Thời gian mười mấy giờ đồng hồ nhanh chóng trôi qua, khi máy bay của Lục Thiếu Hoa đáp xuống sân bay của căn cứ Hổ Gầm, Tiền Khiêm và Tạ Kiên Vĩ đã đứng ở bên cạnh đường băng chờ đợi, lúc nhìn thấy Lục Thiếu Hoa xuống phi cơ, liền vội vàng chạy tới đón.
Lục Thiếu Hoa là một người tốt, đồng thời cũng là một ông chủ tốt, mặc kệ đó là Tạ Kiên Vĩ hay là Tiền Khiêm, họ tuy là nhân viên ‘làm công’ cho Lục Thiếu Hoa nhưng lại có được quyền tự chủ rất lớn, đặc biệt trên phương diện quản lý, Lục Thiếu Hoa cho tới bây giờ cũng rất ít khi tham dự vào, đều giao cho bọn họ toàn quyền xử lý cả.
Làm một “Nhân viên” cao cấp, hơn nữa lại có dã tâm lớn, cái cần thiết ở đây không chỉ là một không gian lớn để bọn họ thể hiện tài năng, mà càng cần hơn nữa chính là sự tín nhiệm, hiển nhiên ở đây bọn họ có được sự tín nhiệm tuyệt đối của Lục Thiếu Hoa, tùy ý bọn họ muốn làm sao thì làm, không bàn đến tốt xấu.
Bọn họ cũng không làm Lục Thiếu Hoa thất vọng, những năm gần đây đã làm cho tình hình của căn cứ Hổ Gầm khởi sắc rõ rệt, không ngừng khuếch trương, biến căn cứ Hổ Gầm trở thành một thế lực với uy lực dũng mãnh, dũng mãnh đến nỗi một cường quốc cũng phải nể nang.
Điều này thì Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ, căn cứ Hổ Gầm có được ngày hôm nay tất cả đều là nhờ vào công lao của ba người Lý Chí Kiệt, trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng thầm cảm tạ bọn họ, tuy nhiên những lời hàm ơn đó Lục Thiếu Hoa sẽ không nói ra ngoài, bởi Lục Thiếu Hoa xem ba người bọn họ khác nào người một nhà, và cũng hy vọng họ cũng xem Lục Thiếu Hoa là người một nhà, xem bản thân mình là một bộ phận của căn cứ Hổ Gầm, như thế sẽ càng có trách nhiệm hơn.
Có đôi khi không nhất định phải có quan hệ huyết thống mới có thể trở thành người một nhà, giống như Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang vậy, Trần Quốc Bang tuy rằng họ Trần, nhưng anh ta sớm đã xem mình như là một thành phần của họ Lục, , không ngừng cống hiến bản thân, chỉ vì mục đích làm cho Lục Thiếu Hoa có thể càng ngày càng tiến.
Về phía Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ thì không cần nhiều lời, bọn họ cũng giống như Trần Quốc Bang, đều mồ côi, là hai trong số những người sớm đi theo bên cạnh Lục Thiếu Hoa, có thể nói bọn họ đã chứng kiến trọn cả quá trình Lục Thiếu Hoa khởi nghiệp, giúp Lục Thiếu Hoa có được gia nghiệp ngày hôm nay, cái gọi là ý thức trách nhiệm ở họ thì không cần phải nói nhiều.
Còn Tiền Khiêm thì sao?, đối với con người của Tiền Khiêm Lục Thiếu Hoa không hiểu rõ lắm, anh ta là người đã có gia đình, trong nhà có mẹ già tuổi cũng đã qua sáu mươi, còn có một người vợ hiền thục, thêm hai con, một trai một gái, về phần tố chất của anh ta thì không cần phải nói, là một người có thể tin cậy được.
Lúc đầu thì Lục Thiếu Hoa cũng có chút đề phòng anh ta, nhưng thực tế đã chứng minh, Tiền Khiêm là người xứng đáng có được sự tín nhiệm, bởi vì anh ta từng là huấn luyện viên của Trần Quốc Bang, tố chất cá nhân hoàn toàn có thể yên tâm, giờ đã vững đứng vững ở căn cứ Hổ Gầm, người nhà của anh ta cũng sớm đã chuyển sang bên châu Phi này sinh sống, ở ngay bên trong tòa nhà sang trọng trong căn cứ, hưởng thụ cuộc sống vui vẻ an nhàn.
Không sai, căn cứ Hổ Gầm hiện tại đã không phải là căn cứ Hổ Gầm trước kia nữa, hiện tại căn cứ Hổ Gầm nơi nơi đều có sinh khí toả sáng, trước kia chỉ có mấy khu chung cư giản dị, giờ thì khác rồi, ngoại trừ nơi huấn luyện của binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm trong căn cứ ra, phía sau còn có một khu với những tòa biệt thự, nơi đó dành cho người nhà của quản lý cấp cao và những nhân vật đặc biệt trong căn cứ ở và nghỉ ngơi.
Còn nhớ rõ lúc trước khi mà Lý Chí Kiệt xin chỉ thị của Lục Thiếu Hoa xây dựng khu biệt thự, cứ sợ Lục Thiếu Hoa không đồng ý, nhưng sau đó thì sao, Lục Thiếu Hoa gần như không suy nghĩ gì liền gật đầu đồng ý, chỉ nói một câu đơn giản và ngắn gọn như thế này:
- Chúng ta sống đây chính là để hưởng thụ chứ không phải để chịu tội.
Về phương diện ăn ở thì không ai có thể qua nổi Lục Thiếu Hoa, có những lúc hắn có thể bỏ ra mấy trăm ngàn chỉ để dùng một bữa cơm, ở thì ở biệt thự trị giá hàng trăm triệu, trước giờ chưa bao giờ chi li trong những chuyện ăn ở như thế này cả. Tất nhiên, không phải ngày nào hắn cũng dùng những bữa cơm trị giá mấy trăm ngàn, đó chỉ là việc thi thoảng mới có mà thôi.
Còn ở thì sao đây, khi đối diện với điều kiện khốn khó, một cái giường một tấm chăn cũng xong, không hề khén chọn, đó mới chính là Lục Thiếu Hoa, một Lục Thiếu Hoa thân phận tỷ phú với giá trị tài sản lên đến ngàn tỷ đô la Mỹ.
…
- Điều kiện sống ở châu Phi vốn khắc khổ, nhưng chúng ta không thể để cho người sống ở bên trong căn cứ chịu khổ được, phải chú ý hơn một chút về đời sống bên trong, ăn phải ăn ngon, ở cũng phải sao cho thoải mái.
Lục Thiếu Hoa lướt mắt bốn bên một lượt, ra vẻ như rất vừa lòng, nhưng vẫn nhấn mạnh một câu.
- Chúng ta đã và đang thực hiện quy hoạch, trọng điểm nằm ở bên trong khu biệt thự, trồng thêm cây xanh bên trong.
Lý Chí Kiệt cười, thản nhiên nói, sau tạm dừng một lát, rồi lại nói tiếp:
- Giả sử như kế hoạch của chúng ta thành công, tôi thậm chí còn nghĩ tới việc xây dựng rầm rộ, từ cửa căn cứ của chúng ta xây một đường cao tốc ngắn, khi đó thì việc đi lại thuận tiện hơn nhiều rồi.
Từ căn cứ Hổ Gầm đến thành phố gần nhất cũng mất lộ trình gần km, hiện tại mặc dù có đường đi, nhưng đều là đường bộ, đường lại rất xấu, không bằng phẳng cho lắm, trong căn cứ nếu có nhu cầu cần mua sắm gì, đều phải dùng đến máy bay vận tải và máy bay trực thăng đi mua, trước giờ không lái xe đi, rất bất tiện.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nhưng Lục Thiếu Hoa cảm thấy lúc này mà nói đến việc đó thì có vẻ hơi sớm, không quên nói thêm một câu người:
- Đợi sau khi kế hoạch thành công rồi hãy nói, lúc này việc chúng ta cần làm là mở cuộc họp, bàn bạc một chút.
Lục Thiếu Hoa ngồi trên máy bay mất mười mấy giờ đồng hồ, cơ thể và tinh thần cũng có thể đã thấm mệt, nhưng kế hoạch của hắn lại rất quan trọng, hơn nữa thời gian cũng rất gấp gáp, lúc này đây Lục Thiếu Hoa quả thật không có tâm tư để nghỉ ngơi, mà trước tiên tập hợp mấy người Tạ Kiên Vĩ lại bàn bạc một chút trước, xem bọn họ có chỗ nào không đồng ý hay có ý kiến khác hay không.
Từ lúc thành lập đến nay, căn cứ Hổ Gầm cũng đã trải qua gần mười năm rồi còn gì, không dài cũng không ngắn, thế nhưng, có rất nhiều thay đổi, giống như dãy lầu chính nhiều lần xây mới nới thêm vậy, giờ nhìn lại giống như là mới xây xong trong ngày hôm qua vậy, cho người ta một thứ cảm giác hoàn toàn mới.
Tầng trên cùng của tòa lầu có bảy phòng, mỗi một căn phòng chiếm một diện tích rất lớn, nội thất trang hoàng bên trong cũng cực kỳ xa hoa. Không nghi ngờ gì, bảy phòng này chính là văn phòng làm việc của mấy người Lý Chí Kiệt và là nơi ở tạm thời của cả ba người, còn lại một phòng, được dùng làm phòng họp cho lãnh đạo cấp cao trong căn cứ.
Hôm nay, Lục Thiếu Hoa đến chính là phòng họp trên tầng cao nhất đó, thành phần tham gia cuộc hợp ngoại trừ mấy người Lý Chí Kiệt ra, thì còn có thêm một người nữa, người đó chính là Lý Thượng Khuê, vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa.
Ngồi yên vị vào chỗ của mình, Lục Thiếu Hoa cũng không chút khách khí, đi thẳng vào chủ đề chính, mở miệng nói:
- Anh Chí Kiệt, anh đem suy nghĩ của mình nói ra trước đi, sau đó mọi người xem thử có thể thực thi hay không, hoặc nói ra ý kiến, kiến nghị của chính cá nhân mình.
Không phải Lục Thiếu Hoa đang tạo quyền dân chủ ở đây, mà Lục Thiếu Hoa hiểu rõ cái đạo lý người đông thế mạnh, đem đề tài ra mổ xẻ trình bày cho mọi người cùng nghe, người nghe một chút, phát huy tối đa đầu óc linh hoạt của mỗi một người ngồi ở đây, cùng bày mưu tính kế, như vậy có thể tránh được khả năng tính toán sai lầm.
Lý Chí Kiệt đương nhiên hiểu ý của Lục Thiếu Hoa muốn gì, gật gật đầu thật mạnh, sau đó liền đem suy nghĩ của mình nói ra, còn có thêm vài chi tiết nhỏ mà Lý Chí Kiệt chưa nói với Lục Thiếu Hoa, trong lúc này liền nói ra hết.
- Kế hoạch của tôi là như thế này, lợi dụng và phát huy thế mạnh của nhân vật chính khách mà chúng ta giúp đỡ bấy lâu, giúp chúng ta ngấm ngầm nắm giữ chính quyền, sau đó sẽ đi từng bước một để hoàn thiện, tiêu diệt từ từ những thế lực đối địch với chúng ta.
Lý Chí Kiệt trình bày những ý cuối cùng.