Không còn nghi ngờ, cho dù là Lưu Minh Chương hay là Lý Vân Thanh, hoặc là Lý Tông Ân, tính cách của ba người họ giống nhau, một khi đã làm việc, đều rất có trách nhiệm, làm hết sức, loại người này có thể gọi là ham mê công việc.
Có lẽ chính là ba người họ đều luôn làm việc hết mình, là điển hình của những người ham mê công việc, nên ngày hôm nay mới có thể thu được nhiều thành quả như vậy. Giống như hiện tại vậy, mấy người họ có nhiệt huyết lớn, bỏ ra trăm phần trăm sức lực để sắp xếp bố trí tiến vào thị trường chứng khoán Mỹ, tiến hành bao vây, thi hành mọi nhiệm vụ mà Lục Thiếu Hoa chỉ thị.
Hai ngày, trong suốt hai ngày, tuy nói trong thời gian này có một khoảng thời gian dài nhàn rỗi, nhưng đối với mấy người Lưu Minh Chương mà nói, ngoài ngủ ra, đầu óc của họ lúc nào cũng nghĩ đến việc này, vô cùng mệt mỏi.
Chữ mệt rất đơn giản, nhưng lại chia thành hai loại, một loại là kiệt sức sau khi làm hết khả năng có thể, loại kia là mệt ở trong lòng, đó là bởi vì mất quá nhiều tinh thần, có thể nói là thâm tâm mệt mỏi.
Ba người Lưu Minh Chương hiện tại chính là mệt trong lòng, tuy nói đã từng trải qua, nhưng vào ngày tháng này, mấy người họ vẫn chưa thể thở phảo nhẹ nhàng, khắp người tựa như bị mất sức, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Đúng vậy, cuối cùng đã xong, hoàn thành bố trí cho thị trường chứng khoán Mỹ, mấy người họ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo chính là yên lặng quan sát các biến động khác, chờ đợi cuộc khủng hoảng đến, sau đó ngồi mát ăn bát vàng, thu lấy lượng tài sản đáng kể.
Nhưng, mấy người Lưu Minh Chương thì thở phào nhẽ nhõm, còn Lục Thiếu Hoa thì sao?
Hắn cũng vậy, thở một hơi lớn, tuy sự kiện tháng làm thị trường chứng khoán Mỹ rung động trong mắt hắn cũng chỉ là một lần hành động, thế nhưng, việc có thể kiếm tiền, hắn luôn luôn chú trọng.
Nếu chú trọng, hắn hiển nhiên sẽ phải phân sức lực ra để quan tâm, nhưng không, khi mấy người Lưu Minh Chương báo cáo bố trí đã hoàn thành, trong lòng hắn thoải mái vô cùng, giống như bỗng nhiên bỏ được một tảng đá lớn đè trước ngực, không còn áp lực.
- Được, tốt lắm.
Đây là lời khen của hắn dành cho mấy người Lưu Minh Chương. Trừ lần đó ra, hắn lại chiêu đãi mấy người họ,
Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, đây là bí mật lớn nhất của hắn, ngoài Tần Tịch Thần ra, những người khác hoàn toàn không biết, cũng may mà hồi đó hắn tìm được một lý do, nói là có tin đồn, có một tổ chức khủng bố muốn ra tay với nước Mỹ, lúc này hắn mới dựa vào đó để nói những lời kia.
Ngẫm lại cũng đúng, cái gì gọi là chờ xem trò vui ngày mai chứ? Nếu không phải hắn tìm được cớ nói biết được tin đồn, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là hắn có khả năng tiên đoán tương lai.
Tiên đoán?
Là cách nói mơ hồ, mặc dù kiến thức của mấy người Lưu Minh Chương nhiều hơn Lục Thiếu Hoa trong quá khứ rất nhiều, dường như thật sự có năng lực biết trước tương lai, khả năng dù sao cũng là không có thật, mấy người bọn họ hiển nhiên không tin.
Hắn cũng chính là nhìn rõ ý nghĩ của mấy người Lưu Minh Chương bọn họ, cho nên sự việc lần này, hắn mới chọn cách nói ra trước.
Nhất định duy trì cảm giác thần bí là đúng, Lục Thiếu Hoa nhất định phải làm tốt, nhưng về lâu dài, chuyện này cũng không tốt, sẽ làm cho người khác ngi ngờ, dù không có chứng cứ gì nhưng có người nghi ngờ cũng là không tốt.
Cái gọi là lòng hiếu kỳ có thể hại chết các mục tiêu, nếu làm cho mấy người Lưu Minh Chương nghi ngờ thì họ sẽ có sự hiếu kỳ, sẽ xảy ra việc phát sinh ngoài ý muốn, Lục Thiếu Hoa không thể tưởng tượng được.
Hiện tại tốt rồi, Lục Thiếu Hoa đã tìm được cớ, có thể nói là báo cho mấy người Lưu Minh Chương biết họ nghi ngờ không có căn cứ.
Cấp dưới có thể hiểu và thật sự cố gắng làm việc, đây là hi vọng của mọi ông chủ. Lục Thiếu Hoa cũng giống thế, hắn hi vọng cấp dưới có thể thật sự tập trung làm việc, đặc biệt là mấy người Lưu Minh Chương là trụ cột của Tập đoàn Phượng Hoàng. Lục Thiếu Hoa hi vọng bọn họ có thể tập trung toàn bộ tinh thần hoàn thành tốt công việc.
Cũng là như vậy, Lục Thiếu Hoa mới phải tìm một cái cớ, xem ra tiếp theo phải có chuyện gì đó, và hắn muốn lời nói này là bước đệm.
Hiển nhiên, Lục Thiếu Hoa thành công, mấy người Lưu Minh Chương nhằm vào thị trường chứng khoán Mỹ tiến hành đầu tư, hiện đã hoàn thành, cuối cùng có thể kê cao gối để ngủ, sau đó xem trò hay.
Ngày tháng năm đối với nước Mỹ thậm chí cả nhân loại là một ngày không thể quên, khủng hoảng, đau đớn, không thể nói hết cảm giác được.
Hai tòa nhà cao nhất thế giới đã bị bọn khủng bố đâm máy bay vào làm sập.
Đây là một việc nực cười nhưng tin tức này hoàn toàn chính xác, mọi người mới nghe có thể coi đây là chuyện tiếu lâm.
Điều này không thể trách được, bởi vì hai tòa tháp đôi là một biểu tượng của nước Mỹ, hiện nay không ngờ bị máy bay đâm vào, nói thế nào thì cũng khó mà tin được.
Đừng quên, độ cao của máy bay là như thế nào, mà hai tòa tháp đôi này dù cao nhưng không thể cao như thế.
Cảm giác đầu tiên của mọi người là máy bay không thể khống chế được đã đâm vào hai tòa tháp, cuối cùng gây nên thảm kịch.
Nhưng nghĩ lại thì thấy không có khả năng, dù sao máy bay không khống hế được cũng không cố tình đâm vào hai tòa tháp đôi. Bởi vì Mỹ là nước sản xuất máy bay, khi không khống chế được, phi hành đoàn sẽ liên lạc với mặt đất để hạ cánh khẩn cấp, không để thảm kịch phát sinh.
Còn nữa, với lực lượng quân sự của Mỹ, kh imáy bay chưa đâm vào hai tòa tháp đôi thì có thể bắn hạ nó. Cho dù là máy bay sẽ bị tổn thất nhưng không thể tổn hại nhiều như đâm vào hai tòa tháp đôi.
Nguyên nhân đơn giản vì đây là hai tòa tháp cao nhất thế giới, có ý nghĩa rất lớn.
Nhưng hôm nay, hai tòa tháp đó đã bị máy bay đâm vào, hơn nữa, đó là một hoạt động khủng bố, có tổ chức, có kế hoạch.
Người Mỹ không thể không công nhận sự thật, hai tòa tháp đôi bị đâm sập.
Cái gì, hoạt động khủng bố, dùng máy bay đâm vào hai tòa tháp đôi, áp dụng phương thức tự sát, điều này làm cho người Mỹ không thể không khủng hoảng, bởi vì họ không biết bọn khủng bố còn dùng phương pháp tương tự để khủng bố không.
Nơi tập trung quyền lực cao nhất của Mỹ Nhà trắng, nơi làm việc của Bộ quốc phòng Mỹ, tòa nhà quốc hội Mỹ,
Đây là mục tiêu của bọn khủng bố, mọi người đều lo lắng có thể xảy ra khủng bố, như đánh bom liều chết…
Người Mỹ vẫn luôn cao ngạo, giờ đột nhiên nước Mỹ bị khủng bố, khiến dân chúng hoang mang cũng là bình thường.
Nói cách khác, khi máy bay đâm vào hai tòa tháp đôi, toàn nước Mỹ rối loạn, hỗn loạn ngoài dự kiến của mọi người.
Nước Mỹ rối loạn, các quốc gia thân cận cũng bị ảnh hưởng, cũng loạn hết lên.
Nhưng việc này không liên quan đến Lục Thiếu Hoa, lúc này Lục Thiếu Hoa đang ở Sở tổng chỉ huy, thông qua mạng Internet theo dõi tin tức về vụ tháng , cùng xem tin tức với Lục Thiếu Hoa còn có mấy người Lưu Minh Chương cũng đang chú ý đến tình hình nước Mỹ.
Đương nhiên, ngoài việc xem tin tức, mấy người Lưu Minh Chương cũng không quên chú ý đến động thái của thị trường chứng khoan.
- Thật không thể tưởng tượng được,
Lưu Minh Chương thốt lên
- Sao không để máy bay bay thấp một chút nữa thì hai tòa nhà này phải xây lại.
Lời nói làm người ta nghe xong hộc máu, từ miệng Lưu Minh Chương có thể nói là vui sướng khi người ta gặp họa.
Không thể phủ nhậ, Lưu Minh Chương không có tình cảm với Mỹ, mà còn rất hận nữa, nên giờ anh ta vui mừng là đúng.
Cả mấy người Lý Vân Thanh cũng vậy, nên khi nghe Lưu Minh Chương nói bọn họ cũng mỉm cười đồng ý.
Còn Lục Thiếu Hoa, hắn cũng hận người Mỹ, mấy năm trước hắt suýt chết trong tay người Mỹ, nên hắn không thể có tình cảm với nước Mỹ được.
Lúc này trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng thản nhiên khoái chí. Hành động lần này do Bin Laden gây ra mà Lục Thiếu Hoa với Bin Laden có chút liên hệ. Có thể nói, Bin Laden trả thù Mỹ, có ảnh hưởng đến Lục Thiếu Hoa.
Theo lịch sử thì khi Bin Laden gây ra sự kiện này có người khác ủng hộ y, nhưng hiện giờ không thế nữa, mà BinLaden gây ra sự kiện này có liên quan đến Lục Thiếu Hoa. Bởi vì hiện tại căn cứ Hổ Gầm của Lục Thiếu Hoa đang ủng hộ Bin Laden.
- Đi đêm lắm có ngày gặp ma
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói
Người Mỹ thường lắm lý do bây giờ bị trả thù, nghĩ lại cũng phù hợp lôgic.
Hiện nâ thời cơ báo ứng đối với nước Mỹ đã đến, bọn họ gây ra tội nhiều năm như vậy đều bị trả giá.
- Tốt lắm, đó là việc của người Mỹ, không liên quan gì đến chuyện của chúng ta.
Lục Thiếu Hoa không vui không buồn nói, giọng điệu bình thản, giống như sự kiện hai tòa tháp đôi ở Mỹ bị sụp đổ không có ảnh hưởng gì.
Đúng vậy, với Lục Thiếu Hoa kiếm tiền mới là quan trọng.