi qua Nhật gặp cô ấy, cô ấy là một Tiểu ma nữ điển hình, tuy nhiên bây giờ đã thay đổi rất nhiều rồi.
-Ừm.
Tần Tịch Thần khẽ gật đầu, sau đó mới hỏi:
-Thế còn em, trong lòng anh, em là người phụ nữ như thế nào?
Lục Thiếu Hoa bị một trận đau đầu, hắn sợ nhất là loại câu hỏi này, muốn hắn nói về người phụ nữ khác trước mặt Tần Tịch Thần hắn có thể nói được, nhưng nói hắn nói về Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa thực sự không biết nói sao cho thoả đáng.